Chương 36: Ngoại truyện về Triệu Nhân
Diệp Tích Ngữ
22/09/2022
Triệu Nhân sinh ra trong gia đình danh giá, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì có đó, có thể nói số lần cô ta chịu khổ từ nhỏ đến lớn, còn không nhiều bằng những lần thất bại trên người Yến Tây Minh.
Sau khi gặp được Yến Tây Minh, cô ta cảm thấy bản thân giống như biến thành con ngốc vậy.
Triệu Nhân nghi ngờ anh là người trời cao phái tới để trừng trị mình.
Nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ suy nghĩ này, bởi vì Yến Tây Minh chưa bao giờ đối xử ‘đặc biệt’ với cô ta cả, trong mắt anh cũng chưa từng có cô ta.
Lần đầu tiên Triệu Nhân nhìn thấy Yến Tây Minh, là vào ngày khai giảng lớp mười, bọn họ được xếp chung một lớp với nhau.
Lúc đó Yến Tây Minh không đeo khẩu trang, môi hồng răng trắng, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt cực kỳ nổi bật, là một thiếu niên hoạt sắc sinh hương [1].
[1] Hoạt sắc sinh hương: 1.Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt | 2. phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người | 3. lời văn sinh động cuốn hút [Nguồn].
Xung quanh Triệu Nhân, trai đẹp nhiều tới mức đếm không xuể, cô ta đã nhìn tới mức chán ngắt, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người thuần khiết giống như Yến Tây Minh, là người không sến sẩm, lại còn có khí chất xuất sắc.
Cô ta cũng giống như rất nhiều nữ sinh khác, vừa nhìn thấy đã đắm chìm, cũng làm rất nhiều cách điên cuồng theo đuổi anh.
Bọn họ học ở lớp chuyên, là trọng điểm của Bắc Dục, là học sinh đứng đầu trong số các học sinh đứng đầu, nhưng thành tích của Yến Tây Minh vẫn luôn nổi bật ở đây, vì anh lớn lên rất đẹp, học tập cũng rất giỏi, Triệu Nhân không phải là người đầu tiên theo đuổi anh, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng chắc chắn là người có tiền nhất.
Cô ta mua rất nhiều đồ mắc tiền cho anh, vào tuần khai giảng đầu tiên lập tức tỏ tình với Yến Tây Minh.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu.”
Thiếu niên nhận bất kỳ thứ gì của cô ta, vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả nở nụ cười cũng bủn xỉn.
Triệu Nhân vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục theo đuổi, sau đó Yến Tây Minh không còn kiên nhẫn nữa, ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không, trực tiếp làm lơ cô ta.
Bạn ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh là nữ sinh, học tập so với Yến Tây Minh còn tốt hơn, là người đứng hạng nhất trong lớp bọn họ, ngày thường cô ấy luôn cột tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính gọng vuông, một năm bốn mùa đều mặc đồng phục trường, mỗi khi nói chuyện cảm thấy lo lắng thì sẽ để lộ giọng địa phương của mình ra, ở trong phòng học không đọc sách thì cũng là làm bài, là một học sinh giỏi điển hình, nhưng trong mắt Triệu Nhân, cậu ta chính là con nhỏ đến từ nông thôn cực kỳ quê mùa.
Nhưng một nữ sinh như vậy, lại có quan hệ không tệ với Yến Tây Minh, Triệu Nhân thường xuyên nhìn thấy bọn họ thảo luận bài tập với nhau, khi đó Yến Tây Minh không còn lạnh nhạt như bình thường, anh rất thích làm bài, nếu gặp trúng bài không hiểu anh sẽ hỏi giáo viên hoặc bạn học, lâu lâu cũng sẽ mỉm cười nói chuyện phiếm với bạn học, nói chung là tốt hơn nhiều khi ở cạnh cô ta.
Tuy rằng nhìn qua Yến Tây Minh và nhỏ học sinh giỏi kia chỉ là bạn học học cùng lớp bình thường, không hề có chút mập mờ gì, nhưng Triệu Nhân vẫn không thể nhịn được cảm thấy rất ghen tị, sau đó cô ta đã làm một việc cho đến tận bây giờ cô ta vẫn cảm thấy rất hối hận.
Cô ta tìm một vài người chị em, chặn nhỏ học sinh giỏi ở toilet, lột sạch quần áo rồi chụp ảnh lại, uy hiếp cô ấy không được nói chuyện với Yến Tây Minh nữa.
Không nghĩ tới nhỏ học sinh giỏi không hề mềm yếu giống như vẻ bề ngoài, sau khi quay về khóc lóc nói chuyện này cho cha mẹ và giáo viên, giáo viên cực kỳ tức giận, còn phê bình cô ta trước toàn trường.
Nói thật Triệu Nhân không hề để ý những chuyện này, điều khiến cho cô ta khó chịu chính là thái độ của Yến Tây Minh với cô ta, trước kia anh chỉ không có kiên nhẫn với cô ta mà tôi, nhưng hiện tại lại là thái độ cực kỳ chán ghét.
Tự đó về sau, Yến Tây Minh không còn nói chuyện với nhỏ học sinh giỏi hay bất kỳ nữ sinh nào khác trong lớp nữa, anh cũng không còn cười, chỉ giao tiếp sơ với nam sinh trong lớp mà thôi, mà Triệu Nhân bởi vì trong nhà đưa rất nhiều tiền bồi thường cho nhà nhỏ học sinh giỏi, nên cha mẹ của đối phương lựa chọn thông cảm, hơn nữa sau lưng cô ta còn có quan hệ, cho nên mới không bị nhà trường đuổi học.
Triệu Nhân cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà lùi bước, lớp 11, cô ta nghe nói mẹ của Yến Tây Minh qua đời, kinh tế trong nhà rất khó khăn, nên lập tức đi tìm anh, nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô ta, cô ta có thể cho anh và em gái tiền học tới đại học, nhưng lại bị Yến Tây Minh từ chối thẳng, anh chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Cút.”
Sao Triệu Nhân có thể chịu đựng ủy khuất này chứ, sau khi biết được địa chỉ nhà anh, cô ta đã tìm mấy tên côn đồ tới nhà anh gây chuyện, không đồng ý thì sẽ không buông tha một hai ép anh phải đồng ý, nhưng không nghĩ tới thân thủ Yến Tây Minh cực kỳ lợi hại, có thể đánh bại hết những người đó, hơn nữa còn đánh rất nghiêm trọng.
Xong việc tuy rằng anh báo cảnh sát, chỉ là anh phòng vệ quá đáng, nhưng vì anh vẫn còn là vị thành niên, về tình cảm có thể tha thứ, cảnh sát cũng chỉ tạm giam anh mấy ngày, phê bình giáo dục anh một chút, rồi mới thả ra, nhưng chuyện này đã bị nhà trường biết, bọn họ không thể chấp nhận một mối nguy hiểm tiềm ẩn học ở trường này, nên muốn Yến Tây Minh nghỉ học.
Sau khi Triệu Nhân biết tin, cô ta lập tức phát điên, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy anh, nói chỉ cần anh cầu xin cô ta, cô ta sẽ nói chuyện với nhà trường, anh không cần phải nghỉ học nữa.
Nhưng Yến Tây Minh chỉ lạnh nhạt liếc cô ta một cái, rời đi không chút do dự, cũng không thèm quay đầu lại.
Sau đó hoàn toàn biến mất khỏi Bắc Dục.
—
Một lần nữa Triệu Nhân gặp lại Yến Tây Minh, là trong bữa tiệc sinh nhật của Lê Quảng Minh, cô ta nhìn thấy Yến Tây Minh mặc quần áo phục vụ, khom lưng, quỳ một gối trên mặt đất, ánh mắt rũ xuống, mang giày cao gót cho cô chủ nhà họ Lê.
Cô ta không thể tin được khi nhìn thấy cảnh này, Yến Tây Minh là một người cao ngạo như vậy, sao có thể khom lưng uốn gối vì người khác chứ, hơn nữa đối phương còn là nữ sinh.
Rõ ràng cô ta và Lê Niệm đều là một loại người, vì sao anh không chịu cúi đầu trước cô ta chứ?
Triệu Nhân cảm thấy rất không cam lòng, tình cảm cô ta dành cho Yến Tây Minh đã nguội lạnh lại bắt đầu bùng cháy, cứ nghĩ tới chuyện mỗi lần cô ta tỏ tình anh đều bỏ đi, mặc dù muốn từ bỏ, nhưng làm thế nào cũng không làm được, trong đầu suốt ngày đều suy nghĩ về chuyện của anh.
Vì vậy cô ta tốn rất nhiều sức mới có thể chuyển tới trường cấp 3 anh đang học, lần này cô ta quyết tâm thu gọn răng nanh, thay đổi triệt để, tuyệt đối không chọc cho anh chán ghét.
Nhưng anh vẫn tránh cô ta giống như rắn rết, không hề che giấu thái độ chán ghét với cô ta.
Bất luận cô ta có làm gì anh cũng không cảm thấy vui.
Trước ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, ngày nào Yến Tây Minh và Lê Niệm cũng đều đi tới phòng âm nhạc tập luyện, có một ngày, Triệu Nhân không nhịn được trộm đi tới nhìn lén, đứng trước ở cửa, vừa vặn nhìn thấy cảnh Yến Tây Minh đang đắp áo khoác cho Lê Niệm.
Mặt trời dần lặn xuống núi, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuyên qua cửa kính, dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của anh.
Thiếu niên im lặng nhìn Lê Niệm, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, vẻ mặt dịu dàng mà cô ta chưa từng được nhìn thấy.
Triệu Nhân đứng ở phía xa nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập đố kỵ.
Anh càng dịu dàng bao nhiêu, cô ta càng không cam lòng bấy nhiêu.
Tại sao Lê Niệm chưa từng làm gì cho anh cả, thậm chí cô cũng không thích anh, nhưng dựa vào cái gì cô lại được anh đối xử tốt đến như vậy?
Sau đó dưới cơn giận của mình, cô ta lấy trộm bức thư tình Yến Tây Minh viết cho Lê Niệm.
Vào đúng thời gian hẹn ghi trên lá thư, đêm đó cô ta đi tới trước cổng trường, cách đó không xa, quả nhiên Yến Tây Minh im lặng đứng chờ ở đó.
Triệu Nhân cũng không biết cô ta tới để làm gì, có lẽ chỉ muốn nhìn trộm anh một chút.
Cô ta cũng không dám xuất hiện, với sự nhạy bén của Yến Tây Minh, nếu nhìn thấy cô ta ở chỗ này, nhất định anh có thể phát hiện ra manh mối.
Triệu Nhân nhìn anh đợi từ 7 giờ đến 10 giờ, từ ngày nắng đến mưa to, đương nhiên Lê Niệm không hề tới.
Một tiếng “Ầm” vang lên, sét đánh trên bầu trời, tiếng sấm vang to, mưa cũng càng lúc càng to hơn.
Triệu Nhân ngồi trong xe riêng, nhìn thấy Yến Tây Minh không hề tránh mưa, sóng lưng thon gầy vẫn thẳng tắp như cũ, cả người từ trên xuống dưới đều bị nước mưa xối ướt, nhưng vẫn kiên trì như cũ không di chuyển bước chân dù chỉ là một chút.
Mái tóc đen ướt đẫm che khuất mắt anh, nên không thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Triệu Nhân cũng không dám tưởng tượng hiện tại anh có biểu cảm gì.
Một lát sau, dường như Yến Tây Minh quyết tâm muốn gọi điện thoại, lấy điện thoại ra, không biết anh nhìn thấy gì, đột nhiên cơ thể cứng đờ, anh ngẩng đầu ngay lập tức, cuối cùng Triệu Nhân cũng nhìn thấy khuôn mặt anh.
Sắc mặt của thiếu niên cực kỳ tái nhợt, không hề có chút máu, nước mưa không ngừng chảy xuống khuôn mặt, chật vật giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Anh nhìn thấy gì chứ?
Có người gửi tin nhắn cho anh sao?
Trong đầu Triệu Nhân đồng thời hiện lên hai câu hỏi này, cảm thấy rất đau lòng, chỉ muốn xuống xe chạy tới ôm lấy anh.
Cô ta nhìn thấy Yến Tây Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc sau mới cử động ngón tay muốn trả lời tin nhắn, nhưng không biết có phải điện thoại bị nước vào không, dường như anh trả lời mấy lần nhưng vẫn không thành công.
Vì vậy Yến Tây Minh rời khỏi cổng trường.
Triệu Nhân kêu tài xế đi theo anh, nhìn thấy anh đi vào một cửa hàng sửa điện thoại, mười phút sau đã đi ra.
Yến Tây Minh đi rồi, Triệu Nhân ma xui quỷ khiến bước xuống xe, đi vào cửa hàng kia, hỏi ông chủ: “Chú ơi, trai đẹp kia vừa mới tới đây làm gì thế?”
Ông chủ ngậm điếu thuốc, nhìn cô ta một cái, dùng tua vít vặn ốc màn hình di động: “Tới cửa hàng của tôi thì có thể làm gì, sửa điện thoại chứ làm gì, sao, cô quen cậu ta à?”
“Xem như là vậy.” Triệu Nhân mơ hồ nói: “Điện thoại cậu ấy còn sửa được không?”
“Kiểu dáng quá cũ rồi, vốn dĩ cũng không chịu được nữa, lại còn bị dính nước lâu như vậy, rất khó nói, cô nói xem người trẻ tuổi như cậu ta, lại dùng điện thoại của 5 năm trước, vậy mà vẫn còn muốn sửa.” Ông chủ lắc đầu nói.
Triệu Nhân: “Phải sửa bao lâu vậy?”
“Khoảng năm sáu tiếng, cũng không chắc nữa, bây giờ cũng trễ rồi, tôi kêu cậu ta ngày mai quay lại lấy…rốt cuộc cô tới đây để làm gì? Cũng muốn sửa điện thoại sao?”
Ông chủ nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trong đầu Triệu Nhân chỉ có một suy nghĩ: “Điện thoại này của cậu ta, sau khi sửa xong có thể đưa cho tôi không?”
Ông chủ kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Không được không được, cái này là của khách.”
Triệu Nhân nói thẳng: “Tôi ra giá 100.000 tệ.”
“…”
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, câu nói này có thể áp dụng đa số mọi người trên thế giới.
Triệu Nhân ngồi chờ trong tiệm, sau khi cô ta nhận được điện thoại, lại phát hiện bên trong vẫn còn sim điện thoại, cô ta ngẩn người, người luôn khôn khéo như Yến Tây Minh từ trước đến nay vậy mà lại phạm phải một lỗi sai cấp thấp này, đúng là không thể tưởng tượng được.
Triệu Nhân mở nguồn điện thoại, muốn tìm lý do anh trở nên kỳ lạ như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn của Lê Niệm gửi cho anh cách đây không lâu.
[Thi đại học thật tốt! Chúc cậu tiền đồ như gấm, tương lai tươi sáng.]
Cuối cùng Triệu Nhân cũng hiểu được, cộng thêm tình huống lúc đó của Yến Tây Minh, nhất định anh cho rằng bản thân đã bị từ chối.
Khó trách sắc mặt của anh khó coi như vậy, còn thất hồn lạc phách.
Triệu Nhân mím môi, để tránh cho Lê Niệm nghi ngờ, cô ta trả lời lại: [Cậu cũng vậy.]
Lúc đó, suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, cô ta đã không chiếm được, thì Lê Niệm cũng đừng hòng.
Sau đó, đến tận lúc kỳ thi đại học kết thúc, Triệu Nhân vẫn chưa từng nhìn thấy Yến Tây Minh, cũng không nhìn thấy Lê Niệm, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày đều bình thản trôi qua.
Còn lá thư Yến Tây Minh viết cho Lê Niệm, tuy rằng có rất nhiều lần cô ta muốn xé nát, nhưng không biết vì sao cô ta vẫn giữ lại, giống như để chứng kiến lại mối tình đầu thất bại của cô ta.
Để đánh thức cô ta, không bao giờ trở thành kẻ ngốc trong tình yêu.
Vốn dĩ Triệu Nhân tưởng rằng Lê Niệm không để tâm tới Yến Tây Minh, rốt cuộc từ trước tới nay hình như đều là Yến Tây Minh đơn phương, Lê Niệm chỉ cần nằm yên nhận lấy, khiến cho cô ta vừa ghen tị vừa hận thù.
Đây cũng là lý do Triệu Nhân ghét cô nhất.
Cho đến khi Lê Niệm tức giận chạy tới hỏi cô ta về lá thư, sau khi đọc xong, lại giống như bị phát điên, xông thẳng vào nhà cô ta, ngón tay thon dài giật mạnh cổ áo cô ta, lạnh lùng nói tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, về sau trong tương lai chỉ cần những thứ liên quan tới cậu, cha cậu, mẹ cậu, cả nhà cậu, tôi đều sẽ chống đối!
Triệu Nhân nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô.
Đột nhiên cô ta hiểu rõ.
Đây cũng là một kẻ ngốc.
Sau khi gặp được Yến Tây Minh, cô ta cảm thấy bản thân giống như biến thành con ngốc vậy.
Triệu Nhân nghi ngờ anh là người trời cao phái tới để trừng trị mình.
Nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ suy nghĩ này, bởi vì Yến Tây Minh chưa bao giờ đối xử ‘đặc biệt’ với cô ta cả, trong mắt anh cũng chưa từng có cô ta.
Lần đầu tiên Triệu Nhân nhìn thấy Yến Tây Minh, là vào ngày khai giảng lớp mười, bọn họ được xếp chung một lớp với nhau.
Lúc đó Yến Tây Minh không đeo khẩu trang, môi hồng răng trắng, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt cực kỳ nổi bật, là một thiếu niên hoạt sắc sinh hương [1].
[1] Hoạt sắc sinh hương: 1.Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt | 2. phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người | 3. lời văn sinh động cuốn hút [Nguồn].
Xung quanh Triệu Nhân, trai đẹp nhiều tới mức đếm không xuể, cô ta đã nhìn tới mức chán ngắt, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người thuần khiết giống như Yến Tây Minh, là người không sến sẩm, lại còn có khí chất xuất sắc.
Cô ta cũng giống như rất nhiều nữ sinh khác, vừa nhìn thấy đã đắm chìm, cũng làm rất nhiều cách điên cuồng theo đuổi anh.
Bọn họ học ở lớp chuyên, là trọng điểm của Bắc Dục, là học sinh đứng đầu trong số các học sinh đứng đầu, nhưng thành tích của Yến Tây Minh vẫn luôn nổi bật ở đây, vì anh lớn lên rất đẹp, học tập cũng rất giỏi, Triệu Nhân không phải là người đầu tiên theo đuổi anh, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng chắc chắn là người có tiền nhất.
Cô ta mua rất nhiều đồ mắc tiền cho anh, vào tuần khai giảng đầu tiên lập tức tỏ tình với Yến Tây Minh.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu.”
Thiếu niên nhận bất kỳ thứ gì của cô ta, vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả nở nụ cười cũng bủn xỉn.
Triệu Nhân vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục theo đuổi, sau đó Yến Tây Minh không còn kiên nhẫn nữa, ngay cả nói chuyện với cô ta cũng không, trực tiếp làm lơ cô ta.
Bạn ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh là nữ sinh, học tập so với Yến Tây Minh còn tốt hơn, là người đứng hạng nhất trong lớp bọn họ, ngày thường cô ấy luôn cột tóc đuôi ngựa, đeo mắt kính gọng vuông, một năm bốn mùa đều mặc đồng phục trường, mỗi khi nói chuyện cảm thấy lo lắng thì sẽ để lộ giọng địa phương của mình ra, ở trong phòng học không đọc sách thì cũng là làm bài, là một học sinh giỏi điển hình, nhưng trong mắt Triệu Nhân, cậu ta chính là con nhỏ đến từ nông thôn cực kỳ quê mùa.
Nhưng một nữ sinh như vậy, lại có quan hệ không tệ với Yến Tây Minh, Triệu Nhân thường xuyên nhìn thấy bọn họ thảo luận bài tập với nhau, khi đó Yến Tây Minh không còn lạnh nhạt như bình thường, anh rất thích làm bài, nếu gặp trúng bài không hiểu anh sẽ hỏi giáo viên hoặc bạn học, lâu lâu cũng sẽ mỉm cười nói chuyện phiếm với bạn học, nói chung là tốt hơn nhiều khi ở cạnh cô ta.
Tuy rằng nhìn qua Yến Tây Minh và nhỏ học sinh giỏi kia chỉ là bạn học học cùng lớp bình thường, không hề có chút mập mờ gì, nhưng Triệu Nhân vẫn không thể nhịn được cảm thấy rất ghen tị, sau đó cô ta đã làm một việc cho đến tận bây giờ cô ta vẫn cảm thấy rất hối hận.
Cô ta tìm một vài người chị em, chặn nhỏ học sinh giỏi ở toilet, lột sạch quần áo rồi chụp ảnh lại, uy hiếp cô ấy không được nói chuyện với Yến Tây Minh nữa.
Không nghĩ tới nhỏ học sinh giỏi không hề mềm yếu giống như vẻ bề ngoài, sau khi quay về khóc lóc nói chuyện này cho cha mẹ và giáo viên, giáo viên cực kỳ tức giận, còn phê bình cô ta trước toàn trường.
Nói thật Triệu Nhân không hề để ý những chuyện này, điều khiến cho cô ta khó chịu chính là thái độ của Yến Tây Minh với cô ta, trước kia anh chỉ không có kiên nhẫn với cô ta mà tôi, nhưng hiện tại lại là thái độ cực kỳ chán ghét.
Tự đó về sau, Yến Tây Minh không còn nói chuyện với nhỏ học sinh giỏi hay bất kỳ nữ sinh nào khác trong lớp nữa, anh cũng không còn cười, chỉ giao tiếp sơ với nam sinh trong lớp mà thôi, mà Triệu Nhân bởi vì trong nhà đưa rất nhiều tiền bồi thường cho nhà nhỏ học sinh giỏi, nên cha mẹ của đối phương lựa chọn thông cảm, hơn nữa sau lưng cô ta còn có quan hệ, cho nên mới không bị nhà trường đuổi học.
Triệu Nhân cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà lùi bước, lớp 11, cô ta nghe nói mẹ của Yến Tây Minh qua đời, kinh tế trong nhà rất khó khăn, nên lập tức đi tìm anh, nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô ta, cô ta có thể cho anh và em gái tiền học tới đại học, nhưng lại bị Yến Tây Minh từ chối thẳng, anh chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Cút.”
Sao Triệu Nhân có thể chịu đựng ủy khuất này chứ, sau khi biết được địa chỉ nhà anh, cô ta đã tìm mấy tên côn đồ tới nhà anh gây chuyện, không đồng ý thì sẽ không buông tha một hai ép anh phải đồng ý, nhưng không nghĩ tới thân thủ Yến Tây Minh cực kỳ lợi hại, có thể đánh bại hết những người đó, hơn nữa còn đánh rất nghiêm trọng.
Xong việc tuy rằng anh báo cảnh sát, chỉ là anh phòng vệ quá đáng, nhưng vì anh vẫn còn là vị thành niên, về tình cảm có thể tha thứ, cảnh sát cũng chỉ tạm giam anh mấy ngày, phê bình giáo dục anh một chút, rồi mới thả ra, nhưng chuyện này đã bị nhà trường biết, bọn họ không thể chấp nhận một mối nguy hiểm tiềm ẩn học ở trường này, nên muốn Yến Tây Minh nghỉ học.
Sau khi Triệu Nhân biết tin, cô ta lập tức phát điên, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy anh, nói chỉ cần anh cầu xin cô ta, cô ta sẽ nói chuyện với nhà trường, anh không cần phải nghỉ học nữa.
Nhưng Yến Tây Minh chỉ lạnh nhạt liếc cô ta một cái, rời đi không chút do dự, cũng không thèm quay đầu lại.
Sau đó hoàn toàn biến mất khỏi Bắc Dục.
—
Một lần nữa Triệu Nhân gặp lại Yến Tây Minh, là trong bữa tiệc sinh nhật của Lê Quảng Minh, cô ta nhìn thấy Yến Tây Minh mặc quần áo phục vụ, khom lưng, quỳ một gối trên mặt đất, ánh mắt rũ xuống, mang giày cao gót cho cô chủ nhà họ Lê.
Cô ta không thể tin được khi nhìn thấy cảnh này, Yến Tây Minh là một người cao ngạo như vậy, sao có thể khom lưng uốn gối vì người khác chứ, hơn nữa đối phương còn là nữ sinh.
Rõ ràng cô ta và Lê Niệm đều là một loại người, vì sao anh không chịu cúi đầu trước cô ta chứ?
Triệu Nhân cảm thấy rất không cam lòng, tình cảm cô ta dành cho Yến Tây Minh đã nguội lạnh lại bắt đầu bùng cháy, cứ nghĩ tới chuyện mỗi lần cô ta tỏ tình anh đều bỏ đi, mặc dù muốn từ bỏ, nhưng làm thế nào cũng không làm được, trong đầu suốt ngày đều suy nghĩ về chuyện của anh.
Vì vậy cô ta tốn rất nhiều sức mới có thể chuyển tới trường cấp 3 anh đang học, lần này cô ta quyết tâm thu gọn răng nanh, thay đổi triệt để, tuyệt đối không chọc cho anh chán ghét.
Nhưng anh vẫn tránh cô ta giống như rắn rết, không hề che giấu thái độ chán ghét với cô ta.
Bất luận cô ta có làm gì anh cũng không cảm thấy vui.
Trước ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, ngày nào Yến Tây Minh và Lê Niệm cũng đều đi tới phòng âm nhạc tập luyện, có một ngày, Triệu Nhân không nhịn được trộm đi tới nhìn lén, đứng trước ở cửa, vừa vặn nhìn thấy cảnh Yến Tây Minh đang đắp áo khoác cho Lê Niệm.
Mặt trời dần lặn xuống núi, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuyên qua cửa kính, dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của anh.
Thiếu niên im lặng nhìn Lê Niệm, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, vẻ mặt dịu dàng mà cô ta chưa từng được nhìn thấy.
Triệu Nhân đứng ở phía xa nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập đố kỵ.
Anh càng dịu dàng bao nhiêu, cô ta càng không cam lòng bấy nhiêu.
Tại sao Lê Niệm chưa từng làm gì cho anh cả, thậm chí cô cũng không thích anh, nhưng dựa vào cái gì cô lại được anh đối xử tốt đến như vậy?
Sau đó dưới cơn giận của mình, cô ta lấy trộm bức thư tình Yến Tây Minh viết cho Lê Niệm.
Vào đúng thời gian hẹn ghi trên lá thư, đêm đó cô ta đi tới trước cổng trường, cách đó không xa, quả nhiên Yến Tây Minh im lặng đứng chờ ở đó.
Triệu Nhân cũng không biết cô ta tới để làm gì, có lẽ chỉ muốn nhìn trộm anh một chút.
Cô ta cũng không dám xuất hiện, với sự nhạy bén của Yến Tây Minh, nếu nhìn thấy cô ta ở chỗ này, nhất định anh có thể phát hiện ra manh mối.
Triệu Nhân nhìn anh đợi từ 7 giờ đến 10 giờ, từ ngày nắng đến mưa to, đương nhiên Lê Niệm không hề tới.
Một tiếng “Ầm” vang lên, sét đánh trên bầu trời, tiếng sấm vang to, mưa cũng càng lúc càng to hơn.
Triệu Nhân ngồi trong xe riêng, nhìn thấy Yến Tây Minh không hề tránh mưa, sóng lưng thon gầy vẫn thẳng tắp như cũ, cả người từ trên xuống dưới đều bị nước mưa xối ướt, nhưng vẫn kiên trì như cũ không di chuyển bước chân dù chỉ là một chút.
Mái tóc đen ướt đẫm che khuất mắt anh, nên không thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Triệu Nhân cũng không dám tưởng tượng hiện tại anh có biểu cảm gì.
Một lát sau, dường như Yến Tây Minh quyết tâm muốn gọi điện thoại, lấy điện thoại ra, không biết anh nhìn thấy gì, đột nhiên cơ thể cứng đờ, anh ngẩng đầu ngay lập tức, cuối cùng Triệu Nhân cũng nhìn thấy khuôn mặt anh.
Sắc mặt của thiếu niên cực kỳ tái nhợt, không hề có chút máu, nước mưa không ngừng chảy xuống khuôn mặt, chật vật giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Anh nhìn thấy gì chứ?
Có người gửi tin nhắn cho anh sao?
Trong đầu Triệu Nhân đồng thời hiện lên hai câu hỏi này, cảm thấy rất đau lòng, chỉ muốn xuống xe chạy tới ôm lấy anh.
Cô ta nhìn thấy Yến Tây Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc sau mới cử động ngón tay muốn trả lời tin nhắn, nhưng không biết có phải điện thoại bị nước vào không, dường như anh trả lời mấy lần nhưng vẫn không thành công.
Vì vậy Yến Tây Minh rời khỏi cổng trường.
Triệu Nhân kêu tài xế đi theo anh, nhìn thấy anh đi vào một cửa hàng sửa điện thoại, mười phút sau đã đi ra.
Yến Tây Minh đi rồi, Triệu Nhân ma xui quỷ khiến bước xuống xe, đi vào cửa hàng kia, hỏi ông chủ: “Chú ơi, trai đẹp kia vừa mới tới đây làm gì thế?”
Ông chủ ngậm điếu thuốc, nhìn cô ta một cái, dùng tua vít vặn ốc màn hình di động: “Tới cửa hàng của tôi thì có thể làm gì, sửa điện thoại chứ làm gì, sao, cô quen cậu ta à?”
“Xem như là vậy.” Triệu Nhân mơ hồ nói: “Điện thoại cậu ấy còn sửa được không?”
“Kiểu dáng quá cũ rồi, vốn dĩ cũng không chịu được nữa, lại còn bị dính nước lâu như vậy, rất khó nói, cô nói xem người trẻ tuổi như cậu ta, lại dùng điện thoại của 5 năm trước, vậy mà vẫn còn muốn sửa.” Ông chủ lắc đầu nói.
Triệu Nhân: “Phải sửa bao lâu vậy?”
“Khoảng năm sáu tiếng, cũng không chắc nữa, bây giờ cũng trễ rồi, tôi kêu cậu ta ngày mai quay lại lấy…rốt cuộc cô tới đây để làm gì? Cũng muốn sửa điện thoại sao?”
Ông chủ nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trong đầu Triệu Nhân chỉ có một suy nghĩ: “Điện thoại này của cậu ta, sau khi sửa xong có thể đưa cho tôi không?”
Ông chủ kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Không được không được, cái này là của khách.”
Triệu Nhân nói thẳng: “Tôi ra giá 100.000 tệ.”
“…”
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, câu nói này có thể áp dụng đa số mọi người trên thế giới.
Triệu Nhân ngồi chờ trong tiệm, sau khi cô ta nhận được điện thoại, lại phát hiện bên trong vẫn còn sim điện thoại, cô ta ngẩn người, người luôn khôn khéo như Yến Tây Minh từ trước đến nay vậy mà lại phạm phải một lỗi sai cấp thấp này, đúng là không thể tưởng tượng được.
Triệu Nhân mở nguồn điện thoại, muốn tìm lý do anh trở nên kỳ lạ như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn của Lê Niệm gửi cho anh cách đây không lâu.
[Thi đại học thật tốt! Chúc cậu tiền đồ như gấm, tương lai tươi sáng.]
Cuối cùng Triệu Nhân cũng hiểu được, cộng thêm tình huống lúc đó của Yến Tây Minh, nhất định anh cho rằng bản thân đã bị từ chối.
Khó trách sắc mặt của anh khó coi như vậy, còn thất hồn lạc phách.
Triệu Nhân mím môi, để tránh cho Lê Niệm nghi ngờ, cô ta trả lời lại: [Cậu cũng vậy.]
Lúc đó, suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, cô ta đã không chiếm được, thì Lê Niệm cũng đừng hòng.
Sau đó, đến tận lúc kỳ thi đại học kết thúc, Triệu Nhân vẫn chưa từng nhìn thấy Yến Tây Minh, cũng không nhìn thấy Lê Niệm, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày đều bình thản trôi qua.
Còn lá thư Yến Tây Minh viết cho Lê Niệm, tuy rằng có rất nhiều lần cô ta muốn xé nát, nhưng không biết vì sao cô ta vẫn giữ lại, giống như để chứng kiến lại mối tình đầu thất bại của cô ta.
Để đánh thức cô ta, không bao giờ trở thành kẻ ngốc trong tình yêu.
Vốn dĩ Triệu Nhân tưởng rằng Lê Niệm không để tâm tới Yến Tây Minh, rốt cuộc từ trước tới nay hình như đều là Yến Tây Minh đơn phương, Lê Niệm chỉ cần nằm yên nhận lấy, khiến cho cô ta vừa ghen tị vừa hận thù.
Đây cũng là lý do Triệu Nhân ghét cô nhất.
Cho đến khi Lê Niệm tức giận chạy tới hỏi cô ta về lá thư, sau khi đọc xong, lại giống như bị phát điên, xông thẳng vào nhà cô ta, ngón tay thon dài giật mạnh cổ áo cô ta, lạnh lùng nói tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, về sau trong tương lai chỉ cần những thứ liên quan tới cậu, cha cậu, mẹ cậu, cả nhà cậu, tôi đều sẽ chống đối!
Triệu Nhân nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô.
Đột nhiên cô ta hiểu rõ.
Đây cũng là một kẻ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.