Chương 62
Mạch Ngôn Xuyên
01/04/2019
Có đôi khi không thể ép người quá đáng, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Từ Kính Dư đặt tay ở mép dưới nội y của Ứng Hoan, vuốt ve qua lại, thấp giọng hỏi: "Hửm?" Như là cố ý, một hai phải nghe được đáp án của cô, nếu cô nói không, anh lập tức quân tử mà rút tay ra.
Cả người Ứng Hoan như nhũn ra, máu trong người nóng lên theo những nơi anh chạm tới.
Cô cảm thấy sau khi mình yêu đương với Từ Kính Dư, cô thường thường trở nên không giống chính mình, xúc động sẽ lây bệnh, cảm xúc sẽ kích phát.
Cô dùng sức cắn một cái lên môi anh.
Ánh mắt Từ Kính Dư tối sầm lại, hôn cô rất mạnh.
Dì lao công đã tắt điều hòa, ban đêm tháng sáu khô nóng, thân thể Ứng Hoan sợ lạnh, không dễ ra mồ hôi, lúc này dính sát vào thân thể nóng bỏng của anh, mồ hôi chậm rãi ra tuôn ra, giống như đang ôm lò sưởi. Cô cảm thấy mình chơi với lửa, Từ Kính Dư chính là ngọn lửa kia.
Ánh đèn trong phòng nghỉ không quá sáng chói, khá nhu hòa, chiếu lên khuôn mặt của thiếu nữ, lông mi nhẹ nhàng rung động, nhấp nháy giống như hai cánh quạt nhỏ.
Mắt Từ Kính Dư có chút hồng, lòng bàn tay anh bóp eo cô, nhìn chằm chằm cô gái trong lòng ngực, muốn bắt nạt cô nhưng lại luyến tiếc.
Nửa ngày, bàn tay ấm áp có phần thô ráp của anh cuối cùng cũng rút ra, sau đó giúp cô kéo áo xuống.
Lại kéo người vào trong lòng ngực.
Ứng Hoan có chút ngốc: Không chạm vào sao?
Anh nói, giọng nói có chút nghẹn, lại như mang theo ý cười: "Muốn anh chạm vào sao?"
Không phải không cho đụng tới à?
Ứng Hoan đỏ mặt, chủ yếu là làn da của cô quá trắng, thoáng thẹn thùng thôi cũng có thể thấy khuôn mặt ửng hồng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư sờ má cô, khóe miệng nâng lên, nhìn cô chăm chú.
Ứng Hoan chớp chớp mắt, cúi đầu dùng sức cắn lên tay anh tạo thành một dấu răng. Từ Kính Dư không thấy đau, giống như hơi ngứa, anh cười nhẹ, bị cô cắn một cái vừa đúng lúc có thể giúp anh tỉnh táo lại.
Ứng Hoan nhả tay anh ra, Từ Kính Dư chà xát đầu ngón tay, anh kéo cô ra xoay người trở về, từ trong ba lô lấy ra một cái kẹo bạc hà màu đen, xé vỏ nhét vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo của bạc hà lan tràn ở trong miệng.
Không đủ lạnh.
Kỳ thật, anh đã sớm miễn dịch với hương vị này.
Ứng Hoan dựa vào cửa, cắn môi, chậm rãi đi tới.
Từ Kính Dư liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên, lại lấy từ trong ba lô một cái kẹo bạc hà, lần này cái có vỏ màu cam. Anh xé vỏ kẹo, nắm vai cô kéo đến trước mặt mình, không hỏi gì cả mà trực tiếp nhét vào miệng cô.
Ứng Hoan: "!!!"
Cô mở to hai mắt trừng anh, vội cúi đầu tìm thùng rác, há mồm muốn phun ra.
Từ Kính Dư che miệng cô, cười nhẹ ra tiếng: "Đừng phun, cái này vị quýt, không lạnh như vậy."
Ứng Hoan chỉ thấy lạnh, nhìn anh đặc biệt vô tội, gật đầu một cái.
Từ Kính Dư lấy một tay ra, cô lập tức hỏi: "Anh làm gì, một hai phải cho em ăn bạc hà?"
Anh lấy bình nước đặt trên bàn, uống hết nửa bình, cười nói: "Cho em hạ hỏa."
Ứng Hoan: "......"
...... Ai muốn hạ hỏa? Anh mới muốn hạ hỏa!
Cô đỏ mặt, không quan tâm mà đẩy anh ra, trực tiếp cúi đầu, đem kẹo bạc hà vị quýt kia phun ra.
Mặc kệ cái gì vị, chỉ cần mang theo vị lạnh lẽo của bạc hà, cô đều không thích.
Từ Kính Dư khẽ vò mái tóc ngắn, cảm thấy không thể ngốc mãi ở chỗ này, kéo ba lô lên rồi bước đến ôm vai cô đi ra cửa "Đưa em về ký túc xá."
Ngoài cửa, nhân viên vệ sinh đi từ WC ra, gặp bọn họ liền cười hỏi: "Sắp đóng cửa rồi mà hai người còn chưa đi sao?"
Ứng Hoan có chút quẫn.
Từ Kính Dư thần sắc tự nhiên gật đầu: "Bây giờ đi."
Hai người đi đến chỗ ngoặt thì gặp Trần Sâm Nhiên, Ứng Hoan dừng một chút, có chút ngoài ý muốn, cả đêm chưa thấy Trần Sâm Nhiên, không nghĩ tới cậu ta còn ở câu lạc bộ. Trần Sâm Nhiên nhìn cô một cái, ánh mắt tối tăm phức tạp còn mang theo chút đau đớn hỗn loạn, vội vàng cúi đầu, xoay người bước đi.
Trần Sâm Nhiên vừa đi qua phòng nghỉ, trùng hợp nghe được Từ Kính Dư hỏi "Có cho chạm vào hay không?"...... Cậu ta cảm thấy mình muốn điên rồi.
Cũng không rõ vì sao lần nào cũng bị cậu ta bắt gặp, cố tình chân cậu ta như đóng đinh tại chỗ, đi không được. Cậu ta chật vật đi đến chỗ ngoặt, dựa vào tường, tự tra tấn chính mình.
Đây là trừng phạt đối với những hành vi trước đây của cậu ta sao?
Ứng Hoan nhìn Trần Sâm Nhiên giống như chạy trối chết, sửng sốt một chút, không nói gì cả.
Từ Kính Dư không có gì biểu cảm nhìn thoáng qua, cúi đầu nhìn cô: "Đi thôi."
Đưa người đến ký túc xá, Từ Kính Dư cười hỏi: "Ngày mai bao nhiêu tuổi?"
Ứng Hoan nói: "Hai mươi."
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, lười biếng mà nói: "Hai mươi à, có thể kết hôn rồi."
Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, nhìn anh. Lâm Tư Vũ thường nói, yêu đương ở đại học khả năng chia tay còn cao hơn yêu đương ở cấp ba, rất nhiều cặp đôi đều không ở bên nhau qua tốt nghiệp, ngược lại yêu đương khi còn ở cấp ba lại được lâu dài hơn. Có đôi khi cô sẽ có một chút sợ hãi, cô và Từ Kính Dư ở bên nhau, fans của anh đều biết, ba mẹ cũng biết, nếu ngày nào đó thật sự chia tay thì phải chia tay như thế nào?
Nghe được anh nói "Kết hôn", mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại cô vô cùng an tâm.
"Còn phải đi học."
"Biết em còn nhỏ."
Bằng không vừa rồi đã thật sự bắt nạt cô.
"Muốn quà gì?"
"...... Gì cũng được."
Không cần mỗi lần tặng quà cũng hỏi cô có được không?
Từ Kính Dư gật gật đầu, nhìn lướt qua bốn phía, quét đến không ít ánh mắt tò mò nghiên cứu, cúi đầu hôn lên tóc cô, xoa nhẹ lên gáy cô rồi nói: "Được rồi. Lên lầu đi."
Cái kia hôn thực nhẹ, Ứng Hoan có một chút cảm giác, không quá để ý, thời điểm xoay người mới phát hiện có rất nhiều người đang xem bọn họ.
Gần đây cô đã quen bị người nhìn như vậy, không quá để ý.
Trở lại ký túc xá, Chung Vi Vi nhướng mày với cô: "Từ Kính Dư cầu hôn cậu?"
Ứng Hoan ngây ngốc: "A? Ai nói?"
Chung Vi Vi chỉ chỉ máy tính, cười không dừng được: "Sao tớ lại có cảm giác bên cạnh cậu có paparazi theo dõi, có người nói ở dưới lầu thấy cậu và Từ Kính Dư, nói Từ Kính Dư muốn kết hôn với cậu."
Ứng Hoan: "......"
Cô bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi Từ Kính Dư cố ý dừng lại dưới lầu sao?
Gần đây Ứng Hoan và Từ Kính Dư luôn được nhắc đến trên diễn đàn, từ sau khi Ứng Hoan tháo niềng răng, trên diễn đàn liền có người nói: Tự mình đi xem, bạn gái Kính Vương thật xinh đẹp, đã bỏ niềng răng.
Đương nhiên, vẫn còn một ít người nói cô phẫu thuật thẩm mỹ.
Còn có không ít người nói cô sửa răng nên mới xinh đẹp, rất nhiều nữ sinh nói muốn đi chỉnh răng, khơi dậy một làn sóng đua nhau đi chỉnh răng.
Ứng Hoan vốn là không quá để ý mấy thứ này, rất ít đi chú ý.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ cũng không có việc gì nên thích đọc mấy tin trên diễn đàn, chủ yếu là sợ có người công kích cô.
Lâm Tư Vũ nhìn thoáng qua giường của Khương Manh, "Người này đã vài ngày không về, cũng không học, vậy là muốn làm sao?"
Ngày đó sau khi Ứng Hoan cùng Khương Manh ngả bài, Khương Manh trở về mang một số đồ đạc rồi rời đi, sau đó chưa về lần nào.
Nghe lớp trưởng nói, cô ta xin nghỉ về nhà.
Ứng Hoan vẫn luôn muốn chờ Khương Manh trở về, giải quyết dứt khoát việc này nhưng đã hơn một tuần, đến bóng dáng cũng không thấy, cô cũng kỳ quái: "Ngày thường không phải cô ta rất kiêu ngạo sao? Tớ còn chưa nói gì đâu, đã chịu không nổi rồi?"
Chung Vi Vi cười một chút: "Cô ta không ở cũng tốt, tốt nhất có thể đổi phòng ngủ."
Nói thật, đã tới tình trạng này, lại ở cùng một phòng ký túc xá, xác thật rất xấu hổ.
Ứng Hoan gật đầu: "Ừ."
Chung Vi Vi nhìn về phía cô: "Ngày mai sinh nhật cậu, có định tổ chức gì không?"
Mai phải học đến ba giờ chiều, kỳ thật cô đối với sinh nhật cũng không có mấy nhiệt tình, trước kia sinh nhật đều là cả nhà ăn một bữa và mua bánh kem.
Quan hệ của Ứng Hoan và Chung Vi Vi rất tốt, trên cơ bản mỗi năm sinh nhật Chung Vi Vi đều ở bên cô.
Lúc này, WeChat bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo.
Là nhóm chat của câu lạc bộ.
Thạch Lỗi: "Nghe nói ngày mai là sinh nhật bác sĩ nhỏ?"
Dương Cảnh Thành: "Nghe ai nói?"
Thạch Lỗi: "Hôm qua tiểu tổ tông nói."
Một lát sau, Ứng Trì cũng trả lời.
【 Là sinh nhật chị tôi, các anh muốn làm gì? 】
Thạch Lỗi: "Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm!"
Anh ta vừa gửi xong câu này thì thấy Từ Kính Dư đẩy cửa tiến vào, giật mình vội xóa đi câu nói kia, anh ta thiếu chút nữa quên mất ngày mai chắc Từ Kính Dư và Ứng Hoan muốn đi hẹn hò.
Tuy rằng anh ta đã xóa tin nhắn, nhưng rất nhiều người đều thấy được, sôi nổi đáp lại: "Được đấy được đấy."
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, trả lời một câu: "Được thôi."
Cô nhìn về phía Chung Vi Vi, cười cười: "Ngày mai mọi người trong câu lạc bộ đi ăn, các cậu cũng đi nhé."
Chung Vi Vi nhướng mày: "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn đi hẹn hò đấy."
Ứng Hoan cười: "Ngày hôm qua tớ gọi điện cho ba mẹ, bọn họ nói ngày mai cũng tới câu lạc bộ."
Cô sắp lên năm ba, Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh cũng chưa đã tới câu lạc bộ, ngày hôm qua cô hỏi một chút thì bọn họ nói muốn tới. Còn không tới, sợ về sau không cơ hội......
Hơn nữa, vẫn muốn chiếu cố Ứng Trì một chút, đêm nay mới vừa bị Từ Kính Dư đánh đến thảm bại, ngày mai còn không để ý đến cậu, không khỏi khiến cậu thương tâm.
Rạng sáng 12: 00.
Ứng Hoan nhận được tin nhắn chúc sinh nhật của Từ Kính Dư ——
【 Ứng Tiểu Hoan, sinh nhật vui vẻ, tặng em một nguyện vọng, cái gì cũng có thể. 】
......
Ngày hôm sau, Ứng Hoan đi đến câu lạc bộ sau khi hết tiết học, Ứng Trì và bọn Thạch Lỗi đang huấn luyện, Từ Kính Dư đang nghỉ ngơi bên cạnh, trên tay cuấn băng vải,anh hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, Ứng Hoan đi đến trước mặt anh.
Từ Kính Dư đứng dậy, "Lại đây một chút."
Hai người đi vào phòng nghỉ, Ứng Hoan nhớ tới chuyện hôm qua, không dám bước vào cửa mà đứng ở bên ngoài nhìn anh, "Làm gì?"
Từ Kính Dư lấy từ trên giá một cái màu đen hộp, hộp rất lớn.
Ứng Hoan vốn dĩ tưởng đó là quà sinh nhật của mình,vui vẻ nhìn anh.
Anh đưa cho Ứng Hoan, "Cho tiểu tổ tông của em."
Ứng Hoan sửng sốt một chút, mở ra xem, bên trong là một đôi găng tay boxing, giống đôi anh đã tặng cho cô, chỉ là đôi này là màu đen.
Cô nhịn không được cười: "Làm gì đột nhiên đưa cái này cho nó?"
Từ Kính Dư dựa vào góc bàn, chậm rì rì mà nói: "Ngày hôm đánh nó thảm như vậy, bọn Thạch Lỗi nói anh không phúc hậu, anh nghĩ lại cũng cảm thấy thật không quá phúc hậu, coi như anh bồi tội với nó."
Cũng biết được chính mình không phúc hậu cơ đấy!
Ứng Hoan hừ một tiếng: "Anh làm gì mà không tự đưa cho nó?"
Từ Kính Dư nhìn cô một cái, "Anh sợ nó trực tiếp ném cái hộp này lên mặt anh."
Ứng Hoan: "......"
Cô cảm thấy buồn cười, "Anh sợ nó à?"
Từ Kính Dư hơi nhướng lông mày: "Anh không sợ nó, nhưng cũng không muốn khiến quan hệ trở nên căng thẳng, dù sao cũng muốn quan hệ tốt một chút, miễn cho nó cáo trạng với ba mẹ em ở sau lưng, nói anh bắt nạt nó, nói anh không tốt với em."
"Chuyện này, anh phải lo lắng."
Từ Kính Dư đặt tay ở mép dưới nội y của Ứng Hoan, vuốt ve qua lại, thấp giọng hỏi: "Hửm?" Như là cố ý, một hai phải nghe được đáp án của cô, nếu cô nói không, anh lập tức quân tử mà rút tay ra.
Cả người Ứng Hoan như nhũn ra, máu trong người nóng lên theo những nơi anh chạm tới.
Cô cảm thấy sau khi mình yêu đương với Từ Kính Dư, cô thường thường trở nên không giống chính mình, xúc động sẽ lây bệnh, cảm xúc sẽ kích phát.
Cô dùng sức cắn một cái lên môi anh.
Ánh mắt Từ Kính Dư tối sầm lại, hôn cô rất mạnh.
Dì lao công đã tắt điều hòa, ban đêm tháng sáu khô nóng, thân thể Ứng Hoan sợ lạnh, không dễ ra mồ hôi, lúc này dính sát vào thân thể nóng bỏng của anh, mồ hôi chậm rãi ra tuôn ra, giống như đang ôm lò sưởi. Cô cảm thấy mình chơi với lửa, Từ Kính Dư chính là ngọn lửa kia.
Ánh đèn trong phòng nghỉ không quá sáng chói, khá nhu hòa, chiếu lên khuôn mặt của thiếu nữ, lông mi nhẹ nhàng rung động, nhấp nháy giống như hai cánh quạt nhỏ.
Mắt Từ Kính Dư có chút hồng, lòng bàn tay anh bóp eo cô, nhìn chằm chằm cô gái trong lòng ngực, muốn bắt nạt cô nhưng lại luyến tiếc.
Nửa ngày, bàn tay ấm áp có phần thô ráp của anh cuối cùng cũng rút ra, sau đó giúp cô kéo áo xuống.
Lại kéo người vào trong lòng ngực.
Ứng Hoan có chút ngốc: Không chạm vào sao?
Anh nói, giọng nói có chút nghẹn, lại như mang theo ý cười: "Muốn anh chạm vào sao?"
Không phải không cho đụng tới à?
Ứng Hoan đỏ mặt, chủ yếu là làn da của cô quá trắng, thoáng thẹn thùng thôi cũng có thể thấy khuôn mặt ửng hồng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư sờ má cô, khóe miệng nâng lên, nhìn cô chăm chú.
Ứng Hoan chớp chớp mắt, cúi đầu dùng sức cắn lên tay anh tạo thành một dấu răng. Từ Kính Dư không thấy đau, giống như hơi ngứa, anh cười nhẹ, bị cô cắn một cái vừa đúng lúc có thể giúp anh tỉnh táo lại.
Ứng Hoan nhả tay anh ra, Từ Kính Dư chà xát đầu ngón tay, anh kéo cô ra xoay người trở về, từ trong ba lô lấy ra một cái kẹo bạc hà màu đen, xé vỏ nhét vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo của bạc hà lan tràn ở trong miệng.
Không đủ lạnh.
Kỳ thật, anh đã sớm miễn dịch với hương vị này.
Ứng Hoan dựa vào cửa, cắn môi, chậm rãi đi tới.
Từ Kính Dư liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên, lại lấy từ trong ba lô một cái kẹo bạc hà, lần này cái có vỏ màu cam. Anh xé vỏ kẹo, nắm vai cô kéo đến trước mặt mình, không hỏi gì cả mà trực tiếp nhét vào miệng cô.
Ứng Hoan: "!!!"
Cô mở to hai mắt trừng anh, vội cúi đầu tìm thùng rác, há mồm muốn phun ra.
Từ Kính Dư che miệng cô, cười nhẹ ra tiếng: "Đừng phun, cái này vị quýt, không lạnh như vậy."
Ứng Hoan chỉ thấy lạnh, nhìn anh đặc biệt vô tội, gật đầu một cái.
Từ Kính Dư lấy một tay ra, cô lập tức hỏi: "Anh làm gì, một hai phải cho em ăn bạc hà?"
Anh lấy bình nước đặt trên bàn, uống hết nửa bình, cười nói: "Cho em hạ hỏa."
Ứng Hoan: "......"
...... Ai muốn hạ hỏa? Anh mới muốn hạ hỏa!
Cô đỏ mặt, không quan tâm mà đẩy anh ra, trực tiếp cúi đầu, đem kẹo bạc hà vị quýt kia phun ra.
Mặc kệ cái gì vị, chỉ cần mang theo vị lạnh lẽo của bạc hà, cô đều không thích.
Từ Kính Dư khẽ vò mái tóc ngắn, cảm thấy không thể ngốc mãi ở chỗ này, kéo ba lô lên rồi bước đến ôm vai cô đi ra cửa "Đưa em về ký túc xá."
Ngoài cửa, nhân viên vệ sinh đi từ WC ra, gặp bọn họ liền cười hỏi: "Sắp đóng cửa rồi mà hai người còn chưa đi sao?"
Ứng Hoan có chút quẫn.
Từ Kính Dư thần sắc tự nhiên gật đầu: "Bây giờ đi."
Hai người đi đến chỗ ngoặt thì gặp Trần Sâm Nhiên, Ứng Hoan dừng một chút, có chút ngoài ý muốn, cả đêm chưa thấy Trần Sâm Nhiên, không nghĩ tới cậu ta còn ở câu lạc bộ. Trần Sâm Nhiên nhìn cô một cái, ánh mắt tối tăm phức tạp còn mang theo chút đau đớn hỗn loạn, vội vàng cúi đầu, xoay người bước đi.
Trần Sâm Nhiên vừa đi qua phòng nghỉ, trùng hợp nghe được Từ Kính Dư hỏi "Có cho chạm vào hay không?"...... Cậu ta cảm thấy mình muốn điên rồi.
Cũng không rõ vì sao lần nào cũng bị cậu ta bắt gặp, cố tình chân cậu ta như đóng đinh tại chỗ, đi không được. Cậu ta chật vật đi đến chỗ ngoặt, dựa vào tường, tự tra tấn chính mình.
Đây là trừng phạt đối với những hành vi trước đây của cậu ta sao?
Ứng Hoan nhìn Trần Sâm Nhiên giống như chạy trối chết, sửng sốt một chút, không nói gì cả.
Từ Kính Dư không có gì biểu cảm nhìn thoáng qua, cúi đầu nhìn cô: "Đi thôi."
Đưa người đến ký túc xá, Từ Kính Dư cười hỏi: "Ngày mai bao nhiêu tuổi?"
Ứng Hoan nói: "Hai mươi."
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, lười biếng mà nói: "Hai mươi à, có thể kết hôn rồi."
Tim Ứng Hoan đập nhanh hơn, nhìn anh. Lâm Tư Vũ thường nói, yêu đương ở đại học khả năng chia tay còn cao hơn yêu đương ở cấp ba, rất nhiều cặp đôi đều không ở bên nhau qua tốt nghiệp, ngược lại yêu đương khi còn ở cấp ba lại được lâu dài hơn. Có đôi khi cô sẽ có một chút sợ hãi, cô và Từ Kính Dư ở bên nhau, fans của anh đều biết, ba mẹ cũng biết, nếu ngày nào đó thật sự chia tay thì phải chia tay như thế nào?
Nghe được anh nói "Kết hôn", mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại cô vô cùng an tâm.
"Còn phải đi học."
"Biết em còn nhỏ."
Bằng không vừa rồi đã thật sự bắt nạt cô.
"Muốn quà gì?"
"...... Gì cũng được."
Không cần mỗi lần tặng quà cũng hỏi cô có được không?
Từ Kính Dư gật gật đầu, nhìn lướt qua bốn phía, quét đến không ít ánh mắt tò mò nghiên cứu, cúi đầu hôn lên tóc cô, xoa nhẹ lên gáy cô rồi nói: "Được rồi. Lên lầu đi."
Cái kia hôn thực nhẹ, Ứng Hoan có một chút cảm giác, không quá để ý, thời điểm xoay người mới phát hiện có rất nhiều người đang xem bọn họ.
Gần đây cô đã quen bị người nhìn như vậy, không quá để ý.
Trở lại ký túc xá, Chung Vi Vi nhướng mày với cô: "Từ Kính Dư cầu hôn cậu?"
Ứng Hoan ngây ngốc: "A? Ai nói?"
Chung Vi Vi chỉ chỉ máy tính, cười không dừng được: "Sao tớ lại có cảm giác bên cạnh cậu có paparazi theo dõi, có người nói ở dưới lầu thấy cậu và Từ Kính Dư, nói Từ Kính Dư muốn kết hôn với cậu."
Ứng Hoan: "......"
Cô bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi Từ Kính Dư cố ý dừng lại dưới lầu sao?
Gần đây Ứng Hoan và Từ Kính Dư luôn được nhắc đến trên diễn đàn, từ sau khi Ứng Hoan tháo niềng răng, trên diễn đàn liền có người nói: Tự mình đi xem, bạn gái Kính Vương thật xinh đẹp, đã bỏ niềng răng.
Đương nhiên, vẫn còn một ít người nói cô phẫu thuật thẩm mỹ.
Còn có không ít người nói cô sửa răng nên mới xinh đẹp, rất nhiều nữ sinh nói muốn đi chỉnh răng, khơi dậy một làn sóng đua nhau đi chỉnh răng.
Ứng Hoan vốn là không quá để ý mấy thứ này, rất ít đi chú ý.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ cũng không có việc gì nên thích đọc mấy tin trên diễn đàn, chủ yếu là sợ có người công kích cô.
Lâm Tư Vũ nhìn thoáng qua giường của Khương Manh, "Người này đã vài ngày không về, cũng không học, vậy là muốn làm sao?"
Ngày đó sau khi Ứng Hoan cùng Khương Manh ngả bài, Khương Manh trở về mang một số đồ đạc rồi rời đi, sau đó chưa về lần nào.
Nghe lớp trưởng nói, cô ta xin nghỉ về nhà.
Ứng Hoan vẫn luôn muốn chờ Khương Manh trở về, giải quyết dứt khoát việc này nhưng đã hơn một tuần, đến bóng dáng cũng không thấy, cô cũng kỳ quái: "Ngày thường không phải cô ta rất kiêu ngạo sao? Tớ còn chưa nói gì đâu, đã chịu không nổi rồi?"
Chung Vi Vi cười một chút: "Cô ta không ở cũng tốt, tốt nhất có thể đổi phòng ngủ."
Nói thật, đã tới tình trạng này, lại ở cùng một phòng ký túc xá, xác thật rất xấu hổ.
Ứng Hoan gật đầu: "Ừ."
Chung Vi Vi nhìn về phía cô: "Ngày mai sinh nhật cậu, có định tổ chức gì không?"
Mai phải học đến ba giờ chiều, kỳ thật cô đối với sinh nhật cũng không có mấy nhiệt tình, trước kia sinh nhật đều là cả nhà ăn một bữa và mua bánh kem.
Quan hệ của Ứng Hoan và Chung Vi Vi rất tốt, trên cơ bản mỗi năm sinh nhật Chung Vi Vi đều ở bên cô.
Lúc này, WeChat bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo.
Là nhóm chat của câu lạc bộ.
Thạch Lỗi: "Nghe nói ngày mai là sinh nhật bác sĩ nhỏ?"
Dương Cảnh Thành: "Nghe ai nói?"
Thạch Lỗi: "Hôm qua tiểu tổ tông nói."
Một lát sau, Ứng Trì cũng trả lời.
【 Là sinh nhật chị tôi, các anh muốn làm gì? 】
Thạch Lỗi: "Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm!"
Anh ta vừa gửi xong câu này thì thấy Từ Kính Dư đẩy cửa tiến vào, giật mình vội xóa đi câu nói kia, anh ta thiếu chút nữa quên mất ngày mai chắc Từ Kính Dư và Ứng Hoan muốn đi hẹn hò.
Tuy rằng anh ta đã xóa tin nhắn, nhưng rất nhiều người đều thấy được, sôi nổi đáp lại: "Được đấy được đấy."
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, trả lời một câu: "Được thôi."
Cô nhìn về phía Chung Vi Vi, cười cười: "Ngày mai mọi người trong câu lạc bộ đi ăn, các cậu cũng đi nhé."
Chung Vi Vi nhướng mày: "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn đi hẹn hò đấy."
Ứng Hoan cười: "Ngày hôm qua tớ gọi điện cho ba mẹ, bọn họ nói ngày mai cũng tới câu lạc bộ."
Cô sắp lên năm ba, Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh cũng chưa đã tới câu lạc bộ, ngày hôm qua cô hỏi một chút thì bọn họ nói muốn tới. Còn không tới, sợ về sau không cơ hội......
Hơn nữa, vẫn muốn chiếu cố Ứng Trì một chút, đêm nay mới vừa bị Từ Kính Dư đánh đến thảm bại, ngày mai còn không để ý đến cậu, không khỏi khiến cậu thương tâm.
Rạng sáng 12: 00.
Ứng Hoan nhận được tin nhắn chúc sinh nhật của Từ Kính Dư ——
【 Ứng Tiểu Hoan, sinh nhật vui vẻ, tặng em một nguyện vọng, cái gì cũng có thể. 】
......
Ngày hôm sau, Ứng Hoan đi đến câu lạc bộ sau khi hết tiết học, Ứng Trì và bọn Thạch Lỗi đang huấn luyện, Từ Kính Dư đang nghỉ ngơi bên cạnh, trên tay cuấn băng vải,anh hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, Ứng Hoan đi đến trước mặt anh.
Từ Kính Dư đứng dậy, "Lại đây một chút."
Hai người đi vào phòng nghỉ, Ứng Hoan nhớ tới chuyện hôm qua, không dám bước vào cửa mà đứng ở bên ngoài nhìn anh, "Làm gì?"
Từ Kính Dư lấy từ trên giá một cái màu đen hộp, hộp rất lớn.
Ứng Hoan vốn dĩ tưởng đó là quà sinh nhật của mình,vui vẻ nhìn anh.
Anh đưa cho Ứng Hoan, "Cho tiểu tổ tông của em."
Ứng Hoan sửng sốt một chút, mở ra xem, bên trong là một đôi găng tay boxing, giống đôi anh đã tặng cho cô, chỉ là đôi này là màu đen.
Cô nhịn không được cười: "Làm gì đột nhiên đưa cái này cho nó?"
Từ Kính Dư dựa vào góc bàn, chậm rì rì mà nói: "Ngày hôm đánh nó thảm như vậy, bọn Thạch Lỗi nói anh không phúc hậu, anh nghĩ lại cũng cảm thấy thật không quá phúc hậu, coi như anh bồi tội với nó."
Cũng biết được chính mình không phúc hậu cơ đấy!
Ứng Hoan hừ một tiếng: "Anh làm gì mà không tự đưa cho nó?"
Từ Kính Dư nhìn cô một cái, "Anh sợ nó trực tiếp ném cái hộp này lên mặt anh."
Ứng Hoan: "......"
Cô cảm thấy buồn cười, "Anh sợ nó à?"
Từ Kính Dư hơi nhướng lông mày: "Anh không sợ nó, nhưng cũng không muốn khiến quan hệ trở nên căng thẳng, dù sao cũng muốn quan hệ tốt một chút, miễn cho nó cáo trạng với ba mẹ em ở sau lưng, nói anh bắt nạt nó, nói anh không tốt với em."
"Chuyện này, anh phải lo lắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.