Chương 20: Chọn lựa?
Nuu_Naa
08/10/2016
Triệu Vân Du vừa đi du lịch Châu Phi về, nghe nói anh đang ở chổ Tuệ Mẫn nên cô bay thẳng ra, không ghé qua nhà vì cô và ba cô lại gây nhau, ba cô trách cô đã sắp lấy chồng nhưng vẫn ham chơi, không lo làm việc.
- Tuệ Mẫn hả? Cô đang ở đâu đấy?
- À, tôi đang ở căn hộ bình thường hay ở đấy.
- Cô không phiền nếu tôi tới chứ?
- Khách sáo gì chứ, tới đây đi, tôi mới nấu rất nhiều món ăn.
- Được được.
Triệu Vân Du là con người lạc quan, vui vẻ và hoạt bát, chuyện cô cưới Tiêu Dương cũng là do ép buộc, cô rất yêu Trịnh Khải, cũng như anh yêu Tuệ Mẫn, ai cũng có cuộc sống riêng cả.
Vân Du tới chỗ của cô và anh, hôm nay cô được nghỉ ca sáng, nên ở nhà nấu cơm cho anh để lát anh phải đi. Vân Du bấm chuông cửa, anh ra mở, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
- Đi đâu đây?
Anh nhìn cô cười cười.
- Tôi qua nhờ anh nuôi vài ngày.
- Vân Du tới rồi à, rửa tay ăn cơm này.
Tuệ Mẫn vui vẻ vọng từ trong bếp ra. Cô liếc xéo anh một cái rồi chạy vào.
- Thơm quá.
- Cô ấy nấu cho tôi đấy.
Anh khoanh tay tự đắc.
- Nhưng hôm nay lại có tôi ăn phụ, Tuệ Tuệ yên tâm, tôi sẽ không phụ cô đâu mà sẽ ăn hết chỗ này.
Ba người họ cùng nhau ăn cơm vui vẻ, cười đùa ấm cúng.
- Lát anh về à?
- Ừ. Sao em không về nhà?
- Em về nhà ba em tối ngày lôi ba cái công dung ngôn hạnh ra nói này nói nọ, em mệt mỏi lắm.
- Em nên học hỏi Tuệ Mẫn.
- Vâng em biết cô ấy luôn là số 1.
- Mẫn, lại phiền em chăm cho cô ấy.
- Không sao mà.
Hôm nay trước khi anh đi, anh để lại trong ví một cái thẻ atm, để cho hai chị em vui vẻ đi mua sắm cùng nhau. Anh rất hiểu cô hay ngại, nhưng cô ấy sẽ còn ngại hơn khi để Vân Du trả tiền.
- Anh đi nhé.
- Anh đi cẩn thận.
Cô nhìn anh nở 1 nụ cười thật tươi, ánh mắt thể hiện một chút đau lòng nhung nhớ.
- Đi cẩn thận.
Cô lặng lẽ nhìn anh lên xe, chiếc xe dần dần mất hút trong dòng người đông đúc, cô chỉ ở bên anh 1 2 ngày rồi anh phải đi.
- Tuệ Tuệ, cô dắt tôi đi chơi nhé.
- Ừ.
Hai người họ thân thiết cùng nhau đi lên căn hộ, vừa đi vừa cười như bạn bè lâu năm. Vân Du cùng cô đi mua đồ ở trung tâm thương mại, cùng nhau lên núi Hoa Sơn để đi dạo, không khí mát mẻ ở đây cô vô cùng yêu thích. Núi Hoa Sơn cách thành phố 14km về phía Nam, là nơi lý tưởng cho những cặp đôi yêu nhau lên đây leo núi, đi du lịch, hay cắm trại.
- Tuệ Tuệ, tuần sau là sinh nhật anh ấy.
- Ừ, tôi nhớ, nhưng anh ấy cái gì cũng đầy đủ, tôi chả biết nên tặng anh ấy cái gì? Vân Du, chả phải cô cùng anh ấy lớn lên sao? Anh ấy thích cái gì nhất nhỉ?
- Anh ấy thiếu tình thương.
Hai người tiếp tục tản bộ rồi nói.
- Anh ấy từ bé sức khỏe không được tốt nên rất hay ở trong phòng, ít khi ra ngoài, đến khi sức khỏe xấu đi thì phải qua Mỹ dưỡng bệnh, rồi anh ấy nhập cư và du học. Năm 16, cậu ruột của anh ấy là Hoàng Tuấn Hòa cùng gia đình bị tai nạn giao thông, chết cả gia đình, để lại tập đoàn bất động sản lớn cho người chị nắm giữ là mẹ của anh ấy, ba anh ấy thì đắc cử chức bộ trưởng bộ công an được vài năm và được lên chức chủ tịch nước, do ba là người của nhà nước, mẹ anh ấy là một tiểu thư giàu có từ xưa nên anh ấy và Tiêu Như sinh ra đã được dạy dỗ rất kỹ, một phần là con trai duy nhất trong nhà, nên anh ấy mang bao trọng trách. Năm 25 tuổi mới đây, anh ấy nhận chức phó giám đốc tập đoàn, nhưng tập đoàn nhà anh ấy không còn là bất động sản nữa mà mở ra rất nhiều như chuỗi nhà hàng, chung cư, hay nông trại. Với lại anh ấy theo ba, đang là những người được đề cử trong chức vị Bộ trưởng kinh tế năm sau.
- Anh ấy là một người thiếu tình thương từ nhỏ, nhưng anh ấy rất nhiều nhược điểm đấy, như là sức khỏe của anh ấy không hề tốt như người bình thường, anh ấy đôi lúc có chút ích kỉ, bảo thủ và hung dữ. Được cái cao, còn cơ bắp gì chả hề có. Nói chung anh ấy được cái ngoại hình và bằng đại học cử nhân ra thì chả có gì gọi là tốt. Hahaaa
Được phen nói xấu anh, cô thỏa mãn cười lớn.
- Nhưng anh ấy yêu cô là thật, anh ấy từng bị ba đánh vì cãi lời ông ấy, haizzz
Tuệ Mẫn cúi mặt, có lẽ cô đang suy nghĩ vẫn vơ một cái gì đấy.
- Cô đừng lo, chỉ cần cô ở bên anh ấy, còn tặng cái gì không cần phải bận tâm.
Chốc thoắt, trời đã sẫm tối. Mặt trời đã xuống gần hết, con đường vắng vẻ chỉ còn lại hai người cùng những cây đèn đường lạnh lẽo.
- Tối rồi, về thôi.
Cô cười nhạt rồi nắm tay ra về.
Một bóng đen lao tới, tất cả dường như đã sụp đổ.
Cô tỉnh dậy trong một căn nhà hoang, toàn thân bị trói chặt, bên cạnh là Vân Du. Căn nhà hoang hoang tàn, đầy mùi ầm ướt, tiếng những con chuột nhắt hoạt động ban đêm, cùng ánh đèn mờ mờ không sáng cũng không tối.
- Vân Du, Vân Du.
Hoa mắt thức dậy, Vân Du có chút hoảng loạn.
- Đây là đâu.
Tiếng “ rầm “ to lớn ù tai, một đám cười vẻ mặt hung dữ bước vào.
- Tỉnh rồi sao?
Người đàn ông kia cô nhìn dường như rất quen thuộc, anh ta cao ráo, khuôn mặt chất phác, không giống gì là một tên xã hội đen.
- Anh là ai?
Tuệ Mẫn mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng.
- Gọi được cho tên Tiêu Dương chưa?
- Vâng, đang liên lạc.
Vừa xong, bên đầu dây bên kia bỗng có người bắt máy. Thì ra, hắn dám lấy điện thoại của Vân Du.
- Alo, anh đây Vân Du.
Giọng nói kia dường như xuyên thẳng vào đầu óc cô.
- Alo. Chào anh Duẫn.
- Anh là ai? Sao cầm máy của Vân Du?
- Tiêu Dương, cứu em.
Triệu Vân Du hét toáng lên.
Người đàn ông đáng sợ kia bổng dưng cười to.
- Tiêu Dương anh nghe gì không?
- Vân Du, em sao vậy? Tuệ Mẫn đâu?
Giọng anh có chút hốt hoảng. Một nỗi bất an kéo tới.
- Em và Tuệ Mẫn bị tên đáng sợ này bắt cóc, Tiêu Dương hãy cứu em.
- Anh muốn gì?
Anh nạt to. Anh đang hốt hoảng, anh lo sợ, cả thế giới của anh đang gặp nguy hiểm.
- Ngày mai, 10h sáng mai tao cho mày có mặt ở thành phố thân quen này để nhận xác.
- Anh cần bao nhiêu tiền?
- Không cần tiền, chỉ cần anh có mặt ở đây, anh thích dẫn ai theo cũng được, nhưng nên nhớ dẫn càng đông thì hai cô gái này chết càng nhanh.
Cúp máy, không khí đang sợ ùa vây quanh hai cô. Mùi hôi ẩm nồng nặc khó chịu, gián chuột chạy ầm ĩ cả lên.
- Giữ nó đàng hoàng, không được làm gì xúc phạm đến thân thể, tao đi vào thành phố mua tí đồ.
Người đàn ông kia rời đi, để lại cho đây vài tên xăm trổ, nhìn cực kỳ bặm trợn.
- Hai cô gái này đã làm đại ca nhà ta nhà tan cửa nát. Khuôn mặt thì xinh đẹp đó, không ngờ lại hám tiền của như thế. Con gái giờ, chỉ có như vậy.
- Tụi bây muốn gì?
- Trong đây, ai là người yêu của thằng nhãi kia nhỉ? Là cô em xinh đẹp sang trọng này sao?
Nó vuốt tóc Vân Du.
- Yên tâm, tụi tao sẽ không làm nhục tụi bây, tụi tao chỉ muốn trả thù, để Tiêu Dương coi người hắn thương chết đi là như thế nào.
Vân Du bỗng nhổ nước bọt vào mặt hắn, hắn nổi giận tát Vân Du một cái thật mạnh. Vân Du do nới lỏng được dây tay, nên nhào lên đánh tụi giang hồ đó, dù gì cũng là thân gái, sức không thể đọ hết mặc dù cô đã học võ. Tuệ Mẫn loay hoay tháo dây.
- Vân Du.
Cô nhào lên đỡ cho Vân Du một cái ghế thật mạnh, cả người Tuệ Mẫn mềm nhũn, ngã xòa ra sàn. Những cú đạp đánh lên mặt cô, lên tóc tai, đau điếng cả người, gọi tên anh, lúc này người cô cần nhất là anh.Sau đó, cả thế giới mơ hồ, cô không còn biết gì cho đến khi bị đánh ngất đi.
Căn nhà hoang xộc mùi máu cùng cảnh tượng hoang tàn, hai cô gái nằm dài ra sàn nhà lạnh lẽo, máu me đầy người, cảnh tượng thật đáng thương, Vân Du nửa tỉnh, còn Tuệ Mẫn bất tỉnh hoàn toàn.
Anh vội vã bay về nước, anh thông báo cho nhà họ Triệu và nhà anh, dù gì mình anh cũng không thể xoay sở hết được, anh không phải giang hồ có băng đản, nên không quen biết nhiều trong cái xã hội ngầm đó.
Hai nhà lo lắng đến ăn không được, mẹ Triệu Vân Du chạy đến nhà anh, lo lắng sự tình, anh căn dặn trước khi anh trở về không được có hành động nào khác.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Mẫn tỉnh lại, sức khỏe cô đã cạn kiệt, cô đỡ đòn cho Vân Du rất nhiều, Vân Du lo lắng cho cô đến phát bệnh, thấy cô tỉnh yên tâm rất nhiều. Tay trói đến tê dại, bụng hôm qua đến giờ không có gì lót dạ.Tiếng mở cửa đáng sợ lại vang lên. Tên đứng đầu đi vào.
- Ai làm cho 2 cô ta ta như thế?
Anh ta nạt lớn.
- Hôm qua tụi nó tháo dây toan bỏ chạy, em chỉ còn cách này thôi.
Vân Du ném cho đám đó một cái liếc thật sắc. Trong tâm trí của Tuệ Mẫn, vẫn thấy người đàn ông này rất quen, nhưng không thể nhớ.
***
Nhà họ Triệu và họ Duẫn phải can thiệp công an, nhưng nó bắt buộc chuyện này không được đưa lên bất cứ một phương tiện truyền thông nào cả.
Anh lái xe lên thành phố mang theo nỗi lo lắng đến tột độ. Tất cả bọn họ đều đòi đi theo, vì lo lắng cho anh, cho Vân Du. Trong đợt này, cũng có mặt của Tạ Phí Ngôn, có lẽ cũng chỉ có anh và Phí Ngôn là 2 người duy nhất lo lắng cho Tuệ Mẫn.
Bây giờ là 9h giờ, còn 1h nữa sẽ gặp mặt bọn hắn.
Tạ Phí Ngôn báo cáo rõ ràng những gì trong kế hoạch.
Cô và Vân Du bị trói miệng, chỉ biết còn mắt nhìn nhau.
Anh lái xe tới chỗ hẹn, lập tức có người ra đó. Bọn họ rất kỹ, luôn đề phòng có ai đi theo không. Chiếc xe đen dưới chân núi, chỉ có mình anh.
Bọn họ dẫn anh lên, con đường mòn gập ghềnh khó đi, có lẽ đây là con đường nhiều năm rồi không ai qua lại. Đầu anh luôn vang câu nói của ba cho dù bất kể như thế nào con cũng phải bảo toàn tính mạng của con, và Vân Du. Con nên nhớ Vân Du là sau này và tất cả của con, còn mọi điều khác đều không quan trọng.
Rốt cuộc cũng tới nhà hoang, Tuệ Mẫn thấy hình bóng quen thuộc, lệ rơi đầy mắt, cô đã rất mạnh mẽ rồi, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại khóc.
Tim anh đập lên một nhịp vì thấy hình anh xơ xác của 2 người, Vân Du vẫn mạnh mẽ, con Tuệ Mẫn, cô dường như sắp ngã, trên vai còn có máu rỉ dài. Giờ anh mới hiểu, anh còn đau hơn cả cô.
- Rốt cuộc mày cũng tới.
Tên kia bước ra, hai nguời kề sát dao ngay cổ cô và Vân Du. Lưỡi dao lạnh bén, làm cô từng đợt run nhẹ.
- Mày muốn gì?
- Tao chỉ muốn cho này nếm thử người mày yêu thương mất đi cảm giác nó như thế nào? Haha. Trong đây cô gái nào là người yêu của mày?
Câu hỏi anh dự đoán rốt cuộc cũng tới.
- Để làm gì?
- Tao sẽ cho mày cứu một người.
Anh im lặng, anh nhìn Tuệ Mẫn, nếu cô chết anh cũng chả thiết sống, nhưng nếu Vân Du không yên ổn, cả gia đình anh sau này kể cả cô gặp nhiều bất trắc.
- Sao? Đau khổ lắm à? Vậy mày hiểu cảm giác của tao chưa?
- 10 năm trước, khi ba mày còn chưa lên chức, ông ta đã nhận một vụ án buôn lậu, gia đình tao bị lừa, dính vào đường dây, bỏ đi tất cả để chạy trốn. Cuộc sống cơ cực nơi đây thật không hề dễ dàng, từ một gia đình danh giá, em và cùng ta phải trải qua nhiều năm tháng cơ cùng. Ba mày vì phá đường dây đã bắn chết ba tao, mẹ tao cũng vì thoát thân mà lao ra đường lớn. Em tao và tao phải sống trong những ngày lầm than, nhà tan cửa nát. Một lần mày đến đây, bộ dạng rách rưới của em tao đã đến cầu xin mày, em tao ngây thơ rằng mày có thể giúp gia đình tao giải oan. Nhưng mày cũng xa lánh nó, kêu bảo bệ đuổi đi. Vài tháng sau, nó không chịu được bạo bệnh cũng qua đời, tao đã sống bằng hai bàn tay trắng, không học hành, đi làm bằng những việc bốc vác. Mỗi lần, nhắc đến gia đình, tao chỉ hận đến nhà họ Duẫn tận xương tủy.
- Vì thế hôm nay mày muốn trả thù sao?
- Đúng, tao biết Gia Tuệ Mẫn là người yêu của mày, tao đã biết tụi bây đi Úc, đi Paris. Tao đều biết.
- Vụ án năm đó không phải cha tao giết.
- Vì để không dính dáng truy cứu gì, nên ba mày đã mua chuộc tên đồng nghiệp làm chung vụ án, bảo là hắn ta giết.
- Hoang đường.
Vụ án năm đó trôi qua rất nhanh, không còn ai biết gì nhiều. 10 năm rồi, đã 10 năm, mà thù hận vẫn còn sâu thẳm trong ký ức của mỗi người.
1 tên ra nói nhỏ với người đàn ông cầm dao sau lưng cô.
- Ta cũng chả còn gì nói với ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ ngày này ngươi đã mất đi một người yêu thương nhất.
Hắn bỗng đẩy Vân Du về phía anh, Tuệ Mẫn biết mình sẽ là người chết, cho dù có chọn, anh cũng sẽ chọn Vân Du. Mái tóc rối, miệng bịt kín bởi băng keo khuôn mặt chỉ còn đôi mắt ẩn hiện, long lanh tràn lệ. Cô khóc, nhưng cũng không thể khóc. Anh nhìn cô, ruột gan như bị đốt cháy. Cô trước mặt nhưng không thể cứu, thế giới của anh đã gần sụp đổ.
Cô bỗng nhiên trợn mắt, lắc đầu rất mạnh. Rồi anh cùng Vân Du lịm đi, bọn hắn khiêng anh và Vân Du ra ngoài, cô lặng lẽ nhìn bóng áo sơ mi xanh nhạt kia mất hút. Cuộc đời này, có lẽ ta đã mất nhau.
Hắn vác cô ra ngoài thật nhanh, chạy xa khỏi căn nhà kia chừng 1 phút, tiếng đùng nổ to, căn nhà hoang chìm trong biển lửa.
- Phương án dự bị, triển.
Tất cả người đi theo tính lao vào cứu, nhưng thật lạ và thấy anh và Vân Du vẫn an toàn nằm đây.
Bọn hắn đem cô hút vào trong rừng, cởi trói.
- Sao không giết tôi?
- Tôi nợ cô, hôm nay tôi trả.
Hắn để cô ngồi trên tảng đá, rửa vết máu ngay chân cô đang chảy rất nhiều.
- Sự nhân từ của cô tôi rất đội ơn, không cần nhớ chuyện gì. Tôi đi đây.
Hắn bỏ cô ở đây, toan bỏ đi.
- Nên nhớ, rời xa Tiêu Dương đi, càng xa càng tốt.
Nói xong hắn bỏ chạy, Tuệ Mẫn kiệt sức trên vách đá.
***
Anh bật tỉnh dậy, tất cả mọi người đều lo lắng cho anh.
Hầu Bảo nhỏ tiếng mà nghiêm túc.
- Báo cáo anh, vụ việc vừa rồi sẽ xử lý êm đẹp, Triệu Vân Du vẫn an toàn, nhưng bị trật xương tay, còn... còn Gia Tuệ Mẫn không may đã chết rồi.
Một tin như vang dội vào tai, anh trừng mắt cười nhạt. Không thể, anh không thể tin.
- Cái gì?
- Đây là bông tai đã cháy tìm được sau vụ cháy.
Anh rơi lệ, anh run rẩy.
- Trừ khi tìm được người hay tro cốt, nếu không thì Tuệ Mẫn chưa chết.
Tuệ Mẫn bò ra được đường lộ, đường ngoại ô vắng bẻ người qua, đi được 1 quãng cô bỗng dưng ngã quỵ.
***
- Bác sĩ bệnh nhân bị xuất huyết dưới da, dập phổi trái và chấn thương vai. Nguy hiểm tới tính mạng.
- Được lập tức phẫu thuật.
- Tuệ Mẫn hả? Cô đang ở đâu đấy?
- À, tôi đang ở căn hộ bình thường hay ở đấy.
- Cô không phiền nếu tôi tới chứ?
- Khách sáo gì chứ, tới đây đi, tôi mới nấu rất nhiều món ăn.
- Được được.
Triệu Vân Du là con người lạc quan, vui vẻ và hoạt bát, chuyện cô cưới Tiêu Dương cũng là do ép buộc, cô rất yêu Trịnh Khải, cũng như anh yêu Tuệ Mẫn, ai cũng có cuộc sống riêng cả.
Vân Du tới chỗ của cô và anh, hôm nay cô được nghỉ ca sáng, nên ở nhà nấu cơm cho anh để lát anh phải đi. Vân Du bấm chuông cửa, anh ra mở, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
- Đi đâu đây?
Anh nhìn cô cười cười.
- Tôi qua nhờ anh nuôi vài ngày.
- Vân Du tới rồi à, rửa tay ăn cơm này.
Tuệ Mẫn vui vẻ vọng từ trong bếp ra. Cô liếc xéo anh một cái rồi chạy vào.
- Thơm quá.
- Cô ấy nấu cho tôi đấy.
Anh khoanh tay tự đắc.
- Nhưng hôm nay lại có tôi ăn phụ, Tuệ Tuệ yên tâm, tôi sẽ không phụ cô đâu mà sẽ ăn hết chỗ này.
Ba người họ cùng nhau ăn cơm vui vẻ, cười đùa ấm cúng.
- Lát anh về à?
- Ừ. Sao em không về nhà?
- Em về nhà ba em tối ngày lôi ba cái công dung ngôn hạnh ra nói này nói nọ, em mệt mỏi lắm.
- Em nên học hỏi Tuệ Mẫn.
- Vâng em biết cô ấy luôn là số 1.
- Mẫn, lại phiền em chăm cho cô ấy.
- Không sao mà.
Hôm nay trước khi anh đi, anh để lại trong ví một cái thẻ atm, để cho hai chị em vui vẻ đi mua sắm cùng nhau. Anh rất hiểu cô hay ngại, nhưng cô ấy sẽ còn ngại hơn khi để Vân Du trả tiền.
- Anh đi nhé.
- Anh đi cẩn thận.
Cô nhìn anh nở 1 nụ cười thật tươi, ánh mắt thể hiện một chút đau lòng nhung nhớ.
- Đi cẩn thận.
Cô lặng lẽ nhìn anh lên xe, chiếc xe dần dần mất hút trong dòng người đông đúc, cô chỉ ở bên anh 1 2 ngày rồi anh phải đi.
- Tuệ Tuệ, cô dắt tôi đi chơi nhé.
- Ừ.
Hai người họ thân thiết cùng nhau đi lên căn hộ, vừa đi vừa cười như bạn bè lâu năm. Vân Du cùng cô đi mua đồ ở trung tâm thương mại, cùng nhau lên núi Hoa Sơn để đi dạo, không khí mát mẻ ở đây cô vô cùng yêu thích. Núi Hoa Sơn cách thành phố 14km về phía Nam, là nơi lý tưởng cho những cặp đôi yêu nhau lên đây leo núi, đi du lịch, hay cắm trại.
- Tuệ Tuệ, tuần sau là sinh nhật anh ấy.
- Ừ, tôi nhớ, nhưng anh ấy cái gì cũng đầy đủ, tôi chả biết nên tặng anh ấy cái gì? Vân Du, chả phải cô cùng anh ấy lớn lên sao? Anh ấy thích cái gì nhất nhỉ?
- Anh ấy thiếu tình thương.
Hai người tiếp tục tản bộ rồi nói.
- Anh ấy từ bé sức khỏe không được tốt nên rất hay ở trong phòng, ít khi ra ngoài, đến khi sức khỏe xấu đi thì phải qua Mỹ dưỡng bệnh, rồi anh ấy nhập cư và du học. Năm 16, cậu ruột của anh ấy là Hoàng Tuấn Hòa cùng gia đình bị tai nạn giao thông, chết cả gia đình, để lại tập đoàn bất động sản lớn cho người chị nắm giữ là mẹ của anh ấy, ba anh ấy thì đắc cử chức bộ trưởng bộ công an được vài năm và được lên chức chủ tịch nước, do ba là người của nhà nước, mẹ anh ấy là một tiểu thư giàu có từ xưa nên anh ấy và Tiêu Như sinh ra đã được dạy dỗ rất kỹ, một phần là con trai duy nhất trong nhà, nên anh ấy mang bao trọng trách. Năm 25 tuổi mới đây, anh ấy nhận chức phó giám đốc tập đoàn, nhưng tập đoàn nhà anh ấy không còn là bất động sản nữa mà mở ra rất nhiều như chuỗi nhà hàng, chung cư, hay nông trại. Với lại anh ấy theo ba, đang là những người được đề cử trong chức vị Bộ trưởng kinh tế năm sau.
- Anh ấy là một người thiếu tình thương từ nhỏ, nhưng anh ấy rất nhiều nhược điểm đấy, như là sức khỏe của anh ấy không hề tốt như người bình thường, anh ấy đôi lúc có chút ích kỉ, bảo thủ và hung dữ. Được cái cao, còn cơ bắp gì chả hề có. Nói chung anh ấy được cái ngoại hình và bằng đại học cử nhân ra thì chả có gì gọi là tốt. Hahaaa
Được phen nói xấu anh, cô thỏa mãn cười lớn.
- Nhưng anh ấy yêu cô là thật, anh ấy từng bị ba đánh vì cãi lời ông ấy, haizzz
Tuệ Mẫn cúi mặt, có lẽ cô đang suy nghĩ vẫn vơ một cái gì đấy.
- Cô đừng lo, chỉ cần cô ở bên anh ấy, còn tặng cái gì không cần phải bận tâm.
Chốc thoắt, trời đã sẫm tối. Mặt trời đã xuống gần hết, con đường vắng vẻ chỉ còn lại hai người cùng những cây đèn đường lạnh lẽo.
- Tối rồi, về thôi.
Cô cười nhạt rồi nắm tay ra về.
Một bóng đen lao tới, tất cả dường như đã sụp đổ.
Cô tỉnh dậy trong một căn nhà hoang, toàn thân bị trói chặt, bên cạnh là Vân Du. Căn nhà hoang hoang tàn, đầy mùi ầm ướt, tiếng những con chuột nhắt hoạt động ban đêm, cùng ánh đèn mờ mờ không sáng cũng không tối.
- Vân Du, Vân Du.
Hoa mắt thức dậy, Vân Du có chút hoảng loạn.
- Đây là đâu.
Tiếng “ rầm “ to lớn ù tai, một đám cười vẻ mặt hung dữ bước vào.
- Tỉnh rồi sao?
Người đàn ông kia cô nhìn dường như rất quen thuộc, anh ta cao ráo, khuôn mặt chất phác, không giống gì là một tên xã hội đen.
- Anh là ai?
Tuệ Mẫn mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng.
- Gọi được cho tên Tiêu Dương chưa?
- Vâng, đang liên lạc.
Vừa xong, bên đầu dây bên kia bỗng có người bắt máy. Thì ra, hắn dám lấy điện thoại của Vân Du.
- Alo, anh đây Vân Du.
Giọng nói kia dường như xuyên thẳng vào đầu óc cô.
- Alo. Chào anh Duẫn.
- Anh là ai? Sao cầm máy của Vân Du?
- Tiêu Dương, cứu em.
Triệu Vân Du hét toáng lên.
Người đàn ông đáng sợ kia bổng dưng cười to.
- Tiêu Dương anh nghe gì không?
- Vân Du, em sao vậy? Tuệ Mẫn đâu?
Giọng anh có chút hốt hoảng. Một nỗi bất an kéo tới.
- Em và Tuệ Mẫn bị tên đáng sợ này bắt cóc, Tiêu Dương hãy cứu em.
- Anh muốn gì?
Anh nạt to. Anh đang hốt hoảng, anh lo sợ, cả thế giới của anh đang gặp nguy hiểm.
- Ngày mai, 10h sáng mai tao cho mày có mặt ở thành phố thân quen này để nhận xác.
- Anh cần bao nhiêu tiền?
- Không cần tiền, chỉ cần anh có mặt ở đây, anh thích dẫn ai theo cũng được, nhưng nên nhớ dẫn càng đông thì hai cô gái này chết càng nhanh.
Cúp máy, không khí đang sợ ùa vây quanh hai cô. Mùi hôi ẩm nồng nặc khó chịu, gián chuột chạy ầm ĩ cả lên.
- Giữ nó đàng hoàng, không được làm gì xúc phạm đến thân thể, tao đi vào thành phố mua tí đồ.
Người đàn ông kia rời đi, để lại cho đây vài tên xăm trổ, nhìn cực kỳ bặm trợn.
- Hai cô gái này đã làm đại ca nhà ta nhà tan cửa nát. Khuôn mặt thì xinh đẹp đó, không ngờ lại hám tiền của như thế. Con gái giờ, chỉ có như vậy.
- Tụi bây muốn gì?
- Trong đây, ai là người yêu của thằng nhãi kia nhỉ? Là cô em xinh đẹp sang trọng này sao?
Nó vuốt tóc Vân Du.
- Yên tâm, tụi tao sẽ không làm nhục tụi bây, tụi tao chỉ muốn trả thù, để Tiêu Dương coi người hắn thương chết đi là như thế nào.
Vân Du bỗng nhổ nước bọt vào mặt hắn, hắn nổi giận tát Vân Du một cái thật mạnh. Vân Du do nới lỏng được dây tay, nên nhào lên đánh tụi giang hồ đó, dù gì cũng là thân gái, sức không thể đọ hết mặc dù cô đã học võ. Tuệ Mẫn loay hoay tháo dây.
- Vân Du.
Cô nhào lên đỡ cho Vân Du một cái ghế thật mạnh, cả người Tuệ Mẫn mềm nhũn, ngã xòa ra sàn. Những cú đạp đánh lên mặt cô, lên tóc tai, đau điếng cả người, gọi tên anh, lúc này người cô cần nhất là anh.Sau đó, cả thế giới mơ hồ, cô không còn biết gì cho đến khi bị đánh ngất đi.
Căn nhà hoang xộc mùi máu cùng cảnh tượng hoang tàn, hai cô gái nằm dài ra sàn nhà lạnh lẽo, máu me đầy người, cảnh tượng thật đáng thương, Vân Du nửa tỉnh, còn Tuệ Mẫn bất tỉnh hoàn toàn.
Anh vội vã bay về nước, anh thông báo cho nhà họ Triệu và nhà anh, dù gì mình anh cũng không thể xoay sở hết được, anh không phải giang hồ có băng đản, nên không quen biết nhiều trong cái xã hội ngầm đó.
Hai nhà lo lắng đến ăn không được, mẹ Triệu Vân Du chạy đến nhà anh, lo lắng sự tình, anh căn dặn trước khi anh trở về không được có hành động nào khác.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Mẫn tỉnh lại, sức khỏe cô đã cạn kiệt, cô đỡ đòn cho Vân Du rất nhiều, Vân Du lo lắng cho cô đến phát bệnh, thấy cô tỉnh yên tâm rất nhiều. Tay trói đến tê dại, bụng hôm qua đến giờ không có gì lót dạ.Tiếng mở cửa đáng sợ lại vang lên. Tên đứng đầu đi vào.
- Ai làm cho 2 cô ta ta như thế?
Anh ta nạt lớn.
- Hôm qua tụi nó tháo dây toan bỏ chạy, em chỉ còn cách này thôi.
Vân Du ném cho đám đó một cái liếc thật sắc. Trong tâm trí của Tuệ Mẫn, vẫn thấy người đàn ông này rất quen, nhưng không thể nhớ.
***
Nhà họ Triệu và họ Duẫn phải can thiệp công an, nhưng nó bắt buộc chuyện này không được đưa lên bất cứ một phương tiện truyền thông nào cả.
Anh lái xe lên thành phố mang theo nỗi lo lắng đến tột độ. Tất cả bọn họ đều đòi đi theo, vì lo lắng cho anh, cho Vân Du. Trong đợt này, cũng có mặt của Tạ Phí Ngôn, có lẽ cũng chỉ có anh và Phí Ngôn là 2 người duy nhất lo lắng cho Tuệ Mẫn.
Bây giờ là 9h giờ, còn 1h nữa sẽ gặp mặt bọn hắn.
Tạ Phí Ngôn báo cáo rõ ràng những gì trong kế hoạch.
Cô và Vân Du bị trói miệng, chỉ biết còn mắt nhìn nhau.
Anh lái xe tới chỗ hẹn, lập tức có người ra đó. Bọn họ rất kỹ, luôn đề phòng có ai đi theo không. Chiếc xe đen dưới chân núi, chỉ có mình anh.
Bọn họ dẫn anh lên, con đường mòn gập ghềnh khó đi, có lẽ đây là con đường nhiều năm rồi không ai qua lại. Đầu anh luôn vang câu nói của ba cho dù bất kể như thế nào con cũng phải bảo toàn tính mạng của con, và Vân Du. Con nên nhớ Vân Du là sau này và tất cả của con, còn mọi điều khác đều không quan trọng.
Rốt cuộc cũng tới nhà hoang, Tuệ Mẫn thấy hình bóng quen thuộc, lệ rơi đầy mắt, cô đã rất mạnh mẽ rồi, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại khóc.
Tim anh đập lên một nhịp vì thấy hình anh xơ xác của 2 người, Vân Du vẫn mạnh mẽ, con Tuệ Mẫn, cô dường như sắp ngã, trên vai còn có máu rỉ dài. Giờ anh mới hiểu, anh còn đau hơn cả cô.
- Rốt cuộc mày cũng tới.
Tên kia bước ra, hai nguời kề sát dao ngay cổ cô và Vân Du. Lưỡi dao lạnh bén, làm cô từng đợt run nhẹ.
- Mày muốn gì?
- Tao chỉ muốn cho này nếm thử người mày yêu thương mất đi cảm giác nó như thế nào? Haha. Trong đây cô gái nào là người yêu của mày?
Câu hỏi anh dự đoán rốt cuộc cũng tới.
- Để làm gì?
- Tao sẽ cho mày cứu một người.
Anh im lặng, anh nhìn Tuệ Mẫn, nếu cô chết anh cũng chả thiết sống, nhưng nếu Vân Du không yên ổn, cả gia đình anh sau này kể cả cô gặp nhiều bất trắc.
- Sao? Đau khổ lắm à? Vậy mày hiểu cảm giác của tao chưa?
- 10 năm trước, khi ba mày còn chưa lên chức, ông ta đã nhận một vụ án buôn lậu, gia đình tao bị lừa, dính vào đường dây, bỏ đi tất cả để chạy trốn. Cuộc sống cơ cực nơi đây thật không hề dễ dàng, từ một gia đình danh giá, em và cùng ta phải trải qua nhiều năm tháng cơ cùng. Ba mày vì phá đường dây đã bắn chết ba tao, mẹ tao cũng vì thoát thân mà lao ra đường lớn. Em tao và tao phải sống trong những ngày lầm than, nhà tan cửa nát. Một lần mày đến đây, bộ dạng rách rưới của em tao đã đến cầu xin mày, em tao ngây thơ rằng mày có thể giúp gia đình tao giải oan. Nhưng mày cũng xa lánh nó, kêu bảo bệ đuổi đi. Vài tháng sau, nó không chịu được bạo bệnh cũng qua đời, tao đã sống bằng hai bàn tay trắng, không học hành, đi làm bằng những việc bốc vác. Mỗi lần, nhắc đến gia đình, tao chỉ hận đến nhà họ Duẫn tận xương tủy.
- Vì thế hôm nay mày muốn trả thù sao?
- Đúng, tao biết Gia Tuệ Mẫn là người yêu của mày, tao đã biết tụi bây đi Úc, đi Paris. Tao đều biết.
- Vụ án năm đó không phải cha tao giết.
- Vì để không dính dáng truy cứu gì, nên ba mày đã mua chuộc tên đồng nghiệp làm chung vụ án, bảo là hắn ta giết.
- Hoang đường.
Vụ án năm đó trôi qua rất nhanh, không còn ai biết gì nhiều. 10 năm rồi, đã 10 năm, mà thù hận vẫn còn sâu thẳm trong ký ức của mỗi người.
1 tên ra nói nhỏ với người đàn ông cầm dao sau lưng cô.
- Ta cũng chả còn gì nói với ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ ngày này ngươi đã mất đi một người yêu thương nhất.
Hắn bỗng đẩy Vân Du về phía anh, Tuệ Mẫn biết mình sẽ là người chết, cho dù có chọn, anh cũng sẽ chọn Vân Du. Mái tóc rối, miệng bịt kín bởi băng keo khuôn mặt chỉ còn đôi mắt ẩn hiện, long lanh tràn lệ. Cô khóc, nhưng cũng không thể khóc. Anh nhìn cô, ruột gan như bị đốt cháy. Cô trước mặt nhưng không thể cứu, thế giới của anh đã gần sụp đổ.
Cô bỗng nhiên trợn mắt, lắc đầu rất mạnh. Rồi anh cùng Vân Du lịm đi, bọn hắn khiêng anh và Vân Du ra ngoài, cô lặng lẽ nhìn bóng áo sơ mi xanh nhạt kia mất hút. Cuộc đời này, có lẽ ta đã mất nhau.
Hắn vác cô ra ngoài thật nhanh, chạy xa khỏi căn nhà kia chừng 1 phút, tiếng đùng nổ to, căn nhà hoang chìm trong biển lửa.
- Phương án dự bị, triển.
Tất cả người đi theo tính lao vào cứu, nhưng thật lạ và thấy anh và Vân Du vẫn an toàn nằm đây.
Bọn hắn đem cô hút vào trong rừng, cởi trói.
- Sao không giết tôi?
- Tôi nợ cô, hôm nay tôi trả.
Hắn để cô ngồi trên tảng đá, rửa vết máu ngay chân cô đang chảy rất nhiều.
- Sự nhân từ của cô tôi rất đội ơn, không cần nhớ chuyện gì. Tôi đi đây.
Hắn bỏ cô ở đây, toan bỏ đi.
- Nên nhớ, rời xa Tiêu Dương đi, càng xa càng tốt.
Nói xong hắn bỏ chạy, Tuệ Mẫn kiệt sức trên vách đá.
***
Anh bật tỉnh dậy, tất cả mọi người đều lo lắng cho anh.
Hầu Bảo nhỏ tiếng mà nghiêm túc.
- Báo cáo anh, vụ việc vừa rồi sẽ xử lý êm đẹp, Triệu Vân Du vẫn an toàn, nhưng bị trật xương tay, còn... còn Gia Tuệ Mẫn không may đã chết rồi.
Một tin như vang dội vào tai, anh trừng mắt cười nhạt. Không thể, anh không thể tin.
- Cái gì?
- Đây là bông tai đã cháy tìm được sau vụ cháy.
Anh rơi lệ, anh run rẩy.
- Trừ khi tìm được người hay tro cốt, nếu không thì Tuệ Mẫn chưa chết.
Tuệ Mẫn bò ra được đường lộ, đường ngoại ô vắng bẻ người qua, đi được 1 quãng cô bỗng dưng ngã quỵ.
***
- Bác sĩ bệnh nhân bị xuất huyết dưới da, dập phổi trái và chấn thương vai. Nguy hiểm tới tính mạng.
- Được lập tức phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.