Chương 14:
Anh Đào Tiểu Tửu
06/05/2023
24.
Cố Viễn thả hết đồ trong tay xuống đất, một tay mở cửa một tay giữ gáy tôi.
Tuy rằng tôi có ý định trốn cậu trong hai ngày sắp tới để không phải hôn cậu nữa, nhưng khi ôm eo Cố Viễn, ngửi mùi hương của cậu, tôi vẫn sa vào trong đó như cũ.
Đang lúc chúng tôi điên loan đảo phượng, sắp ra ngô ra khoai thì tách một cái, đèn phòng được bật sáng trưng.
Một nhóm người nhảy lên hô to: “Sinh nhật vui vẻ!”
Có một bạn nhỏ đứng trước nhóm người ấy. Khuôn mặt bạn nhỏ này hơi giống Cố Viễn một chút, trong tay còn cầm một cái bánh kem.
“Bà nội, ba mẹ, cô, chú, chị, anh rể…”
Nghe Cố Viễn cứng đơ người gọi tên từng người đối diện, tôi hận mình không thể đào ngay một cái lỗ để chui vào.
Cứu tôi với!!!!
“Ui, đây không phải là Phỉ Phỉ sao?”
Mẹ Cố Viễn chạy tới nắm lấy tay tôi, cười không khép miệng lại được.
“Chú ơi, hai người vừa hôn môi ạ? Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của chú sao?”
Cố Viễn đi lên phía trước che miệng bạn nhỏ kia lại.
Tôi xấu hổ đi theo sau Cố Viễn chào mọi người: “Cháu chào bà, cháu chào cô chú, em chào anh chị ạ…”
Thằng nhóc Cố Viễn này đúng là người khắc tôi thật mà. Số lần đội quần tôi gặp trong mấy ngày yêu đương với cậu còn nhiều hơn cả trong hơn 20 năm cuộc đời của tôi nữa đấy!!
Bữa tối dưới ánh nến của chúng tôi đã trở thành bữa tối thịnh soạn trên bàn lớn dành cho 10 người.
25.
Ăn cơm xong, Cố Viễn vào phòng bếp giúp ba mình rửa bát. Mẹ Cố Viễn thì làm vẻ thần bí kéo tôi vào phòng.
“Trời ạ, Phỉ Phỉ à, tốt quá, cuối cùng hai đứa cũng yêu nhau.”
“Thằng nhóc Cố Viễn này thích cháu bao nhiêu năm trời rồi. Lần trước điền nguyện vọng đại học, nó cứ một hai đòi vào trường cùng thành phố với cháu. Cũng vì chuyện đó mà nó với ba nó cãi nhau một trận to ơi là to.”
Mẹ Cố Viễn vừa nói vừa lấy một hộp gỗ nhỏ trong tủ ra.
Cố Viễn thích tôi?
Còn thích rất nhiều năm rồi?
Tôi hoảng hốt, xem mẹ Cố Viễn mở cái hộp kia ra.
Tôi thấy được tất cả thanh xuân của mình trong đó.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một đống ảnh chụp.
Nào là ảnh chụp tôi đang cúi đầu làm bài tập, tôi đang chơi đùa với các bạn, tôi đang chạy bộ trên sân thể dục, tôi đang há to miệng ăn cơm hộp…
Tôi nhớ hồi học cấp 3, Cố Viễn rất hay mang theo một cái camera, lúc ấy Cố Viễn nói rằng cậu muốn tham gia cuộc thi nhiếp ảnh nào đó.
Tất cả những tấm hình này đều chụp tôi.
Dường như có một đóa hoa đang từ từ nở ra trong lòng tôi. Ban đầu thì nó yếu ớt run rẩy, sau đó lại nở rộ thành một bông hoa vô cùng đẹp đẽ.
Ra là vào cái lúc tôi cho rằng mình đang hèn mọn, đang đơn phương yêu một người, có một người vẫn luôn đồng hành với tôi.
Người ấy cũng có tâm trạng như tôi. Tự buồn rồi lại tự vui.
Tuy rằng chúng tôi mới chính thức bên nhau được vài ngày, nhưng mà chúng tôi đã yêu nhau được 8 năm.
Cố Viễn thả hết đồ trong tay xuống đất, một tay mở cửa một tay giữ gáy tôi.
Tuy rằng tôi có ý định trốn cậu trong hai ngày sắp tới để không phải hôn cậu nữa, nhưng khi ôm eo Cố Viễn, ngửi mùi hương của cậu, tôi vẫn sa vào trong đó như cũ.
Đang lúc chúng tôi điên loan đảo phượng, sắp ra ngô ra khoai thì tách một cái, đèn phòng được bật sáng trưng.
Một nhóm người nhảy lên hô to: “Sinh nhật vui vẻ!”
Có một bạn nhỏ đứng trước nhóm người ấy. Khuôn mặt bạn nhỏ này hơi giống Cố Viễn một chút, trong tay còn cầm một cái bánh kem.
“Bà nội, ba mẹ, cô, chú, chị, anh rể…”
Nghe Cố Viễn cứng đơ người gọi tên từng người đối diện, tôi hận mình không thể đào ngay một cái lỗ để chui vào.
Cứu tôi với!!!!
“Ui, đây không phải là Phỉ Phỉ sao?”
Mẹ Cố Viễn chạy tới nắm lấy tay tôi, cười không khép miệng lại được.
“Chú ơi, hai người vừa hôn môi ạ? Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của chú sao?”
Cố Viễn đi lên phía trước che miệng bạn nhỏ kia lại.
Tôi xấu hổ đi theo sau Cố Viễn chào mọi người: “Cháu chào bà, cháu chào cô chú, em chào anh chị ạ…”
Thằng nhóc Cố Viễn này đúng là người khắc tôi thật mà. Số lần đội quần tôi gặp trong mấy ngày yêu đương với cậu còn nhiều hơn cả trong hơn 20 năm cuộc đời của tôi nữa đấy!!
Bữa tối dưới ánh nến của chúng tôi đã trở thành bữa tối thịnh soạn trên bàn lớn dành cho 10 người.
25.
Ăn cơm xong, Cố Viễn vào phòng bếp giúp ba mình rửa bát. Mẹ Cố Viễn thì làm vẻ thần bí kéo tôi vào phòng.
“Trời ạ, Phỉ Phỉ à, tốt quá, cuối cùng hai đứa cũng yêu nhau.”
“Thằng nhóc Cố Viễn này thích cháu bao nhiêu năm trời rồi. Lần trước điền nguyện vọng đại học, nó cứ một hai đòi vào trường cùng thành phố với cháu. Cũng vì chuyện đó mà nó với ba nó cãi nhau một trận to ơi là to.”
Mẹ Cố Viễn vừa nói vừa lấy một hộp gỗ nhỏ trong tủ ra.
Cố Viễn thích tôi?
Còn thích rất nhiều năm rồi?
Tôi hoảng hốt, xem mẹ Cố Viễn mở cái hộp kia ra.
Tôi thấy được tất cả thanh xuân của mình trong đó.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là một đống ảnh chụp.
Nào là ảnh chụp tôi đang cúi đầu làm bài tập, tôi đang chơi đùa với các bạn, tôi đang chạy bộ trên sân thể dục, tôi đang há to miệng ăn cơm hộp…
Tôi nhớ hồi học cấp 3, Cố Viễn rất hay mang theo một cái camera, lúc ấy Cố Viễn nói rằng cậu muốn tham gia cuộc thi nhiếp ảnh nào đó.
Tất cả những tấm hình này đều chụp tôi.
Dường như có một đóa hoa đang từ từ nở ra trong lòng tôi. Ban đầu thì nó yếu ớt run rẩy, sau đó lại nở rộ thành một bông hoa vô cùng đẹp đẽ.
Ra là vào cái lúc tôi cho rằng mình đang hèn mọn, đang đơn phương yêu một người, có một người vẫn luôn đồng hành với tôi.
Người ấy cũng có tâm trạng như tôi. Tự buồn rồi lại tự vui.
Tuy rằng chúng tôi mới chính thức bên nhau được vài ngày, nhưng mà chúng tôi đã yêu nhau được 8 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.