Chương 39: Em có thể hét thoải mái (H)
Tân Du
22/09/2023
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút. Những lời ân ái và tiếng thở dốc hoà vào nhau, làm người ta suy nghĩ viển vông.
Lục Tử Hân yếu ớt dựa vào lòng anh mặc anh tắm rửa cho mình. Nhìn bàn tay anh đang xoa loạn trên ngực, cô bất mãn..
“Anh bảo tắm cho em cơ mà”.
“Thì anh đang tắm đây”.
“Thế tay anh đang làm gì?”
“Chỗ nào cũng cần phải tắm rửa cẩn thận chứ”.
Một tay anh vẫn làm loạn trên ngực cô, một tay di chuyển xuống cái mông tròn trịa, bắt đầu nắn bóp. Lục Tử Hân bám chặt lấy tay anh thở dốc..
“Cảnh Dương..”
Anh lập tức cúi xuống chặn tiếng kêu từ miệng cô. Môi anh mút chặt lấy môi cô, đầu lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng cô. Đến khi cô hít thở không thông anh mới hài lòng buông cô ra. Môi anh di chuyển dần xuống cằm, rồi xuống cổ, cuối cùng dừng lại trên ngực cô. Hai nụ hoa trước ngực cô đã căng cứng. Anh ngắm nhìn chúng một chút rồi cúi xuống mút vào.
Giờ phút này đôi mắt cô đã mơ màng diễm lệ. Thân thể cô nhiễm mùi tình dục mà đỏ hồng lên. Giữa hai chân cô bắt đầu ngứa ngáy, cô không nhịn được mà uốn éo thân người, hai đùi cọ xát vào nhau. Trình Cảnh Dương đã nhìn ra, bàn tay anh xâm chiếm nơi tư mật, nhẹ nhàng ra vào.
Lục Tử Hân không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng. Bàn tay di chuyển trên thân người anh, dừng lại trước dã thú đã đứng thẳng. Không kiềm chế được nữa, cô cầm lấy vật nóng bỏng đang ngóc đầu nhìn cô, nắm chặt, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Trình Cảnh Dương hít sâu một hơi, cô gái này càng ngày càng to gan. Nhưng anh lại yêu chết cái tính cách này của cô. Anh bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường. Hai chân cô ôm chặt thắt lưng anh, để nơi tư mật nhẹ nhàng ma sát với dã thú của anh.
Anh không nhịn được đâm mạnh vào. Lục Tử Hân theo thói quen cắn mạnh môi ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra. Tuy rằng ở Lục gia cách âm rất tốt, nhưng mỗi khi làm việc, hoặc là anh sẽ hôn cô, hoặc là cô sẽ cắn chặt môi mình. Trình Cảnh Dương nhìn vết răng trên môi cô, anh không đành lòng cúi xuống hôn cô.
“Ở đây không phải Lục gia, em có thể hét thoải mái..”
Bên dưới không báo trước hoạt động mạnh. Tử Hân ôm chặt cổ anh hét lên.
“Aaa... anh nhẹ một chút...”
“Yêu anh không?..”
“Yêu.. yêu mà... em yêu anh”
“Anh cũng yêu em..”
Hai người hoạt động không biết mệt mỏi. Anh nhào nặn cô thành đủ tư thế. Người cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, mặc anh hành hạ. Giây phút cuối cùng khi anh phóng thích bản thân trong cô, cô mới nhận ra: “Hôm nay anh không dùng bao..”
Nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều mà mệt mỏi thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng, hai người vẫn ôm nhau ngủ say sưa. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lục Tử Hân khó chịu đập đập vào ngực anh, ý muốn nói anh ra mở cửa. Trình Cảnh Dương bất đắc dĩ ngồi dậy mặc quần áo đi ra mở cửa. Lục Tử Hân quay người ôm gối anh ngủ tiếp.
Cánh cửa mở ra, người bấm chuông không ngờ là Thẩm Duyệt. Trình Cảnh Dương ngạc nhiên.
“Thẩm Duyệt? Sao em lại ở đây”.
“Vừa nãy đi qua em thấy xe anh đỗ ở ngoài, không ngờ anh lại ở đây”.
Thẩm Duyệt đoán đây là nhà riêng của anh. Giờ này chắc con bé kia không ở đây, cô có thể tự do hành động được rồi. Nói là làm, nhân lúc anh xoay người lại, cô ta tiến đến ôm chặt thắt lưng anh.
Trình Cảnh Dương giật mình đẩy mạnh cô ta ra, lùi lại đằng sau nhìn cô ta cảnh giác.
Thẩm Duyệt bị anh đẩy ngã, cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Sao anh lại đẩy em?”
“Thẩm Duyệt, tự trọng một chút. Tôi có người yêu rồi.”
“Ngày bé anh nói sẽ cưới em, anh định nuốt lời sao”.
Trình Cảnh Dương nheo mắt nhìn cô ta cảnh cáo.
“Tôi nói lại lần cuối. Tôi không hứa hẹn gì với cô. Mà kể cả có hứa gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không thực hiện. Hân Hân là cả thế giới của tôi, cô không chia rẽ được đâu.”
Lục Tử Hân trong phòng thấy anh đi lâu không trở về, cô mặc tạm chiếc áo sơ mi của anh lên người, lững thững xuống lầu. Nhìn thấy Thẩm Duyệt đưa ánh mắt đẫm nước nhìn Trình Cảnh Dương, cô lên tiếng.
“Anh yêu..”
Thẩm Duyệt nghe thấy giật mình quay đầu. Thì ra cô ta cũng ở đây. Bảo sao Trình Cảnh Dương lại tức giận với cô, cô ta không cam tâm.
Cảnh Dương nghe thấy cô gọi thì mỉm cười quay lại, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng..
“Anh đây.”
Thẩm Duyệt giận mất lí trí, cô ta nhào đến hôn lên môi Trình Cảnh Dương. Anh sợ hãi đẩy cô ta ngã ngửa trên sàn, tay lau lau miệng mình..
Lục Tử Hân yếu ớt dựa vào lòng anh mặc anh tắm rửa cho mình. Nhìn bàn tay anh đang xoa loạn trên ngực, cô bất mãn..
“Anh bảo tắm cho em cơ mà”.
“Thì anh đang tắm đây”.
“Thế tay anh đang làm gì?”
“Chỗ nào cũng cần phải tắm rửa cẩn thận chứ”.
Một tay anh vẫn làm loạn trên ngực cô, một tay di chuyển xuống cái mông tròn trịa, bắt đầu nắn bóp. Lục Tử Hân bám chặt lấy tay anh thở dốc..
“Cảnh Dương..”
Anh lập tức cúi xuống chặn tiếng kêu từ miệng cô. Môi anh mút chặt lấy môi cô, đầu lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng cô. Đến khi cô hít thở không thông anh mới hài lòng buông cô ra. Môi anh di chuyển dần xuống cằm, rồi xuống cổ, cuối cùng dừng lại trên ngực cô. Hai nụ hoa trước ngực cô đã căng cứng. Anh ngắm nhìn chúng một chút rồi cúi xuống mút vào.
Giờ phút này đôi mắt cô đã mơ màng diễm lệ. Thân thể cô nhiễm mùi tình dục mà đỏ hồng lên. Giữa hai chân cô bắt đầu ngứa ngáy, cô không nhịn được mà uốn éo thân người, hai đùi cọ xát vào nhau. Trình Cảnh Dương đã nhìn ra, bàn tay anh xâm chiếm nơi tư mật, nhẹ nhàng ra vào.
Lục Tử Hân không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng. Bàn tay di chuyển trên thân người anh, dừng lại trước dã thú đã đứng thẳng. Không kiềm chế được nữa, cô cầm lấy vật nóng bỏng đang ngóc đầu nhìn cô, nắm chặt, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Trình Cảnh Dương hít sâu một hơi, cô gái này càng ngày càng to gan. Nhưng anh lại yêu chết cái tính cách này của cô. Anh bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường. Hai chân cô ôm chặt thắt lưng anh, để nơi tư mật nhẹ nhàng ma sát với dã thú của anh.
Anh không nhịn được đâm mạnh vào. Lục Tử Hân theo thói quen cắn mạnh môi ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra. Tuy rằng ở Lục gia cách âm rất tốt, nhưng mỗi khi làm việc, hoặc là anh sẽ hôn cô, hoặc là cô sẽ cắn chặt môi mình. Trình Cảnh Dương nhìn vết răng trên môi cô, anh không đành lòng cúi xuống hôn cô.
“Ở đây không phải Lục gia, em có thể hét thoải mái..”
Bên dưới không báo trước hoạt động mạnh. Tử Hân ôm chặt cổ anh hét lên.
“Aaa... anh nhẹ một chút...”
“Yêu anh không?..”
“Yêu.. yêu mà... em yêu anh”
“Anh cũng yêu em..”
Hai người hoạt động không biết mệt mỏi. Anh nhào nặn cô thành đủ tư thế. Người cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, mặc anh hành hạ. Giây phút cuối cùng khi anh phóng thích bản thân trong cô, cô mới nhận ra: “Hôm nay anh không dùng bao..”
Nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều mà mệt mỏi thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng, hai người vẫn ôm nhau ngủ say sưa. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lục Tử Hân khó chịu đập đập vào ngực anh, ý muốn nói anh ra mở cửa. Trình Cảnh Dương bất đắc dĩ ngồi dậy mặc quần áo đi ra mở cửa. Lục Tử Hân quay người ôm gối anh ngủ tiếp.
Cánh cửa mở ra, người bấm chuông không ngờ là Thẩm Duyệt. Trình Cảnh Dương ngạc nhiên.
“Thẩm Duyệt? Sao em lại ở đây”.
“Vừa nãy đi qua em thấy xe anh đỗ ở ngoài, không ngờ anh lại ở đây”.
Thẩm Duyệt đoán đây là nhà riêng của anh. Giờ này chắc con bé kia không ở đây, cô có thể tự do hành động được rồi. Nói là làm, nhân lúc anh xoay người lại, cô ta tiến đến ôm chặt thắt lưng anh.
Trình Cảnh Dương giật mình đẩy mạnh cô ta ra, lùi lại đằng sau nhìn cô ta cảnh giác.
Thẩm Duyệt bị anh đẩy ngã, cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Sao anh lại đẩy em?”
“Thẩm Duyệt, tự trọng một chút. Tôi có người yêu rồi.”
“Ngày bé anh nói sẽ cưới em, anh định nuốt lời sao”.
Trình Cảnh Dương nheo mắt nhìn cô ta cảnh cáo.
“Tôi nói lại lần cuối. Tôi không hứa hẹn gì với cô. Mà kể cả có hứa gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không thực hiện. Hân Hân là cả thế giới của tôi, cô không chia rẽ được đâu.”
Lục Tử Hân trong phòng thấy anh đi lâu không trở về, cô mặc tạm chiếc áo sơ mi của anh lên người, lững thững xuống lầu. Nhìn thấy Thẩm Duyệt đưa ánh mắt đẫm nước nhìn Trình Cảnh Dương, cô lên tiếng.
“Anh yêu..”
Thẩm Duyệt nghe thấy giật mình quay đầu. Thì ra cô ta cũng ở đây. Bảo sao Trình Cảnh Dương lại tức giận với cô, cô ta không cam tâm.
Cảnh Dương nghe thấy cô gọi thì mỉm cười quay lại, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng..
“Anh đây.”
Thẩm Duyệt giận mất lí trí, cô ta nhào đến hôn lên môi Trình Cảnh Dương. Anh sợ hãi đẩy cô ta ngã ngửa trên sàn, tay lau lau miệng mình..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.