Chương 56: Cậu gần tôi như vậy, là…
Bản Lật Tử
14/12/2023
Xe của Trịnh Bảo Châu chạy về nông trường Ánh Sao trong màn đêm, qua cửa sổ cô thấy xa xa là Khúc Trực đang đứng trước cửa khách sạn. Anh mặc áo khoác dài màu xám, quấn khăn quàng cổ kẻ carô, rõ ràng nhiệt độ không khí bên ngoài chỉ có mấy độ, nhưng dáng anh đứng đó vẫn đĩnh bạt, nếu không thấy anh thở ra khói trắng, Trịnh Bảo Châu còn tưởng anh không lạnh chút nào.
Ánh đèn xe chiếu lên người anh, Khúc Trực thuận thế nhìn sang. Trịnh Bảo Châu chờ xe dừng hẳn, rồi mở xe xuống trước, Khúc Trực thấy cô xuống, đem túi giấy đang cầm nhét vào tay cô: “Cậu cầm, tôi xách hành lý cho.”
Trịnh Bảo Châu vừa rồi thấy anh cầm cái gì đó, giờ cầm lấy mới phát hiện nó rất nóng. Cô mở túi giấy ra ngó một cái, bên trong thế mà là khoai nướng: “Oa, khoai nướng? Cậu mua ở đâu thế?”
Khúc Trực xách vali của cô ra, đóng cốp xe: “Tự tôi nướng, lần trước chẳng phải Mạnh Nhã Hâm đào rất nhiều khoai lang đỏ ở nông trường à? Cậu ấy cho tôi một ít.”
“À.” Trịnh Bảo Châu cũng không vội ăn, dùng khoai nướng ấm tay, “Cậu nướng bằng gì?”
“Tôi mua nồi chiên không dầu.” Xe đưa Trịnh Bảo Châu về lại cõng bóng đêm đi rồi, Khúc Trực kéo vali, cùng Trịnh Bảo Châu đi vào khách sạn, “Lúc trước tăng ca toàn gọi đồ ăn ngoài, tôi dứt khoát mua nồi chiên không dầu, có thể tự mình làm ít đồ ăn khuya.”
“Cậu tỉ mỉ thật đấy.” Trịnh Bảo Châu ôm khoai nướng, nhìn Khúc Trực đang đi bên cạnh, “Cậu lạnh không? Hay cậu cầm cho ấm tay này?”
Khúc Trực nói: “Không cần, vốn chuẩn bị cho cậu mà.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Sao cậu lại đứng ngoài chờ? Cậu ở trong sảnh khách sạn chờ tôi là được, bên ngoài lạnh thế.”
Sảnh khách sạn có máy sưởi có sô pha, không thoải mái hơn đứng ở ngoài chịu rét sao?
Khúc Trực dừng một chút, rồi nói: “Đứng ở ngoài có thể thấy cậu sớm hơn một chút.”
Trịnh Bảo Châu bị anh nói đến nỗi tim đập bình bịch, Khúc Trực rõ ràng là trai khoa học tự nhiên, vậy mà lời nói lại thả thính trong vô hình, đây là thực lực của người từ bé đã được A+ môn tập làm văn chăng.
Khủ ng bố dữ vậy.
Trịnh Bảo Châu mặt có chút nóng lên, cô đưa khoai nướng trên tay lên chắn mặt, lúng búng nói một câu: “Ở trên xe lúc nhìn thấy cậu, đúng là thấy rất an tâm.”
Khúc Trực hơi khựng lại, sau đó trả lời hơi mất tự nhiên: “Ừm.”
Trịnh Bảo Châu cùng anh vào thang máy, Tiểu Ngọc gửi ảnh vừa chụp lén hai người sóng vai vào khách sạn lên nhóm, sau đó ở gào lên trong đó: “Cô Bảo Châu đã về rồi! Anh Khúc tối om còn ở ngoài chờ chị ấy về! Giờ nhiệt độ không khí đã gần 0 độ rồi, yêu là đây chứ đâu!”
Tiểu Ngọc: Anh ấy còn đặc biệt chuẩn bị khoai nướng cho cô Bảo Châu, oa oa oa! Tôi xin cắn trước!
Lương Tuệ Tuệ: Oa! Tiểu Ngọc kỹ thuật chụp ảnh của cậu xịn vậy! Ảnh này chụp rất có cảm giác nhé!
Tiểu Ngọc: Không phải kỹ thuật tớ tốt, là hai người họ đẹp đó oa oa! Ảnh như nào ngoài đời như thế, tớ còn không thêm filter!
Ngụy Trân: Chị thêm giúp em một cái [ hình ảnh ]
Mạnh Nhã Hâm:!! Chị bảo đây là poster điện ảnh em cũng tin!
Mạnh Nhã Hâm: Để em P mấy chữ!
Mạnh Nhã Hâm thao tác một hồi, P mấy chữ “Bản tình ca mùa đông” lên poster của cô, rồi gửi lại trong nhóm.
Lương Tuệ Tuệ: Đã đặt làm hình nền di động [ hình ảnh ] cảm ơn cả nhà
Sầm Đồng Đồng:???
Mạnh Nhã Hâm: Cổ phiếu CP tăng, bàn phím của Đồng Đồng lại sắp giảm giá rồi [ đầu chó ]
Mà hai người trong cậu chuyện lại chẳng hề quan tâm bàn phím của Sầm Đồng Đồng tăng giá hay giảm giá, Khúc Trực xách vali của Trịnh Bảo Châu vào phòng, nhìn dáng vẻ cũng không định đi ngay. Trịnh Bảo Châu không vội vã thu dọn hành lý, cô rót một ly nước ấm cho Khúc Trực, chia khoai nướng trong tay làm hai nửa: “Cậu muốn ăn một ít không? Vẫn còn nóng.”
“Được.” Khúc Trực nhận lấy nửa củ khoai Trịnh Bảo Châu đưa qua. Trịnh Bảo Châu cúi đầu cắn một miếng khoai nướng mềm mại, lập tức hạnh phúc cảm thán một tiếng: “Ngọt ghê, ăn ngon thật!”
Khúc Trực cũng nếm một miếng, gật đầu nói: “Chỗ tôi vẫn còn, nếu cậu thích ăn thì cho cậu hết.”
“Không cần không cần, cậu để lại mà ăn, Mạnh Nhã Hâm cũng cho tôi một ít, chẳng qua tôi còn chưa kịp ăn, đã vào đoàn rồi.” Trịnh Bảo Châu nói, lại cắn một miếng khoai to, “Ưm, thật là ngọt, ngày mai tôi cũng tự nướng một ít mới được.”
“Đúng rồi, tiệc tối lúc trước cậu nói……” Khúc Trực tay lột vỏ khoai, lơ đãng hỏi một câu. Trịnh Bảo Châu nghe anh hỏi việc này, liền buông miếng khoai đã ăn gần hết xuống, rút một tờ khăn giấy xoa xoa tay: “Ừm, tôi vừa lúc muốn hỏi cậu xem mặc cái váy nào đẹp đấy!”
“…… Hả?” Khúc Trực mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, Trịnh Bảo Châu tự động đi vào phòng để quần áo, mày mò một hồi, rồ lấy ra một cái váy đuôi cá màu vàng kim, “Cậu thấy cái này thế nào? Váy này là tôi thích nhất, hoàn hảo cho dịp quan trọng này!”
Váy trên tay Trịnh Bảo Châu sáng lên lấp lánh, màu vàng kim bắt mắt, thoạt nhìn đúng là phong cách cô thích. Trước kia Khúc Trực sẽ thấy quá mức phù phiếm, nhưng bây giờ tưởng tượng dáng vẻ Trịnh Bảo Châu mặc nó, lại thấy cũng không tồi: “Đẹp đấy.”
“Đúng chứ? Phụ kiện tôi cũng nghĩ rồi, cậu chờ tí.” Trịnh Bảo Châu thả váy, lại đi lấy hộp trang sức hộp của mình ra, quay về phía Khúc Trực mà mở, “Ta đa ta đa! Vòng cổ và hoa tai bằng vàng, có phải cực hợp với cái váy này không! Bộ trang sức này tôi đặt làm đấy, hoa văn và hình dáng khá cổ điển, làm trang sức vàng cũng không tục, ngược lại trông sang từ trong ra ngoài!”
“…… Ừ, sang thật.” Trang điểm một cây vàng như vậy, trừ Trịnh Bảo Châu, đổi thành người khác anh thật không dám nghĩ mặc vào sẽ ra gì.
“Tôi lâu rồi không tham gia hoạt động kiểu này, nghĩ thôi đã thấy kích động!”
“Ừm…… Nhưng có hơi hoành tráng quá không?” Ăn mặc thế này mà không đi thảm đỏ thì phí.
“Không đâu, tôi mua để mặc dịp này mà. Nhưng dạo này tôi tăng hai cân, đừng nói không mặc vừa chớ?”
Khúc Trực thấy Trịnh Bảo Châu cầm váy so lên người, hận không thể thử ngay tại chỗ, vội vàng đứng lên khỏi sô pha: “Tôi không quấy rầy cậu thử quần áo, tôi đi trước.”
“Ờ……” Trịnh Bảo Châu nhìn bóng anh vội vã rời đi, vốn định nói lẫy một câu, nhưng lại nhớ tới hình ảnh mình cởi váy trước mặt anh.
Ừm…… Phản ứng của anh hình như cũng bình thường.
Trịnh Bảo Châu không quan tâm anh nữa, cầm váy vào phòng để quần áo mặc thử. Còn may, váy vẫn vừa người, cô đeo cả trang sức lên, soi gương. Hôm đó nên làm tóc kiểu gì nhỉ? Cuộn sóng to kiểu cổ? Có vẻ được ha.
Trịnh Bảo Châu đặt thợ trang điểm trước, trước buổi tiệc từ thiện ngoại trừ chuẩn bị đi dự ra, thì còn việc mở phòng làm việc với Chu Hiểu Nam. Quy trình thành lập phòng làm việc thoạt trông khá phức tạp, nhưng tiền vào đúng chỗ, tất cả đều được xử lý nhanh chóng. Cô hẹn thời gian ký hợp đồng người đại diện với Chu Hiểu Nam, Chu Hiểu Nam liền bắt đầu thông báo tuyển nhân sự cho phòng làm việc.
Nào là trợ lý, truyền thông, kinh doanh, trang điểm tạo hình hậu kỳ, Trịnh Bảo Châu đang thiếu hết, tuy hiện giờ cô chẳng có công tác trong tay.:)
Vì tiệc từ thiện tiệc không mang tính showbiz, Trịnh Bảo Châu cũng không mang trợ lý và người đại diện, nhưng cô vẫn trang điểm như một nữ minh tinh, vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Lần trước ảnh tạo hình của cô đã hút một lượng chú ý nhỏ trên mạng, nhưng nhân sĩ xã hội có mặt đêm nay phần đông đều khá lớn tuổi, hoặc căn bản không quan tâm showbiz, nên cũng không biết chuyện này. Có mấy sếp nhận ra cô, cũng là người Trịnh Bảo Châu quen trên thương trường khi trước.
Trịnh Bảo Châu đêm nay quả đã làm tóc uốn lọn to cổ điển, là mảnh ghép hoàn hảo với thân trang điểm của cô. Truyền thông ở hiện trường phát hiện Trịnh Bảo Châu, liền bắt đầu chụp cô liên tục, có người nhận ra cô là diễn viên đóng Diệp Linh bản mới, chụp càng chăm chút hơn.
Sau đó vẫn là người của ban tổ chức người tới, kêu họ chụp hiện trường hoạt động nhiều hơn, dẫu sao mời họ tới đây, không phải để chụp nữ minh tinh.
Trịnh Bảo Châu vẫn luôn trò chuyện với các ông chủ ở đó, lúc nghe nói đêm nay còn có giáo sư chuyên gia tới, cô còn hơi tò mò là ai. Chẳng bao lâu, giáo sư chuyên gia mà ban tổ chức mời cũng xuất hiện, mọi người đều tò mò nhìn qua.
Khúc Trực mặc một bộ vest màu vàng champagne, phối với một cái cà vạt đậm màu, được ban tổ chức dẫn tới. Trịnh Bảo Châu trên tay cầm một ly champagne, khi thấy anh thì ngẩn ngơ.
Đêm nay Khúc Trực ăn mặc thật là đẹp trai, ngay cả tóc cũng cố ý làm, nhưng khiến Trịnh Bảo Châu ngẩn ngơ không phải cái đó, dẫu sao anh đã đẹp trai từ nhỏ đến lớn, cái cô kinh ngạc là, Khúc Trực lại có vest màu vàng kim!!!
Việc này còn gây sốc hơn là việc con mèo hoang đã triệt sản ở khu nhà họ mang thai!
Màu vàng kim cho người ta cảm giác khá ngả ngớn và phô trương, quả thật như đường ngược chiều với một nghiên cứu viên ổn trọng như Khúc Trực, hơn nữa từ nhỏ anh đã chướng mắt cái kiểu ăn mặc đeo vàng dát ngọc này, anh vốn không thể mua vest màu vàng kim cho mình hen?!
Trịnh Bảo Châu đột nhiên cảm thấy lòng người quả là phức tạp.:)
Nhưng phải nói rằng, bộ vest màu vàng champagne này anh mặc rất đẹp. Màu vàng kim cực kỳ kén người mặc, khí chất người mặc mà hơi thiếu mọt chút, trông sẽ giống nhà giàu mới nổi, Trịnh Bảo Châu là do nhan sắc khí chất xuất chúng, từ nhỏ đã có thể cân được kiểu trang điểm phù hoa này, cho nên dù hôm nay cô mặc một cây vàng trên người, cũng không ai thấy cô tục. Trái với vẻ đẹp nùng liệt của cô, khí chất của Khúc Trực thanh lãnh hơn nhiều, vốn mặc màu vàng kim trông sẽ không hợp, nhưng anh dùng áo sơmi và cà vạt màu đậm kết hợp với sự phô trương của màu vàng, khiến bộ trang phục này trở nên hoàn hảo.
Khúc Trực vừa lên sàn, vì nhan sắc và khí chất cao chót vót, trở thành ‘tân sủng’ của nhóm truyền thông ở hiện trường. Bọn họ vốn cho rằng bữa tiệc tham dự phần lớn là doanh nhân như này, chỉ có thể thấy các sếp đầu trọc hoặc dầu mỡ hoặc bụng bia thôi, không ngờ còn có thể nhìn thấy nữ minh tinh với giáo sư chuyên gia đẹp trai như vậy.
Hôm nay để hai người này lên bìa, ai còn sầu không lưu lượng?
“Giới thiệu với mọi người, vị này chính là giáo sư Khúc hôm nay chúng tôi mời đến.” Ban tổ chức đến bên chỗ Trịnh Bảo Châu, dừng lại chào hỏi với họ. Ông sếp cạnh Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực gật đầu, rồi hỏi người của ban tổ chức: “Tôi nhớ lúc trước không phải liên hệ giáo sư La à?”
Người phụ trách của ban tổ chức cười nói: “Giáo sư La không quen những dịp này, bèn phái trợ thủ đắc lực của ông ấy tới. Các vị đừng nhìn giáo sư Khúc trẻ tuổi, lý lịch của cậu ấy phải gọi là sáng lấp lánh, giáo sư La toàn là khen không hết.”
“Quá khen.” Khúc Trực khiêm tốn nói một câu.
Ông sếp hỏi chuyện lúc trước cười một tiếng, lại phát hiện điểm mù khác: “Năm nay lưu hành màu vàng kim à? Bộ đồ của giáo sư Khúc với sếp Trịnh của chúng ta, rất hợp đấy.”
Ông ta vừa nói vậy, những người khác cũng phát hiện, còn có người ghẹo rằng họ đang mặc đồ đôi.
“Các vị đừng làm sếp Trịnh của chúng ta xấu hổ.”
“Đâu có.” Trịnh Bảo Châu bưng champagne cười cười, “Chỉ sợ giáo sư Khúc của chúng ta da mặt mỏng.”
“……” Khúc Trực nhìn cô một cái, cũng không nói gì với cô, chỉ nghiêng đầu nói với ban tổ chức, “Ta bắt đầu đi.”
“Được, giáo sư Khúc lên đài từ bên này đi.” Ban tổ chức mời Khúc Trực lên một bên sân khấu, lát nữa yêu cầu anh lên đài diễn thuyết ngắn gọn. Sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, đầu tiên là vài vị lãnh đạo lên phát biểu, cảm ơn một lượt những người nhiệt tình tham dự, mọi người đều lễ phép vỗ tay, lúc Khúc Trực lên đài, tiếng vỗ tay rõ ràng lớn hơn một chút.
Trịnh Bảo Châu đặc biệt lưu ý, đêm nay cũng có không ít bà chủ tham dự, xem ra Tề Thịnh không nói sai, trường hợp này phải để giáo sư Khúc tới.
“Đầu tiên, vô cùng mọi người tham dự bữa tiệc hôm nay, cũng cảm ơn sự duy trì sự nghiệp công ích từ trước tới nay của mọi người.” Sau khi Khúc Trực nói, hiện trường dần dần yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng trên người anh. Khúc Trực đã mở không ít tọa đàm, đối diện đủ loại đám đông, ngược lại cũng không sợ phát biểu trên sân khấu: “Lần trước, có một người thân trong nhà tôi bị thương ở chân, không thể không ngồi xe lăn, khi bà ra ngoài mua thức ăn, mới phát hiện ngồi xe lăn ra cửa lại bất tiện đến vậy. Có rất nhiều đoạn đường chỉ có bậc thang không có đường dốc, xe buýt phiên bản không chướng ngại lại không gắn liền với trạm xe, thậm chí không có túi khí an toàn. Trước đây tôi vẫn học tập ở nước ngoài, ở nước ngoài tôi thường xuyên nhìn thấy người ngồi xe lăn trên xe buýt, nhưng trong nước vì hạ tầng không chướng ngại còn chưa đủ hoàn thiện, cho nên rất khó nhìn thấy người khuyết tật ra ngoài.
Hạ tầng không chướng ngại cũng không phải không liên quan tới người bình thường, ai trong chúng ta cũng có thể có lúc bị thương, còn có những bà mẹ đẩy xe nôi trên đường, kỳ thật họ cũng cần những thứ này. Người nhà của tôi cũng giống các vị, là một người tốt bụng, hôm đó bà liền viết thư cho thị trưởng, còn đề xuất ý kiến với công ty giao thông công cộng, đều nhận được phản hồi tích cực. Ít người sử dụng không phải lý do để chúng ta không xây dựng hạ tầng không chướng ngại, quyền lợi của số ít cũng cần được bảo hộ……”
Khúc Trực ở trên đài dùng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc nói hơn mười phút, có lẽ người đẹp nói chuyện đúng là hấp dẫn hơn, mọi người nghe nghiêm túc hơn lúc nãy nhiều. Khi kết thúc mọi người vỗ tay rất nhiệt liệt, Trịnh Bảo Châu có chút tiếc nuối Khúc Trực thế mà lại không nhân cơ hội bán sản phẩm của phòng thí nghiệm của họ.
Khúc Trực nói xong, bị ban tổ chức xếp ăn cơm cùng bàn với Trịnh Bảo Châu. Trên bàn cơm ai nấy đều thể hiện hứng thú nồng hậu với anh, Trịnh Bảo Châu phát hiện cũng không chỉ bà chủ có hứng với Khúc Trực, ông chủ có con gái, cũng cực kỳ hứng thú với anh ……
Sau khi kết thúc tiệc tối, ban tổ chức nói phái xe đưa Khúc Trực về, bị Khúc Trực uyển chuyển từ chối: “Tự tôi về là được, không cần phiền toái.”
“A? Thế không hay lắm đâu, cứ để bọn tôi phái xe đưa ngài về.” Ban tổ chức rất khó xử.
Khúc Trực vẫn nhẹ nhàng từ chối: “Thật sự không cần, tôi không lạc được đâu.”
“……” Cái này khó nói à nha, đêm nay ánh mắt mọi người nhìn ngài như sói như hổ ấy.
Khúc Trực tạm biệt anh ta, quay luôn ra cửa, vừa ra khỏi hội trường, liền thấy con xe màu đỏ bắt mắt của Trịnh Bảo Châu ngừng ở cửa.
Anh đi lên, Trịnh Bảo Châu ngồi ghế sau mở cửa xe, ngước mắt nhìn anh cười: “Đây không phải giáo sư Khúc à? Một mình hả? Để tôi đưa anh về nhé?”
Khúc Trực nhìn cô khẽ cong môi, kéo cửa xe ngồi vào.
Người phụ trách của ban tổ chức không yên tâm đi theo Khúc Trực ra ngoài, thấy anh lên xe của Trịnh Bảo Châu, bỗng …… hiểu ra toàn bộ mọi chuyện..
Vậy là đêm nay hai người họ cố ý mặc đồ đôi hả?
Trên xe Trịnh Bảo Châu, Khúc Trực nới lỏng cà vạt đã thắt cả đêm, khẽ thở ra một hơi. Trịnh Bảo Châu đêm nay uống xong, gọi người lái thay, cô ngồi cạnh Khúc Trực b, nhìn anh bảo: “Giáo sư Khúc hôm nay biểu hiện không tồi, kéo được kha khá tiền từ thiện nhé.”
“Ừ……” Khúc Trực tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt, nom có chút mệt mỏi. Hôm nay anh ở phòng thí nghiệm cả ngày, tối lại không ngơi nghỉ tới đây tham gia tiệc tối, bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian để thở.
Trịnh Bảo Châu thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn kêu tài xế mở một bài nhạc thư giãn: “Nghe nói đêm nay gom từ thiện, chủ yếu để cải tạo nhà cũ, thêm thang máy với đường dốc này nọ.”
“Ừ…… Hy vọng có thể giúp được một số người.”
“Nhưng tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cậu, người nhà mà cậu kể, không phải bà ngoại tôi chứ?” Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh nói, “Bà ngoại tôi khi nào thành người nhà cậu vậy?”
Khúc Trực rốt cuộc mở mắt, tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn cô. Có lẽ vì hơi mệt thật, trong mắt anh còn lóng lánh nước, nom khác hoàn toàn với vẻ rụt rè xa cách ngày thường, lại còn mang theo tí ti yếu đuối động lòng người.
Trịnh Bảo Châu bị anh nhìn mà tim đập loạn cả lên, cô ho khan một tiếng, quay đầu nhìn đăm đăm vào cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Tôi đùa á, cậu mệt thì ngủ một lát đi, tới nơi tôi gọi.”
“Ừm.” Khúc Trực lên tiếng, lại nhắm mắt lại, Trịnh Bảo Châu lén thở phào một cái.
Dọc đường kế tiếp cô không nói gì nữa, tài xế kỹ thuật không tệ, lái xe rất vững, Khúc Trực ở trên xe ngủ mất. Trịnh Bảo Châu thấy anh ngủ ngon lành, cố ý bảo tài xế chạy xe vào gara, mới dừng lại.
Khúc Trực còn chưa tỉnh, Trịnh Bảo Châu chờ tài xế đi, rồi cởi dây an toàn nhìn người ngồi cạnh.
“Khúc Trực?” Cô kêu một tiếng, đối phương không phản ứng. Trịnh Bảo Châu một tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh. Khỏi phải nói, mặt nghiêng của Khúc Trực đúng là đẹp, đường cong cao thấp phập phồng, mượt mà xinh đẹp, nhìn mê cực.
Anh ngủ không hề phòng bị, như không hề lo lắng người ta sẽ làm gì đó với anh.
Trịnh Bảo Châu nhìn nhìn, liền cảm thấy ánh mắt của mình thay đổi. Tuy đêm nay cô có uống chút rượu, nhưng thật sự chỉ một chút thôi, bây giờ cô rất tỉnh. Nhưng trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ mới tắm xong của Khúc Trực ngày nọ.
…… Cứu mạng, chẳng lẽ cô thật sự có ý đồ xấu xa với Khúc Trực sao?
Cô và Khúc Trực quen biết nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn chẳng có cảm giác đặc biệt gì với anh, sao bây giờ, lại sắp mất khí tiết tuổi già vậy?
Nhưng quả thật Khúc Trực trưởng thành còn cám dỗ hơn Khúc Trực hồi đi học, cái hormone đàn ông này, làm cô không nhịn được mất.
Cô hơi hơi cong người lại gần Khúc Trực, ngửi thấy mùi nước hoa cho nam nhàn nhạt trên người anh, rất dễ chịu. Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng ngửi ngửi, lại gần Khúc Trực thêm chút. Đôi môi mỏng của anh hơi mím, nổi lên màu hồng nhạt, nhìn mà khiến người ta suy nghĩ miên man. Trịnh Bảo Châu hơi cúi đầu, kề sát vào anh, chỉ cần xuống thêm chút nữa, là cô có thể chạm vào môi anh.
Khúc Trực lông mi giật giật, bất thình lình mở mắt. Thấy mặt Trịnh Bảo Châu gần trong gang tấc, anh cũng lập tức ngây ra.
Trịnh Bảo Châu lúc này bị dọa ngốc luôn, cô vốn cũng không định làm gì, chỉ muốn ngắm sát mặt trai đẹp thôi, không ngờ trai đẹp đột nhiên mở mắt. Lúc này cô có mười cái mồm, cũng chẳng giải thích rõ được.
Hai người đều cứng hết cả người, tạm thời duy trì tư thế không nhúc nhích. Hầu kết Khúc Trực khẽ chuyển động, giọng hơi khàn: “Cậu kề sát tôi vậy, muốn hôn tôi hả?”
“…… Tôi, tôi không phải, tôi không có!” Trịnh Bảo Châu đột nhiên kéo khoảng cách với anh, kịch liệt phủ nhận, “Tôi vừa gọi cậu, cậu không phản ứng, tôi chỉ định nhìn xem có phải cậu ngủ say như chết rồi không!”
“Thế à?” Khúc Trực ngồi dậy, lại kéo cà vạt xuống, liếc mắt nhìn Trịnh Bảo Châu bên cạnh, “Sao tôi thấy ánh mắt cậu vừa nhìn tôi không đúng lắm nhỉ?”
“…… Cậu nghĩ nhiều rồi!” Trịnh Bảo Châu mở cửa xe, vội vàng nhảy xuống, “Tới rồi, cậu muốn ngủ về phòng mà ngủ!”
Cô nói xong bèn chạy trối chết, tim đập thình thịch cả quãng đường.
Nếu vừa rồi Khúc Trực không tỉnh, phải chăng cô sẽ hôn? A a a cô lại thèm cơ thể Khúc Trực thật!
Cô móc di động ra, gửi tin nhắn cho cô bạn thân có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất – Mạnh Nhã Hâm: “Nếu mày thèm cơ thể một người đàn ông thì làm sao???”
Mạnh Nhã Hâm: Làm sao nữa? Có thể ngủ thì cố mà ngủ, không thể ngủ, nghĩ biện pháp sáng tạo cơ hội ngủ
Trịnh Bảo Châu:……
Đây là phụ nữ trưởng thành hở? Nói chuyện đúng là khác thật.
Mạnh Nhã Hâm: Thế mày thèm cơ thể ai? Khúc Trực?
Trịnh Bảo Châu: Tao không có [ Cười mỉm ]
Mạnh Nhã Hâm: Người trưởng thành đừng có nói một đằng nghĩ một nẻo, thành thật đối diện dụ.c vọng của mình, không có gì đáng xấu hổ [ đầu chó ]
Trịnh Bảo Châu: [ Cười mỉm ]
Mạnh Nhã Hâm: Tao thấy Khúc Trực cũng thèm cơ thể mày, mày khỏi nghĩ nhiều, trực tiếp hôn luôn, cậu ta chắc chắn không nhịn được, đảo khách thành chủ [ Tuyệt ]
Trịnh Bảo Châu khóa màn hình di động, ném qua một bên. Theo cách nói của Mạnh Nhã Hâm, vừa rồi nếu cô hôn trong xe, Khúc Trực sẽ trực tiếp không nhịn được đảo khách thành chủ trong xe à? Thế chẳng phải họ……?
Quá kích thích rồi.:)
Cô đang nghĩ tới một số việc không thể miêu tả, cửa phòng đã bị gõ vang. Tiếng Khúc Trực vang lên bên ngoài: “Trịnh Bảo Châu.”
Trịnh Bảo Châu ở trong phòng run hết cả người: “Chuyện gì?”
Khúc Trực ở ngoài nói: “Chìa khóa xe cậu không lấy, rồi tới lúc lại lật cả thế giới tìm chìa khóa.”
“À à à.” Trịnh Bảo Châu liên tục “à” vài tiếng, nhưng không dám mở cửa cho Khúc Trực, “À thì, cậu để ở cửa cho tôi đi, tôi đang c.ởi quần áo!”
“……” Bên ngoài im lặng một hồi, mới nghe tiếng Khúc Trực, “Ừ, tôi để trên sàn cho cậu, cậu nhớ lấy nhé.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, sau đó dán lỗ tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân của Khúc Trực xa dần, tiếp đó vang lên tiếng mở cửa đóng cửa, Trịnh Bảo Châu lại chờ một chốc, lặng lẽ mở cửa, nhặt chìa khóa trên sàn, vội vàng lùi về trong phòng.
Ánh đèn xe chiếu lên người anh, Khúc Trực thuận thế nhìn sang. Trịnh Bảo Châu chờ xe dừng hẳn, rồi mở xe xuống trước, Khúc Trực thấy cô xuống, đem túi giấy đang cầm nhét vào tay cô: “Cậu cầm, tôi xách hành lý cho.”
Trịnh Bảo Châu vừa rồi thấy anh cầm cái gì đó, giờ cầm lấy mới phát hiện nó rất nóng. Cô mở túi giấy ra ngó một cái, bên trong thế mà là khoai nướng: “Oa, khoai nướng? Cậu mua ở đâu thế?”
Khúc Trực xách vali của cô ra, đóng cốp xe: “Tự tôi nướng, lần trước chẳng phải Mạnh Nhã Hâm đào rất nhiều khoai lang đỏ ở nông trường à? Cậu ấy cho tôi một ít.”
“À.” Trịnh Bảo Châu cũng không vội ăn, dùng khoai nướng ấm tay, “Cậu nướng bằng gì?”
“Tôi mua nồi chiên không dầu.” Xe đưa Trịnh Bảo Châu về lại cõng bóng đêm đi rồi, Khúc Trực kéo vali, cùng Trịnh Bảo Châu đi vào khách sạn, “Lúc trước tăng ca toàn gọi đồ ăn ngoài, tôi dứt khoát mua nồi chiên không dầu, có thể tự mình làm ít đồ ăn khuya.”
“Cậu tỉ mỉ thật đấy.” Trịnh Bảo Châu ôm khoai nướng, nhìn Khúc Trực đang đi bên cạnh, “Cậu lạnh không? Hay cậu cầm cho ấm tay này?”
Khúc Trực nói: “Không cần, vốn chuẩn bị cho cậu mà.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Sao cậu lại đứng ngoài chờ? Cậu ở trong sảnh khách sạn chờ tôi là được, bên ngoài lạnh thế.”
Sảnh khách sạn có máy sưởi có sô pha, không thoải mái hơn đứng ở ngoài chịu rét sao?
Khúc Trực dừng một chút, rồi nói: “Đứng ở ngoài có thể thấy cậu sớm hơn một chút.”
Trịnh Bảo Châu bị anh nói đến nỗi tim đập bình bịch, Khúc Trực rõ ràng là trai khoa học tự nhiên, vậy mà lời nói lại thả thính trong vô hình, đây là thực lực của người từ bé đã được A+ môn tập làm văn chăng.
Khủ ng bố dữ vậy.
Trịnh Bảo Châu mặt có chút nóng lên, cô đưa khoai nướng trên tay lên chắn mặt, lúng búng nói một câu: “Ở trên xe lúc nhìn thấy cậu, đúng là thấy rất an tâm.”
Khúc Trực hơi khựng lại, sau đó trả lời hơi mất tự nhiên: “Ừm.”
Trịnh Bảo Châu cùng anh vào thang máy, Tiểu Ngọc gửi ảnh vừa chụp lén hai người sóng vai vào khách sạn lên nhóm, sau đó ở gào lên trong đó: “Cô Bảo Châu đã về rồi! Anh Khúc tối om còn ở ngoài chờ chị ấy về! Giờ nhiệt độ không khí đã gần 0 độ rồi, yêu là đây chứ đâu!”
Tiểu Ngọc: Anh ấy còn đặc biệt chuẩn bị khoai nướng cho cô Bảo Châu, oa oa oa! Tôi xin cắn trước!
Lương Tuệ Tuệ: Oa! Tiểu Ngọc kỹ thuật chụp ảnh của cậu xịn vậy! Ảnh này chụp rất có cảm giác nhé!
Tiểu Ngọc: Không phải kỹ thuật tớ tốt, là hai người họ đẹp đó oa oa! Ảnh như nào ngoài đời như thế, tớ còn không thêm filter!
Ngụy Trân: Chị thêm giúp em một cái [ hình ảnh ]
Mạnh Nhã Hâm:!! Chị bảo đây là poster điện ảnh em cũng tin!
Mạnh Nhã Hâm: Để em P mấy chữ!
Mạnh Nhã Hâm thao tác một hồi, P mấy chữ “Bản tình ca mùa đông” lên poster của cô, rồi gửi lại trong nhóm.
Lương Tuệ Tuệ: Đã đặt làm hình nền di động [ hình ảnh ] cảm ơn cả nhà
Sầm Đồng Đồng:???
Mạnh Nhã Hâm: Cổ phiếu CP tăng, bàn phím của Đồng Đồng lại sắp giảm giá rồi [ đầu chó ]
Mà hai người trong cậu chuyện lại chẳng hề quan tâm bàn phím của Sầm Đồng Đồng tăng giá hay giảm giá, Khúc Trực xách vali của Trịnh Bảo Châu vào phòng, nhìn dáng vẻ cũng không định đi ngay. Trịnh Bảo Châu không vội vã thu dọn hành lý, cô rót một ly nước ấm cho Khúc Trực, chia khoai nướng trong tay làm hai nửa: “Cậu muốn ăn một ít không? Vẫn còn nóng.”
“Được.” Khúc Trực nhận lấy nửa củ khoai Trịnh Bảo Châu đưa qua. Trịnh Bảo Châu cúi đầu cắn một miếng khoai nướng mềm mại, lập tức hạnh phúc cảm thán một tiếng: “Ngọt ghê, ăn ngon thật!”
Khúc Trực cũng nếm một miếng, gật đầu nói: “Chỗ tôi vẫn còn, nếu cậu thích ăn thì cho cậu hết.”
“Không cần không cần, cậu để lại mà ăn, Mạnh Nhã Hâm cũng cho tôi một ít, chẳng qua tôi còn chưa kịp ăn, đã vào đoàn rồi.” Trịnh Bảo Châu nói, lại cắn một miếng khoai to, “Ưm, thật là ngọt, ngày mai tôi cũng tự nướng một ít mới được.”
“Đúng rồi, tiệc tối lúc trước cậu nói……” Khúc Trực tay lột vỏ khoai, lơ đãng hỏi một câu. Trịnh Bảo Châu nghe anh hỏi việc này, liền buông miếng khoai đã ăn gần hết xuống, rút một tờ khăn giấy xoa xoa tay: “Ừm, tôi vừa lúc muốn hỏi cậu xem mặc cái váy nào đẹp đấy!”
“…… Hả?” Khúc Trực mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, Trịnh Bảo Châu tự động đi vào phòng để quần áo, mày mò một hồi, rồ lấy ra một cái váy đuôi cá màu vàng kim, “Cậu thấy cái này thế nào? Váy này là tôi thích nhất, hoàn hảo cho dịp quan trọng này!”
Váy trên tay Trịnh Bảo Châu sáng lên lấp lánh, màu vàng kim bắt mắt, thoạt nhìn đúng là phong cách cô thích. Trước kia Khúc Trực sẽ thấy quá mức phù phiếm, nhưng bây giờ tưởng tượng dáng vẻ Trịnh Bảo Châu mặc nó, lại thấy cũng không tồi: “Đẹp đấy.”
“Đúng chứ? Phụ kiện tôi cũng nghĩ rồi, cậu chờ tí.” Trịnh Bảo Châu thả váy, lại đi lấy hộp trang sức hộp của mình ra, quay về phía Khúc Trực mà mở, “Ta đa ta đa! Vòng cổ và hoa tai bằng vàng, có phải cực hợp với cái váy này không! Bộ trang sức này tôi đặt làm đấy, hoa văn và hình dáng khá cổ điển, làm trang sức vàng cũng không tục, ngược lại trông sang từ trong ra ngoài!”
“…… Ừ, sang thật.” Trang điểm một cây vàng như vậy, trừ Trịnh Bảo Châu, đổi thành người khác anh thật không dám nghĩ mặc vào sẽ ra gì.
“Tôi lâu rồi không tham gia hoạt động kiểu này, nghĩ thôi đã thấy kích động!”
“Ừm…… Nhưng có hơi hoành tráng quá không?” Ăn mặc thế này mà không đi thảm đỏ thì phí.
“Không đâu, tôi mua để mặc dịp này mà. Nhưng dạo này tôi tăng hai cân, đừng nói không mặc vừa chớ?”
Khúc Trực thấy Trịnh Bảo Châu cầm váy so lên người, hận không thể thử ngay tại chỗ, vội vàng đứng lên khỏi sô pha: “Tôi không quấy rầy cậu thử quần áo, tôi đi trước.”
“Ờ……” Trịnh Bảo Châu nhìn bóng anh vội vã rời đi, vốn định nói lẫy một câu, nhưng lại nhớ tới hình ảnh mình cởi váy trước mặt anh.
Ừm…… Phản ứng của anh hình như cũng bình thường.
Trịnh Bảo Châu không quan tâm anh nữa, cầm váy vào phòng để quần áo mặc thử. Còn may, váy vẫn vừa người, cô đeo cả trang sức lên, soi gương. Hôm đó nên làm tóc kiểu gì nhỉ? Cuộn sóng to kiểu cổ? Có vẻ được ha.
Trịnh Bảo Châu đặt thợ trang điểm trước, trước buổi tiệc từ thiện ngoại trừ chuẩn bị đi dự ra, thì còn việc mở phòng làm việc với Chu Hiểu Nam. Quy trình thành lập phòng làm việc thoạt trông khá phức tạp, nhưng tiền vào đúng chỗ, tất cả đều được xử lý nhanh chóng. Cô hẹn thời gian ký hợp đồng người đại diện với Chu Hiểu Nam, Chu Hiểu Nam liền bắt đầu thông báo tuyển nhân sự cho phòng làm việc.
Nào là trợ lý, truyền thông, kinh doanh, trang điểm tạo hình hậu kỳ, Trịnh Bảo Châu đang thiếu hết, tuy hiện giờ cô chẳng có công tác trong tay.:)
Vì tiệc từ thiện tiệc không mang tính showbiz, Trịnh Bảo Châu cũng không mang trợ lý và người đại diện, nhưng cô vẫn trang điểm như một nữ minh tinh, vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Lần trước ảnh tạo hình của cô đã hút một lượng chú ý nhỏ trên mạng, nhưng nhân sĩ xã hội có mặt đêm nay phần đông đều khá lớn tuổi, hoặc căn bản không quan tâm showbiz, nên cũng không biết chuyện này. Có mấy sếp nhận ra cô, cũng là người Trịnh Bảo Châu quen trên thương trường khi trước.
Trịnh Bảo Châu đêm nay quả đã làm tóc uốn lọn to cổ điển, là mảnh ghép hoàn hảo với thân trang điểm của cô. Truyền thông ở hiện trường phát hiện Trịnh Bảo Châu, liền bắt đầu chụp cô liên tục, có người nhận ra cô là diễn viên đóng Diệp Linh bản mới, chụp càng chăm chút hơn.
Sau đó vẫn là người của ban tổ chức người tới, kêu họ chụp hiện trường hoạt động nhiều hơn, dẫu sao mời họ tới đây, không phải để chụp nữ minh tinh.
Trịnh Bảo Châu vẫn luôn trò chuyện với các ông chủ ở đó, lúc nghe nói đêm nay còn có giáo sư chuyên gia tới, cô còn hơi tò mò là ai. Chẳng bao lâu, giáo sư chuyên gia mà ban tổ chức mời cũng xuất hiện, mọi người đều tò mò nhìn qua.
Khúc Trực mặc một bộ vest màu vàng champagne, phối với một cái cà vạt đậm màu, được ban tổ chức dẫn tới. Trịnh Bảo Châu trên tay cầm một ly champagne, khi thấy anh thì ngẩn ngơ.
Đêm nay Khúc Trực ăn mặc thật là đẹp trai, ngay cả tóc cũng cố ý làm, nhưng khiến Trịnh Bảo Châu ngẩn ngơ không phải cái đó, dẫu sao anh đã đẹp trai từ nhỏ đến lớn, cái cô kinh ngạc là, Khúc Trực lại có vest màu vàng kim!!!
Việc này còn gây sốc hơn là việc con mèo hoang đã triệt sản ở khu nhà họ mang thai!
Màu vàng kim cho người ta cảm giác khá ngả ngớn và phô trương, quả thật như đường ngược chiều với một nghiên cứu viên ổn trọng như Khúc Trực, hơn nữa từ nhỏ anh đã chướng mắt cái kiểu ăn mặc đeo vàng dát ngọc này, anh vốn không thể mua vest màu vàng kim cho mình hen?!
Trịnh Bảo Châu đột nhiên cảm thấy lòng người quả là phức tạp.:)
Nhưng phải nói rằng, bộ vest màu vàng champagne này anh mặc rất đẹp. Màu vàng kim cực kỳ kén người mặc, khí chất người mặc mà hơi thiếu mọt chút, trông sẽ giống nhà giàu mới nổi, Trịnh Bảo Châu là do nhan sắc khí chất xuất chúng, từ nhỏ đã có thể cân được kiểu trang điểm phù hoa này, cho nên dù hôm nay cô mặc một cây vàng trên người, cũng không ai thấy cô tục. Trái với vẻ đẹp nùng liệt của cô, khí chất của Khúc Trực thanh lãnh hơn nhiều, vốn mặc màu vàng kim trông sẽ không hợp, nhưng anh dùng áo sơmi và cà vạt màu đậm kết hợp với sự phô trương của màu vàng, khiến bộ trang phục này trở nên hoàn hảo.
Khúc Trực vừa lên sàn, vì nhan sắc và khí chất cao chót vót, trở thành ‘tân sủng’ của nhóm truyền thông ở hiện trường. Bọn họ vốn cho rằng bữa tiệc tham dự phần lớn là doanh nhân như này, chỉ có thể thấy các sếp đầu trọc hoặc dầu mỡ hoặc bụng bia thôi, không ngờ còn có thể nhìn thấy nữ minh tinh với giáo sư chuyên gia đẹp trai như vậy.
Hôm nay để hai người này lên bìa, ai còn sầu không lưu lượng?
“Giới thiệu với mọi người, vị này chính là giáo sư Khúc hôm nay chúng tôi mời đến.” Ban tổ chức đến bên chỗ Trịnh Bảo Châu, dừng lại chào hỏi với họ. Ông sếp cạnh Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực gật đầu, rồi hỏi người của ban tổ chức: “Tôi nhớ lúc trước không phải liên hệ giáo sư La à?”
Người phụ trách của ban tổ chức cười nói: “Giáo sư La không quen những dịp này, bèn phái trợ thủ đắc lực của ông ấy tới. Các vị đừng nhìn giáo sư Khúc trẻ tuổi, lý lịch của cậu ấy phải gọi là sáng lấp lánh, giáo sư La toàn là khen không hết.”
“Quá khen.” Khúc Trực khiêm tốn nói một câu.
Ông sếp hỏi chuyện lúc trước cười một tiếng, lại phát hiện điểm mù khác: “Năm nay lưu hành màu vàng kim à? Bộ đồ của giáo sư Khúc với sếp Trịnh của chúng ta, rất hợp đấy.”
Ông ta vừa nói vậy, những người khác cũng phát hiện, còn có người ghẹo rằng họ đang mặc đồ đôi.
“Các vị đừng làm sếp Trịnh của chúng ta xấu hổ.”
“Đâu có.” Trịnh Bảo Châu bưng champagne cười cười, “Chỉ sợ giáo sư Khúc của chúng ta da mặt mỏng.”
“……” Khúc Trực nhìn cô một cái, cũng không nói gì với cô, chỉ nghiêng đầu nói với ban tổ chức, “Ta bắt đầu đi.”
“Được, giáo sư Khúc lên đài từ bên này đi.” Ban tổ chức mời Khúc Trực lên một bên sân khấu, lát nữa yêu cầu anh lên đài diễn thuyết ngắn gọn. Sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, đầu tiên là vài vị lãnh đạo lên phát biểu, cảm ơn một lượt những người nhiệt tình tham dự, mọi người đều lễ phép vỗ tay, lúc Khúc Trực lên đài, tiếng vỗ tay rõ ràng lớn hơn một chút.
Trịnh Bảo Châu đặc biệt lưu ý, đêm nay cũng có không ít bà chủ tham dự, xem ra Tề Thịnh không nói sai, trường hợp này phải để giáo sư Khúc tới.
“Đầu tiên, vô cùng mọi người tham dự bữa tiệc hôm nay, cũng cảm ơn sự duy trì sự nghiệp công ích từ trước tới nay của mọi người.” Sau khi Khúc Trực nói, hiện trường dần dần yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng trên người anh. Khúc Trực đã mở không ít tọa đàm, đối diện đủ loại đám đông, ngược lại cũng không sợ phát biểu trên sân khấu: “Lần trước, có một người thân trong nhà tôi bị thương ở chân, không thể không ngồi xe lăn, khi bà ra ngoài mua thức ăn, mới phát hiện ngồi xe lăn ra cửa lại bất tiện đến vậy. Có rất nhiều đoạn đường chỉ có bậc thang không có đường dốc, xe buýt phiên bản không chướng ngại lại không gắn liền với trạm xe, thậm chí không có túi khí an toàn. Trước đây tôi vẫn học tập ở nước ngoài, ở nước ngoài tôi thường xuyên nhìn thấy người ngồi xe lăn trên xe buýt, nhưng trong nước vì hạ tầng không chướng ngại còn chưa đủ hoàn thiện, cho nên rất khó nhìn thấy người khuyết tật ra ngoài.
Hạ tầng không chướng ngại cũng không phải không liên quan tới người bình thường, ai trong chúng ta cũng có thể có lúc bị thương, còn có những bà mẹ đẩy xe nôi trên đường, kỳ thật họ cũng cần những thứ này. Người nhà của tôi cũng giống các vị, là một người tốt bụng, hôm đó bà liền viết thư cho thị trưởng, còn đề xuất ý kiến với công ty giao thông công cộng, đều nhận được phản hồi tích cực. Ít người sử dụng không phải lý do để chúng ta không xây dựng hạ tầng không chướng ngại, quyền lợi của số ít cũng cần được bảo hộ……”
Khúc Trực ở trên đài dùng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc nói hơn mười phút, có lẽ người đẹp nói chuyện đúng là hấp dẫn hơn, mọi người nghe nghiêm túc hơn lúc nãy nhiều. Khi kết thúc mọi người vỗ tay rất nhiệt liệt, Trịnh Bảo Châu có chút tiếc nuối Khúc Trực thế mà lại không nhân cơ hội bán sản phẩm của phòng thí nghiệm của họ.
Khúc Trực nói xong, bị ban tổ chức xếp ăn cơm cùng bàn với Trịnh Bảo Châu. Trên bàn cơm ai nấy đều thể hiện hứng thú nồng hậu với anh, Trịnh Bảo Châu phát hiện cũng không chỉ bà chủ có hứng với Khúc Trực, ông chủ có con gái, cũng cực kỳ hứng thú với anh ……
Sau khi kết thúc tiệc tối, ban tổ chức nói phái xe đưa Khúc Trực về, bị Khúc Trực uyển chuyển từ chối: “Tự tôi về là được, không cần phiền toái.”
“A? Thế không hay lắm đâu, cứ để bọn tôi phái xe đưa ngài về.” Ban tổ chức rất khó xử.
Khúc Trực vẫn nhẹ nhàng từ chối: “Thật sự không cần, tôi không lạc được đâu.”
“……” Cái này khó nói à nha, đêm nay ánh mắt mọi người nhìn ngài như sói như hổ ấy.
Khúc Trực tạm biệt anh ta, quay luôn ra cửa, vừa ra khỏi hội trường, liền thấy con xe màu đỏ bắt mắt của Trịnh Bảo Châu ngừng ở cửa.
Anh đi lên, Trịnh Bảo Châu ngồi ghế sau mở cửa xe, ngước mắt nhìn anh cười: “Đây không phải giáo sư Khúc à? Một mình hả? Để tôi đưa anh về nhé?”
Khúc Trực nhìn cô khẽ cong môi, kéo cửa xe ngồi vào.
Người phụ trách của ban tổ chức không yên tâm đi theo Khúc Trực ra ngoài, thấy anh lên xe của Trịnh Bảo Châu, bỗng …… hiểu ra toàn bộ mọi chuyện..
Vậy là đêm nay hai người họ cố ý mặc đồ đôi hả?
Trên xe Trịnh Bảo Châu, Khúc Trực nới lỏng cà vạt đã thắt cả đêm, khẽ thở ra một hơi. Trịnh Bảo Châu đêm nay uống xong, gọi người lái thay, cô ngồi cạnh Khúc Trực b, nhìn anh bảo: “Giáo sư Khúc hôm nay biểu hiện không tồi, kéo được kha khá tiền từ thiện nhé.”
“Ừ……” Khúc Trực tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt, nom có chút mệt mỏi. Hôm nay anh ở phòng thí nghiệm cả ngày, tối lại không ngơi nghỉ tới đây tham gia tiệc tối, bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian để thở.
Trịnh Bảo Châu thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn kêu tài xế mở một bài nhạc thư giãn: “Nghe nói đêm nay gom từ thiện, chủ yếu để cải tạo nhà cũ, thêm thang máy với đường dốc này nọ.”
“Ừ…… Hy vọng có thể giúp được một số người.”
“Nhưng tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cậu, người nhà mà cậu kể, không phải bà ngoại tôi chứ?” Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh nói, “Bà ngoại tôi khi nào thành người nhà cậu vậy?”
Khúc Trực rốt cuộc mở mắt, tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn cô. Có lẽ vì hơi mệt thật, trong mắt anh còn lóng lánh nước, nom khác hoàn toàn với vẻ rụt rè xa cách ngày thường, lại còn mang theo tí ti yếu đuối động lòng người.
Trịnh Bảo Châu bị anh nhìn mà tim đập loạn cả lên, cô ho khan một tiếng, quay đầu nhìn đăm đăm vào cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Tôi đùa á, cậu mệt thì ngủ một lát đi, tới nơi tôi gọi.”
“Ừm.” Khúc Trực lên tiếng, lại nhắm mắt lại, Trịnh Bảo Châu lén thở phào một cái.
Dọc đường kế tiếp cô không nói gì nữa, tài xế kỹ thuật không tệ, lái xe rất vững, Khúc Trực ở trên xe ngủ mất. Trịnh Bảo Châu thấy anh ngủ ngon lành, cố ý bảo tài xế chạy xe vào gara, mới dừng lại.
Khúc Trực còn chưa tỉnh, Trịnh Bảo Châu chờ tài xế đi, rồi cởi dây an toàn nhìn người ngồi cạnh.
“Khúc Trực?” Cô kêu một tiếng, đối phương không phản ứng. Trịnh Bảo Châu một tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh. Khỏi phải nói, mặt nghiêng của Khúc Trực đúng là đẹp, đường cong cao thấp phập phồng, mượt mà xinh đẹp, nhìn mê cực.
Anh ngủ không hề phòng bị, như không hề lo lắng người ta sẽ làm gì đó với anh.
Trịnh Bảo Châu nhìn nhìn, liền cảm thấy ánh mắt của mình thay đổi. Tuy đêm nay cô có uống chút rượu, nhưng thật sự chỉ một chút thôi, bây giờ cô rất tỉnh. Nhưng trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ mới tắm xong của Khúc Trực ngày nọ.
…… Cứu mạng, chẳng lẽ cô thật sự có ý đồ xấu xa với Khúc Trực sao?
Cô và Khúc Trực quen biết nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn chẳng có cảm giác đặc biệt gì với anh, sao bây giờ, lại sắp mất khí tiết tuổi già vậy?
Nhưng quả thật Khúc Trực trưởng thành còn cám dỗ hơn Khúc Trực hồi đi học, cái hormone đàn ông này, làm cô không nhịn được mất.
Cô hơi hơi cong người lại gần Khúc Trực, ngửi thấy mùi nước hoa cho nam nhàn nhạt trên người anh, rất dễ chịu. Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng ngửi ngửi, lại gần Khúc Trực thêm chút. Đôi môi mỏng của anh hơi mím, nổi lên màu hồng nhạt, nhìn mà khiến người ta suy nghĩ miên man. Trịnh Bảo Châu hơi cúi đầu, kề sát vào anh, chỉ cần xuống thêm chút nữa, là cô có thể chạm vào môi anh.
Khúc Trực lông mi giật giật, bất thình lình mở mắt. Thấy mặt Trịnh Bảo Châu gần trong gang tấc, anh cũng lập tức ngây ra.
Trịnh Bảo Châu lúc này bị dọa ngốc luôn, cô vốn cũng không định làm gì, chỉ muốn ngắm sát mặt trai đẹp thôi, không ngờ trai đẹp đột nhiên mở mắt. Lúc này cô có mười cái mồm, cũng chẳng giải thích rõ được.
Hai người đều cứng hết cả người, tạm thời duy trì tư thế không nhúc nhích. Hầu kết Khúc Trực khẽ chuyển động, giọng hơi khàn: “Cậu kề sát tôi vậy, muốn hôn tôi hả?”
“…… Tôi, tôi không phải, tôi không có!” Trịnh Bảo Châu đột nhiên kéo khoảng cách với anh, kịch liệt phủ nhận, “Tôi vừa gọi cậu, cậu không phản ứng, tôi chỉ định nhìn xem có phải cậu ngủ say như chết rồi không!”
“Thế à?” Khúc Trực ngồi dậy, lại kéo cà vạt xuống, liếc mắt nhìn Trịnh Bảo Châu bên cạnh, “Sao tôi thấy ánh mắt cậu vừa nhìn tôi không đúng lắm nhỉ?”
“…… Cậu nghĩ nhiều rồi!” Trịnh Bảo Châu mở cửa xe, vội vàng nhảy xuống, “Tới rồi, cậu muốn ngủ về phòng mà ngủ!”
Cô nói xong bèn chạy trối chết, tim đập thình thịch cả quãng đường.
Nếu vừa rồi Khúc Trực không tỉnh, phải chăng cô sẽ hôn? A a a cô lại thèm cơ thể Khúc Trực thật!
Cô móc di động ra, gửi tin nhắn cho cô bạn thân có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất – Mạnh Nhã Hâm: “Nếu mày thèm cơ thể một người đàn ông thì làm sao???”
Mạnh Nhã Hâm: Làm sao nữa? Có thể ngủ thì cố mà ngủ, không thể ngủ, nghĩ biện pháp sáng tạo cơ hội ngủ
Trịnh Bảo Châu:……
Đây là phụ nữ trưởng thành hở? Nói chuyện đúng là khác thật.
Mạnh Nhã Hâm: Thế mày thèm cơ thể ai? Khúc Trực?
Trịnh Bảo Châu: Tao không có [ Cười mỉm ]
Mạnh Nhã Hâm: Người trưởng thành đừng có nói một đằng nghĩ một nẻo, thành thật đối diện dụ.c vọng của mình, không có gì đáng xấu hổ [ đầu chó ]
Trịnh Bảo Châu: [ Cười mỉm ]
Mạnh Nhã Hâm: Tao thấy Khúc Trực cũng thèm cơ thể mày, mày khỏi nghĩ nhiều, trực tiếp hôn luôn, cậu ta chắc chắn không nhịn được, đảo khách thành chủ [ Tuyệt ]
Trịnh Bảo Châu khóa màn hình di động, ném qua một bên. Theo cách nói của Mạnh Nhã Hâm, vừa rồi nếu cô hôn trong xe, Khúc Trực sẽ trực tiếp không nhịn được đảo khách thành chủ trong xe à? Thế chẳng phải họ……?
Quá kích thích rồi.:)
Cô đang nghĩ tới một số việc không thể miêu tả, cửa phòng đã bị gõ vang. Tiếng Khúc Trực vang lên bên ngoài: “Trịnh Bảo Châu.”
Trịnh Bảo Châu ở trong phòng run hết cả người: “Chuyện gì?”
Khúc Trực ở ngoài nói: “Chìa khóa xe cậu không lấy, rồi tới lúc lại lật cả thế giới tìm chìa khóa.”
“À à à.” Trịnh Bảo Châu liên tục “à” vài tiếng, nhưng không dám mở cửa cho Khúc Trực, “À thì, cậu để ở cửa cho tôi đi, tôi đang c.ởi quần áo!”
“……” Bên ngoài im lặng một hồi, mới nghe tiếng Khúc Trực, “Ừ, tôi để trên sàn cho cậu, cậu nhớ lấy nhé.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, sau đó dán lỗ tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân của Khúc Trực xa dần, tiếp đó vang lên tiếng mở cửa đóng cửa, Trịnh Bảo Châu lại chờ một chốc, lặng lẽ mở cửa, nhặt chìa khóa trên sàn, vội vàng lùi về trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.