Không Thể Nào Quên.

Chương 6

Diệp Tích Ngữ

13/11/2022

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Lê Niệm làm khi cô thức dậy chính là kiểm tra điện thoại, xem thử có tin nhắn của Cố Dữ hay mấy cái linh tinh khác không,

Chỉ là, cái gì cũng không có.

Điều mà cô mong chờ nhất, hóa ra lại là công dã tràng.

Trước khi Lê Niệm đi ngủ cô còn nghĩ, chỉ cần hắn nhắn tin giải thích một chút, hoặc là quan tâm tới cô một chút, thì cô sẽ không so đo gì hết.

Cô cắn môi dưới, lồng ngực giống như bị nghẹt thở, ánh mắt ảm đạm nhìn lịch sử tin nhắn ít ỏi của cô và Cố Dữ, lần cuối nhắn tin với nhau là vào ngày hôm kia.

Giờ phút này cô thật sự chỉ muốn hỏi hắn, cậu thật sự thích tớ sao?

Những kỷ niệm ngọt ngào khi hẹn hò đều sẽ hiện lên trong đầu cô, dáng vẻ mê người của Cố Dữ khi mỉm cười nhìn cô tỏ tình, còn tặng cô một bó hoa Tulip to, lần đầu hắn đưa cô tới Haidilao để ăn tối, còn biểu diễn múa mì nặn thành hình thỏ con cho cô xem, hắn còn dùng bảng điện tử để gửi lời chúc mừng, sau đó còn bất ngờ chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho cô.

Tất cả những thứ đó, đều là giả sao?

Lê Niệm im lặng rời khỏi Wechat, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, cô vẫn tin tưởng hắn, nên không muốn kết thúc mối quan hệ này.



Thứ hai, lại là một ngày phải dậy sớm đi học.

Lê Niệm cố gắng rời giường đánh răng rửa mặt, quyết định tạm thời không muốn nghĩ tới Cố Dữ nữa, mà cô phải cố gắng học tập, thông qua việc giải đề để dẹp đi những cảm xúc tiêu cực này.

[Chỉ cần làm đủ đề ôn, bi thương sẽ không thể nào đuổi kịp tui].jpg

Môn toán và vật lý của Lê Niệm không được tốt cho lắm, đã kéo rất nhiều điểm của cô, nếu không phải cô thích môn hóa, thì nói không chừng hồi năm lớp 11 cô đã chọn ban xã hội rồi.

Hiện tại hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể cố gắng hơn thôi.

Ngoại trừ bài tập về nhà giáo viên trên trường giao cho, thì Lê Niệm còn mua thêm đề ôn vật lý và toán, mỗi ngày đều âm thầm luyện đề, cái nào không biết cô sẽ đánh dấu lại, để nhiều một chút rồi mới đi hỏi bài thầy cô.

Thứ hai là ngày cô đi hỏi bài thầy như bình thường, bởi vì hôm nay Mã Quốc Phú không có tiết, nên ông vẫn đang ở văn phòng.

Tiếng chuông tự học vang lên, Lê Niệm ôm một chồng đề luyện thi đi tới văn phòng tìm Mã Quốc Phú.

Mã Quốc Phú rất thích những học sinh hiếu học như vậy, đương nhiên sẽ không từ chối ai cả.

“…Đề này phải sử dụng công thức này, sau đó thì thay các tham số…”

Sau khi Mã Quốc Phú giảng đề cuối cùng cho Lê Niệm xong, vui mừng nhìn cô: “Không tệ, học kỳ này môn toán của em có tiến bộ rất lớn, xem ra em đã luyện tập không ít, hãy cố gắng thật nhiều nhé, à phải rồi, về sau nếu thầy không có ở văn phòng, thì em có thể hỏi bạn học Yến Tây Minh, những đề này em đó đều biết làm.”

“…Em với cậu ấy không thân.” Lê Niệm cảm thấy rất mâu thuẫn.

“Đừng vậy chứ, thật ra chuyện về em ấy, thầy đã muốn nói với em từ lâu rồi.”

Mã Quốc Phú thở dài: “Theo như thầy quan sát, khai giảng lâu như vậy rồi, nhưng em ấy vẫn chỉ có một mình, không chịu hòa nhập với tập thể, thầy hy vọng em có thể quan tâm đến em ấy một chút, để em ấy nhận được ấm áp của bạn học.”

Lê Niệm hơi bĩu môi: “Em cũng không phải là lớp trưởng, sao mà quản được cậu ấy chứ ạ.”

“Sao vậy.” Mã Quốc Minh bật cười: “Em vẫn còn hận em ấy đoạt chức lớp trưởng của em sao? Thật ra thầy để em ấy làm lớp trưởng là vì muốn em ấy hòa nhập với mọi người nhanh hơn, nhưng xem ra cũng không hiệu quả mấy.”

Lê Niệm không trả lời, nhưng vẫn có chút không vui.

Mã Quốc Phú hơi do dự, rồi lại thở dài nói: “Thầy nói thật cho em biết, nhà em ấy…”

Sau khi Lê Niệm nghe xong, cô cực kỳ kinh ngạc.



Khi Lê Niệm quay lại phòng học, cả lớp vẫn còn đang học bài.

“Sao cậu về trễ vậy?” Lý Như thắc mắc nhìn cô.

“Tớ đi hỏi vài đề không biết.”

Lê Niệm thuận miệng trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống, híp mắt nhìn vào thời khóa biểu ở góc bảng đen: “Tiết đầu tiên là tiếng Anh sao?”

Lý Như: “Ngữ văn mà, cậu đi tới văn phòng xong rồi mất trí nhớ luôn à?”

“Tớ nhìn lộn sang thứ ba.”

Lê Niệm cầm xấp đề môn toán nhét vào hộc bàn, rồi lấy sách ngữ văn ra đọc, lúc này đầu óc của cô có chút không yên, lơ đãng liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi của Yến Tây Minh.

Nhưng lại phát hiện ở đó không có ai ngồi cả!

“Sao Yến Tây Minh vẫn chưa tới vậy?” Lê Niệm buột miệng nói.

“Giờ cậu mới phát hiện sao.” Lý Như cũng nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Không chỉ cậu ấy, Tô Triết cũng không tới.”



Lê Niệm đợi một lúc nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Thì sao chứ?”

“Cậu đúng là không để ý chuyện gì cả.” Lý Như phàn nàn nói: “Cậu không biết chuyện Yến Tây Minh bị ức hiếp sao?”

“Cậu ấy? Bị ức hiếp?” Lê Niệm ngẩn người, có chút không tin được: “Cậu chắc là không nói ngược lại chứ?”

Nhìn không ra Yến Tây Minh là loại người sẽ bị bắt nạt đó.

“Hơn nữa có liên quan gì tới Tô Triết vậy?”

“Chậc chậc, đã nói cậu không biết nhiều chuyện là gì mà.”

Thừa dịp giáo viên không có ở đây, Lý Như bắt đầu liên tục nói mấy tin đồn bát quái đó.

Lê Niệm nghe xong thì hiểu được đôi chút.

Đơn giản mà nói thì Tô Triết thích ủy viên Lưu Lộ trong lớp, nhưng người ta chỉ thích học tập mà thôi, căn bản là không quan tâm đến Tô Triết, ngược lại rất hâm mộ Yến Tây Minh, có khoảng thời gian liên tục tìm anh hỏi bài, tuy rằng Yến Tây Minh không quan tâm đến cô ta, nhưng mối thù vẫn được thành lập.

Hiện tại Tô Triết luôn gây chuyện với Yến Tây Minh, vốn dĩ hắn ta là trùm trường, nhưng vì yêu nên đã đi cửa sau để vào lớp chuyên, vẫn ngựa quen đường cũ thích chơi trò lưu manh.

“Lúc trước, Yến Tây Minh vừa mới làm xong thì lại không thấy bài thi đâu cả, hoặc bút của cậu ấy biến mất một cách ly kỳ, nghe nói là bị người ta ném vào xô nước trong WC.” Lý Như thần bí nói: “Muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu, hiện tại Tô Triết và Yến Tây Minh đều không ở đây, nói không chừng là đang đánh nhau rồi…”

Sau khi Lê Niệm nghe xong thì cứng họng.

“…Tại sao không nói cho giáo viên chứ?”

Lý Như: “Thôi đi, có giáo viên nào quản được chứ, trong nhà Tô Triết có hậu đài, lúc trước còn có vài người bị ép thôi học rồi đấy thôi.”

“…”

Trong đầu Lê Niệm rối bời, đột nhiên vang lên lời nói của Mã Quốc Phú.

“Mới năm ngoái, mẹ của Yến Tây Minh bị bệnh qua đời, điều kiện trong nhà em ấy rất kém, ba em ấy lại không chịu trách nhiệm…Căn bản là mặc kệ em ấy, tiền học phí đều là do em ấy tự mình kiếm.”

Vẻ mặt Mã Quốc Phú nghiêm túc: “Tính cách này của em ấy cũng không phải là do trời sinh, chỉ là sống trong hoàn cảnh như vậy, nên mới bị ép phải trưởng thành, hy vọng em có thể thông cảm cho em ấy một chút.”

“Dù sao khi em ấy vừa mới thành niên cũng không có mẹ ở bên cạnh.”



Đầu óc Lê Niệm rối bời, lúc này nghe thấy Lý Như thốt lên: “Cmn.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lý Như: “Có người nhắn vào nhóm lớp nhìn thấy Yến Tây Minh bị đám người Tô Triết bao vây lại, giống như chuẩn bị hội đồng ở WC nam tầng 3 đó.”

“…”

Lê Niệm hít sâu một hơi, chống bàn đứng dậy: “Giao cho cậu một nhiệm vụ, mau nói chuyện này với giáo viên đi.”

“Hả?” Lý Như chưa kịp phản ứng lại, thì thấy cô đã rời đi, vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu thế?”

Lê Niệm dứt khoát không quay đầu lại: “WC.”



Cùng lúc đó tại một góc hẻo lánh trong WC nam tầng 3.

“Mày nhanh lên, mày tự cởi khẩu trang hay muốn để bọn tao giúp đây?”

Tô Triết mang theo hai thằng đàn em chặn đường đi của Yến Tây Minh, hắn ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.

“Nếu để tụi tao làm, bị cởi không phải chỉ là khẩu trang đâu đó.”

Yến Tây Minh bình tĩnh ngay cả lông mày cũng không nhíu, thản nhiên hỏi bọn họ: “Chỉ ba tụi bây thôi à?”

Anh đổ thêm dầu vào lửa, rất nhanh cả ba người đều bị chọc cho điên tiết. Tên đàn em tóc vàng tức giận nói: “Anh Triết, đừng nói nhiều với nó nữa, trực tiếp đánh đi, cứ lột sạch quần áo của nó rồi đăng lên mạng, em không tin là nữ thần của anh vẫn còn mê nó!”

“Đúng vậy!” Tên đàn em khác cầm lấy gậy: “Ngày nào nó cũng đeo khẩu trang, chắc chắn là không dám để người khác thấy, nhất định là xấu tới mức không nỡ nhìn.”

Lời của bọn họ khiến cho tâm trạng Tô Triết thoải mái hơn một chút, không hề có ý tốt siết chặt nắm tay nhìn Yến Tây Minh, cười nhếch miệng: “Đúng vậy, chúng ta phải vạch trần khuôn mặt xấu xí này của nó, mất công mỗi ngày nó đều phải giả vờ.”

Hắn ta vừa nói xong thì giơ nắm đấm lên.

“Tách—”

Đột nhiên âm thanh chụp hình vang lên, khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.

“…”



Tất cả mọi người đều quay về phía phát ra âm thanh.

Một nữ sinh mặc đồng phục, dáng người mảnh khảnh, giơ điện thoại cao nhắm thẳng về phía bọn họ.

“À, không cần thận ấn nhầm nút chụp ảnh.” Cô cười ngượng nhìn bọn họ: “Xin lỗi, các cậu có thể nói lại mấy lời lúc nãy một lần nữa không? Tôi muốn quay video lại.”

“Lê Niệm?” Tô Triết vừa liếc mắt một cái là nhận ra cô, tức giận nói: “Cmn nó cậu tới đây làm gì, chán sống rồi đúng không?”

“Anh Triết, để em đi xử lý nó!”

Tên đàn em tóc vàng nhìn thấy bản thân bị chụp ảnh lại, tức giận muốn hộc máu nhìn về phía Lê Niệm: “Con đàn bà thối kia, khôn ngoan thì mau đưa điện thoại cho tao, không thì tao sẽ lột sạch mày cùng với tên này rồi ném vào WC đó!”

Lê Niệm cất điện thoại vào, giơ cục gạch cô giấu sau lưng lên cao, lớn tiếng nói: “Cậu không được tới đây!”

Trước khi tới đây cô nhìn thấy ở góc hành lang có đống gạch, nên tiện tay lấy một cục để phòng thân.

“…Cmn!” Tên đàn em tóc vàng sợ tới mức lùi về sau: “Mày…mày không được xúc động, bình tĩnh!”

Lê Niệm cũng lùi về phía sau, kéo dãn khoảng cách với hắn ta: “Cậu…cậu cũng đừng lại đây, tôi sẽ rất bình tĩnh!”

Yến Tây Minh, Tô Triết: “…”

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống mấy đứa gà đánh nhau vậy trời?

“CMM!”

Đúng lúc này, tên đàn em cầm gậy đột nhiên chạy về phía Lê Niệm, Tô Triết muốn ngăn cũng không kịp, Lê Niệm là bạn gái của Cố Dữ, hắn ta không dám động tới cô, nhưng không nghĩ tới hai tên đàn em này còn sung hơn cả hắn ta.

Lê Niệm nhìn tên kia thật sự cầm gậy tới muốn đánh cô, tốc độ lại nhanh như vậy, bây giờ uy hiếp cũng không còn kịp nữa, cô cũng không thật sự dám lấy gạch chọi người khác, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cơn đau trong dự đoán vẫn không thấy đâu cả.

Lê Niệm lặng lẽ mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, vậy mà Yến Tây Minh lại xuất hiện bên cạnh cô, dáng người cao gầy, tấm lưng thẳng tắp che chở cho cô.

Lê Niệm sững người.

Yến Tây Minh đưa tay trái lên đỡ một gậy cho cô, nhỏ giọng phát ra tiếng rên nhẹ, nhưng anh không đợi một giây nào cả, lập tức đảo khách thành chủ cầm lấy cây gậy đó, ném thẳng xuống đất.

Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên bị nhận một cú đấm trời giáng vào mặt, đau tới mức hắn ta kêu liên tục, máu mũi cũng chảy ra.

Lê Niệm há hốc miệng nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, đang thanh thản phủi bụi trên người xuống, nhỏ giọng nói: “Thì ra là cậu biết đánh nhau à, sao không nói sớm một chút, làm hại tôi giống như đồ ngốc vậy!”

Yến Tây Minh liếc mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu không phải sao?”

“Này!” Lê Niệm cắn răng nói: “Rõ ràng tôi tới đây cứu cậu, sao cậu lại không nói lời nào dễ nghe một chút vậy? Đúng là sói mắt trắng!”

“…”

Yến Tây Minh bình tĩnh nhìn cô mấy chục giây, sau khi im lặng một lúc lâu, anh có chút ngượng ngùng dời ánh mắt sang phía khác, giọng nói nhẹ nhàng tới mức không thể nào nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn.”

Giọng điệu cứng đờ, nhìn ra được anh có chút không được tự nhiên.

“Cậu nói gì vậy?” Lê Niệm tò mò nhìn anh: “Lặp lại lần nữa đi, tôi không nghe rõ.”

Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây[1] mà, lần đầu tiên cô cảm thấy cái khẩu trang này thật chướng mắt, rất muốn cởi nó xuống để xem khuôn mặt của anh có hồng hay không.

[1]Mặt trời mọc ở phía Tây: chuyện lạ có thật.

“Không nghe rõ thì thôi.” Tiếc là Yến Tây Minh không cho cô cơ hội đó, rất nhanh ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, giống như là hoa phù dung sớm nở tối tàn.

“Kẹo kiệt.”

Lúc này cuối cùng Lý Như cũng cùng giáo viên chạy tới, theo sau có rất nhiều học sinh đi theo nhiều chuyện, trong đó có cả Chu Tử Duyệt.

“Có chuyện gì vậy?” Mã Quốc Phú nhìn tên đàn em chảy máu mũi kia, bàn tay run rẩy chỉ vào: “Là do ai làm?”

Yến Tây Minh trả lời rất nhanh: “Tô Triết.”

Vẻ mặt Tô Triết ngây ngốc: “Hả?”

Lê Niệm gật đầu liên tục: “Đúng vậy, vừa rồi cậu ta còn muốn gạch ném tụi em nữa!”

Tô Triết:???

Chu Tử Duyệt nhìn Lê Niệm và Yến Tây Minh bị mọi người bao vây xung quanh, cả hai sóng vai đứng cạnh nhau, người ngoài đều cảm thấy cả hai rất thân mật.

Cô ta chụp trộm bức ảnh gửi sang cho Cố Dữ, cùng với một icon kinh ngạc: “Nghe nói Lê Niệm lớp tớ vì một bạn nam cùng lớp mà đánh nhau với người khác, không nghĩ tới chuyện này là thật.”

Tại lớp 12A3, Cố Dữ đang chơi game, buồn chán nhìn tin nhắn trong Wechat, tiện tay ấn mở, vừa nhìn thấy thì nhíu mày lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Nào Quên.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook