Chương 28
Bạch Vân
26/01/2016
Rất nhanh đã đến cuối tháng.
Cuối tháng một kết toán, bộ thị trường biểu hiện xuất sắc, hoàn thành vượt chỉ tiêu tiêu thụ cùng kì, Lôi Khiếu khao, kéo toàn thể viên chức, cùng đi uống ăn mừng.
Mọi người đều rất hưng phấn, không khí cực kì sôi nổi, nhân viên phục vụ không ngừng bưng rượu và trái cây lên, chỉ chốc lát sau, đã bị tiêu diệt gần hết.
Lôi Khiếu lại trở thành mục tiêu cho mọi người chuốc rượu, hắn cũng không chối từ, ai mời cũng không cự tuyệt, nâng ly liền ngửa đầu một ngụm uống cạn, dáng vẻ hào sảng giành được từng tràng pháo tay.
Trong khoảng thời gian này, Lôi Khiếu vẫn rất buồn bực, tuy rằng sự nghiệp đang lên dốc, nhưng trong lòng lại không thoải mái, khi ở bên Sa Bội Oanh thường xuyên đối chọi, tranh chấp không ngừng. Mấy ngày trước, vì chuyện mua nhà, lại cãi một trận với Sa Bội Oanh.
Sa Bội Oanh chọn một trong số những căn nhà mơ ước, hăng hái dạt dào đề cử với Lôi Khiếu, muốn hẹn hắn đi coi nhà, nhưng đều do Lôi Khiếu nhất thời có việc, vẫn chưa đi được.
Vì thế, Sa Bội Oanh rất không vui, cảm thấy Lôi Khiếu không coi trọng mình chút nào, tức giận nói vài câu, Lôi Khiếu lại cho rằng cô chuyện bé xé ra to, nhà khi nào đi coi chẳng được, không cần gấp quá, hai người càng nói càng không vừa bụng, cụt hứng bỏ về, từ đó rơi vào chiến tranh lạnh.
Về phương diện khác, quan hệ giữa hắn và Du Duy Thu không chút cải thiện, rõ ràng cậu đối xử với người khác đều vui vẻ cởi mở, nhưng với người từng là bạn thân như mình, lại luôn làm như không thấy, chuyện này không khỏi làm Lôi Khiếu chán nản.
Theo bầu không khí ngày càng sôi động, chai rượu không cũng ngày càng nhiều. Tuy Lôi Khiếu vì thường xuyên giao tiếp với khách, đã luyện được tửu lượng ngàn chén không gục, nhưng không ngăn được mọi người thay nhau kính rượu, các loại rượu mạnh đỏ trắng pha lẫn, lực sát thương càng lớn hơn, rất nhanh, hắn đã bị chuốc đến say mèm.
Khi Du Duy Thu và Tạ Ngôn vừa bước chân vào KTV, đúng lúc nhìn thấy Lôi Khiếu say bí tỉ, cùng hai mỹ nữ bộ thị trường lên sân khấu hát bài đang thịnh hành “Chết cũng muốn yêu”.
Phía dưới là một đám nhân viên ma men, như quỷ khóc sói gào vỗ tay khen ngợi, liều mạng huýt sáo, cưỡng gian lỗ tai người khác.
Lôi Khiếu đã liêu xiêu lảo đảo, còn không quên mỗi tay ôm một mỹ nữ, ngũ âm không đầy đủ mà hát: “Chết cũng muốn yêu, không lâm li tận cùng không vui vẻ. . . . . .”
Nhìn chàng trai hoang đường trên sân khấu, Du Duy Thu không khỏi dừng chân, nhíu đôi mày, trái lại Tạ Ngôn bật cười, “Lôi đại quản lí của chúng ta được hoan nghênh quá đi chứ. . . . . .”
Lôi Khiếu ngoại hình đẹp trai tuấn lãng, trong công ty, tuyệt không dưới anh, nhưng do hắn có bạn gái ổn định, các đồng nghiệp nữ mới không biểu đạt hảo cảm quá rõ ràng với hắn.
Bộ thị trường áp lực lớn, trách nhiệm nặng nề, chỉ cần họ làm tốt công việc, đời tư xằng bậy thế nào anh cũng mặc kệ. Dù sao, thả lỏng tâm tình cũng rất cần thiết.
“Anh ta luôn luôn như thế.”
Du Duy Thu thản nhiên nói, theo Tạ Ngôn cùng ngồi xuống vị trí chỉ định, hẹn một vị khách với Tạ Ngôn, vừa uống vừa trò chuyện. Cậu chẳng hề thích nơi vui chơi huyên náo thế này, nhưng vì công việc, có khi phải hy sinh sở thích cá nhân.
Vì là khách quen của Tạ Ngôn, không khí rất thoải mái, sau khi bàn chút chuyện làm ăn, hai người dần dần nói tới đề tài ngày thường, Du Duy Thu thỉnh thoảng đáp vài câu, tâm tư bất tri bất giác bay qua phía bàn Lôi Khiếu. . . . . .
Hắn cũng uống nhiều lắm rồi nhỉ?
Thấy hắn uống rượu như uống nước, Du Duy Thu không khỏi lo lắng cho thân thể hắn.
Cậu biết, Lôi Khiếu là quản lí bộ thị trường, trên công việc khó tránh khỏi xã giao nhiều, nhưng rượu không phải thứ tốt, uống nhiều không có lợi. Vì công việc, uống rượu cũng đã đành, hiện tại là giải trí, không cần phải tiếp tục ôm bình rượu nữa, lỡ mắc chứng nghiện rượu thì làm sao đây?
“Tiểu Du?” Tạ Ngôn huých nhẹ cậu.
“Hả?” Du Duy Thu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đích thất lễ, trên mặt hơi hơi đỏ lên, “Thật ngại quá, em hơi thất thần.”
“Nếu lo cho cậu ta thì đi coi chút đi.” Tạ Ngôn mỉm cười nhìn cậu.
Du Duy Thu nhìn nhìn bàn Lôi Khiếu, hình như hắn tựa hồ lại uống hết một ly rượu đỏ, đặt mạnh lên bàn, phóng khoáng chùi chùi miệng, đối mặt với tiếng khen ngợi điên cuồng của mọi người, lộ ra nụ cười thắng lợi, sắc mặt lại vô cùng khó coi. . . . . .
“Xin lỗi, em đi một lát.”
Rốt cuộc không cách nào thờ ơ, Du Duy Thu vội vàng đứng lên, đi qua bàn Lôi Khiếu. . . . . .
Quả nhiên, còn chưa đi tới, Lôi Khiếu đã không xong, thân hình cao lớn lảo đảo, đột nhiên bụm miệng, như tên lửa phóng về phía toilet. . . . . .
“Để tôi đi coi, mọi người cứ tiếp tục đi.” Du Duy Thu ngăn một đồng nghiệp muốn đi cùng lại, ý bảo mình sẽ đi, người đồng nghiệp tự nhiên vui vẻ giao cho cậu.
Mới mở cửa toilet, chợt nghe thấy từng đợt nôn mửa kinh thiên động địa. . . . . .
Lôi Khiếu đường đường là quản lí UNIS, bình thường tương đối chú trọng hình tượng, luôn cẩn thận duy trì bề ngoài tinh anh, hiện tại thì cái gì cũng chẳng quan tâm, dáng vẻ buồn cười ngồi dưới đất, ôm chặt bồn cầu, nôn lấy nôn để. . . . . .
Du Duy Thu vừa tức giận, vừa có chút đau lòng, ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Anh điên rồi, uống dữ như vậy làm gì? Tự làm tự chịu.”
Lôi Khiếu quay đầu lại, thấy là cậu, lộ ra ánh mắt rất kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì, dạ dày lại là cuộn trào mãnh liệt. . . . . .
Ước chừng nôn khoảng mười lăm phút, Lôi Khiếu mới bình tĩnh trở lại, lảo đà lảo đảo, chống hai chân đã gần như tê liệt mà đứng dậy, vừa không chú ý, suýt ngã sấp xuống. . . . . .
Du Duy Thu vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn đến trước bồn rửa tay. Lôi Khiếu giống như con chó nhỏ đói khát, thò đầu vào dưới vòi nước, vặn lớn hết cỡ, để cho dòng nước kịch liệt chảy qua khuôn mặt nóng bừng của mình. . . . . .
“Anh như vậy sẽ bị cảm.”
Du Duy Thu lẳng lặng đứng một bên, hắn nhìn qua lôi thôi cực kỳ, áo khoác âu phục mở rộng, sơmi ba nút không cài, lộ ra vòm ngực rắn chắc, cravat lệch ra sau cổ, tóc tai thì rối như tổ chim…
“Tôi không sao.”
Lôi Khiếu khóa vòi nước, ra sức lắc lắc đầu, vẩy nước trên tóc, động tác này càng giống một con chó nhỏ vừa bơi lội xong.
“Dùng cái này lau đi.”
Du Duy Thu rút mấy miếng khăn giấy đưa cho hắn, Lôi Khiếu tiếp nhận, thấp giọng nói tiếng “Cám ơn”, lau mặt vài cái qua loa, lúc này mới cảm thấy mình thanh tỉnh rất nhiều, hình ảnh trước mắt không mơ hồ nữa, hắn xoay người, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đi cùng Tạ tổng tới gặp một vị khách, phải về rồi. Anh đừng uống nhiều như vậy, cẩn thận ngộ độc cồn phải vào bệnh viện.”
Thấy hắn không đáng ngại nữa, Du Duy Thu yên lòng, đang định rời đi, lại bị Lôi Khiếu đột nhiên nắm lấy cổ tay, dùng sức kéo lại.
Người uống say, hoàn toàn không biết khống chế lực độ, Du Duy Thu không dừng lại được, nhào vào lòng Lôi Khiếu, bị hắn ôm chặt.
“Này, anh buông tôi ra!” Du Duy Thu hơi tức giận.
“Cậu đừng không để ý tới tôi. . . . . . Lòng tôi thật sự rất khó chịu. . . . . .” Có lẽ do nôn quá dữ dội, thanh âm Lôi Khiếu khàn vô cùng.
Du Duy Thu cả người cứng đờ, tuyệt đối không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Toàn thân bị ôm trong hơi ấm quen thuộc, mũi tràn ngập hơi thở đặc biệt của hắn cùng mùi rượu gay gắt, trái tim cậu, lại truyền đến cơn đau đớn như vỡ nát.
“Buông tôi ra.” Du Duy Thu lặp lại.
“Mấy năm nay, tôi luôn rất nhớ cậu, cậu có nhớ tới tôi hay không?” Lôi Khiếu bỏ ngoài tai, chỉ ôm chặt cậu, gắt gao ôm chặt. . . . . .
Chỉ sợ lỡ không cẩn thận, cậu sẽ giống như bọt biển, biến mất vào hư không.
Cuối tháng một kết toán, bộ thị trường biểu hiện xuất sắc, hoàn thành vượt chỉ tiêu tiêu thụ cùng kì, Lôi Khiếu khao, kéo toàn thể viên chức, cùng đi uống ăn mừng.
Mọi người đều rất hưng phấn, không khí cực kì sôi nổi, nhân viên phục vụ không ngừng bưng rượu và trái cây lên, chỉ chốc lát sau, đã bị tiêu diệt gần hết.
Lôi Khiếu lại trở thành mục tiêu cho mọi người chuốc rượu, hắn cũng không chối từ, ai mời cũng không cự tuyệt, nâng ly liền ngửa đầu một ngụm uống cạn, dáng vẻ hào sảng giành được từng tràng pháo tay.
Trong khoảng thời gian này, Lôi Khiếu vẫn rất buồn bực, tuy rằng sự nghiệp đang lên dốc, nhưng trong lòng lại không thoải mái, khi ở bên Sa Bội Oanh thường xuyên đối chọi, tranh chấp không ngừng. Mấy ngày trước, vì chuyện mua nhà, lại cãi một trận với Sa Bội Oanh.
Sa Bội Oanh chọn một trong số những căn nhà mơ ước, hăng hái dạt dào đề cử với Lôi Khiếu, muốn hẹn hắn đi coi nhà, nhưng đều do Lôi Khiếu nhất thời có việc, vẫn chưa đi được.
Vì thế, Sa Bội Oanh rất không vui, cảm thấy Lôi Khiếu không coi trọng mình chút nào, tức giận nói vài câu, Lôi Khiếu lại cho rằng cô chuyện bé xé ra to, nhà khi nào đi coi chẳng được, không cần gấp quá, hai người càng nói càng không vừa bụng, cụt hứng bỏ về, từ đó rơi vào chiến tranh lạnh.
Về phương diện khác, quan hệ giữa hắn và Du Duy Thu không chút cải thiện, rõ ràng cậu đối xử với người khác đều vui vẻ cởi mở, nhưng với người từng là bạn thân như mình, lại luôn làm như không thấy, chuyện này không khỏi làm Lôi Khiếu chán nản.
Theo bầu không khí ngày càng sôi động, chai rượu không cũng ngày càng nhiều. Tuy Lôi Khiếu vì thường xuyên giao tiếp với khách, đã luyện được tửu lượng ngàn chén không gục, nhưng không ngăn được mọi người thay nhau kính rượu, các loại rượu mạnh đỏ trắng pha lẫn, lực sát thương càng lớn hơn, rất nhanh, hắn đã bị chuốc đến say mèm.
Khi Du Duy Thu và Tạ Ngôn vừa bước chân vào KTV, đúng lúc nhìn thấy Lôi Khiếu say bí tỉ, cùng hai mỹ nữ bộ thị trường lên sân khấu hát bài đang thịnh hành “Chết cũng muốn yêu”.
Phía dưới là một đám nhân viên ma men, như quỷ khóc sói gào vỗ tay khen ngợi, liều mạng huýt sáo, cưỡng gian lỗ tai người khác.
Lôi Khiếu đã liêu xiêu lảo đảo, còn không quên mỗi tay ôm một mỹ nữ, ngũ âm không đầy đủ mà hát: “Chết cũng muốn yêu, không lâm li tận cùng không vui vẻ. . . . . .”
Nhìn chàng trai hoang đường trên sân khấu, Du Duy Thu không khỏi dừng chân, nhíu đôi mày, trái lại Tạ Ngôn bật cười, “Lôi đại quản lí của chúng ta được hoan nghênh quá đi chứ. . . . . .”
Lôi Khiếu ngoại hình đẹp trai tuấn lãng, trong công ty, tuyệt không dưới anh, nhưng do hắn có bạn gái ổn định, các đồng nghiệp nữ mới không biểu đạt hảo cảm quá rõ ràng với hắn.
Bộ thị trường áp lực lớn, trách nhiệm nặng nề, chỉ cần họ làm tốt công việc, đời tư xằng bậy thế nào anh cũng mặc kệ. Dù sao, thả lỏng tâm tình cũng rất cần thiết.
“Anh ta luôn luôn như thế.”
Du Duy Thu thản nhiên nói, theo Tạ Ngôn cùng ngồi xuống vị trí chỉ định, hẹn một vị khách với Tạ Ngôn, vừa uống vừa trò chuyện. Cậu chẳng hề thích nơi vui chơi huyên náo thế này, nhưng vì công việc, có khi phải hy sinh sở thích cá nhân.
Vì là khách quen của Tạ Ngôn, không khí rất thoải mái, sau khi bàn chút chuyện làm ăn, hai người dần dần nói tới đề tài ngày thường, Du Duy Thu thỉnh thoảng đáp vài câu, tâm tư bất tri bất giác bay qua phía bàn Lôi Khiếu. . . . . .
Hắn cũng uống nhiều lắm rồi nhỉ?
Thấy hắn uống rượu như uống nước, Du Duy Thu không khỏi lo lắng cho thân thể hắn.
Cậu biết, Lôi Khiếu là quản lí bộ thị trường, trên công việc khó tránh khỏi xã giao nhiều, nhưng rượu không phải thứ tốt, uống nhiều không có lợi. Vì công việc, uống rượu cũng đã đành, hiện tại là giải trí, không cần phải tiếp tục ôm bình rượu nữa, lỡ mắc chứng nghiện rượu thì làm sao đây?
“Tiểu Du?” Tạ Ngôn huých nhẹ cậu.
“Hả?” Du Duy Thu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện mình đích thất lễ, trên mặt hơi hơi đỏ lên, “Thật ngại quá, em hơi thất thần.”
“Nếu lo cho cậu ta thì đi coi chút đi.” Tạ Ngôn mỉm cười nhìn cậu.
Du Duy Thu nhìn nhìn bàn Lôi Khiếu, hình như hắn tựa hồ lại uống hết một ly rượu đỏ, đặt mạnh lên bàn, phóng khoáng chùi chùi miệng, đối mặt với tiếng khen ngợi điên cuồng của mọi người, lộ ra nụ cười thắng lợi, sắc mặt lại vô cùng khó coi. . . . . .
“Xin lỗi, em đi một lát.”
Rốt cuộc không cách nào thờ ơ, Du Duy Thu vội vàng đứng lên, đi qua bàn Lôi Khiếu. . . . . .
Quả nhiên, còn chưa đi tới, Lôi Khiếu đã không xong, thân hình cao lớn lảo đảo, đột nhiên bụm miệng, như tên lửa phóng về phía toilet. . . . . .
“Để tôi đi coi, mọi người cứ tiếp tục đi.” Du Duy Thu ngăn một đồng nghiệp muốn đi cùng lại, ý bảo mình sẽ đi, người đồng nghiệp tự nhiên vui vẻ giao cho cậu.
Mới mở cửa toilet, chợt nghe thấy từng đợt nôn mửa kinh thiên động địa. . . . . .
Lôi Khiếu đường đường là quản lí UNIS, bình thường tương đối chú trọng hình tượng, luôn cẩn thận duy trì bề ngoài tinh anh, hiện tại thì cái gì cũng chẳng quan tâm, dáng vẻ buồn cười ngồi dưới đất, ôm chặt bồn cầu, nôn lấy nôn để. . . . . .
Du Duy Thu vừa tức giận, vừa có chút đau lòng, ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Anh điên rồi, uống dữ như vậy làm gì? Tự làm tự chịu.”
Lôi Khiếu quay đầu lại, thấy là cậu, lộ ra ánh mắt rất kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì, dạ dày lại là cuộn trào mãnh liệt. . . . . .
Ước chừng nôn khoảng mười lăm phút, Lôi Khiếu mới bình tĩnh trở lại, lảo đà lảo đảo, chống hai chân đã gần như tê liệt mà đứng dậy, vừa không chú ý, suýt ngã sấp xuống. . . . . .
Du Duy Thu vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn đến trước bồn rửa tay. Lôi Khiếu giống như con chó nhỏ đói khát, thò đầu vào dưới vòi nước, vặn lớn hết cỡ, để cho dòng nước kịch liệt chảy qua khuôn mặt nóng bừng của mình. . . . . .
“Anh như vậy sẽ bị cảm.”
Du Duy Thu lẳng lặng đứng một bên, hắn nhìn qua lôi thôi cực kỳ, áo khoác âu phục mở rộng, sơmi ba nút không cài, lộ ra vòm ngực rắn chắc, cravat lệch ra sau cổ, tóc tai thì rối như tổ chim…
“Tôi không sao.”
Lôi Khiếu khóa vòi nước, ra sức lắc lắc đầu, vẩy nước trên tóc, động tác này càng giống một con chó nhỏ vừa bơi lội xong.
“Dùng cái này lau đi.”
Du Duy Thu rút mấy miếng khăn giấy đưa cho hắn, Lôi Khiếu tiếp nhận, thấp giọng nói tiếng “Cám ơn”, lau mặt vài cái qua loa, lúc này mới cảm thấy mình thanh tỉnh rất nhiều, hình ảnh trước mắt không mơ hồ nữa, hắn xoay người, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đi cùng Tạ tổng tới gặp một vị khách, phải về rồi. Anh đừng uống nhiều như vậy, cẩn thận ngộ độc cồn phải vào bệnh viện.”
Thấy hắn không đáng ngại nữa, Du Duy Thu yên lòng, đang định rời đi, lại bị Lôi Khiếu đột nhiên nắm lấy cổ tay, dùng sức kéo lại.
Người uống say, hoàn toàn không biết khống chế lực độ, Du Duy Thu không dừng lại được, nhào vào lòng Lôi Khiếu, bị hắn ôm chặt.
“Này, anh buông tôi ra!” Du Duy Thu hơi tức giận.
“Cậu đừng không để ý tới tôi. . . . . . Lòng tôi thật sự rất khó chịu. . . . . .” Có lẽ do nôn quá dữ dội, thanh âm Lôi Khiếu khàn vô cùng.
Du Duy Thu cả người cứng đờ, tuyệt đối không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Toàn thân bị ôm trong hơi ấm quen thuộc, mũi tràn ngập hơi thở đặc biệt của hắn cùng mùi rượu gay gắt, trái tim cậu, lại truyền đến cơn đau đớn như vỡ nát.
“Buông tôi ra.” Du Duy Thu lặp lại.
“Mấy năm nay, tôi luôn rất nhớ cậu, cậu có nhớ tới tôi hay không?” Lôi Khiếu bỏ ngoài tai, chỉ ôm chặt cậu, gắt gao ôm chặt. . . . . .
Chỉ sợ lỡ không cẩn thận, cậu sẽ giống như bọt biển, biến mất vào hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.