Chương 8
Y Đình Mạt Đồng
02/05/2021
05/01/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Dì Chân trở về thấy Trình Tịnh thì nhiệt tình chào hỏi, còn khen Túng Phồn từ đầu đến chân một lượt, nói cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa có tài, tính tình cũng tốt, hàng xóm ai cũng yêu quý, làm Trình Tịnh thấy yên tâm hơn hẳn.
Mới đầu Trình Tịnh còn thấy hơi nghi hoặc, không biết người đối phương khen có phải con trai mình thật không, nhưng mà rất nhanh cái suy nghĩ này đã bị bà quăng ra sau ót. Mấy năm nay bà không ở cạnh Túng Phồn, nhưng cái biết được cũng là từ mấy đoạn trò truyện ngắn trêи WeChat của cậu, nếu nói hiểu hết con người Túng Phồn thì chính là chuyện không thể, cho nên có người khen con trai mình, bà cứ việc nghe thôi là được rồi.
Túng Phồn tuy đã sớm thông đồng khẩu cung với mẹ mình, sợ dì Chân hỏi đến. Nhưng thức tế thì căn bản là không cần xài tới, dì Chân sợ làm trễ nải họ, khiến hai mẹ con không có đủ thời gian tâm tình với nhau nên vội vàng để họ đi.
Căn hộ cũ của Trình Tịnh mà Túng Phồn đang ở chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, cậu lớn đùng như vậy rồi cũng không thể ngủ chung một phòng với mẹ mình được, cho nên hai người tới khách sạn đặt phòng trước. Sau đó Túng Phồn mới đưa Trình Tịnh đi ăn cơm.
Trình Tịnh ở nước ngoài nhiều năm nhưng dạ dày thì vẫn là của trong nước. Túng Phồn vừa hỏi bà muốn ăn gì, Trình Tịnh không buồn suy nghĩ đã nói muốn ăn thịt nướng.
Túng Phồn sợ bà mới ở nước ngoài về, còn chưa quen khí hậu, loại thức ăn như thịt nướng quá nhiều dầu mỡ, nhỡ ăn xong mà đau bụng thì không ổn, nhưng mẹ mình thích, cậu cũng không thể cứng rắn không cho mẫu thân đại nhân nhà mình ăn được. Cho nên, cuối cùng mỗi người nhường một tí, chọn một nhà hàng lẩu nướng có review không tệ để ăn, loại nồi lẩu ở đây có hai ngăn, có thể chọn một bên là nước trong để giảm bớt lượng dầu mỡ.
Lúc hai người tới nơi thì cũng đúng vào giờ ăn, phải xếp hàng một lúc mới có chỗ ngồi. Trình Tịnh đã lâu không về nước, xếp hàng đợi thôi cũng cảm thấy cô cùng mới mẻ thú vị. Bà không phải tiểu thư nhà giàu, nhưng sau khi gả cho Túng Sĩ Lương, mới thường xuyên tới những nhà hàng và câu lạc bộ cao cấp, khi đó bà vẫn thường xuyên nhớ đến hương vị đồ ăn ở những quán ven đường, cũng chưa bao giờ cảm thấy đồ ăn ở quán nhỏ thì kém hơn mấy nhà hàng xa hoa kia.
Thịt nướng trong tiệm là loại nướng xong rồi mới mang lên cho khách, còn lẩu thì trực tiếp đun ở bàn, cho nên không bị ám mùi khói lắm. Trình Tịnh vui vẻ gọi một bàn lớn đồ ăn, món nào được đưa lên, bà cũng chờ không kịp muốn ăn thử một miếng, y như một cô nhóc vậy.
"Lần này mẹ về hơi vội, nếu không đã đưa ông bà ngoại của con cùng về rồi, hai người chắc chắn cũng nhớ hương vị đồ ăn vặt ở đây, mấy cái này ở nước ngoài làm không chuẩn vị, còn không ngon bằng mẹ tự làm." Trình Tịnh cảm khái nói.
Túng Phồn cười khẽ một tiếng, hỏi: "Mẹ và ông bà ngoại ở nước ngoài có tốt không?"
"Tốt lắm." Trình Tịnh gắp một miếng rau cho Túng Phồn, để cậu ăn nhiều một chút. "Hai năm đầu mới sang thì không quen lắm, giờ thì cũng ổn rồi. Bên kia ít người, không khí cũng tốt, bà ngoại con rất thích."
Trình Tịnh không nói đến hai năm sau ly hôn kia. Bởi vì kiện cáo đòi quyền giám hộ mà nhà họ bị Túng gia uy hϊế͙p͙ quấy rầy, đến nỗi mẹ bà cũng bị làm cho suy nhược thần kinh, sau khi ra nước ngoài mới dần khôi phục lại, chuyện này không liên quan đến Túng Phồn, không cần phải làm cho thằng nhỏ cảm thấy gánh nặng.
"Vậy thì tốt rồi." Túng Phồn cũng không nói mấy câu khách sáo kiểu như "Sau này có cơ hội sẽ qua thăm" gì gì đó, cậu hỏi: "Mẹ, thân thể mẹ vẫn không khỏe sao? Sao vẫn gầy như vậy?"
Được Túng Phồn quan tâm, khỏi nói Trình Tịnh vui vẻ thế nào, bà đáp: "Đã sớm khỏe hẳn rồi, mấy năm rồi mẹ vẫn đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có vấn đề gì lớn."
Túng Phồn gật đầu, thân thể Trình Tịnh có thể khôi phục lại, cậu miễn cưỡng tính cho nguyên chủ một phần công lao. Nếu không phải nguyên chủ không thường xuyên liên lạc với Trình Tịnh, có khi Trình Tịnh sẽ bị nguyên chủ có tư duy và hành động như cùng một khuôn đúc ra với họ Túng kia chọc giận, lúc đó mới thật là chó cắn áo rách.
"Chồng của mẹ đâu? Ông ấy có tốt với mẹ không?" Túng Phồn lại hỏi.
Lúc này trong nụ cười của Trình Tịnh lại có cảm giác ngọt ngào hơn một chút: "Ông ấy đối xử với mẹ tốt lắm. lần này mẹ về, ông ấy còn nói mẹ mang thêm đồ về cho con, nhiều lắm. Tối con về khách sạn của mẹ lấy nhé."
"Vâng." Ý tốt của người khác, Túng Phồn rất biết ơn.
"Lần sau mẹ dẫn ông ấy về đây luôn, hay là con qua bên đó với mẹ cũng được, gặp nhau chính thức một lần nhé?" Trình Tịnh dò hỏi ý Túng Phồn, không tự đưa ra quyết định thay cho cậu.
Túng Phồn không từ chối.
Sau Trình Tịnh lại hỏi thăm tình hình của Túng Phồn, cậu trả lời từng vấn đề một, dù sao Trình Tịnh cũng không biết nhiều về nguyên chủ, cậu chỉ cần thể hiện rõ chính kiến của mình là được, nghiễm nhiên đắp nặn cho mình hình tượng - không nhìn lọt mắt tác phong của nhà họ Túng nhưng không thể không nhẫn nhịn chịu đựng, giờ rời khỏi nhà họ rồi thì cảm thấy rất tự do tự tại, không còn lưu luyến gì hết.
Mặt khác, liên quan đến việc làm công trong tiệm may Chân Mỹ Lệ, Túng Phồn nói là sợ nhà họ Túng làm mấy trò mờ ám nên chỉ dám tìm việc ở mấy cửa hàng nhỏ, sau đó mới từ từ lên kế hoạch. Bản thân thì gạt dì Chân là trong nhà mở tiệm may nên mới được nhận vào làm, nhờ Trình Tịnh giúp cậu che giấu, đừng có để lộ.
Hết cách rồi, xem nhiều tiểu thuyết quá cho nên trình độ bịa chuyện chém gió phải gọi là thần sầu. Túng Phồn nói xong cũng muốn tự khen cho mình hai chữ — Bội phục! Quả thực không đi làm biên kịch thì quá là đáng tiếc.
Ăn xong, Trình Tịnh nói muốn đi mua mấy bộ quần áo cho Túng Phồn.
"Không cần đâu, con làm trong tiệm cũng không cần ăn mặc quá trang trọng, chỉ cần thoải mái là được."
"Vậy ít nhất cũng phải có lấy hai bộ tử tế chứ, nhỡ mà có lúc cần đến, con cũng không phải đi mua nữa."
"Thật sự là không cần mà." Túng Phồn không biết nên khóc hay nên cười nữa, cậu là một thợ may nho nhỏ, có cái trường hợp gì mà phải ăn mặc trang trọng? Hoạt động tập thể trong khu dân cư à?
Trình Tịnh kéo tay Túng phồn: "Lâu lắm rồi mẹ không được mua quần áo cho con, con cùng mẹ đi đi mà, thỏa mãn mong ước được sắm đồ cho con trai của mẹ, được không?"
Túng Phồn nghe ra Trình Tịnh vô cùng để ý đến tâm tình của cậy, mỗi lần muốn cậu làm cái gì đó thì đều dùng giọng điệu thương lượng, giống hệt với thái độ cẩn thận từng li từng tí trong điện thoại, chỉ sợ cậu không vui.
Túng Phồn thở dài trong lòng một cái, thỏa hiệp nói: "Vậy chỉ mua một bộ thôi, con bình thường không cần dùng đến, mua nhiều lãng phí."
Cậu thích sắm sửa chăm chút cho bản thân, nhưng muốn dùng tiền của mình để chăm chút chứ không phải tiền của mẹ.
Trình Tịnh nghe thế thì hớn hở kéo Túng Phồn đi bắt xe: "Được, mua cho con một cái giá vừa phải chăng, lại thoải mái để mặc được hàng ngày."
Túng Phồn cũng cảm nhận được tác phong mạnh mẽ quyết đoán của Trình phu nhân, nghĩ cũng phải, nếu không có năng lực như vậy thì làm sao có thể trở thành học sinh giỏi, làm sao có thể tiến vào giới thượng lưu, được các quý bà, quý cô danh môn vọng tộc kia công nhận?
Người chồng thứ hai của Trình Tịnh kinh doanh rượu vang đỏ, trong tay có mấy trang trại nho chuyên dùng để sản xuất rượu, tuy là mạng lưới quan hệ không rộng như Túng gia nhưng về mặt tài chính thì tuyệt đối không thua kém. Vả lại người kia cũng không có lối tư duy "dị" như nhà họ Túng, này đối với Trình Tịnh mà nói cũng là một bến đỗ tốt. Túng Phồn vui thay cho Trình Tịnh, đồng thời cũng bớt lo hơn một ít. Chí ít tiền mà Trình Tịnh cho cậu không phải tiền ki cóp nhiều năm mới có, nên cậu cũng an tâm hơn, sau này có thể từ từ trả lại, không cần có quá nhiều áp lực.
Trình Tịnh dẫn Túng Phồn tới trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố, bên trong hầu như đều là các thương hiệu xa xỉ, chỉ có điều giá cả đúng là trêи trời, không có tiền thì đừng mơ mà mua được.
Trung tâm thương mại như vậy thường chỉ có rất ít người ghé thăm, cả sảnh lớn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đếm được có bao nhiêu khách hàng ở trong.
Trình Tịnh lôi Túng Phồn đi hết từ gian hàng này đến gian hàng khác, bà di cư ra nước ngoài đã quá lâu, tự nhiên là không có nhân viên cửa hàng nào nhận ra được cho nên thái độ cũng không nhiệt tình. Nhưng mà như vậy cũng không thể dập tắt hứng thú của Trình Tịnh, bà đâu phải mua không nổi, dù sao cũng đang cùng con trai dạo phố, sung sướиɠ còn không kịp đây.
Trình Tịnh thích một bộ âu phục màu trắng trong cửa hàng, bèn quay sang hỏi Túng Phồn có thích hay không?
Túng Phồn vốn học thiết kế thời trang, xem trọng kiểu dáng hơn là màu sắc và chất liệu. Bộ quần áo này kiểu dáng không tệ, vừa nhìn đã biết là thiết kế phù hợp với thanh niên, không chú trọng đến sự chỉn chu, độ dày vải cũng thích hợp, mùa xuân và mùa thu thì mặc lót thêm áo gile phía trong, mùa đông thì khoác thêm áo lông bên ngoài, trong các kiểu vest thì có thể coi là có tính ứng dụng khá cao. Tuy là nếu mặc đến mấy buổi tiệc sang trọng thì sang năm đã bị chê là lỗi mốt, nhưng với tình huống không có cái tiệc rượu nào cần góp mặt như cậu bây giờ thì cũng không có vấn đề gì.
Với cả kiểu thiết kế này rất tôn dáng, mắt thẩm mỹ của Trình phu nhân vẫn tốt lắm.
"Đi thử đi." Trình Tịnh vỗ vỗ lưng Túng Phồn.
Túng Phồn mỉm cười đi theo nhân viên đến chỗ phòng thử đồ. Nói thật, lớn đến từng này rồi nhưng cậu vẫn chưa từng mặc quần áo đắt tiền thế này bao giờ. Chỗ cậu công tác trước kia cũng được cho là thiết kế hàng hiệu, khá trang trọng, nhưng chênh lệch với hàng cao cấp vẫn rất xa. Trước đây cậu cũng không dùng hàng xa xỉ, nhưng không thể không công nhận, có một số mẫu thêu trêи quần áo cao cấp vô cùng đẹp, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thấy gì, nhưng mặc lên người mới có thể cảm nhận được bí ẩn bên trong.
Trình Tịnh ngồi chờ ở khu nghỉ bên ngoài, nhân viên trong cửa hàng tiếp đón rất chu đáo, Trình Tịnh không cảm thấy mình ngó lơ. Bà thích mấy cửa hàng giá rẻ, nhưng cũng từng mua không ít đồ hiệu, thái độ nhân viên cửa hàng có nhiệt tình hay không thực ra đều không khó đoán, tiền lương của người ta phụ thuộc vào hoa hồng, nếu không xác định được khách hàng có thực sự ra tiền mua đồ hay không, thái độ không lồi lõm đã là không tệ rồi.
"A Tịnh?"
Trình Tịnh nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chị Mạc!"
Mạc Y vội đi đến bên cạnh Trình Tịnh, Trình Tinh cũng đứng lên: "Chị Mạc, lâu rồi không gặp."
"Em về bao giờ vậy, sao không thấy liên lạc một tiếng?" Mạc Y nhìn qua cũng trạc tuổi với Trình Tịnh, mái tóc nhuộm nâu tùy ý búi lại sau đầu, từ quần áo đến túi xách không có cái nào không phải hàng hiệu, nhân viên cửa hàng vừa thấy hai mắt đã sáng lên.
"Em mới về sáng nay, mới cùng Tiểu Phồn ăn cơm rồi qua đây, muốn mua cho nó bộ quần áo." Trình Tịnh nói.
Mạc Y học cùng một trường đại học với Trình Tịnh, so với Trình Tịnh thì lớn hơn vài tuổi. Lúc Trình Tịnh vào trường nhập học thì Mạc Y đã tốt nghiệp, ra nước ngoài học thạc sĩ. Hai người quen biết nhau trong một buổi tiệc rượu, bởi vì học chung một trường đại học cho nên có không ít đề tài chung để nói, hơn nữa tính tình Trình Tịnh cũng không hay so bì tị nạnh, rất hợp với Mạc Y, nên dần dần thì hai người trở thành bạn bè. Chỉ là sau khi Trình Tịnh xuất ngoại thì hai người bị đứt liên lạc, từ đó đến giờ chỉ tình cờ gặp lại nhau trong tuần lễ thời trang một lần, xong lại vì bận rộn công việc riêng mà không thể trò chuyện lâu hơn.
Mạc Y biết quan hệ giữa Túng Phồn và Trình Tịnh, cũng có nghe nói về tình huống của Túng Phồn. Nhưng xem dáng vẻ của Trình Tịnh bây giờ thì có vẻ quan hệ giữa hai người vẫn ổn, bà không hỏi nhiều, chỉ nói với con trai ở phía sau: "Hành Phong, đây là dì Trịnh, con lại chào hỏi đi."
"Chào dì Trịnh." Phí Hành Phong mặt mũi lạnh tanh chào hỏi với Trình Tịnh, hắn không có ấn tượng gì với bà nên thái độ cũng không thân thiết, chỉ giới hạn ở lịch sự.
"Hành Phong đã lớn vậy rồi cơ à?" Trình Tịnh nhìn con trai alpha của Mạc Y cũng có vẻ là người tài giỏi, thì trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu Túng Phồn của bà cũng có thể thuận lợi phân hóa thành alpha thì tốt biết mấy, kể cả có thành omega cũng không sao, dù thế nào thì vẫn tốt hơn kiểu không trêи không dưới như bây giờ.
"Mấy đứa nhỏ, đứa nào mà chả vậy, chớp mắt một cái đã trưởng thành rồi." Mạc Y cười nói.
Túng Phồn vừa từ phòng thử đồ đi ra đã thấy Trình Tịnh đang vui vẻ trò chuyện với người khác.
"Tiểu Phồn, mau tới đây." Trình Tịnh gọi cậu qua.
Túng Phồn đi tới, vừa âm thầm đánh giá hai người kia, một alpha, một omega, bộ dáng có mấy phần giống nhau, hai người này hẳn là mẹ con. Trong lúc cậu âm thầm đánh giá đối phương thì phát hiện alpha kia cũng đang quang minh chính đại đánh giá lại cậu.
Bộ đồ âu này hoàn toàn làm tôn lên vòng eo và đôi chân dài của Túng Phồn, tóc mai mềm mại rũ ở bên tai càng làm cậu trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Hai mắt Mạc Y sáng lên, không ngờ Túng Phồn cũng là cái giá áo trời sinh.
"Chị cũng lâu không gặp Tiểu Phồn rồi" Mạc Y cực kỳ không thích nhà họ Túng, cũng không thích Túng Phồn. Không cần nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng việc nhà họ trọng A khinh O thôi cũng đủ khiến những người trong giới chỉ trích. Nhưng trước mặt Trình Tịnh bà cũng không thể làm đối phương thấy buồn bực, nói chuyện cũng khách khí hơn.
Trình Tịnh biết Mạc Y là nể mặt bà, bà cũng biết việc trêи người Túng Phồn có hết thảy mọi tính xấu của nhà họ Túng là chuyện khiến người khác chán ghét đến cỡ nào.
Trúng Phồn thầm nghĩ: Nguy to rồi! Vị phu nhân này hình như có quen biết với cậu, nhưng mà cậu hoàn toàn không biết đối phương là ai cả.
"Chào dì ạ." Túng Phồn lễ phép chào hỏi, dù sao cậu cũng không biết tên họ người ta là gì, chỉ có thể xưng hô chung chung như vậy, lừa gạt cho qua cửa, sau đó cũng nói với alpha kia một câu, "Chào anh."
Trong mắt Mạc Y hiện lên chút kinh ngạc, cười nói: "Tính tình Tiểu Phồn nhìn qua thì trầm ổn hơn nhiều."
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, Túng Phồn phân hóa không hoàn chỉnh, việc này đối với một người luôn tự phụ thì đúng là đả kϊƈɦ nặng nề, tính cách trở nên khiêm tốn hơn thì cũng là bình thường.
Trình Tịnh cười nói: "Nếu Tiểu Phồn có thể trầm ổn chính chắn như Hành Phong thì tốt rồi, như vậy em cũng yên tâm về thằng bé hơn."
Túng Phồn sửng sốt — Hành Phong? Trong quyển tiểu thuyết này còn có ai được gọi là "Hành Phong" nữa? Tất nhiên là chỉ có một người duy nhất thôi! Huống hồ người ta còn là công chính! Alpha, rất A, rất đẹp trai lại còn có khí chất, mấy cái mỹ từ dùng để miêu tả đó đều là dùng cho vị alpha trước mắt này! Okela, cứ thế đã đụng mặt với Phí Hành Phong rồi. Nếu cậu là thụ chính thì phương thức gặp gỡ này cũng ổn lắm, nhưng cậu là nam phụ chết yểu, cậu chỉ muốn bảo vệ cái mạng chó của mình thôi mà .
Edit: Nhật Nhật
...
Dì Chân trở về thấy Trình Tịnh thì nhiệt tình chào hỏi, còn khen Túng Phồn từ đầu đến chân một lượt, nói cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa có tài, tính tình cũng tốt, hàng xóm ai cũng yêu quý, làm Trình Tịnh thấy yên tâm hơn hẳn.
Mới đầu Trình Tịnh còn thấy hơi nghi hoặc, không biết người đối phương khen có phải con trai mình thật không, nhưng mà rất nhanh cái suy nghĩ này đã bị bà quăng ra sau ót. Mấy năm nay bà không ở cạnh Túng Phồn, nhưng cái biết được cũng là từ mấy đoạn trò truyện ngắn trêи WeChat của cậu, nếu nói hiểu hết con người Túng Phồn thì chính là chuyện không thể, cho nên có người khen con trai mình, bà cứ việc nghe thôi là được rồi.
Túng Phồn tuy đã sớm thông đồng khẩu cung với mẹ mình, sợ dì Chân hỏi đến. Nhưng thức tế thì căn bản là không cần xài tới, dì Chân sợ làm trễ nải họ, khiến hai mẹ con không có đủ thời gian tâm tình với nhau nên vội vàng để họ đi.
Căn hộ cũ của Trình Tịnh mà Túng Phồn đang ở chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, cậu lớn đùng như vậy rồi cũng không thể ngủ chung một phòng với mẹ mình được, cho nên hai người tới khách sạn đặt phòng trước. Sau đó Túng Phồn mới đưa Trình Tịnh đi ăn cơm.
Trình Tịnh ở nước ngoài nhiều năm nhưng dạ dày thì vẫn là của trong nước. Túng Phồn vừa hỏi bà muốn ăn gì, Trình Tịnh không buồn suy nghĩ đã nói muốn ăn thịt nướng.
Túng Phồn sợ bà mới ở nước ngoài về, còn chưa quen khí hậu, loại thức ăn như thịt nướng quá nhiều dầu mỡ, nhỡ ăn xong mà đau bụng thì không ổn, nhưng mẹ mình thích, cậu cũng không thể cứng rắn không cho mẫu thân đại nhân nhà mình ăn được. Cho nên, cuối cùng mỗi người nhường một tí, chọn một nhà hàng lẩu nướng có review không tệ để ăn, loại nồi lẩu ở đây có hai ngăn, có thể chọn một bên là nước trong để giảm bớt lượng dầu mỡ.
Lúc hai người tới nơi thì cũng đúng vào giờ ăn, phải xếp hàng một lúc mới có chỗ ngồi. Trình Tịnh đã lâu không về nước, xếp hàng đợi thôi cũng cảm thấy cô cùng mới mẻ thú vị. Bà không phải tiểu thư nhà giàu, nhưng sau khi gả cho Túng Sĩ Lương, mới thường xuyên tới những nhà hàng và câu lạc bộ cao cấp, khi đó bà vẫn thường xuyên nhớ đến hương vị đồ ăn ở những quán ven đường, cũng chưa bao giờ cảm thấy đồ ăn ở quán nhỏ thì kém hơn mấy nhà hàng xa hoa kia.
Thịt nướng trong tiệm là loại nướng xong rồi mới mang lên cho khách, còn lẩu thì trực tiếp đun ở bàn, cho nên không bị ám mùi khói lắm. Trình Tịnh vui vẻ gọi một bàn lớn đồ ăn, món nào được đưa lên, bà cũng chờ không kịp muốn ăn thử một miếng, y như một cô nhóc vậy.
"Lần này mẹ về hơi vội, nếu không đã đưa ông bà ngoại của con cùng về rồi, hai người chắc chắn cũng nhớ hương vị đồ ăn vặt ở đây, mấy cái này ở nước ngoài làm không chuẩn vị, còn không ngon bằng mẹ tự làm." Trình Tịnh cảm khái nói.
Túng Phồn cười khẽ một tiếng, hỏi: "Mẹ và ông bà ngoại ở nước ngoài có tốt không?"
"Tốt lắm." Trình Tịnh gắp một miếng rau cho Túng Phồn, để cậu ăn nhiều một chút. "Hai năm đầu mới sang thì không quen lắm, giờ thì cũng ổn rồi. Bên kia ít người, không khí cũng tốt, bà ngoại con rất thích."
Trình Tịnh không nói đến hai năm sau ly hôn kia. Bởi vì kiện cáo đòi quyền giám hộ mà nhà họ bị Túng gia uy hϊế͙p͙ quấy rầy, đến nỗi mẹ bà cũng bị làm cho suy nhược thần kinh, sau khi ra nước ngoài mới dần khôi phục lại, chuyện này không liên quan đến Túng Phồn, không cần phải làm cho thằng nhỏ cảm thấy gánh nặng.
"Vậy thì tốt rồi." Túng Phồn cũng không nói mấy câu khách sáo kiểu như "Sau này có cơ hội sẽ qua thăm" gì gì đó, cậu hỏi: "Mẹ, thân thể mẹ vẫn không khỏe sao? Sao vẫn gầy như vậy?"
Được Túng Phồn quan tâm, khỏi nói Trình Tịnh vui vẻ thế nào, bà đáp: "Đã sớm khỏe hẳn rồi, mấy năm rồi mẹ vẫn đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có vấn đề gì lớn."
Túng Phồn gật đầu, thân thể Trình Tịnh có thể khôi phục lại, cậu miễn cưỡng tính cho nguyên chủ một phần công lao. Nếu không phải nguyên chủ không thường xuyên liên lạc với Trình Tịnh, có khi Trình Tịnh sẽ bị nguyên chủ có tư duy và hành động như cùng một khuôn đúc ra với họ Túng kia chọc giận, lúc đó mới thật là chó cắn áo rách.
"Chồng của mẹ đâu? Ông ấy có tốt với mẹ không?" Túng Phồn lại hỏi.
Lúc này trong nụ cười của Trình Tịnh lại có cảm giác ngọt ngào hơn một chút: "Ông ấy đối xử với mẹ tốt lắm. lần này mẹ về, ông ấy còn nói mẹ mang thêm đồ về cho con, nhiều lắm. Tối con về khách sạn của mẹ lấy nhé."
"Vâng." Ý tốt của người khác, Túng Phồn rất biết ơn.
"Lần sau mẹ dẫn ông ấy về đây luôn, hay là con qua bên đó với mẹ cũng được, gặp nhau chính thức một lần nhé?" Trình Tịnh dò hỏi ý Túng Phồn, không tự đưa ra quyết định thay cho cậu.
Túng Phồn không từ chối.
Sau Trình Tịnh lại hỏi thăm tình hình của Túng Phồn, cậu trả lời từng vấn đề một, dù sao Trình Tịnh cũng không biết nhiều về nguyên chủ, cậu chỉ cần thể hiện rõ chính kiến của mình là được, nghiễm nhiên đắp nặn cho mình hình tượng - không nhìn lọt mắt tác phong của nhà họ Túng nhưng không thể không nhẫn nhịn chịu đựng, giờ rời khỏi nhà họ rồi thì cảm thấy rất tự do tự tại, không còn lưu luyến gì hết.
Mặt khác, liên quan đến việc làm công trong tiệm may Chân Mỹ Lệ, Túng Phồn nói là sợ nhà họ Túng làm mấy trò mờ ám nên chỉ dám tìm việc ở mấy cửa hàng nhỏ, sau đó mới từ từ lên kế hoạch. Bản thân thì gạt dì Chân là trong nhà mở tiệm may nên mới được nhận vào làm, nhờ Trình Tịnh giúp cậu che giấu, đừng có để lộ.
Hết cách rồi, xem nhiều tiểu thuyết quá cho nên trình độ bịa chuyện chém gió phải gọi là thần sầu. Túng Phồn nói xong cũng muốn tự khen cho mình hai chữ — Bội phục! Quả thực không đi làm biên kịch thì quá là đáng tiếc.
Ăn xong, Trình Tịnh nói muốn đi mua mấy bộ quần áo cho Túng Phồn.
"Không cần đâu, con làm trong tiệm cũng không cần ăn mặc quá trang trọng, chỉ cần thoải mái là được."
"Vậy ít nhất cũng phải có lấy hai bộ tử tế chứ, nhỡ mà có lúc cần đến, con cũng không phải đi mua nữa."
"Thật sự là không cần mà." Túng Phồn không biết nên khóc hay nên cười nữa, cậu là một thợ may nho nhỏ, có cái trường hợp gì mà phải ăn mặc trang trọng? Hoạt động tập thể trong khu dân cư à?
Trình Tịnh kéo tay Túng phồn: "Lâu lắm rồi mẹ không được mua quần áo cho con, con cùng mẹ đi đi mà, thỏa mãn mong ước được sắm đồ cho con trai của mẹ, được không?"
Túng Phồn nghe ra Trình Tịnh vô cùng để ý đến tâm tình của cậy, mỗi lần muốn cậu làm cái gì đó thì đều dùng giọng điệu thương lượng, giống hệt với thái độ cẩn thận từng li từng tí trong điện thoại, chỉ sợ cậu không vui.
Túng Phồn thở dài trong lòng một cái, thỏa hiệp nói: "Vậy chỉ mua một bộ thôi, con bình thường không cần dùng đến, mua nhiều lãng phí."
Cậu thích sắm sửa chăm chút cho bản thân, nhưng muốn dùng tiền của mình để chăm chút chứ không phải tiền của mẹ.
Trình Tịnh nghe thế thì hớn hở kéo Túng Phồn đi bắt xe: "Được, mua cho con một cái giá vừa phải chăng, lại thoải mái để mặc được hàng ngày."
Túng Phồn cũng cảm nhận được tác phong mạnh mẽ quyết đoán của Trình phu nhân, nghĩ cũng phải, nếu không có năng lực như vậy thì làm sao có thể trở thành học sinh giỏi, làm sao có thể tiến vào giới thượng lưu, được các quý bà, quý cô danh môn vọng tộc kia công nhận?
Người chồng thứ hai của Trình Tịnh kinh doanh rượu vang đỏ, trong tay có mấy trang trại nho chuyên dùng để sản xuất rượu, tuy là mạng lưới quan hệ không rộng như Túng gia nhưng về mặt tài chính thì tuyệt đối không thua kém. Vả lại người kia cũng không có lối tư duy "dị" như nhà họ Túng, này đối với Trình Tịnh mà nói cũng là một bến đỗ tốt. Túng Phồn vui thay cho Trình Tịnh, đồng thời cũng bớt lo hơn một ít. Chí ít tiền mà Trình Tịnh cho cậu không phải tiền ki cóp nhiều năm mới có, nên cậu cũng an tâm hơn, sau này có thể từ từ trả lại, không cần có quá nhiều áp lực.
Trình Tịnh dẫn Túng Phồn tới trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố, bên trong hầu như đều là các thương hiệu xa xỉ, chỉ có điều giá cả đúng là trêи trời, không có tiền thì đừng mơ mà mua được.
Trung tâm thương mại như vậy thường chỉ có rất ít người ghé thăm, cả sảnh lớn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đếm được có bao nhiêu khách hàng ở trong.
Trình Tịnh lôi Túng Phồn đi hết từ gian hàng này đến gian hàng khác, bà di cư ra nước ngoài đã quá lâu, tự nhiên là không có nhân viên cửa hàng nào nhận ra được cho nên thái độ cũng không nhiệt tình. Nhưng mà như vậy cũng không thể dập tắt hứng thú của Trình Tịnh, bà đâu phải mua không nổi, dù sao cũng đang cùng con trai dạo phố, sung sướиɠ còn không kịp đây.
Trình Tịnh thích một bộ âu phục màu trắng trong cửa hàng, bèn quay sang hỏi Túng Phồn có thích hay không?
Túng Phồn vốn học thiết kế thời trang, xem trọng kiểu dáng hơn là màu sắc và chất liệu. Bộ quần áo này kiểu dáng không tệ, vừa nhìn đã biết là thiết kế phù hợp với thanh niên, không chú trọng đến sự chỉn chu, độ dày vải cũng thích hợp, mùa xuân và mùa thu thì mặc lót thêm áo gile phía trong, mùa đông thì khoác thêm áo lông bên ngoài, trong các kiểu vest thì có thể coi là có tính ứng dụng khá cao. Tuy là nếu mặc đến mấy buổi tiệc sang trọng thì sang năm đã bị chê là lỗi mốt, nhưng với tình huống không có cái tiệc rượu nào cần góp mặt như cậu bây giờ thì cũng không có vấn đề gì.
Với cả kiểu thiết kế này rất tôn dáng, mắt thẩm mỹ của Trình phu nhân vẫn tốt lắm.
"Đi thử đi." Trình Tịnh vỗ vỗ lưng Túng Phồn.
Túng Phồn mỉm cười đi theo nhân viên đến chỗ phòng thử đồ. Nói thật, lớn đến từng này rồi nhưng cậu vẫn chưa từng mặc quần áo đắt tiền thế này bao giờ. Chỗ cậu công tác trước kia cũng được cho là thiết kế hàng hiệu, khá trang trọng, nhưng chênh lệch với hàng cao cấp vẫn rất xa. Trước đây cậu cũng không dùng hàng xa xỉ, nhưng không thể không công nhận, có một số mẫu thêu trêи quần áo cao cấp vô cùng đẹp, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thấy gì, nhưng mặc lên người mới có thể cảm nhận được bí ẩn bên trong.
Trình Tịnh ngồi chờ ở khu nghỉ bên ngoài, nhân viên trong cửa hàng tiếp đón rất chu đáo, Trình Tịnh không cảm thấy mình ngó lơ. Bà thích mấy cửa hàng giá rẻ, nhưng cũng từng mua không ít đồ hiệu, thái độ nhân viên cửa hàng có nhiệt tình hay không thực ra đều không khó đoán, tiền lương của người ta phụ thuộc vào hoa hồng, nếu không xác định được khách hàng có thực sự ra tiền mua đồ hay không, thái độ không lồi lõm đã là không tệ rồi.
"A Tịnh?"
Trình Tịnh nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chị Mạc!"
Mạc Y vội đi đến bên cạnh Trình Tịnh, Trình Tinh cũng đứng lên: "Chị Mạc, lâu rồi không gặp."
"Em về bao giờ vậy, sao không thấy liên lạc một tiếng?" Mạc Y nhìn qua cũng trạc tuổi với Trình Tịnh, mái tóc nhuộm nâu tùy ý búi lại sau đầu, từ quần áo đến túi xách không có cái nào không phải hàng hiệu, nhân viên cửa hàng vừa thấy hai mắt đã sáng lên.
"Em mới về sáng nay, mới cùng Tiểu Phồn ăn cơm rồi qua đây, muốn mua cho nó bộ quần áo." Trình Tịnh nói.
Mạc Y học cùng một trường đại học với Trình Tịnh, so với Trình Tịnh thì lớn hơn vài tuổi. Lúc Trình Tịnh vào trường nhập học thì Mạc Y đã tốt nghiệp, ra nước ngoài học thạc sĩ. Hai người quen biết nhau trong một buổi tiệc rượu, bởi vì học chung một trường đại học cho nên có không ít đề tài chung để nói, hơn nữa tính tình Trình Tịnh cũng không hay so bì tị nạnh, rất hợp với Mạc Y, nên dần dần thì hai người trở thành bạn bè. Chỉ là sau khi Trình Tịnh xuất ngoại thì hai người bị đứt liên lạc, từ đó đến giờ chỉ tình cờ gặp lại nhau trong tuần lễ thời trang một lần, xong lại vì bận rộn công việc riêng mà không thể trò chuyện lâu hơn.
Mạc Y biết quan hệ giữa Túng Phồn và Trình Tịnh, cũng có nghe nói về tình huống của Túng Phồn. Nhưng xem dáng vẻ của Trình Tịnh bây giờ thì có vẻ quan hệ giữa hai người vẫn ổn, bà không hỏi nhiều, chỉ nói với con trai ở phía sau: "Hành Phong, đây là dì Trịnh, con lại chào hỏi đi."
"Chào dì Trịnh." Phí Hành Phong mặt mũi lạnh tanh chào hỏi với Trình Tịnh, hắn không có ấn tượng gì với bà nên thái độ cũng không thân thiết, chỉ giới hạn ở lịch sự.
"Hành Phong đã lớn vậy rồi cơ à?" Trình Tịnh nhìn con trai alpha của Mạc Y cũng có vẻ là người tài giỏi, thì trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu Túng Phồn của bà cũng có thể thuận lợi phân hóa thành alpha thì tốt biết mấy, kể cả có thành omega cũng không sao, dù thế nào thì vẫn tốt hơn kiểu không trêи không dưới như bây giờ.
"Mấy đứa nhỏ, đứa nào mà chả vậy, chớp mắt một cái đã trưởng thành rồi." Mạc Y cười nói.
Túng Phồn vừa từ phòng thử đồ đi ra đã thấy Trình Tịnh đang vui vẻ trò chuyện với người khác.
"Tiểu Phồn, mau tới đây." Trình Tịnh gọi cậu qua.
Túng Phồn đi tới, vừa âm thầm đánh giá hai người kia, một alpha, một omega, bộ dáng có mấy phần giống nhau, hai người này hẳn là mẹ con. Trong lúc cậu âm thầm đánh giá đối phương thì phát hiện alpha kia cũng đang quang minh chính đại đánh giá lại cậu.
Bộ đồ âu này hoàn toàn làm tôn lên vòng eo và đôi chân dài của Túng Phồn, tóc mai mềm mại rũ ở bên tai càng làm cậu trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Hai mắt Mạc Y sáng lên, không ngờ Túng Phồn cũng là cái giá áo trời sinh.
"Chị cũng lâu không gặp Tiểu Phồn rồi" Mạc Y cực kỳ không thích nhà họ Túng, cũng không thích Túng Phồn. Không cần nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng việc nhà họ trọng A khinh O thôi cũng đủ khiến những người trong giới chỉ trích. Nhưng trước mặt Trình Tịnh bà cũng không thể làm đối phương thấy buồn bực, nói chuyện cũng khách khí hơn.
Trình Tịnh biết Mạc Y là nể mặt bà, bà cũng biết việc trêи người Túng Phồn có hết thảy mọi tính xấu của nhà họ Túng là chuyện khiến người khác chán ghét đến cỡ nào.
Trúng Phồn thầm nghĩ: Nguy to rồi! Vị phu nhân này hình như có quen biết với cậu, nhưng mà cậu hoàn toàn không biết đối phương là ai cả.
"Chào dì ạ." Túng Phồn lễ phép chào hỏi, dù sao cậu cũng không biết tên họ người ta là gì, chỉ có thể xưng hô chung chung như vậy, lừa gạt cho qua cửa, sau đó cũng nói với alpha kia một câu, "Chào anh."
Trong mắt Mạc Y hiện lên chút kinh ngạc, cười nói: "Tính tình Tiểu Phồn nhìn qua thì trầm ổn hơn nhiều."
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, Túng Phồn phân hóa không hoàn chỉnh, việc này đối với một người luôn tự phụ thì đúng là đả kϊƈɦ nặng nề, tính cách trở nên khiêm tốn hơn thì cũng là bình thường.
Trình Tịnh cười nói: "Nếu Tiểu Phồn có thể trầm ổn chính chắn như Hành Phong thì tốt rồi, như vậy em cũng yên tâm về thằng bé hơn."
Túng Phồn sửng sốt — Hành Phong? Trong quyển tiểu thuyết này còn có ai được gọi là "Hành Phong" nữa? Tất nhiên là chỉ có một người duy nhất thôi! Huống hồ người ta còn là công chính! Alpha, rất A, rất đẹp trai lại còn có khí chất, mấy cái mỹ từ dùng để miêu tả đó đều là dùng cho vị alpha trước mắt này! Okela, cứ thế đã đụng mặt với Phí Hành Phong rồi. Nếu cậu là thụ chính thì phương thức gặp gỡ này cũng ổn lắm, nhưng cậu là nam phụ chết yểu, cậu chỉ muốn bảo vệ cái mạng chó của mình thôi mà .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.