Chương 32
Lục Xu
20/07/2015
Nhâm Niệm đứng ở tại chỗ sửng sốt vài giây, lúc này mới ổn định cảm xúc dời tầm mắt đi. Người của Chu gia, nét mặt nghi hoặc, khó có thể bình tĩnh. Hồi lâu sau, Nghê Vân mới đi qua tiếp đón cô. Mấy người Chu Gia Dao và Chu Gia Dực cũng ra hiệu bằng mắt cho đối phương, đều giả vờ như không biết cục diện bây giờ. Ở trong mắt bọn họ, còn tồn tại một chút hy vọng, hy vọng Nhâm Niệm không nhận ra Thẩm Tâm Dịch, hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy, Nhâm Niệm chưa hẳn nhớ được diện mạo của Thẩm Tâm Dịch
Bọn họ không biết, lúc Chu Gia Trạch nằm viện rồi xuất viện trở lại nhà trọ của anh mấy ngày, Nhâm Niệm đã chăm sóc cho anh, cô hết sức muốn biết người con gái làm cho anh nhất mực không quên là ai, cô từng nhìn thấy hình của cô ta trong máy tính của anh, hết lần này đến lần khác, chán nản, tự ti, thất vọng… Khi đó đủ loại cảm xúc vò thành một mớ hỗn độn làm cho cô không biết tâm trạng của mình sau khi xem những tấm ảnh ấy là như thế nào
Lúc này, hình ảnh trong tấm hình ấy đang hiện ra trong đầu cô, từng chút, từng chút một, ghi lại mối quan hệ của Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch, mà cô ngồi ở trước máy tính hình như chỉ là một khán giả không quan trọng, không liên quan? Tại sao cô nhất định phải đóng nhân vật như thế? Cô đã buông tay trước, dự định rút khỏi cuộc sống của anh nhưng anh đã trêu chọc cô lần nữa. Dựa vào cái gì, sự tồn tại của cô lại không quan trọng?
Lúc anh khó khăn, cô ở bên cạnh, lúc anh không còn khó khăn, tình yêu chân chính của anh trở về thì cô phải đứng sang một bên?
Dựa vào cái gì chứ?
Khóe miệng của Nhâm Niệm nhẹ nhàng cong lên ý cười, trong lòng cảm xúc lại thiên biến vạn hóa, cô đi về phía Nghê Vân, tựa hồ như không biết tiết mục lúng túng đang trình diễn như thế nào, tất cả đều không liên quan đến cô
Bọn họ đều đánh giá biểu cảm của cô, thấy cô không có việc gì tựa hồ có chút an lòng. Chu Gia Dao nhỏ giọng gọi cô: “Tiểu Niệm, tại sao lại tới trễ như vậy?’
Nhâm Niệm ngồi xuống nói: “Kẹt xe một lát”
Nhâm Niệm nhìn ra được Chu Gia Dao đang tìm đề tài, bởi vì không muốn cô lúng túng, từ sau lần đó cùng nhau đi xem phim, những bài xích của cô ấy với cô cũng biến mất, thậm chí còn chủ động gọi điện hỏi thăm công việc hằng ngày của cô. Mặc dù không thể thân thiết giống như lúc trước nhưng bây giờ ở chung cũng không tệ
Cô và Chu Gia Dao hàn huyên vài câu, bà nội Chu với Chu Gia Trạch từ trên lầu đi xuống, lúc này Nhâm Niệm mới đứng lên, bà nội Chu nhìn thấy Nhâm Niệm lộ ra vẻ mặt vui mừng, bà vẫy tay bảo cô đi qua, Nhâm Niệm đi về phía bà. Khi cô đứng trước mặt bà thì bà ôm cô vào trong ngực
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người bị động tác của bà nội Chu thu hút, có người ở bên kia nhỏ giọng nói: “Đó là ai? Tại sao trước đây chưa từng gặp qua”
Người được hỏi lắc đầu
Cũng có người đánh giá Nhâm Niệm vài lần, thử nói ra tên. Biết trong nhà Nhâm Niệm gặp chuyện không may thì chỉ hời hợt nói đến sự kiện đã làm thành phố An Xuyên khiếp sợ, nhất thời đầu của mọi người đều nhìn về phía Nhâm Niệm, trong ánh mắt thêm mấy phần thương hại
Thẩm Tâm Dịch nghe bọn họ bàn tán mà hơi chau mày, quay đầu thì nhìn thấy Chu Gia Trạch đứng ở phía sau bà nội Chu. Không khỏi cũng đứng lên, cô vừa mới chuẩn bị đi qua thì nhìn thấy Nhâm Niệm rời khỏi vòng ôm của bà nội Chu, nói 1 2 câu gì đó, sau đó đến bên cạnh Chu Gia Trạch nắm lấy cánh tay của anh
Thẩm Tâm Dịch cả kinh, ánh mắt rơi vào trên tay Nhâm Niệm đang nắm tay Chu Gia Trạch, cô đợi vài giây, trong mắt đầy ắp thất vọng. Anh thế nhưng không đẩy tay cô ta ra, vậy mà không có. Cô cố gắng thu hồi tầm mắt của mình, ngực lại cảm thấy đau đớn, nhưng cô là Thẩm Tâm Dịch sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy. Chỉ là khó tránh nghĩ đến ngày xưa, ở trong sân trường năm đó, cho dù cô gái khác có thổ lộ với anh nhưng anh nhất định sẽ tìm cách từ chối, khi người khác muốn thân mật với anh thì anh lúc nào cũng nhíu mày nói: “Cảm ơn bạn đã yêu quý tôi, chỉ có điều bạn gái tôi là bình dấm chua, bạn cũng không muốn sau khi tôi trở về sẽ bị giày vò đến không ra dạng người nữa chứ?”
Đám bạn của anh đều nói, cô rất lợi hại, quản lý Chu Gia Trạch được thành như thế, thậm chí có học sinh nữ còn hỏi cô rốt cuộc là có thủ đoạn gì, cô mà có phương pháp gì, chẳng qua chỉ là nũng nịu mà thôi
Bây giờ thì sao? Cho dù mình ở trước mặt anh, anh cũng dễ dàng tha thứ cho người con gái khác níu tay anh, Không phải không khó chịu nhưng rất nhanh cô đã đều chỉnh lại cảm xúc của bản thân mình. Sở dĩ anh ở bên người con gái khác là vì cho rằng cô không cần anh, có lẽ lúc trước anh rất tức giận cô cho nên mới ở bên người con gái khác
Nhưng tất cả mọi chuyện đều xảy ra lúc không có cô, cô có thể không so đo gì hết, nhưng bây giờ cô đã trở về muốn giành lại những thứ thuộc về mình
Cô lại quay đầu lần nữa, khi chống lại Chu Gia Trạch và Nhâm Niệm, ánh mắt rất kiên định, không bị cảnh tượng trước mắt làm cho tổn thương. Thậm chí cô nghĩ, qua vài ngày cô có thể bày tỏ lòng biết ơn với Nhâm Niệm, cảm ơn cô trong khoảng thời gian mình không có mặt đã chăm sóc Chu Gia Trạch, chẳng qua là bây giờ không cần cô chăm sóc nữa rồi. Trước đó, Mạc Vĩnh Diễm đã từng cảnh cáo cô phải cẩn thận với Nhâm Niệm, không phải Thẩm Tâm Dịch không để ở trong lòng, chỉ là cho rằng chuyện tình cảm vốn không giống như những chuyện khác, chuyện khác có thể dùng thủ đoạn để giải quyết nhưng còn tình cảm, yêu một người chính là yêu một người, cho dù có dùng cách gì cũng không thay đổi được
Chính cô cũng hiểu, sở dĩ anh không gạt tay Nhâm Niệm ra là vì giờ phút này anh còn tồn tại ý thức trách nhiệm với Nhâm Niệm, từ trước đến nay anh là người như vậy, đối với người ngoài thì không quan tâm, nhưng đối với những người bên cạnh mình không thể không chú ý, anh trêu chọc Nhâm Niệm tất nhiên sẽ dùng cách thức của anh vạch rõ giới hạn với Nhâm Niệm
Một khi đã an tâm, Thẩm Tâm Dịch càng thêm kiên định
Khi ánh mắt của mọi người dừng ở trên người Nhâm Niệm lại nổi lên gợn sóng, chẳng qua là giờ phút này nhìn thấy trên mặt Nghê Vân và Chu Trị An lộ ra vài phần lúng túng, cũng không thể mở miệng hỏi nhiều, nhưng mà lại lén nhìn Thẩm Tâm Dịch vài giây, phát hiện vẻ mặt của Thẩm Tâm Dịch cũng không có gì bất ổn, vì thế càng lúc càng cảm thấy kì quái
Nhâm Niệm kéo cánh tay của Chu Gia Trạch, cô có thể cảm nhận cảm xúc của anh không cao, hơn nữa cơ thể hơi cứng ngắc, cô giả vờ như cái gì cũng không biết, nhỏ giọng trò chuyện với anh, hấp dẫn sức chú ý của anh
Bà nội Chu giới thiệu với mọi người Nhâm Niệm là con gái nuôi của Chu Trị An và Nghê Vân, cũng là cháu nội bảo bối của bà, không có công khai quan hệ của Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch. Mọi người bắt đầu chúc mừng bà nội Chu lại có thêm một cô cháu gái xinh đep như vậy
Nếu là Nhâm Niệm của ngày trước, cô còn có thể tỏ vẻ bất mãn với cách làm của bà nội Chu, dưới tình huống giới thiệu như vậy, danh phận của cô và Chu Gia Trạch chẳng phải đã được định rồi sao? Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, cách làm của bà nội Chu rất tốt, hiện tại cảm xúc của anh không ổn định, lúc này anh ghét nhất là bị người khác ép buộc, nếu bà nội Chu thật làm như thế chỉ khiến cho anh phản cảm
Nhâm Niệm cũng không làm khó anh, đã nói một vài việc nhỏ, anh cũng rất phối hợp. Nhưng cô một bước cũng không rời xa Chu Gia Trạch, về phần phản ứng của người khác như thế nào cứ để cho bọn họ suy đoán đi
Cô không rời khỏi là vì cô không muốn Thẩm Tâm Dịch tìm lý do để đơn độc gặp riêng Chu Gia Trạch, thỉnh thoáng qua sát, cô nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch có chút sốt ruột nhưng vẫn chẳng quan tâm
“Người ở đây nhiều quá, chúng ta qua bên kia đi” Sau lưng gian phòng có một bãi cỏ, chỉ là nhỏ hơn nhiều, bên cạnh bãi cỏ có một rừng trúc cũng không lớn lắm
Chu Gia Trạch đưa ánh mắt nhìn về hướng khác, Nhâm Niệm lập tức lôi kéo tay áo của anh, vẻ mặt cực kì lấy lòng
Anh sửng sốt 2 giây nhưng vẫn gật đầu, không muốn làm cho cô thất vọng
Trong nháy mắt cúi đầu, trên mặt Nhâm Niệm xẹt qua một tia châm chọc
Nhâm Niệm không kéo tay anh mà dùng một ngón tay nắm lấy một ngón tay của anh: “Bây giờ em càng ngày càng không thích những chỗ đông người, lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái, có phải em sinh bệnh gì không?”
“Nói bậy bạ gì đó”
Nhâm Niệm dùng tay kia che miệng cười: “Sao em lại nói bậy như thế ha”
Cô cười ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt linh động tựa hồ thật sự hết sức vui vẻ, Chu Gia Trạch nhìn cô như vậy, nhất thời không nhịn được, ngực cảm thấy đau xót. Đúng vậy, bây giờ cái gì cô cũng không biết, cô vốn là người vô tội, là mình đã lôi cô vào trong vòng xoáy này
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Anh nghĩ em đang muốn tìm cơ hội để ở riêng với anh chứ gì”
Nhâm Niệm vẫn che miệng cười: “Bản tính tự kỉ của anh mãi không sửa đổi, không ngờ vẫn hư như vậy”
“Hư, không phải em thích anh hư sao?”
Nhâm Niệm cúi đầu nhìn mũi chân của mình, suy nghĩ một chút, sau đó thoáng cười như có như không: “Có thể em là người thích ngược”
“Cái gì?”
“Em nói có lẽ em không có anh thì không được” Cô ngẩng đầu nhìn anh, chăm chú khiến anh hơi hoảng sợ, cô rút tay mình lại đi đến trước mặt anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau:
“Em hẳn là ngã bệnh rồi, chứng tự kỉ nghiêm trọng, cho nên anh đừng có trêu chọc em”
Chu Gia Trạch khẽ lắc đầu, anh cảm thấy cô bây giờ giống như một cô bé, nói lời đe dọa nhưng lại không có chút uy hiếp
“Đừng không tin em” Cô nói nhỏ bên tai anh: “Anh có nghe nói chưa? Có những người cố chấp, thà rằng hủy diệt tất cả cũng không muốn người khác có được”
“Anh rất sợ, sợ chết đi được”
Anh cười mà Nhâm Niệm cũng cười theo
Khi ăn cơm, bầu không khí rất hòa hợp, dù sao lực chú ý của mọi người đều đặt trên người bà nội Chu. Bà nội Chu rất ít uống rượu, chỉ có điều trong bữa tiệc ngày hôm nay bà không thể tránh khỏi, bọn vãn bối đều mời rượu nhưng bà nội chỉ nhấp một ngụm là được
Nói đơn giản, bữa cơm này ăn cũng không tệ. Chỉ là ánh mắt của Nhâm Niệm thường vô tình hay hữu ý đảo qua đảo lại trên người Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch, hôm nay cô quyết tâm không để cho bọn họ có cơ hội chạm mặt nhau
Nhưng mà thật không ngờ, Thẩm Tâm Dịch không muốn gặp riêng để nói chuyện với Chu Gia Trạch, ngược lại nhìn Nhâm Niệm, trong ánh mắt không có nửa điểm thỏa hiệp
Nhâm Niệm cố tình đi đến bên kia, không đi được bao lâu thì Thẩm Tâm Dịch cũng bắt đầu đi theo. Khi tất cả đều nằm trong dự đoán của mình thì dường như những bất an trong lòng cũng hoàn toàn biến mất
Nhâm Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hôm nay ánh trăng vô cùng sáng, cũng không tròn vành vạnh mà chỉ cong cong sáng lấp lánh treo ở trên bầu trời. không có sao, ngoại trừ ánh trăng ra thì tất cả đều là màu đen
“Tôi tin cô biết rõ tôi là ai”
Thanh âm của Thẩm Tâm Dịch không có ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cảnh đêm của Nhâm Niệm, môi cô hơi cong lên nhưng cũng không đáp
Thẩm Tâm Dịch không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì nhưng điều đó cũng không quan trọng: “Tôi biết toàn bộ chuyện của cô và anh ấy, trong khoảng thời gian anh ấy gặp khó khăn nhất là cô đã ở bên anh ấy, giúp cho anh ấy đi ra khỏi khoảng thời gian tăm tối nhất”
Cô ta dừng lại một chút: “Tôi cũng không bài xích sự tồn tại của cô, thậm chí còn cảm ơn cô đã xuất hiện giúp đỡ anh ấy nhiều như vậy”
Nhâm Niệm chậm rãi xoay người: “Đó là lý do hôm nay cô tới cảm ơn tôi đã chăm sóc cho bạn trai trước của cô?”
Thẩm Tâm Dịch đã nhận ra điều gì: “Cô nên biết, lúc ấy anh ấy đau khổ biết bao nhiêu mà toàn bộ đều bởi vì tôi. Tôi và anh ấy yêu nhau nhiều năm như vậy, không phải vì sự xuất hiện của bất cứ người nào mà có thể tùy tiện phá hư tình cảm giữa chúng tôi được, hẳn là cô cũng phát hiện sự khác thường của anh ấy trong khoảng thời gian này, đó là bởi vì tôi đã trở về. Đương nhiên cô có thể không tin, cũng có thể xem nhẹ sự tồn tại của tôi, chỉ có điều phong thái của một người phụ nữ nên đẹp một chút”
Nhâm Niệm lại lần nữa xoay người không nói gì
Thẩm Tâm Dịch cho rằng cô ấy đã bị mình tác động, cho nên ngữ khí cũng thong thả hơn: “Dù sao chăng nữa tôi cũng nên cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp anh ấy rất nhiều, chỉ là chuyện tình cảm từ trước đến nay không thể miễn cưỡng. Bây giờ anh ấy vẫn tồn tại trách nhiệm với cô, tôi nghĩ cô cũng sẽ không dùng phương pháp quá khích để tranh thủ sự thương hại của anh ấy, điều đó có vẻ như cô…”
Nhâm Niệm xoay người cắt ngang lời cô ta nói: “Mới vừa rồi ở chỗ này, chúng tôi đã hôn nhau”
Nhâm Niệm nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tâm Dịch thay đổi, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn cười, nói dài như vậy so ra vẫn kém cô chỉ nói mấy chữ, cô chỉ chỉ dưới chân:
“Chính là ngay vị trí tôi đang đứng”
Thẩm Tâm Dịch cứng đờ tại chỗ
Nhâm Niệm đi qua bên người cô, đi được một đoạn mới chậm rãi mở miệng: “Không có ai nói với cô, cái gì gọi là vật đổi sao dời sao? Một người chỉ dựa vào những hồi ức đã qua để nhận định hiện thực là người thua lớn nhất, cho nên bây giờ, cô thua rồi”
Bọn họ không biết, lúc Chu Gia Trạch nằm viện rồi xuất viện trở lại nhà trọ của anh mấy ngày, Nhâm Niệm đã chăm sóc cho anh, cô hết sức muốn biết người con gái làm cho anh nhất mực không quên là ai, cô từng nhìn thấy hình của cô ta trong máy tính của anh, hết lần này đến lần khác, chán nản, tự ti, thất vọng… Khi đó đủ loại cảm xúc vò thành một mớ hỗn độn làm cho cô không biết tâm trạng của mình sau khi xem những tấm ảnh ấy là như thế nào
Lúc này, hình ảnh trong tấm hình ấy đang hiện ra trong đầu cô, từng chút, từng chút một, ghi lại mối quan hệ của Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch, mà cô ngồi ở trước máy tính hình như chỉ là một khán giả không quan trọng, không liên quan? Tại sao cô nhất định phải đóng nhân vật như thế? Cô đã buông tay trước, dự định rút khỏi cuộc sống của anh nhưng anh đã trêu chọc cô lần nữa. Dựa vào cái gì, sự tồn tại của cô lại không quan trọng?
Lúc anh khó khăn, cô ở bên cạnh, lúc anh không còn khó khăn, tình yêu chân chính của anh trở về thì cô phải đứng sang một bên?
Dựa vào cái gì chứ?
Khóe miệng của Nhâm Niệm nhẹ nhàng cong lên ý cười, trong lòng cảm xúc lại thiên biến vạn hóa, cô đi về phía Nghê Vân, tựa hồ như không biết tiết mục lúng túng đang trình diễn như thế nào, tất cả đều không liên quan đến cô
Bọn họ đều đánh giá biểu cảm của cô, thấy cô không có việc gì tựa hồ có chút an lòng. Chu Gia Dao nhỏ giọng gọi cô: “Tiểu Niệm, tại sao lại tới trễ như vậy?’
Nhâm Niệm ngồi xuống nói: “Kẹt xe một lát”
Nhâm Niệm nhìn ra được Chu Gia Dao đang tìm đề tài, bởi vì không muốn cô lúng túng, từ sau lần đó cùng nhau đi xem phim, những bài xích của cô ấy với cô cũng biến mất, thậm chí còn chủ động gọi điện hỏi thăm công việc hằng ngày của cô. Mặc dù không thể thân thiết giống như lúc trước nhưng bây giờ ở chung cũng không tệ
Cô và Chu Gia Dao hàn huyên vài câu, bà nội Chu với Chu Gia Trạch từ trên lầu đi xuống, lúc này Nhâm Niệm mới đứng lên, bà nội Chu nhìn thấy Nhâm Niệm lộ ra vẻ mặt vui mừng, bà vẫy tay bảo cô đi qua, Nhâm Niệm đi về phía bà. Khi cô đứng trước mặt bà thì bà ôm cô vào trong ngực
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người bị động tác của bà nội Chu thu hút, có người ở bên kia nhỏ giọng nói: “Đó là ai? Tại sao trước đây chưa từng gặp qua”
Người được hỏi lắc đầu
Cũng có người đánh giá Nhâm Niệm vài lần, thử nói ra tên. Biết trong nhà Nhâm Niệm gặp chuyện không may thì chỉ hời hợt nói đến sự kiện đã làm thành phố An Xuyên khiếp sợ, nhất thời đầu của mọi người đều nhìn về phía Nhâm Niệm, trong ánh mắt thêm mấy phần thương hại
Thẩm Tâm Dịch nghe bọn họ bàn tán mà hơi chau mày, quay đầu thì nhìn thấy Chu Gia Trạch đứng ở phía sau bà nội Chu. Không khỏi cũng đứng lên, cô vừa mới chuẩn bị đi qua thì nhìn thấy Nhâm Niệm rời khỏi vòng ôm của bà nội Chu, nói 1 2 câu gì đó, sau đó đến bên cạnh Chu Gia Trạch nắm lấy cánh tay của anh
Thẩm Tâm Dịch cả kinh, ánh mắt rơi vào trên tay Nhâm Niệm đang nắm tay Chu Gia Trạch, cô đợi vài giây, trong mắt đầy ắp thất vọng. Anh thế nhưng không đẩy tay cô ta ra, vậy mà không có. Cô cố gắng thu hồi tầm mắt của mình, ngực lại cảm thấy đau đớn, nhưng cô là Thẩm Tâm Dịch sẽ không dễ dàng bị đánh ngã như vậy. Chỉ là khó tránh nghĩ đến ngày xưa, ở trong sân trường năm đó, cho dù cô gái khác có thổ lộ với anh nhưng anh nhất định sẽ tìm cách từ chối, khi người khác muốn thân mật với anh thì anh lúc nào cũng nhíu mày nói: “Cảm ơn bạn đã yêu quý tôi, chỉ có điều bạn gái tôi là bình dấm chua, bạn cũng không muốn sau khi tôi trở về sẽ bị giày vò đến không ra dạng người nữa chứ?”
Đám bạn của anh đều nói, cô rất lợi hại, quản lý Chu Gia Trạch được thành như thế, thậm chí có học sinh nữ còn hỏi cô rốt cuộc là có thủ đoạn gì, cô mà có phương pháp gì, chẳng qua chỉ là nũng nịu mà thôi
Bây giờ thì sao? Cho dù mình ở trước mặt anh, anh cũng dễ dàng tha thứ cho người con gái khác níu tay anh, Không phải không khó chịu nhưng rất nhanh cô đã đều chỉnh lại cảm xúc của bản thân mình. Sở dĩ anh ở bên người con gái khác là vì cho rằng cô không cần anh, có lẽ lúc trước anh rất tức giận cô cho nên mới ở bên người con gái khác
Nhưng tất cả mọi chuyện đều xảy ra lúc không có cô, cô có thể không so đo gì hết, nhưng bây giờ cô đã trở về muốn giành lại những thứ thuộc về mình
Cô lại quay đầu lần nữa, khi chống lại Chu Gia Trạch và Nhâm Niệm, ánh mắt rất kiên định, không bị cảnh tượng trước mắt làm cho tổn thương. Thậm chí cô nghĩ, qua vài ngày cô có thể bày tỏ lòng biết ơn với Nhâm Niệm, cảm ơn cô trong khoảng thời gian mình không có mặt đã chăm sóc Chu Gia Trạch, chẳng qua là bây giờ không cần cô chăm sóc nữa rồi. Trước đó, Mạc Vĩnh Diễm đã từng cảnh cáo cô phải cẩn thận với Nhâm Niệm, không phải Thẩm Tâm Dịch không để ở trong lòng, chỉ là cho rằng chuyện tình cảm vốn không giống như những chuyện khác, chuyện khác có thể dùng thủ đoạn để giải quyết nhưng còn tình cảm, yêu một người chính là yêu một người, cho dù có dùng cách gì cũng không thay đổi được
Chính cô cũng hiểu, sở dĩ anh không gạt tay Nhâm Niệm ra là vì giờ phút này anh còn tồn tại ý thức trách nhiệm với Nhâm Niệm, từ trước đến nay anh là người như vậy, đối với người ngoài thì không quan tâm, nhưng đối với những người bên cạnh mình không thể không chú ý, anh trêu chọc Nhâm Niệm tất nhiên sẽ dùng cách thức của anh vạch rõ giới hạn với Nhâm Niệm
Một khi đã an tâm, Thẩm Tâm Dịch càng thêm kiên định
Khi ánh mắt của mọi người dừng ở trên người Nhâm Niệm lại nổi lên gợn sóng, chẳng qua là giờ phút này nhìn thấy trên mặt Nghê Vân và Chu Trị An lộ ra vài phần lúng túng, cũng không thể mở miệng hỏi nhiều, nhưng mà lại lén nhìn Thẩm Tâm Dịch vài giây, phát hiện vẻ mặt của Thẩm Tâm Dịch cũng không có gì bất ổn, vì thế càng lúc càng cảm thấy kì quái
Nhâm Niệm kéo cánh tay của Chu Gia Trạch, cô có thể cảm nhận cảm xúc của anh không cao, hơn nữa cơ thể hơi cứng ngắc, cô giả vờ như cái gì cũng không biết, nhỏ giọng trò chuyện với anh, hấp dẫn sức chú ý của anh
Bà nội Chu giới thiệu với mọi người Nhâm Niệm là con gái nuôi của Chu Trị An và Nghê Vân, cũng là cháu nội bảo bối của bà, không có công khai quan hệ của Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch. Mọi người bắt đầu chúc mừng bà nội Chu lại có thêm một cô cháu gái xinh đep như vậy
Nếu là Nhâm Niệm của ngày trước, cô còn có thể tỏ vẻ bất mãn với cách làm của bà nội Chu, dưới tình huống giới thiệu như vậy, danh phận của cô và Chu Gia Trạch chẳng phải đã được định rồi sao? Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, cách làm của bà nội Chu rất tốt, hiện tại cảm xúc của anh không ổn định, lúc này anh ghét nhất là bị người khác ép buộc, nếu bà nội Chu thật làm như thế chỉ khiến cho anh phản cảm
Nhâm Niệm cũng không làm khó anh, đã nói một vài việc nhỏ, anh cũng rất phối hợp. Nhưng cô một bước cũng không rời xa Chu Gia Trạch, về phần phản ứng của người khác như thế nào cứ để cho bọn họ suy đoán đi
Cô không rời khỏi là vì cô không muốn Thẩm Tâm Dịch tìm lý do để đơn độc gặp riêng Chu Gia Trạch, thỉnh thoáng qua sát, cô nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch có chút sốt ruột nhưng vẫn chẳng quan tâm
“Người ở đây nhiều quá, chúng ta qua bên kia đi” Sau lưng gian phòng có một bãi cỏ, chỉ là nhỏ hơn nhiều, bên cạnh bãi cỏ có một rừng trúc cũng không lớn lắm
Chu Gia Trạch đưa ánh mắt nhìn về hướng khác, Nhâm Niệm lập tức lôi kéo tay áo của anh, vẻ mặt cực kì lấy lòng
Anh sửng sốt 2 giây nhưng vẫn gật đầu, không muốn làm cho cô thất vọng
Trong nháy mắt cúi đầu, trên mặt Nhâm Niệm xẹt qua một tia châm chọc
Nhâm Niệm không kéo tay anh mà dùng một ngón tay nắm lấy một ngón tay của anh: “Bây giờ em càng ngày càng không thích những chỗ đông người, lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái, có phải em sinh bệnh gì không?”
“Nói bậy bạ gì đó”
Nhâm Niệm dùng tay kia che miệng cười: “Sao em lại nói bậy như thế ha”
Cô cười ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt linh động tựa hồ thật sự hết sức vui vẻ, Chu Gia Trạch nhìn cô như vậy, nhất thời không nhịn được, ngực cảm thấy đau xót. Đúng vậy, bây giờ cái gì cô cũng không biết, cô vốn là người vô tội, là mình đã lôi cô vào trong vòng xoáy này
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Anh nghĩ em đang muốn tìm cơ hội để ở riêng với anh chứ gì”
Nhâm Niệm vẫn che miệng cười: “Bản tính tự kỉ của anh mãi không sửa đổi, không ngờ vẫn hư như vậy”
“Hư, không phải em thích anh hư sao?”
Nhâm Niệm cúi đầu nhìn mũi chân của mình, suy nghĩ một chút, sau đó thoáng cười như có như không: “Có thể em là người thích ngược”
“Cái gì?”
“Em nói có lẽ em không có anh thì không được” Cô ngẩng đầu nhìn anh, chăm chú khiến anh hơi hoảng sợ, cô rút tay mình lại đi đến trước mặt anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau:
“Em hẳn là ngã bệnh rồi, chứng tự kỉ nghiêm trọng, cho nên anh đừng có trêu chọc em”
Chu Gia Trạch khẽ lắc đầu, anh cảm thấy cô bây giờ giống như một cô bé, nói lời đe dọa nhưng lại không có chút uy hiếp
“Đừng không tin em” Cô nói nhỏ bên tai anh: “Anh có nghe nói chưa? Có những người cố chấp, thà rằng hủy diệt tất cả cũng không muốn người khác có được”
“Anh rất sợ, sợ chết đi được”
Anh cười mà Nhâm Niệm cũng cười theo
Khi ăn cơm, bầu không khí rất hòa hợp, dù sao lực chú ý của mọi người đều đặt trên người bà nội Chu. Bà nội Chu rất ít uống rượu, chỉ có điều trong bữa tiệc ngày hôm nay bà không thể tránh khỏi, bọn vãn bối đều mời rượu nhưng bà nội chỉ nhấp một ngụm là được
Nói đơn giản, bữa cơm này ăn cũng không tệ. Chỉ là ánh mắt của Nhâm Niệm thường vô tình hay hữu ý đảo qua đảo lại trên người Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch, hôm nay cô quyết tâm không để cho bọn họ có cơ hội chạm mặt nhau
Nhưng mà thật không ngờ, Thẩm Tâm Dịch không muốn gặp riêng để nói chuyện với Chu Gia Trạch, ngược lại nhìn Nhâm Niệm, trong ánh mắt không có nửa điểm thỏa hiệp
Nhâm Niệm cố tình đi đến bên kia, không đi được bao lâu thì Thẩm Tâm Dịch cũng bắt đầu đi theo. Khi tất cả đều nằm trong dự đoán của mình thì dường như những bất an trong lòng cũng hoàn toàn biến mất
Nhâm Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hôm nay ánh trăng vô cùng sáng, cũng không tròn vành vạnh mà chỉ cong cong sáng lấp lánh treo ở trên bầu trời. không có sao, ngoại trừ ánh trăng ra thì tất cả đều là màu đen
“Tôi tin cô biết rõ tôi là ai”
Thanh âm của Thẩm Tâm Dịch không có ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức cảnh đêm của Nhâm Niệm, môi cô hơi cong lên nhưng cũng không đáp
Thẩm Tâm Dịch không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì nhưng điều đó cũng không quan trọng: “Tôi biết toàn bộ chuyện của cô và anh ấy, trong khoảng thời gian anh ấy gặp khó khăn nhất là cô đã ở bên anh ấy, giúp cho anh ấy đi ra khỏi khoảng thời gian tăm tối nhất”
Cô ta dừng lại một chút: “Tôi cũng không bài xích sự tồn tại của cô, thậm chí còn cảm ơn cô đã xuất hiện giúp đỡ anh ấy nhiều như vậy”
Nhâm Niệm chậm rãi xoay người: “Đó là lý do hôm nay cô tới cảm ơn tôi đã chăm sóc cho bạn trai trước của cô?”
Thẩm Tâm Dịch đã nhận ra điều gì: “Cô nên biết, lúc ấy anh ấy đau khổ biết bao nhiêu mà toàn bộ đều bởi vì tôi. Tôi và anh ấy yêu nhau nhiều năm như vậy, không phải vì sự xuất hiện của bất cứ người nào mà có thể tùy tiện phá hư tình cảm giữa chúng tôi được, hẳn là cô cũng phát hiện sự khác thường của anh ấy trong khoảng thời gian này, đó là bởi vì tôi đã trở về. Đương nhiên cô có thể không tin, cũng có thể xem nhẹ sự tồn tại của tôi, chỉ có điều phong thái của một người phụ nữ nên đẹp một chút”
Nhâm Niệm lại lần nữa xoay người không nói gì
Thẩm Tâm Dịch cho rằng cô ấy đã bị mình tác động, cho nên ngữ khí cũng thong thả hơn: “Dù sao chăng nữa tôi cũng nên cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp anh ấy rất nhiều, chỉ là chuyện tình cảm từ trước đến nay không thể miễn cưỡng. Bây giờ anh ấy vẫn tồn tại trách nhiệm với cô, tôi nghĩ cô cũng sẽ không dùng phương pháp quá khích để tranh thủ sự thương hại của anh ấy, điều đó có vẻ như cô…”
Nhâm Niệm xoay người cắt ngang lời cô ta nói: “Mới vừa rồi ở chỗ này, chúng tôi đã hôn nhau”
Nhâm Niệm nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tâm Dịch thay đổi, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn cười, nói dài như vậy so ra vẫn kém cô chỉ nói mấy chữ, cô chỉ chỉ dưới chân:
“Chính là ngay vị trí tôi đang đứng”
Thẩm Tâm Dịch cứng đờ tại chỗ
Nhâm Niệm đi qua bên người cô, đi được một đoạn mới chậm rãi mở miệng: “Không có ai nói với cô, cái gì gọi là vật đổi sao dời sao? Một người chỉ dựa vào những hồi ức đã qua để nhận định hiện thực là người thua lớn nhất, cho nên bây giờ, cô thua rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.