Chương 69: "Chúng ta chia tay đi.”
Song Tử
24/01/2024
Một tuần sau…
Lâm Thiên Nhu và Tiểu Vũ đã xuất viện quay về nhà thuê, kể từ hôm đó Diệp Minh Tu cũng không xuất hiện nữa.
Cô chỉ cảm thấy đây chính là yên bình trước giông bão. Hiện tại cô không muốn chạy trốn, nếu Diệp Minh Tu muốn trả thù, cô sẽ để hắn trả thù…
Bởi vì, lần nhập viện lần này, bác sĩ đã phát hiện khối u ở tử cung…
Chỉ tiếc, cô không thể đi cùng Tiểu Vũ cả đời, vậy nên cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền trước khi chết để lo cho con trai mình.
Con người đứng trước cái chết đang tới gần dường như không còn e sợ bất cứ điều gì nữa.<code> Diệp Kỳ Phong được Hàn Tử Sâm nhớ lo liệu một hạng mục chuẩn bị về hình ảnh và âm thanh của lễ cưới. Buổi sáng, Diệp Kỳ Phong đến dinh thự Hàn gia để cho Thẩm Y Nhiên xem về bản thảo, hỏi ý kiến cô ấy để lễ cưới hoàn chỉnh nhất. Một video đề mô rất hoành tráng, Diệp Kỳ Phong vui vẻ nói: “Thẩm tiểu thư, ở đoạn này tôi muốn ghép hình khi bé của hai người, cô có ảnh ngày bé không, tôi đã có sẵn ảnh của Tử Sâm rồi.” Thẩm Y Nhiên gật đầu đồng ý, đi vào phòng lấy một quyển album ảnh, cô nhớ đến bức ảnh mặc váy hoa màu tím có vẻ hợp với bức ảnh mặc âu phục ngày bé của cô, nên đi về phía phòng Hàn Tử Sâm tìm bức ảnh anh đã lấy đi. Trong ngăn tủ bàn làm việc, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy tệp hồ sơ ghi tên cô bên ngoài, vừa lúc cô muốn mở ra xem bức ảnh mặc váy tím của cô rơi ra. Bên trong là hồ sơ của cô từ bé đến lớn, cả thông tin về vụ tai nạn năm đó, cô muốn mở ra xem thì nghe tiếng Diệp Kỳ Phong dưới lầu nói chuyện với Hàn Tử Sâm. Cô vội vàng đặt lại hồ sơ vào bên trong, lấy tấm ảnh đi xuống dưới lầu. Hàn Tử Sâm đang coi đề mô về lễ cưới cùng Diệp Kỳ Phong. Cô đưa bức ảnh về phía Diệp Kỳ Phong nói: “Tôi muốn trình chiếu bức ảnh này.” Đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm nhìn bức ảnh trên bàn. Diệp Kỳ Phong há hốc mồm khi nhìn thấy bức ảnh: “Thẩm tiểu thư, đây là cô sao, sao cô lại giống người đó của Cố Lệ Thần như vậy? Tôi từng thấy một bức tranh cậu ta vẽ một bé gái y hệt gương mặt này, chiếc váy này… ngay cả vòng tay này…” Hàn Tử Sâm giật lại bức ảnh: “Đủ rồi, cậu về trước đi.” Diệp Kỳ Phong không khỏi kinh ngạc: “Tử Sâm, Cố Lệ Thần đêm qua nói với tôi cậu ta đã gặp được cô ấy của cậu ấy, hai người đã nhận ra nhau… nên cậu ấy đang đeo đuổi người đó…vậy tại sao người đó lại giống Thẩm tiểu thư như vậy?” Toàn thân Hàn Tử Sâm thoát ra hơi lạnh, giọng nói phát ra như muốn mạng: “Đi về.” Diệp Kỳ Phong nghe giọng nói này liền run rẩy, đưa mắt nhìn Thẩm Y Nhiên đầy lo lắng, sau đó vội vàng rời đi. Khi phòng khách chỉ còn lại hai người, Hàn Tử Sâm nhàn nhạt liếc nhìn bức ảnh trên bàn, những gì Diệp Kỳ Phong vừa nói, hai người đã nhận ra nhau là thật sao? Giọng nói Thẩm Y Nhiên phá tan sự im lặng: “A Tử… anh biết về bức ảnh này đúng không?” Đôi môi mỏng của Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Ừ.” Lòng cô chợt thắt lại, lời nói của anh dường như càng khẳng định sự nghi ngờ của cô: “Và anh cũng đã biết từ khi anh nhìn thấy nó.” “Ừ.” - Câu trả lời của anh khiến cô cảm thấy hổn loạn. “Sao anh không nói với em?” - Thẩm Y Nhiên hỏi. “Tại sao anh phải nói?” - Anh đột nhiên giơ tay lên, ôm cô vào lòng ngực như tràn ngập sợ hãi: “Vậy còn em, em và Cố Lệ Thần đã nhận biết sao? Vì cái gì không nói ra? Em và hắn cùng lắm ngày bé ngắn ngủi một ngày gặp nhau mà thôi, còn bây giờ, em là của anh.” Giọng nói của anh đầy sự bình tĩnh, giống như chuyện này rất tầm thường. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi. Anh thậm chí còn biết… năm đó cô và Cố Lệ Thần chỉ gặp nhau một ngày, giống như anh biết tất cả từ rất lâu rồi. Anh dường như cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, ôm cô chặt hơn một chút, môi anh kề sát vào tai cô thì thầm: “Đừng nhớ đến ký ức đó nữa, em có anh chẳng phải là đủ rồi sao?” Không, dù cô đã nhớ ra Cố Lệ Thần, cũng nhận biết anh ta, nhưng cô chưa từng muốn có bất cứ liên quan nào với anh ta: “Giữa Cố Lệ Thần và em…” Cô vừa mở lời đã bị anh cắt ngang. “Đủ rồi, đừng nói nữa! Anh không muốn nghe chuyện gì xảy ra giữa em và Cố Lệ Thần.” - Anh ôm chặt cô vào lòng, không muốn nghe bất cứ lời nào của cô về người đàn ông khác. “A Tử…nghe em nói…nghe em nói…” “Anh đã nói rồi, anh không muốn nghe bất cứ điều gì về em và Cố Lệ Thần. Anh không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra giữa hai người khi ở trên núi, cũng không quan tâm vì cái gì em lại theo hắn ta ở bệnh viện. Nhưng kể từ bây giờ đừng liên quan đến hắn nữa, càng không được để hắn trong lòng, càng không được suy nghĩ về hắn.” Đây là cực hạn của sự nhượng bộ, chưa bao giờ Hàn Tử Sâm nghĩ tới, vì một người phụ nữ mà anh phải nhượng bộ tất cả. Thẩm Y Nhiên bị Hàn Tử Sâm siết chặt vào lòng cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng trái tim cô càng đau hơn. “A Tử… anh không tin em à?” - Thẩm Y Nhiên dùng hết sức ngẩng đầu lên để nhìn rõ người đàn ông cô yêu thương nhất. Anh không tin cô, hay không tin vào tình yêu của cô. “Điều đó không quan trọng.” - Hàn Tử Sâm cúi đầu, tấm mắt hai người đối diện nhau. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm đến mức cô không thể nhìn rõ. Tim cô chợt nhói lên, hóa ra anh không tin cô, những gì cô giải thích đối với anh đều không quan trọng. Nhưng cô không muốn trong tình yêu của hai người có vướng mắc trong lòng, cô muốn tình yêu của hai người là sự tin tưởng tuyệt đối. “A Tử…mối quan hệ giữa em và Cố Lệ Thần chỉ là…” Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì môi anh đã chạm vào môi cô một cách nặng nề, chặn hết mọi âm thanh từ cô. Anh cắn mút lấy môi cô, điên cuồng hút hết ngọt ngào của cô, cho đến cuối cùng, anh cắn môi trên của cô như một sự trừng phạt. “Không phải anh đã nói đừng nhắc đến mối quan hệ giữa em và hắn sao? Anh không quan tâm ngày xưa em và hắn xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn từ nay em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi.” Thẩm Y Nhiên cảm thấy môi mình rất nóng, hơi thở nóng ấm của anh phả lên gương mặt cô, nhưng dường như lòng cô thật lạnh lẽo. Cho nên… anh không quan tâm đến lời giải thích của cô, cũng là không tin cô, điều anh muốn chỉ là cô ở bên cạnh anh? “Vậy em nói em và Cố Lệ Thần đã nhận ra nhau từ ngày ở trên núi, khi anh ta kéo em từ vách đá lên, em đã nhớ ra anh ta thì anh có quan tâm không?” - Thẩm Y Nhiên nói. Không khí đột nhiên đóng băng… Hóa ra là cô đã nhớ ra Cố Lệ Thần từ lâu rồi và cô vẫn giấu anh? Sắc mặt của anh vô cùng xấu đi, sau đó là bật cười. “Ha ha… ha ha ha… hóa ra là đã nhận ra nhau từ lâu như vậy…” - Hàn Tử Sâm cười lớn. Tiếng cười của anh làm cô cảm thấy bất an, nó giống như đang đè nén điều gì đó, cũng giống như đang trút bỏ thứ gì đó, mang đến một cảm giác mâu thuẫn ngột ngạt. “A Tử, anh đừng cười nữa.” - Thẩm Y Nhiên hét lên. Tiếng cười của anh dừng lại, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên, nó không giống như tiếng cười vừa rồi, mà đây là một nụ cười phảng phất yếu ớt làm điên đảo chúng sinh: “Hai người đã nhận biết từ rất lâu? Đều không nói cho tôi biết? Hay… em muốn lén lút với hắn ta? Muốn qua lại với hắn ta để sống lại những kỷ niệm tuổi thơ của hai người?” “Không phải như anh nghĩ đâu. Em không nói vì cho rằng nó không quan trọng, em và Cố Lệ Thần…” “Thẩm Y Nhiên, em phản bội tôi vì Cố Lệ Thần à?” - Môi anh vẫn mỉm cười và ánh mắt nhìn cô thật sâu. Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh cho rằng em sẽ phản bội anh sao?” “Tôi không biết, cho nên tôi cần em nói cho tôi biết.” - Giọng nói anh lạnh lùng đến mức không thể tin được. Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình dường như ngày càng nặng trĩu… không ngừng rơi xuống. "A Tử, anh có tin em không?” - Cô cố gắng mở to đôi mắt đen láy, cố gắng nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Nếu anh tin tưởng cô, anh nên tin rằng người cô yêu duy nhất chỉ có anh. Nếu như anh tin tưởng cô, sự thật về bức ảnh kia cũng sẽ không giấu đi. Nhưng mà… kỳ thực anh không tin cô, Thẩm Y Nhiên cảm thấy toàn thân mình như ngâm trong nước đá. Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, anh tự nhủ bao nhiêu lần chính là phải tin vào cô. Nhưng khi cô và Cố Lệ Thần nhận biết từ lâu nhưng cô không nói với anh, còn cùng Cố Lệ Thần thân thiết, anh không biết mình có thể tin cô được mấy phần. Cảm giác này đơn giản là khủng khiếp. Thanh âm Thẩm Y Nhiên lại vang lên: "Nếu ngay cả anh cũng không tin em thì làm sao chúng ta có thể tiếp tục được? Cố Lệ Thần, anh ấy…” "Đủ rồi, tôi bảo cô nói nữa mà.” - Anh dùng tay tóm lấy cổ cô, bóp nghẹt giọng nói của cô: "Cho nên Cố Lệ Thần nhận biết cô, cho nên hắn liền muốn đeo đuổi cô? Hay là hai người sẽ tiếp tục cái ký ức kia?” Cố Lệ Thần, Cố Lệ Thần… phải chăng trong lòng của cô, Cố Lệ Thần giống như một vết hằn trong tim mà anh không bao giờ có thể xóa bỏ? Chiếc cổ mảnh khảnh của cô nằm trong ngón tay anh, chỉ cần anh dùng lực một chút, anh có thể trực tiếp bẻ gãy cổ của cô… nhưng hiện tại tay anh lại run rẩy. Cực kỳ run rẩy… Nếu như người khác chọc giận anh như vậy, anh sẽ hành động không chút do dự, nhưng người đó lại là Thẩm Y Nhiên, dường như chỉ cần cô bị thương cũng sẽ khiến tâm anh đau đớn. "A Tử, con biết thế nào là nhu nhược không? Chính là khi con hận người đó đến cực hạn, lại hận đến cuối cùng không nỡ làm bị thương cô ấy.” Thanh âm của cha anh lại vang lên bên tai anh. Đúng vậy… anh không nỡ…cực kỳ không nỡ… Cho dù cái tên Cố Lệ Thần từ miệng cô khiến anh toàn thân muốn giết người, nhưng anh vẫn không muốn làm tổn thương cô. Anh tưởng mình là người nắm quyền kiểm soát, nhưng đến hôm nay anh mới biết… người kiểm soát chính là cô. Cô kiểm soát mọi cảm xúc của anh, thậm chí là nắm giữ cả mạng sống của anh… Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu anh có chung số phận với cha của mình? Liệu một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ anh đi theo Cố Lệ Thần không? Anh sẽ không đạp vào vết xe đổ của cha mình! Nếu yêu một người thật sự đau đớn đến thế, như vậy hắn có thể… không muốn yêu nữa. Năm ngón tay đang ôm cổ Thẩm Y Nhiên buông ra, cô chật vật ngã xuống ngồi trên mặt đất, mãnh liệt ho khan, vừa rồi… cô chỉ cảm thấy dường như tâm tình của anh như là mất đi kiểm soát. "A Tử…” - Cô thốt ra với giọng hơi khàn và có chút khó khăn. Nhưng sau đó, giọng nói của anh khiến toàn thân cô trở nên lạnh buốt thấu xương, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm. "Chúng ta chia tay đi.” - Giọng nói lạnh lùng nói ra khiến máu trong cô như đông cứng lại. "Chia tay?” - Thẩm Y Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người trước mắt… "Ừ, tôi mệt mỏi.” - Anh bình tĩnh nhìn cô, hoàn toàn khác với ánh mắt trước kia. Đôi mắt từng dịu dàng dành cho cô bây giờ chỉ còn lại bóng tối không đáy. Như thể… thế giới của anh đã hoàn toàn bỏ rơi cô, không cho cô đến gần nữa. "Anh… mệt mỏi?” - Cô dường như chỉ lặp lại lời anh nói. "Đúng vậy, tôi mệt mỏi, cho nên mối quan hệ của chúng ta… kết thúc rồi.” - Anh nói. Quá mệt mỏi, yêu một người nếu khiến tinh thần quá mệt mỏi, khi nào cũng là nơm nớp lo sợ, quá run rẩy, do dự và bất an thì thà không yêu nữa là lựa chọn tốt nhất. Khi cha anh qua đời trước mặt anh, anh đã thề rằng kiếp này anh sẽ không bao giờ mất mạng vì một người phụ nữ phản bội như cha anh. Trước đó sẽ không, về sau cũng nhất định sẽ không! Thẩm Y Nhiên gần như cứng ngắc đứng dậy, rõ ràng anh đang ở ngay trước mặt cô, nhưng sao cô lại có cảm giác xa xôi như vậy? Đêm hôm qua, hai người còn dây dưa không dứt, cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng bây giờ.. lại giống lại sư trớ trêu vô cùng lớn… Chỉ một tuần nữa là đến ngày đám cưới… lại chia tay? Chỉ vì mệt mỏi nên muốn chia tay? Vậy mối quan hệ giữa cô và anh có ý nghĩa gì với anh? Hay là anh chỉ là luôn xem đó như một trò chơi, và cô chỉ là tự mình mắc kẹt vào đoạn tình cảm trong trò chơi của anh? "Nếu như… em nói em không muốn chia tay thì sao?” - Khi ở trong tù, sư tôn nghiêm của cô đã bị người khác chà đạp thành từng mảnh. Sau khi ra tù, anh đã giúp cô khôi phục lại sự tôn nghiêm từng chút một. Cô yêu anh… cô không muốn từ bỏ tình yêu của mình như vậy, cô muốn dùng toàn bộ tôn nghiêm cố gắng đến cuối cùng để ở lại bên anh. "Nhưng… tôi nghĩ tôi không yêu cô nữa.” - Anh nói với giọng cực kỳ lạnh lùng, sau đó lạnh lùng quay người rời đi không chút lưu luyến. Cô bị bỏ lại một mình, vẫn đứng đó ngơ ngác. Cái lạnh thấu xương lan tỏa khắp cơ thể cô, rõ ràng là một ngày của mùa hè tháng bảy, nhưng cô lại thấy lạnh khủng khiếp. Cô tưởng rằng mình đã tìm được người có thể cùng cô cùng nhau già đi nhưng cô không ngờ tình yêu mãnh liệt như vậy lại có thể dễ dàng chia tay như vậy. Chỉ cần một câu nói liền xong… Anh ta không muốn yêu nữa cho nên sẽ không yêu nữa? Nhưng cô lại bị mắc kẹt trong đoạn tình cảm này một cách nực cười… đối với anh, cô là gì? Những lời thề và hứa hẹn dường như văng vẳng bên tai cô, nhưng bây giờ nhìn lại, toàn bộ giống như một trò cười. Cô còn chưa thốt ra được, anh đừng lo bất cứ điều gì về Cố Lệ Thần, vì người cô yêu là anh, Cố Lệ Thần bất quá chỉ là một người bạn thuở nhỏ, không có chút quan trọng gì đối với mối quan hệ giữa hai người. Cô không nói ra chỉ để mang lại cho anh cảm giác an toàn hơn và không muốn anh khó chịu. Nhưng những lời giải thích này dường như đã trở nên vô nghĩa khi anh nói đến từ “chia tay”. Thẩm Y Nhiên khổ sở nhìn bức ảnh của cô ở trên bàn.., cô nhắm mắt lại, nhớ rõ ràng những gì anh từng nói, yêu cô, bảo vệ cô, bên cạnh cô cả đời…khi đó, thật dịu dàng và ngọt ngào. Cô rất muốn hét lên, rất muốn khóc… nhưng khóe mắt cô khô khóc… bây giờ cô thậm chí còn không thể khóc nữa?</code>
Lâm Thiên Nhu và Tiểu Vũ đã xuất viện quay về nhà thuê, kể từ hôm đó Diệp Minh Tu cũng không xuất hiện nữa.
Cô chỉ cảm thấy đây chính là yên bình trước giông bão. Hiện tại cô không muốn chạy trốn, nếu Diệp Minh Tu muốn trả thù, cô sẽ để hắn trả thù…
Bởi vì, lần nhập viện lần này, bác sĩ đã phát hiện khối u ở tử cung…
Chỉ tiếc, cô không thể đi cùng Tiểu Vũ cả đời, vậy nên cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền trước khi chết để lo cho con trai mình.
Con người đứng trước cái chết đang tới gần dường như không còn e sợ bất cứ điều gì nữa.<code> Diệp Kỳ Phong được Hàn Tử Sâm nhớ lo liệu một hạng mục chuẩn bị về hình ảnh và âm thanh của lễ cưới. Buổi sáng, Diệp Kỳ Phong đến dinh thự Hàn gia để cho Thẩm Y Nhiên xem về bản thảo, hỏi ý kiến cô ấy để lễ cưới hoàn chỉnh nhất. Một video đề mô rất hoành tráng, Diệp Kỳ Phong vui vẻ nói: “Thẩm tiểu thư, ở đoạn này tôi muốn ghép hình khi bé của hai người, cô có ảnh ngày bé không, tôi đã có sẵn ảnh của Tử Sâm rồi.” Thẩm Y Nhiên gật đầu đồng ý, đi vào phòng lấy một quyển album ảnh, cô nhớ đến bức ảnh mặc váy hoa màu tím có vẻ hợp với bức ảnh mặc âu phục ngày bé của cô, nên đi về phía phòng Hàn Tử Sâm tìm bức ảnh anh đã lấy đi. Trong ngăn tủ bàn làm việc, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy tệp hồ sơ ghi tên cô bên ngoài, vừa lúc cô muốn mở ra xem bức ảnh mặc váy tím của cô rơi ra. Bên trong là hồ sơ của cô từ bé đến lớn, cả thông tin về vụ tai nạn năm đó, cô muốn mở ra xem thì nghe tiếng Diệp Kỳ Phong dưới lầu nói chuyện với Hàn Tử Sâm. Cô vội vàng đặt lại hồ sơ vào bên trong, lấy tấm ảnh đi xuống dưới lầu. Hàn Tử Sâm đang coi đề mô về lễ cưới cùng Diệp Kỳ Phong. Cô đưa bức ảnh về phía Diệp Kỳ Phong nói: “Tôi muốn trình chiếu bức ảnh này.” Đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm nhìn bức ảnh trên bàn. Diệp Kỳ Phong há hốc mồm khi nhìn thấy bức ảnh: “Thẩm tiểu thư, đây là cô sao, sao cô lại giống người đó của Cố Lệ Thần như vậy? Tôi từng thấy một bức tranh cậu ta vẽ một bé gái y hệt gương mặt này, chiếc váy này… ngay cả vòng tay này…” Hàn Tử Sâm giật lại bức ảnh: “Đủ rồi, cậu về trước đi.” Diệp Kỳ Phong không khỏi kinh ngạc: “Tử Sâm, Cố Lệ Thần đêm qua nói với tôi cậu ta đã gặp được cô ấy của cậu ấy, hai người đã nhận ra nhau… nên cậu ấy đang đeo đuổi người đó…vậy tại sao người đó lại giống Thẩm tiểu thư như vậy?” Toàn thân Hàn Tử Sâm thoát ra hơi lạnh, giọng nói phát ra như muốn mạng: “Đi về.” Diệp Kỳ Phong nghe giọng nói này liền run rẩy, đưa mắt nhìn Thẩm Y Nhiên đầy lo lắng, sau đó vội vàng rời đi. Khi phòng khách chỉ còn lại hai người, Hàn Tử Sâm nhàn nhạt liếc nhìn bức ảnh trên bàn, những gì Diệp Kỳ Phong vừa nói, hai người đã nhận ra nhau là thật sao? Giọng nói Thẩm Y Nhiên phá tan sự im lặng: “A Tử… anh biết về bức ảnh này đúng không?” Đôi môi mỏng của Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Ừ.” Lòng cô chợt thắt lại, lời nói của anh dường như càng khẳng định sự nghi ngờ của cô: “Và anh cũng đã biết từ khi anh nhìn thấy nó.” “Ừ.” - Câu trả lời của anh khiến cô cảm thấy hổn loạn. “Sao anh không nói với em?” - Thẩm Y Nhiên hỏi. “Tại sao anh phải nói?” - Anh đột nhiên giơ tay lên, ôm cô vào lòng ngực như tràn ngập sợ hãi: “Vậy còn em, em và Cố Lệ Thần đã nhận biết sao? Vì cái gì không nói ra? Em và hắn cùng lắm ngày bé ngắn ngủi một ngày gặp nhau mà thôi, còn bây giờ, em là của anh.” Giọng nói của anh đầy sự bình tĩnh, giống như chuyện này rất tầm thường. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi. Anh thậm chí còn biết… năm đó cô và Cố Lệ Thần chỉ gặp nhau một ngày, giống như anh biết tất cả từ rất lâu rồi. Anh dường như cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc, ôm cô chặt hơn một chút, môi anh kề sát vào tai cô thì thầm: “Đừng nhớ đến ký ức đó nữa, em có anh chẳng phải là đủ rồi sao?” Không, dù cô đã nhớ ra Cố Lệ Thần, cũng nhận biết anh ta, nhưng cô chưa từng muốn có bất cứ liên quan nào với anh ta: “Giữa Cố Lệ Thần và em…” Cô vừa mở lời đã bị anh cắt ngang. “Đủ rồi, đừng nói nữa! Anh không muốn nghe chuyện gì xảy ra giữa em và Cố Lệ Thần.” - Anh ôm chặt cô vào lòng, không muốn nghe bất cứ lời nào của cô về người đàn ông khác. “A Tử…nghe em nói…nghe em nói…” “Anh đã nói rồi, anh không muốn nghe bất cứ điều gì về em và Cố Lệ Thần. Anh không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra giữa hai người khi ở trên núi, cũng không quan tâm vì cái gì em lại theo hắn ta ở bệnh viện. Nhưng kể từ bây giờ đừng liên quan đến hắn nữa, càng không được để hắn trong lòng, càng không được suy nghĩ về hắn.” Đây là cực hạn của sự nhượng bộ, chưa bao giờ Hàn Tử Sâm nghĩ tới, vì một người phụ nữ mà anh phải nhượng bộ tất cả. Thẩm Y Nhiên bị Hàn Tử Sâm siết chặt vào lòng cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng trái tim cô càng đau hơn. “A Tử… anh không tin em à?” - Thẩm Y Nhiên dùng hết sức ngẩng đầu lên để nhìn rõ người đàn ông cô yêu thương nhất. Anh không tin cô, hay không tin vào tình yêu của cô. “Điều đó không quan trọng.” - Hàn Tử Sâm cúi đầu, tấm mắt hai người đối diện nhau. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm đến mức cô không thể nhìn rõ. Tim cô chợt nhói lên, hóa ra anh không tin cô, những gì cô giải thích đối với anh đều không quan trọng. Nhưng cô không muốn trong tình yêu của hai người có vướng mắc trong lòng, cô muốn tình yêu của hai người là sự tin tưởng tuyệt đối. “A Tử…mối quan hệ giữa em và Cố Lệ Thần chỉ là…” Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì môi anh đã chạm vào môi cô một cách nặng nề, chặn hết mọi âm thanh từ cô. Anh cắn mút lấy môi cô, điên cuồng hút hết ngọt ngào của cô, cho đến cuối cùng, anh cắn môi trên của cô như một sự trừng phạt. “Không phải anh đã nói đừng nhắc đến mối quan hệ giữa em và hắn sao? Anh không quan tâm ngày xưa em và hắn xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn từ nay em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi.” Thẩm Y Nhiên cảm thấy môi mình rất nóng, hơi thở nóng ấm của anh phả lên gương mặt cô, nhưng dường như lòng cô thật lạnh lẽo. Cho nên… anh không quan tâm đến lời giải thích của cô, cũng là không tin cô, điều anh muốn chỉ là cô ở bên cạnh anh? “Vậy em nói em và Cố Lệ Thần đã nhận ra nhau từ ngày ở trên núi, khi anh ta kéo em từ vách đá lên, em đã nhớ ra anh ta thì anh có quan tâm không?” - Thẩm Y Nhiên nói. Không khí đột nhiên đóng băng… Hóa ra là cô đã nhớ ra Cố Lệ Thần từ lâu rồi và cô vẫn giấu anh? Sắc mặt của anh vô cùng xấu đi, sau đó là bật cười. “Ha ha… ha ha ha… hóa ra là đã nhận ra nhau từ lâu như vậy…” - Hàn Tử Sâm cười lớn. Tiếng cười của anh làm cô cảm thấy bất an, nó giống như đang đè nén điều gì đó, cũng giống như đang trút bỏ thứ gì đó, mang đến một cảm giác mâu thuẫn ngột ngạt. “A Tử, anh đừng cười nữa.” - Thẩm Y Nhiên hét lên. Tiếng cười của anh dừng lại, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên, nó không giống như tiếng cười vừa rồi, mà đây là một nụ cười phảng phất yếu ớt làm điên đảo chúng sinh: “Hai người đã nhận biết từ rất lâu? Đều không nói cho tôi biết? Hay… em muốn lén lút với hắn ta? Muốn qua lại với hắn ta để sống lại những kỷ niệm tuổi thơ của hai người?” “Không phải như anh nghĩ đâu. Em không nói vì cho rằng nó không quan trọng, em và Cố Lệ Thần…” “Thẩm Y Nhiên, em phản bội tôi vì Cố Lệ Thần à?” - Môi anh vẫn mỉm cười và ánh mắt nhìn cô thật sâu. Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh cho rằng em sẽ phản bội anh sao?” “Tôi không biết, cho nên tôi cần em nói cho tôi biết.” - Giọng nói anh lạnh lùng đến mức không thể tin được. Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình dường như ngày càng nặng trĩu… không ngừng rơi xuống. "A Tử, anh có tin em không?” - Cô cố gắng mở to đôi mắt đen láy, cố gắng nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Nếu anh tin tưởng cô, anh nên tin rằng người cô yêu duy nhất chỉ có anh. Nếu như anh tin tưởng cô, sự thật về bức ảnh kia cũng sẽ không giấu đi. Nhưng mà… kỳ thực anh không tin cô, Thẩm Y Nhiên cảm thấy toàn thân mình như ngâm trong nước đá. Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, anh tự nhủ bao nhiêu lần chính là phải tin vào cô. Nhưng khi cô và Cố Lệ Thần nhận biết từ lâu nhưng cô không nói với anh, còn cùng Cố Lệ Thần thân thiết, anh không biết mình có thể tin cô được mấy phần. Cảm giác này đơn giản là khủng khiếp. Thanh âm Thẩm Y Nhiên lại vang lên: "Nếu ngay cả anh cũng không tin em thì làm sao chúng ta có thể tiếp tục được? Cố Lệ Thần, anh ấy…” "Đủ rồi, tôi bảo cô nói nữa mà.” - Anh dùng tay tóm lấy cổ cô, bóp nghẹt giọng nói của cô: "Cho nên Cố Lệ Thần nhận biết cô, cho nên hắn liền muốn đeo đuổi cô? Hay là hai người sẽ tiếp tục cái ký ức kia?” Cố Lệ Thần, Cố Lệ Thần… phải chăng trong lòng của cô, Cố Lệ Thần giống như một vết hằn trong tim mà anh không bao giờ có thể xóa bỏ? Chiếc cổ mảnh khảnh của cô nằm trong ngón tay anh, chỉ cần anh dùng lực một chút, anh có thể trực tiếp bẻ gãy cổ của cô… nhưng hiện tại tay anh lại run rẩy. Cực kỳ run rẩy… Nếu như người khác chọc giận anh như vậy, anh sẽ hành động không chút do dự, nhưng người đó lại là Thẩm Y Nhiên, dường như chỉ cần cô bị thương cũng sẽ khiến tâm anh đau đớn. "A Tử, con biết thế nào là nhu nhược không? Chính là khi con hận người đó đến cực hạn, lại hận đến cuối cùng không nỡ làm bị thương cô ấy.” Thanh âm của cha anh lại vang lên bên tai anh. Đúng vậy… anh không nỡ…cực kỳ không nỡ… Cho dù cái tên Cố Lệ Thần từ miệng cô khiến anh toàn thân muốn giết người, nhưng anh vẫn không muốn làm tổn thương cô. Anh tưởng mình là người nắm quyền kiểm soát, nhưng đến hôm nay anh mới biết… người kiểm soát chính là cô. Cô kiểm soát mọi cảm xúc của anh, thậm chí là nắm giữ cả mạng sống của anh… Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu anh có chung số phận với cha của mình? Liệu một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ anh đi theo Cố Lệ Thần không? Anh sẽ không đạp vào vết xe đổ của cha mình! Nếu yêu một người thật sự đau đớn đến thế, như vậy hắn có thể… không muốn yêu nữa. Năm ngón tay đang ôm cổ Thẩm Y Nhiên buông ra, cô chật vật ngã xuống ngồi trên mặt đất, mãnh liệt ho khan, vừa rồi… cô chỉ cảm thấy dường như tâm tình của anh như là mất đi kiểm soát. "A Tử…” - Cô thốt ra với giọng hơi khàn và có chút khó khăn. Nhưng sau đó, giọng nói của anh khiến toàn thân cô trở nên lạnh buốt thấu xương, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm. "Chúng ta chia tay đi.” - Giọng nói lạnh lùng nói ra khiến máu trong cô như đông cứng lại. "Chia tay?” - Thẩm Y Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người trước mắt… "Ừ, tôi mệt mỏi.” - Anh bình tĩnh nhìn cô, hoàn toàn khác với ánh mắt trước kia. Đôi mắt từng dịu dàng dành cho cô bây giờ chỉ còn lại bóng tối không đáy. Như thể… thế giới của anh đã hoàn toàn bỏ rơi cô, không cho cô đến gần nữa. "Anh… mệt mỏi?” - Cô dường như chỉ lặp lại lời anh nói. "Đúng vậy, tôi mệt mỏi, cho nên mối quan hệ của chúng ta… kết thúc rồi.” - Anh nói. Quá mệt mỏi, yêu một người nếu khiến tinh thần quá mệt mỏi, khi nào cũng là nơm nớp lo sợ, quá run rẩy, do dự và bất an thì thà không yêu nữa là lựa chọn tốt nhất. Khi cha anh qua đời trước mặt anh, anh đã thề rằng kiếp này anh sẽ không bao giờ mất mạng vì một người phụ nữ phản bội như cha anh. Trước đó sẽ không, về sau cũng nhất định sẽ không! Thẩm Y Nhiên gần như cứng ngắc đứng dậy, rõ ràng anh đang ở ngay trước mặt cô, nhưng sao cô lại có cảm giác xa xôi như vậy? Đêm hôm qua, hai người còn dây dưa không dứt, cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng bây giờ.. lại giống lại sư trớ trêu vô cùng lớn… Chỉ một tuần nữa là đến ngày đám cưới… lại chia tay? Chỉ vì mệt mỏi nên muốn chia tay? Vậy mối quan hệ giữa cô và anh có ý nghĩa gì với anh? Hay là anh chỉ là luôn xem đó như một trò chơi, và cô chỉ là tự mình mắc kẹt vào đoạn tình cảm trong trò chơi của anh? "Nếu như… em nói em không muốn chia tay thì sao?” - Khi ở trong tù, sư tôn nghiêm của cô đã bị người khác chà đạp thành từng mảnh. Sau khi ra tù, anh đã giúp cô khôi phục lại sự tôn nghiêm từng chút một. Cô yêu anh… cô không muốn từ bỏ tình yêu của mình như vậy, cô muốn dùng toàn bộ tôn nghiêm cố gắng đến cuối cùng để ở lại bên anh. "Nhưng… tôi nghĩ tôi không yêu cô nữa.” - Anh nói với giọng cực kỳ lạnh lùng, sau đó lạnh lùng quay người rời đi không chút lưu luyến. Cô bị bỏ lại một mình, vẫn đứng đó ngơ ngác. Cái lạnh thấu xương lan tỏa khắp cơ thể cô, rõ ràng là một ngày của mùa hè tháng bảy, nhưng cô lại thấy lạnh khủng khiếp. Cô tưởng rằng mình đã tìm được người có thể cùng cô cùng nhau già đi nhưng cô không ngờ tình yêu mãnh liệt như vậy lại có thể dễ dàng chia tay như vậy. Chỉ cần một câu nói liền xong… Anh ta không muốn yêu nữa cho nên sẽ không yêu nữa? Nhưng cô lại bị mắc kẹt trong đoạn tình cảm này một cách nực cười… đối với anh, cô là gì? Những lời thề và hứa hẹn dường như văng vẳng bên tai cô, nhưng bây giờ nhìn lại, toàn bộ giống như một trò cười. Cô còn chưa thốt ra được, anh đừng lo bất cứ điều gì về Cố Lệ Thần, vì người cô yêu là anh, Cố Lệ Thần bất quá chỉ là một người bạn thuở nhỏ, không có chút quan trọng gì đối với mối quan hệ giữa hai người. Cô không nói ra chỉ để mang lại cho anh cảm giác an toàn hơn và không muốn anh khó chịu. Nhưng những lời giải thích này dường như đã trở nên vô nghĩa khi anh nói đến từ “chia tay”. Thẩm Y Nhiên khổ sở nhìn bức ảnh của cô ở trên bàn.., cô nhắm mắt lại, nhớ rõ ràng những gì anh từng nói, yêu cô, bảo vệ cô, bên cạnh cô cả đời…khi đó, thật dịu dàng và ngọt ngào. Cô rất muốn hét lên, rất muốn khóc… nhưng khóe mắt cô khô khóc… bây giờ cô thậm chí còn không thể khóc nữa?</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.