Chương 9:
Anh Đào Tiểu Tửu
06/05/2023
16.
Tôi cùng Cố Viễn hốt hoảng rời khỏi rừng cây nhỏ, sau đó hai người ngồi ở hai phía khác nhau, phân chia ranh giới rõ ràng.
Trương Thải Vi nhìn qua Cố Viễn rồi lại nhìn qua tôi. Cô nàng mang tâm trạng hóng chuyện, vui vẻ đi qua chỗ Cố Viễn: “Không phải hai người phải anh anh em em tỏ tình nhau sao? Không khí này lạ thế? Cố Viễn, cậu nói gì đấy?”
“Tớ cầu hôn cậu ấy.”
Trương Thải Vi nghe xong thì cạn lời. Mấy giây sau, cô ấy ôm bụng cười lớn.
“Cái tiến độ này của cậu lạ thế? Không ngờ cậu lại gấp đến vậy luôn?”
Trương Thải Vi nói xong thì làm mặt quỷ với tôi.
Tại sao ngày trước tôi lại nghĩ rằng cô ấy là một nữ thần lạnh lùng nhỉ? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.
***
Mấy năm nay, là tôi đã nghĩ nhầm rồi.
Tôi nằm giữa lều của mình lăn qua lăn lại. Cả đầu tôi đều chỉ nghĩ đến cảnh mai sau mình ngủ với Cố Viễn. Không biết vẻ mặt của cậu lúc ấy sẽ như nào nhỉ? Ngượng ngùng? Bất ngờ? Ngơ ngác?
Nhất định cậu sẽ không ngờ rằng một người có vẻ ngoài kiêu ngạo như tôi trong lòng lại có những suy nghĩ đen tối như vậy. Phải làm sao bây giờ??
Tôi che mặt, chui trong chăn, đấm bình bịch xuống đất.
“Đinh ~”
Tôi đỏ mặt bỏ chăn ra, cầm điện thoại lên. Vừa mở ra thì thấy Trương Thải Vi gửi tin nhắn cho mình.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh một đống người mẫu mặc áo ngủ gợi cảm. Tôi nhìn xong mà cảm thấy tức giận.
Mẹ kiếp, cô ấy đang làm gì thế?
Tại sao lại gửi mấy thứ không lành mạnh này cho người ta??
Tôi yên lặng thêm mấy cái áo đó vào trong giỏ hàng của mình…
17.
Buổi sáng hôm sau, tôi ôm hai cái quầng thâm mắt to đùng bò từ trong lều ra. Từ khi tôi bị dính cái tật “Nói thật” này, tôi chưa được ngủ ngon hôm nào.
Hôm nào cũng vậy, cứ đến buổi tối thì tôi lại nhớ đến mấy tình huống muốn đội quần của mình ở ban ngày, nghĩ xong thì không ngủ nổi nữa. Không phải từ nay về sau tôi cứ bị như vậy suốt chứ?
Xấu hổ chết mất!
Nhìn Cố Viễn cũng có hai cái quầng thâm to đùng như tôi, trong lòng tôi cảm thấy bình thường hơn một chút.
Trương Thải Vi đi qua đây, hai mắt lấp lánh: “Eo, hai người hôm qua làm gì đấy?”
“Tống Phỉ, không ngờ cậu mạnh mẽ đến vậy luôn á! Cậu tập thể dục hay có phương pháp gì hay mà làm chẳng phát ra tiếng động vậy? Truyền cho tớ với!”
Sao người này đáng ghét thế?!?
Tôi chạy trối chết, không trả lời câu hỏi của cô nàng.
Thu dọn xong tất cả mọi thứ, lên xe về nhà. Tất cả mọi người đều rất tinh tế không làm phiền tôi cùng Cố Viễn, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.
Tôi cùng Cố Viễn ngồi trên xe. Tôi nhìn điện thoại, còn 3 tiếng nữa mới về đến nơi.
Người ta tỏ tình nhau xong thì anh anh em em yêu nhau.
Tại sao đến tôi thì mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy? Tôi thầm khóc chít chít chít trong lòng.
“Tống Phỉ, thật ra, thật ra chúng ta mới ở bên nhau. Có một số việc cậu đừng vội, tương lai còn dài.”
“Cái gì còn dài?”
Tôi lấy lại tinh thần, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.
Cố Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái nhìn đầy thâm ý.
Tôi cùng Cố Viễn hốt hoảng rời khỏi rừng cây nhỏ, sau đó hai người ngồi ở hai phía khác nhau, phân chia ranh giới rõ ràng.
Trương Thải Vi nhìn qua Cố Viễn rồi lại nhìn qua tôi. Cô nàng mang tâm trạng hóng chuyện, vui vẻ đi qua chỗ Cố Viễn: “Không phải hai người phải anh anh em em tỏ tình nhau sao? Không khí này lạ thế? Cố Viễn, cậu nói gì đấy?”
“Tớ cầu hôn cậu ấy.”
Trương Thải Vi nghe xong thì cạn lời. Mấy giây sau, cô ấy ôm bụng cười lớn.
“Cái tiến độ này của cậu lạ thế? Không ngờ cậu lại gấp đến vậy luôn?”
Trương Thải Vi nói xong thì làm mặt quỷ với tôi.
Tại sao ngày trước tôi lại nghĩ rằng cô ấy là một nữ thần lạnh lùng nhỉ? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.
***
Mấy năm nay, là tôi đã nghĩ nhầm rồi.
Tôi nằm giữa lều của mình lăn qua lăn lại. Cả đầu tôi đều chỉ nghĩ đến cảnh mai sau mình ngủ với Cố Viễn. Không biết vẻ mặt của cậu lúc ấy sẽ như nào nhỉ? Ngượng ngùng? Bất ngờ? Ngơ ngác?
Nhất định cậu sẽ không ngờ rằng một người có vẻ ngoài kiêu ngạo như tôi trong lòng lại có những suy nghĩ đen tối như vậy. Phải làm sao bây giờ??
Tôi che mặt, chui trong chăn, đấm bình bịch xuống đất.
“Đinh ~”
Tôi đỏ mặt bỏ chăn ra, cầm điện thoại lên. Vừa mở ra thì thấy Trương Thải Vi gửi tin nhắn cho mình.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh một đống người mẫu mặc áo ngủ gợi cảm. Tôi nhìn xong mà cảm thấy tức giận.
Mẹ kiếp, cô ấy đang làm gì thế?
Tại sao lại gửi mấy thứ không lành mạnh này cho người ta??
Tôi yên lặng thêm mấy cái áo đó vào trong giỏ hàng của mình…
17.
Buổi sáng hôm sau, tôi ôm hai cái quầng thâm mắt to đùng bò từ trong lều ra. Từ khi tôi bị dính cái tật “Nói thật” này, tôi chưa được ngủ ngon hôm nào.
Hôm nào cũng vậy, cứ đến buổi tối thì tôi lại nhớ đến mấy tình huống muốn đội quần của mình ở ban ngày, nghĩ xong thì không ngủ nổi nữa. Không phải từ nay về sau tôi cứ bị như vậy suốt chứ?
Xấu hổ chết mất!
Nhìn Cố Viễn cũng có hai cái quầng thâm to đùng như tôi, trong lòng tôi cảm thấy bình thường hơn một chút.
Trương Thải Vi đi qua đây, hai mắt lấp lánh: “Eo, hai người hôm qua làm gì đấy?”
“Tống Phỉ, không ngờ cậu mạnh mẽ đến vậy luôn á! Cậu tập thể dục hay có phương pháp gì hay mà làm chẳng phát ra tiếng động vậy? Truyền cho tớ với!”
Sao người này đáng ghét thế?!?
Tôi chạy trối chết, không trả lời câu hỏi của cô nàng.
Thu dọn xong tất cả mọi thứ, lên xe về nhà. Tất cả mọi người đều rất tinh tế không làm phiền tôi cùng Cố Viễn, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.
Tôi cùng Cố Viễn ngồi trên xe. Tôi nhìn điện thoại, còn 3 tiếng nữa mới về đến nơi.
Người ta tỏ tình nhau xong thì anh anh em em yêu nhau.
Tại sao đến tôi thì mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy? Tôi thầm khóc chít chít chít trong lòng.
“Tống Phỉ, thật ra, thật ra chúng ta mới ở bên nhau. Có một số việc cậu đừng vội, tương lai còn dài.”
“Cái gì còn dài?”
Tôi lấy lại tinh thần, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.
Cố Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái nhìn đầy thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.