Không Thể Quên Anh (Dùng Cả Đời Để Yêu)
Chương 25
An Kỳ
11/08/2018
Tô Minh Tuấn bước từ từ đến chỗ cô gái trước mặt nhìn xuống, ánh mắt đều là lạnh lùng hờ hững.
"Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng vô dụng. Biết tại sao không?"
Hồ Yên ngước mắt nhìn anh nở một nụ cười. Quả thực không thể phủ nhận rằng Hồ Yên có một vẻ đẹp phong tình, có thể khiến rất nhiều nam nhân si mê. Nhưng cũng chính vì thế mà càng làm Tô Minh Tuấn chán ghét.
"Đã là giả thì vĩnh viễn như vậy, không thay đổi được."
Nói rồi anh cất bước đi ra ngoài. Trong ánh mắt Hồ Yên dần hiện lên sự uất ức tức giận. Cô ta hiểu mình cần làm gì, luôn lấy lòng từng người trong Tô gia, vì cái gì chứ? Còn không vì Tô Minh Tuấn sao. Cô đẹp như vậy, muốn đồi núi có đồi núi, so với con nhỏ đồng bằng họ Triệu kia kém cái gì?
Từng chú chuồn chuồn bay thấp báo hiệu cơn mưa sắp tới, mới đây trời còn trong xanh vậy mà mây đen nhanh chóng kéo đến giăng kín.
"Đưa cô ta về đi. Lát nữa dặn lễ tân, nếu không phải người quan trọng thì đừng cho vào phòng tôi."
"Vâng."
Từng hạt mưa nặng hạt bắt đầu xuất hiện, mới đầu lưa thưa rơi xuống thấm vào đất rồi biến mất, sau đó càng ngày càng nhiều, ướt dẫm mọi con đường, ngõ ngách. Trần Hạo cầm ô đi đến phía sau Triệu Hoài An che làn mưa không để nó làm ướt cô.
Triệu Hoài An nhìn người đang chuẩn bị ngồi vào xe phía trước mắt chỉ chợt thấy tim run lên, bàn tay bất giác nắm chặt, trong lòng không hiểu sao dâng lên nỗi hận kèm theo sự đau khổ đến tận tim gan. Đột nhiên Tô Minh Tuấn quay đầu nhìn về bên này. Trần Hạo nhanh tay buông ô xuống, áp Triệu Hoài An vào tường cúi đầu hôn lên trán cô, lấy lưng che khuất tầm mắt của người kia. Rất nhanh anh lại buông ra, Tô Minh Tuấn đã sớm rời khỏi.
"Về thôi, em ướt rồi, đừng để bị nhiễm lạnh."
Nói rồi anh cầm ô lên đưa cô về. Mới chỉ đi được ba bước Triệu Hoài An đột nhiên dừng lại.
"Cảm ơn."
"Chuyện này không cần nhắc tới nữa, về thôi."
Cô nắm lấy tay anh, khẽ cười.
"Lừa gạt bấy lâu, để em can tâm giao đồ. Xem ra, từ đầu bọn họ tính toán cả rồi."
Dùng chân thành đánh đổi, chiêu này dùng không tệ. Hại cô có nhà không thể về, có ba mẹ không thể nhận, ngay đến bản thân cũng không biết lúc nào thì quên hết mọi chuyện, ngay chính mình cũng không nhớ. Đáng hận, tất cả bọn họ đều đáng hận.
Trần Hạo đưa tay ôm lấy vai cô.
"Em muốn gì cũng được, tìm chân tướng hay báo thù anh đều giúp em. Nhưng trước tiên phải trị khỏi bệnh."
Trên đời này vẫn còn người đàn ông ngốc như vậy? Cho dù đó là Trần Hạo, cô cũng thấy khó tin. Triệu Hoài An cắn chặt răng, không, anh ấy ngoại lệ. Nếu chỉ nghi kỵ thì sẽ hỏng việc.
"Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng vô dụng. Biết tại sao không?"
Hồ Yên ngước mắt nhìn anh nở một nụ cười. Quả thực không thể phủ nhận rằng Hồ Yên có một vẻ đẹp phong tình, có thể khiến rất nhiều nam nhân si mê. Nhưng cũng chính vì thế mà càng làm Tô Minh Tuấn chán ghét.
"Đã là giả thì vĩnh viễn như vậy, không thay đổi được."
Nói rồi anh cất bước đi ra ngoài. Trong ánh mắt Hồ Yên dần hiện lên sự uất ức tức giận. Cô ta hiểu mình cần làm gì, luôn lấy lòng từng người trong Tô gia, vì cái gì chứ? Còn không vì Tô Minh Tuấn sao. Cô đẹp như vậy, muốn đồi núi có đồi núi, so với con nhỏ đồng bằng họ Triệu kia kém cái gì?
Từng chú chuồn chuồn bay thấp báo hiệu cơn mưa sắp tới, mới đây trời còn trong xanh vậy mà mây đen nhanh chóng kéo đến giăng kín.
"Đưa cô ta về đi. Lát nữa dặn lễ tân, nếu không phải người quan trọng thì đừng cho vào phòng tôi."
"Vâng."
Từng hạt mưa nặng hạt bắt đầu xuất hiện, mới đầu lưa thưa rơi xuống thấm vào đất rồi biến mất, sau đó càng ngày càng nhiều, ướt dẫm mọi con đường, ngõ ngách. Trần Hạo cầm ô đi đến phía sau Triệu Hoài An che làn mưa không để nó làm ướt cô.
Triệu Hoài An nhìn người đang chuẩn bị ngồi vào xe phía trước mắt chỉ chợt thấy tim run lên, bàn tay bất giác nắm chặt, trong lòng không hiểu sao dâng lên nỗi hận kèm theo sự đau khổ đến tận tim gan. Đột nhiên Tô Minh Tuấn quay đầu nhìn về bên này. Trần Hạo nhanh tay buông ô xuống, áp Triệu Hoài An vào tường cúi đầu hôn lên trán cô, lấy lưng che khuất tầm mắt của người kia. Rất nhanh anh lại buông ra, Tô Minh Tuấn đã sớm rời khỏi.
"Về thôi, em ướt rồi, đừng để bị nhiễm lạnh."
Nói rồi anh cầm ô lên đưa cô về. Mới chỉ đi được ba bước Triệu Hoài An đột nhiên dừng lại.
"Cảm ơn."
"Chuyện này không cần nhắc tới nữa, về thôi."
Cô nắm lấy tay anh, khẽ cười.
"Lừa gạt bấy lâu, để em can tâm giao đồ. Xem ra, từ đầu bọn họ tính toán cả rồi."
Dùng chân thành đánh đổi, chiêu này dùng không tệ. Hại cô có nhà không thể về, có ba mẹ không thể nhận, ngay đến bản thân cũng không biết lúc nào thì quên hết mọi chuyện, ngay chính mình cũng không nhớ. Đáng hận, tất cả bọn họ đều đáng hận.
Trần Hạo đưa tay ôm lấy vai cô.
"Em muốn gì cũng được, tìm chân tướng hay báo thù anh đều giúp em. Nhưng trước tiên phải trị khỏi bệnh."
Trên đời này vẫn còn người đàn ông ngốc như vậy? Cho dù đó là Trần Hạo, cô cũng thấy khó tin. Triệu Hoài An cắn chặt răng, không, anh ấy ngoại lệ. Nếu chỉ nghi kỵ thì sẽ hỏng việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.