Chương 24
Diệp Tích Ngữ
22/09/2022
Thành phố B, tại một quán bar có tên tiếng Anh.
Giữa tiếng nhạc ồn ào, Cố Dữ không hề phòng ngừa tự nhiên bị Lê Niệm mắng, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, cũng tỉnh rượu hơn một chút, còn đang tính nói tiếp với cô thì đối phương đã không hề do dự cắt đứt điện thoại, chỉ còn lại âm thanh tút tút vang bên tai.
Lâm Sướng ngồi bên cạnh nhìn thấy hắn chậm rãi đặt điện thoại xuống, vội vàng hỏi: “Anh Dữ, sao rồi, Lê Niệm có phản ứng gì, có phải rất đau lòng cho cậu không?”
Lưu Văn Tân cười nói: “Nhất định là đau lòng rồi, nhìn vẻ mặt của anh Dữ phức tạp như vậy, chắc chắn Lê Niệm đã nói gì đó rất ấm lòng rồi, vừa nãy khi cậu ta gọi điện thoại còn có dáng vẻ sắp khóc, ngay cả tôi cũng cảm thấy đau lòng.”
“Đúng vậy!”
Đám đàn em ngồi bên cạnh mồm năm miệng mười phụ họa theo.
Vốn dĩ Cố Dữ đang khó chịu, nghe thấy bọn hắn nói như vậy lập tức tắc nghẽn cơ tim, lạnh lùng nói to: “Cái miệng tụi bây không thể im lặng một chút sao?”
“…”
Lúc này đám Lâm Sướng mới phát hiện vẻ mặt của hắn thật ra rất khó xem, còn ẩn chứa vẻ bàng hoàng cùng với tức giận.
Giống như không rõ tại sao Lê Niệm lại nói như vậy.
Đám Lâm Sướng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng không hiểu rõ.
Gần đây thái độ của Cố Dữ rất lạ, đột nhiên lại yêu thích học tập, không còn đi lung tung bên ngoài nữa, mỗi ngày đều đặn đúng giờ đi hai nơi.
Mọi người đoán rằng hắn bị kỳ thi giữa kỳ kích thích, vì bảng điểm sẽ được dán tới cuối năm trên bảng điểm trường học, mà ba người đứng đầu bảng điểm sẽ được in chữ đen nền đỏ cực kỳ nổi bật, hiệu trưởng còn đích thân đọc tên của họ để cho mọi người làm gương, lấy họ làm động lực, đúng là rất vinh quang.
Mà Yến Tây Minh hạng nhất, Lê Niệm hạng hai, hai cái tên đặt sát nhau trên giấy đỏ, phía sau còn dán ảnh thẻ của hai người.
Không thể không nói, nhìn rất giống với giấy đăng ký kết hôn vậy, cũng khó trách Cố Dữ lại phát điên đến như vậy.
Hôm nay vốn dĩ hắn cũng tính về nhà học tập, nhưng trên đường lại chứng kiến mẹ mình xuất quỹ, ngay lập tức tâm trạng xuống dốc không phanh, cho nên đám Lâm Sướng đưa hắn tới quán bar để giải sầu, động viên hắn tìm Lê Niệm cầu an ủi.
Khoảng thời gian trước bọn hắn mới biết được thân phận thật sự của Lê Niệm là thiên kim đại tiểu thư, gia thế so với nhà họ Cố còn hiển hách hơn, bọn hắn đều cực kỳ khiếp sợ nhưng ai cũng cảm thấy cô và Cố Dữ quả thực là kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, cho nên bọn hắn cũng cố gắng hết sức suy nghĩ giúp Cố Dữ hợp lại với cô.
Giống như vừa rồi vậy, dưới lời động viên của bọn hắn, Cố Dữ cố hết sức mới có can đảm mượn điện thoại của người khác gọi cho Lê Niệm cầu an ủi, không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.
Lâm Sướng thấy tâm trạng của Cố Dữ còn sa sút hơn trước, hắn an ủi nói: “Anh Dữ, đừng lo lắng, chắc là Lê Niệm vẫn còn hiểu lầm gì đó với cậu, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng.”
Lưu Văn Tân: “Đúng vậy, trước kia là do chúng tôi không hiểu chuyện, còn tưởng rằng cậu thích em gái Tử Duyệt, nhưng trong khoảng thời gian này tình cảm của cậu dành cho Lê Niệm sâu đậm bao nhiêu chúng tôi đều rõ như ban ngày, về sau gặp cậu ấy nhất định chúng tôi sẽ nói giúp cậu.”
Cố Dữ không nói lời nào, trong đầu chỉ toàn là những lời Lê Niệm vừa mới nói với hắn trong điện thoại, giọng nói không thèm che dấu vẻ thất vọng cùng với chán ghét, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng chua xót.
Thật là con mẹ nó tuyệt tình.
—
Yến Tây Minh xin nhà trường cho nghỉ một tuần để giải quyết chuyện của cha anh.
Tuy rằng Lê Niệm không hỏi anh kết quả, nhưng báo chí đã đưa tin vụ án này.
Tiêu đề là [Cha ruột trọng nam khinh nữ bán rẻ con gái, trời đất không tha!]
Trong đó còn trình bày quá trình và nguyên nhân bắt cóc Yến An Nguyệt.
Lê Niệm đọc lướt qua, nhìn xuống phía dưới, tìm thấy được kết quả phán quyết của Yến Thành Chí, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta và đồng bọn bị phán án tù 5 năm.
Yến Thành Chí không hề có văn hóa, còn ở trên tòa la hét con gái là do ông ta sinh ra, các người dựa vào cái gì mà quản ông ta đối xử với con bé như thế nào!
Nên đã bị xã hội lên án rất mạnh mẽ.
Sau khi có kết quả phán xét, Yến Tây Minh đi học lại ngay, cả người vẫn giống như trước đây không hề thay đổi gì, khuôn mặt đẹp trai nhạt nhẽo, đeo khẩu trang màu xanh quen thuộc, ai không biết còn tưởng rằng anh mới xin nghỉ đi du lịch quay về.
Khi anh trở lại, bầu không khí trong lớp học đã nhộn nhịp hơn không ít, các nữ sinh đều vui tới mức không kìm nén được.
“A a niềm vui của tôi đã trở lại rồi, sau khi lớp trưởng xin nghỉ tôi có cảm giác niềm vui của cuộc sống này đã thiếu mất một nửa!”
“Đúng vậy, khi đi học mỗi khi buồn ngủ nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, so giáo viên còn có tinh thần hơn.”
Đám nam sinh ngồi phía sau nghe xong thì câm nín: “Các cậu có cần tới mức như vậy không, mê trai đến vậy, người ta còn đang đeo khẩu trang đấy, sao, đôi mắt các cậu còn có thể nhìn xuyên thấu vải luôn à?”
Lập tức có nữ sinh phản bác lại: “Cậu nói lời này giống như đang nói minh tinh mà đeo khẩu trang lên thì không còn là minh tinh nữa vậy, người ta lớn lên đẹp như vậy, mọi người cứ thích nhìn đấy thì sao?”
….
Lê Niệm nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghĩ thầm cũng may danh tính báo chí đưa tin đều là tên giả định, bằng không Yến Tây Minh sẽ bị nước miếng trong trường ngộp chết, còn có thể uy phong như vậy nữa không? Chắc chắn là không có khả năng.
“Nhìn tôi làm gì?” Yến Tây Minh cảm giác được Lê Niệm đang nhìn mình, anh ngừng bút liếc mắt nhìn cô.
“Sao cậu lại đeo khẩu trang thế.”
Lê Niệm ở bên ngoài gặp anh được mấy lần, khẩu vị cũng được nuôi dưỡng cao hơn, càng nhìn càng cảm thấy khẩu trang chướng mắt: “Rất dễ bị nổi mụn đó, nếu lỡ bị hủy dung thì phải làm sao? Vẫn nên tháo ra đi.”
Yến Tây Minh nói không nên lời: “Lúc trước cậu còn kêu tôi đeo.”
“Khi đó tớ muốn khiêm tốn một chút.” Lê Niệm thở dài: “Hiện tại mặc kệ có khiêm tốn hay không, thì cũng không nên cướp đoạt niềm vui của mọi người.”
“…”
Yến Tây Minh mặc kệ cô, đã quen với việc thỉnh thoảng cô sẽ bị động kinh.
—
Sau khi tan học, lúc Lê Niệm chơi điện thoại, thì nhóm bạn hồi cấp 2 của cô gửi tin nhắn tới, một người chị em trước kia chơi khá thân với cô, tag tên cô: “Niệm Niệm, lúc trước không phải cậu nói muốn gửi ảnh bạn trai cho chúng tớ xem sao, đã gần một tháng rồi, ảnh chụp đâu?”
“Đúng vậy, cậu còn thổi phồng cậu ta rất đẹp trai nữa.” Những người khác cũng hùa theo.
“Còn có tại sao cậu không còn đăng mấy bài viết về tình cảm nữa vậy, tớ còn muốn xem tiếp đó.”
…
Nghe thấy mấy cô bạn nói vậy, Lê Niệm mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi yêu đương với Cố Dữ cô không có nơi nào để tâm sự, nên rất thích đăng những dòng caption buồn, tới mức hiện tại cô nhìn lại chỉ muốn chọc mù mắt mình.
Bởi vì khi đó Cố Dữ không cho cô công khai ở trường học, cô cũng chỉ có thể tìm tới những người bạn thân lúc trước để nói về Cố Dữ, các cô ấy vẫn luôn muốn xem ảnh chụp, nhưng Lê Niệm sợ Cố Dữ biết sẽ tức giận nên cô không dám cho..
Mà hiện tại…
Ký ức chết chóc đột nhiên xuất hiện trở lại.
Lê Niệm không nỡ nhìn thẳng, ở trong nhóm nhẹ nhàng trả lời: “Chia tay rồi, chúng tớ đã chia tay từ lâu rồi.”
Có nữ sinh không tin nói: “Không phải chứ, từ đầu tới cuối ảnh chụp cũng không có? Không phải bạn trai này là do cậu tưởng tượng ra đó chứ? Nhanh lên, mau gửi hình, cậu đã hứa rồi mà.”
Lê Niệm không có cách nào khác, tùy tiện chụp tấm hình tay của mình rồi nói: “Nhìn đi, đây là tay của cậu ta, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, như vậy có thể chưa?”
“Mẹ nó, đừng tưởng rằng chúng tớ không nhận ra đây là tay cậu! Không cần có lệ như vậy chứ!”
“Chờ một chút, Lê Niệm, trai đẹp đeo khẩu trang là ai đấy? Chẳng lẽ chính là bạn trai cậu sao?”
“Khuôn mặt của người này rất dễ nhìn, nhanh, mau tháo khẩu trang xuống rồi chụp cho bọn tớ xem đi!”
…
Lúc này Lê Niệm mới phát hiện, cô đã không cẩn thận chụp khuôn mặt của Yến Tây Minh vào, chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ bên trái tấm hình, khó khăn lắm mới nhìn ra được, mắt của các cậu quá sáng rồi đấy?
Vốn dĩ cô chỉ muốn chọc bọn họ mà thôi, cô nói đây chỉ là bạn ngồi cùng bàn, bọn họ không thân, anh cũng không thích chụp hình, nhưng mấy cô bạn cứ đòi xem cho bằng được, hối cô mau hỏi một chút, không đồng ý thì thôi.
Đây là thèm khát tới mức nào chứ…
Lê Niệm thở dài trong lòng, ngẩng đầu vẻ mặt chết lặng hỏi Yến Tây Minh: “Bạn của tớ muốn nhìn ảnh của cậu lúc không đeo khẩu trang, cậu có cho chụp không?”
Ngừng lại một chút, cô bổ sung: “Không muốn cũng không sao.”
Yến Tây Minh trầm mặc vài giây, nghiêng người nhìn cô, vậy mà anh thật sự đồng ý: “Có thể.”
Lê Niệm kinh ngạc, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cô mở máy ảnh lên, cầm điện thoại nhắm thẳng vào khuôn mặt của anh: “Cậu mau tháo khẩu trang.”
Trong màn hình Yến Tây Minh vẫn không có biểu cảm gì như cũ, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, đẹp tới mức chạm tới tâm hồn, liếc mắt nhìn một cái là không thấy đường về.
Anh nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, giống như lười phải cử động: “Là cậu muốn chụp tôi, vì cái gì muốn tôi tự tháo?”
“Không phải chứ, cậu lười tới mức này sao?”
Lê Niệm đành phải đặt điện thoại xuống, duỗi tay tới gần anh, ngón tay cầm lấy quai đeo khẩu trang, chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thời gian giống như chậm lại, cô nhìn thấy khuôn mặt của anh lộ ra từng chút một.
Mũi cao thẳng, môi mỏng xinh đẹp, làn da trắng nõn, đường cong từ cằm đến cổ tuyệt đẹp.
Khí chất sạch sẽ đẹp trai.
Hơi thở Lê Niệm ngừng lại, có cảm giác giống như đang vén khăn trùm đầu của cô dâu vậy.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của anh lặng lẽ nhìn cô, từng hơi thở chạm vào làn da của cô, đột nhiên cô cảm thấy làn da rất nóng.
Giống như là điện giật, Lê Niệm tháo khẩu trang xong rút tay lại ngay, xem như không có việc gì xảy ra cầm lấy điện thoại nhắm thẳng vào mặt anh một lần nữa, nói giỡn: “Nào, cười một cái, cà tím ——”
Nhưng Yến Tây Minh lại tạo cho cô một vẻ mặt người chết.
Dù sao cũng đủ để cho các chị em trong nhóm liếm cả đời rồi ——
“Mẹ nó! Nhan sắc như vậy thật sự tồn tại sao?”
“Cậu ấy thật sự không phải bạn trai cậu sao? Sao cậu có thể nhịn mà không ra tay thế?”
Lê Niệm giải thích tới mệt mỏi: “Thật sự không phải, chúng tớ chỉ là bạn ngồi cùng bàn.”
Trong nhóm lại càng kích động: “Cho cậu ba giây, lập tức đưa toàn bộ tư liệu của cậu ấy cho tớ!”
“Cậu không làm thì càng tốt, chúng tớ làm.”
…
Lê Niệm quyết định tắt thông báo tin nhắn bọn họ, mấy chị em ăn thịt này đúng là quá khủng bố rồi.
Cách đó không xa, một nữ sinh có ý với Yến Tây Minh nhìn thấy Lê Niệm chụp ảnh Yến Tây Minh, nên cũng động tâm, ngay lúc trước khi Yến Tây Minh đeo khẩu trang lại, cô ta ngượng ngùng đi qua hỏi: “Lớp trưởng, cái đó, cho tớ hỏi một chút tớ có thể chụp mặt cậu một tấm không? Tớ bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài.”
“…”
Yến Tây Minh đã đeo khẩu trang lại, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Em gái kia chờ mãi vẫn không thấy anh lên tiếng nên đành xấu hổ rời đi.
Lưu Dương Bình và Lý Như ngồi phía sau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ liếc nhìn nhau, bọn họ đã từ khiếp sợ cho tới tê liệt cảm xúc rồi.
Đúng là tên tiêu chuẩn kép.
Yến Tây Minh ở trước mặt Lê Niệm và ở trước mặt người khác có hai thái độ khác nhau.
Ở trước mặt những người khác, Yến Tây Minh vẫn luôn lạnh lùng, cho dù có người can đảm tới hỏi bài, anh cũng mặc kệ, không thích nói chuyện, đừng nói là nhìn, cho dù anh không học tập chỉ ngồi bấm điện thoại thì cũng sẽ không quan tâm đến mọi người, chứ đừng nói là chủ động hỏi chuyện.
Khi Lưu Dương Bình và Yến Tây Minh ngồi cùng bàn, anh lại càng ít nói hơn, mỗi ngày nói không được bao nhiêu chữ.
Hiện tại Lưu Dương Bình ngồi phía sau anh, nghe thấy anh nói chuyện trong một ngày còn nhiều hơn ba ngày lúc trước cộng lại.
Cái này…là phân biệt đối xử với nam nữ sao.
Sau khi Lý Như nghe thấy hắn than thở thì trực tiếp khinh bỉ: “Phân biệt nam nữ cái rắm, cái đó mà là đặc thù với nữ sinh sao? Cậu chưa thấy cảnh tượng lớp phó học tập đến hỏi bài cậu ta mười phút nhưng cậu ta lại chẳng thèm trả lời câu nào à, rõ ràng là cậu ta chỉ đối xử khác biệt với Niệm Niệm nhà tớ!”
Lưu Dương Bình bừng tỉnh: “Cho nên cậu ta với Lê Niệm…Sao lại là Lê Niệm chứ?”
Lý Như nghĩ đến Lê Niệm sau khi trải qua chuyện tình cảm với Cố Dữ: “Ừ…Chỉ có thể nói vận mệnh cậu ta thật nhiều chông gai.”
Sau khi tiếng chuông vang lên, lớp học có tiết, Mã Quốc Phú đứng trên bục giảng hỏi bọn họ: “Có ai chưa tham gia nhóm lớp không? Thầy đã gửi file bài tập vào trong nhóm, các em về nhà tự in ra rồi làm bài.”
Có người lớn tiếng nói: “Lớp trưởng không có ạ!”
Mã Quốc Phú nói: “Yến Tây Minh à, có ai thêm em ấy vào đi.”
Lê Niệm nghĩ tới mình có số WeChat của anh, nên tiện tay thêm anh vào trong nhóm.
Mã Quốc Phú nhìn thấy thông báo của nhóm.
“Nick [Thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại] là ai vậy? Đã nói các em không được thêm người lạ vào rồi mà.”
Lê Niệm vô tội nói: “Đó là Yến Tây Minh ạ.”
Mã Quốc Phú nhìn avatar màu hồng của thiếu nữ: “?”
Cả lớp: “???”
Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ, Yến Tây Minh bình tĩnh gật đầu nói: “Là em.”
Mã Quốc Phú ho nhẹ một tiếng: “À, như vậy sao, nhớ sửa ghi chú.”
Yến Tây Minh đổi biệt danh trong nhóm thành tên của mình.
Nickname và avatar WeChat đều là Yến An Nguyệt lấy điện thoại làm cho anh, bất luận anh có đổi lại bao nhiêu lần đi nữa thì cô nhóc đều đổi lại, nói là đáng yêu, như vậy mới được người ta thích.
Yến Tây Minh không lay chuyển được cô nhóc, nên cũng mặc kệ.
Không sao cả.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, mọi người bắt đầu bùng nổ, rốt cuộc cũng biết được WeChat của Yến mỹ nhân, trong khoảng thời gian ngắn có không ít người kết bạn với anh, có người đã sờ vào trang cá nhân của anh, muốn biết sinh hoạt hằng ngày của con nhà người ta là như thế nào.
Ngoài dự đoán của bọn họ vậy mà anh lại không khóa trang cá nhân, thậm chí còn mở cho người lạ coi.
[Con em viết chữ quá chậm? Thư pháp của Chu quân chỉ mất nửa tiếng mỗi ngày giúp con em thích viết chữ hơn.]
[Không quá xa thành phố nhộn nhịp, muốn gần sao? Trang viên Thượng Mẫn Hoa Thịnh chúng tôi chào đón bạn. 】
[Uống trà sữa Cổ Nhạc, hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.]
…
Che trời lấp đất, tất cả đều là quảng cáo.
“…”
Mọi người nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Yến Tây Minh, bầu không khí trong phòng học lại trở nên im lặng.
Lê Niệm cũng tò mò lướt xem vòng bạn bè của Yến Tây Minh, sau khi nhìn thấy tất cả đều là quảng cáo, nghĩ thầm không hổ là tên cuồng công việc, WeChat mở cửa 24/24.
Kể từ khi biết việc nhà anh, cô từng nghĩ muốn giúp anh, ví dụ như giúp anh đóng tiền học phí cho em gái, coi như là trợ cấp cho vợ của Lê Tiêu, dù sao tiền học phí của trường tiểu học đó không rẻ chút nào, nhưng nếu cô nói thẳng với Yến Tây Minh như vậy, với tính cách của anh thì chắc chắn sẽ từ chối, chủ yếu cô cũng không có mặt mũi để hỏi, không biết phải làm thế nào mới tốt?
Lê Niệm nhìn điện thoại suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn thấy anh đăng bài viết liên quan tới việc dạy kèm.
Phạm vị kinh doanh của người này đúng là rất lớn.
Lê Niệm nảy ra ý tưởng, giả vờ lơ đãng hỏi Yến Tây Minh: “Cậu kiếm đâu ra nhiều việc như vậy thế?”
Yến Tây Minh trả lời rất tùy tiện: “Trên mạng.”
“Phần mềm gì vậy?”
“Hội Chiba.”
Anh vừa nói Lê Niệm vừa tìm app.
“Tài khoản là gì?”
“…” Yến Tây Minh híp mắt nhìn cô: “Cậu muốn làm sao?”
Lê Niệm nghiêm túc nói: “Tớ quyết định sẽ học tập cậu để kiếm tiền tiêu vặt, tớ cảm thấy chúng ta có thể thêm cái bạn tốt, có đơn cùng nhau phát, có gạch cùng nhau dọn, làm một người kế thừa xã hội chủ nghĩa xuất sắc.”
“…”
Sau khi Lê Niệm hỏi được tài khoản của Yến Tây Minh, vào ban đêm, cô về nhà làm nũng với Chu Mai: “Mẹ, con đã suy nghĩ rất lâu, vẫn nên tìm gia sư.”
“Hả? Cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi.” Chu Mai cười nói: “Được thôi, con chờ đi, mẹ sẽ tìm cho con.”
Lê Niệm: “Không cần đâu, con đã tìm được rồi, tiền lương một tháng 10.000…Không, 20.000 tệ là được!”
Chu Mai giống như không hề biết cô: “…Con có bị đứt dây thần kinh nào không?”
Lê Niệm giải thích mọi chuyện, Chu Mai cũng miễn cưỡng đồng ý, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Vì vậy Lê Niệm để dì bảo mẫu trong nhà đăng ký tài khoản trên app Hội Chiba, để bọn họ đăng thông báo tuyển dụng gia sư, đồng thời còn kèm theo rất nhiều điều kiện tốt, có không ít người hỏi ý kiến, nhưng lại không có Yến Tây Minh.
Dì Trần nói: “Có thể chúng ta để tiền lương quá cao, nên người ta mới cảm thấy là giả không?”
Lê Niệm cảm thấy rất có lý, cô chỉnh sửa mọi thứ lại một lần nữa cho hợp lý rồi mới đăng lên, ba ngày sau, cuối cùng tài khoản của Yến Tây Minh cũng chạy tới hỏi.
Cô vui vẻ nói với dì Trần: “Dì ơi, dì xem đi, cá cắn câu rồi, dì mau gọi điện cho cậu ấy đi!”
Dì Trần thấy tiểu thư vui vẻ như vậy, nhất thời không biết ai gọi là cá kia, bà lập tức gọi điện thoại cho Yến Tây Minh.
Yến Tây Minh nhận máy rất nhanh: “Alo, xin chào.”
Chân thành, lễ phép, công tư phân minh.
Dì Trần mở loa ngoài, Lê Niệm nghe thấy giọng điệu của anh khác hoàn toàn với lúc đi học, trong lòng âm thầm khinh bỉ, không hổ là người đã trải qua cuộc sống hiểm ác bên ngoài xã hội.
“Xin chào bạn học, cho hỏi cháu đang tìm việc gia sư sao?”
Dì Trần dựa theo lý do Lê Niệm bịa ra, chậm rãi nói: “Con gái của dì học cấp 3, bởi vì bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng, cho nên ở nhà chuẩn bị thi đại học, dì đã xem qua lý lịch của cháu, cảm thấy cháu rất thích hợp làm gia sư của con bé, xin hỏi cháu có thời gian tới phỏng vấn không?”
Yến Tây Minh cực kỳ thực tế: “Xin hỏi tiền lương là?”
“Lương tháng 20.000 tệ, bao ăn bao ở, cuối tuần được nghỉ, năm bảo hiểm 1 quỹ[1].”
“…”
[1]Bảo hiểm tài sản, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Yến Tây Minh nghi ngờ đối phương là bán hàng hàng đa cấp.
Dì Trần lại cho rằng anh đang vui tới mức không nói nên lời, nên nói tiếp địa chỉ nhà: “Nếu có thể, cuối tuần tới nơi này phỏng vấn một chút.”
Yến Tây Minh im lặng một chút: “Được.”
Sau đó cúp máy
Cá lớn đã thành công cắn câu, Lê Niệm thở phào nhẹ nhõm, còn cố ý dặn dò cha mẹ, khi Yến Tây Minh tới phỏng vấn cả hai không được xuất hiện, anh đã gặp qua hai người trong bữa tiệc sinh nhật, cả hai vừa xuất hiện chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Lê Quảng Minh không vui nói: “Cha đã tốn tiền mà còn bắt cha phải lén lút, thật kỳ cục!”
Chu Mai lại nghĩ tới một lý do khác, vẻ mặt có chút phức tạp: “Con gái, có phải con thích bạn học đó không?”
“Mẹ nghĩ gì vậy?” Lê Niệm không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Trước kia cậu ấy giúp con rất nhiều, cho nên con chỉ muốn báo đáp một chút, con đã sớm quyết định cả đời sẽ không yêu không cưới, đàn ông chỉ ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của con mà thôi.”
Hai người đều bị phát ngôn của cô làm cho chấn động, rốt cuộc con bé đã chịu kích thích gì vậy?
Lê Quảng Minh chậm rãi nói: “Cũng không cần tới mức như vậy…Trên thế giới vẫn có rất nhiều đàn ông tốt, ví dụ như cha của con.”
Chu Mai vốn đang lo lắng Lê Niệm yêu sớm, hiện tại xem ra tình huống của còn nghiêm trọng hơn cả yêu sớm.
“Nói bậy gì đó.” Hiếm khi bà nghiêm mặt nói: “Chung quy con gái đều phải kết hôn sinh con, đây mới là cuộc sống của người bình thường.”
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý không xuất hiện trước mặt Yến Tây Minh.
—
Cuối tuần, Yến Tây Minh xuất phát đi phỏng vấn, mặc một bộ đồ có chút rộng, trên người mang theo hai cái điện thoại, tất cả đều đầy pin, trong túi còn giấu một cây gậy điện, để phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
Khi anh tới nơi được hẹn, mới phát hiện đây là khu biệt thự chỉ có nhà giàu mới mua được.
Yến Tây Minh cũng bớt cảnh giác, người như vậy đưa ra điều kiện thoải mái như vậy cũng không lạ.
Anh đúng giờ ấn chuông cửa, dì Trần mở cửa ra đón anh, sau khi kiểm tra anh vài câu đơn giản, bà gật đầu cười nói anh đã thông qua phỏng vấn, có thể đi vào trong gặp con gái của bà.
Yến Tây Minh đi theo bà vào một căn phòng, sau khi cửa mở ra, bày trí bên trong thật sự rất trống trải, chỉ có một bàn học và giường ngủ, giống như là phòng cho khách.
Anh nhìn thấy một kẻ lập dị đang mặc trang phục gấu trúc màu trắng đen ngồi im trên giường, từ đầu đến chân đều che đến kín mít, chỉ có để lộ đôi tay ra bên ngoài, nhưng bàn tay cũng đeo bao tay.
Khi người đó nhìn thấy anh tới, đứng dậy nói: “Cậu chính là gia sư mẹ đã tìm cho tớ sao?”
Âm thanh phát ra từ máy thay đổi giọng nói, là một giọng nam trầm thấp.
Yến Tây Minh: “…”
Giữa tiếng nhạc ồn ào, Cố Dữ không hề phòng ngừa tự nhiên bị Lê Niệm mắng, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, cũng tỉnh rượu hơn một chút, còn đang tính nói tiếp với cô thì đối phương đã không hề do dự cắt đứt điện thoại, chỉ còn lại âm thanh tút tút vang bên tai.
Lâm Sướng ngồi bên cạnh nhìn thấy hắn chậm rãi đặt điện thoại xuống, vội vàng hỏi: “Anh Dữ, sao rồi, Lê Niệm có phản ứng gì, có phải rất đau lòng cho cậu không?”
Lưu Văn Tân cười nói: “Nhất định là đau lòng rồi, nhìn vẻ mặt của anh Dữ phức tạp như vậy, chắc chắn Lê Niệm đã nói gì đó rất ấm lòng rồi, vừa nãy khi cậu ta gọi điện thoại còn có dáng vẻ sắp khóc, ngay cả tôi cũng cảm thấy đau lòng.”
“Đúng vậy!”
Đám đàn em ngồi bên cạnh mồm năm miệng mười phụ họa theo.
Vốn dĩ Cố Dữ đang khó chịu, nghe thấy bọn hắn nói như vậy lập tức tắc nghẽn cơ tim, lạnh lùng nói to: “Cái miệng tụi bây không thể im lặng một chút sao?”
“…”
Lúc này đám Lâm Sướng mới phát hiện vẻ mặt của hắn thật ra rất khó xem, còn ẩn chứa vẻ bàng hoàng cùng với tức giận.
Giống như không rõ tại sao Lê Niệm lại nói như vậy.
Đám Lâm Sướng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng không hiểu rõ.
Gần đây thái độ của Cố Dữ rất lạ, đột nhiên lại yêu thích học tập, không còn đi lung tung bên ngoài nữa, mỗi ngày đều đặn đúng giờ đi hai nơi.
Mọi người đoán rằng hắn bị kỳ thi giữa kỳ kích thích, vì bảng điểm sẽ được dán tới cuối năm trên bảng điểm trường học, mà ba người đứng đầu bảng điểm sẽ được in chữ đen nền đỏ cực kỳ nổi bật, hiệu trưởng còn đích thân đọc tên của họ để cho mọi người làm gương, lấy họ làm động lực, đúng là rất vinh quang.
Mà Yến Tây Minh hạng nhất, Lê Niệm hạng hai, hai cái tên đặt sát nhau trên giấy đỏ, phía sau còn dán ảnh thẻ của hai người.
Không thể không nói, nhìn rất giống với giấy đăng ký kết hôn vậy, cũng khó trách Cố Dữ lại phát điên đến như vậy.
Hôm nay vốn dĩ hắn cũng tính về nhà học tập, nhưng trên đường lại chứng kiến mẹ mình xuất quỹ, ngay lập tức tâm trạng xuống dốc không phanh, cho nên đám Lâm Sướng đưa hắn tới quán bar để giải sầu, động viên hắn tìm Lê Niệm cầu an ủi.
Khoảng thời gian trước bọn hắn mới biết được thân phận thật sự của Lê Niệm là thiên kim đại tiểu thư, gia thế so với nhà họ Cố còn hiển hách hơn, bọn hắn đều cực kỳ khiếp sợ nhưng ai cũng cảm thấy cô và Cố Dữ quả thực là kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, cho nên bọn hắn cũng cố gắng hết sức suy nghĩ giúp Cố Dữ hợp lại với cô.
Giống như vừa rồi vậy, dưới lời động viên của bọn hắn, Cố Dữ cố hết sức mới có can đảm mượn điện thoại của người khác gọi cho Lê Niệm cầu an ủi, không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.
Lâm Sướng thấy tâm trạng của Cố Dữ còn sa sút hơn trước, hắn an ủi nói: “Anh Dữ, đừng lo lắng, chắc là Lê Niệm vẫn còn hiểu lầm gì đó với cậu, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng.”
Lưu Văn Tân: “Đúng vậy, trước kia là do chúng tôi không hiểu chuyện, còn tưởng rằng cậu thích em gái Tử Duyệt, nhưng trong khoảng thời gian này tình cảm của cậu dành cho Lê Niệm sâu đậm bao nhiêu chúng tôi đều rõ như ban ngày, về sau gặp cậu ấy nhất định chúng tôi sẽ nói giúp cậu.”
Cố Dữ không nói lời nào, trong đầu chỉ toàn là những lời Lê Niệm vừa mới nói với hắn trong điện thoại, giọng nói không thèm che dấu vẻ thất vọng cùng với chán ghét, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng chua xót.
Thật là con mẹ nó tuyệt tình.
—
Yến Tây Minh xin nhà trường cho nghỉ một tuần để giải quyết chuyện của cha anh.
Tuy rằng Lê Niệm không hỏi anh kết quả, nhưng báo chí đã đưa tin vụ án này.
Tiêu đề là [Cha ruột trọng nam khinh nữ bán rẻ con gái, trời đất không tha!]
Trong đó còn trình bày quá trình và nguyên nhân bắt cóc Yến An Nguyệt.
Lê Niệm đọc lướt qua, nhìn xuống phía dưới, tìm thấy được kết quả phán quyết của Yến Thành Chí, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta và đồng bọn bị phán án tù 5 năm.
Yến Thành Chí không hề có văn hóa, còn ở trên tòa la hét con gái là do ông ta sinh ra, các người dựa vào cái gì mà quản ông ta đối xử với con bé như thế nào!
Nên đã bị xã hội lên án rất mạnh mẽ.
Sau khi có kết quả phán xét, Yến Tây Minh đi học lại ngay, cả người vẫn giống như trước đây không hề thay đổi gì, khuôn mặt đẹp trai nhạt nhẽo, đeo khẩu trang màu xanh quen thuộc, ai không biết còn tưởng rằng anh mới xin nghỉ đi du lịch quay về.
Khi anh trở lại, bầu không khí trong lớp học đã nhộn nhịp hơn không ít, các nữ sinh đều vui tới mức không kìm nén được.
“A a niềm vui của tôi đã trở lại rồi, sau khi lớp trưởng xin nghỉ tôi có cảm giác niềm vui của cuộc sống này đã thiếu mất một nửa!”
“Đúng vậy, khi đi học mỗi khi buồn ngủ nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, so giáo viên còn có tinh thần hơn.”
Đám nam sinh ngồi phía sau nghe xong thì câm nín: “Các cậu có cần tới mức như vậy không, mê trai đến vậy, người ta còn đang đeo khẩu trang đấy, sao, đôi mắt các cậu còn có thể nhìn xuyên thấu vải luôn à?”
Lập tức có nữ sinh phản bác lại: “Cậu nói lời này giống như đang nói minh tinh mà đeo khẩu trang lên thì không còn là minh tinh nữa vậy, người ta lớn lên đẹp như vậy, mọi người cứ thích nhìn đấy thì sao?”
….
Lê Niệm nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghĩ thầm cũng may danh tính báo chí đưa tin đều là tên giả định, bằng không Yến Tây Minh sẽ bị nước miếng trong trường ngộp chết, còn có thể uy phong như vậy nữa không? Chắc chắn là không có khả năng.
“Nhìn tôi làm gì?” Yến Tây Minh cảm giác được Lê Niệm đang nhìn mình, anh ngừng bút liếc mắt nhìn cô.
“Sao cậu lại đeo khẩu trang thế.”
Lê Niệm ở bên ngoài gặp anh được mấy lần, khẩu vị cũng được nuôi dưỡng cao hơn, càng nhìn càng cảm thấy khẩu trang chướng mắt: “Rất dễ bị nổi mụn đó, nếu lỡ bị hủy dung thì phải làm sao? Vẫn nên tháo ra đi.”
Yến Tây Minh nói không nên lời: “Lúc trước cậu còn kêu tôi đeo.”
“Khi đó tớ muốn khiêm tốn một chút.” Lê Niệm thở dài: “Hiện tại mặc kệ có khiêm tốn hay không, thì cũng không nên cướp đoạt niềm vui của mọi người.”
“…”
Yến Tây Minh mặc kệ cô, đã quen với việc thỉnh thoảng cô sẽ bị động kinh.
—
Sau khi tan học, lúc Lê Niệm chơi điện thoại, thì nhóm bạn hồi cấp 2 của cô gửi tin nhắn tới, một người chị em trước kia chơi khá thân với cô, tag tên cô: “Niệm Niệm, lúc trước không phải cậu nói muốn gửi ảnh bạn trai cho chúng tớ xem sao, đã gần một tháng rồi, ảnh chụp đâu?”
“Đúng vậy, cậu còn thổi phồng cậu ta rất đẹp trai nữa.” Những người khác cũng hùa theo.
“Còn có tại sao cậu không còn đăng mấy bài viết về tình cảm nữa vậy, tớ còn muốn xem tiếp đó.”
…
Nghe thấy mấy cô bạn nói vậy, Lê Niệm mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi yêu đương với Cố Dữ cô không có nơi nào để tâm sự, nên rất thích đăng những dòng caption buồn, tới mức hiện tại cô nhìn lại chỉ muốn chọc mù mắt mình.
Bởi vì khi đó Cố Dữ không cho cô công khai ở trường học, cô cũng chỉ có thể tìm tới những người bạn thân lúc trước để nói về Cố Dữ, các cô ấy vẫn luôn muốn xem ảnh chụp, nhưng Lê Niệm sợ Cố Dữ biết sẽ tức giận nên cô không dám cho..
Mà hiện tại…
Ký ức chết chóc đột nhiên xuất hiện trở lại.
Lê Niệm không nỡ nhìn thẳng, ở trong nhóm nhẹ nhàng trả lời: “Chia tay rồi, chúng tớ đã chia tay từ lâu rồi.”
Có nữ sinh không tin nói: “Không phải chứ, từ đầu tới cuối ảnh chụp cũng không có? Không phải bạn trai này là do cậu tưởng tượng ra đó chứ? Nhanh lên, mau gửi hình, cậu đã hứa rồi mà.”
Lê Niệm không có cách nào khác, tùy tiện chụp tấm hình tay của mình rồi nói: “Nhìn đi, đây là tay của cậu ta, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, như vậy có thể chưa?”
“Mẹ nó, đừng tưởng rằng chúng tớ không nhận ra đây là tay cậu! Không cần có lệ như vậy chứ!”
“Chờ một chút, Lê Niệm, trai đẹp đeo khẩu trang là ai đấy? Chẳng lẽ chính là bạn trai cậu sao?”
“Khuôn mặt của người này rất dễ nhìn, nhanh, mau tháo khẩu trang xuống rồi chụp cho bọn tớ xem đi!”
…
Lúc này Lê Niệm mới phát hiện, cô đã không cẩn thận chụp khuôn mặt của Yến Tây Minh vào, chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ bên trái tấm hình, khó khăn lắm mới nhìn ra được, mắt của các cậu quá sáng rồi đấy?
Vốn dĩ cô chỉ muốn chọc bọn họ mà thôi, cô nói đây chỉ là bạn ngồi cùng bàn, bọn họ không thân, anh cũng không thích chụp hình, nhưng mấy cô bạn cứ đòi xem cho bằng được, hối cô mau hỏi một chút, không đồng ý thì thôi.
Đây là thèm khát tới mức nào chứ…
Lê Niệm thở dài trong lòng, ngẩng đầu vẻ mặt chết lặng hỏi Yến Tây Minh: “Bạn của tớ muốn nhìn ảnh của cậu lúc không đeo khẩu trang, cậu có cho chụp không?”
Ngừng lại một chút, cô bổ sung: “Không muốn cũng không sao.”
Yến Tây Minh trầm mặc vài giây, nghiêng người nhìn cô, vậy mà anh thật sự đồng ý: “Có thể.”
Lê Niệm kinh ngạc, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cô mở máy ảnh lên, cầm điện thoại nhắm thẳng vào khuôn mặt của anh: “Cậu mau tháo khẩu trang.”
Trong màn hình Yến Tây Minh vẫn không có biểu cảm gì như cũ, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, đẹp tới mức chạm tới tâm hồn, liếc mắt nhìn một cái là không thấy đường về.
Anh nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, giống như lười phải cử động: “Là cậu muốn chụp tôi, vì cái gì muốn tôi tự tháo?”
“Không phải chứ, cậu lười tới mức này sao?”
Lê Niệm đành phải đặt điện thoại xuống, duỗi tay tới gần anh, ngón tay cầm lấy quai đeo khẩu trang, chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thời gian giống như chậm lại, cô nhìn thấy khuôn mặt của anh lộ ra từng chút một.
Mũi cao thẳng, môi mỏng xinh đẹp, làn da trắng nõn, đường cong từ cằm đến cổ tuyệt đẹp.
Khí chất sạch sẽ đẹp trai.
Hơi thở Lê Niệm ngừng lại, có cảm giác giống như đang vén khăn trùm đầu của cô dâu vậy.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của anh lặng lẽ nhìn cô, từng hơi thở chạm vào làn da của cô, đột nhiên cô cảm thấy làn da rất nóng.
Giống như là điện giật, Lê Niệm tháo khẩu trang xong rút tay lại ngay, xem như không có việc gì xảy ra cầm lấy điện thoại nhắm thẳng vào mặt anh một lần nữa, nói giỡn: “Nào, cười một cái, cà tím ——”
Nhưng Yến Tây Minh lại tạo cho cô một vẻ mặt người chết.
Dù sao cũng đủ để cho các chị em trong nhóm liếm cả đời rồi ——
“Mẹ nó! Nhan sắc như vậy thật sự tồn tại sao?”
“Cậu ấy thật sự không phải bạn trai cậu sao? Sao cậu có thể nhịn mà không ra tay thế?”
Lê Niệm giải thích tới mệt mỏi: “Thật sự không phải, chúng tớ chỉ là bạn ngồi cùng bàn.”
Trong nhóm lại càng kích động: “Cho cậu ba giây, lập tức đưa toàn bộ tư liệu của cậu ấy cho tớ!”
“Cậu không làm thì càng tốt, chúng tớ làm.”
…
Lê Niệm quyết định tắt thông báo tin nhắn bọn họ, mấy chị em ăn thịt này đúng là quá khủng bố rồi.
Cách đó không xa, một nữ sinh có ý với Yến Tây Minh nhìn thấy Lê Niệm chụp ảnh Yến Tây Minh, nên cũng động tâm, ngay lúc trước khi Yến Tây Minh đeo khẩu trang lại, cô ta ngượng ngùng đi qua hỏi: “Lớp trưởng, cái đó, cho tớ hỏi một chút tớ có thể chụp mặt cậu một tấm không? Tớ bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài.”
“…”
Yến Tây Minh đã đeo khẩu trang lại, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Em gái kia chờ mãi vẫn không thấy anh lên tiếng nên đành xấu hổ rời đi.
Lưu Dương Bình và Lý Như ngồi phía sau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ liếc nhìn nhau, bọn họ đã từ khiếp sợ cho tới tê liệt cảm xúc rồi.
Đúng là tên tiêu chuẩn kép.
Yến Tây Minh ở trước mặt Lê Niệm và ở trước mặt người khác có hai thái độ khác nhau.
Ở trước mặt những người khác, Yến Tây Minh vẫn luôn lạnh lùng, cho dù có người can đảm tới hỏi bài, anh cũng mặc kệ, không thích nói chuyện, đừng nói là nhìn, cho dù anh không học tập chỉ ngồi bấm điện thoại thì cũng sẽ không quan tâm đến mọi người, chứ đừng nói là chủ động hỏi chuyện.
Khi Lưu Dương Bình và Yến Tây Minh ngồi cùng bàn, anh lại càng ít nói hơn, mỗi ngày nói không được bao nhiêu chữ.
Hiện tại Lưu Dương Bình ngồi phía sau anh, nghe thấy anh nói chuyện trong một ngày còn nhiều hơn ba ngày lúc trước cộng lại.
Cái này…là phân biệt đối xử với nam nữ sao.
Sau khi Lý Như nghe thấy hắn than thở thì trực tiếp khinh bỉ: “Phân biệt nam nữ cái rắm, cái đó mà là đặc thù với nữ sinh sao? Cậu chưa thấy cảnh tượng lớp phó học tập đến hỏi bài cậu ta mười phút nhưng cậu ta lại chẳng thèm trả lời câu nào à, rõ ràng là cậu ta chỉ đối xử khác biệt với Niệm Niệm nhà tớ!”
Lưu Dương Bình bừng tỉnh: “Cho nên cậu ta với Lê Niệm…Sao lại là Lê Niệm chứ?”
Lý Như nghĩ đến Lê Niệm sau khi trải qua chuyện tình cảm với Cố Dữ: “Ừ…Chỉ có thể nói vận mệnh cậu ta thật nhiều chông gai.”
Sau khi tiếng chuông vang lên, lớp học có tiết, Mã Quốc Phú đứng trên bục giảng hỏi bọn họ: “Có ai chưa tham gia nhóm lớp không? Thầy đã gửi file bài tập vào trong nhóm, các em về nhà tự in ra rồi làm bài.”
Có người lớn tiếng nói: “Lớp trưởng không có ạ!”
Mã Quốc Phú nói: “Yến Tây Minh à, có ai thêm em ấy vào đi.”
Lê Niệm nghĩ tới mình có số WeChat của anh, nên tiện tay thêm anh vào trong nhóm.
Mã Quốc Phú nhìn thấy thông báo của nhóm.
“Nick [Thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại] là ai vậy? Đã nói các em không được thêm người lạ vào rồi mà.”
Lê Niệm vô tội nói: “Đó là Yến Tây Minh ạ.”
Mã Quốc Phú nhìn avatar màu hồng của thiếu nữ: “?”
Cả lớp: “???”
Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ, Yến Tây Minh bình tĩnh gật đầu nói: “Là em.”
Mã Quốc Phú ho nhẹ một tiếng: “À, như vậy sao, nhớ sửa ghi chú.”
Yến Tây Minh đổi biệt danh trong nhóm thành tên của mình.
Nickname và avatar WeChat đều là Yến An Nguyệt lấy điện thoại làm cho anh, bất luận anh có đổi lại bao nhiêu lần đi nữa thì cô nhóc đều đổi lại, nói là đáng yêu, như vậy mới được người ta thích.
Yến Tây Minh không lay chuyển được cô nhóc, nên cũng mặc kệ.
Không sao cả.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, mọi người bắt đầu bùng nổ, rốt cuộc cũng biết được WeChat của Yến mỹ nhân, trong khoảng thời gian ngắn có không ít người kết bạn với anh, có người đã sờ vào trang cá nhân của anh, muốn biết sinh hoạt hằng ngày của con nhà người ta là như thế nào.
Ngoài dự đoán của bọn họ vậy mà anh lại không khóa trang cá nhân, thậm chí còn mở cho người lạ coi.
[Con em viết chữ quá chậm? Thư pháp của Chu quân chỉ mất nửa tiếng mỗi ngày giúp con em thích viết chữ hơn.]
[Không quá xa thành phố nhộn nhịp, muốn gần sao? Trang viên Thượng Mẫn Hoa Thịnh chúng tôi chào đón bạn. 】
[Uống trà sữa Cổ Nhạc, hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.]
…
Che trời lấp đất, tất cả đều là quảng cáo.
“…”
Mọi người nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Yến Tây Minh, bầu không khí trong phòng học lại trở nên im lặng.
Lê Niệm cũng tò mò lướt xem vòng bạn bè của Yến Tây Minh, sau khi nhìn thấy tất cả đều là quảng cáo, nghĩ thầm không hổ là tên cuồng công việc, WeChat mở cửa 24/24.
Kể từ khi biết việc nhà anh, cô từng nghĩ muốn giúp anh, ví dụ như giúp anh đóng tiền học phí cho em gái, coi như là trợ cấp cho vợ của Lê Tiêu, dù sao tiền học phí của trường tiểu học đó không rẻ chút nào, nhưng nếu cô nói thẳng với Yến Tây Minh như vậy, với tính cách của anh thì chắc chắn sẽ từ chối, chủ yếu cô cũng không có mặt mũi để hỏi, không biết phải làm thế nào mới tốt?
Lê Niệm nhìn điện thoại suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn thấy anh đăng bài viết liên quan tới việc dạy kèm.
Phạm vị kinh doanh của người này đúng là rất lớn.
Lê Niệm nảy ra ý tưởng, giả vờ lơ đãng hỏi Yến Tây Minh: “Cậu kiếm đâu ra nhiều việc như vậy thế?”
Yến Tây Minh trả lời rất tùy tiện: “Trên mạng.”
“Phần mềm gì vậy?”
“Hội Chiba.”
Anh vừa nói Lê Niệm vừa tìm app.
“Tài khoản là gì?”
“…” Yến Tây Minh híp mắt nhìn cô: “Cậu muốn làm sao?”
Lê Niệm nghiêm túc nói: “Tớ quyết định sẽ học tập cậu để kiếm tiền tiêu vặt, tớ cảm thấy chúng ta có thể thêm cái bạn tốt, có đơn cùng nhau phát, có gạch cùng nhau dọn, làm một người kế thừa xã hội chủ nghĩa xuất sắc.”
“…”
Sau khi Lê Niệm hỏi được tài khoản của Yến Tây Minh, vào ban đêm, cô về nhà làm nũng với Chu Mai: “Mẹ, con đã suy nghĩ rất lâu, vẫn nên tìm gia sư.”
“Hả? Cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi.” Chu Mai cười nói: “Được thôi, con chờ đi, mẹ sẽ tìm cho con.”
Lê Niệm: “Không cần đâu, con đã tìm được rồi, tiền lương một tháng 10.000…Không, 20.000 tệ là được!”
Chu Mai giống như không hề biết cô: “…Con có bị đứt dây thần kinh nào không?”
Lê Niệm giải thích mọi chuyện, Chu Mai cũng miễn cưỡng đồng ý, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Vì vậy Lê Niệm để dì bảo mẫu trong nhà đăng ký tài khoản trên app Hội Chiba, để bọn họ đăng thông báo tuyển dụng gia sư, đồng thời còn kèm theo rất nhiều điều kiện tốt, có không ít người hỏi ý kiến, nhưng lại không có Yến Tây Minh.
Dì Trần nói: “Có thể chúng ta để tiền lương quá cao, nên người ta mới cảm thấy là giả không?”
Lê Niệm cảm thấy rất có lý, cô chỉnh sửa mọi thứ lại một lần nữa cho hợp lý rồi mới đăng lên, ba ngày sau, cuối cùng tài khoản của Yến Tây Minh cũng chạy tới hỏi.
Cô vui vẻ nói với dì Trần: “Dì ơi, dì xem đi, cá cắn câu rồi, dì mau gọi điện cho cậu ấy đi!”
Dì Trần thấy tiểu thư vui vẻ như vậy, nhất thời không biết ai gọi là cá kia, bà lập tức gọi điện thoại cho Yến Tây Minh.
Yến Tây Minh nhận máy rất nhanh: “Alo, xin chào.”
Chân thành, lễ phép, công tư phân minh.
Dì Trần mở loa ngoài, Lê Niệm nghe thấy giọng điệu của anh khác hoàn toàn với lúc đi học, trong lòng âm thầm khinh bỉ, không hổ là người đã trải qua cuộc sống hiểm ác bên ngoài xã hội.
“Xin chào bạn học, cho hỏi cháu đang tìm việc gia sư sao?”
Dì Trần dựa theo lý do Lê Niệm bịa ra, chậm rãi nói: “Con gái của dì học cấp 3, bởi vì bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng, cho nên ở nhà chuẩn bị thi đại học, dì đã xem qua lý lịch của cháu, cảm thấy cháu rất thích hợp làm gia sư của con bé, xin hỏi cháu có thời gian tới phỏng vấn không?”
Yến Tây Minh cực kỳ thực tế: “Xin hỏi tiền lương là?”
“Lương tháng 20.000 tệ, bao ăn bao ở, cuối tuần được nghỉ, năm bảo hiểm 1 quỹ[1].”
“…”
[1]Bảo hiểm tài sản, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Yến Tây Minh nghi ngờ đối phương là bán hàng hàng đa cấp.
Dì Trần lại cho rằng anh đang vui tới mức không nói nên lời, nên nói tiếp địa chỉ nhà: “Nếu có thể, cuối tuần tới nơi này phỏng vấn một chút.”
Yến Tây Minh im lặng một chút: “Được.”
Sau đó cúp máy
Cá lớn đã thành công cắn câu, Lê Niệm thở phào nhẹ nhõm, còn cố ý dặn dò cha mẹ, khi Yến Tây Minh tới phỏng vấn cả hai không được xuất hiện, anh đã gặp qua hai người trong bữa tiệc sinh nhật, cả hai vừa xuất hiện chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Lê Quảng Minh không vui nói: “Cha đã tốn tiền mà còn bắt cha phải lén lút, thật kỳ cục!”
Chu Mai lại nghĩ tới một lý do khác, vẻ mặt có chút phức tạp: “Con gái, có phải con thích bạn học đó không?”
“Mẹ nghĩ gì vậy?” Lê Niệm không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Trước kia cậu ấy giúp con rất nhiều, cho nên con chỉ muốn báo đáp một chút, con đã sớm quyết định cả đời sẽ không yêu không cưới, đàn ông chỉ ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của con mà thôi.”
Hai người đều bị phát ngôn của cô làm cho chấn động, rốt cuộc con bé đã chịu kích thích gì vậy?
Lê Quảng Minh chậm rãi nói: “Cũng không cần tới mức như vậy…Trên thế giới vẫn có rất nhiều đàn ông tốt, ví dụ như cha của con.”
Chu Mai vốn đang lo lắng Lê Niệm yêu sớm, hiện tại xem ra tình huống của còn nghiêm trọng hơn cả yêu sớm.
“Nói bậy gì đó.” Hiếm khi bà nghiêm mặt nói: “Chung quy con gái đều phải kết hôn sinh con, đây mới là cuộc sống của người bình thường.”
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý không xuất hiện trước mặt Yến Tây Minh.
—
Cuối tuần, Yến Tây Minh xuất phát đi phỏng vấn, mặc một bộ đồ có chút rộng, trên người mang theo hai cái điện thoại, tất cả đều đầy pin, trong túi còn giấu một cây gậy điện, để phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
Khi anh tới nơi được hẹn, mới phát hiện đây là khu biệt thự chỉ có nhà giàu mới mua được.
Yến Tây Minh cũng bớt cảnh giác, người như vậy đưa ra điều kiện thoải mái như vậy cũng không lạ.
Anh đúng giờ ấn chuông cửa, dì Trần mở cửa ra đón anh, sau khi kiểm tra anh vài câu đơn giản, bà gật đầu cười nói anh đã thông qua phỏng vấn, có thể đi vào trong gặp con gái của bà.
Yến Tây Minh đi theo bà vào một căn phòng, sau khi cửa mở ra, bày trí bên trong thật sự rất trống trải, chỉ có một bàn học và giường ngủ, giống như là phòng cho khách.
Anh nhìn thấy một kẻ lập dị đang mặc trang phục gấu trúc màu trắng đen ngồi im trên giường, từ đầu đến chân đều che đến kín mít, chỉ có để lộ đôi tay ra bên ngoài, nhưng bàn tay cũng đeo bao tay.
Khi người đó nhìn thấy anh tới, đứng dậy nói: “Cậu chính là gia sư mẹ đã tìm cho tớ sao?”
Âm thanh phát ra từ máy thay đổi giọng nói, là một giọng nam trầm thấp.
Yến Tây Minh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.