Chương 31
Diệp Tích Ngữ
13/11/2022
Yến Tây Minh thấy nghe vậy, ngón tay đặt trên phím đàn piano hơi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Không thể chỉ có một mình tôi mất mặt được.”
Lê Niệm không tin: “Vậy tại sao cậu không biểu diễn với Triệu Nhân kìa? Cậu ta còn vì chuyện này mà làm phiền thầy chủ nhiệm rất lâu.”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm, hỏi lại cô: “Cậu mới nói cái gì?”
“…”
Lê Niệm nghĩ đến việc anh chán ghét Triệu Nhân vượt ngoài mức tưởng tượng của cô, chỉ có thể im lặng.
Đến tận bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc anh và Triệu Nhân đã xảy ra chuyện gì, tuy là Yến Tây Minh luôn đối xử thờ ơ với mọi người, không ai đặc biệt hơn ai, nhưng Triệu Nhân lại có thể làm cho anh chán ghét đến như vậy thì đúng là rất lợi hại đó.
Khoảng thời gian tiếp theo, cả hai vẫn tiếp tục luyện tập Canon in D, Lê Niệm đã đàn lại mấy lần nhưng vẫn không làm tốt.
Cũng không phải là đàn không tốt nữa, mà nói đúng hơn là tâm trí của cô không hề đặt ở đây, nghĩ tới đống bài tập giáo viên đã giao, có rất nhiều bài cô vẫn chưa làm xong, tiết kiệm từng giây từng phút để có thể về phòng học giải đề nhanh nhất, chứ cô không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này chút nào.
Lê Niệm càng nghĩ vậy thì trong lòng lại càng lo lắng, điều này trực tiếp thể hiện thông qua tiếng nhạc của cô.
“Cậu dừng lại một chút.”
Yến Tây Minh nghe thấy tiết tấu của piano càng lúc càng nhanh, không thể nhịn được nữa đành phải cắt ngang.
Vốn dĩ bản nhạc có tiết tấu nhẹ nhàng thư thái nhưng lại bị cô tua nhanh gấp ba lần, ai không biết còn tưởng rằng cô đang đàn bản giao hưởng Đêm Tối[1] không đấy.
[1] Bản giao hưởng Đêm Tối: Link Youtube
“Chút nữa cậu có việc sao?”
Từ trong tiếng đàn của cô anh có thể nghe ra được cô đang nôn nóng muốn ra về.
Lê Niệm nhướng mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không có sao?”
Yến Tây Minh khó hiểu: “Tôi thì có chuyện gì chứ?”
Lê Niệm: “Không thể nào, bài tập hôm nay nhiều như vậy cậu làm xong hết rồi à? Sách ôn 5 năm thi cử 3 năm thi thử cậu làm xong rồi sao? 73 phương trình hóa học cậu đều nắm rõ chưa? Hơn 100 công thức vật lý cậu đều nhớ kỹ rồi à? 3000 từ vựng tiếng Anh cậu đã thuộc lòng hết chưa?”
“…”
Cuối cùng Yến Tây Minh cũng hiểu cảm giác nôn nóng trên người cô xuất phát từ đâu ra.
Tuy là vậy nhưng mà…
“Ừ.”
Đối diện với ánh mắt không thể tin được của thiếu nữ, vậy mà Yến Tây Minh lại cảm thấy có chút buồn cười, gật đầu nói: “Tôi làm xong hết rồi.”
“…”
Một lần nữa Lê Niệm lại cảm thấy thế giới này thật bất công, tức giận nói: “Tớ không tập nữa!”
“Những cái cậu nói, sau khi tập xong tôi sẽ giúp cậu làm.”
Yến Tây Minh chậm rãi cúi người xuống, một tay vòng qua vai của cô, cả người cô nằm trọn trong lòng anh, đôi tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy bàn tay cô đặt lên phím đàn, rồi nắm lấy từng ngón tay cô, tính cầm tay dạy cô tập đàn: “Hiện tại, tập trung luyện đàn đi.”
Trên mu bàn tay cô cảm nhận được làn da mềm mại cùng với hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Hơi thở tươi mát dễ chịu của thiếu niên che trời lấp đất bao trùm lấy cô.
Lê Niệm ngây người chớp chớp mắt, bất tri bất giác phát hiện khoảng cách của hai rất gần với nhau.
Cằm của anh chạm nhẹ vào tóc cô, khi nói chuyện, khi anh nói chuyện cô có thể cảm nhận được hầu kết của anh run lên, cô giống như đang dựa vào lòng ngực anh, đầu cô chỉ cần nghiêng một chút là có thể chạm vào mặt anh.
Cơ thể Lê Niệm bắt đầu trở nên cứng đờ, khuôn mặt nóng bừng, cố gắng dời lực chú ý của bản thân lên tay anh.
“Cậu có đang nghe không?”
Người trong lòng ngực quá mức yên tĩnh, khiến cho Yến Tây Minh không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt của thiếu nữ được phóng to ra, làn da trắng mịn tinh tế, không nhìn thấy rõ lỗ chân lông, mi mắt hơi rũ xuống, lông mi run rẩy giống như nhụy hoa bị gió thổi, hình như cô có chút khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn dần ửng đỏ, rồi lan đến tận bên tai.
Đột nhiên Yến Tây Minh nhận ra gì đó, theo phản xạ buông tay cô ra, giọng nói có chút khàn khàn: “Xin lỗi.”
Nhưng xin lỗi vì cái gì thì anh lại không nói rõ.
Đột nhiên bầu không khí trong phòng học nhạc trở nên im lặng.
Yến Tây Minh im lặng thu tay mình lại, cúi đầu xuống ngồi bên cạnh cô thong thả đánh đàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng đàn du dương vang lên trong phòng, cả hai đều theo bản năng tránh ánh mắt của đối phương, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện.
Lê Niệm nghe anh đàn piano, cổ họng khô khốc, cô biết mình đàn chẳng ra gì, chỉ là cô vẫn có thể phát hiện tuy rằng tiếng đàn của Yến Tây Minh dịu dàng êm ái nhưng anh đã đàn sai vài nốt rồi.
Có nghĩa nội tâm của anh cũng không hề bình tĩnh như ngoài mặt của mình.
Đều là do cô sai.
Lê Niệm nghĩ thầm.
Rõ ràng anh chỉ như bình thường cầm tay dạy cô đàn, nhưng cô lại không thể khống chế phản ứng sinh lý của cơ thể, nên mới khiến cho bầu không khí trở kỳ lạ nên như vậy.
Trước kia khi anh tới nhà dạy học cho cô, không phải là cả hai chưa từng ngồi sát nhau như vậy, chỉ là hiện tại vì sao cô lại trở nên ngại ngùng như thế chứ?
Bởi vì lúc này mới nhận ra anh là phái nam sao?
Không được, không thể như vậy! Không được kỳ thị giới tính của người ta!
Lê Niệm vừa nghĩ vậy vừa mạnh dạn nắm lấy bàn tay đang đánh đàn của Yến Tây Minh.
“…Gì vậy?”
Ngón tay Yến Tây Minh run rẩy, quay đầu qua nhìn cô.
“Vừa nãy tớ không nhớ kỹ, chúng ta làm lại một lần nữa đi.”
Lê Niệm chân thành nhìn anh, trên ánh mắt chỉ còn thiếu mấy chữ “Đến đây đi, người anh em! Come on!”
“Lần này nhất định tớ có thể làm được!”
Yến Tây Minh: “…”
—
Sau đó, cả hai tập luyện liên tục ba tiếng đồng hồ, bởi vì Lê Niệm bắt đầu nghiêm túc luyện tập, hơn nữa vì lúc nhỏ cô đã có căn bản, cộng thêm sự trợ giúp của Yến Tây Minh, rất nhanh cô đã thành thạo.
Hai ngày sau, cả hai đã có thể chơi một bài Canon in D hoàn chỉnh, Lê Niệm và Yến Tây Minh phối hợp càng lúc càng ăn ý.
Nhiệm vụ hoàn thành, vốn dĩ việc luyện tập đã có thể kết thúc, nhưng Lê Niệm lại cảm thấy có chút tiếc nuối: “Thật ra tớ muốn đàn bài khác cơ.”
Khi còn nhỏ đã đàn Canon in D, sau khi lớn lên vẫn đàn Canon in D, cô có hơi ngán.
Yến Tây Minh còn đang tính cất đàn violin vào, nghe thấy vậy thì dừng động tác: “Vậy cậu muốn đàn cái gì?”
“Cái này thì sao?”
Lê Niệm lấy điện thoại ra mở một bài tiếng Anh gần đây cô rất thích nghe.
Là bài [Normal No More] của TYSM [2].
[2] [Normal No More] của TYSM: Link Youtube
Giọng hát của nữ ca sĩ có sắc màu mới lạ, hòa quyện cùng với nhịp trống nghe rất tuyệt.
“Tớ cảm giác bài này rất thích hợp với đàn violin, cũng rất hợp dùng piano làm nhạc đệm.”
Yến Tây Minh nghe xong một lúc, suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Có bản phổ không?”
“Có!” Lê Niệm thấy anh có ý muốn đàn thử, lập tức lên Baidu tải xuống cho anh, bản phổ của violin hay piano đều có đủ.
Mấy ngày tiếp theo, phong cách của cả hai thay đổi, bắt đầu tập bản nhạc khác, bởi vì thích nên Lê Niệm đàn cũng cực kỳ hăng say, thậm chí còn có chút nghiện tiếng đàn piano.
Tuy rằng nhiệm vụ luyện tập đã hoàn thành từ sớm, nhưng Yến Tây Minh và Lê Niệm cứ tới tiết tự học sẽ ăn ý cùng nhau tới phòng âm nhạc.
Chơi một số bản nhạc yêu thích.
Có đôi khi, Lê Niệm đánh đàn cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi nghỉ ngơi cô sẽ đeo tai nghe, ngồi xuống mặt đất nghe nhạc nâng cao tinh thần.
Sau khi Yến Tây Minh làm bài tập xong, chớp mắt đã nhìn thấy Lê Niệm dựa vào tường ngủ thiếp đi, đôi mắt nhắm lại nghiêng đầu, vẻ mặt thư giãn, có một tai nghe đã rớt khỏi tai cô, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên mặt cô một lớp ánh vàng trông rất ấm áp.
Yến Tây Minh nhìn cô, có chút thất thần, có cảm giác năm tháng này thật bình yên.
Anh nhẹ nhàng bước tới, phủ áo khoác đồng phục của mình lên người cô, sau đó im lặng ngồi bên cạnh cô.
Tai nghe rớt xuống của cô vẫn còn đang phát nhạc, phát ra những tiếng nhạc rất nhỏ.
Yến Tây Minh không nhịn được duỗi tay tới, cầm lấy tai nghe của cô đeo vào tai mình, muốn biết đây là bài gì mà có thể khiến cho cô ngủ say đến như vậy.
Ngay lập tức bài hát tiếng Trung nhịp nhàng truyền vào tai anh, giọng của nữ ca sĩ vừa nghẹn ngào vừa kiên định.
[Kẻ khôn ngoan sẽ không rơi vào bể tình.]
[Để rồi ngu xuẩn giẫm lên vết xe đổ.]
[Bổn vương đang trên đường lấy bằng thạc sĩ.]
[Độc thân thật tốt đẹp và hạnh phúc.][3]
Yến Tây Minh: “…”
[3] Link Bilibili
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được mong chờ nhất cũng đã tới, trên khán đài biển người tấp nập, học sinh khối 12 không bị bắt buộc tới dự lễ nhưng không biết vì sao tất cả đều tới, không phải là vì lý do gì khác, đương nhiên là vì Yến Tây Minh nên mới tới thôi.
Thậm chí còn có những nữ sinh mang theo máy ảnh tới.
“Tôi nhất định phải chụp được nhan sắc hoàn chỉnh của Yến mỹ nhân!”
Một nam sinh khác trêu chọc nói: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, tôi nghe bạn của tôi ở lớp A1 nói, Yến Tây Minh sẽ lên biểu diễn cùng với một nữ sinh nữa.”
Các nữ sinh khác lập tức hét lên: “Không thể nào, là con nhỏ nào thế! Đúng là chướng mắt!”
“Hình như là Lê Niệm.”
“Trời ạ, sao lại là cậu ấy chứ, đúng là âm hồn không tan mà!”
“Dù sao cậu ấy cũng đạt hạng nhất trong cuộc bình chọn, cho nên nhà trường mới sắp xếp cho hai cậu ấy biểu diễn với nhau đấy.”
“Thôi kệ, dù sao sau khi chụp ảnh xong, tới lúc đó tôi photoshop xóa cậu ấy đi là được.”
…
Ngoại trừ các lãnh đạo và học sinh của nhà trường, còn có rất nhiều học sinh của trường khác cũng tới, trong đó bao gồm cả học sinh của Bắc Dục, đúng là đám bạn của Triệu Nhân mà lần trước Lê Niệm đã gặp ở công viên trò chơi, bọn họ nghe nói Triệu Nhân và Yến Tây Minh đều sẽ biểu diễn, còn cố ý xin nghỉ học tới đây xem.
“Nhân Nhân thì không nói đi, Yến Tây Minh là một tên tsundere vậy mà có thể đồng ý lên sân khấu, nhớ lại trước kia thầy giáo có nói thế nào cậu ta vẫn không chịu đi lên.”
“Tôi cảm giác sau khi chuyển trường cậu ta đã thay đổi rất nhiều, lúc ở công viên trò chơi tôi đã cảm thấy khí chất của cậu ta đã dịu dàng hơn rất nhiều.”
“Là bởi vì nữ sinh đi chung với cậu ta sao…Tôi nhớ hình như tên là Lê Niệm gì đó.”
“Lời này cậu đừng bao giờ nói ở trước mặt Triệu Nhân, tôi sợ cậu ta sẽ đánh chết cậu đấy.”
…
Lúc này, Yến Tây Minh và Lê Niệm đang ở phía sau hậu trường chuẩn bị.
Trong hậu trường người đến kẻ đi, nhốn nháo hoảng loạn, cực kỳ ồn ào.
Cô giáo bên tổ đạo cụ đang trang điểm cho Lê Niệm.
Lê Niệm cực kỳ lo lắng, nhìn Yến Tây Minh đã trang điểm xong nói: “Nếu lỡ tớ đàn sai thì sao?”
Yến Tây Minh đưa cho cô một chai nước khoáng, trấn an nói: “Cho dù cậu có đàn sai như thế nào, tôi cũng sẽ theo kịp.”
Dưới giọng nói bình thản là một sự tự tin mãnh liệt.
Lê Niệm giống như được uống thuốc an thần, nhấp một ngụm nước, dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi trang điểm xong, cô giáo tổ đạo cụ lập tức đi lấy trang phục diễn cho cả hai.
Bài múa cổ trang của Triệu Nhân được xếp ở phía trước, lúc này cô ta đã thay Hán phục xong từ sớm, mái tóc dài búi gọn, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trước khi lên sân khấu, cô ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Niệm.
Lê Niệm không hiểu.
Bên ngoài, Triệu Nhân đang nhảy rất đẹp, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hậu trường, giáo viên đạo cụ đã đi rất lâu, sau đó hoang mang chạy về, nhìn về phía Lê Niệm nói: “Không xong rồi!”
“Sao vậy à?” Lê Niệm ngạc nhiên.
“Trang phục của em đã bị người ta cắt hỏng rồi.” Cô giáo cầm chiếc váy màu tím đã bị hỏng, phần ngực đã bị cắt nát nhừ, vừa nhìn là biết người này cố ý làm.
Cô giáo tức giận tới mức tay run rẩy, vừa tức giận vừa sốt ruột: “Chỉ mới có một chút mà thôi, rốt cuộc là ai đã làm!”
Yến Tây Minh cau mày: “Có camera không ạ?”
Cô giáo: “Có, nhưng camera đã bị người nào đó dán băng keo lên, nãy giờ mọi người vẫn luôn bận rộn, nên hiện tại mới phát hiện.”
Không giống với phản ứng của hai người, phản ứng đầu tiên của Lê Niệm lại là: “Vậy em không cần lên sân khấu nữa phải không?”
Yến Tây Minh nhìn cô: “…Tại sao cậu lại vui mừng đến như vậy?”
“Khụ, có sao?” Lê Niệm lập tức thay đổi vẻ mặt khác: “Vậy phải làm sao bây giờ, có trang phục dự phòng không ạ?”
Cô giáo đạo cụ lắc đầu: “Chỉ còn một bộ váy dài để dự phòng nhưng số đo rất lớn, có khả năng em mặc không được.”
Cô giáo dẫn cả hai đến trước tủ quần áo.
Lê Niệm nhìn thấy Âu phục của nam sinh nhiều hơn váy của nữ sinh rất nhiều: “Mấy bộ Âu phục này để làm gì vậy?”
Giáo viên: “Lớp thể dục biểu diễn hát hợp ca, đây là quần áo dự phòng của lớp đó.”
Lê Niệm nhìn thấy bộ váy dự phòng cô giáo nói, là một chiếc váy dài đen, tay áo phồng lên, các hạt sequins lấp lánh đính trên váy, cực kỳ quý’s tộc.
Yến Tây Minh nhìn thấy Lê Niệm cầm váy ướm thử lên người mình, vì váy quá dài nên đã che hết đôi chân của cô, thật sự không hợp chút nào.
Ngay lúc anh tính kêu cô treo váy lại vào tủ, thì đột nhiên Lê Niệm quay đầu sang, cầm váy ướm lên người anh, đôi mắt sáng ngời nói: “Hình như rất hợp với cậu đó”
Lần đầu tiên trong cuộc đời vẻ mặt của Yến Tây Minh thờ thẫn đến mức như vậy: “…?”
—
Trong khán phòng, Lý Như và Lưu Dương Bình ngồi chung với nhau xem biểu diễn.
Lý Như chờ tới mức không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu chơi điện thoại: “Sao vẫn chưa tới hai người Lê Niệm vậy chứ?”
“Sắp rồi.” Lưu Dương Bình nhìn vào danh sách chương trình: “Tiếp theo chính là tiết mục của hai cậu ấy.”
Hắn nói xong chưa được bao lâu, màn biểu diễn võ thuật trên sân khấu đã kết thúc.
MC bước ra ngoài giới thiệu chương trình: “Sau đây chính là tiết mục của bạn học Yến Tây Minh và Lê Niệm của lớp 12A1, cả hai sẽ mang đến cho chúng ta một bàn biểu diễn hòa tấu piano và violin vô cùng tuyệt vời!”
Cô ấy vừa dứt lời, khán đài lập tức xôn xao, liên tục có tiếng hét chói tai của các nữ sinh, rất nhiều người giơ điện thoại nhắm thẳng về phía sân khấu, mở sẵn máy ảnh chuẩn bị trước.
Ngay cả các lãnh đạo nhà trường ngồi phía trên cũng cổ vũ nhiệt tình.
Vẻ mặt Mã Quốc Phú cực kỳ tự hào giới thiệu với hiệu trưởng: “Nam sinh trình diễn tiếp theo rất đặc biệt, mỗi lần thi đều đạt được hạng nhất, vào được Thanh Hoa Bắc Đại là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Trong mắt hiệu trưởng lộ ra thưởng thức: “Tôi đã nghe danh em ấy từ sớm, vừa khéo có cơ hội này để tôi xem em ấy lớn lên trông như thế nào.”
Mã Quốc Phú thở dài nói: “Em ấy rất dễ gây chú ý, khiến cho nữ sinh lớp tôi đều thần hồn điên đảo, khi đi học cũng không nghiêm túc nghe giảng.”
Hiệu trưởng nghe xong lại càng mong chờ hơn, cười hai tiếng: “Vậy tôi phải nhìn thật kỹ mới được.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đèn trên sân khấu đều tắt hết, chờ đến lúc đèn bật lên, trên sân khấu đã xuất hiện hai người.
Cả hai, một người ngồi trước đàn piano, một người đứng thẳng tắp, cùng với tư thế đánh đàn violin.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy, người ngồi trước đàn piano đang mặc tây trang màu xám nhạt, tóc ngắn gọn gàng, dưới lớp trang điểm, để lộ khí chất mạnh mẽ.
Mọi người đều đứng hình, không phải Yến Tây Minh sẽ đánh đàn violin sao? Tại sao lại đổi thành đàn piano thế?
Khoan đã, không đúng!
“Yến Tây Minh” không phải là Yến Tây Minh!
Có người sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt, ngạc nhiên nói: “Người mặt tây trang là Lê Niệm!”
“Vậy người mặc váy chính là…”
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc, bao gồm cả Mã Quốc Phú vừa tự hào nói chuyện với hiệu trưởng, vẻ mặt ông cứng đờ nhìn về phía “bạn học nữ” đang mặc váy dài màu đen, tóc dài xõa trên vai.
“Bạn học nữ” rất đẹp, dáng người thon gầy, da trắng như ngọc, khí chất tao nhã, một tay anh ôm đàn, để lộ ra cánh tay thon dài đẹp đẽ.
Dưới ánh đèn sân khấu, anh đội tóc giả, trang điểm đậm, kẻ lông mày, son môi đỏ, ở phía đuôi mắt có đính chút kim tuyến, khuôn mặt vốn dĩ đã xuất sắc nay lại càng thêm rực rỡ, là loại vẻ đẹp mang tính công kích
Từng cử chỉ từng hành động giống như trong tranh vẽ.
Đáng tiếc trên mặt anh không hề nở nụ cười, từ khóe mắt đến cằm đều lạnh lùng như băng, môi mím lại thành đường thẳng, trong mắt không hề có chút độ ấm, lễ phục đen cao quý lại bị anh mặc vào giống như đang mặc áo tang vậy, vừa cao quý vừa thanh lịch.
Toàn bộ khán đài đều im lặng.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn về Yến Tây Minh, tiếng hít thở mạnh lần lượt vang lên.
Lê Niệm không tin: “Vậy tại sao cậu không biểu diễn với Triệu Nhân kìa? Cậu ta còn vì chuyện này mà làm phiền thầy chủ nhiệm rất lâu.”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm, hỏi lại cô: “Cậu mới nói cái gì?”
“…”
Lê Niệm nghĩ đến việc anh chán ghét Triệu Nhân vượt ngoài mức tưởng tượng của cô, chỉ có thể im lặng.
Đến tận bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc anh và Triệu Nhân đã xảy ra chuyện gì, tuy là Yến Tây Minh luôn đối xử thờ ơ với mọi người, không ai đặc biệt hơn ai, nhưng Triệu Nhân lại có thể làm cho anh chán ghét đến như vậy thì đúng là rất lợi hại đó.
Khoảng thời gian tiếp theo, cả hai vẫn tiếp tục luyện tập Canon in D, Lê Niệm đã đàn lại mấy lần nhưng vẫn không làm tốt.
Cũng không phải là đàn không tốt nữa, mà nói đúng hơn là tâm trí của cô không hề đặt ở đây, nghĩ tới đống bài tập giáo viên đã giao, có rất nhiều bài cô vẫn chưa làm xong, tiết kiệm từng giây từng phút để có thể về phòng học giải đề nhanh nhất, chứ cô không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này chút nào.
Lê Niệm càng nghĩ vậy thì trong lòng lại càng lo lắng, điều này trực tiếp thể hiện thông qua tiếng nhạc của cô.
“Cậu dừng lại một chút.”
Yến Tây Minh nghe thấy tiết tấu của piano càng lúc càng nhanh, không thể nhịn được nữa đành phải cắt ngang.
Vốn dĩ bản nhạc có tiết tấu nhẹ nhàng thư thái nhưng lại bị cô tua nhanh gấp ba lần, ai không biết còn tưởng rằng cô đang đàn bản giao hưởng Đêm Tối[1] không đấy.
[1] Bản giao hưởng Đêm Tối: Link Youtube
“Chút nữa cậu có việc sao?”
Từ trong tiếng đàn của cô anh có thể nghe ra được cô đang nôn nóng muốn ra về.
Lê Niệm nhướng mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không có sao?”
Yến Tây Minh khó hiểu: “Tôi thì có chuyện gì chứ?”
Lê Niệm: “Không thể nào, bài tập hôm nay nhiều như vậy cậu làm xong hết rồi à? Sách ôn 5 năm thi cử 3 năm thi thử cậu làm xong rồi sao? 73 phương trình hóa học cậu đều nắm rõ chưa? Hơn 100 công thức vật lý cậu đều nhớ kỹ rồi à? 3000 từ vựng tiếng Anh cậu đã thuộc lòng hết chưa?”
“…”
Cuối cùng Yến Tây Minh cũng hiểu cảm giác nôn nóng trên người cô xuất phát từ đâu ra.
Tuy là vậy nhưng mà…
“Ừ.”
Đối diện với ánh mắt không thể tin được của thiếu nữ, vậy mà Yến Tây Minh lại cảm thấy có chút buồn cười, gật đầu nói: “Tôi làm xong hết rồi.”
“…”
Một lần nữa Lê Niệm lại cảm thấy thế giới này thật bất công, tức giận nói: “Tớ không tập nữa!”
“Những cái cậu nói, sau khi tập xong tôi sẽ giúp cậu làm.”
Yến Tây Minh chậm rãi cúi người xuống, một tay vòng qua vai của cô, cả người cô nằm trọn trong lòng anh, đôi tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy bàn tay cô đặt lên phím đàn, rồi nắm lấy từng ngón tay cô, tính cầm tay dạy cô tập đàn: “Hiện tại, tập trung luyện đàn đi.”
Trên mu bàn tay cô cảm nhận được làn da mềm mại cùng với hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Hơi thở tươi mát dễ chịu của thiếu niên che trời lấp đất bao trùm lấy cô.
Lê Niệm ngây người chớp chớp mắt, bất tri bất giác phát hiện khoảng cách của hai rất gần với nhau.
Cằm của anh chạm nhẹ vào tóc cô, khi nói chuyện, khi anh nói chuyện cô có thể cảm nhận được hầu kết của anh run lên, cô giống như đang dựa vào lòng ngực anh, đầu cô chỉ cần nghiêng một chút là có thể chạm vào mặt anh.
Cơ thể Lê Niệm bắt đầu trở nên cứng đờ, khuôn mặt nóng bừng, cố gắng dời lực chú ý của bản thân lên tay anh.
“Cậu có đang nghe không?”
Người trong lòng ngực quá mức yên tĩnh, khiến cho Yến Tây Minh không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt của thiếu nữ được phóng to ra, làn da trắng mịn tinh tế, không nhìn thấy rõ lỗ chân lông, mi mắt hơi rũ xuống, lông mi run rẩy giống như nhụy hoa bị gió thổi, hình như cô có chút khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn dần ửng đỏ, rồi lan đến tận bên tai.
Đột nhiên Yến Tây Minh nhận ra gì đó, theo phản xạ buông tay cô ra, giọng nói có chút khàn khàn: “Xin lỗi.”
Nhưng xin lỗi vì cái gì thì anh lại không nói rõ.
Đột nhiên bầu không khí trong phòng học nhạc trở nên im lặng.
Yến Tây Minh im lặng thu tay mình lại, cúi đầu xuống ngồi bên cạnh cô thong thả đánh đàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng đàn du dương vang lên trong phòng, cả hai đều theo bản năng tránh ánh mắt của đối phương, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện.
Lê Niệm nghe anh đàn piano, cổ họng khô khốc, cô biết mình đàn chẳng ra gì, chỉ là cô vẫn có thể phát hiện tuy rằng tiếng đàn của Yến Tây Minh dịu dàng êm ái nhưng anh đã đàn sai vài nốt rồi.
Có nghĩa nội tâm của anh cũng không hề bình tĩnh như ngoài mặt của mình.
Đều là do cô sai.
Lê Niệm nghĩ thầm.
Rõ ràng anh chỉ như bình thường cầm tay dạy cô đàn, nhưng cô lại không thể khống chế phản ứng sinh lý của cơ thể, nên mới khiến cho bầu không khí trở kỳ lạ nên như vậy.
Trước kia khi anh tới nhà dạy học cho cô, không phải là cả hai chưa từng ngồi sát nhau như vậy, chỉ là hiện tại vì sao cô lại trở nên ngại ngùng như thế chứ?
Bởi vì lúc này mới nhận ra anh là phái nam sao?
Không được, không thể như vậy! Không được kỳ thị giới tính của người ta!
Lê Niệm vừa nghĩ vậy vừa mạnh dạn nắm lấy bàn tay đang đánh đàn của Yến Tây Minh.
“…Gì vậy?”
Ngón tay Yến Tây Minh run rẩy, quay đầu qua nhìn cô.
“Vừa nãy tớ không nhớ kỹ, chúng ta làm lại một lần nữa đi.”
Lê Niệm chân thành nhìn anh, trên ánh mắt chỉ còn thiếu mấy chữ “Đến đây đi, người anh em! Come on!”
“Lần này nhất định tớ có thể làm được!”
Yến Tây Minh: “…”
—
Sau đó, cả hai tập luyện liên tục ba tiếng đồng hồ, bởi vì Lê Niệm bắt đầu nghiêm túc luyện tập, hơn nữa vì lúc nhỏ cô đã có căn bản, cộng thêm sự trợ giúp của Yến Tây Minh, rất nhanh cô đã thành thạo.
Hai ngày sau, cả hai đã có thể chơi một bài Canon in D hoàn chỉnh, Lê Niệm và Yến Tây Minh phối hợp càng lúc càng ăn ý.
Nhiệm vụ hoàn thành, vốn dĩ việc luyện tập đã có thể kết thúc, nhưng Lê Niệm lại cảm thấy có chút tiếc nuối: “Thật ra tớ muốn đàn bài khác cơ.”
Khi còn nhỏ đã đàn Canon in D, sau khi lớn lên vẫn đàn Canon in D, cô có hơi ngán.
Yến Tây Minh còn đang tính cất đàn violin vào, nghe thấy vậy thì dừng động tác: “Vậy cậu muốn đàn cái gì?”
“Cái này thì sao?”
Lê Niệm lấy điện thoại ra mở một bài tiếng Anh gần đây cô rất thích nghe.
Là bài [Normal No More] của TYSM [2].
[2] [Normal No More] của TYSM: Link Youtube
Giọng hát của nữ ca sĩ có sắc màu mới lạ, hòa quyện cùng với nhịp trống nghe rất tuyệt.
“Tớ cảm giác bài này rất thích hợp với đàn violin, cũng rất hợp dùng piano làm nhạc đệm.”
Yến Tây Minh nghe xong một lúc, suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Có bản phổ không?”
“Có!” Lê Niệm thấy anh có ý muốn đàn thử, lập tức lên Baidu tải xuống cho anh, bản phổ của violin hay piano đều có đủ.
Mấy ngày tiếp theo, phong cách của cả hai thay đổi, bắt đầu tập bản nhạc khác, bởi vì thích nên Lê Niệm đàn cũng cực kỳ hăng say, thậm chí còn có chút nghiện tiếng đàn piano.
Tuy rằng nhiệm vụ luyện tập đã hoàn thành từ sớm, nhưng Yến Tây Minh và Lê Niệm cứ tới tiết tự học sẽ ăn ý cùng nhau tới phòng âm nhạc.
Chơi một số bản nhạc yêu thích.
Có đôi khi, Lê Niệm đánh đàn cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi nghỉ ngơi cô sẽ đeo tai nghe, ngồi xuống mặt đất nghe nhạc nâng cao tinh thần.
Sau khi Yến Tây Minh làm bài tập xong, chớp mắt đã nhìn thấy Lê Niệm dựa vào tường ngủ thiếp đi, đôi mắt nhắm lại nghiêng đầu, vẻ mặt thư giãn, có một tai nghe đã rớt khỏi tai cô, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên mặt cô một lớp ánh vàng trông rất ấm áp.
Yến Tây Minh nhìn cô, có chút thất thần, có cảm giác năm tháng này thật bình yên.
Anh nhẹ nhàng bước tới, phủ áo khoác đồng phục của mình lên người cô, sau đó im lặng ngồi bên cạnh cô.
Tai nghe rớt xuống của cô vẫn còn đang phát nhạc, phát ra những tiếng nhạc rất nhỏ.
Yến Tây Minh không nhịn được duỗi tay tới, cầm lấy tai nghe của cô đeo vào tai mình, muốn biết đây là bài gì mà có thể khiến cho cô ngủ say đến như vậy.
Ngay lập tức bài hát tiếng Trung nhịp nhàng truyền vào tai anh, giọng của nữ ca sĩ vừa nghẹn ngào vừa kiên định.
[Kẻ khôn ngoan sẽ không rơi vào bể tình.]
[Để rồi ngu xuẩn giẫm lên vết xe đổ.]
[Bổn vương đang trên đường lấy bằng thạc sĩ.]
[Độc thân thật tốt đẹp và hạnh phúc.][3]
Yến Tây Minh: “…”
[3] Link Bilibili
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được mong chờ nhất cũng đã tới, trên khán đài biển người tấp nập, học sinh khối 12 không bị bắt buộc tới dự lễ nhưng không biết vì sao tất cả đều tới, không phải là vì lý do gì khác, đương nhiên là vì Yến Tây Minh nên mới tới thôi.
Thậm chí còn có những nữ sinh mang theo máy ảnh tới.
“Tôi nhất định phải chụp được nhan sắc hoàn chỉnh của Yến mỹ nhân!”
Một nam sinh khác trêu chọc nói: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, tôi nghe bạn của tôi ở lớp A1 nói, Yến Tây Minh sẽ lên biểu diễn cùng với một nữ sinh nữa.”
Các nữ sinh khác lập tức hét lên: “Không thể nào, là con nhỏ nào thế! Đúng là chướng mắt!”
“Hình như là Lê Niệm.”
“Trời ạ, sao lại là cậu ấy chứ, đúng là âm hồn không tan mà!”
“Dù sao cậu ấy cũng đạt hạng nhất trong cuộc bình chọn, cho nên nhà trường mới sắp xếp cho hai cậu ấy biểu diễn với nhau đấy.”
“Thôi kệ, dù sao sau khi chụp ảnh xong, tới lúc đó tôi photoshop xóa cậu ấy đi là được.”
…
Ngoại trừ các lãnh đạo và học sinh của nhà trường, còn có rất nhiều học sinh của trường khác cũng tới, trong đó bao gồm cả học sinh của Bắc Dục, đúng là đám bạn của Triệu Nhân mà lần trước Lê Niệm đã gặp ở công viên trò chơi, bọn họ nghe nói Triệu Nhân và Yến Tây Minh đều sẽ biểu diễn, còn cố ý xin nghỉ học tới đây xem.
“Nhân Nhân thì không nói đi, Yến Tây Minh là một tên tsundere vậy mà có thể đồng ý lên sân khấu, nhớ lại trước kia thầy giáo có nói thế nào cậu ta vẫn không chịu đi lên.”
“Tôi cảm giác sau khi chuyển trường cậu ta đã thay đổi rất nhiều, lúc ở công viên trò chơi tôi đã cảm thấy khí chất của cậu ta đã dịu dàng hơn rất nhiều.”
“Là bởi vì nữ sinh đi chung với cậu ta sao…Tôi nhớ hình như tên là Lê Niệm gì đó.”
“Lời này cậu đừng bao giờ nói ở trước mặt Triệu Nhân, tôi sợ cậu ta sẽ đánh chết cậu đấy.”
…
Lúc này, Yến Tây Minh và Lê Niệm đang ở phía sau hậu trường chuẩn bị.
Trong hậu trường người đến kẻ đi, nhốn nháo hoảng loạn, cực kỳ ồn ào.
Cô giáo bên tổ đạo cụ đang trang điểm cho Lê Niệm.
Lê Niệm cực kỳ lo lắng, nhìn Yến Tây Minh đã trang điểm xong nói: “Nếu lỡ tớ đàn sai thì sao?”
Yến Tây Minh đưa cho cô một chai nước khoáng, trấn an nói: “Cho dù cậu có đàn sai như thế nào, tôi cũng sẽ theo kịp.”
Dưới giọng nói bình thản là một sự tự tin mãnh liệt.
Lê Niệm giống như được uống thuốc an thần, nhấp một ngụm nước, dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi trang điểm xong, cô giáo tổ đạo cụ lập tức đi lấy trang phục diễn cho cả hai.
Bài múa cổ trang của Triệu Nhân được xếp ở phía trước, lúc này cô ta đã thay Hán phục xong từ sớm, mái tóc dài búi gọn, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trước khi lên sân khấu, cô ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Niệm.
Lê Niệm không hiểu.
Bên ngoài, Triệu Nhân đang nhảy rất đẹp, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hậu trường, giáo viên đạo cụ đã đi rất lâu, sau đó hoang mang chạy về, nhìn về phía Lê Niệm nói: “Không xong rồi!”
“Sao vậy à?” Lê Niệm ngạc nhiên.
“Trang phục của em đã bị người ta cắt hỏng rồi.” Cô giáo cầm chiếc váy màu tím đã bị hỏng, phần ngực đã bị cắt nát nhừ, vừa nhìn là biết người này cố ý làm.
Cô giáo tức giận tới mức tay run rẩy, vừa tức giận vừa sốt ruột: “Chỉ mới có một chút mà thôi, rốt cuộc là ai đã làm!”
Yến Tây Minh cau mày: “Có camera không ạ?”
Cô giáo: “Có, nhưng camera đã bị người nào đó dán băng keo lên, nãy giờ mọi người vẫn luôn bận rộn, nên hiện tại mới phát hiện.”
Không giống với phản ứng của hai người, phản ứng đầu tiên của Lê Niệm lại là: “Vậy em không cần lên sân khấu nữa phải không?”
Yến Tây Minh nhìn cô: “…Tại sao cậu lại vui mừng đến như vậy?”
“Khụ, có sao?” Lê Niệm lập tức thay đổi vẻ mặt khác: “Vậy phải làm sao bây giờ, có trang phục dự phòng không ạ?”
Cô giáo đạo cụ lắc đầu: “Chỉ còn một bộ váy dài để dự phòng nhưng số đo rất lớn, có khả năng em mặc không được.”
Cô giáo dẫn cả hai đến trước tủ quần áo.
Lê Niệm nhìn thấy Âu phục của nam sinh nhiều hơn váy của nữ sinh rất nhiều: “Mấy bộ Âu phục này để làm gì vậy?”
Giáo viên: “Lớp thể dục biểu diễn hát hợp ca, đây là quần áo dự phòng của lớp đó.”
Lê Niệm nhìn thấy bộ váy dự phòng cô giáo nói, là một chiếc váy dài đen, tay áo phồng lên, các hạt sequins lấp lánh đính trên váy, cực kỳ quý’s tộc.
Yến Tây Minh nhìn thấy Lê Niệm cầm váy ướm thử lên người mình, vì váy quá dài nên đã che hết đôi chân của cô, thật sự không hợp chút nào.
Ngay lúc anh tính kêu cô treo váy lại vào tủ, thì đột nhiên Lê Niệm quay đầu sang, cầm váy ướm lên người anh, đôi mắt sáng ngời nói: “Hình như rất hợp với cậu đó”
Lần đầu tiên trong cuộc đời vẻ mặt của Yến Tây Minh thờ thẫn đến mức như vậy: “…?”
—
Trong khán phòng, Lý Như và Lưu Dương Bình ngồi chung với nhau xem biểu diễn.
Lý Như chờ tới mức không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu chơi điện thoại: “Sao vẫn chưa tới hai người Lê Niệm vậy chứ?”
“Sắp rồi.” Lưu Dương Bình nhìn vào danh sách chương trình: “Tiếp theo chính là tiết mục của hai cậu ấy.”
Hắn nói xong chưa được bao lâu, màn biểu diễn võ thuật trên sân khấu đã kết thúc.
MC bước ra ngoài giới thiệu chương trình: “Sau đây chính là tiết mục của bạn học Yến Tây Minh và Lê Niệm của lớp 12A1, cả hai sẽ mang đến cho chúng ta một bàn biểu diễn hòa tấu piano và violin vô cùng tuyệt vời!”
Cô ấy vừa dứt lời, khán đài lập tức xôn xao, liên tục có tiếng hét chói tai của các nữ sinh, rất nhiều người giơ điện thoại nhắm thẳng về phía sân khấu, mở sẵn máy ảnh chuẩn bị trước.
Ngay cả các lãnh đạo nhà trường ngồi phía trên cũng cổ vũ nhiệt tình.
Vẻ mặt Mã Quốc Phú cực kỳ tự hào giới thiệu với hiệu trưởng: “Nam sinh trình diễn tiếp theo rất đặc biệt, mỗi lần thi đều đạt được hạng nhất, vào được Thanh Hoa Bắc Đại là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Trong mắt hiệu trưởng lộ ra thưởng thức: “Tôi đã nghe danh em ấy từ sớm, vừa khéo có cơ hội này để tôi xem em ấy lớn lên trông như thế nào.”
Mã Quốc Phú thở dài nói: “Em ấy rất dễ gây chú ý, khiến cho nữ sinh lớp tôi đều thần hồn điên đảo, khi đi học cũng không nghiêm túc nghe giảng.”
Hiệu trưởng nghe xong lại càng mong chờ hơn, cười hai tiếng: “Vậy tôi phải nhìn thật kỹ mới được.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đèn trên sân khấu đều tắt hết, chờ đến lúc đèn bật lên, trên sân khấu đã xuất hiện hai người.
Cả hai, một người ngồi trước đàn piano, một người đứng thẳng tắp, cùng với tư thế đánh đàn violin.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy, người ngồi trước đàn piano đang mặc tây trang màu xám nhạt, tóc ngắn gọn gàng, dưới lớp trang điểm, để lộ khí chất mạnh mẽ.
Mọi người đều đứng hình, không phải Yến Tây Minh sẽ đánh đàn violin sao? Tại sao lại đổi thành đàn piano thế?
Khoan đã, không đúng!
“Yến Tây Minh” không phải là Yến Tây Minh!
Có người sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt, ngạc nhiên nói: “Người mặt tây trang là Lê Niệm!”
“Vậy người mặc váy chính là…”
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc, bao gồm cả Mã Quốc Phú vừa tự hào nói chuyện với hiệu trưởng, vẻ mặt ông cứng đờ nhìn về phía “bạn học nữ” đang mặc váy dài màu đen, tóc dài xõa trên vai.
“Bạn học nữ” rất đẹp, dáng người thon gầy, da trắng như ngọc, khí chất tao nhã, một tay anh ôm đàn, để lộ ra cánh tay thon dài đẹp đẽ.
Dưới ánh đèn sân khấu, anh đội tóc giả, trang điểm đậm, kẻ lông mày, son môi đỏ, ở phía đuôi mắt có đính chút kim tuyến, khuôn mặt vốn dĩ đã xuất sắc nay lại càng thêm rực rỡ, là loại vẻ đẹp mang tính công kích
Từng cử chỉ từng hành động giống như trong tranh vẽ.
Đáng tiếc trên mặt anh không hề nở nụ cười, từ khóe mắt đến cằm đều lạnh lùng như băng, môi mím lại thành đường thẳng, trong mắt không hề có chút độ ấm, lễ phục đen cao quý lại bị anh mặc vào giống như đang mặc áo tang vậy, vừa cao quý vừa thanh lịch.
Toàn bộ khán đài đều im lặng.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn về Yến Tây Minh, tiếng hít thở mạnh lần lượt vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.