Chương 59
Kim Đại
28/12/2015
Cơ thể của Lâm Uyển
ngày càng trở nên hưng phấn, cô cố gắng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn
ngăn không được một màn nóng bỏng diễn ra.
Tằng Tuấn cũng rất kích động, anh vô cùng thích dáng vẻ này của Lâm Uyển, miệng nửa khép nửa mở, ánh mắt mê ly, không ngừng thở dốc.Quá xúc động, anh liền cúi xuống hôn lên môi cô.Ngón tay anh khẽ luồn vào tóc cô, nâng đầu cô lên, để cho cô thêm sát lại gần mình, môi lưỡi quấn quýt dây dưa không ngừng.
Lâm Uyển xấu hổ không thôi, không tránh ra được, đành phải mặc cho anh thích làm gì thì làm.Đầu óc cô trống rỗng, có mấy lần quả thật là bị anh bức muốn điên rồi, cơ thể như đang bị từng cơn sóng lớn thổi quét.
Chờ hết thảy bình ổn lại, Lâm Uyển trợn tròn mắt nhìn thẳng lên trần nhà.Trong cơ thể còn lưu lại hơi ấm của anh, tứ chi mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Cô dùng sức hô hấp mấy cái, giống như muốn phân cao thấp, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi liền ngồi phắt dậy, không thèm quan tâm xem cơ thể có thích ứng được hay không, cô quơ lấy quần áo rồi chạy vọt vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô cố gắng duy trì vẻ lạnh nhạt bước ra ngoài, khuôn mặt không chút cảm xúc.Trái lại Tằng Tuấn vừa ngồi dậy trên giường, áo ngủ to không buộc chặt, toàn bộ cơ thể cứ thế phô bày ra bên ngoài.
Lâm Uyển không buồn để ý đến anh, mặc xong quần áo liền thoải mái mở cửa đi ra ngoài.
Xuống dưới nhà, cô thấy còn một lát nữa mới đến giờ cơm, cô cũng không quan tâm đến cơ thể, quyết định dắt chó ra ngoài đi dạo.
Trên đường đi cái gì cô cũng không muốn nghĩ, cố gắng thư giãn tâm trạng.Lúc trở về, Tằng Tuấn cũng đã sửa soạn xong, đang ngồi ở dưới nhà.
Lâm Uyển muốn tránh anh nên cố ý giữ khoảng cách xa xa một chút.Nhưng cô vừa mới cởi dây xích thì Tằng Tuấn đã đi tới.
Lâm Uyển cảnh giác lùi về sau, nghĩ rằng anh lại tính muốn quấy rầy cô, kết quả anh chỉ vỗ nhẹ lên tay cô, nói: “Lần sau nhớ phải đeo găng tay.”
Lâm Uyển lúc ra ngoài đúng là đã quên mang găng tay, cô cũng không đáp lại, quay đầu đi qua anh rồi bước thẳng vào nhà ăn.
Nhân viên đã dọn cơm xong.Lúc ăn cơm, hai người trước giờ cũng không có nhiều hành động thân mật cho lắm, thỉnh thoảng Tằng Tuấn cũng sẽ quan tâm mà đẩy đĩa món ăn cô thích đến trước mặt cô.
Lúc này không hiểu Lâm Uyển ma xui quỷ khiến thế nào mà vừa mới giơ đũa ra gắp thì lại đụng ngay vào đũa của Tằng Tuấn.Cô còn tưởng chỉ là trùng hợp mà thôi, nào ngờ khi cô đổi sang món khác thì vẫn như cũ đụng phải đũa của anh.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tằng Tuấn đang ngồi chống tay lên cằm nhìn cô.
Tên này đúng là cố ý mà!
Cô cũng không thèm gắp nữa, nhưng sau đó Tằng Tuấn lại gắp thức ăn rồi bỏ vào bát cô.Lâm Uyển cố gắng không tỏ ra kích động, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dáng vẻ hoàn toàn như không để tâm.
Tuy nhiên lúc ăn cơm xong, Tằng Tuấn ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng nói: “Em mặc áo khoác vào đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Lâm Uyển ngây người, trong lòng rất không muốn, lập tức nói: “Trước khi ăn cơm em đã dắt chó đi dạo rồi.”
Tằng Tuấn đưa mắt nhìn cô một cái: “Mặc ấm một chút.”
Lâm Uyển không hiểu người này đang muốn đùa giỡn cái gì, thời tiết như thế này mà còn đòi ra ngoài đi dạo…
Hơn nữa lúc cô đang mặc áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị Tằng Tuấn gọi lại.Sau đó Lâm Uyển được anh đưa cho một hiếc khăn quàng cổ.
Lâm Uyển không vui nhận lấy chiếc khăn, cô không thích đeo bất cứ thứ gì trên cổ, cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Vậy mà quàng khăn xong, Tằng Tuấn lại đưa một cái mũ cho cô.Bị anh quấy nhiễu như vậy, cô chợt cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà.Cô khó chịu đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay xong xuôi, lúc đó anh mới có vẻ hài lòng, chống gậy đi ra ngoài.
Lâm Uyển cảm thấy độ ấm vây quanh cô sắp có khả năng biến thành băng rồi.
Tằng Tuấn bỗng nhiên nói: “Anh không đáng được em yêu sao?”
Lâm Uyển kinh ngạc, quay đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh, xác nhận vài lần mới chắc chắn là anh đang nói chuyện với mình.
Anh mà cũng có thể nói những lời này ư?
Lâm Uyển đầu óc bấn loạn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cô mau chóng ổn định lại hô hấp của mình, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh.
Kỳ thật cô cũng hiểu được nguyên nhân, một người như anh, một khi đã yêu thì rất khó dứt ra được, bởi vì anh là người rất đặc biệt, lúc trước cô chỉ mới rung động thôi mà đã cảm thấy rất đau lòng, nếu như không cẩn thận mà yêu anh thì không phải là muôn đời sẽ không thoát ra được hay sao!
Hơn nữa chuyện này lại không bình thường, nếu như cô cứ giống một con ngốc mà chui đầu vào, vạn nhất có một ngày cô gái mà anh đang tìm kiếm xuất hiện, đến lúc đó cô biết phải làm thế nào đây?!
Nghĩ vậy, cô liền nghiêm túc nói: “Người như anh em yêu không nổi.”
Tằng Tuấn nhìn cô.
Lâm Uyển nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Em là một cô gái không có gì đặc biệt, người khác như thế nào thì em cũng như vậy, cố gắng học tập ở trường, trưởng thành tốt nghiệp thì tìm một công việc ổn định, tay làm hàm nhai, sau đó kết hôn, giúp chồng dạy con, hạnh phúc qua ngày…Còn anh, em chưa từng nghĩ đến việc sẽ quen với một người như anh, hơn nữa lại còn theo một cách ‘đặc biệt’ như vậy…Mặc dù khởi đầu hay quá trình, em đều không thể nghĩ tới một kết cục viên mãn, bởi vì cho dù chúng ta có yêu nhau, thì tỷ lệ thành công cũng không lớn, bởi vì em thật sự thua kém anh quá nhiều.”
Tằng Tuấn không đáp lời, Lâm Uyển giống như đang tự nói một mình, cô thật sự rất muốn nói hết cho rõ ràng: “Hơn nữa em hoàn toàn không quen biết anh, không biết về gia đình anh, còn anh, anh cũng hiểu em được bao nhiêu chứ? Huống chi anh lại không hề tôn trọng em, không để ý đến tâm trạng suy nghĩ của em…Hai chúng ta như vậy, nói yêu nhau không phải rất nực cười hay sao.”
Lâm Uyển nói xong, không dám nhìn biểu hiện của Tằng Tuấn.Trái lại Tằng Tuấn nghe cô nói xong, cũng không có phản ứng gì.
Bên ngoài trời lạnh, Lâm Uyển ăn mặc rất ấm nhưng vẫn thấy hơi rét.Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô chợt cảm thấy khuôn mặt anh hiện lên nỗi cô đơn.
Chắc cô nghĩ nhiều quá rồi, người này sao mà cô đơn cho được chứ.
Tằng Tuấn đứng im một lúc, sau đó xoay người lại, chống gậy nói: “Trở về thôi.”
Hai người một đường trở về nhà, buổi tối sau khi lên giường, Tằng Tuấn không biết tại sao mà không tắt đèn đi ngủ, lại gối tay sau đầu như đang suy nghĩ điều gì.Lâm Uyển nằm bên cạnh có chút lo sợ, sợ anh lại bất ngờ bổ nhào vào cô.
Kết quả anh không có hành động gì, khoảng năm phút sau, anh mới tắt đèn ngủ rồi nằm xuống.Sau đó anh rất tự nhiên giơ tay ra ôm chặt cô, để cho cô áp sát vào ngực mình.
Song được một lát, lúc Lâm Uyển đang mơ mơ màng màng ngủ, anh lại hỏi cô một câu: “Em có biết một quán ăn ngon nào không?”
Lâm Uyển không biết anh hỏi vậy là có ý gì, cô đang rất buồn ngủ, liền mơ hồ nói tên một địa điểm.
Trưa hôm sau, Lâm Uyển vẫn lạnh nhạt với Tằng Tuấn, chỉ có lúc chơi đùa với Đại Mao Nhị Mao thì cô mới vui vẻ, còn lúc đối mặt với anh thì cô cũng chỉ coi như không khí mà thôi.Mà Tằng Tuấn cũng rất kỳ quái, thấy cô như vậy mà anh lại không hề tức giận.Việc bài trí trong nhà anh cũng chiều theo cô, không có ý định đổi lại như cũ.
Mãi cho đến tối, Lâm Uyển đang muốn xuống nhà ăn cơm thì lại thấy Tằng Tuấn đang thay quần áo.Anh vừa thay đồ vừa nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.”
Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, không rõ là vì sao hôm nay anh lại không ăn ở nhà.Nghe anh nói vậy, cô liền mau chóng đi tìm quần áo để thay.
Song lúc đến nơi thì cô mới cảm thấy buồn bực, đây không phải là nhà hàng mà hôm qua cô đã thuận miệng nói với anh hay sao.
Bên trong đại sảnh có không ít người, xe bọn họ vừa đến thì đã có người đi tới nghênh đón, chắc là Tằng Tuấn đã đặt chỗ trước rồi.
Lâm Uyển rất quen thuộc chỗ này, đây là nơi mà công ty cũ của cô hay tụ hội.Nơi này tuy không phải là nơi nổi tiếng nhất, nhưng món ăn lại rất ngon, khung cảnh cũng rất đẹp.
Bọn họ đi qua hành lang của đại sảnh, ở đây được bố trí như một hồ thủy sản, có rất nhiều động vật biển đang bơi lội.Tuy rằng đây không phải là lần đầu Lâm Uyển tới đây, nhưng vị trí này thì cô lại chưa từng xem qua.Hơn nữa nhà hàng này cũng khác nhiều so với lần trước cô tới, lúc đầu mới bước vào cô còn cảm thấy rất rực rỡ chói mắt, nhưng bây giờ ông chủ đã thay đổi lại cho nhà hàng một phong cách tao nhã hơn.
Cô đã lâu không tới đây, nhà hàng này đã thay đổi nhiều món ăn, nhưng các món đặc trưng thì vẫn không thể thiếu.Lâm Uyển suy nghĩ một chút rồi chọn đồ ăn, chỗ này quả thật rất hợp khẩu vị của cô.
Chỉ trong giây lát, đồ ăn đã được đưa ra.
Tằng Tuấn ăn rất tự nhiên, không kiểu cách.Kỳ thật cô đã ở bên anh khá lâu nên cũng hiểu được, rằng tuy cô sợ anh, nhưng bản chất của anh lại khá tốt, nói chuyện với người khác cũng không vênh mặt sai khiến, càng không bao giờ mắng mỏ người ta.Ít nhất thì, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh đỏ mặt, tức giận chửi mắng nhân viên của mình.
Lâm Uyển cúi đầu ăn cá, nhưng thật kỳ quái, bình thường cô rất thích ăn món cá này, hơn nữa cô còn có thể khẳng định rằng chất lượng nấu ăn ở nhà hàng này vẫn y như trước, nhưng lúc này cô lại không hề có chút hứng thú muốn ăn, cảm thấy mình như đang bị bóng đèn chiếu rọi, cực kỳ mất tự nhiên.
Cô rốt cục không nhịn được mà đặt đũa xuống, nhìn Tằng Tuấn đang ngồi đối diện, nói: “Sao tự nhiên anh lại muốn ra ngoài ăn cơm vậy?”
Tằng Tuấn nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn cô, lúc này thấy cô hỏi, anh chỉ thản nhiên nói: “Anh sẽ cố gắng để trở nên tương xứng với em.”
Anh dừng lại một chút, không hiểu là do ánh đèn chiếu vào hay gì khác, mà dáng vẻ lúc này của anh lại giống như có chút ngại ngùng: “Anh sẽ hạ thấp mình xuống, để cho em cảm thấy thoải mái khi yêu anh.”
Tằng Tuấn cũng rất kích động, anh vô cùng thích dáng vẻ này của Lâm Uyển, miệng nửa khép nửa mở, ánh mắt mê ly, không ngừng thở dốc.Quá xúc động, anh liền cúi xuống hôn lên môi cô.Ngón tay anh khẽ luồn vào tóc cô, nâng đầu cô lên, để cho cô thêm sát lại gần mình, môi lưỡi quấn quýt dây dưa không ngừng.
Lâm Uyển xấu hổ không thôi, không tránh ra được, đành phải mặc cho anh thích làm gì thì làm.Đầu óc cô trống rỗng, có mấy lần quả thật là bị anh bức muốn điên rồi, cơ thể như đang bị từng cơn sóng lớn thổi quét.
Chờ hết thảy bình ổn lại, Lâm Uyển trợn tròn mắt nhìn thẳng lên trần nhà.Trong cơ thể còn lưu lại hơi ấm của anh, tứ chi mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Cô dùng sức hô hấp mấy cái, giống như muốn phân cao thấp, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi liền ngồi phắt dậy, không thèm quan tâm xem cơ thể có thích ứng được hay không, cô quơ lấy quần áo rồi chạy vọt vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô cố gắng duy trì vẻ lạnh nhạt bước ra ngoài, khuôn mặt không chút cảm xúc.Trái lại Tằng Tuấn vừa ngồi dậy trên giường, áo ngủ to không buộc chặt, toàn bộ cơ thể cứ thế phô bày ra bên ngoài.
Lâm Uyển không buồn để ý đến anh, mặc xong quần áo liền thoải mái mở cửa đi ra ngoài.
Xuống dưới nhà, cô thấy còn một lát nữa mới đến giờ cơm, cô cũng không quan tâm đến cơ thể, quyết định dắt chó ra ngoài đi dạo.
Trên đường đi cái gì cô cũng không muốn nghĩ, cố gắng thư giãn tâm trạng.Lúc trở về, Tằng Tuấn cũng đã sửa soạn xong, đang ngồi ở dưới nhà.
Lâm Uyển muốn tránh anh nên cố ý giữ khoảng cách xa xa một chút.Nhưng cô vừa mới cởi dây xích thì Tằng Tuấn đã đi tới.
Lâm Uyển cảnh giác lùi về sau, nghĩ rằng anh lại tính muốn quấy rầy cô, kết quả anh chỉ vỗ nhẹ lên tay cô, nói: “Lần sau nhớ phải đeo găng tay.”
Lâm Uyển lúc ra ngoài đúng là đã quên mang găng tay, cô cũng không đáp lại, quay đầu đi qua anh rồi bước thẳng vào nhà ăn.
Nhân viên đã dọn cơm xong.Lúc ăn cơm, hai người trước giờ cũng không có nhiều hành động thân mật cho lắm, thỉnh thoảng Tằng Tuấn cũng sẽ quan tâm mà đẩy đĩa món ăn cô thích đến trước mặt cô.
Lúc này không hiểu Lâm Uyển ma xui quỷ khiến thế nào mà vừa mới giơ đũa ra gắp thì lại đụng ngay vào đũa của Tằng Tuấn.Cô còn tưởng chỉ là trùng hợp mà thôi, nào ngờ khi cô đổi sang món khác thì vẫn như cũ đụng phải đũa của anh.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tằng Tuấn đang ngồi chống tay lên cằm nhìn cô.
Tên này đúng là cố ý mà!
Cô cũng không thèm gắp nữa, nhưng sau đó Tằng Tuấn lại gắp thức ăn rồi bỏ vào bát cô.Lâm Uyển cố gắng không tỏ ra kích động, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dáng vẻ hoàn toàn như không để tâm.
Tuy nhiên lúc ăn cơm xong, Tằng Tuấn ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng nói: “Em mặc áo khoác vào đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Lâm Uyển ngây người, trong lòng rất không muốn, lập tức nói: “Trước khi ăn cơm em đã dắt chó đi dạo rồi.”
Tằng Tuấn đưa mắt nhìn cô một cái: “Mặc ấm một chút.”
Lâm Uyển không hiểu người này đang muốn đùa giỡn cái gì, thời tiết như thế này mà còn đòi ra ngoài đi dạo…
Hơn nữa lúc cô đang mặc áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị Tằng Tuấn gọi lại.Sau đó Lâm Uyển được anh đưa cho một hiếc khăn quàng cổ.
Lâm Uyển không vui nhận lấy chiếc khăn, cô không thích đeo bất cứ thứ gì trên cổ, cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Vậy mà quàng khăn xong, Tằng Tuấn lại đưa một cái mũ cho cô.Bị anh quấy nhiễu như vậy, cô chợt cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà.Cô khó chịu đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay xong xuôi, lúc đó anh mới có vẻ hài lòng, chống gậy đi ra ngoài.
Lâm Uyển cảm thấy độ ấm vây quanh cô sắp có khả năng biến thành băng rồi.
Tằng Tuấn bỗng nhiên nói: “Anh không đáng được em yêu sao?”
Lâm Uyển kinh ngạc, quay đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh, xác nhận vài lần mới chắc chắn là anh đang nói chuyện với mình.
Anh mà cũng có thể nói những lời này ư?
Lâm Uyển đầu óc bấn loạn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, cô mau chóng ổn định lại hô hấp của mình, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh.
Kỳ thật cô cũng hiểu được nguyên nhân, một người như anh, một khi đã yêu thì rất khó dứt ra được, bởi vì anh là người rất đặc biệt, lúc trước cô chỉ mới rung động thôi mà đã cảm thấy rất đau lòng, nếu như không cẩn thận mà yêu anh thì không phải là muôn đời sẽ không thoát ra được hay sao!
Hơn nữa chuyện này lại không bình thường, nếu như cô cứ giống một con ngốc mà chui đầu vào, vạn nhất có một ngày cô gái mà anh đang tìm kiếm xuất hiện, đến lúc đó cô biết phải làm thế nào đây?!
Nghĩ vậy, cô liền nghiêm túc nói: “Người như anh em yêu không nổi.”
Tằng Tuấn nhìn cô.
Lâm Uyển nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Em là một cô gái không có gì đặc biệt, người khác như thế nào thì em cũng như vậy, cố gắng học tập ở trường, trưởng thành tốt nghiệp thì tìm một công việc ổn định, tay làm hàm nhai, sau đó kết hôn, giúp chồng dạy con, hạnh phúc qua ngày…Còn anh, em chưa từng nghĩ đến việc sẽ quen với một người như anh, hơn nữa lại còn theo một cách ‘đặc biệt’ như vậy…Mặc dù khởi đầu hay quá trình, em đều không thể nghĩ tới một kết cục viên mãn, bởi vì cho dù chúng ta có yêu nhau, thì tỷ lệ thành công cũng không lớn, bởi vì em thật sự thua kém anh quá nhiều.”
Tằng Tuấn không đáp lời, Lâm Uyển giống như đang tự nói một mình, cô thật sự rất muốn nói hết cho rõ ràng: “Hơn nữa em hoàn toàn không quen biết anh, không biết về gia đình anh, còn anh, anh cũng hiểu em được bao nhiêu chứ? Huống chi anh lại không hề tôn trọng em, không để ý đến tâm trạng suy nghĩ của em…Hai chúng ta như vậy, nói yêu nhau không phải rất nực cười hay sao.”
Lâm Uyển nói xong, không dám nhìn biểu hiện của Tằng Tuấn.Trái lại Tằng Tuấn nghe cô nói xong, cũng không có phản ứng gì.
Bên ngoài trời lạnh, Lâm Uyển ăn mặc rất ấm nhưng vẫn thấy hơi rét.Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô chợt cảm thấy khuôn mặt anh hiện lên nỗi cô đơn.
Chắc cô nghĩ nhiều quá rồi, người này sao mà cô đơn cho được chứ.
Tằng Tuấn đứng im một lúc, sau đó xoay người lại, chống gậy nói: “Trở về thôi.”
Hai người một đường trở về nhà, buổi tối sau khi lên giường, Tằng Tuấn không biết tại sao mà không tắt đèn đi ngủ, lại gối tay sau đầu như đang suy nghĩ điều gì.Lâm Uyển nằm bên cạnh có chút lo sợ, sợ anh lại bất ngờ bổ nhào vào cô.
Kết quả anh không có hành động gì, khoảng năm phút sau, anh mới tắt đèn ngủ rồi nằm xuống.Sau đó anh rất tự nhiên giơ tay ra ôm chặt cô, để cho cô áp sát vào ngực mình.
Song được một lát, lúc Lâm Uyển đang mơ mơ màng màng ngủ, anh lại hỏi cô một câu: “Em có biết một quán ăn ngon nào không?”
Lâm Uyển không biết anh hỏi vậy là có ý gì, cô đang rất buồn ngủ, liền mơ hồ nói tên một địa điểm.
Trưa hôm sau, Lâm Uyển vẫn lạnh nhạt với Tằng Tuấn, chỉ có lúc chơi đùa với Đại Mao Nhị Mao thì cô mới vui vẻ, còn lúc đối mặt với anh thì cô cũng chỉ coi như không khí mà thôi.Mà Tằng Tuấn cũng rất kỳ quái, thấy cô như vậy mà anh lại không hề tức giận.Việc bài trí trong nhà anh cũng chiều theo cô, không có ý định đổi lại như cũ.
Mãi cho đến tối, Lâm Uyển đang muốn xuống nhà ăn cơm thì lại thấy Tằng Tuấn đang thay quần áo.Anh vừa thay đồ vừa nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.”
Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, không rõ là vì sao hôm nay anh lại không ăn ở nhà.Nghe anh nói vậy, cô liền mau chóng đi tìm quần áo để thay.
Song lúc đến nơi thì cô mới cảm thấy buồn bực, đây không phải là nhà hàng mà hôm qua cô đã thuận miệng nói với anh hay sao.
Bên trong đại sảnh có không ít người, xe bọn họ vừa đến thì đã có người đi tới nghênh đón, chắc là Tằng Tuấn đã đặt chỗ trước rồi.
Lâm Uyển rất quen thuộc chỗ này, đây là nơi mà công ty cũ của cô hay tụ hội.Nơi này tuy không phải là nơi nổi tiếng nhất, nhưng món ăn lại rất ngon, khung cảnh cũng rất đẹp.
Bọn họ đi qua hành lang của đại sảnh, ở đây được bố trí như một hồ thủy sản, có rất nhiều động vật biển đang bơi lội.Tuy rằng đây không phải là lần đầu Lâm Uyển tới đây, nhưng vị trí này thì cô lại chưa từng xem qua.Hơn nữa nhà hàng này cũng khác nhiều so với lần trước cô tới, lúc đầu mới bước vào cô còn cảm thấy rất rực rỡ chói mắt, nhưng bây giờ ông chủ đã thay đổi lại cho nhà hàng một phong cách tao nhã hơn.
Cô đã lâu không tới đây, nhà hàng này đã thay đổi nhiều món ăn, nhưng các món đặc trưng thì vẫn không thể thiếu.Lâm Uyển suy nghĩ một chút rồi chọn đồ ăn, chỗ này quả thật rất hợp khẩu vị của cô.
Chỉ trong giây lát, đồ ăn đã được đưa ra.
Tằng Tuấn ăn rất tự nhiên, không kiểu cách.Kỳ thật cô đã ở bên anh khá lâu nên cũng hiểu được, rằng tuy cô sợ anh, nhưng bản chất của anh lại khá tốt, nói chuyện với người khác cũng không vênh mặt sai khiến, càng không bao giờ mắng mỏ người ta.Ít nhất thì, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh đỏ mặt, tức giận chửi mắng nhân viên của mình.
Lâm Uyển cúi đầu ăn cá, nhưng thật kỳ quái, bình thường cô rất thích ăn món cá này, hơn nữa cô còn có thể khẳng định rằng chất lượng nấu ăn ở nhà hàng này vẫn y như trước, nhưng lúc này cô lại không hề có chút hứng thú muốn ăn, cảm thấy mình như đang bị bóng đèn chiếu rọi, cực kỳ mất tự nhiên.
Cô rốt cục không nhịn được mà đặt đũa xuống, nhìn Tằng Tuấn đang ngồi đối diện, nói: “Sao tự nhiên anh lại muốn ra ngoài ăn cơm vậy?”
Tằng Tuấn nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn cô, lúc này thấy cô hỏi, anh chỉ thản nhiên nói: “Anh sẽ cố gắng để trở nên tương xứng với em.”
Anh dừng lại một chút, không hiểu là do ánh đèn chiếu vào hay gì khác, mà dáng vẻ lúc này của anh lại giống như có chút ngại ngùng: “Anh sẽ hạ thấp mình xuống, để cho em cảm thấy thoải mái khi yêu anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.