Chương 42
Mộc Y Huyết Tịch
26/10/2019
Cố Mạn Yên càng nhìn càng không thể chống đỡ nổi, hai chân cô mềm nhũn, nếu không có hai người kia, chắc cô đã ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
" Mạn Yên, đừng nhìn nữa". Tần Tuyết Phi nhìn cô đau lòng như vậy, bản thân cũng cảm thấy xót cho cô.
" đợi anh ta tỉnh dậy, chúng ta lại đến thăm anh ta, bây giờ em phải nghỉ ngơi, em không nghĩ cho em, em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng, đi thôi".
Cố Mạn Yên nhìn hai người gật đầu, cô đã làm khổ anh rồi, bây giờ cô không thể làm khổ luôn con hai người được, cô phải thật tốt để chăm sóc con hai người.
thật ra bọn họ không trở về phòng mà đi thẳng về nhà, cô đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cô cũng biết cô không thể, anh cũng đã có hôn thê cho mình, cô không thể ích kĩ bám lấy anh được.
Tần Tuyết Phi, Cao Chí Minh không thể không giúp đỡ cô, cô đã nhờ họ đưa cô đến nơi khác sinh sống, cô tránh mặt hết tất cả, tránh luôn cả Từ Uy, cô làm sao không nhìn ra cậu ấy đối với cô có sự khác thường, nhưng cô không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy được, cậu còn trẻ, tương lai lại sáng như vậy, không thể cứ dính lấy cô, cô không xứng, tốt nhất nhân lúc vẫn chưa sâu đậm nên dứt khoát từ đầu.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~
5 NĂM SAU.
" mama, cậu tiểu Uy ức hiếp con". Cố Tiểu Mạch uất ức ôm chặt lấy cô đang từ ngoài đi vào, Tiểu Mạch chính là đứa con cô đã mang thai trước kia, cô bé bây giờ đã được 5 tuổi, tuy còn bé nhưng Tiểu Mạch rất hiểu chuyện, chưa từng hỏi ba mình là ai.
" Tiểu Mạch ngoan, cậu tiểu Uy sao lại ức hiếp con". cô đưa tay xoa nhẹ đầu Tiểu Mạch, mỉm cười nhìn cô bé.
tiểu Uy, chính là cậu, Từ Uy, có lẽ bọn họ bên nhau quá lâu, cũng trở nên thân thiết, cô cũng coi cậu như em trai mình nên đã gọi cậu là tiểu Uy.
còn Từ Uy, có lẽ lúc đó tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, cũng như hiểu thế nào là yêu, lúc đầu cậu chỉ nghĩ mình bồng bột, nhưng cậu đã sai, cậu thực sự rất yêu cô, muốn cả đời này được chăm sóc cô, nhưng cô lại không thể chấp nhận cậu, lại chỉ xem cậu là đứa em trai, cậu lại không thể làm khác, đành chấp nhận làm một đứa em ngoan để được bên cạnh chăm soc cô cùng Tiểu Mạch.
" chị, là Tiểu Mạch không ngoan, là Tiểu Mạch ức hiếp em trai chị".
" Tiểu Mạch không có".
" chị còn nói không có, rõ ràng lúc nãy em nhìn thấy chị chọc chú ấy". Cao Thiên Chí, là con trai của Cao Chí Minh và Tần Tuyết Phi, bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận nhau, phải nói là Tần Tuyết Phi chấp nhận hắn mới đúng, đứa bé nhỏ hơn con gái cô một tuổi.
" Tiểu Mạch con lại chọc phá gì cậu con nữa vậy".
" còn không phải là chọc cậu nó không có ai yêu sao". Tần Tuyết Phi từ trong bếp đi ra, trên tay bưng thêm đĩa thức ăn sau đó đặt lên bàn.
" Mạn Yên, đừng nhìn nữa". Tần Tuyết Phi nhìn cô đau lòng như vậy, bản thân cũng cảm thấy xót cho cô.
" đợi anh ta tỉnh dậy, chúng ta lại đến thăm anh ta, bây giờ em phải nghỉ ngơi, em không nghĩ cho em, em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng, đi thôi".
Cố Mạn Yên nhìn hai người gật đầu, cô đã làm khổ anh rồi, bây giờ cô không thể làm khổ luôn con hai người được, cô phải thật tốt để chăm sóc con hai người.
thật ra bọn họ không trở về phòng mà đi thẳng về nhà, cô đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cô cũng biết cô không thể, anh cũng đã có hôn thê cho mình, cô không thể ích kĩ bám lấy anh được.
Tần Tuyết Phi, Cao Chí Minh không thể không giúp đỡ cô, cô đã nhờ họ đưa cô đến nơi khác sinh sống, cô tránh mặt hết tất cả, tránh luôn cả Từ Uy, cô làm sao không nhìn ra cậu ấy đối với cô có sự khác thường, nhưng cô không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy được, cậu còn trẻ, tương lai lại sáng như vậy, không thể cứ dính lấy cô, cô không xứng, tốt nhất nhân lúc vẫn chưa sâu đậm nên dứt khoát từ đầu.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~
5 NĂM SAU.
" mama, cậu tiểu Uy ức hiếp con". Cố Tiểu Mạch uất ức ôm chặt lấy cô đang từ ngoài đi vào, Tiểu Mạch chính là đứa con cô đã mang thai trước kia, cô bé bây giờ đã được 5 tuổi, tuy còn bé nhưng Tiểu Mạch rất hiểu chuyện, chưa từng hỏi ba mình là ai.
" Tiểu Mạch ngoan, cậu tiểu Uy sao lại ức hiếp con". cô đưa tay xoa nhẹ đầu Tiểu Mạch, mỉm cười nhìn cô bé.
tiểu Uy, chính là cậu, Từ Uy, có lẽ bọn họ bên nhau quá lâu, cũng trở nên thân thiết, cô cũng coi cậu như em trai mình nên đã gọi cậu là tiểu Uy.
còn Từ Uy, có lẽ lúc đó tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, cũng như hiểu thế nào là yêu, lúc đầu cậu chỉ nghĩ mình bồng bột, nhưng cậu đã sai, cậu thực sự rất yêu cô, muốn cả đời này được chăm sóc cô, nhưng cô lại không thể chấp nhận cậu, lại chỉ xem cậu là đứa em trai, cậu lại không thể làm khác, đành chấp nhận làm một đứa em ngoan để được bên cạnh chăm soc cô cùng Tiểu Mạch.
" chị, là Tiểu Mạch không ngoan, là Tiểu Mạch ức hiếp em trai chị".
" Tiểu Mạch không có".
" chị còn nói không có, rõ ràng lúc nãy em nhìn thấy chị chọc chú ấy". Cao Thiên Chí, là con trai của Cao Chí Minh và Tần Tuyết Phi, bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận nhau, phải nói là Tần Tuyết Phi chấp nhận hắn mới đúng, đứa bé nhỏ hơn con gái cô một tuổi.
" Tiểu Mạch con lại chọc phá gì cậu con nữa vậy".
" còn không phải là chọc cậu nó không có ai yêu sao". Tần Tuyết Phi từ trong bếp đi ra, trên tay bưng thêm đĩa thức ăn sau đó đặt lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.