Chương 80
Y Đình Mạt Đồng
02/05/2021
07/04/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Nếu như bình thường, một ca sĩ có thể hot, căn bản chính là dựa vào ca khúc để thu hút người hâm mộ. Chờ nổi tiếng rồi, sẽ là người có bài hit. Mà kiểu nhờ vào trang phục mà có bài hit như Rose Color vẫn là lần đầu tiên.
Nhờ có dân dò mìn review, càng có nhiều người tìm xem MV để xem quần áo. Đối với mấy thứ như trang phục, phụ kiện, chuyển cảnh của MV quá nhanh, người nào muốn xem kỹ thì phải xem đi xem lại đến mấy lần, thậm chí còn tạm dừng video để xem, lấy đấy làm tham khảo cho phong cách phối đồ của mình. Xem MV nhiều, tự nhiên là nghe nhạc cũng nhiều, thành ra dần dần cũng thấy nhịp điệu bài hát rất hay, rồi quay ra thích nhạc, sau đó lại bắt đầu đi giới thiệu, review các kiểu cho những người khác nữa.
Cách lan truyền này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của bọn họ, nhưng mà hiệu quả vẫn rất tốt.
Túng Phồn vui vẻ nhắn tin lại cho Hải Tuy, chúc mừng y và Rose Color, sau đó lăn lộn chui vào trong lòng Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong bị động tác của cậu đánh thức, ôm lấy người rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mới bảy giờ thôi." Túng Phồn cười tít cả mắt, trong giọng nói không nghe ra còn chút buồn ngủ nào, "Có tin cực tốt!"
Phí Hành Phong không mở mắt, tự nhiên như không duỗi tay vào trong áo ngủ của Túng Phồn, xoa xoa tấm lưng ấm áp trơn bóng của cậu, cười khẽ hỏi: "Ca khúc của Rose Color hot rồi?"
"Sao anh biết?" Túng Phồn ngửa đầu nhìn đối phương, cậu thích lúc bàn tay khô ráo ấm áp của Phí Hành Phong chạm vào người mình, có lẽ vì biết thời gian này cậu có thể bắt đầu phân hóa lần hai, cho nên người này gần đây rất kiềm chế, không cần lo buổi sáng hai người cướp cò nổ súng, lại đi làm muộn.
"Có thể làm em mới sáng sớm đã vui vẻ thế này cũng chỉ có chuyện đó thôi." Thành tích của ca khúc Rose Color mới phát hành lần này luôn được Túng Phồn để ý sát sao. Giờ thấy cậu thoải mái vui vẻ dính vào hắn như vậy, chắc chắn đến chín phần mười là vì chuyện này. Với lại, có thể khiến Túng Phồn vui vẻ như vậy, ngoài hắn ra cũng chỉ có chuyện công việc mà thôi, hắn không hề làm gì cả, Túng Phồn lại là người theo nguyên tắc hết giờ không mang việc về nhà, Nghiêm Tiêu không thể đêm hôm nhận cho Túng Phồn đơn hàng đắt giá nào rồi.
Túng Phồn đắc ý cười: "Rốt cục cũng coi như không phí công vô ích." Cậu biết có nỗ lực đến đâu cũng không ai dám chắc 100% là sẽ có kết quả tốt, nhưng dù gì chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên Túng Phồn nhận thiết kế tạo hình cho một nhóm nhạc nữ, cậu vô cùng, vô cùng muốn làm ra thành tích nào đó, đây cũng là để quyết định xem các hạng mục nghiệp vụ sau này cậu có thể nhận. Cũng may mấy cô gái đều có thực lực, ông trời cũng quan tâm, để nhóm họ ra quân thuận lợi.
"Em đặt một cái bánh gato gửi cho họ đã, coi như chúc mừng." Túng Phồn nói. Chuyện làm người ta vui vẻ như vậy, cậu đương nhiên phải có gì để bày tỏ sự vui mừng của mình đến họ, chờ người khác chúc trước thì lại mất hay ra.
"Tốt hơn là em nghĩ gửi tặng cái khác đi." Phí Hành Phong nhắc nhở Túng Phồn, "Nhóm nhạc nữ phải giữ dáng, nhất là đang trong giai đoạn này nữa. Em gửi bánh ngọt tới, mấy cô ấy biết ăn hay là không đây? Ăn một miếng bánh ngọt không biết phải nhịn ăn mấy ngày cho lại nữa kìa."
Cái này đúng là Túng Phồn không nghĩ đến thật: "Anh nói đúng đấy. Vậy anh gợi ý coi, em gửi cái gì qua chúc mừng mới tốt bây giờ?"
"Amo không phải mới ra mắt mấy món ít đường à? Em đặt trước một ít, lát nữa để nhân viên hậu cần lái xe đưa đến OceanWide là được." Phí Hành Phong thản nhiên nói.
Đây là mấy món đặc biệt dành cho mùa xuân Amo mới ra mắt, dành riêng cho các cô gái muốn uống trà sữa, lại thấy ra tết mình cần phải giảm béo. Phần ăn này có hai chiếc bánh mì nhỏ, to cỡ nắm tay làm từ lúa mạch nguyên cám, không đường, không thêm bơ, trà sữa thì là loại nhỏ 200ml, sữa bò tách béo, vị ngọt nhẹ, còn có thể dùng đường ăn kiêng để thay thế cho đường mía bình thường, ngoài ra không thêm bất cứ chất phụ gia nào khác nữa. Phần ăn như vậy chắc chắn không thể giảm cân được, nhưng cũng giúp những người thèm uống trà sữa mà lại sợ béo bớt chút gánh nặng tâm lý. Dù sao đi nữa, có muốn giảm béo thì tâm trạng cũng rất là quan trọng.
"Chí lý!" Túng Phồn vỗ vỗ vai Phí Hành Phong, "Sao anh lại thông mình thế chứ?"
"Đó là nhờ em dạy dỗ tốt." Phí Hành Phong cười nói. Từ sau khi Túng Phồn chuyển đến mở văn phòng ở gần công ty hắn, trà sữa Amo đã lập tức trở thành bữa trà chiều tiêu chuẩn. Tiệm nhà mình mở, chắc chắn không cho thêm bất cứ chất phụ gia nào, trà cùng sữa tươi dùng cho chế biến đều là loại chất lượng tốt nhất, Phí Hành Phong mới yên tâm để Túng Phồn uống, thậm chí có khi còn đích thân đi mua, rồi mang đến tận cửa cho cậu, thế cho nên hắn đương nhiên biết Amo mới ra mắt sản phẩm mới.
Túng Phồn hôn một cái lên cằm của đối phương: "Vậy em cũng muốn một phần ăn này."
"Em không cần giảm béo đâu, uống loại bình thường là được." Phí Hành Phong ôm Túng Phồn chặt thêm chút nữa, để nhiệt độ thân thể cùng tin tức tố của hai người quyện lấy nhau, "Buổi chiều anh mua sang cho em, thế nào?"
"Anh vẫn đừng đến thì tốt hơn. Hôm nay có nhiều thợ thêu bán thời gian tới lắm, anh mà tới sợ là mấy cô, mấy dì ấy chả còn lòng dạ đâu mà làm việc mất thôi." Túng Phồn dạo gần đây mới phát hiện ra thêm một thuộc tính fan của Phí Hành Phong, chính la già trẻ lớn bé gì cũng có hết, lớn tuổi một chút thì đơn giản là thích người này đóng phim thôi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của họ khi thấy người thật.
"Được rồi." Cái này thì không có cách nào, hắn cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc bên Túng Phồn, "Chờ hôm nào các cô, các dì ấy không tới thì em nói anh."
"Ừm." Túng Phồn thoải mái chui vào trong lòng Phí Hành Phong, nằm lười trêи giường, giờ hãy còn sớm, cậu có thể ôm Phí Hành Phong nằm thêm một chốc, tí nữa chờ người này làm xong bữa sáng rồi cậu dây cũng được, quá mỹ mãn!
Hastag #Style_Mới_Của_Rose_Color# giữa đêm hôm qua thì leo lên bảng hotsearch, hôm nay thứ hạng vẫn còn ở rất cao. Mở bài viết ra xem, phải đến 70% là đang bàn tán về trang phục diễn lần này, còn lại 30% thì nói ca khúc nghe rất êm tai. Cũng có người bắt đầu tìm xem nhưng kiểu dáng quần áo tương tự, muốn biết đây là của nhãn hiệu nào thiết kế, nhưng mà tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra được là của thương hiệu nào. Suy đoán của mọi người rất chính xác, hầu hết trang phục nhóm đều sẽ được đặt làm riêng, cái này không có gì để mà bàn cãi nữa, nhưng trang phục cá nhân thì phần lớn vẫn là chọn dùng của các nhãn hàng lớn, công ty có tiền thì chọn cái đắt tiền một chút, không có tiền thì tìm cái nào rẻ hơn. Nhưng mà nói chung sẽ không đến mức không tìm ra được một món nào tương tự. Nhưng mà đồ Rose Color mặc lần này không tìm ra được thật, chỉ tìm được nhãn hiệu của một vài món trang sức phụ kiện nhỏ họ dùng, nhưng ai mà đi quan tâm mấy cái đó làm gì? Mấy cô muốn quần áo, quần áo cơ! Chuyện này cũng khiến không ít người đoán liệu đồ của họ có phải tất cả đều được đặt riêng hay không, trang phục nhóm thì khỏi nói, nhưng trang phục cá nhân mà cũng làm riêng, chi tiết còn tỉ mỉ hơn đồ nhóm, đối với OceanWide thì không phải quá lạm chi rồi à?
Mãi đến tận gần trưa, Weibo chính thức của OceanWide mới đăng ảnh chụp riêng của từng thành viên trong nhóm, cũng nói rằng tất cả trang phục dùng trong MV mới của Rose Color đều do Túng Phồn độc lập thiết kế. Cám ơn Diêu Vi Nguyệt đã giới thiệu, cũng cảm ơn Túng Phồn vì những nỗ lực của cậu để có thể sáng tạo ra những bộ trang phục đẹp đẽ lại mang đến hiệu quả vô cùng tốt, trong khi kinh phí không có nhiều này. Hi vọng sau này lại có cơ hội được hợp tác.
Tên của Túng Phồn lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, hơn nữa lần này không xuất hiện cùng với bất cứ tên của một ngôi sao nổi tiếng nào, mà bằng sức của chính mình kéo hot một nhóm nhạc flop đến không thể flop hơn, đây không thể không nói chính là một kỳ tích trong giới âm nhạc, so với việc hợp tác với ngồi sao hàng đầu như Phí Hành Phong thì còn trâu bò hơn.
[Tôi đã nói mà, bảo sao cứ thấy quen quen kiểu gì ấy.]
[Nói thật, tôi cực kỳ, vô cùng, sâu sắc nghi là Túng Phồn thích màu tím nhất, tuy không phải lúc nào đồ cậu ta làm ra đều dùng màu này nhưng số lần nó xuất hiện chắc chắn là nhiều nhất, giống như kiểu màu đại diện luôn rồi.]
[Trước chỉ thấy người này làm lễ phục đẹp muốn chết, không ngờ thiết kế trang phục biểu diễn và đồ hàng mặc hàng ngày mà cũng đẹp xỉu.]
[Yêu rồi, yêu rồi, khi nào anh ấy mở tiệm thì chỉ cần không quá đắt là tôi nhất định sẽ tới mua!]
[Quần áo của Túng Phồn thiết kế khiến tôi tự nhiên có tự tin hơn hẳn, hóa ra không chỉ có đại minh tinh như Phí Hành Phong và Diêu Vi Nguyệt mặc đồ mới đẹp, nhóm nhạc em gái siêu flop mặc lên cũng đẹp nữa!]
[Đây mới là chuyện mà một nhà thiết kế thời trang nên làm chứ, phải để người nào mặc quần áo của mình trông cũng đẹp mà không phải chỉ làm được cho người dáng đẹp. Đây mới mà suy nghĩ khi chọn mua quần áo của những người bình thường như chúng ta.]
[Thấy em gái thấp nhất, tỷ lệ dáng người không đẹp nhất trong nhóm mà còn mặc đẹp được thế kia, tui cũng thấy tui mà mặc bộ đó khéo cũng lên trang bìa tạp chí thời trang được đấy chứ. Đừng ai gọi tui dậy, cứ để kệ tui mơ tiếp đi!!!]
Buổi tối, Phí Hành Phong tới đón Túng Phồn tan làm, hai người ăn cơm ở bên ngoài. Bình thường chỉ cần Phí Hành Phong nhớ đeo khẩu trang thật kín là sẽ không ai nhận ra hai người họ, nhưng không ngờ hôm nay người này đã đeo khẩu trang che hết mặt mũi rồi mà lại bị lộ vì Túng Phồn.
Đối phương có bốn người, là bốn cô gái cùng hẹn nhau đi ăn, sau khi họ nhận ra Túng Phồn thì phấn khích khen cậu không ngừng, còn hỏi cậu bao giờ mới mở tiệm bán quần áo, tốt nhất là loại giá cả phải chăng, hoặc là chỉ hơi hơi đắt tí thôi, nhưng vậy mấy người họ đều có thể mua được.
Túng Phồn cám ơn mọi người đã khen, sau đó cũng nói trong thời gian ngắn thì chắc không thể làm vậy được, chờ sau này tay nghề thiết kế trưởng thành hơn sẽ cân nhắc đến chuyện đó.
Trong tiếng cổ vũ của mấy cô gái, hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Chờ lên xe rồi, Túng Phồn mới cười nói: "Không ngờ có một ngày em đi đường còn bị người khác nhận ra thế này, được thơm lây Rose Color, lớn bé gì cũng coi như em nổi tiếng rồi."
Lý do là cho dù cả Phí Hành Phong và Diêu Vi Nguyệt đều nổi tiếng hơn Rose Color nhưng lại không thể khiến thiết kế họ mặc đến gần hơn với đại chúng được. Một khi người nhìn đặt phong cách và độ sang chảnh sang một bên thì hình ảnh thương hiệu của Túng Phồn mới càng thêm đa dạng, được nhiều người tiếp nhận hơn.
"Sau này em ra ngoài cũng mang khẩu trang đi." Phí Hành Phong cũng mừng cho Túng Phồn, bạn trai của hắn vốn nên rất nổi danh mới đúng, dù sao cậu lớn lên cũng đẹp mắt, đã thế lại còn có tài mà.
"Cái đó thì khỏi cần đi, chẳng qua là đợt này Rose Color mới hot lên, cho nên mọi người mới để ý em thôi, chờ mấy hôm nữa hết đợt quảng bá ca khúc, mọi người sẽ không để ý nữa đâu." Suy nghĩ của Túng Phồn rất thoáng, ngay cả mấy ngôi sao nhỏ khác còn khó làm cho mọi người nhớ được mặt mũi mình trông như thế nào nữa là người thường như cậu.
"Anh không làm em hot được mà lại để một nhóm nhạc nữ làm được, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc." Giọng điệu của Phí Hành Phong không nghe ra là đang nói đùa hay nói thật.
Túng Phồn cười khúc khích: "Cái này mà anh cũng so nữa hả? Chắc tại lúc đứng chung một chỗ với anh thì ai cũng sẽ bị lu mờ thôi, cho nên anh không mang em nổi tiếng được là rất bình thường mà."
"Tối nay em có ăn đồ ngọt đâu, sao cái miệng lại nói ngọt được vậy chứ?"
Túng Phồn chớp chớp mắt, cười nói: "Nếm thử một chút xem, nhất định là còn ngọt hơn đấy, anh muốn không?"
Nếu không phải là đang lái xe, Phí Hành Phong nhất định sẽ hóa thân thành sói. Nhưng mà chờ một chút cũng không bận gì, đợi về đến nhà, hắn có thể nếm lâu một chút, thử nhiều một chút, xem ngoại trừ miệng ra, Túng Phồn còn có chỗ nào cũng ngọt nữa không.
_____________________
Edit: Nhật Nhật
...
Nếu như bình thường, một ca sĩ có thể hot, căn bản chính là dựa vào ca khúc để thu hút người hâm mộ. Chờ nổi tiếng rồi, sẽ là người có bài hit. Mà kiểu nhờ vào trang phục mà có bài hit như Rose Color vẫn là lần đầu tiên.
Nhờ có dân dò mìn review, càng có nhiều người tìm xem MV để xem quần áo. Đối với mấy thứ như trang phục, phụ kiện, chuyển cảnh của MV quá nhanh, người nào muốn xem kỹ thì phải xem đi xem lại đến mấy lần, thậm chí còn tạm dừng video để xem, lấy đấy làm tham khảo cho phong cách phối đồ của mình. Xem MV nhiều, tự nhiên là nghe nhạc cũng nhiều, thành ra dần dần cũng thấy nhịp điệu bài hát rất hay, rồi quay ra thích nhạc, sau đó lại bắt đầu đi giới thiệu, review các kiểu cho những người khác nữa.
Cách lan truyền này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của bọn họ, nhưng mà hiệu quả vẫn rất tốt.
Túng Phồn vui vẻ nhắn tin lại cho Hải Tuy, chúc mừng y và Rose Color, sau đó lăn lộn chui vào trong lòng Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong bị động tác của cậu đánh thức, ôm lấy người rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mới bảy giờ thôi." Túng Phồn cười tít cả mắt, trong giọng nói không nghe ra còn chút buồn ngủ nào, "Có tin cực tốt!"
Phí Hành Phong không mở mắt, tự nhiên như không duỗi tay vào trong áo ngủ của Túng Phồn, xoa xoa tấm lưng ấm áp trơn bóng của cậu, cười khẽ hỏi: "Ca khúc của Rose Color hot rồi?"
"Sao anh biết?" Túng Phồn ngửa đầu nhìn đối phương, cậu thích lúc bàn tay khô ráo ấm áp của Phí Hành Phong chạm vào người mình, có lẽ vì biết thời gian này cậu có thể bắt đầu phân hóa lần hai, cho nên người này gần đây rất kiềm chế, không cần lo buổi sáng hai người cướp cò nổ súng, lại đi làm muộn.
"Có thể làm em mới sáng sớm đã vui vẻ thế này cũng chỉ có chuyện đó thôi." Thành tích của ca khúc Rose Color mới phát hành lần này luôn được Túng Phồn để ý sát sao. Giờ thấy cậu thoải mái vui vẻ dính vào hắn như vậy, chắc chắn đến chín phần mười là vì chuyện này. Với lại, có thể khiến Túng Phồn vui vẻ như vậy, ngoài hắn ra cũng chỉ có chuyện công việc mà thôi, hắn không hề làm gì cả, Túng Phồn lại là người theo nguyên tắc hết giờ không mang việc về nhà, Nghiêm Tiêu không thể đêm hôm nhận cho Túng Phồn đơn hàng đắt giá nào rồi.
Túng Phồn đắc ý cười: "Rốt cục cũng coi như không phí công vô ích." Cậu biết có nỗ lực đến đâu cũng không ai dám chắc 100% là sẽ có kết quả tốt, nhưng dù gì chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên Túng Phồn nhận thiết kế tạo hình cho một nhóm nhạc nữ, cậu vô cùng, vô cùng muốn làm ra thành tích nào đó, đây cũng là để quyết định xem các hạng mục nghiệp vụ sau này cậu có thể nhận. Cũng may mấy cô gái đều có thực lực, ông trời cũng quan tâm, để nhóm họ ra quân thuận lợi.
"Em đặt một cái bánh gato gửi cho họ đã, coi như chúc mừng." Túng Phồn nói. Chuyện làm người ta vui vẻ như vậy, cậu đương nhiên phải có gì để bày tỏ sự vui mừng của mình đến họ, chờ người khác chúc trước thì lại mất hay ra.
"Tốt hơn là em nghĩ gửi tặng cái khác đi." Phí Hành Phong nhắc nhở Túng Phồn, "Nhóm nhạc nữ phải giữ dáng, nhất là đang trong giai đoạn này nữa. Em gửi bánh ngọt tới, mấy cô ấy biết ăn hay là không đây? Ăn một miếng bánh ngọt không biết phải nhịn ăn mấy ngày cho lại nữa kìa."
Cái này đúng là Túng Phồn không nghĩ đến thật: "Anh nói đúng đấy. Vậy anh gợi ý coi, em gửi cái gì qua chúc mừng mới tốt bây giờ?"
"Amo không phải mới ra mắt mấy món ít đường à? Em đặt trước một ít, lát nữa để nhân viên hậu cần lái xe đưa đến OceanWide là được." Phí Hành Phong thản nhiên nói.
Đây là mấy món đặc biệt dành cho mùa xuân Amo mới ra mắt, dành riêng cho các cô gái muốn uống trà sữa, lại thấy ra tết mình cần phải giảm béo. Phần ăn này có hai chiếc bánh mì nhỏ, to cỡ nắm tay làm từ lúa mạch nguyên cám, không đường, không thêm bơ, trà sữa thì là loại nhỏ 200ml, sữa bò tách béo, vị ngọt nhẹ, còn có thể dùng đường ăn kiêng để thay thế cho đường mía bình thường, ngoài ra không thêm bất cứ chất phụ gia nào khác nữa. Phần ăn như vậy chắc chắn không thể giảm cân được, nhưng cũng giúp những người thèm uống trà sữa mà lại sợ béo bớt chút gánh nặng tâm lý. Dù sao đi nữa, có muốn giảm béo thì tâm trạng cũng rất là quan trọng.
"Chí lý!" Túng Phồn vỗ vỗ vai Phí Hành Phong, "Sao anh lại thông mình thế chứ?"
"Đó là nhờ em dạy dỗ tốt." Phí Hành Phong cười nói. Từ sau khi Túng Phồn chuyển đến mở văn phòng ở gần công ty hắn, trà sữa Amo đã lập tức trở thành bữa trà chiều tiêu chuẩn. Tiệm nhà mình mở, chắc chắn không cho thêm bất cứ chất phụ gia nào, trà cùng sữa tươi dùng cho chế biến đều là loại chất lượng tốt nhất, Phí Hành Phong mới yên tâm để Túng Phồn uống, thậm chí có khi còn đích thân đi mua, rồi mang đến tận cửa cho cậu, thế cho nên hắn đương nhiên biết Amo mới ra mắt sản phẩm mới.
Túng Phồn hôn một cái lên cằm của đối phương: "Vậy em cũng muốn một phần ăn này."
"Em không cần giảm béo đâu, uống loại bình thường là được." Phí Hành Phong ôm Túng Phồn chặt thêm chút nữa, để nhiệt độ thân thể cùng tin tức tố của hai người quyện lấy nhau, "Buổi chiều anh mua sang cho em, thế nào?"
"Anh vẫn đừng đến thì tốt hơn. Hôm nay có nhiều thợ thêu bán thời gian tới lắm, anh mà tới sợ là mấy cô, mấy dì ấy chả còn lòng dạ đâu mà làm việc mất thôi." Túng Phồn dạo gần đây mới phát hiện ra thêm một thuộc tính fan của Phí Hành Phong, chính la già trẻ lớn bé gì cũng có hết, lớn tuổi một chút thì đơn giản là thích người này đóng phim thôi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của họ khi thấy người thật.
"Được rồi." Cái này thì không có cách nào, hắn cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc bên Túng Phồn, "Chờ hôm nào các cô, các dì ấy không tới thì em nói anh."
"Ừm." Túng Phồn thoải mái chui vào trong lòng Phí Hành Phong, nằm lười trêи giường, giờ hãy còn sớm, cậu có thể ôm Phí Hành Phong nằm thêm một chốc, tí nữa chờ người này làm xong bữa sáng rồi cậu dây cũng được, quá mỹ mãn!
Hastag #Style_Mới_Của_Rose_Color# giữa đêm hôm qua thì leo lên bảng hotsearch, hôm nay thứ hạng vẫn còn ở rất cao. Mở bài viết ra xem, phải đến 70% là đang bàn tán về trang phục diễn lần này, còn lại 30% thì nói ca khúc nghe rất êm tai. Cũng có người bắt đầu tìm xem nhưng kiểu dáng quần áo tương tự, muốn biết đây là của nhãn hiệu nào thiết kế, nhưng mà tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra được là của thương hiệu nào. Suy đoán của mọi người rất chính xác, hầu hết trang phục nhóm đều sẽ được đặt làm riêng, cái này không có gì để mà bàn cãi nữa, nhưng trang phục cá nhân thì phần lớn vẫn là chọn dùng của các nhãn hàng lớn, công ty có tiền thì chọn cái đắt tiền một chút, không có tiền thì tìm cái nào rẻ hơn. Nhưng mà nói chung sẽ không đến mức không tìm ra được một món nào tương tự. Nhưng mà đồ Rose Color mặc lần này không tìm ra được thật, chỉ tìm được nhãn hiệu của một vài món trang sức phụ kiện nhỏ họ dùng, nhưng ai mà đi quan tâm mấy cái đó làm gì? Mấy cô muốn quần áo, quần áo cơ! Chuyện này cũng khiến không ít người đoán liệu đồ của họ có phải tất cả đều được đặt riêng hay không, trang phục nhóm thì khỏi nói, nhưng trang phục cá nhân mà cũng làm riêng, chi tiết còn tỉ mỉ hơn đồ nhóm, đối với OceanWide thì không phải quá lạm chi rồi à?
Mãi đến tận gần trưa, Weibo chính thức của OceanWide mới đăng ảnh chụp riêng của từng thành viên trong nhóm, cũng nói rằng tất cả trang phục dùng trong MV mới của Rose Color đều do Túng Phồn độc lập thiết kế. Cám ơn Diêu Vi Nguyệt đã giới thiệu, cũng cảm ơn Túng Phồn vì những nỗ lực của cậu để có thể sáng tạo ra những bộ trang phục đẹp đẽ lại mang đến hiệu quả vô cùng tốt, trong khi kinh phí không có nhiều này. Hi vọng sau này lại có cơ hội được hợp tác.
Tên của Túng Phồn lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, hơn nữa lần này không xuất hiện cùng với bất cứ tên của một ngôi sao nổi tiếng nào, mà bằng sức của chính mình kéo hot một nhóm nhạc flop đến không thể flop hơn, đây không thể không nói chính là một kỳ tích trong giới âm nhạc, so với việc hợp tác với ngồi sao hàng đầu như Phí Hành Phong thì còn trâu bò hơn.
[Tôi đã nói mà, bảo sao cứ thấy quen quen kiểu gì ấy.]
[Nói thật, tôi cực kỳ, vô cùng, sâu sắc nghi là Túng Phồn thích màu tím nhất, tuy không phải lúc nào đồ cậu ta làm ra đều dùng màu này nhưng số lần nó xuất hiện chắc chắn là nhiều nhất, giống như kiểu màu đại diện luôn rồi.]
[Trước chỉ thấy người này làm lễ phục đẹp muốn chết, không ngờ thiết kế trang phục biểu diễn và đồ hàng mặc hàng ngày mà cũng đẹp xỉu.]
[Yêu rồi, yêu rồi, khi nào anh ấy mở tiệm thì chỉ cần không quá đắt là tôi nhất định sẽ tới mua!]
[Quần áo của Túng Phồn thiết kế khiến tôi tự nhiên có tự tin hơn hẳn, hóa ra không chỉ có đại minh tinh như Phí Hành Phong và Diêu Vi Nguyệt mặc đồ mới đẹp, nhóm nhạc em gái siêu flop mặc lên cũng đẹp nữa!]
[Đây mới là chuyện mà một nhà thiết kế thời trang nên làm chứ, phải để người nào mặc quần áo của mình trông cũng đẹp mà không phải chỉ làm được cho người dáng đẹp. Đây mới mà suy nghĩ khi chọn mua quần áo của những người bình thường như chúng ta.]
[Thấy em gái thấp nhất, tỷ lệ dáng người không đẹp nhất trong nhóm mà còn mặc đẹp được thế kia, tui cũng thấy tui mà mặc bộ đó khéo cũng lên trang bìa tạp chí thời trang được đấy chứ. Đừng ai gọi tui dậy, cứ để kệ tui mơ tiếp đi!!!]
Buổi tối, Phí Hành Phong tới đón Túng Phồn tan làm, hai người ăn cơm ở bên ngoài. Bình thường chỉ cần Phí Hành Phong nhớ đeo khẩu trang thật kín là sẽ không ai nhận ra hai người họ, nhưng không ngờ hôm nay người này đã đeo khẩu trang che hết mặt mũi rồi mà lại bị lộ vì Túng Phồn.
Đối phương có bốn người, là bốn cô gái cùng hẹn nhau đi ăn, sau khi họ nhận ra Túng Phồn thì phấn khích khen cậu không ngừng, còn hỏi cậu bao giờ mới mở tiệm bán quần áo, tốt nhất là loại giá cả phải chăng, hoặc là chỉ hơi hơi đắt tí thôi, nhưng vậy mấy người họ đều có thể mua được.
Túng Phồn cám ơn mọi người đã khen, sau đó cũng nói trong thời gian ngắn thì chắc không thể làm vậy được, chờ sau này tay nghề thiết kế trưởng thành hơn sẽ cân nhắc đến chuyện đó.
Trong tiếng cổ vũ của mấy cô gái, hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Chờ lên xe rồi, Túng Phồn mới cười nói: "Không ngờ có một ngày em đi đường còn bị người khác nhận ra thế này, được thơm lây Rose Color, lớn bé gì cũng coi như em nổi tiếng rồi."
Lý do là cho dù cả Phí Hành Phong và Diêu Vi Nguyệt đều nổi tiếng hơn Rose Color nhưng lại không thể khiến thiết kế họ mặc đến gần hơn với đại chúng được. Một khi người nhìn đặt phong cách và độ sang chảnh sang một bên thì hình ảnh thương hiệu của Túng Phồn mới càng thêm đa dạng, được nhiều người tiếp nhận hơn.
"Sau này em ra ngoài cũng mang khẩu trang đi." Phí Hành Phong cũng mừng cho Túng Phồn, bạn trai của hắn vốn nên rất nổi danh mới đúng, dù sao cậu lớn lên cũng đẹp mắt, đã thế lại còn có tài mà.
"Cái đó thì khỏi cần đi, chẳng qua là đợt này Rose Color mới hot lên, cho nên mọi người mới để ý em thôi, chờ mấy hôm nữa hết đợt quảng bá ca khúc, mọi người sẽ không để ý nữa đâu." Suy nghĩ của Túng Phồn rất thoáng, ngay cả mấy ngôi sao nhỏ khác còn khó làm cho mọi người nhớ được mặt mũi mình trông như thế nào nữa là người thường như cậu.
"Anh không làm em hot được mà lại để một nhóm nhạc nữ làm được, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc." Giọng điệu của Phí Hành Phong không nghe ra là đang nói đùa hay nói thật.
Túng Phồn cười khúc khích: "Cái này mà anh cũng so nữa hả? Chắc tại lúc đứng chung một chỗ với anh thì ai cũng sẽ bị lu mờ thôi, cho nên anh không mang em nổi tiếng được là rất bình thường mà."
"Tối nay em có ăn đồ ngọt đâu, sao cái miệng lại nói ngọt được vậy chứ?"
Túng Phồn chớp chớp mắt, cười nói: "Nếm thử một chút xem, nhất định là còn ngọt hơn đấy, anh muốn không?"
Nếu không phải là đang lái xe, Phí Hành Phong nhất định sẽ hóa thân thành sói. Nhưng mà chờ một chút cũng không bận gì, đợi về đến nhà, hắn có thể nếm lâu một chút, thử nhiều một chút, xem ngoại trừ miệng ra, Túng Phồn còn có chỗ nào cũng ngọt nữa không.
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.