Chương 49: Lựa chọn
Hiền Cherry Trần
03/06/2019
Cô tỉnh dậy thấy mình đang bị treo ở trên một cái máy gì đó của một tòa nhà cao nhất thành phố này.Cô không tài nào củi trói cho mình được,cô chợt nhớ ra Thiên An quay sang thì nhìn thấy con bé đang ngất lịm ở bên cạnh cô
- Thiên An! Thiên An con tỉnh lại đi
Thiên An từ từ mở mắt ra con bé nhìn đang ở trên một độ cáo khủng khiếp
- Thiên An con đừng sợ vì đã có cô đây rồi,cô sẽ bảo vệ con
- Cô Khả My con sợ lắm
- Không sao đâu con đừng lo lắng quá
Tiếng bước chân làm hai người nhìn lên
- Các người tỉnh rồi sao?
- Cô muốn làm gì? Nếu cô muốn giết thì cứ nhắm vào tôi cần gì mà phải bắt một đứa bé như thế này
- Giết cô! Tôi rất muốn giết nhưng con bé này thì không thể tha
- Tại sao? Nó cũng đã từng là người mà cô yêu quý sao cô có thể tàn nhẫn ra tay giết hại một đứa bé như vậy
- Yêu quý sao? Nó cũng đã từng yêu quý tôi,còn quý hơn cả cô
Nhi đang nói tự nhiên Thiên An chen vào
- Không phải con quý cô hơn,cô Khả My à
- Cô biết rồi con
Nhi tiếp tục nói
- Nhưng cô có biết từ khi cô xuất hiện mọi thứ bị đảo lộn hết cả lên không? Nó luôn tìm cách phá đám tôi với anh Dân nếu không phải vì nó toàn xuất hiện những lúc không cần thiết thì tôi đã có thể có được anh Dân rồi,tất cả đều tại cô và nó
Nhi nói với giọng đanh thép,ánh mắt giận dữ nhìn vào hai người
- Tôi xin cô thả Thiên An ra được không? Cô muốn tôi thế nào cũng được
- Thả con bé đó đừng có mơ,màn kịch hay còn đang ở phía sau, các người cứ chờ xem
Nhi lôi điện thoại từ trong túi ra gọi cho anh.Anh đang trong giờ họp không định nghe máy thì Nhi gửi cho anh ta một đoạn clip.Anh vừa mở ra vội vàng điện lại cho Nhi
- Cô muốn làm gì?
- Tôi cho anh 15 phút đến tòa nhà XX nếu không chắc anh cũng biết rồi đấy
Anh bỏ dở cuộc họp giữa chừng lấy xe phóng như điên trên đường.Nhìn thấy cô và Thiên An đang phải chịu đau đớn khiến trái tim anh không thể nào đau đớn hơn.Anh dừng xe ở trước cửa tòa nhà đó rồi phi thật nhanh lên trên,anh mở cửa sân thượng ra chạy thật nhanh vào
- Anh Dân /Chú Hiếu -Hai người họ nhìn thấy anh thì cảm giác mình đã an toàn không còn sợ nữa
- Anh đến nhanh hơn em tưởng đó,lâu lắm rồi không gặp
- Cô muốn làm gì họ?
- Chúng ta ngồi ôn lại chuyện cũ trước được không? Anh làm gì mà phải gấp gáp như vậy
- Cô có biết mình đang làm gì không hả? Có biết đây là hành động phạm pháp không? Bây giờ cô quay đầu lại vẫn còn kịp đó
- Quay đầu,anh muốn em quay đầu sao? Em đã không còn đường lui nữa rồi
- Cô điên thật rồi
- Đúng em điên rồi,điên từ khi anh vì cô ta mà bỏ em,điên từ lúc em không thể đứng trên sân khấu được nữa,hết lần này đến lần khác em tìm mọi cách để anh hướng về phía em nhưng anh hết lần này đến lần khác suốt ngày gọi tên cô ta ngay cả khi mất trí nhớ anh cũng đều gọi tên cô ta
- Đây cô cho là tình yêu sao? Đó là ép buộc
- Nhưng không sao em sắp có được anh rồi
- Được cô muốn gì cũng được hết chỉ cần thả hai người họ ra là được rồi
- Anh em cũng muốn có,hai kẻ đáng chết kia em cũng không bỏ qua.Chắc nó cũng sắp bắt đầu quay rồi đấy,một khi cái máy kia khởi động anh chỉ có thể chọn một,anh có một mình thôi nên sẽ không thể cứu được cả hai
- Cô...
Anh đi đến chỗ Thiên An và cô
- Hai người đừng sợ anh sẽ cứu được hai người,hãy tin ở anh
Chiếc máy đó bắt đầu khởi động,anh càng ngày càng thấy lo lắng hơn
- Anh! Em hiểu được tình cảm của anh dành cho em,những điều mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được.Em cảm ơn anh nhiều lắm như thế là đủ lắm rồi,em không thể quá đáng thêm được nữa,anh hãy cứu Thiên An đi,con bé còn rất nhỏ,nó đáng ra không phải chịu mấy chuyện như thế này,cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng phải luôn vui vẻ,hạnh phúc,không còn em bên cạnh,anh hãy tìm một người phụ nữ tốt hơn em,yêu thương Thiên An hơn em để có thể chăm sóc anh và bé thay em nhé!
- Em đừng nói nữa,cả hai người đều quan trọng với anh,anh sẽ không bỏ một trong hai đâu,anh sẽ tìm mọi cách cứu hai người,hãy tin tưởng ở anh
Anh nói và bắt đầu tìm cách cứu hai người họ lên
- Vô ích thôi,em đã từng nhìn thấy cái này rồi,anh có một mình không thể cứu được cả hai nghe em nói nè " Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp,được yêu anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em,có lẽ bằng đó việc em làm cho anh đủ rồi phải không? Em chỉ tiếc là chưa nấu cho anh bữa cơm còn đang dang dở này,đó có lẽ là điều mà em hối hận nhất "
- Đúng anh muốn ăn cơm của em,em đừng nói nữa,chúng ta về nhà,cả ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc như trước đây
- Không thể nữa rồi,anh mau cứu Thiên An đi con bé không chịu nổi nữa rồi coi như vì em anh làm việc cuối cùng này được không? -Nhìn một đứa bé phải chống chọi với cỗ máy này nó cứ xoay khiến con bé mệt mỏi, nó sắp không chịu được nữa rồi, anh vẫn đứng đó không biết nên làm gì
Anh biết nếu cứu cô thì cô sẽ hận anh nhiều lắm,còn Thiên An còn quá nhỏ để chịu đựng những điều này nhưng nếu anh cứu Thiên An sau này nó lớn lên sẽ bị ám ảnh,cô là người mà nó tin tưởng nhất nếu nó biết cô vì nó mà hi sinh thì anh không biết nó sẽ thế nào nữa
- Anh! Không còn nhiều thời gian nữa đâu,anh mau cứu con bé đi,anh lưỡng lự không biết phải làm như thế nào,cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định của mình,tim anh như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh
Cô nhắm mắt lại,nở nụ cười hạnh phúc,hạnh phúc của cô là có anh bên cạnh,hạnh phúc của cô chính là nhìn thấy những người mà mình yêu thương được hạnh phúc.Cô tưởng rằng mình đã không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa,cô được nhấc bổng lên không chung,người trước mặt cô không ai khác chính là Dương,cô nhìn Dương nở nụ cười
"Em vẫn ngốc như này nào,chết đến nơi rồi vẫn còn lo cho người khác "
Tình yêu nó làm con người ta quên mất đi mình là ai,mình vì ai mà sống,vì ai mà tồn tại,chỉ yêu thôi dù đó là tình yêu đơn phương đi chăng nữa thì nó cũng đã có một thời gian đẹp đẽ mà cả hai người từng có với nhau.Dương yêu cô một tình yêu thầm lặng.anh luôn ở bên giúp đỡ cô,bất cứ lúc nào cô cần,không phải vì trước đây anh làm những việc có lỗi với cô mới đối xử tốt với cô mà chính là xuất phát từ tình yêu lần đầu anh gặp cô.Người luôn bên cạnh cô là anh nhưng chưa một lần nào cô chịu nhìn về phía anh dù chỉ một lần ngay cả lúc anh thành công hay thất bại cô cũng chưa từng đến bên anh quan tâm anh như anh đã làm với cô nhưng anh chấp nhận vì anh yêu cô
- Thiên An! Thiên An con tỉnh lại đi
Thiên An từ từ mở mắt ra con bé nhìn đang ở trên một độ cáo khủng khiếp
- Thiên An con đừng sợ vì đã có cô đây rồi,cô sẽ bảo vệ con
- Cô Khả My con sợ lắm
- Không sao đâu con đừng lo lắng quá
Tiếng bước chân làm hai người nhìn lên
- Các người tỉnh rồi sao?
- Cô muốn làm gì? Nếu cô muốn giết thì cứ nhắm vào tôi cần gì mà phải bắt một đứa bé như thế này
- Giết cô! Tôi rất muốn giết nhưng con bé này thì không thể tha
- Tại sao? Nó cũng đã từng là người mà cô yêu quý sao cô có thể tàn nhẫn ra tay giết hại một đứa bé như vậy
- Yêu quý sao? Nó cũng đã từng yêu quý tôi,còn quý hơn cả cô
Nhi đang nói tự nhiên Thiên An chen vào
- Không phải con quý cô hơn,cô Khả My à
- Cô biết rồi con
Nhi tiếp tục nói
- Nhưng cô có biết từ khi cô xuất hiện mọi thứ bị đảo lộn hết cả lên không? Nó luôn tìm cách phá đám tôi với anh Dân nếu không phải vì nó toàn xuất hiện những lúc không cần thiết thì tôi đã có thể có được anh Dân rồi,tất cả đều tại cô và nó
Nhi nói với giọng đanh thép,ánh mắt giận dữ nhìn vào hai người
- Tôi xin cô thả Thiên An ra được không? Cô muốn tôi thế nào cũng được
- Thả con bé đó đừng có mơ,màn kịch hay còn đang ở phía sau, các người cứ chờ xem
Nhi lôi điện thoại từ trong túi ra gọi cho anh.Anh đang trong giờ họp không định nghe máy thì Nhi gửi cho anh ta một đoạn clip.Anh vừa mở ra vội vàng điện lại cho Nhi
- Cô muốn làm gì?
- Tôi cho anh 15 phút đến tòa nhà XX nếu không chắc anh cũng biết rồi đấy
Anh bỏ dở cuộc họp giữa chừng lấy xe phóng như điên trên đường.Nhìn thấy cô và Thiên An đang phải chịu đau đớn khiến trái tim anh không thể nào đau đớn hơn.Anh dừng xe ở trước cửa tòa nhà đó rồi phi thật nhanh lên trên,anh mở cửa sân thượng ra chạy thật nhanh vào
- Anh Dân /Chú Hiếu -Hai người họ nhìn thấy anh thì cảm giác mình đã an toàn không còn sợ nữa
- Anh đến nhanh hơn em tưởng đó,lâu lắm rồi không gặp
- Cô muốn làm gì họ?
- Chúng ta ngồi ôn lại chuyện cũ trước được không? Anh làm gì mà phải gấp gáp như vậy
- Cô có biết mình đang làm gì không hả? Có biết đây là hành động phạm pháp không? Bây giờ cô quay đầu lại vẫn còn kịp đó
- Quay đầu,anh muốn em quay đầu sao? Em đã không còn đường lui nữa rồi
- Cô điên thật rồi
- Đúng em điên rồi,điên từ khi anh vì cô ta mà bỏ em,điên từ lúc em không thể đứng trên sân khấu được nữa,hết lần này đến lần khác em tìm mọi cách để anh hướng về phía em nhưng anh hết lần này đến lần khác suốt ngày gọi tên cô ta ngay cả khi mất trí nhớ anh cũng đều gọi tên cô ta
- Đây cô cho là tình yêu sao? Đó là ép buộc
- Nhưng không sao em sắp có được anh rồi
- Được cô muốn gì cũng được hết chỉ cần thả hai người họ ra là được rồi
- Anh em cũng muốn có,hai kẻ đáng chết kia em cũng không bỏ qua.Chắc nó cũng sắp bắt đầu quay rồi đấy,một khi cái máy kia khởi động anh chỉ có thể chọn một,anh có một mình thôi nên sẽ không thể cứu được cả hai
- Cô...
Anh đi đến chỗ Thiên An và cô
- Hai người đừng sợ anh sẽ cứu được hai người,hãy tin ở anh
Chiếc máy đó bắt đầu khởi động,anh càng ngày càng thấy lo lắng hơn
- Anh! Em hiểu được tình cảm của anh dành cho em,những điều mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được.Em cảm ơn anh nhiều lắm như thế là đủ lắm rồi,em không thể quá đáng thêm được nữa,anh hãy cứu Thiên An đi,con bé còn rất nhỏ,nó đáng ra không phải chịu mấy chuyện như thế này,cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng phải luôn vui vẻ,hạnh phúc,không còn em bên cạnh,anh hãy tìm một người phụ nữ tốt hơn em,yêu thương Thiên An hơn em để có thể chăm sóc anh và bé thay em nhé!
- Em đừng nói nữa,cả hai người đều quan trọng với anh,anh sẽ không bỏ một trong hai đâu,anh sẽ tìm mọi cách cứu hai người,hãy tin tưởng ở anh
Anh nói và bắt đầu tìm cách cứu hai người họ lên
- Vô ích thôi,em đã từng nhìn thấy cái này rồi,anh có một mình không thể cứu được cả hai nghe em nói nè " Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp,được yêu anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em,có lẽ bằng đó việc em làm cho anh đủ rồi phải không? Em chỉ tiếc là chưa nấu cho anh bữa cơm còn đang dang dở này,đó có lẽ là điều mà em hối hận nhất "
- Đúng anh muốn ăn cơm của em,em đừng nói nữa,chúng ta về nhà,cả ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc như trước đây
- Không thể nữa rồi,anh mau cứu Thiên An đi con bé không chịu nổi nữa rồi coi như vì em anh làm việc cuối cùng này được không? -Nhìn một đứa bé phải chống chọi với cỗ máy này nó cứ xoay khiến con bé mệt mỏi, nó sắp không chịu được nữa rồi, anh vẫn đứng đó không biết nên làm gì
Anh biết nếu cứu cô thì cô sẽ hận anh nhiều lắm,còn Thiên An còn quá nhỏ để chịu đựng những điều này nhưng nếu anh cứu Thiên An sau này nó lớn lên sẽ bị ám ảnh,cô là người mà nó tin tưởng nhất nếu nó biết cô vì nó mà hi sinh thì anh không biết nó sẽ thế nào nữa
- Anh! Không còn nhiều thời gian nữa đâu,anh mau cứu con bé đi,anh lưỡng lự không biết phải làm như thế nào,cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định của mình,tim anh như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh
Cô nhắm mắt lại,nở nụ cười hạnh phúc,hạnh phúc của cô là có anh bên cạnh,hạnh phúc của cô chính là nhìn thấy những người mà mình yêu thương được hạnh phúc.Cô tưởng rằng mình đã không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa,cô được nhấc bổng lên không chung,người trước mặt cô không ai khác chính là Dương,cô nhìn Dương nở nụ cười
"Em vẫn ngốc như này nào,chết đến nơi rồi vẫn còn lo cho người khác "
Tình yêu nó làm con người ta quên mất đi mình là ai,mình vì ai mà sống,vì ai mà tồn tại,chỉ yêu thôi dù đó là tình yêu đơn phương đi chăng nữa thì nó cũng đã có một thời gian đẹp đẽ mà cả hai người từng có với nhau.Dương yêu cô một tình yêu thầm lặng.anh luôn ở bên giúp đỡ cô,bất cứ lúc nào cô cần,không phải vì trước đây anh làm những việc có lỗi với cô mới đối xử tốt với cô mà chính là xuất phát từ tình yêu lần đầu anh gặp cô.Người luôn bên cạnh cô là anh nhưng chưa một lần nào cô chịu nhìn về phía anh dù chỉ một lần ngay cả lúc anh thành công hay thất bại cô cũng chưa từng đến bên anh quan tâm anh như anh đã làm với cô nhưng anh chấp nhận vì anh yêu cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.