Chương 59: NGOẠI TRUYỆN 6
Diệp Tích Ngữ
13/11/2022
“Tư vấn y học sao?”
Lê Niệm ngẩn người, nghi ngờ nhìn khuôn mặt vô cảm của Yến Tây Minh.
Tại sao anh không nói với cô chứ?
Ngô Tư Nguyên cũng ngơ ngác giống như cô, chỉ vào Yến Tây Minh hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Hoàng, ngài biết anh ta là ai không?”
“Đương nhiên biết rồi.”Đạo diễn Hoàng nói: “Đây là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện số 1 thành phố B, các người đừng thấy người ta còn trẻ, theo như người quen tôi nói, cậu ấy có kiến thức y học rất phong phú, hơn nữa đã từng thực hiện hơn mười buổi phẫu thuật phức tạp, cho nên dư sức dạy mọi người.”
Ngô Tư Nguyên biết ông ấy đã hiểu lầm, cười khổ nói: “Tôi không hề nghi ngờ tính chuyên nghiệp của anh ta.”
Dường như đạo diễn Hoàng không hề biết mối quan hệ của Lê Niệm và Yến Tây Minh, cũng phải, đạo diễn Hoàng đã hơn bốn mươi tuổi, nên cũng không quá quan tâm đến mấy chuyện phiếm trong giới giải trí, tuy rằng ảnh chụp của Yến Tây Minh đã được đăng tải lên mạng, trừ phi là những ai đặc biệt quan tâm đến chuyện này, nếu không cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi nhớ mặt người ta.
“Vậy là được rồi.”
Cuối cùng Yến Tây Minh cũng lên tiếng, biểu cảm và giọng điệu khá thoải mái, cả người đều toát ra khí chất của một vị bác sĩ, nhìn thấu sống chết, không dính bụi trần.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Ngô Tư Nguyên, giọng nói lạnh lùng không lẫn tạp chất: “Những ngày sắp tới, xin hãy giúp đỡ cho tôi.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Tuy rằng tôi tư vấn y học, nhưng hy vọng anh có thể dành chút thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu các kiến thức cơ bản, nếu không tôi có nói gì anh cũng không hiểu.”
Ngô Tư Nguyên: “. . .”
Anh ta vào giới giải trí đã nhiều năm, sớm đã quen được mọi người chú ý, quen thái độ của mọi người luôn khách khí với anh ta, thái độ giống như Yến Tây Minh thật sự đã lâu rồi anh ta chưa cảm nhận được.
Anh ta cố kiềm chế cảm giác khó chịu, theo thói quen mỉm cười, khiêm tốn lịch sự nói: “Thầy nói phải, tôi sẽ chú ý.”
“Ừ.” Yến Tây Minh thờ ơ đáp lời, ngay cả một chút quan tâm cũng không có.
Nụ cười trên mặt Ngô Tư Nguyên đã giảm đi không ít.
Đạo diễn Hoàng nhận ra giữa bọn họ có cơn sóng đang âm thầm dâng trào, ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ nói: “Trước đây hai người biết nhau sao?”
“Không biết.”
Cả hai đồng thanh nói.
“. . .”
Lê Niệm đứng bên cạnh không biết phải nói gì, đương nhiên biết vì sao Yến Tây Minh lại như vậy, mắt thường cũng nhìn ra được anh đang cực kỳ khó chịu.
Cô chỉ đang đóng phim mà thôi, anh còn ghen tị như vậy.
Sau khi Ngô Tư Nguyên rời đi, Lê Niệm muốn nói chuyện riêng với Yến Tây Minh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Ngày đầu tiên vào đoàn có rất nhiều việc phải làm, phải trang điểm chụp ảnh, phải làm lễ, Lê Niệm là nữ chính, nên bận tới mức chân không chạm đất, chờ đến lúc có thời gian nghỉ ngơi thì đã tới giờ cơm tối, Yến Tây Minh cũng không còn ở đó nữa.
Hôm nay anh chỉ tới ra mắt mọi người một chút, không nhất thiết lúc nào cũng phải ở lại đoàn phim, tuy rằng anh là cố vấn y học nhưng nội dung cần hướng dẫn trong kịch bản vẫn chưa quay tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tới đây.
Lê Niệm sao có thể để anh đi như vậy được chứ, lúc phát hiện không thấy người đâu, lập tức gọi điện thoại hỏi anh có chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên trở thành cố vấn hướng dẫn y học cho bọn họ?
Yến Tây Minh ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Tự nhiên anh nổi hứng mà thôi.”
Lê Niệm: “Sao anh lại đồng ý vậy? Mà sao không nói với em tiếng nào thế?”
“. . .Vốn dĩ muốn cho em bất ngờ.”
Yến Tây Minh cũng chỉ mới quyết định việc này thôi, anh có theo dõi một số diễn đàn liên quan tới ngành y, đôi khi sẽ có người đăng bài liên quan tới ngành.
Ba ngày trước, anh thấy một bài viết thông báo có đoàn phim truyền hình làm về ngành y muốn tuyển cố vấn y học, nếu là trước đây, anh chẳng thèm asn vào, nhưng lúc đó không biết sao anh nhớ tới Lê Niệm sắp quay phim, nên ấn vào xem thử thì phát hiện đúng là đoàn phim của cô đang tuyển người.
Vì thế Yến Tây Minh tự đề cử bản thân, có quan hệ nên rất nhanh đã được tuyển, trong đó còn có những khúc mắc quanh co nhưng anh không tính nói cho Lê Niệm biết.
Vẻ mặt anh không thay đổi, nói tiếp: “Nhưng không ngờ khi tới đây, em lại cho anh bất ngờ lớn đến vậy.”
Lê Niệm ngượng ngùng nói: “Éc, quả nhiên anh nghe được mấy lời Ngô Tư Nguyên nói, haiz, anh đừng để ở trong lòng, anh ta cũng không phải cố ý.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: “Còn nữa anh không có việc gì làm lại đi làm cố vấn y học, công việc nhọc lòng mà chả nên công cán gì, cuộc sống trong đoàn phim rất khổ, anh chịu được không?”
Có thể là sau khi gặp lại, anh vừa là bác sĩ vừa là boss, đã dần thay đổi ấn tượng của cô về anh, trong tiềm thức quên mất anh từng là thiếu niên nghèo khổ bước ra từ con hẻm nhỏ u ám.
Yến Tây Minh nghe được vẻ lo lắng trong giọng nói của cô, cười nhẹ nói: “Nguyên nhân cũng giống như em nói, anh muốn xem thử công việc hằng ngày của em.”
Lê Niệm giật mình, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Vậy thì tùy anh, đừng hối hận đó, em có rất nhiều cảnh tình cảm đấy.”
Yến Tây Minh không biết cái này có gì phải hối hận, cô và người khác chỉ là đóng phim, cũng không phải là sự thật.
Anh vẫn giữ suy nghĩ này, mãi đến khi anh tới trường quay quan sát, mới phát hiện anh sai rồi.
Tuy rằng về sau cốt truyện cần phải có người cố vấn y học, nhưng đoàn phim không quay theo trình tự của kịch bản, mà có thể dựa và tình cảnh thực tế để quay những cảnh khác nhau tại một địa điểm trong cùng một ngày.
Cho nên sáng hôm nay Lê Niệm quay cảnh gặp lại Ngô Tư Nguyên, buổi chiều lại quay cảnh cả hai ôm nhau.
Mà hiện tại, cả hai đang quay cảnh tình cảm ôm chặt lấy nhau.
Yến Tây Minh mím chặt môi, quai hàm căng chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cặp đôi phía trước, một nam một nữ bị bao quanh bởi tấm hắt sáng và máy ảnh, cả hai do dự tâm sự với nhau.
Yến Tây Minh cảm nhận được mặt tối trong lòng mình đang dần lan rộng.
Trong cảnh phim này vì nam chính do Ngô Tư Nguyên thủ vai từng mắc sai lầm trong ca phẫu thuật, nên không dám tiếp nhận bất kỳ ca phẫu thuật nào giống vậy, nhưng hiện tại trong bệnh viện chỉ có anh ta mới có thể thực hiện ca phẫu thuật này, cho nên viện trưởng yêu cầu anh nhận lời phẫu thuật, tuy rằng nam chính nhận lời nhưng áp lực trong lòng rất lớn, rối loạn lo âu, mà lúc này Lê Niệm đóng vai nữ chính đã chủ động an ủi, còn ôm lấy anh ta.
. . .
Ở phía đối diện, dưới góc chết của bốn máy quay, tiến trình kịch bản vẫn đang tiến hành khá thuận lợi, tuy rằng Lê Niệm không biểu ra trên mặt, nhưng trong lòng có chút sợ hãi, ở trước mặt bạn trai thân mật với người khác cực kỳ có áp lực, nhất là bạn trai có ánh mắt lạnh như băng, bắn ra liên tục như mũi tên, khiến người ta không rét mà run.
Cũng may chuyên môn của Lê Niệm nhờ luyện tập hằng ngày nên cảm thấy khá ổn, hơn nữa người Yến Tây Minh nhìn chằm chằm cũng không phải là cô, nên cô miễn cưỡng có thể sống sót, nhưng Ngô Tư Nguyên thì không may mắn như vậy .
“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn Hoàng cau mày hét: “Tư Nguyên, cậu bị gì đấy? Biểu cảm của cậu không đúng!”
“Thật có lỗi, có thể do tôi nghỉ ngơi không đủ.” Ngô Tư Nguyên âm thâm liếc mắt nhìn Yến Tây Minh đứng cách đó không xa, miễn cưỡng nở nụ cười.
Nếu bất kỳ ai bị nhìn chằm chằm như vậy, sợ rằng chẳng có mấy người lấy được trạng thái, chứ đừng nói tới hiện diện của Yến Tây Minh mạnh mẽ đến như vậy.
“Còn nữa, nếu có thể, có thể mời thầy Yến ra ngoài một chút không? Khi tôi đóng phim không quen bị người lạ nhìn.”
“Vì sao?”
Đạo diễn Hoàng còn chưa kịp nói gì, Yến Tây Minh thản nhiên nói: “Kỹ năng diễn xuất của anh cũng không kém tới mức bị tôi nhìn sẽ không diễn được chứ?”
Anh nói chuyện từ xưa đến nay vẫn luôn sắc bén như vậy, khiến người khác không dám nói tiếp, nhất thời bầu không khí phim trường trở nên kỳ lạ.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết thân phận thật của Yến Tây Minh, anh không chỉ là bạn trai của Lê Niệm, còn là ông chủ của Hằng Thái, ai dám đắc tội chứ?
Chỉ có đạo diễn Hoàng quê mùa mới không biết, cũng không ai dám chủ động nói cho ông ấy, dù sao đạo diễn Hoàng cũng không quan tâm tới mấy chuyện bát quái của giới giải trí, cho dù có biết cũng sẽ không để tâm nhiều, tự nói chỉ có mất mặt mà thôi.
Sắc mặt Ngô Tư Nguyên tối sầm.
Lê Niệm đứng ở phía xa trừng mắt với Yến Tây Minh, kêu anh nói chuyện chú ý một chút.
Yến Tây Minh xem như không thấy, nên cũng chẳng làm được gì.
Thật ra đạo diễn Hoàng rất đồng ý với lời nói của Yến Tây Minh, tuy rằng có chút gay gắt nhưng lại nói trúng tim đen: “Đúng vậy, làm gì có diễn viên nào sợ người khác xem mình diễn chứ, nơi này có nhiều máy ảnh quay cậu như vậy, cậu cảm thấy lo lắng sao?”
Ngô Tư Nguyên mím môi nói: “Đương nhiên sẽ không, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, có thể bắt đầu.”
Sau hai mươi phút, cuối cùng anh ta cũng hoàn thành cảnh quay vật vã này, nhưng phía sau vẫn có địa ngục đang chờ anh ta.
Theo kế hoạch quay phim, ngay sau khi cảnh này kết thúc, sẽ bắt đầu quay cảnh anh ta tiến hành phẫu thuật, mà cố vấn y học thì không cần phải nói, đương nhiên là Yến Tây Minh.
Ngô Tư Nguyên cởi áo blouse trắng, đeo khẩu trang kháng khuẩn, cầm dao giải phẫu, không tình nguyện hỏi Yến Tây Minh: “Thầy Yến, anh xem vậy đã được chưa?”
Yến Tây Minh nhìn tay anh ta, tàn nhẫn nói: “Tư thế cầm dao phẫu thuật của anh sai rồi.”
“. . .”
Ngô Tư Nguyên điều chỉnh lại tư thế, tập luyện với búp bê nằm trên giường bệnh.
Yến Tây Minh lạnh nhạt nói: “Khi buộc garô, không được run tay, còn nữa, sợi dây anh lấy quá dày.”
Ngô Tư Nguyên không thể nhịn được nữa: “Đây là tổ đạo cụ đưa cho tôi.”
Ý chính là anh ta có thể làm gì được chứ?
Nhưng Yến Tây Minh chỉ hờ hững nhìn anh ta: “Nhìn anh như vậy, khó trách lúc trước phẫu thuật thất bại.”
Ngô Tư Nguyên: “. . .Cái đó chỉ là nội dung hư cấu trong kịch bản mà thôi.”
Toàn bộ quá trình hướng dẫn của bọn họ đều được mọi người xem, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, còn Lê Niệm không nhịn được cong eo, nghẹn cười tới mức đau bụng, tuy rằng có lỗi với Ngô Tư Nguyên nhưng đúng là rất hiếm khi nhìn thấy Yến Tây Minh khó chơi đến vậy.
Yến Tây Minh dùng hành động chứng minh, chỉ cần anh chán ghét một người, người đó chỉ cần hô hấp thôi vẫn cảm thấy ghét.
Dường như trước khi cả hai gặp lại nhau, anh vẫn luôn xem Ngô Tư Nguyên là kẻ thù trong tưởng tượng.
Phía bên kia, sau khi Yến Tây Minh hướng dẫn xong, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Ngô Tư Nguyên, cuối cùng tâm trạng u ám cũng giảm đi một chút, sau đó biên kịch cầm kịch bản tới, nói rằng mọi người đã tốn quá nhiều thời gian cho cảnh cuối cùng, nên kêu Ngô Tư Nguyên cố gắng quay được cảnh phẫu thuật này, sau đó phải quay cho xong cảnh nổi bật nhất trong hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Yến Tây Minh nghe thấy, không nhịn được hỏi cô ấy: “Cảnh nổi bật nhất là gì vậy?”
Biên kịch nói: “Đương nhiên là cảnh hôn rồi.”
“. . .”
Lần này, người bị câm nín lại biến thành Yến Tây Minh.
Lê Niệm ngẩn người, nghi ngờ nhìn khuôn mặt vô cảm của Yến Tây Minh.
Tại sao anh không nói với cô chứ?
Ngô Tư Nguyên cũng ngơ ngác giống như cô, chỉ vào Yến Tây Minh hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Hoàng, ngài biết anh ta là ai không?”
“Đương nhiên biết rồi.”Đạo diễn Hoàng nói: “Đây là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện số 1 thành phố B, các người đừng thấy người ta còn trẻ, theo như người quen tôi nói, cậu ấy có kiến thức y học rất phong phú, hơn nữa đã từng thực hiện hơn mười buổi phẫu thuật phức tạp, cho nên dư sức dạy mọi người.”
Ngô Tư Nguyên biết ông ấy đã hiểu lầm, cười khổ nói: “Tôi không hề nghi ngờ tính chuyên nghiệp của anh ta.”
Dường như đạo diễn Hoàng không hề biết mối quan hệ của Lê Niệm và Yến Tây Minh, cũng phải, đạo diễn Hoàng đã hơn bốn mươi tuổi, nên cũng không quá quan tâm đến mấy chuyện phiếm trong giới giải trí, tuy rằng ảnh chụp của Yến Tây Minh đã được đăng tải lên mạng, trừ phi là những ai đặc biệt quan tâm đến chuyện này, nếu không cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi nhớ mặt người ta.
“Vậy là được rồi.”
Cuối cùng Yến Tây Minh cũng lên tiếng, biểu cảm và giọng điệu khá thoải mái, cả người đều toát ra khí chất của một vị bác sĩ, nhìn thấu sống chết, không dính bụi trần.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Ngô Tư Nguyên, giọng nói lạnh lùng không lẫn tạp chất: “Những ngày sắp tới, xin hãy giúp đỡ cho tôi.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Tuy rằng tôi tư vấn y học, nhưng hy vọng anh có thể dành chút thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu các kiến thức cơ bản, nếu không tôi có nói gì anh cũng không hiểu.”
Ngô Tư Nguyên: “. . .”
Anh ta vào giới giải trí đã nhiều năm, sớm đã quen được mọi người chú ý, quen thái độ của mọi người luôn khách khí với anh ta, thái độ giống như Yến Tây Minh thật sự đã lâu rồi anh ta chưa cảm nhận được.
Anh ta cố kiềm chế cảm giác khó chịu, theo thói quen mỉm cười, khiêm tốn lịch sự nói: “Thầy nói phải, tôi sẽ chú ý.”
“Ừ.” Yến Tây Minh thờ ơ đáp lời, ngay cả một chút quan tâm cũng không có.
Nụ cười trên mặt Ngô Tư Nguyên đã giảm đi không ít.
Đạo diễn Hoàng nhận ra giữa bọn họ có cơn sóng đang âm thầm dâng trào, ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ nói: “Trước đây hai người biết nhau sao?”
“Không biết.”
Cả hai đồng thanh nói.
“. . .”
Lê Niệm đứng bên cạnh không biết phải nói gì, đương nhiên biết vì sao Yến Tây Minh lại như vậy, mắt thường cũng nhìn ra được anh đang cực kỳ khó chịu.
Cô chỉ đang đóng phim mà thôi, anh còn ghen tị như vậy.
Sau khi Ngô Tư Nguyên rời đi, Lê Niệm muốn nói chuyện riêng với Yến Tây Minh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Ngày đầu tiên vào đoàn có rất nhiều việc phải làm, phải trang điểm chụp ảnh, phải làm lễ, Lê Niệm là nữ chính, nên bận tới mức chân không chạm đất, chờ đến lúc có thời gian nghỉ ngơi thì đã tới giờ cơm tối, Yến Tây Minh cũng không còn ở đó nữa.
Hôm nay anh chỉ tới ra mắt mọi người một chút, không nhất thiết lúc nào cũng phải ở lại đoàn phim, tuy rằng anh là cố vấn y học nhưng nội dung cần hướng dẫn trong kịch bản vẫn chưa quay tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tới đây.
Lê Niệm sao có thể để anh đi như vậy được chứ, lúc phát hiện không thấy người đâu, lập tức gọi điện thoại hỏi anh có chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên trở thành cố vấn hướng dẫn y học cho bọn họ?
Yến Tây Minh ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Tự nhiên anh nổi hứng mà thôi.”
Lê Niệm: “Sao anh lại đồng ý vậy? Mà sao không nói với em tiếng nào thế?”
“. . .Vốn dĩ muốn cho em bất ngờ.”
Yến Tây Minh cũng chỉ mới quyết định việc này thôi, anh có theo dõi một số diễn đàn liên quan tới ngành y, đôi khi sẽ có người đăng bài liên quan tới ngành.
Ba ngày trước, anh thấy một bài viết thông báo có đoàn phim truyền hình làm về ngành y muốn tuyển cố vấn y học, nếu là trước đây, anh chẳng thèm asn vào, nhưng lúc đó không biết sao anh nhớ tới Lê Niệm sắp quay phim, nên ấn vào xem thử thì phát hiện đúng là đoàn phim của cô đang tuyển người.
Vì thế Yến Tây Minh tự đề cử bản thân, có quan hệ nên rất nhanh đã được tuyển, trong đó còn có những khúc mắc quanh co nhưng anh không tính nói cho Lê Niệm biết.
Vẻ mặt anh không thay đổi, nói tiếp: “Nhưng không ngờ khi tới đây, em lại cho anh bất ngờ lớn đến vậy.”
Lê Niệm ngượng ngùng nói: “Éc, quả nhiên anh nghe được mấy lời Ngô Tư Nguyên nói, haiz, anh đừng để ở trong lòng, anh ta cũng không phải cố ý.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: “Còn nữa anh không có việc gì làm lại đi làm cố vấn y học, công việc nhọc lòng mà chả nên công cán gì, cuộc sống trong đoàn phim rất khổ, anh chịu được không?”
Có thể là sau khi gặp lại, anh vừa là bác sĩ vừa là boss, đã dần thay đổi ấn tượng của cô về anh, trong tiềm thức quên mất anh từng là thiếu niên nghèo khổ bước ra từ con hẻm nhỏ u ám.
Yến Tây Minh nghe được vẻ lo lắng trong giọng nói của cô, cười nhẹ nói: “Nguyên nhân cũng giống như em nói, anh muốn xem thử công việc hằng ngày của em.”
Lê Niệm giật mình, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Vậy thì tùy anh, đừng hối hận đó, em có rất nhiều cảnh tình cảm đấy.”
Yến Tây Minh không biết cái này có gì phải hối hận, cô và người khác chỉ là đóng phim, cũng không phải là sự thật.
Anh vẫn giữ suy nghĩ này, mãi đến khi anh tới trường quay quan sát, mới phát hiện anh sai rồi.
Tuy rằng về sau cốt truyện cần phải có người cố vấn y học, nhưng đoàn phim không quay theo trình tự của kịch bản, mà có thể dựa và tình cảnh thực tế để quay những cảnh khác nhau tại một địa điểm trong cùng một ngày.
Cho nên sáng hôm nay Lê Niệm quay cảnh gặp lại Ngô Tư Nguyên, buổi chiều lại quay cảnh cả hai ôm nhau.
Mà hiện tại, cả hai đang quay cảnh tình cảm ôm chặt lấy nhau.
Yến Tây Minh mím chặt môi, quai hàm căng chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cặp đôi phía trước, một nam một nữ bị bao quanh bởi tấm hắt sáng và máy ảnh, cả hai do dự tâm sự với nhau.
Yến Tây Minh cảm nhận được mặt tối trong lòng mình đang dần lan rộng.
Trong cảnh phim này vì nam chính do Ngô Tư Nguyên thủ vai từng mắc sai lầm trong ca phẫu thuật, nên không dám tiếp nhận bất kỳ ca phẫu thuật nào giống vậy, nhưng hiện tại trong bệnh viện chỉ có anh ta mới có thể thực hiện ca phẫu thuật này, cho nên viện trưởng yêu cầu anh nhận lời phẫu thuật, tuy rằng nam chính nhận lời nhưng áp lực trong lòng rất lớn, rối loạn lo âu, mà lúc này Lê Niệm đóng vai nữ chính đã chủ động an ủi, còn ôm lấy anh ta.
. . .
Ở phía đối diện, dưới góc chết của bốn máy quay, tiến trình kịch bản vẫn đang tiến hành khá thuận lợi, tuy rằng Lê Niệm không biểu ra trên mặt, nhưng trong lòng có chút sợ hãi, ở trước mặt bạn trai thân mật với người khác cực kỳ có áp lực, nhất là bạn trai có ánh mắt lạnh như băng, bắn ra liên tục như mũi tên, khiến người ta không rét mà run.
Cũng may chuyên môn của Lê Niệm nhờ luyện tập hằng ngày nên cảm thấy khá ổn, hơn nữa người Yến Tây Minh nhìn chằm chằm cũng không phải là cô, nên cô miễn cưỡng có thể sống sót, nhưng Ngô Tư Nguyên thì không may mắn như vậy .
“Cắt cắt cắt!” Đạo diễn Hoàng cau mày hét: “Tư Nguyên, cậu bị gì đấy? Biểu cảm của cậu không đúng!”
“Thật có lỗi, có thể do tôi nghỉ ngơi không đủ.” Ngô Tư Nguyên âm thâm liếc mắt nhìn Yến Tây Minh đứng cách đó không xa, miễn cưỡng nở nụ cười.
Nếu bất kỳ ai bị nhìn chằm chằm như vậy, sợ rằng chẳng có mấy người lấy được trạng thái, chứ đừng nói tới hiện diện của Yến Tây Minh mạnh mẽ đến như vậy.
“Còn nữa, nếu có thể, có thể mời thầy Yến ra ngoài một chút không? Khi tôi đóng phim không quen bị người lạ nhìn.”
“Vì sao?”
Đạo diễn Hoàng còn chưa kịp nói gì, Yến Tây Minh thản nhiên nói: “Kỹ năng diễn xuất của anh cũng không kém tới mức bị tôi nhìn sẽ không diễn được chứ?”
Anh nói chuyện từ xưa đến nay vẫn luôn sắc bén như vậy, khiến người khác không dám nói tiếp, nhất thời bầu không khí phim trường trở nên kỳ lạ.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết thân phận thật của Yến Tây Minh, anh không chỉ là bạn trai của Lê Niệm, còn là ông chủ của Hằng Thái, ai dám đắc tội chứ?
Chỉ có đạo diễn Hoàng quê mùa mới không biết, cũng không ai dám chủ động nói cho ông ấy, dù sao đạo diễn Hoàng cũng không quan tâm tới mấy chuyện bát quái của giới giải trí, cho dù có biết cũng sẽ không để tâm nhiều, tự nói chỉ có mất mặt mà thôi.
Sắc mặt Ngô Tư Nguyên tối sầm.
Lê Niệm đứng ở phía xa trừng mắt với Yến Tây Minh, kêu anh nói chuyện chú ý một chút.
Yến Tây Minh xem như không thấy, nên cũng chẳng làm được gì.
Thật ra đạo diễn Hoàng rất đồng ý với lời nói của Yến Tây Minh, tuy rằng có chút gay gắt nhưng lại nói trúng tim đen: “Đúng vậy, làm gì có diễn viên nào sợ người khác xem mình diễn chứ, nơi này có nhiều máy ảnh quay cậu như vậy, cậu cảm thấy lo lắng sao?”
Ngô Tư Nguyên mím môi nói: “Đương nhiên sẽ không, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, có thể bắt đầu.”
Sau hai mươi phút, cuối cùng anh ta cũng hoàn thành cảnh quay vật vã này, nhưng phía sau vẫn có địa ngục đang chờ anh ta.
Theo kế hoạch quay phim, ngay sau khi cảnh này kết thúc, sẽ bắt đầu quay cảnh anh ta tiến hành phẫu thuật, mà cố vấn y học thì không cần phải nói, đương nhiên là Yến Tây Minh.
Ngô Tư Nguyên cởi áo blouse trắng, đeo khẩu trang kháng khuẩn, cầm dao giải phẫu, không tình nguyện hỏi Yến Tây Minh: “Thầy Yến, anh xem vậy đã được chưa?”
Yến Tây Minh nhìn tay anh ta, tàn nhẫn nói: “Tư thế cầm dao phẫu thuật của anh sai rồi.”
“. . .”
Ngô Tư Nguyên điều chỉnh lại tư thế, tập luyện với búp bê nằm trên giường bệnh.
Yến Tây Minh lạnh nhạt nói: “Khi buộc garô, không được run tay, còn nữa, sợi dây anh lấy quá dày.”
Ngô Tư Nguyên không thể nhịn được nữa: “Đây là tổ đạo cụ đưa cho tôi.”
Ý chính là anh ta có thể làm gì được chứ?
Nhưng Yến Tây Minh chỉ hờ hững nhìn anh ta: “Nhìn anh như vậy, khó trách lúc trước phẫu thuật thất bại.”
Ngô Tư Nguyên: “. . .Cái đó chỉ là nội dung hư cấu trong kịch bản mà thôi.”
Toàn bộ quá trình hướng dẫn của bọn họ đều được mọi người xem, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, còn Lê Niệm không nhịn được cong eo, nghẹn cười tới mức đau bụng, tuy rằng có lỗi với Ngô Tư Nguyên nhưng đúng là rất hiếm khi nhìn thấy Yến Tây Minh khó chơi đến vậy.
Yến Tây Minh dùng hành động chứng minh, chỉ cần anh chán ghét một người, người đó chỉ cần hô hấp thôi vẫn cảm thấy ghét.
Dường như trước khi cả hai gặp lại nhau, anh vẫn luôn xem Ngô Tư Nguyên là kẻ thù trong tưởng tượng.
Phía bên kia, sau khi Yến Tây Minh hướng dẫn xong, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Ngô Tư Nguyên, cuối cùng tâm trạng u ám cũng giảm đi một chút, sau đó biên kịch cầm kịch bản tới, nói rằng mọi người đã tốn quá nhiều thời gian cho cảnh cuối cùng, nên kêu Ngô Tư Nguyên cố gắng quay được cảnh phẫu thuật này, sau đó phải quay cho xong cảnh nổi bật nhất trong hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Yến Tây Minh nghe thấy, không nhịn được hỏi cô ấy: “Cảnh nổi bật nhất là gì vậy?”
Biên kịch nói: “Đương nhiên là cảnh hôn rồi.”
“. . .”
Lần này, người bị câm nín lại biến thành Yến Tây Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.