Chương 3:
Anh Đào Tiểu Tửu
06/05/2023
4.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa nhà tôi bị gõ. Tôi vác hai cái quầng thâm to đùng, mơ mơ màng màng ra mở cửa.
Cố Viễn cầm một túi đồ ăn sáng to đùng đứng ngoài cửa. Thấy cậu, tôi tỉnh táo ngay lập tức, không chút do dự đóng sập cửa vào.
“Tống Phỉ! Cậu không muốn sống nữa à? Mau mở cửa cho tớ!”
Sau khi tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình để rửa mặt, thay quần áo, tôi run rẩy mở cửa nhà mình ra.
Cố Viễn làm mặt lạnh đi vào, đặt bữa sáng lên bàn.
“Tống Phỉ, cậu giải thích rõ ràng cho tớ. Cậu đang dở chứng cái gì thế?”
Thứ cho tại hạ không thể trả lời! Tôi im lặng khóc chít chít chít trong lòng.
“Cậu mua cái gì cho tớ thế?” Tôi chuyển chủ đề.
“Tớ cố ý chạy tới cổng trường cấp ba của chúng ta mua bánh bao cho cậu đấy. Tớ nhớ ngày trước hồi còn đi học cậu thích ăn bánh bao của nhà này nhất, sáng nào cũng thấy cậu ăn.”
Cố Viễn vừa lải nhải vừa bỏ bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy nóng trong túi bỏ lên trên bàn. Sau đó cậu gọt cho tôi một quả táo.
Tôi vừa tập trung ăn vừa khóc trong lòng.
Cố Viễn vẫn luôn như vậy, cách cậu đối xử với tôi rất đặc biệt, không giống với cách cậu đối xử với những người khác.
Cậu nhớ rõ tôi thích gì, cậu hay mua cho tôi những món đồ ăn vặt mà tôi thích.
Tôi đi đến đâu thì cậu sẽ đi tới đó.
Thậm chí đến cả điền nguyện vọng vào đại học, cậu cũng điền vào một trường cùng thành phố với tôi.
Cái gì cậu cũng tốt, chỉ là cậu không thích tôi.
“Chậc chậc chậc, nhìn cái tướng ăn này của cậu nè, cậu là heo à?”
Cậu mới là heo! Tôi phẫn nộ há to miệng gặm lấy cái bánh bao.
Làm gì có ai ngày nào cũng khích đểu người mình thích đâu. Quả nhiên là Cố Viễn không thích tôi.
5.
“Không phải hôm nay chúng ta đi cắm trại sao? Sao cậu vẫn chưa chuẩn bị gì vậy?”
Cắm trại gì cơ?
Cắm trại hả?!?
Tôi sợ giật bắn người. Tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi cùng các bạn mình đã hẹn cuối tuần sẽ đi tour du lịch nhỏ cùng nhau.
Trong chuyến đi này còn có Cố Viễn. Nói cách khác, tôi phải gặp Cố Viễn suốt hai ngày một đêm!
“Cố Viễn, tớ đau đầu quá, chân tớ cũng đau nữa. Hình như tớ còn sốt luôn này, tớ có thể không đi được không?”
“Nói thật!”
Bằng năng lực thần kỳ của con người, chỉ trong một giây đồng hồ, tôi nhét 5 cái bánh bao vào trong miệng mình.
“Chồng ưm, ưm, người ưm, không ưm ưm, đi ưm, nhiều ưm ưm ưm, người ưm, muốn ưm ưm, một ưm, mình ưm, chồng ưm ưm…”
Tôi định nói là: “Chồng ơi, người ta không muốn đi cùng nhiều người như vậy đâu, người ta chỉ muốn đi một mình với chồng thôi à.”
Cố Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ cứ như đang nhìn một con ngốc vậy.
Tuy rằng tôi không nói ra được thành lời, nhưng tôi lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng tôi cũng tìm được cách giải quyết rồi!
Một là không để Cố Viễn nói câu “Nói thật” kia, hai là không để tôi nói thành lời.
Đáp án đơn giản vậy thôi.
Tôi đúng là một thiên tài!
Tôi chạy vào trong phòng nhổ bánh bao trong miệng mình ra. Tuy rằng biện pháp này tốt nhưng đau miệng quá!
Tôi xoa xoa quai hàm của mình. Mệt đầu thật đấy!
“Cốc cốc cốc!”
Cửa nhà tôi bị gõ. Tôi vác hai cái quầng thâm to đùng, mơ mơ màng màng ra mở cửa.
Cố Viễn cầm một túi đồ ăn sáng to đùng đứng ngoài cửa. Thấy cậu, tôi tỉnh táo ngay lập tức, không chút do dự đóng sập cửa vào.
“Tống Phỉ! Cậu không muốn sống nữa à? Mau mở cửa cho tớ!”
Sau khi tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình để rửa mặt, thay quần áo, tôi run rẩy mở cửa nhà mình ra.
Cố Viễn làm mặt lạnh đi vào, đặt bữa sáng lên bàn.
“Tống Phỉ, cậu giải thích rõ ràng cho tớ. Cậu đang dở chứng cái gì thế?”
Thứ cho tại hạ không thể trả lời! Tôi im lặng khóc chít chít chít trong lòng.
“Cậu mua cái gì cho tớ thế?” Tôi chuyển chủ đề.
“Tớ cố ý chạy tới cổng trường cấp ba của chúng ta mua bánh bao cho cậu đấy. Tớ nhớ ngày trước hồi còn đi học cậu thích ăn bánh bao của nhà này nhất, sáng nào cũng thấy cậu ăn.”
Cố Viễn vừa lải nhải vừa bỏ bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy nóng trong túi bỏ lên trên bàn. Sau đó cậu gọt cho tôi một quả táo.
Tôi vừa tập trung ăn vừa khóc trong lòng.
Cố Viễn vẫn luôn như vậy, cách cậu đối xử với tôi rất đặc biệt, không giống với cách cậu đối xử với những người khác.
Cậu nhớ rõ tôi thích gì, cậu hay mua cho tôi những món đồ ăn vặt mà tôi thích.
Tôi đi đến đâu thì cậu sẽ đi tới đó.
Thậm chí đến cả điền nguyện vọng vào đại học, cậu cũng điền vào một trường cùng thành phố với tôi.
Cái gì cậu cũng tốt, chỉ là cậu không thích tôi.
“Chậc chậc chậc, nhìn cái tướng ăn này của cậu nè, cậu là heo à?”
Cậu mới là heo! Tôi phẫn nộ há to miệng gặm lấy cái bánh bao.
Làm gì có ai ngày nào cũng khích đểu người mình thích đâu. Quả nhiên là Cố Viễn không thích tôi.
5.
“Không phải hôm nay chúng ta đi cắm trại sao? Sao cậu vẫn chưa chuẩn bị gì vậy?”
Cắm trại gì cơ?
Cắm trại hả?!?
Tôi sợ giật bắn người. Tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi cùng các bạn mình đã hẹn cuối tuần sẽ đi tour du lịch nhỏ cùng nhau.
Trong chuyến đi này còn có Cố Viễn. Nói cách khác, tôi phải gặp Cố Viễn suốt hai ngày một đêm!
“Cố Viễn, tớ đau đầu quá, chân tớ cũng đau nữa. Hình như tớ còn sốt luôn này, tớ có thể không đi được không?”
“Nói thật!”
Bằng năng lực thần kỳ của con người, chỉ trong một giây đồng hồ, tôi nhét 5 cái bánh bao vào trong miệng mình.
“Chồng ưm, ưm, người ưm, không ưm ưm, đi ưm, nhiều ưm ưm ưm, người ưm, muốn ưm ưm, một ưm, mình ưm, chồng ưm ưm…”
Tôi định nói là: “Chồng ơi, người ta không muốn đi cùng nhiều người như vậy đâu, người ta chỉ muốn đi một mình với chồng thôi à.”
Cố Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ cứ như đang nhìn một con ngốc vậy.
Tuy rằng tôi không nói ra được thành lời, nhưng tôi lại vô cùng vui vẻ. Cuối cùng tôi cũng tìm được cách giải quyết rồi!
Một là không để Cố Viễn nói câu “Nói thật” kia, hai là không để tôi nói thành lời.
Đáp án đơn giản vậy thôi.
Tôi đúng là một thiên tài!
Tôi chạy vào trong phòng nhổ bánh bao trong miệng mình ra. Tuy rằng biện pháp này tốt nhưng đau miệng quá!
Tôi xoa xoa quai hàm của mình. Mệt đầu thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.