Chương 46
Mộc Y Huyết Tịch
26/10/2019
Cố Mạn Yên thấy anh kéo mình vào nhà, thấy nhiều người nhìn như vậy cũng không dám lên tiếng, sau khi để anh kéo vào phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ, cô mới khó khăn mở miệng.
" chúng ta thực sự không thể".
" không thử sao biết không thể". Âu Cung Ngụy đưa mắt nhìn cô.
" tôi, nhưng tóm lại chúng ta không thể". tuy cô đã nhớ hết mọi chuyện, nhưng khiến anh tổn thương nhiều như vậy, cô sao còn tư cách ở lại bên cạnh anh chứ.
" Cố Mạn Yên, em khiến anh nhiều lần chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác, em định như vậy mà phủ sạch trách nhiệm sao". anh đưa tay xoay người cô lại đối diện với mình, giữ chặt cô không cho cô tránh né.
" em còn tư cách gì ở bên cạnh anh chứ, khiến anh chịu tổn thương nhiều như vậy, từ bỏ em, đừng nhớ em nữa có được không". Cố Mạn Yên đau khổ khóc lên, lâu lắm rồi cô mới khóc lớn như vậy trước mặt người khác.
" anh chính là cả đời này cũng không thể từ bỏ em được, Cố Mạn Yên em nghe cho rõ đây, em cả đời này phải chịu trách nhiệm với anh, em biết chưa hả". Âu Cung Ngụy giằng từng chữ với cô, muốn cô nghe thật rõ ràng.
" Cung Ngụy".
" Mạn Yên anh thực sự không thể từ bỏ em ra khỏi cuộc đời của anh được, em nghĩ em rời đi để anh hạnh phúc sao, em rời đi chính tự tay em phá hủy hạnh phúc của anh, phá hủy hạnh phúc của em mang đến cho anh, Mạn Yên đừng rời xa anh nữa có được không, em không cần anh, nhưng Tiểu Mạch cũng cần có cha, em định để Tiểu Mạch không có cha sống như vậy cả đời sao".
" Cung Ngụy em, em ". Cố Mạn Yên ấp úng nữa này cũng không nói được câu nào, anh thực sự nói rất đúng, con gái cô cũng không thể không có cha, tuy con bé không nói, nhưng cô biết nó rất muốn như những đứa trẻ khác, có mẹ có cha, huống cô cũng thể quên được anh, lâu như vậy cẫn không thể quên được.
" Mạn Yên". Âu Cung Ngụy thấy cô đã dần chấp nhận, không để cô chuẩn bị cúi người hôn lên môi cô, thuận tay ôm cô đẩy lên giường.
[ không cần kể mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi chứ ].
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
Cố Tiểu Mạch không chút buồn bực chạy lung tung khắp nhà, người giúp việc vui vui vẻ vẻ chơi đùa với con bé, bọn họ biết đứa trẻ này là ai càng vui vẻ hơn chơi đùa cùng nó.
Cố Tiểu Mạch dù gì cũng là đứa trẻ, có đồ ăn ngon, có người chơi đùa, liền quên mất mẹ của bị người khác đưa đi, còn bị ăn sạch sẽ.
~~~~~~~*~~~~~~~
tai nạn 5 năm trước của anh lý do tại sao lại xảy ra, chính là sau khi cô rời đi, đến khi anh sực tỉnh vội vàng đuổi theo cô, lúc băng qua đường không may lúc ấy xe tải mất tay lái va vào anh, Cố Mạn Yên vì sao phải nhận được điện thoại mới hay biết, bởi vì cô đã lên xe rời đi trước khi anh gặp tai nạn không lâu trước đó.
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~
THE END.
" chúng ta thực sự không thể".
" không thử sao biết không thể". Âu Cung Ngụy đưa mắt nhìn cô.
" tôi, nhưng tóm lại chúng ta không thể". tuy cô đã nhớ hết mọi chuyện, nhưng khiến anh tổn thương nhiều như vậy, cô sao còn tư cách ở lại bên cạnh anh chứ.
" Cố Mạn Yên, em khiến anh nhiều lần chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác, em định như vậy mà phủ sạch trách nhiệm sao". anh đưa tay xoay người cô lại đối diện với mình, giữ chặt cô không cho cô tránh né.
" em còn tư cách gì ở bên cạnh anh chứ, khiến anh chịu tổn thương nhiều như vậy, từ bỏ em, đừng nhớ em nữa có được không". Cố Mạn Yên đau khổ khóc lên, lâu lắm rồi cô mới khóc lớn như vậy trước mặt người khác.
" anh chính là cả đời này cũng không thể từ bỏ em được, Cố Mạn Yên em nghe cho rõ đây, em cả đời này phải chịu trách nhiệm với anh, em biết chưa hả". Âu Cung Ngụy giằng từng chữ với cô, muốn cô nghe thật rõ ràng.
" Cung Ngụy".
" Mạn Yên anh thực sự không thể từ bỏ em ra khỏi cuộc đời của anh được, em nghĩ em rời đi để anh hạnh phúc sao, em rời đi chính tự tay em phá hủy hạnh phúc của anh, phá hủy hạnh phúc của em mang đến cho anh, Mạn Yên đừng rời xa anh nữa có được không, em không cần anh, nhưng Tiểu Mạch cũng cần có cha, em định để Tiểu Mạch không có cha sống như vậy cả đời sao".
" Cung Ngụy em, em ". Cố Mạn Yên ấp úng nữa này cũng không nói được câu nào, anh thực sự nói rất đúng, con gái cô cũng không thể không có cha, tuy con bé không nói, nhưng cô biết nó rất muốn như những đứa trẻ khác, có mẹ có cha, huống cô cũng thể quên được anh, lâu như vậy cẫn không thể quên được.
" Mạn Yên". Âu Cung Ngụy thấy cô đã dần chấp nhận, không để cô chuẩn bị cúi người hôn lên môi cô, thuận tay ôm cô đẩy lên giường.
[ không cần kể mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi chứ ].
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
Cố Tiểu Mạch không chút buồn bực chạy lung tung khắp nhà, người giúp việc vui vui vẻ vẻ chơi đùa với con bé, bọn họ biết đứa trẻ này là ai càng vui vẻ hơn chơi đùa cùng nó.
Cố Tiểu Mạch dù gì cũng là đứa trẻ, có đồ ăn ngon, có người chơi đùa, liền quên mất mẹ của bị người khác đưa đi, còn bị ăn sạch sẽ.
~~~~~~~*~~~~~~~
tai nạn 5 năm trước của anh lý do tại sao lại xảy ra, chính là sau khi cô rời đi, đến khi anh sực tỉnh vội vàng đuổi theo cô, lúc băng qua đường không may lúc ấy xe tải mất tay lái va vào anh, Cố Mạn Yên vì sao phải nhận được điện thoại mới hay biết, bởi vì cô đã lên xe rời đi trước khi anh gặp tai nạn không lâu trước đó.
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.