Chương 4
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
17/06/2023
Mạc Uyển Đình tỉnh dậy thấy bản thân đang năm trong bệnh viện Phó Huy Nhân ngồi trên sofa cách đó không xa cô nhẹ nhàng gọi.
"Thiếu gia."
Phó Huy Nhân nghe giọng cô mới thả lỏng cơ thể dựa vào sofa. Cả một đêm không ngủ cơ thể anh thực sự rất mệt mỏi. Thấy anh không phản ứng gì Mạc Uyển Đình mặc dù cơ thể còn yếu vẫn tự ý đứng dậy đi đến chỗ anh. Ngồi xuống cạnh anh như con mèo nhỏ mắc lỗi vươn đôi tay nhỏ bám lấy tay anh. Phó Huy Nhân vốn muốn hất ra nhưng nghĩ tới cơ thể nhỏ kia còn yếu liền kéo mạnh cô ngồi vào lòng mình.
"Em biết mình bị dạ dày không?"
"Thỉnh thoảng có đau một chút. Nhưng không có vấn đề gì hết."- Mạc Uyển Đình xua tay ý bảo bản thân không sao.
Khuôn mặt Phó Huy Nhân đen lại đau đến nhập viện còn kêu bản thân không sao. Cô có biết anh bị bác sĩ mắng đến lỗi vuốt mặt không kịp không.
"Chỉ cần uống vài viên thuốc là không sao mà!"- Mạc Uyển Đình thấy sắc mặt anh không tốt cô vội vàng giải thích.
Phó Huy Nhân vốn muốn trách mắng cô nhưng nghĩ lại thì cô ra nông nỗi này do đâu. Trách nghiệm anh phải gánh lại để một người phụ nữ yếu đuối gánh vát, mấy trăm nhân viện đều trông chờ vào cô mỗi ngày lo trên lo dưới bản thân lại tự thân đi ký hợp đồng lấy lòng đối tác không tiếc bản thân uống rượu ăn uống vô tội vạ bản thân tổn thương là chuyện bình thường. Anh không có quyền oán trách cô. Điều muốn nói đều nuốt vào trong, bàn tay anh thò vào trong áo xoa nhẹ bụng cô.
"Không được uống rượu , cũng không được ăn đồ cay chua, phải uống thuốc đầy đủ tôi sẽ kiểm tra."
Mạc Uyển Đình gật đầu dựa vào ngực anh. Phó Huy Nhân thở dài hôn lên trán cô.
"Phải ở bệnh viện ba ngày."
"Em còn phải đi làm có rất nhiều việc còn đang đợi em giải quyết. Thiếu gia em không có sao?"- Mạc Uyển Đình nồng tay vào ngón tay anh.
Một người đi làm tính công như anh làm sao hiểu được áp lực một người gánh trên vai hàng trăm ngôi nhà như cô. Cho dù yếu đuối cho dù gục ngã cô cũng không được biểu đạt, các tiểu thư quyền quý khác đi mua sắm váy vóc trang sức, tụ tập bạn bè, đi du lịch, cuối cùng lấy một thiếu gia sau đó có một cuộc sống giàu sang phú quý ở nhà sinh con hoàn thành nghĩa vụ trong khi đó cô làm gì đi ký hợp đồng, đi tiếp rượu, không ai chống lưng không ai giúp đỡ thậm trí không ai bảo vệ.
Nhìn cô mệt mỏi ngủ ngon trong lòng mình mới thấy anh hèn hạ đến độ nào ngoài chạy trốn ra anh chứ từng đứng ra đối mặt sự thật.
Sáng hôm sau, Mạc Uyển Đình tỉnh dậy anh đã rời đi. Cô gọi điện cho Hạ Tiểu Lam( nữ thư ký) mang tài liệu tới bệnh viện cho cô. Khi biết cô nằm viện mặc dù không tình nguyện lắm cô nàng vẫn ôm tài liệu tới cho cô.
"Giám dốc, cô đang nằm viện không cần liều mạng nhỏ như vậy đâu."- Hạ Tiểu Lam bất bình thay cô.
"Sao có thể nếu tôi không làm công việc chất đống sau này rất khó giải quyết. Đúng rồi! Hôm nay có cuộc hẹn với Bạch giám dốc cô giúp tôi rời lịch ba ngày sau đi khảo sát nha!"- Mạc Uyển Đình mỉm cười chủ yếu cô không muốn đến lúc giao trả lại công ty cho anh là đống hoang tàn lên mới cật lực như vậy.
Sáng mới thông báo buổi chiều Bạch Kha Tuấn đã mang hoa quả và một bó hoa hồng tới thăm cô.
"Bạch tổng thật phiền anh quá!"
"Đừng khách sáo cứ gọi tôi là Kha Tuấn là được rồi!
Mạc Uyển Đình cười ngượng ngùng dù sao cô và anh cũng chỉ mới gặp nhau vài lần hơn nữa đều vì công việc hết.
"Xin lỗi tôi nghĩ chúng ta làm bạn."- Bạch Kha Tuấn ngại ngùng nói.
" Chuyện đó dương nhiên rồi!"
"Giờ cùng hết giờ làm rồi ! Cô cứ gọi tôi là Bạch tổng có vẻ không hay cho lắm!"
"Xin lỗi anh. Anh Bạch anh ngồi đi."
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao chỉ là bệnh cũ tái phát người nhà cứ lo quá mới bắt nằm viện thời gian thôi! Chỉ là chuyện đi khảo sát chắc phải lùi lại một thời gian."
"Chuyện đó cô không cần lo tôi có thể sắp xếp được."
"Vậy cám ơn anh. "- Mạc Uyển Đình nói xong cả hai đều rơi vào trầm tư không biết nói gì thêm.
Cũng may Bạch Kha Tuấn rất biết để ý anh xin phép về trước mới khiến cả hai không ngại ngùng .
Nhưng vấn đề lớn đến rồi đây Phó Huy Nhân đến bệnh viện mặt anh liền khó ở . Cô đã rất ngoan ngoãn nằm viện cũng không làm việc trước mặt anh còn ngoan ngoãn ăn đồ anh mang đến tại sao anh vẫn mang khuôn mặt thế giới nợ anh tiền vậy.
"Thiếu gia. Cậu làm sao vậy?"- Mạc Uyển Đình không nhịn nổi bước đến dỗ dành anh .
"Hôm nay ai đến thăm em ."
"À là đối tác hôm trước tới. Sao vậy cậu biết người ta sao?"
"Không biết."- Phó Huy Nhân càng bực dọc hơn hùng hăn nói với cô.
"Vậy sao cậu khó chịu vậy?"
"Không có ."
"Cậu nói dối. Ruốc cuộc cậu làm sao thế ?"
"Tôi đang ghen."
"Hả?"- Mạc Uyển Đình bất ngờ kêu lên.
"Có ai đi thăm bệnh nhân lại mang hoa hồng không?"
"Thiếu gia."
Phó Huy Nhân nghe giọng cô mới thả lỏng cơ thể dựa vào sofa. Cả một đêm không ngủ cơ thể anh thực sự rất mệt mỏi. Thấy anh không phản ứng gì Mạc Uyển Đình mặc dù cơ thể còn yếu vẫn tự ý đứng dậy đi đến chỗ anh. Ngồi xuống cạnh anh như con mèo nhỏ mắc lỗi vươn đôi tay nhỏ bám lấy tay anh. Phó Huy Nhân vốn muốn hất ra nhưng nghĩ tới cơ thể nhỏ kia còn yếu liền kéo mạnh cô ngồi vào lòng mình.
"Em biết mình bị dạ dày không?"
"Thỉnh thoảng có đau một chút. Nhưng không có vấn đề gì hết."- Mạc Uyển Đình xua tay ý bảo bản thân không sao.
Khuôn mặt Phó Huy Nhân đen lại đau đến nhập viện còn kêu bản thân không sao. Cô có biết anh bị bác sĩ mắng đến lỗi vuốt mặt không kịp không.
"Chỉ cần uống vài viên thuốc là không sao mà!"- Mạc Uyển Đình thấy sắc mặt anh không tốt cô vội vàng giải thích.
Phó Huy Nhân vốn muốn trách mắng cô nhưng nghĩ lại thì cô ra nông nỗi này do đâu. Trách nghiệm anh phải gánh lại để một người phụ nữ yếu đuối gánh vát, mấy trăm nhân viện đều trông chờ vào cô mỗi ngày lo trên lo dưới bản thân lại tự thân đi ký hợp đồng lấy lòng đối tác không tiếc bản thân uống rượu ăn uống vô tội vạ bản thân tổn thương là chuyện bình thường. Anh không có quyền oán trách cô. Điều muốn nói đều nuốt vào trong, bàn tay anh thò vào trong áo xoa nhẹ bụng cô.
"Không được uống rượu , cũng không được ăn đồ cay chua, phải uống thuốc đầy đủ tôi sẽ kiểm tra."
Mạc Uyển Đình gật đầu dựa vào ngực anh. Phó Huy Nhân thở dài hôn lên trán cô.
"Phải ở bệnh viện ba ngày."
"Em còn phải đi làm có rất nhiều việc còn đang đợi em giải quyết. Thiếu gia em không có sao?"- Mạc Uyển Đình nồng tay vào ngón tay anh.
Một người đi làm tính công như anh làm sao hiểu được áp lực một người gánh trên vai hàng trăm ngôi nhà như cô. Cho dù yếu đuối cho dù gục ngã cô cũng không được biểu đạt, các tiểu thư quyền quý khác đi mua sắm váy vóc trang sức, tụ tập bạn bè, đi du lịch, cuối cùng lấy một thiếu gia sau đó có một cuộc sống giàu sang phú quý ở nhà sinh con hoàn thành nghĩa vụ trong khi đó cô làm gì đi ký hợp đồng, đi tiếp rượu, không ai chống lưng không ai giúp đỡ thậm trí không ai bảo vệ.
Nhìn cô mệt mỏi ngủ ngon trong lòng mình mới thấy anh hèn hạ đến độ nào ngoài chạy trốn ra anh chứ từng đứng ra đối mặt sự thật.
Sáng hôm sau, Mạc Uyển Đình tỉnh dậy anh đã rời đi. Cô gọi điện cho Hạ Tiểu Lam( nữ thư ký) mang tài liệu tới bệnh viện cho cô. Khi biết cô nằm viện mặc dù không tình nguyện lắm cô nàng vẫn ôm tài liệu tới cho cô.
"Giám dốc, cô đang nằm viện không cần liều mạng nhỏ như vậy đâu."- Hạ Tiểu Lam bất bình thay cô.
"Sao có thể nếu tôi không làm công việc chất đống sau này rất khó giải quyết. Đúng rồi! Hôm nay có cuộc hẹn với Bạch giám dốc cô giúp tôi rời lịch ba ngày sau đi khảo sát nha!"- Mạc Uyển Đình mỉm cười chủ yếu cô không muốn đến lúc giao trả lại công ty cho anh là đống hoang tàn lên mới cật lực như vậy.
Sáng mới thông báo buổi chiều Bạch Kha Tuấn đã mang hoa quả và một bó hoa hồng tới thăm cô.
"Bạch tổng thật phiền anh quá!"
"Đừng khách sáo cứ gọi tôi là Kha Tuấn là được rồi!
Mạc Uyển Đình cười ngượng ngùng dù sao cô và anh cũng chỉ mới gặp nhau vài lần hơn nữa đều vì công việc hết.
"Xin lỗi tôi nghĩ chúng ta làm bạn."- Bạch Kha Tuấn ngại ngùng nói.
" Chuyện đó dương nhiên rồi!"
"Giờ cùng hết giờ làm rồi ! Cô cứ gọi tôi là Bạch tổng có vẻ không hay cho lắm!"
"Xin lỗi anh. Anh Bạch anh ngồi đi."
"Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao chỉ là bệnh cũ tái phát người nhà cứ lo quá mới bắt nằm viện thời gian thôi! Chỉ là chuyện đi khảo sát chắc phải lùi lại một thời gian."
"Chuyện đó cô không cần lo tôi có thể sắp xếp được."
"Vậy cám ơn anh. "- Mạc Uyển Đình nói xong cả hai đều rơi vào trầm tư không biết nói gì thêm.
Cũng may Bạch Kha Tuấn rất biết để ý anh xin phép về trước mới khiến cả hai không ngại ngùng .
Nhưng vấn đề lớn đến rồi đây Phó Huy Nhân đến bệnh viện mặt anh liền khó ở . Cô đã rất ngoan ngoãn nằm viện cũng không làm việc trước mặt anh còn ngoan ngoãn ăn đồ anh mang đến tại sao anh vẫn mang khuôn mặt thế giới nợ anh tiền vậy.
"Thiếu gia. Cậu làm sao vậy?"- Mạc Uyển Đình không nhịn nổi bước đến dỗ dành anh .
"Hôm nay ai đến thăm em ."
"À là đối tác hôm trước tới. Sao vậy cậu biết người ta sao?"
"Không biết."- Phó Huy Nhân càng bực dọc hơn hùng hăn nói với cô.
"Vậy sao cậu khó chịu vậy?"
"Không có ."
"Cậu nói dối. Ruốc cuộc cậu làm sao thế ?"
"Tôi đang ghen."
"Hả?"- Mạc Uyển Đình bất ngờ kêu lên.
"Có ai đi thăm bệnh nhân lại mang hoa hồng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.