Không Thể Nào Quên.

Chương 1: Lần Sau Đi

Diệp Tích Ngữ

29/09/2022

Đầu tháng chín, thành phố B vẫn chưa thoát khỏi cái nóng oi ả của mùa hè, ánh nắng vàng rực rỡ không buông tha cho bất cứ góc nhỏ nào trong sân trường, cảm giác giống như đang ở trong lò thiêu vậy.

Khi bắt đầu giờ học, Lê Niệm ôm đống bài tập hè mới vừa thu xong đi tới văn phòng, lúc đi tới hành lang tầng ba, cô nghe thấy vài tiếng reo hò huýt sáo vang lên, bản thân không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Dưới cái nắng thiêu đốt, mười mấy nam sinh đang chơi bóng rổ ở bãi đất trống phía dưới, người tới người đi, trận đấu diễn ra gay gắt, các nữ sinh đứng xung quanh cổ vũ, thật sự là một trận đấu khá lớn.

Trong đó, nổi bật nhất là chàng trai mặc áo thun đen, hắn cao ráo đẹp trai và cũng là người ghi được nhiều điểm nhất, mỗi khi hắn ghi được bàn thắng, đều sẽ khiến cho các nữ sinh phấn khích thét chói tai, cao giọng gọi tên của hắn — “Cố Dữ!”

Lê Niệm có hơi kinh ngạc.

Cách đó không xa, có hai nữ sinh dựa vào lan can, cũng đang xem các nam sinh chơi bóng rổ phía dưới, hay nói đúng hơn là đang ngắm Cố Dữ.

“A a a, Cố Dữ thật sự rất đẹp trai! Cơ bắp đó thật là đẹp, tớ có thể liếm tận trăm năm!” Một trong hai nữ sinh đó lên tiếng.

“Đúng vậy, nếu so với anh ấy thì các nam sinh khác đều quá yếu ớt, hầu như đều là do anh ấy ghi điểm.” Nữ sinh còn lại gật đầu đồng ý.

“Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ, thật sự rất muốn hỏi số điện thoại của ảnh!”

“Thôi, cậu mau hết hy vọng đi, có lời đồn rằng anh ấy đã quen với Lê Niệm rồi.”

“Hả? Không phải là Chu Tử Duyệt sao? Không thể nào là Lê Niệm được chứ, nghe nói chị ấy đến từ nông thôn, mặc đồ thật sự rất là quê mùa đó, so với hoa khôi Chu thì kém xa, lại còn không biết xấu hổ thường xuyên lì lợm la liếm Cố Dữ, da heo cũng không dày bằng mặt của chị ấy, hơn nữa, Cố Dữ cũng sẽ không thích…Này, sao cậu lại đẩy tôi!”

Nữ sinh kia còn chưa kịp tức giận, đột nhiên nhìn thấy vai chính mà hai cô vừa mới nói xấu, đang mỉm cười nhìn bọn họ.

“…”

Thiếu nữ đứng trước mặt bọn họ mặc áo đồng phục trắng ngắn tay, bên dưới là quần jean lửng, lộ ra bắp chân thon thả, vừa đơn giản vừa thoải mái.

Mái tóc đen dài được xõa ra, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, tuy rằng Lê Niệm không chú trọng ăn mặc, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ thanh thuần xinh đẹp, làn da trắng nõn, giống như nai con vô hại vậy.

Nhưng tiếc là tính cách của cô không hề giống với khuôn mặt này.

“Em rất rảnh sao?” Lê Niệm hơi nghiêng đầu: “Có muốn chị nhờ giáo viên tới đây giúp em giết thời gian một chút chứ?”

“Không đâu, không đâu, xin chào đàn chị! Hẹn gặp lại đàn chị!” Nữ sinh còn lại lắc đầu, vội vàng kéo người chị em của mình rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, nụ cười tươi trên khóe miệng Lê Niệm dần biến mất, rồi cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài một chút.

Dường như là vì gần tới giờ học, nên trận bóng rổ cũng sắp kết thúc, Cố Dữ giành chiến thắng một cách dễ dàng, hắn tùy tiện vén áo lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ ra cơ bụng rắn chắc, chỉ với cử động này đã khiến cho toàn bộ nữ sinh hét chói tai, không ngừng đưa nước đưa khăn cho hắn.

Cố Dữ cũng không né tránh, tùy tiện nhận nước của một nữ sinh trong đó, khiến cho nữ sinh đó đỏ mặt nhìn hắn.

Lê Niệm thu hồi ánh mắt, hơi mím môi, cầm đống bài tập trong tay tiếp tục đi tới văn phòng.



Vào lúc Lê Niệm đến văn phòng, cô nghe được giọng nói ngắt quãng từ trong phòng vang lên, đó là giọng nói của chủ nhiệm Mã Quốc Phú lớp cô.

“…Vì em đã chuyển đến trường chúng tôi, thì hãy chuyên tâm đọc sách, gặp phải vấn đề gì thì cứ thoải mái nói với giáo viên, không được gây chuyện có biết không…Bằng không chúng tôi cũng sẽ không bảo vệ được em…Thầy biết em là một học sinh tốt, đừng làm cho thầy cô thất vọng…”

Bởi vì cách quá xa nên Lê Niệm nghe không rõ cho lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe được vài câu nói, cửa phòng làm việc mở hé ra, cô liếc mắt nhìn vào trong.

Phía trước bàn làm việc bên trong cùng, Mã Quốc Minh nghiêm túc nói chuyện với thiếu niên đang đứng trước mặt.

Thiếu niên mặc áo sơ mi và quần đen đơn giản, đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ mặt, đầu hơi cúi xuống, lâu lâu sẽ gật đầu một cái nhưng chưa từng lên tiếng nói chuyện.

Lê Niệm không có thói quen nghe chuyện riêng của người khác, rất nhanh đã rời mắt đi.

Nếu hiện tại đi vào thì hình như không tốt cho lắm.

Lê Niệm đặt đống bài tập hè xuống mặt đất, sau đó đứng dậy, xoa nhẹ cổ tay đã mỏi nhừ, cô hơi do dự một chút rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi Wechat cho một người có ghi chú là bạn trai.

[Không phải cậu nói buổi trưa sẽ đi ngủ sao? Tại sao lại tới trường chơi bóng rổ sớm như vậy?]

Vài phút sau, đối phương trả lời: [Đám Lâm Sướng cứ ép tôi phải chơi.]

Lê Niệm hơi mím môi: [Tớ kêu cậu tới trường thì cậu không tới, chúng ta đã rất lâu không đi học chung rồi.]

Cố Dữ không quan tâm trả lời lại: [Thời tiết quá nóng, lần sau đi.]

Lần sau? Là khi nào đây?

Xém chút nữa là Lê Niệm đã hỏi, nhưng cuối cùng cô cũng cố gắng nhịn xuống.

Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, hắn luôn có hàng ngàn lý do.

Khi bọn họ ở bên nhau, Cố Dữ đã nói họ nên hẹn hò ngầm, khi ở trường học đừng dính lấy nhau, không được để thầy cô và người nhà biết.

Lê Niệm cảm thấy cũng có chút đúng, nên mới đồng ý, nhưng đây là lý do để tất cả bọn họ có thể tùy ý nói xấu cô sao?

Rõ ràng lúc trước là do hắn tỏ tình…

Khi cô đang thất thần, cửa phòng làm việc sau lưng mở ra, có người bước ra ngoài.



“Xin lỗi, nhường đường một chút.”

Đột nhiên giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên, giống như là có hơi lạnh thổi qua vậy.

Cô giật mình quay đầu nhìn lại, nhận ra đó chính là nam sinh đã nói chuyện với Mã Quốc Phú.

Lúc này cô mới nhận ra nam sinh này rất cao, dáng người cao gầy, làn da trông có vẻ lạnh bên dưới ánh nắng mặt trời, anh đeo khẩu trang màu xanh dương, không hề nhìn thấy mặt nhưng vừa nhìn qua là biết đây là một anh chàng đẹp trai, cùng với khuôn mặt tinh xảo.

Anh cụp mắt khi nhìn thấy cô, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, đột nhiên đôi mắt đào hoa dài hiện lên chút u ám, con ngươi đen nhánh, không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Vừa u ám vừa lạnh nhạt.

“Thật ngại quá.”

Lê Niệm phát hiện bản thân đang chắn đường người ta, nên cô xích sang bên cạnh một chút.

Thiếu niên cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp rời đi.

Lê Niệm ôm đống bài tập hè lên đi vào văn phòng, nhìn Mã Quốc Phú đang sửa soạn lại tài liệu trên bàn làm việc.

“Lớp trưởng tới rồi, bài tập cứ đặt trên bàn cho thầy là được.” Ông vẫy tay nói.

“Dạ.” Lê Niệm đáp lời, đi tới trước đặt bài tập lên bàn, tuy rằng ngày thường cô không có hứng thú với người lạ, nhưng vẫn không nhịn được nhiều chuyện hỏi một câu: “Thầy Mã, người lúc nãy là ai vậy ạ? Thật là…”

…CMN.

Cô nuốt ba chữ còn lại xuống bụng.

Trời nóng như vậy mà vẫn kiên trì đeo khẩu trang, đúng là không tin được.

Tuy rằng hiện tại là thời kỳ quan trọng của mùa dịch, học sinh nào cũng phải đeo khẩu trang thì mới được đến trường, nhưng thành phố bọn họ đang ở cũng không còn xuất hiện ca bệnh nào nữa, nên đa số học sinh đều sẽ cởi khẩu trang sau khi bước vào trường, người đeo khẩu trang kín mít giống như anh thì đúng là hiếm có.

“Người đó sao, tên là Yến Tây Minh, là học sinh mới chuyển tới.” Mã Quốc Phú nở nụ cười thần bí, vẻ mặt giống như nhặt được bảo bối vậy: “Bạn học này học tập rất giỏi, các em nhất định sẽ rất hợp nhau.”

“…”

Lê Niệm nhớ tới ánh mắt mang ý nghĩ ‘cậu mau biến mất trong vòng ba giây’ của Yến Tây Minh, thật lòng cảm thấy Mã Quốc Phú nên đi khám khoa mắt thì tốt hơn.



Chuyện này chỉ là chút nhạc đệm, rất nhanh Lê Niệm đã lướt qua.

Điều đáng nói nhất chính là, trường học bọn họ mỗi năm vào ngày khai giảng đều sẽ có bài kiểm tra đầu khóa, đề phòng học sinh quá lười biếng vào kỳ nghỉ hè, sau đó sẽ xếp lớp theo thành tích một lần nữa, Lê Niệm vẫn luôn là lớp trưởng của lớp chuyên, nếu điểm thấp thì sẽ phải rời khỏi lớp này.

Chiều hôm nay phiếu điểm và thời khóa biểu sẽ được công bố: “Lê Niệm, mau nhanh lên!”

Tiết học thứ hai vừa kết thúc, Lý Như rất lo lắng kéo Lê Niệm chạy xuống lầu, đi tới bảng dán điểm kiểm tra: “Đi trễ một chút thôi mà đã đông như vậy, thật sự không chen vào được mà.”

“Thành tích của cậu tốt nên không cần lo sợ, tớ không muốn phải rời đi đâu, chúng ta đều đang học lớp 12, nếu bị chuyển đi mẹ tớ sẽ giết chết tớ mất.”

Các cô đi tới bảng thông báo, có rất nhiều người đang đứng đó, Lý Như nắm tay cô chen vào trong: “Không cần phải nói, lần này chắc chắn cậu sẽ lấy được hạng nhất, haiz, cậu đi học chẳng nghiêm túc chút nào, nhưng thành tích lại tốt như vậy, cậu thật sự không phải là người mà.”

“Cũng không cần khoa trương tới mức như vậy đâu, chỉ là do tớ ăn may mà thôi.”

Lê Niệm ngoài miệng thì khiêm tốn nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy hạng nhất không thể chạy đi đâu được, tuy rằng cô ở trường biểu hiện không quá quan tâm đến thành tích, nhưng ở nhà lại điên cuồng học tập, tuyệt đối không để người khác dẫm lên vinh quang hạng nhất.

Boss chân chính, chính là khi địch đang cười nói thì phải biến bọn họ thành tro tàn.

Lê Niệm ngẩng đầu nhìn lên phiếu điểm, theo thói quen tìm tên mình ở vị trí hạng nhất, còn khiêm tốn nói: “Lần này cũng chưa chắc tớ sẽ được hạng nhất…”

Khi cô đang nói, không biết vì cái gì, nụ cười của cô trở nên cứng đờ, giọng nói bị nghẹn lại.

“Cmn!” Lý Như kinh ngạc hô to: “Hạng nhất thật sự không phải là cậu!”

“…”

“Yến Tây Minh là ai? Trường chúng ta có người tên này sao?”

“…”

“Cmn. Cậu đứng hạng hai, mà còn kém người này đến tận 80 điểm…”

“Mắt tớ vẫn nhìn được.” Lê Niệm không chịu được nữa: “Không cần nói thẳng ra như vậy đâu.”

Vẻ mặt cô vô cảm nhìn những điểm các môn của Yến Tây Minh, thật hay quá mà, tổng các môn tự nhiên là 297, tên này thật sự là con người sao? Hơn nữa các môn khác đều lấy được điểm tuyệt đối.”

Vì cái gì Mã Quốc Phú cảm thấy cô và người này sẽ hợp nhau vậy?

Cái này rõ ràng là đang cười nhạo mấy chục bộ đề cô đã làm vào mùa hè!

Lê Niệm hít sâu một hơi khôi phục tâm trạng bình tĩnh, ánh mắt bất giác tìm phiếu điểm của Cố Dữ, ánh mắt chuyển xuống phía cuối danh sách, đếm ngược vài cái tên thì mới nhìn thấy tên của hắn, tổng cộng các môn là 283.

Tâm trạng của cô đã chìm xuống đáy cốc.

Cô còn nhớ rõ kỳ thi lần trước, cô đã thức suốt đêm để soạn một quyển ôn thật dày cho hắn, tổng hợp đầy đủ các công thức và phạm vi câu hỏi, chính là muốn điểm thi của hắn tốt hơn một chút, nếu may mắn thì có thể học chung vào năm lớp 12.



Hiện tại nhìn thấy con điểm này của hắn, đoán chừng là chưa từng đọc quyển ôn đó.



Sau khi phiếu điểm phát ra, ngày hôm sau, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy Yến Tây Minh xuất hiện trong lớp học.

Anh ngồi ở hàng ghế sau cùng gần cửa sổ, bờ vai gầy, một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, trên mặt vẫn đeo khẩu trang như cũ, nhìn không ra được cảm xúc gì.

Lê Niệm phát hiện khẩu trang chính là vật bất ly thân của người này.

“Lê Niệm, ngồi đây này!”

Lý Như đã tới lớp từ sớm, nhìn thấy Lê Niệm đang đứng bất động ở trước cửa, cô ấy vẫy tay với cô: “Tớ đã dành chỗ cho cậu rồi nè.”

Là bàn thứ hai ở giữa lớp, cách xa Yến Tây Minh 1800 dặm.

Lê Niệm rất hài lòng với chỗ ngồi này, vui vẻ đi tới.

“Tới nè.”

Các học sinh lần lượt tới lớp, có không ít khuôn mặt mới, dù sao mỗi năm đều phải thay đổi, mọi người nhìn nhiều tới quen rồi, nên việc Yến Tây Minh xuất hiện cũng không có gì đáng kinh ngạc, ai cũng cho rằng anh đến từ lớp khác.

“Người anh em, lúc trước cậu học lớp nào?” Lưu Dương Bình không quen ai ở lớp học mới, đương nhiên là nhìn trúng người cô đơn lạnh lẽo Yến Tây Minh này, tùy tiện ngồi bên cạnh anh: “Cậu vẫn luôn đeo khẩu trang không cảm thấy nóng sao, với lại cũng chả có ai kiểm tra cả.”

Ngay cả đầu Yến Tây Minh cũng không thèm lắc, chỉ thản nhiên nói: “Vẫn ổn.”

Lưu Dương Bình cũng không quan tâm đến tính cách lạnh nhạt của bạn học mới, chỉ cho rằng anh sợ người lạ, háo hức tạo mối quan hệ: “Cậu đã xem phiếu điểm chưa? Trời ạ, cái tên Yến Tây Minh đứng hạng nhất đó đúng là biến thái mà, vậy mà toán học đạt được điểm tuyệt đối! Người này tôi chưa từng nghe qua, cũng không biết là nhảy từ đâu ra, tôi cảm thấy chắc chắn cậu ta đã gian lận!”

“…”

Muốn nhanh chóng làm quen bạn mới, thì cả hai phải có cùng kẻ địch, Lưu Dương Bình rất am hiểu việc này, càng nói càng sung: “…Hoặc là cậu ta đã tìm thấy giáo sửa điểm, hiện tại trường học này đúng là quá tệ…Mà cậu tên là gì vậy, nếu được vào lớp này thì chứng minh điểm của cậu cũng không tệ, một năm tiếp theo chúng ta có thể cùng nhau cố gắng đánh bại thế lực tà ác!”

“Yến Tây Minh.” Đột nhiên bạn học mới lên tiếng.

“À, ừ, thế lực tà ác chính là Yến Tây Minh.” Lưu Dương Bình gật đầu liên tục.

“Tôi nói.” Giọng nói bạn học mới vô cùng bình tĩnh: “Tôi tên Yến Tây Minh.”

“…?”

“Tôi không hề gian lận.”

“…Đại ca, anh nói rất đúng.” Rất nhanh Lưu Dương Bình đã biến sắc: “Về sau thành tích của tôi hy vọng cậu sẽ giúp đỡ.”



Mã Quốc Phú vẫn là chủ nhiệm của lớp bọn họ, ông đã tới lớp từ sớm, sau khi ông giới thiệu sơ qua về bản thân, còn tốn mười phút để bầu cử lớp trưởng, dựa theo quy tắc cũ, từ trước tới nay lớp trưởng đều là do người có thành tích tốt nhất đảm nhận.

Cho nên Yến Tây Minh sẽ làm lớp trưởng thay Lê Niệm.

Phía dưới liên tục vang lên tiếng ồ.

Có không ít người lén nhìn về phía Lê Niệm, tuy rằng mỗi năm có thay đổi, nhưng những người học giỏi cũng chỉ có nhiêu đó, cho nên Lê Niệm đã làm lớp trưởng của bọn họ được hai năm rồi.

Vẻ mặt thiếu nữ bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ nét mặt không cam lòng nào.

Mã Quốc Phú nói: “Học kỳ mới đã bắt đầu, dưới sự lãnh đạo của Yến Tây Minh, chúng ta sẽ thi được đại học 211[1], chạy nước rút tới 985[2]!”

[1]Dự án 211: là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỷ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.

[2]Dự án 985: là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.

Ba mươi phút tiếp theo đều là giọng nói mãnh liệt của Mã Quốc Phú, mọi người đều im lặng lắng nghe, đến khi chuông tan học vang lên, ông mới chịu dừng lại.

“Được rồi, các em hãy vui vẻ lên.”

Tiết toán học đầu tiên cũng là của ông, giọng nói mạnh mẽ của vang lên: “Cả lớp!”

Lê Niệm đang có chút phân tâm, nên khi nghe thấy hai từ quen thuộc này, cơ thể lập tức phản xạ theo điều kiện: “Đứng dậy!”

Cho đến khi nghe được tiếng cười, cô mới nhận ra được, khuôn mặt không nhịn được đỏ bừng lên, sau đó nhanh chóng ngồi xuống.

Cô đã không còn là lớp trưởng nữa.

Bên tai liên tục vang lên tiếng cười đùa.

Mã Quốc Phú ho nhẹ một tiếng, một lần nữa kêu cả lớp.

Lần này, sau một khoảng thời gian im lặng.

Một giọng nói bình tĩnh còn mang theo chút lạnh lùng vang lên.

“Đứng dậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Nào Quên.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook