Chương 8: Về việc tôi giúp chị em chụp ảnh cùng đỉnh lưu…
Bản Lật Tử
14/12/2023
Làm một nữ minh tinh dự bị luôn luôn chú ý tới động tĩnh của showbiz, Trịnh Bảo Châu đương nhiên biết Lâm Tử Khâm là ai—–
Đó chính sao nam trong một bộ cổ trang thần tượng siêu hot vừa chiếu xong, gom được vô số fan do ngoại hình xuất sắc, là đỉnh lưu mới nổi, tỏa sáng như mặt trời ban trưa trong số nam minh tinh.
Trong khách sạn của Trịnh Bảo Châu cũng có nhiều chị em thích anh ta, Vương Tĩnh Nghệ có là fan của anh ta thì cũng chẳng kì quái.
Trịnh Bảo Châu cũng có chút khấp khởi, thông báo trong nhóm sẽ không đăng tin tức cụ thể của đoàn làm phim, đều về sau mới biết: “Thật sao? Hôm nay Lâm Tử Khâm có đến không?”
Tuy cô không phải fan, nhưng vẫn rất thích ngắm trai đẹp.
“Hẳn là có, đợi lát nữa lấy giấy thông báo là biết!” Vương Tĩnh Nghệ túm lấy Trịnh Bảo Châu, tay cũng run lên, “A a a làm sao giờ, tớ hồi hộp quá đi mất!”
“….Bình tĩnh, hít thở sâu.”
Vương Tĩnh Nghệ hít sâu mấy cái, cõng theo cái ghế xếp nhỏ của cô nàng xuống xe với Trịnh Bảo Châu.
Lúc này còn đang quay một cảnh khác, bọn họ được xếp vào một cái lều đổi trang phục và tạo hình. 《Khanh Trần》là một bộ tiên hiệp, hôm nay Trịnh Bảo Châu diễn một tiểu đệ tử trong môn phái, được nhận trang phục giống với Vương Tĩnh Nghệ. Trịnh Bảo Châu lần đầu ăn mặc như vậy, tạo hình xong xuôi, cô hào hứng tự chụp mấy tấm: “Không ngờ tớ tạo hình kiểu cổ trang này nhìn cũng đẹp ghê.”
Vương Tĩnh Nghệ cầm điện thoại đứng cạnh cô, nói với cô: “Cậu đứng lên đi, tớ giúp cậu chụp toàn thân!”
“Được nha!”
Hai người chụp cho nhau vài tấm, đoàn phim bắt đầu phát cơm trưa. Bận đến giờ mọi người cũng đói rồi, Vương Tĩnh Nghệ nhanh nhẹn kéo Trịnh Bảo Châu đi lấy cơm.
“Lúc trước tớ nghe người ta nói, cơm hộp của đoàn phim《Khanh Trần》,là ăn ngon nhất trong dạo gần đây!” Lấy được cơm hộp xong, Vương Tĩnh Nghệ và Trịnh Bảo Châu tìm một chỗ trong khu nghỉ, ngồi trên hai cái ghế xếp của bọn họ, bừng bừng hưng phấn mở hộp cơm, “Cơm hộp của tiền cảnh và nhân viên công tác giống nhau, thức ăn tốt hơn một tí.”
“Ồ~” Trịnh Bảo Châu gật đầu, trách sao mọi người chen vỡ đầu cũng muốn làm tiền cảnh với khách mời, vì từ những việc nhỏ như thế này cũng đã có cách biệt. Cô cũng cầm hộp cơm trong tay mở ra xem, bản thân cô làm về ăn uống, chất lượng của phần cơm hộp khẳng định không thể so với nhà hàng của cô, nhưng đủ để ấm bụng. Cô thử một thìa, rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Mùi vị tốt hơn tớ nghĩ.”
“Phải chứ, không hổ là đoàn làm phim lớn.” Trong mắt của Vương Tĩnh Nghệ, đoàn phim có Lâm Tử Khâm, ấy là chỗ nào cũng tốt.
Trịnh Bảo Châu chưa ăn được mấy miếng, điện thoại trên người bỗng rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem tên người gọi, đuôi mày khẽ nhướng, bấm nhận cuộc gọi: “Yo, tỉnh ngủ rồi hả Mạnh Nhã Hâm?”
“…” Mạnh Nhã Hâm vừa nghe cái giọng này của cô liền biết đại sự không tốt, “Ha ha ha, Bảo Châu à, hôm qua tao uống nhiều quá, có phải đã nói gì không nên không?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Mày còn mặt mũi hỏi tao? Ngay trước mặt Khúc Trực nói tao đi phim trường, cản cũng không cản được!”
“….Xin lỗi, xin lỗi, tối qua tao uống say thật rồi! Đều tại tên khốn nạn Chu Tuấn kia hết!” Mạnh Nhã Hâm thái độ tích cực đoan chính đẩy hết sai lầm cho Chu Tuấn, “Vậy giờ đã giải quyết được chưa? Khúc Trực cũng lớn rồi, chắc sẽ không đến chỗ mẹ mày mách lẻo chứ?”
Trịnh Bảo Châu hừ hừ hai tiếng: “Đã giải quyết rồi, nhưng món nợ này tao ghim rồi đấy.”
“Dạ dạ, hôm sau tao tặng mày cái túi, coi như đền tội!” Mạnh Nhã Hâm quyết định tặng một cái lấp lánh nhất, chắc chắn cô sẽ thích, “Giờ mày đang ở đoàn làm phim à?”
“Ừ, đang ăn cơm.”
“Vậy tao không làm phiền nữa, tao cũng dậy ăn cơm đây!” Mạnh Nhã Hâm nói xong vội vàng cúp điện thoại. Trịnh Bảo Châu lại ăn vài miếng cơm, tay lại lần nữa bị Vương Tĩnh Nghệ tóm lấy.
“Lâm Tử Khâm tới kìa!” Vương Tĩnh Nghệ kích động đến méo cả giọng, Trịnh Bảo Châu thuận theo ánh mắt của cô ấy ngước nhìn, chỉ thấy được một đám nhân viên công tác di động tới, khuôn mặt của Lâm Tử Khâm ngẫu nhiên mới xuất hiện trong vòng vây của bọn họ.
Tạo hình cổ trang của anh ta rất đẹp, chỉ thoáng thấy thôi, cũng là một góc nghiêng hoàn mỹ. Tạo hình này so với bộ cổ trang thần tượng lần trước còn thanh lãnh hơn, cũng làm bật lên khí chất xuất trần, thật sự có chút hơi hướng của tu tiên.
“A a a a anh ấy đẹp trai quá đi! Tạo hình này cũng đẹp quá!” Vương Tĩnh Nghệ lúc này chẳng còn thiết ăn uống, cầm điện thoại lên chĩa về phía Lâm Tử Khâm chụp trộm một bức. Sau khi Lâm Tử Khâm xuất hiện, bèn đi tới ghế của mình ngồi xuống, đó cũng là cái ghế lúc trước người ta nghìn căn vạn dặn các cô chớ có tùy tiện ngồi loạn.
Nhân viên công tác đưa cơm hộp và nước uống cho anh ta, cũng tìm ghế ngồi xuống xung quanh anh ta. Vương Tĩnh Nghệ một bên và cơm trong tay, một bên nhìn chằm chằm về phía Lâm Tử Khâm, tựa như anh ta còn ngon miệng hơn thức ăn trong hộp cơm.
“Bảo Châu nè!” Cô nàng đột nhiên gọi Trịnh Bảo Châu một tiếng. Trịnh Bảo Châu đã bắt đầu quen cái kiểu cà giật của cô nàng: “Sao thế?”
“Lát nữa cậu chụp giúp tớ một kiểu nhé.” Vương Tĩnh Nghệ đầy mặt mong chờ nhìn cô. Trịnh Bảo Châu nhanh chóng lĩnh hội được ý của cô nàng: “Chụp chung với Lâm Tử Khâm hả?”
“Đúng đúng!” Vương Tĩnh Nghệ gật đầu như giã tỏi.
Trịnh Bảo Châu nói: “Được thôi, nhưng nhân viên công tác bên cạnh anh ta có đồng ý không?”
Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Không cần bọn họ đồng ý!”
“?” Trịnh Bảo Châu lúc đầu cũng không rõ ý của cô nàng là gì, đến lúc ăn xong cơm cầm điện thoại chuẩn bị giúp Vương Tĩnh Nghệ chụp, thì cô đã hiểu.
Cái gọi là ảnh chụp chung của Vương Tĩnh Nghệ, chính là giả vờ vô tình đi qua phía sau Lâm Tử Khâm, Trịnh Bảo Châu cần làm là, vào khoảnh khắc cô nàng đi qua cạnh Lâm Tử Khâm, nhanh tay nhanh mắt chụp lại tấm ảnh có hai người họ trong khuôn hình.
Trịnh Bảo Châu: “….”
Làm cũng kíc.h thích quá đi.
“Rõ chưa?” Vương Tĩnh Nghệ sửa sang đầu tóc quần áo của mình xong, xác nhận với Trịnh Bảo Châu lần cuối. Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với cô nàng: “Rõ rồi.”
“Vậy tớ đi đây!” Vương Tĩnh Nghệ cất bước chân hưng phấn tới chỗ Lâm Tử Khâm, vì không dám tới gần quá, còn đặc biệt dặn Trịnh Bảo Châu phải linh hoạt lợi dụng góc chụp, chụp lại tấm ảnh hai người họ chung một khuôn hình.
Trịnh Bảo Châu cũng tới gần một chút, giơ điện thoại đổi vài góc độ. Vương Tĩnh Nghệ căng thẳng cực kỳ, đến cả tư thế đi đường cũng quắn quéo, lúc này Lâm Tử Khâm cũng đã ăn xong, đang tựa vào ghế xem điện thoại.
Vương Tĩnh Nghệ rốt cuộc cũng bước qua phía sau anh ta, Trịnh Bảo Châu từ lúc cô nàng vào ống kính, bắt đầu chụp điên cuồng, để tiện cho Vương Tĩnh Nghệ chọn ra một kiểu “ảnh chung” gần gũi với Lâm Tử Khâm nhất.
Xong nhiệm vụ, cô xem lại một lượt mấy bức ảnh, chỉ cảm thấy mỗi một bức ảnh của bọn họ đều viết hai chữ to —- cay đắng.
“Sao rồi, sao rồi? Chụp được chưa?” Vương Tĩnh Nghệ đã nhanh như chớp vòng trở lại, thò đầu qua nhìn màn hình điện thoại của Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu ra dấu OK, đưa điện thoại cho cô nàng: “Tớ chụp rất nhiều, tự cậu chọn tấm nào thích nhất đi.”
“Oa, cảm ơn chị em nhiều!” Vương Tĩnh Nghệ như bắt được vàng, cúi đầu nghiêm túc chọn ảnh.
Trong lúc cô nàng chọn ảnh, Trịnh Bảo Châu thấy có mấy nhân viên công tác bên cạnh Lâm Tử Khâm rời đi. Cô vỗ vỗ Vương Tĩnh Nghệ bên cạnh, nói với cô nàng: “Bây giờ như chỉ có Lâm Tử Khâm ở bên kia thôi, cậu có muốn qua đó hỏi anh ta chụp ảnh chung không? Lỡ anh ta đồng ý thì sao?”
Đề nghị này thật đáng để động lòng, Vương Tĩnh Nghệ há miệng mấy lần, chỉ líu ríu một câu: “Tớ không dám đâu hu hu hu!”
Trịnh Bảo Châu: ”…”
Cô nghĩ một lát, rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Vậy tớ đi hỏi giúp cậu?”
“Tớ tớ tớ tớ vẫn không dám đâu, hơn nữa làm thế càng lộ ra là tớ hèn, tuy tớ hèn thật nhưng tớ không muốn xấu hổ trước mặt Lâm Tử Khâm đâu a a!”
“Vậy tớ giả vờ xin chụp với anh ta, cậu chụp giúp tớ, sau đó tớ sẽ nói, tớ cũng giúp hai người chụp một kiểu nhé?”
“!” Vương Tĩnh Nghệ phảng phất như thấy hy vọng, “Biện pháp này được đó!”
“Cứ làm thế đi!” Trịnh Bảo Châu kéo Vương Tĩnh Nghệ sang phía Lâm Tử Khâm lần nữa, cô thậm chí còn cảm thấy tay Vương Tĩnh Nghệ đang run.
“Thoải mái lên, chỉ là theo đuổi thần tượng thôi, làm gì đến nỗi!”
Vương Tĩnh Nghệ nuốt nước bọt, tuy cô nàng ngày nào cũng nhìn ảnh của Lâm Tử Khâm trên mạng gọi chồng ơi, nhưng thấy người thật, cô nàng lại lúng túng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Cô nàng giống như chim cút đi theo Trịnh Bảo Châu, thở cũng không dám thở mạnh. Trái lại Trịnh Bảo Châu vẫn bình tĩnh như thường, cô đến trước mặt Lâm Tử Khâm, cười cười chào một tiếng: “Thầy Lâm, xin chào.”
Lâm Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, như có nghi hoặc, Trịnh Bảo Châu lại cười với anh ta một cái, mở lời: “Làm phiền anh ngại quá, tôi cũng trong đoàn làm phim《Khanh Trần》, xin hỏi anh có tiện chụp chung một tấm với tôi không?”
Lâm Tử Khâm nhìn cô, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng ráng đừng gửi lên mạng nhé.”
“Không vấn đề, không vấn đề.” Trịnh Bảo Châu đáp ứng ngay, “Tôi sẽ giữ làm của riêng, tuyệt đối không gửi ra ngoài.”
Lâm Tử Khâm dường như cười một cái, anh ta cất điện thoại đứng dậy khỏi ghế, Trịnh Bảo Châu tự động đứng vào cạnh anh ta, cũng không quá gần, lễ phép cách một khoảng.
“Chụp đi, chụp đi.” Cô thấy Vương Tĩnh Nghệ không phản ứng, lên tiếng nhắc một câu. Vương Tĩnh Nghệ bấy giờ như mới tỉnh mộng, vội giơ điện thoại lên, chĩa về bọn họ chụp hai tấm: “Xong rồi.”
Trịnh Bảo Châu theo kế hoạch, đề nghị với Lâm Tử Khâm: “Hay là để tôi giúp hai người chụp một tấm nhé, cô ấy cũng là fan của anh đấy.”
“Được.” Lâm Tử Khâm không từ chối, thái độ của anh ta với fan xưa nay vẫn luôn thân thiện.
Trịnh Bảo Châu vội vàng chạy qua đổi vị trí với Vương Tĩnh Nghệ, cô vừa cầm lấy điện thoại, nhân viên công tác đã vác loa gọi ở ngoài: “Chuẩn bị một chút, khởi công, khởi công.”
Trợ lý trong đoàn phim của Lâm Tử Khâm cũng quay lại, khẽ gì đó với anh ta, Lâm Tử Khâm gật đầu, rồi nói với Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ: “Ngại quá, tôi phải làm việc rồi, lần sau có cơ hội lại chụp nhé.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu đáp lại với chút tiếc nuối, “Cảm ơn thầy Lâm.”
Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, liền đi theo nhân viên công tác. Trịnh Bảo Châu thở dài một hơi, an ủi Vương Tĩnh Nghệ: “Không sao, đợi lát nữa xem có cơ hội không, hôm nay chắc anh ta sẽ ở đoàn phim cả ngày.”
Vương Tĩnh Nghệ lại lần nữa tóm lấy cánh tay của Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu: “?”
“A a a a a a!” Vương Tĩnh Nghệ thét lên the thé, “Tớ vừa nãy đã muốn hét lên rồi, phải nghẹn tới giờ! Lâm Tử Khâm thật quá đẹp trai!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Vương Tĩnh Nghệ phát tiết cảm xúc xong, rốt cuộc nhớ ra đưa Trịnh Bảo Châu xem ảnh cô nàng vừa chụp: “Cho cậu xem ảnh này, cậu ăn ảnh cực ấy! Đứng bên cạnh Lâm Tử Khâm vẫn đẹp!”
“…” Trịnh Bảo Châu ừ một tiếng, “Vẻ đẹp của tớ sẽ không vì ngoại vật mà thay đổi.”
“Ha ha ha cậu cất cho kỹ nhé!”
“Ừ, không thì tớ gửi cho cậu nhé.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa mở wechat của Vương Tĩnh Nghệ, đem ảnh chụp hôm nay gửi hết cho cô nàng, “Cậu có thể P cái mặt của tớ thành cậu, giả bộ có ảnh chụp chung.”
“,,,” Cảm ơn, đúng là một đề nghị khiến người ta khó từ chối mà.
“Diễn viên quần cũng cũng qua tập hợp đi!” Nhóm trưởng ở bên kia cũng hô lên, “Chuẩn bị quay rồi!”
Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ vội vàng cất điện thoại, chạy tới nơi tập hợp.
Đó chính sao nam trong một bộ cổ trang thần tượng siêu hot vừa chiếu xong, gom được vô số fan do ngoại hình xuất sắc, là đỉnh lưu mới nổi, tỏa sáng như mặt trời ban trưa trong số nam minh tinh.
Trong khách sạn của Trịnh Bảo Châu cũng có nhiều chị em thích anh ta, Vương Tĩnh Nghệ có là fan của anh ta thì cũng chẳng kì quái.
Trịnh Bảo Châu cũng có chút khấp khởi, thông báo trong nhóm sẽ không đăng tin tức cụ thể của đoàn làm phim, đều về sau mới biết: “Thật sao? Hôm nay Lâm Tử Khâm có đến không?”
Tuy cô không phải fan, nhưng vẫn rất thích ngắm trai đẹp.
“Hẳn là có, đợi lát nữa lấy giấy thông báo là biết!” Vương Tĩnh Nghệ túm lấy Trịnh Bảo Châu, tay cũng run lên, “A a a làm sao giờ, tớ hồi hộp quá đi mất!”
“….Bình tĩnh, hít thở sâu.”
Vương Tĩnh Nghệ hít sâu mấy cái, cõng theo cái ghế xếp nhỏ của cô nàng xuống xe với Trịnh Bảo Châu.
Lúc này còn đang quay một cảnh khác, bọn họ được xếp vào một cái lều đổi trang phục và tạo hình. 《Khanh Trần》là một bộ tiên hiệp, hôm nay Trịnh Bảo Châu diễn một tiểu đệ tử trong môn phái, được nhận trang phục giống với Vương Tĩnh Nghệ. Trịnh Bảo Châu lần đầu ăn mặc như vậy, tạo hình xong xuôi, cô hào hứng tự chụp mấy tấm: “Không ngờ tớ tạo hình kiểu cổ trang này nhìn cũng đẹp ghê.”
Vương Tĩnh Nghệ cầm điện thoại đứng cạnh cô, nói với cô: “Cậu đứng lên đi, tớ giúp cậu chụp toàn thân!”
“Được nha!”
Hai người chụp cho nhau vài tấm, đoàn phim bắt đầu phát cơm trưa. Bận đến giờ mọi người cũng đói rồi, Vương Tĩnh Nghệ nhanh nhẹn kéo Trịnh Bảo Châu đi lấy cơm.
“Lúc trước tớ nghe người ta nói, cơm hộp của đoàn phim《Khanh Trần》,là ăn ngon nhất trong dạo gần đây!” Lấy được cơm hộp xong, Vương Tĩnh Nghệ và Trịnh Bảo Châu tìm một chỗ trong khu nghỉ, ngồi trên hai cái ghế xếp của bọn họ, bừng bừng hưng phấn mở hộp cơm, “Cơm hộp của tiền cảnh và nhân viên công tác giống nhau, thức ăn tốt hơn một tí.”
“Ồ~” Trịnh Bảo Châu gật đầu, trách sao mọi người chen vỡ đầu cũng muốn làm tiền cảnh với khách mời, vì từ những việc nhỏ như thế này cũng đã có cách biệt. Cô cũng cầm hộp cơm trong tay mở ra xem, bản thân cô làm về ăn uống, chất lượng của phần cơm hộp khẳng định không thể so với nhà hàng của cô, nhưng đủ để ấm bụng. Cô thử một thìa, rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Mùi vị tốt hơn tớ nghĩ.”
“Phải chứ, không hổ là đoàn làm phim lớn.” Trong mắt của Vương Tĩnh Nghệ, đoàn phim có Lâm Tử Khâm, ấy là chỗ nào cũng tốt.
Trịnh Bảo Châu chưa ăn được mấy miếng, điện thoại trên người bỗng rung lên.
Cô cầm điện thoại lên xem tên người gọi, đuôi mày khẽ nhướng, bấm nhận cuộc gọi: “Yo, tỉnh ngủ rồi hả Mạnh Nhã Hâm?”
“…” Mạnh Nhã Hâm vừa nghe cái giọng này của cô liền biết đại sự không tốt, “Ha ha ha, Bảo Châu à, hôm qua tao uống nhiều quá, có phải đã nói gì không nên không?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Mày còn mặt mũi hỏi tao? Ngay trước mặt Khúc Trực nói tao đi phim trường, cản cũng không cản được!”
“….Xin lỗi, xin lỗi, tối qua tao uống say thật rồi! Đều tại tên khốn nạn Chu Tuấn kia hết!” Mạnh Nhã Hâm thái độ tích cực đoan chính đẩy hết sai lầm cho Chu Tuấn, “Vậy giờ đã giải quyết được chưa? Khúc Trực cũng lớn rồi, chắc sẽ không đến chỗ mẹ mày mách lẻo chứ?”
Trịnh Bảo Châu hừ hừ hai tiếng: “Đã giải quyết rồi, nhưng món nợ này tao ghim rồi đấy.”
“Dạ dạ, hôm sau tao tặng mày cái túi, coi như đền tội!” Mạnh Nhã Hâm quyết định tặng một cái lấp lánh nhất, chắc chắn cô sẽ thích, “Giờ mày đang ở đoàn làm phim à?”
“Ừ, đang ăn cơm.”
“Vậy tao không làm phiền nữa, tao cũng dậy ăn cơm đây!” Mạnh Nhã Hâm nói xong vội vàng cúp điện thoại. Trịnh Bảo Châu lại ăn vài miếng cơm, tay lại lần nữa bị Vương Tĩnh Nghệ tóm lấy.
“Lâm Tử Khâm tới kìa!” Vương Tĩnh Nghệ kích động đến méo cả giọng, Trịnh Bảo Châu thuận theo ánh mắt của cô ấy ngước nhìn, chỉ thấy được một đám nhân viên công tác di động tới, khuôn mặt của Lâm Tử Khâm ngẫu nhiên mới xuất hiện trong vòng vây của bọn họ.
Tạo hình cổ trang của anh ta rất đẹp, chỉ thoáng thấy thôi, cũng là một góc nghiêng hoàn mỹ. Tạo hình này so với bộ cổ trang thần tượng lần trước còn thanh lãnh hơn, cũng làm bật lên khí chất xuất trần, thật sự có chút hơi hướng của tu tiên.
“A a a a anh ấy đẹp trai quá đi! Tạo hình này cũng đẹp quá!” Vương Tĩnh Nghệ lúc này chẳng còn thiết ăn uống, cầm điện thoại lên chĩa về phía Lâm Tử Khâm chụp trộm một bức. Sau khi Lâm Tử Khâm xuất hiện, bèn đi tới ghế của mình ngồi xuống, đó cũng là cái ghế lúc trước người ta nghìn căn vạn dặn các cô chớ có tùy tiện ngồi loạn.
Nhân viên công tác đưa cơm hộp và nước uống cho anh ta, cũng tìm ghế ngồi xuống xung quanh anh ta. Vương Tĩnh Nghệ một bên và cơm trong tay, một bên nhìn chằm chằm về phía Lâm Tử Khâm, tựa như anh ta còn ngon miệng hơn thức ăn trong hộp cơm.
“Bảo Châu nè!” Cô nàng đột nhiên gọi Trịnh Bảo Châu một tiếng. Trịnh Bảo Châu đã bắt đầu quen cái kiểu cà giật của cô nàng: “Sao thế?”
“Lát nữa cậu chụp giúp tớ một kiểu nhé.” Vương Tĩnh Nghệ đầy mặt mong chờ nhìn cô. Trịnh Bảo Châu nhanh chóng lĩnh hội được ý của cô nàng: “Chụp chung với Lâm Tử Khâm hả?”
“Đúng đúng!” Vương Tĩnh Nghệ gật đầu như giã tỏi.
Trịnh Bảo Châu nói: “Được thôi, nhưng nhân viên công tác bên cạnh anh ta có đồng ý không?”
Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Không cần bọn họ đồng ý!”
“?” Trịnh Bảo Châu lúc đầu cũng không rõ ý của cô nàng là gì, đến lúc ăn xong cơm cầm điện thoại chuẩn bị giúp Vương Tĩnh Nghệ chụp, thì cô đã hiểu.
Cái gọi là ảnh chụp chung của Vương Tĩnh Nghệ, chính là giả vờ vô tình đi qua phía sau Lâm Tử Khâm, Trịnh Bảo Châu cần làm là, vào khoảnh khắc cô nàng đi qua cạnh Lâm Tử Khâm, nhanh tay nhanh mắt chụp lại tấm ảnh có hai người họ trong khuôn hình.
Trịnh Bảo Châu: “….”
Làm cũng kíc.h thích quá đi.
“Rõ chưa?” Vương Tĩnh Nghệ sửa sang đầu tóc quần áo của mình xong, xác nhận với Trịnh Bảo Châu lần cuối. Trịnh Bảo Châu gật đầu, nói với cô nàng: “Rõ rồi.”
“Vậy tớ đi đây!” Vương Tĩnh Nghệ cất bước chân hưng phấn tới chỗ Lâm Tử Khâm, vì không dám tới gần quá, còn đặc biệt dặn Trịnh Bảo Châu phải linh hoạt lợi dụng góc chụp, chụp lại tấm ảnh hai người họ chung một khuôn hình.
Trịnh Bảo Châu cũng tới gần một chút, giơ điện thoại đổi vài góc độ. Vương Tĩnh Nghệ căng thẳng cực kỳ, đến cả tư thế đi đường cũng quắn quéo, lúc này Lâm Tử Khâm cũng đã ăn xong, đang tựa vào ghế xem điện thoại.
Vương Tĩnh Nghệ rốt cuộc cũng bước qua phía sau anh ta, Trịnh Bảo Châu từ lúc cô nàng vào ống kính, bắt đầu chụp điên cuồng, để tiện cho Vương Tĩnh Nghệ chọn ra một kiểu “ảnh chung” gần gũi với Lâm Tử Khâm nhất.
Xong nhiệm vụ, cô xem lại một lượt mấy bức ảnh, chỉ cảm thấy mỗi một bức ảnh của bọn họ đều viết hai chữ to —- cay đắng.
“Sao rồi, sao rồi? Chụp được chưa?” Vương Tĩnh Nghệ đã nhanh như chớp vòng trở lại, thò đầu qua nhìn màn hình điện thoại của Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu ra dấu OK, đưa điện thoại cho cô nàng: “Tớ chụp rất nhiều, tự cậu chọn tấm nào thích nhất đi.”
“Oa, cảm ơn chị em nhiều!” Vương Tĩnh Nghệ như bắt được vàng, cúi đầu nghiêm túc chọn ảnh.
Trong lúc cô nàng chọn ảnh, Trịnh Bảo Châu thấy có mấy nhân viên công tác bên cạnh Lâm Tử Khâm rời đi. Cô vỗ vỗ Vương Tĩnh Nghệ bên cạnh, nói với cô nàng: “Bây giờ như chỉ có Lâm Tử Khâm ở bên kia thôi, cậu có muốn qua đó hỏi anh ta chụp ảnh chung không? Lỡ anh ta đồng ý thì sao?”
Đề nghị này thật đáng để động lòng, Vương Tĩnh Nghệ há miệng mấy lần, chỉ líu ríu một câu: “Tớ không dám đâu hu hu hu!”
Trịnh Bảo Châu: ”…”
Cô nghĩ một lát, rồi nói với Vương Tĩnh Nghệ: “Vậy tớ đi hỏi giúp cậu?”
“Tớ tớ tớ tớ vẫn không dám đâu, hơn nữa làm thế càng lộ ra là tớ hèn, tuy tớ hèn thật nhưng tớ không muốn xấu hổ trước mặt Lâm Tử Khâm đâu a a!”
“Vậy tớ giả vờ xin chụp với anh ta, cậu chụp giúp tớ, sau đó tớ sẽ nói, tớ cũng giúp hai người chụp một kiểu nhé?”
“!” Vương Tĩnh Nghệ phảng phất như thấy hy vọng, “Biện pháp này được đó!”
“Cứ làm thế đi!” Trịnh Bảo Châu kéo Vương Tĩnh Nghệ sang phía Lâm Tử Khâm lần nữa, cô thậm chí còn cảm thấy tay Vương Tĩnh Nghệ đang run.
“Thoải mái lên, chỉ là theo đuổi thần tượng thôi, làm gì đến nỗi!”
Vương Tĩnh Nghệ nuốt nước bọt, tuy cô nàng ngày nào cũng nhìn ảnh của Lâm Tử Khâm trên mạng gọi chồng ơi, nhưng thấy người thật, cô nàng lại lúng túng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Cô nàng giống như chim cút đi theo Trịnh Bảo Châu, thở cũng không dám thở mạnh. Trái lại Trịnh Bảo Châu vẫn bình tĩnh như thường, cô đến trước mặt Lâm Tử Khâm, cười cười chào một tiếng: “Thầy Lâm, xin chào.”
Lâm Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, như có nghi hoặc, Trịnh Bảo Châu lại cười với anh ta một cái, mở lời: “Làm phiền anh ngại quá, tôi cũng trong đoàn làm phim《Khanh Trần》, xin hỏi anh có tiện chụp chung một tấm với tôi không?”
Lâm Tử Khâm nhìn cô, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng ráng đừng gửi lên mạng nhé.”
“Không vấn đề, không vấn đề.” Trịnh Bảo Châu đáp ứng ngay, “Tôi sẽ giữ làm của riêng, tuyệt đối không gửi ra ngoài.”
Lâm Tử Khâm dường như cười một cái, anh ta cất điện thoại đứng dậy khỏi ghế, Trịnh Bảo Châu tự động đứng vào cạnh anh ta, cũng không quá gần, lễ phép cách một khoảng.
“Chụp đi, chụp đi.” Cô thấy Vương Tĩnh Nghệ không phản ứng, lên tiếng nhắc một câu. Vương Tĩnh Nghệ bấy giờ như mới tỉnh mộng, vội giơ điện thoại lên, chĩa về bọn họ chụp hai tấm: “Xong rồi.”
Trịnh Bảo Châu theo kế hoạch, đề nghị với Lâm Tử Khâm: “Hay là để tôi giúp hai người chụp một tấm nhé, cô ấy cũng là fan của anh đấy.”
“Được.” Lâm Tử Khâm không từ chối, thái độ của anh ta với fan xưa nay vẫn luôn thân thiện.
Trịnh Bảo Châu vội vàng chạy qua đổi vị trí với Vương Tĩnh Nghệ, cô vừa cầm lấy điện thoại, nhân viên công tác đã vác loa gọi ở ngoài: “Chuẩn bị một chút, khởi công, khởi công.”
Trợ lý trong đoàn phim của Lâm Tử Khâm cũng quay lại, khẽ gì đó với anh ta, Lâm Tử Khâm gật đầu, rồi nói với Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ: “Ngại quá, tôi phải làm việc rồi, lần sau có cơ hội lại chụp nhé.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu đáp lại với chút tiếc nuối, “Cảm ơn thầy Lâm.”
Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, liền đi theo nhân viên công tác. Trịnh Bảo Châu thở dài một hơi, an ủi Vương Tĩnh Nghệ: “Không sao, đợi lát nữa xem có cơ hội không, hôm nay chắc anh ta sẽ ở đoàn phim cả ngày.”
Vương Tĩnh Nghệ lại lần nữa tóm lấy cánh tay của Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu: “?”
“A a a a a a!” Vương Tĩnh Nghệ thét lên the thé, “Tớ vừa nãy đã muốn hét lên rồi, phải nghẹn tới giờ! Lâm Tử Khâm thật quá đẹp trai!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Vương Tĩnh Nghệ phát tiết cảm xúc xong, rốt cuộc nhớ ra đưa Trịnh Bảo Châu xem ảnh cô nàng vừa chụp: “Cho cậu xem ảnh này, cậu ăn ảnh cực ấy! Đứng bên cạnh Lâm Tử Khâm vẫn đẹp!”
“…” Trịnh Bảo Châu ừ một tiếng, “Vẻ đẹp của tớ sẽ không vì ngoại vật mà thay đổi.”
“Ha ha ha cậu cất cho kỹ nhé!”
“Ừ, không thì tớ gửi cho cậu nhé.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa mở wechat của Vương Tĩnh Nghệ, đem ảnh chụp hôm nay gửi hết cho cô nàng, “Cậu có thể P cái mặt của tớ thành cậu, giả bộ có ảnh chụp chung.”
“,,,” Cảm ơn, đúng là một đề nghị khiến người ta khó từ chối mà.
“Diễn viên quần cũng cũng qua tập hợp đi!” Nhóm trưởng ở bên kia cũng hô lên, “Chuẩn bị quay rồi!”
Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ vội vàng cất điện thoại, chạy tới nơi tập hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.