Không Thể Ký Hiệu

Chương 60

Y Đình Mạt Đồng

02/05/2021

17/03/2021

Edit: Nhật Nhật

...

"Chiết khấu?" Túng Phồn hơi ngạc nhiên.

Đối với mấy chương truyện cậu có đọc được về nguyên chủ, có một đoạn Túng Phồn có chút ấn tượng, đó chính là đoạn nói có một nhà cung cấp liên hệ với nguyên chủ, hi vọng mình có thể thay thế nhà cung cấp đang hợp tác với nhà họ Túng, nói chất lượng nguyên liệu của họ tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu hợp tác thành công, mỗi lần nhà họ Túng nhập hàng của bọn họ, họ sẽ gửi cho nguyên chủ một khoản tiền, coi như là cảm ơn.

Túng Phồn nhớ nguyên chủ không nhận lời với nhà cung cấp này, đối phương đi rồi, nguyên chủ còn dè bỉu nói "Chiết khấu ít như vậy còn chưa đủ để mình mua một cái áo choàng."

Túng Phồn không biết mình nhớ có đúng không, chỉ hỏi một cách mơ hồ: "Mức chiết khấu cũng không nhiều lắm đâu đúng không? Chừng đó có đáng để Túng Lãng làm vậy không?"

Chiết khấu nhập hàng này không phải lúc nào cũng không tốt, có khi nó chỉ là một cách nhằm kéo dài sự hợp tác giữa đôi bên. Đối với người lao động, chiết khấu cũng có thể coi như một khoản thu nhập ngoài tương đối khả quan, đặc biệt là kiểu thường thường như thế này, đủ tiền mua cho một mình bộ quần áo đã là quá đủ. Nhưng đối với con nhà giàu như Túng Lãng, tiền ăn ở bên ngoài một bữa cũng đã nhiều hơn gấp mấy lần số tiền được chiết khấu rồi.

Phí Hành Phong cũng không rõ lắm, nói: "Cho nên mới nói là kỳ lạ, rốt cuộc bên cung cấp trích bao nhiều tiền mà đáng để Túng Lãng làm vậy? Thực ra cũng không cần cố ý đi hỏi thăm, chỉ cần nhìn xem cuối năm đầu vào nguyên liệu của nhà họ Túng có bị đổi không là biết. Như bình thường, nhà họ Túng kinh doanh vật liệu xây dựng đặc thù, trừ phi nhà cung cấp phá sản, hoặc xuất hiện hiện tượng chất lượng đầu vào có vấn đề, hay là bên cung cố ý đẩy cao giá thành thì sẽ không có chuyện thay đổi nhà cung cấp. Tỷ lệ hợp chất trong vật liệu đầu vào sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng thành phẩm, lúc đó muốn thay đổi tỷ lệ điều phối còn phải tiêu tốn chi phí cho nhân lực, vật lực, giá thành sản phẩm bán ra sẽ bị đội lên."

Trước đây, Phí Hành Phong cũng chỉ hiểu sơ qua đại khái về phương diện này, sau khi trong nhà lén tự đầu tư vào lĩnh vực này, hắn mới biết thêm một ít. Cho dù hắn không làm việc cho công ty của gia đình, những người trong nhà vẫn hi vọng hắn có thể nắm rõ tình hình công việc của nhà mình, lỡ như có một ngày cần hắn quay về hỗ trợ công việc làm ăn thì cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.

"Anh nói như thế thì em mới thấy chuyện này không đúng lắm." Nhà họ Túng hiện giờ vừa mất đi cơ hội hợp tác với nhà họ Phí, vấn đề tài chính đang khá căng thẳng, lúc này mà đổi nhà cung cấp đầu vào cho nhà máy thì cần tiêu tiền làm lại công thức tỷ lệ phối chế nguyên vật liệu. Đáng lẽ lúc này phải tạo mối quan hệ tốt với các nhà cung cấp ban đầu, tranh thủ lấy được giá ưu đãi cho năm sau mới đúng chứ? Cho dù không lấy được giá ưu đãi, thì tiền đặt cọc ít hơn được cũng tốt mà.

"Còn có chuyện thú vị hơn nữa kìa." Phí Hành Phong không cần lái xe, dĩ nhiên càng có thể thoái mái tán gẫu nhiều hơn với Túng Phồn, "Nghe nói Túng Lãng đang đảo thẻ."

"Hả?" Việc đảo thẻ này nói như thế nào nhỉ, bình thường đúng là ít có ai làm như vậy. Đảo thẻ nghĩa là rút tiền mặt bằng thẻ tín dụng, sau đó làm thủ tục trả góp số tiền đã rút, đa số là có việc khẩn cấp lắm người ta mới dùng đến cách này. Còn tiền trả góp lấy từ đâu thì cũng có nhiều cách để kiếm. Chẳng qua là nếu người này là Túng Lãng thì không cần lo đến vấn đề này, nhà họ Túng hàng tháng sẽ trả cho cậu ta.

"Cậu ta không đủ tiền tiêu à?" Túng Phồn không hiểu rõ lắm về kiểu rút tiền trả tiền này, "Nhà họ Túng chắc không đến nỗi cắt tiền tiêu của cậu ta chứ, có cần thiết phải làm vậy hay không?"

Cho dù nhà họ Túng không làm thẻ đen cho Túng Lãng thì tiền nhất định cũng đủ tiêu rồi, Nguyên chủ trong sách trước đây tiêu tiền kinh như vậy, nhà họ Túng cũng không ý kiến gì, càng không nói đến chuyện để nguyên chủ thiếu tiền đến mức phải trả góp tiêu dùng.

"Cho nên anh nghĩ chuyện cậu ta rút tiền mặt sợ là có mục đích khác." Phí Hành Phong hiểu thế hệ thứ hai trong giới này hơn Túng Phồn, thậm chí là cách tiêu xài của đời thứ ba. Ngoại trừ một số ít người tự mình có năng lực kiếm tiền ra thì những người khác tiêu gì dùng gì đều là trong nhà ra tiền, đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng cũng chưa nghe có ai dùng mánh này lấy tiền tiêu bao giờ.

Túng Phồn gõ mười ngón tay lên vô lăng: "Thú vị đấy, em đoán chúng ta sắp được xem chuyện cười của nhà họ Túng rồi."

Không biết Túng Sĩ Lương biết con trai mình đảo thẻ xong sẽ có phản ứng thế nào, dù Túng Phồn bây giờ có nghĩ gì thì chuyện Túng Lãng bòn tiền của nhà họ Túng là chắc chắn rồi, còn bòn rút để làm gì thì ai mà biết được.



Xe dừng lại ở tiệm may Chân Mỹ Lệ trước, Túng Phồn là phận làm công, kiểm tra sức khỏe xong nhất định phải nhanh quay lại làm việc. Phí Hành Phong nói buổi tối sẽ tới đón cậu tan làm xong mới quay đầu xe rời đi.

Bởi vì kết quả kiểm tra của Phí Hành Phong rất tốt, nên tâm tình của Túng Phồn cũng không tồi, làm cái gì cũng đặc biệt có động lực, còn ngâm nga mấy câu hát nho nhỏ. Cuối tuần cậu sẽ tới nhà họ Phí ăn cơm, nhất định phải làm xong trước công việc của ngày hôm đó.

Sau khi mùa đông thực sự tới, bầu trời cũng xám xịt hơn nhiều, trông như sắp có tuyết rơi. Gió lạnh thổi cánh cửa sổ va vào nhau cành cạnh, thành phố này cái gì cũng tốt, mỗi tội mùa đông thường thường gió quá to, cũng may gió to như vậy chỉ thổi một đêm là hết, không ảnh hưởng nhiều đến nhân viên đi làm.

Vào mùa đông, dì Chân cũng đổi từ uống trà xanh sang thành uống trà đen, Túng Phồn thấy hương vị trà đen so với trà xanh còn đậm hơn một chút, có lẽ là do mùa đông, trong tiệm đóng kín cửa, hương trà không bị gió thổi tản đi mất. Túng Phồn cũng hay sang chỗ dì Chân ngồi uống ké một chén trà, hệ thống sưởi ấm trong khu tập thể rất tốt, lúc đang làm việc không cần mặc quá nhiều, chỉ khoác một cái áo len là đủ ấm, trà không nhanh bị nguội, cũng để Túng Phồn trong mùa đông này nhớ mãi hương vị của chén trà đen mới pha.

Cậu cũng ít gọi trà sữa về tiệm hơn, một ly trà sữa nóng chờ tới được đây cũng thành trà mát rồi, uống không thích nữa. Bữa trưa cũng chỉ chọn mấy quán ăn ở gần quanh đây, mùa đông mà, lúc ăn, đồ ăn có còn nóng hay không rất là quan trọng.

Tiếng máy may vang lên tạch tạch, Túng Phồn chỉ cần giữ vải bằng một tay cũng có thể may ra được đường thẳng. Từ khi làm việc trong tiệm may Chân Mỹ Lệ, không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc sử dụng máy may thôi, mắt thường cũng thấy là cậu thành thạo hơn trước không ít.

Mới chế thêm nước sôi nên trà vẫn còn hơi nóng, Túng Phồn thổi thổi hai cái rồi mới nhấp một ngụm nhỏ, Nếu không phải cậu uống bằng ca tráng men to thì chắc trông sẽ nhã nhặn được hơn một tí. Cái ca tráng men này là dì Chân mang từ nhà đi cho cậu dùng, không thể nói là đồ cổ được nhưng tuổi đời của nó đúng là không còn ít, nhìn rất có phong cách hoài cổ. Theo lời dì Chân nói thì chính là, ấm nhỏ chén nhỏ uống trà chỉ để trông cho đẹp mắt tí thôi, chứ uống trà cho ấm bụng thì phải uống bằng ca to thế này mới đủ đô.

Chuông điện thoại vang lên, là số lạ gọi đến, Túng Phồn sợ là nhà họ Túng gọi tới lèo nhèo cho nên dập máy không nghe. Sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến, đối phương nói mình gọi tới từ bệnh viện, mới nãy gọi điện Túng Phồn không nhận máy, nếu tiện thì vui lòng gọi lại theo số máy này.

Bởi vì tin nhắn là từ bệnh viện Phí Hành Phong và Túng Phồn đi kiểm tra gửi tới, cậu sợ kết quả kiểm tra có vấn đề gì nên vội gọi lại luôn.

Đầu dây bên kia nói mình là y tá ở khoa ký hiệu Omega.

Khóe miệng Túng Phồn giật giật, cậu đâu thể bị ký hiệu được, gọi cho cậu làm cái gì?

Vừa nghĩ thế đã nghe đối phương nói: "Xin hỏi anh có quen cô Liêu Bảo Song không?"

Túng Phồn chớp chớp mắt, trực giác nói cho cậu biết phải lập tức phủ nhận, nói "Không quen" nhưng nói dối kiểu này dễ bị lộ, nếu đối phương không dám chắc thì sao có thể tùy tiện gọi điện thoại cho cậu được, Túng Phồn bèn nói: "Có quen biết, có chuyện gì vậy?"

Lập tức cậu nghe thấy giọng điệu mềm nhẹ giống như nhân viên chăm sóc khách hàng của y tá bên kia nói: "Cô Liêu ở bệnh viện chúng tôi làm một giải phẫu nhỏ, nhưng trong quá trình kiểm tra có một vài vấn đề, cần có người nhà ký tên. Cô Liêu không muốn chúng tôi gọi cho cha mẹ, nói anh là chồng chưa cưới của mình, muốn anh tới bệnh viện ký xác nhận cho cô ấy."

Cái trò gì đây? Sừng trêи đầu cậu người người nhà nhà đều biết, cho dù lúc leo hotsearch, thông tin cá nhân của cậu không bị bới ra thì người nào cũng phải biết chồng chưa cưới của Liêu Bảo Song bây giờ là Túng Lãng rồi chứ?

Chưa đợi Túng Phồn kịp mở miệng hỏi lại cho rõ thì đã nghe ý tá nói: "Cô Liêu muốn nói chuyện với anh, xin chờ một chút."

Mây giây sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nức nở như vừa mới khóc xong của Liêu Bảo Song: "Anh Tiểu Phồn, anh giúp em với."

Nghe giọng điệu đang thương yếu đuối như vậy, bất lực không biết làm sao như vậy, nếu Túng Phồn giống như những người đàn ông con trai bình thường khác chắc chắn đã không thể nói ra lời từ chối.



Nhưng Túng Phồn là kiểu đàn ông bình thường đó sao? Tiếc là không phải rồi, cậu là omega của Phí Hành Phong, một bậc thầy lật mặt nạ của mấy kẻ xấu xa đây.

"Ngại quá, không giúp!" Túng Phồn nói thẳng, đang tính dập máy luôn.

"Anh Tiểu Phồn! Sao anh không hỏi em là có chuyện gì?"

Túng Phồn vừa định nói "Cô có chuyện gì thì liên quan gì đến tôi" thì đã nghe Liêu Bảo Song nói: "Em không thể chịu Túng Lãng thêm được nữa, em muốn chia tay với cậu ta."

Nói đến đây, Liêu Bảo Song bật khóc nức nở, "Em lén tới bệnh viện muốn xóa ký hiệu, nhưng mà có chút chuyện ngoài ý muốn, cần phải làm giải phẫu. Anh Tiểu Phồn, anh có thể đến ký tên giúp em được không? Em không muốn kết hôn với Túng Lãng, cũng không quan tâm đám hỏi giữa hai nhà nữa, em chỉ muốn sống một cuộc sống cho riêng mình mà thôi."

Nếu không phải Liêu Bảo Song tới bệnh viện với Ngô Sắt, còn bị cậu nhìn thấy tận mắt, có khi cậu đã phần nào tin lời cô ta rồi. Nhưng thực tế là, nếu Ngô Sắt đã cùng Liêu Bảo Song đi xóa ký hiệu thì ít nhiều gì cũng biết chuyện này, hơn nữa nếu quan hệ không đủ thân thiết, ai lại dẫn một người bạn bình thường đi xóa ký hiệu cùng mình chứ? Có phải xóa hình xăm đâu. Giờ có vấn đề xảy ra, thế Ngô Sắt chết ở đâu rồi?

"Đầu tiên, tôi không phải chồng chưa cưới của cô, không có trách nhiệm phải ký tên làm phẫu thuật cho cô. Thứ hai, nếu lúc làm giải phẫu xảy ra vấn đề gì, tôi không chịu nổi trách nhiệm này. Cuối cùng, chúng ta không quen, cô nhờ người tài giỏi khác đi." Thực tế là cậu và Liêu Bảo Song cũng không thân thiết gì cho cam, việc vì phải tự rước việc vào người? Lại nói, chuyện này cô ta không nói với người trong nhà, không nói cho Túng Lãng, cậu ít nhiều gì cũng có thể hiểu được, nhưng giờ xảy ra vấn đề, sao cô ta không gọi cho chị em bạn dì của mình mà nghĩ cách? Nếu đến cả mấy chị em thân thiết cũng không thể nói, vậy nhất định trong chuyện lần này có vấn đề gì đó không thể để người khác biết được.

Thấy Túng Phồn từ chối dứt khoát như vậy, Liêu Bảo Song thét to: "Anh nhất định phải đến! Nếu anh không đến, tôi sẽ nói chuyện anh là thằng nửa A nửa O ra cho tất cả mọi người đều biết! Tôi biết anh đang yêu đương với Phí Hành Phong, tôi sẽ cho chuyện này lên báo một thể, Phí Hành Phong cũng sẽ chịu ảnh hưởng, anh không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho bạn trai của mình à?!"

Liêu Bảo Song cuối cùng cũng chịu lộ mặt thật, Túng Phồn cũng không thấy ngạc nhiên chút nào. Cô ta gọi điện thoại cho hắn không phải vì kiêu ngạo hay tự tin vào bản thân mình được đến đây mà là do hiểu rõ cá tính của nguyên chủ. Nếu bây giờ nguyên chủ ở đây, lấy sự chán ghét của bản thân đối với Túng Lãng, biết Túng Lãng bị đá sợ là đã ngay lập tức lao tới bệnh viện ký tên rồi. Ký xong khéo còn gọi cho Túng Lãng một cú, cười nhạo đối phương để hả giận trong lòng ấy chứ.

Tiếc là người nghe điện bây giờ là Túng Phồn cậu, không những không ảo tưởng sức mạnh như vậy, mà đối với Liêu Bảo Song cũng chả có tí tình cảm nào, quan trọng hơn là cậu ghét người nào uy hϊế͙p͙ cậu, nhất là lại lấy Phí Hành phong ra để uy hϊế͙p͙: "Được rồi, cô chờ tôi nửa tiếng, tôi sẽ tới ngay."

Liêu Bảo Song nở nụ cười, nói số phòng của mình cho Túng Phồn, còn bảo cậu tới nhanh một chút.

Cúp điện thoại xong, Túng Phồn lập tức soạn một tin nhắn, gửi cho Túng Lãng —— Không phải muốn chồng chưa cưới tới ký tên à? Túng Lãng mới là người chính xác chứ.

Còn đối với lời đe dọa của Liêu Bảo Song, Phí Hành Phong là alpha mà một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được thì làm sao lăn lộn trong giới giải trí nữa? Về nhà nấu cơm cho cậu, làm ông nội trợ toàn thời gian là được.

Chuyện như này chỉ dựa vào mình cậu thì chơi không vui. Thế nên Túng Phồn nhanh nhanh chóng chóng dùng giọng điệu khoe thành tích, đi mách lại từ đầu đến đuôi cho Phí Hành Phong.

Chưa đến giữa trưa, các trang báo mạng lớn đã tiết lộ các tin tức liên quan —— Túng Lãng đánh đập vị hôn thê của mình trong bệnh viện, Liêu Bảo Song sảy thai. Túng Lãng đã bị cảnh sát đưa đi.

Túng Phồn ở trong lòng vỗ tay hoan hô, quả nhiên là đặc sắc, quả nhiên là kϊƈɦ thích, kẻ gian đánh với kẻ ác, xem siêu hay.

____________________

Ca sắt tráng men chính là kiểu ca này này, thím nào 8x, 9x đời đầu dễ gặp rồi lắm. bây giờ thì người ta làm kiểu dáng đẹp hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Ký Hiệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook