Không Thể Quên Em 2

Chương 65

Kim Đại

28/12/2015

Lâm Uyển lôi kéo Tằng Tuấn đi, lại phát hiện ngoại trừ xe của anh ra thì phía sau còn có vài chiếc xe nữa.

Mạnh trợ lý đi tới, trong tay cầm theo lễ vật muốn tặng cho mẹ Lâm Uyển.Lâm Uyển nhìn qua, là hoa quả được đóng gói rất đẹp, còn có một cái hộp nhỏ gì đó, cũng không biết là cái gì, cô lập tức đưa tay ra cầm giúp.

Mạnh trợ lý ngạc nhiên, song lại thấy Tằng Tuấn ra hiệu, cho nên hắn cũng mau chóng dừng bước.

Dọc đường chỉ có Lâm Uyển là cầm đồ này nọ, cô buông một bên tay đang nắm tay Tằng Tuấn ra, hai vai sánh đôi cùng đi vào nhà.Lúc lên nhà cũng có gặp một vài người, nhưng Lâm Uyển không ở đây nhiều nên cũng không quen biết mấy, nên có thể không cần chào hỏi.Trái lại dáng vẻ của Tằng Tuấn lại rất thu hút người khác, có một vài bác gái chú ý đến anh, cứ quay đầu nhìn một lúc lâu.

Mãi đến khi tới cửa nhà, Lâm Uyển mới bắt đầu hồi hộp.Tằng Tuấn lại rất tự nhiên cầm lấy hai món quà trong tay cô.Lâm Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người không khỏi nở một nụ cười.

Lâm Uyển bỗng dưng lại thầm thì nói: “Mẹ của em hiền lắm…” Nói xong tim lại đập thình thịch, trong lòng chỉ nghĩ muốn anh được thoải mái vui vẻ, muốn cho chuyện này được diễn ra một cách thuận lợi.

Lâm Uyển lấy chìa khóa ra mở cửa.

Mẹ của cô ở phòng khách nghe thấy tiếng này, lập tức chạy ra cửa, sau đó đã thấy Lâm Uyển đưa người đi vào.

Mẹ Lâm Uyển rất nhiệt tình tiếp đón, bảo Tằng Tuấn ngồi xuống sô pha.Tằng Tuấn lễ phép chào hỏi, còn đưa quà cho bà.

Lâm Uyển không nhìn ra được sự hồi hộp của Tằng Tuấn, vốn anh là người rất trầm ổn, nhìn không ra vui buồn.Lúc tới nhà cô, dáng vẻ của anh cực kỳ nhã nhặn và chu đáo.

Anh vừa ngồi xuống, mẹ Lâm Uyển liền rót cho anh chén tà, Tằng Tuấn vội hạ thấp người đứng lên cầm lấy.

Mẹ Lâm Uyển cười nói: “Trong nhà không có thuốc lá…”

“Dì, cháu không hút thuốc ạ.”

Câu trả lời của Tằng Tuấn khiến mẹ Lâm Uyển rất vừa lòng, lúc trước ba Lâm Uyển cứ ở nhà là lại hút thuốc, vì thế trong nhà lúc nào cũng có mùi khói thuốc, rất khó chịu.

Thế nhưng xã giao được vài câu, bầu không khí lại bắt đầu có chút gượng gạo.Tằng Tuấn vốn là người ít nói, lúc này lại càng không biết phải nói gì.Mẹ Lâm Uyển cũng sợ mình nói nhiều sẽ càng thêm bối rối, liền khách khí đưa đĩa măng cụt mà nhà dì cả mới mang tới, nói: “Cháu ăn đi…”

Lâm Uyển biết anh không thích ăn măng cụt lắm, nhưng táo thì lại rất thích, liền cầm táo lên nói: “Hay anh ăn táo đi.” Nói xong cô lại chuẩn bị cắt vỏ.

Nhưng tay còn chưa kịp động thì Tằng Tuấn đã cầm lấy dao và táo trong tay Lâm Uyển.Động tác gọt táo của anh rất tốt, vỏ táo không hề bị đứt đoạn giữa chừng.Gọt xong, anh lại đem táo cắt thành miếng rồi đặt ngay ngắn vào đĩa.

Mẹ Lâm Uyển thấy vậy, tuy không dám nói là thập phần vừa lòng, nhưng cũng được đến bảy tám phần rồi.

Tiếp tục ngồi một lúc, Lâm Uyển sợ bầu không khí tẻ nhạt, liền nhảy vào nói nhiều chuyện vui một chút.

Một lúc sau, mẹ Lâm Uyển đứng dậy muốn đi nấu cơm.Lâm Uyển vốn cũng đi theo muốn phụ mẹ, ai ngờ lại bị mẹ đuổi đi, bảo phải ra ngồi tiếp Tằng Tuấn.

Lâm Uyển tuy ở nhà mình nhưng vẫn hơi ngại, lúc ngồi xuống còn cố ý giữ khoảng cách với anh.Tằng Tuấn cười cười, bỗng nhiên nói: “Em có giữ ảnh chụp hồi còn nhỏ không?”

Lâm Uyển có chút khó hiểu, song vẫn đem ảnh của mình ra đưa cho anh xem.Mẹ của cô rất cẩn thận, đem ảnh từ nhỏ đến lớn của cô phân loại rồi cất kỹ, ảnh cấp hai cấp ba hoặc đại học đều được chia ra.

Lâm Uyển lúc mới sinh rất vui vẻ, khi đó cô là con một trong gia đình, tình cảm của ba mẹ vẫn rất tốt.Hồi nhỏ cô rất bụ bẫm, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, hai má giống như còn có lúm đồng tiền.

Dần dần ảnh chụp của Lâm Uyển cũng ít đi, Tằng Tuấn xem rất hăm chú, ngón tay vuốt lên hình của cô lúc học cấp hai: “Lúc này nhìn em gầy quá.”

Lâm Uyển nhìn ảnh, nhớ ra nói: “Lần đó em bị viêm đại tràng cấp tính.” Khi đó cô rất khổ sở, ba mẹ lại cãi nhau suốt, cô còn không ăn nổi cơm.



Tằng Tuấn không nói gì nữa, chỉ im lặng xem ảnh, dáng vẻ như muốn ghi nhớ hết quá trình trưởng thành của Lâm Uyển vào trong đầu.

Lâm Uyển nhìn nét mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt hơi cay, không biết vì sao lại như vậy.

Tằng Tuấn vốn đang chăm chú bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.Lâm Uyển vội vàng nhìn sang chỗ khác.Tằng Tuấn khẽ cười, nói: “Cho anh tấm này nhé.” Vừa nói anh vừa mở tấm nilon lên, sau đó lấy ảnh ra.

Lâm Uyển giật mình nhìn qua, là hình của cô lúc còn là em bé một tuổi, trên đầu đội một bộ tóc giả màu hồng nhạt, toàn thân đầy thịt không mặc quần áo, phía dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót nhỏ…

Tằng Tuấn cười nói: “Bé gái mập mạp.”

Ngón tay của anh lại sờ lên mặt cô: “Em phải béo thêm chút nữa mới đẹp.” Nói xong anh lại cúi đầu nhìn tấm ảnh kia.

Lâm Uyển nhớ đến một chuyện, hỏi anh: “Vậy còn anh, hồi trước anh lớn lên như thế nào?”

Tằng Tuấn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ban ngày đi học thường xuyên, buổi tối cùng ông nội học tứ thư ngũ kinh.”

Lâm Uyển vô cùng kinh ngạc.Tuy hai người đã quen nhau khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói tới chuyện này.

Lâm Uyển mở to hai mắt nhìn anh.Giọng của anh rất bình thường, không thể hiện ra cảm xúc gì, giống như đang nói một chuyện rất hiển nhiên.

Tằng Tuấn hỏi lại cô: “Còn em thì sao?”

“Em?” Lâm Uyển bỗng cảm thấy hơi hổ thẹn: “Thì cũng chỉ học chương trình học cơ bản thôi, mỗi ngày đến trường đúng giờ, chiều về ăn cơm rồi nghỉ ngơi, cuối tuần đi chơi với bạn bè.”

“Thế bạn của em đâu?”

“Có một người làm luật sư, còn một người nữa ở thị trấn, đáng tiếc vừa mới ly hôn rồi.

Cô không hỏi lại xem anh có bạn bè nào không, bởi vì xem ra không được thích hợp cho lắm…

Hơn nữa cô bỗng dưng giở cuốn album tới khoảng thời gian khi cô trưởng thành, tay lập tức dừng lại, không hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy tức giận.

Cô mau chóng gập lại, động tác có phần không lịch sự.Tằng Tuấn thấy vậy nhưng cũng không nói gì.

Lâm Uyển tâm tình không tốt cất cuốn album đi, cố che giấu nói: “Sắp mười hai giờ rồi, hay là chúng ta xem tin tức đi.”

Nói xong cô cầm lấy điều khiển trên bàn trà rồi đưa cho anh.

Vừa rồi cô giở đến mấy tấm ảnh hồi cô còn học đại học, cho nên cô bỗng nhớ ra là hồi đó cô cũng đã từng để kiểu tóc hoa lê mà Tằng Tuấn đã bắt cô cắt kia.Cô sợ nếu anh nhìn thấy, anh sẽ liên tưởng, sẽ sinh ra ảo giác, sẽ nhớ đến người kia…

Tằng Tuấn chỉ nhìn cô, không nói gì.

Đã mười hai giờ, là thời gian chiếu thời sự.Lâm Uyển cố gắng tập trung lên TV, không suy nghĩ về chuyện đó nữa.Song nó vẫn không ngừng xoay quanh cô, giống như bị một chậu nước lạnh hắt vào, ở thời khắc mấu chốt giáng cho cô một đòn cảnh cáo! Khiến cho cô trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc khỏi mộng đẹp!

Lúc ăn cơm, Lâm Uyển vẫn còn hơi ngơ ngẩn, nhưng vì có mẹ nên cô phải cố gắng xã giao mấy câu.

Tằng Tuấn rất lễ phép, cơm nước xong còn muốn đứng lên cùng nhau thu dọn.Lâm Uyển vội ngăn anh lại, nói: “Không cần đâu, anh cứ ra sô pha ngồi đi.” Sau đó cô đi vào phòng bếp, cùng mẹ rửa bát đĩa.

Mẹ cô lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lâm Uyển, cậu này quả thật rất được, nhưng mẹ chỉ sợ là con không giữ được nó, dù sao hai đứa cũng chênh lệch nhiều quá, tuy cậu ấy rất lễ độ, nhưng không hiểu sao mẹ cứ thấy sợ sợ…”



Lâm Uyển yên lặng rửa bát, một lúc sau mới trả lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”

Lúc cô rửa bát xong rồi ra ngoài, Tằng Tuấn đã chuẩn bị ra về.Trước khi đi, anh còn muốn Lâm Uyển cùng anh ra ngoài đi dạo giải sầu.Mẹ Lâm Uyển đương nhiên không thể từ chối.

Lâm Uyển không thể không mặc áo khoác vào, bởi vì không hiểu là anh muốn đưa cô đi đâu.

Chờ lúc tài xế dừng xe lại, Lâm Uyển mới cảm thấy buồn bực.Anh lại đưa cô đến nhà cũ làm gì chứ.

Sau khi xuống xe, Tằng Tuấn nhìn quang cảnh xung quanh, trí nhớ của anh rất tốt, đem so sánh chỗ này với ảnh chụp, hỏi: “Có một tấm hình em đang hái hoa là chụp ở đây đúng không?”

Lâm Uyển gật đầu, không hiểu anh hỏi vậy để làm gì, nhưng nếu đã đến đây thì cô cũng sẽ nói thêm với anh một chút: “Còn có một tấm em chụp ở đây, là tấm mà em giơ tay hình chữ V đó, nhưng hiện tại bị quy hoạch thành bãi cỏ rồi.”

Tằng Tuấn gật đầu.

Nơi này Lâm Uyển đã ở rất nhiều năm.Lúc bọn họ đi dạo, có rất nhiều người nhìn.Lâm Uyển biết bọn họ chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cho nên cũng không nói gì.Lúc trước tin tức cô bị bao dưỡng đã bị truyền đi khá xa, phỏng chừng bọn họ đang chú ý tới điều này.

Lúc đến trước cửa nhà cũ, Lâm Uyển mới nhớ là mình không có chìa khóa, bảo anh nên đi thôi.Song lại thấy Tằng Tuấn vẫy tay với vệ sĩ đứng phía sau, bọn họ liền đi lên mở khóa ra, không hiểu là dùng dụng cụ gì, năm sáu phút sau cửa đã được mở.

Có điều nhà đã lâu không có người ở nên mùi có chút mốc meo.Lâm Uyển liền đi qua mở cửa sổ ra cho thoáng.

Bên trong nội thất vẫn còn nguyên vị trí, lúc trước mẹ con cô chỉ đem mấy thứ quan trọng đi, còn những thứ khác không hề động đến.

Lâm Uyển đi tới mở cửa phòng của mình ra.Từ khi cô học cấp hai thì chuyển nhà đến đây, tính ra cũng ở được mười năm rồi.

Tằng Tuấn nhìn vào, hỏi: “Phòng em đây sao?”

Lâm Uyển nói vâng.

Nhà cô có ba phòng, hai phòng mặt ngoài một phòng phía sau, từ khi về đây cô luôn ở trong phòng phía sau lưng.Không phải mẹ cô không thương cô, mà là do ba đối xử bất công thôi.Phòng ngủ phía sau lưng này rất tối mà không gian lại nhỏ.

Lâm Uyển đi vào, mới nói không biết có ngồi được lên giường hay không, kết quả vừa sờ vào thì đã thấy tay đầy bụi.Cô sợ làm bẩn quần áo nên lại lui ra, vừa hay đụng phải ngực Tằng Tuấn.Anh cũng rất tự nhiên ôm lấy cô.

Lâm Uyển cảm thấy cơ thể hơi nóng lên.Bị anh ôm vào trong ngực, cho nên cô biết được là anh có phản ứng, hơi thở của anh khẽ phả vào tai cô…

Cô không nhìn thấy nét mặt anh, nhưng có thể nghe thấy giọng anh.

Anh nhẹ nhàng nói: “Anh thích cảm giác khi ở bên em, Lâm Uyển, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

Lâm Uyển yên lặng hồi lâu, tim như ngừng đập, anh vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.

Môi cô khẽ run run, cố gắng trấn an tâm tình của mình, nói: “Em cũng muốn thử…” Cô mở to hai mắt nhìn anh: “Tằng Tuấn, em cũng muốn thử bắt đầu lại với anh một lần xem sao…”

Lâm Uyển không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai, có thể cô ngốc nghếch, dù biết con đường phía trước có thể sẽ gặp đau khổ, nhưng lại làm cho cô không thể cưỡng lại, quyết định muốn thử đi tiếp xem sao…

Cô muốn biết cái cảm giác khi cùng anh yêu đương, không biết sẽ như thế nào…

Cô cố gắng khống chế cảm xúc, nói: “Nhưng mà Tằng Tuấn, hãy đồng ý với em một chuyện, đó là chúng ta trước tiên hãy cứ thật lòng mà yêu nhau đã, đừng làm chuyện kia với em có được không.”

Nếu không cô sẽ bị anh mê hoặc mất, sẽ không biết được rốt cục là anh thích cô, hay là thích cơ thể của cô nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Quên Em 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook