Không Thể Ký Hiệu

Chương 4

Y Đình Mạt Đồng

02/05/2021

30/12/2020

Edit: Nhật Nhật

...

Sau khi tan làm, Tống Hưởng hào hứng chạy đến tiệm cắt may Chân Mỹ Lệ, vừa vào cửa đã hò hét om sòm: "Mẹ, mẹ, đồ của con đã sửa xong chưa?"

Túng Phồn nghe thấy tiếng động nhưng không định đi ra, tiếng "Mẹ" này chắc chắn không phải là gọi cậu, có lẽ là con trai dì Chân tới.

Sau đó lập tức đã nghe thấy tiếng dì Chân mắng: "Cái thằng nhóc này, từ sáng đến tối lúc nào cũng hấp ta hấp tấp như vậy, có thể người lớn chút được không."

"Con ở bên ngoài mới cần người lớn." Tống Hưởng vô tư đáp, xong lại hỏi: "Áo của con đâu rồi ạ?"

"Đang để Tiểu Túng sửa cho con rồi, ở phòng bên kia kìa, con tự sang đó mà xem, mẹ còn đang có việc đây." Dì Chân phất tay đuổi người, vừa nhìn đã biết là "mẹ ruột" rồi.

Tống Hưởng "Dạ" một tiếng rồi hớn hở mò sang bên Túng Phồn.

"Hi." Tống Hưởng thò đầu vào nhìn, cậu ta hôm qua có nghe mẹ già nhà mình nói trong tiệm mới thuê thêm người làm, chỉ là giới tính có hơi đặc biệt một chút.

"Xin chào." Túng Phồn nhìn Tống Hưởng, mới nãy cậu nghe người này nói chuyện với dì Chân, cảm thấy tuổi tác có lẽ cũng không lớn, tính cách cũng dễ gần.

Tống Hưởng có khuôn mặt trông rất baby, tóc cắt kiểu đầu hạt dẻ, trông như học sinh cấp ba, người cũng không cao, chắc chỉ tầm 1m73, đôi mắt tròn, lúc cười còn lộ ra một bên răng khểnh, trông rất đáng yêu, cũng rất dễ khiến người ta có cảm giác thân thiết.

"Tôi là Tống Hưởng, beta. Mẹ tôi xài bao nhiều tiền để lừa cậu vào đây làm vậy?" Tống Hưởng chớp chớp mắt, vẻ mặt tỏ ra khá là nghiêm túc.

Túng Phồn buồn cười, đúng là "con ruột" dì Chân: "Dì không lừa, tôi tự xin vào đây đấy."

"Không phải chứ, khuôn mặt của cậu dư sức làm hot streamer mà? Sao lại đi làm thợ may vậy?" Tống Hưởng không rõ lắm, không phải cậu ta coi thường nghề may, chỉ là bây giờ phần lớn người trẻ tuổi đều thích được nổi tiếng, người lớn lên trông đẹp mắt mà lại an phận như vậy, thật sự không có nhiều lắm đâu.

"Tôi thích công việc này." Túng Phồn trưng ra vẻ mặt vô tội.

Cái này thì không có biện pháp, Tống Hưởng chắc chắn sẽ không đi chê bai ước mơ của người khác, huống hồ chính cậu cũng là một người hay mơ mộng: "Áo của tôi sửa xong chưa?"

"Là ái áo phông mang sửa đúng không?" Túng Phồn hỏi. Bốn cái kia đều là đồ của nữ, chỉ có mỗi cái áo phông nọ là Tống Hưởng dùng được thôi.

"Chính xác."

Túng Phồn lấy chiếc áo đã sửa xong ra: "Cái áo này của cậu bị phai màu lên nhiều quá, tôi chỉ có thể cắt phần bị loang màu đi, dùng loại vải tương tự phối vào."

Chiếc áo phông trắng được vá chéo lại bằng dây vải màu cam cháy, hai bên đối xứng với nhau, phần tay áo bị loang màu quá kinh khủng cũng bị cắt đi thành kiểu tay lỡ, như vậy nếu trời lạnh một chút có thể mặc thêm áo sơ mi bên trong, một cái áo hai cách mặc. Tổng thể cái áo cũng được bóp vào hai size, với vóc người của Tống Hưởng, áng chừng mặc vào vẫn còn rộng rãi thoải mái.

Hai mắt Tống Hưởng sáng bừng lên: "A a a, cái áo này sinh ra chính là để dành cho tôi rồi!"

Cái áo này sửa xong quá hợp với cậu luôn, nếu không phải trước giờ cậu chưa từng gặp Túng Phồn thì có khi đã nghĩ cái áo này được người ta thiết kế riêng cho mình rồi. Thoạt nhìn thì chỉ thay đổi có một chút, nhưng không cần biết là kiểu dáng hay màu sắc đều phù hợp với cá tính của cậu, thêm phá cách lại bớt đơn điệu đi nhiều, hơn nữa phần vải may thêm vào chất liệu cũng cực tốt, không sợ lúc giặt bị phai màu ra.

"Cậu thích thì tốt rồi." Lúc Túng Phồn sửa cái áo này thì phát hiện nó là của một thương hiệu nổi tiếng, chất liệu cũng rất tốt, cho nên cậu cố gắng giữ phần vải gốc của nó càng nhiều càng tốt, dưới tiền đề thu nhỏ size áo, cố gắng giữ nguyên kiểu dáng vốn có.

Tống Hưởng lấy tay che miệng, nói nhỏ với Túng Phồn: "Tay nghề còn tốt hơn cả mẹ tôi nữa."

Túng Phồn nhìn về phía sau đối phương, xác nhận dì Chân chưa đi ra khỏi phòng, Tống Hưởng sẽ không bị mẹ ruột tới tẩn cho một trận mới cười nói: "Cậu đi thử xem đã mặc vừa hay chưa, chưa được thì để tôi sửa lại luôn cho."



"Được được." Tống Hưởng đáp, cảm thấy mấy bộ quần áo mình không mặc vừa lúc trước sắp được cứu rồi, gấp gọn áo lại, Tống Hưởng nhỏ giọng nói: "Tôi đi trước nhé, khi nào lại mời cậu uống nước sau."

Dứt lời thì ôm túi đựng áo của mình, chuẩn bị chuồn đi, nhưng mà chân còn chưa bước ra khỏi của đã nghe dì Chân quát: "Tống Hưởng, con định đi đâu? Tiền sửa áo còn chưa trả đâu đấy!"

Trêи mặt Tống Hưởng nở một nụ cười nịnh bợ: "Mẹ, mẹ cho con ghi sổ đi, sang tháng có lương rồi con trả."

"Buôn bán nhỏ, không thể cho nợ được." Dì Chân đường đường chính chính nói.

Túng Phồn không định tham dự vào cuộc chiến giữa hai mẹ con họ, chỉ ngoan ngoãn đứng hóng hớt ở một bên.

Tổng Hưởng: "Mẹ, trong người con còn mỗi một trăm tệ thôi, còn mấy ngày nữa là hết tháng rồi, mẹ cho con nợ mấy hôm đi. Đảm bảo có lương một cái là con trả mẹ luôn mà!"

Dì Chân không nể mặt mũi gì hết, trực tiếp khinh bỉ con trai một tràng: "Con mà không lấy tiền đổ vào cái trò chơi gì gì đó thì làm sao mà lương tháng không đủ tiêu? Có cần mẹ nhắc cho mà nhớ không, đồ thì mặc không mặc được mà ngày nào cũng mua mua mua, đầu của con chỉ để làm cảnh thôi đấy à?"

Tống Hưởng mặt dày, giả bộ đáng thương, kiểu "Mẹ cứ mắng con nữa đi, có mắng thế mắng nữa thì con cũng hết tiền rồi".

Giờ tộc ánh trăng* nhiều lắm, Túng Phồn cũng không thấy quá ngạc nhiên.

*Tộc ánh trăng, ngôn ngữ mạng, chỉ những người chưa hết tháng đã tiêu hết tiền lương. Đồng thời nó cũng được dùng để chỉ những người có thu nhập thấp, tiền lương chỉ đủ chi trả các chi phí sinh hoạt cơ bản.

"Con nóithuwr coi, nếu con bỏ tiền cho mấy cái trò chơi gì đó mà được như người khác, kiếm được người yêu qua mạng thì cũng được đi, đằng này chỉ thấy có bỏ tiền đi đâu đâu, tiền sửa đồ của mình mà còn không trả nổi thì mua về làm cái gì?"

"Thế không phải là lừa đảo ạ?" Tống Hưởng bĩu môi.

Túng Phồn không dám cười thành tiếng, chỉ có thể cố nhịn, thị thơm, cậu hít một tí là được rồi.

Dì Chân đánh một cái lên lưng Tống Hưởng, "Đừng có lèo nhèo, trả tiền đây!"

Tống Hưởng tiếc đứt ruột rút tiền ra trả, xong mặt mày u oán rời đi.

*

Ở tiệm may Chân Mỹ Lệ làm việc ba ngày, Túng Phồn đã hoàn toàn thích ứng được nhịp điệu công việc ở đây. Loại công việc như sửa quần áo thực ra không hề khó, cửa tiệm cũng không ít khách tới, nhưng may đồ thì rất ít, hầu hết chỉ đến để sửa chữa, không tốn công sức mấy. Thỉnh thoảng có người tới đặt may thì cũng đều là khách quen của dì Chân, không cần Túng Phồn làm. Thường thường Túng Phồn chỉ tới chạng vạng là đã làm xong hết các công việc của mình, thời gian còn lại cậu sẽ tự thiết kế vài mẫu quần áo, làm vài mẫu rập [1].

Mà mấy ngày nay khách hàng đến cửa tiệm hỏi nhiều nhất chính là cái váy Túng Phồn sửa cho Niếp Niếp hôm nọ.

Hóa ra trong khu, mấy đứa nhỏ đều chơi chung ở một sân chơi công cộng dành cho trẻ em, Niếp Niếp mặc cái váy đó tới làm mấy cô nhóc chơi cùng ai cũng ước ao, về nhà nhõng nhẽo đòi ba mẹ mua cho. Ba mẹ mấy nhóc tra một vòng trêи mạng không thấy có ở đâu bán, hỏi nhau thì mới biết là sửa ở tiệm may của dì Chân. Giờ ba mẹ nhà nào cũng chiều chuộng con cái hết, để dỗ cho mấy nhóc vui vẻ nhất định phải qua tiệm hỏi xem thế nào, thành ra cái váy công chúa kia lại thành mốt trong tiểu khu.

"Cháu có muốn may vài mẫu làm trưng bày không?" Dì Chân hỏi. Từ ngoài cửa đi vào đến bàn tiếp khách có trưng bày rất nhiều quần áo và váy may thành phẩm, chỉ có điều từ trước đến này đều không trưng bày trang phục của trẻ em.

Túng Phồn cười nói: "Thôi ạ, chờ cháu nghĩ được mẫu nào đẹp hơn lúc đó hãy đem trưng."

"Vậy cũng được." Dù sao người lớn vào trong tiệm đều biết mình muốn kiểu quần áo như thế nào rồi, không treo mẫu cũng không sao, "Dì thấy hôm qua cháu đang thêu mẫu, định làm cái gì à?"

Túng Phồn vừa ăn bánh rán đường mua ở cửa hàng bên cạnh, vừa nói: "Cụ thể thì cháu còn chưa nghĩ ra, chỉ đang luyện tay chút thôi ạ, để lâu cứng tay, thêu không được đẹp nữa."

Túng Phồn thích đồ ngọt, đặc biệt là các loại bánh mì ngọt và bánh kem, trước đây ở nhà cậu trong tủ lạnh với ngăn kéo bàn làm việc lúc nào cũng phải để mỗi thứ một ít, lúc làm việc căng thẳng mà được ăn đồ ngọt cậu sẽ cảm thấy thư giãn hơn nhiều, chẳng qua là bây giờ kinh tế của bản thân chưa cho phép, cậu không dámtích trữ nhiều, khi nào thấy thèm thì mới mua về.

"Dì thấy cháu thêu rất đẹp, màu sắc phối cũng rất hòa hợp." Dì Chân càng nhìn Túng Phồn càng cảm thấy cậu chính là hạt giống tốt.



Chuyện phối màu cần không ngừng thường xuyên luyện tập và khám phá, mới có thể chọn ra được cách phối phù hợp nhất, mà màu sắc thì vốn luôn mang tính chủ quan. Màu Túng Phồn thấy đẹp người khác chưa chắc đã thích, cái này là chuyện vô cùng bình thường, cậu chỉ có thể bồi dưỡng mắt thẩm mỹ của chính mình, phối những màu mà mình cảm thấy là phù hợp với nhau lại, chỉ đến thế mà thôi.

...

Tống Hưởng mặc chiếc áo hôm họ Túng Phồn sửa cho mình, lái xe ra sân bay đón người. Tới nơi rồi cậu ta không đi vào luôn, chỉ nhắn tin cho Lý Thiên Lang biết chỗ của mình, không cần đi vào cậu cũng có thể đoán, chỗ lối ra lúc này đã bị fan vây kín.

Không phải chờ lâu lắm, Tống Hưởng đã thấy ông chủ Phí Hành Phong của mình được vệ sĩ hộ tống đi ra, đám đông fan phía sau nhao nhao xin chữ ký, có người đuổi theo điên cuồng bấm máy chụp ảnh, có người liều mạng nhét quà tặng vào trong tay Lý Thiên Lang...

Tình cảnh như thế này Tống Hưởng thấy nhiều đã thành quen rồi, lập tức xuống xe mở cửa cho sếp.

Phí Hành Phong không ngừng lại một giây phút nào, lên thẳng xe, sau khi cửa xe đóng lại, người đại diện Lý Thiên Lang mới nói cảm ơn với nhóm fan đã tới đón sây bay, vệ sĩ nhét hết hành lý vào cốp sau, Tống Hưởng cũng ngồi lên ghế lái.

Phí Hành Phong được công nhận là người đàn ông A nhất giới giải trí, khí tràng alpha mạnh mẽ vô cùng, tuyệt đối áp đảo tất cả những người khác, nhan sắc cũng là hạng nhất, thường được ví như "Nam nhân được thần ưu ái", hơn nữa còn có nét quyến rũ của người trưởng thành, đây mới là cái trí mạng nhất. Phí Hành Phòng ra mắt với tư cách là ca sĩ solo, sau đó lại lấn sân sang lĩnh vực phim điện ảnh và phim truyền hình, ở cả hai lĩnh vực Phí Hành Phong đều đạt được thành công lớn, vừa có giọng ca hay vừa có kỹ năng diễn xuất nhuần nhuyễn. Chỉ là mấy năm gần đây Phí Hành Phong dần dần lui về phía sau, rất ít khi nhận kịch bản. Tuy là thế nhưng độ cuồng nhiệt của fan vẫn không hề giảm bớt, mấy tiểu hoa và tiểu sinh lưu lượng ra mắt sau đều không ai vượt qua được độ thảo luận của vị này.

Tống Hưởng là trợ lý của Phí Hành Phong, cậu ta vừa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu công tác cho người này, biết rõ đối phương lúc đóng phim biểu tình trông thì sinh động, ánh mắt có thần, nhưng sau máy quay lại là kiểu người trầm mặc, lạnh lùng ít nói, một biểu cảm nhỏ cũng không có. Như người khác, nếu bình thường tính cách trêи phim và ngoài đời khác biệt quá lớn sẽ khó giữ được fan, nhưng Phí Hành Phong lại là ngoại lệ, fan của hắn cực kỳ cuồng nhiệt, kể cả hắn có lạnh mặt cả một đường, fan cũng không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn càng điên cuồng hơn, thấy nhiều rồi cũng chỉ có thể cảm thán một câu — đây đúng là fan chân chính mà.

Là một beta, Tống Hưởng không thể cảm nhận được mùi tin tức tố, cũng không cảm thấy được sự áp chế của alpha, nhưng mà mỗi khi đối mặt với Phí Hành Phong cậu ta lại cảm thấy mình như là beta giả vậy, chỉ cần tới gần sếp trong khoảng một mét là đã thấy áp lực muốn tắc cả thở.

Lý Thiên Lang lên xe, Tống Hưởng lập tức khởi động máy, lái xe rời đi. Vệ sĩ thì lái một chiếc xe khác đi phía sau bảo vệ, sợ có fan cuồng đuổi theo.

Lý Thiên Lang rút một cái khăn giấy lau kính mắt cùng mồ hôi trêи trán: "Chúng ta không tiết lộ lịch trình ra ngoài, sao fan biết mà tới vậy?"

Loại tình huống như thế này, kể từ khi làm người đại diện của Phí Hành Phong anh ta đã gặp nhiều không kể xiết rồi, có hi là phòng làm việc cố ý để lộ lịch trình, cho nhóm fan tới đón sân bay, tạo đề tài duy trì độ hot. Nhưng sau khi Phí Hành Phong lui về hậu trường, phòng làm việc sẽ không tiết lộ hành trình của người này nữa, thế mà chả hiểu sao mười lần thì vẫn có đến sáu lần fan biết tin chạy tới.

"Anh Lý, anh phải quen cảnh này rồi chứ." Tống Hưởng cười nói.

Lý Thiên Lang so với Tống Hưởng thì lớn hơn một tuổi, năm nay đã hai mươi tám*. Anh ta vào nghề sớm, trước cũng làm trợ lý cho người ta hai năm, sau mới lên làm người đại diện. Hai năm làm trợ lý giúp anh ta tích lũy không ít các mối quan hệ, cũng hiểu biết hơn về giới giả trí, có lợi ích không nhỏ cho công việc sau này. Là người đại diện của Phí Hành Phong, Lý Thiên Lang cũng không ít lần bị fan chửi rủa, may mà anh ta cũng là kiểu người dễ dụ, chỉ cần Phí Hành Phong phát thêm tiền thưởng, anh ta có thể lập tức biến thành tên biết đếm tiền nhưng mà mù chữ, không biết fan đang chửi cái gì hết. Chẳng qua cũng phải có sao nói vậy, năng lực làm việc của Lý Thiên Lang cũng rất mạnh, hoàn toàn xứng đáng với đại lưu lượng như Phí Hành Phong.

*Chỗ tuổi tác này tôi thấy hơi không được đúng lắm, nên để tạm vậy đã. Mốt mà có sai thì tôi sửa sau nhé.

"Có fan tới đón sân bay thì quen rồi, nhưng đông như vậy thì bao lâu vẫn không quen được." Lý Thiên Lang thở dài một hơi, sau đó chú ý đến bộ quần áo Tống Hưởng đang mặc, cười nói: "Áo của cậu trông đẹp đấy, màu này mặc trông rất mốt."

Tống Hưởng vừa để ý đường, vừa nói: "Này là cái áo mà anh Phong bị làm phai màu ra đấy, em mang qua cửa tiệm của nhà sửa lại một chút."

Cái áo này là Phí Hành Phong đặt mua ở nước ngoài, giá hơn mấy nghìn một cái, lúc giặt không cẩn thận bị dây màu từ đồ khác vào, không mặc được nữa. Tống Hưởng cảm thấy vứt đi thì tiếc nên mang về xem có sửa lại được không, cho dù không sửa được thì để làm đồ mặc ở nhà cũng ổn, không ngờ sửa xong còn đẹp hơn trong tưởng tượng nhiều.

"Tay nghề của dì tốt thật đấy." Lý Thiên Lang rất thân với Tống Hưởng, dù sao Tống Hưởng làm ở đây cũng là do anh ta tuyển vào, cho nên lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, tốt chính là tốt mà không tốt chính là không tốt, "Nhìn không giống đồ sửa chút nào, trông y như hàng mới vậy."

Tổng Hưởng nói: "Cái này không phải mẹ em sửa đâu, là cậu bạn mới tới làm trong tiệm sửa đấy. Bây giờ cậu ấy đang là anh giai hoàng tử chuyên trị làm váy công chúa cho mấy cô nhóc trong khu nhà em rồi."

"Nổi tiếng dữ vậy luôn." Lý Thiên Lang trêu chọc.

"Này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ấy làm quần áo được lắm." Riêng cái này Tống Hưởng nhất định phải bênh Túng Phồn.

Nói đến chỗ này, Lý Thiên Lang nhớ ra một chuyện, nói: "Đúng rồi, Hành Phong có một cái áo len bị sút chỉ, là cái mà bà ngoại cậu ấy đan cho, dì Chân có sửa giúp một chút được không?"

"Không vấn đề gì, để buổi tối em mang về nhờ mẹ sửa giúp nhé?" Tống Hưởng hỏi.

Không đợi lý Thiên Lang mở miệng đáp, đã nghe Phí Hành Phong nói: "Bây giờ qua đấy luôn đi, nhờ mẹ cậu làm, xong tôi mang về nhà luôn.

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Ký Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook