Chương 35: Nam Nhân Đột Nhập Lúc Nửa Đêm
Song Tử
08/01/2024
Thẩm Y Nhiên quay về đến nhà thuê thì trời đã tối đen như mực. Cô bước
vào nhà, kể từ trước đêm giao thừa cô rời đi đến hôm nay chỉ có mấy
ngày, nhưng cô dường như cảm thấy cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ bé, không khí lạnh lẽo, Thẩm Y Nhiên không khỏi cười khổ, từ giờ trở đi cô lại một mình.
Sẽ không có ai ở cùng cô, không có ai nói chuyện với cô trong đêm khuya và không còn ai mỉm cười gọi cô là A Nhiên tỷ.
Thẩm Y Nhiên đi tắm, sau đó liền đi dọn dẹp nhà cửa.
Hàn Tử Sâm dù ở đây cũng một thời gian ngắn, nhưng trong nhà có quá nhiều dấu vết của anh ta. Những thứ anh đã dùng qua như chén, đũa, khăn mặt, bàn chải đánh răng, giày dép quần áo anh từng mặc.
Cô gom lại tất cả, cuối cùng lại bỏ vào trong một cái thùng carton.
Tại sao cô lại không vứt đi, thật nực cười khi cô lại nhớ những ngày tháng bên cạnh A Tử.
Rõ ràng A Tử chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh do Hàn Tử Sâm tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dành cho A Tử là thật.
Cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh A Tử, như thể cuối cùng cô cũng không còn cô đơn nữa.
Thẩm Y Nhiên nhặt đôi găng tay đang đan dở ở đầu giường, cứ ngỡ qua năm cô sẽ hoàn thành nó cho A Tử đeo vào tay, nhưng hiện tại…
Sau đó Thẩm Y Nhiên ném tất cả vào trong thùng carton và dán kín băng dính lại rồi đặt vào góc nhà.
Từ giờ trở đi, cô sẽ lại sống một mình, A Tử chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Về đêm, cô không tắt đèn ngủ, bởi vì bóng tối sẽ khiến cô nhớ đến những ngày trong tù. Trước kia A Tử ở bên cạnh, cô không rõ đã ngưng bật đèn khi nào.
Một đêm, Thẩm Y Nhiên không ngủ được, nhắm mắt lại đều là gương mặt của Hàn Tử Sâm…
Sáng hôm sau Tần Giao Liên biết tin Thẩm Y Nhiên đã quay về nhà thuê liền chạy đến.
Sau khi hỏi thăm về chuyện đã xảy ra và sức khỏe hiện tại của Thẩm Y Nhiên, Tần Giao Liên không nhịn được liền hỏi: “A Tử thật sự là Hàn Tử Sâm sao?”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.
“Nhưng…tại sao hắn phải làm vậy?” - Tần Giao Liên không thể hiểu nổi.
“Đối với anh ta, đây chỉ là một trò chơi mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên cay đắng nói, khi cô chính tai nghe anh nói như vậy, cảm thấy toàn thân ngột ngạt không thể thở được.
A Tử, người đối với cô tốt như vậy, sưởi ấm đôi tay cho cô, chờ đợi cô, lặng lẽ lắng nghe cô kể khổ, tất cả điều đó chỉ là một trò chơi của anh ta, quá nực cười, cũng quá khủng khiếp.
“Trò chơi.” - Tần Giao Liên khó hiểu.
“Đúng vậy, những người giàu có cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi một trò chơi để giết thời gian.” - Thẩm Y Nhiên nhẹ giọng nói.
Tần Giao Liên nhất thời không biết phải an ủi Thẩm Y Nhiên ra sao, bởi vì cô biết bạn mình ghét nhất chính là lừa gạt.
Hàn Tử Sâm đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên nhìn Tần Giao Liên cười nhẹ: “Tớ không sao, tớ và anh ta hiện tại không còn quan hệ gì nữa, trò chơi này đã kết thúc. Vả lại tớ cũng không có thiệt hại cái gì, chỉ là sẽ sống một mình như trước kia thôi.”
Nhưng nụ cười của cô lại khiến Tần Giao Liên muốn khóc: “Y Nhiên, tớ dọn đến sống cùng cậu nhé.”
“Không, Giao Liên, tớ không muốn vì tớ mà cậu và gia đình cãi nhau.” - Thẩm Y lắc đầu: “Tớ biết cậu rất tốt với tớ, nhưng không cần đâu…”
Hai người tâm sự một trận cho đến khi Tần Giao Liên ra về, Thẩm Y Nhiên lại đối mặt với cô đơn.
Hết kỳ nghĩ, Thẩm Y Nhiên quay lại trạm vệ sinh làm việc, mọi thứ trở lại quỹ đạo cũ của nó. Đang quét rác bên người, một người đàn ông chạy nhào vào người cô, cô bị hất lùi mấy bước, suýt thì ngã xuống đất. Nhưng người kia lại nhanh chóng bỏ chạy mà không hề xin lỗi cô. Thẩm Y Nhiên cũng không nghĩ gì, đứng lên và tiếp tục làm việc.
Cho đén khi tan ca, cô thay quần áo đồng phục phát hiện trong một chiếc túi nhỏ của đồng phục có một chiếc lắc bạc. Cô không hiểu chiếc lắc này từ đâu ra, hôm nay cô làm ca đêm, lúc này ở trạm cũng không còn ai, Thẩm Y Nhiên cất nó vào túi, dự định ngày mai sẽ mang nó đăng ký tài sản thất lạc. Khi về đến nhà thuê, trong phòng tối đen như mực hoàn toàn yên tĩnh. Trước kia, khi cô làm ca đêm quay về, căn nhà vẫn sáng đèn, có A Tử đợi cô.
Còn bây giờ… Thẩm Y Nhiên mở đèn, nhìn căn phòng lạnh lẽo, không khỏi cười khổ một cái. Buổi tối, cô nằm trên giường, lấy vòng tay bạc ra xem. Kiểu dáng phổ biến cho trẻ con, cô nhớ lúc nhỏ hình như mình cũng có một cái. Cô chợt nhớ người đàn ông đụng vào cô, có lẽ là do anh ta làm rơi vào túi cô. Chiếc vòng tay bạc này giá trị không cao, không biết anh ta có quay lại lấy nó không, nhưng cô cũng không nghĩ gì, ngày mai cứ đăng ký trả lại là xong. Mà ở một khách sạn khác, người đàn ông đụng trúng Thẩm Y Nhiên lúc chiều đang bị một nhóm người thẩm vấn với vết thương khắp nơi.
“Ông chủ, tôi thật sự không biết vòng tay mà ngài nói tới. Tôi…tôi có nhìn thấy nó và tiện tay nhét vào túi, tôi cũng không hiểu vì sao bây giờ lại không có.”
- Người đàn ông máu me đầy mặt quỳ dưới chân Cố Lệ Thần cầu xin. Trên ghế sô pha, Cố Lệ Thần tao nhã ngồi đó, khuôn mặt đẹp ma mị lạnh như băng: “Vòng tay của tôi đâu? Ta mặc kệ ngươi muốn gì, nhưng tôi phải lấy lại nó. Nếu như thực sự không thể mang nó về, thì tay của ngươi cũng không còn cần nữa.” Người đàn ông run rẩy, chợt nhớ ra cái gì đó vội nói: “Nhớ rồi, tôi nhớ rồi… chiếc vòng có lẽ đã bị người khác nhặt được… lúc tôi chay đi có đụng phải một công nhân quét rác ở ngoài đường, có thể nó đã bị rơi ra lúc đó.” Cận vệ đưa mắt nhìn Cố Lệ Thần. “Tra, tìm công nhân vệ sinh mà hắn ta nhắc tới.”
- Cố Lệ Thần lạnh lùng nói, chiếc vòng tay đó là niềm an ủi duy nhất của anh trong mấy năm nay, dù thế nào anh cũng phải tìm lại. Anh có một dự cảm, nếu mất đi kỉ vật này, có thể cả đời này anh đều sẽ không tìm thấy người kia. Nữa đêm, Thẩm Y Nhiên không hiểu vì sao giật mình tình giấc căn phòng vẫn sáng đèn như lúc cô ngủ.. Cô đưa tay tìm điện thoại trên giường, đã ba giờ sáng, cô có thể ngủ thêm một chút nữa. Đang định nhắm mắt lại, Thẩm Y Nhiên cả kinh, lập tức bật dậy, cặp mắt đen láy trợn tròn, trên mặt hiện ra một tia khó tin. Một người đàn ông đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong căn nhà cho thuê, nghịch chiếc vòng bạc mà hôm nay cô mang về. Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông kia giống như một bức tranh, đẹp nhất là đôi mắt phượng, khóe mắt hơi nhếch lên, khi nhìn người khác, trong mắt chứa đựng một loại lạnh lùng xa cách. Người đàn ông này có thật sự tồn tại hay không? Hay… là cô đang nằm mơ? “Tỉnh.”
- Giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Thẩm Y Nhiên bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đây không phải là giấc mơ, đây là sự thật! “Anh… anh là ai? Tại sao nửa đêm lại ở trong nhà tôi?” -
Thẩm Y Nhiên kiềm chế không hét lên, cố gắng lén lút lấy điện thoại trong tay, cô sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát khi người kia không chú ý. Nhưng còn chưa chạm vào điện thoại thì giọng nói người kia lại vang lên: “Nếu cô muốn dùng điện thoại để gọi cảnh sát thì không cần thiết. Nếu tôi muốn chạm vào cô thì tôi đã làm khi cô đang ngủ rồi.” Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ, hắn ta nhìn ra ý đồ của cô: “Anh muốn làm gì?” “Chiếc vòng này là của tôi.”
- Cố Lệ Thần nói, đứng dậy và bước về phía chiếc giường nơi Thẩm Y Nhiên đang ngồi: “Nhưng hôm nay nó đã bị đánh cắp.” “Không phải tôi, khi tôi nhìn thấy nó nó đã bị rơi trong túi đồng phục của tôi.”
- Thẩm Y Nhiên vội giải thích. “Tôi biết không phải cô.”
- Cố Lệ Thần nói: “Nếu là cô, hiện tại cô cũng sẽ không còn tốt ngồi ở đây.” Thẩm Y Nhiên cắn răng, người đàn ông này lại có thể vào nhà cô mà cô lại không hề hay biết, trên người hắn ta toát ra sự lạnh lẽo và nguy hiểm. Khi hắn đến gần cô hơn, cô nhận ra quần áo trên người hắn ta đều là của những thương hiệu nổi tiếng và không hề rẻ tiền, người đàn ông này không phải là người bình thường. Hơn nữa, chiếc đồng hồ trên tay hắn ta có giá trị lớn hơn, nhưng hắn ta lại đột nhập vào nhà của cô vào ban đêm để tìm kiếm một chiếc vòng tay rẻ tiền. Hắn chắc chắn là một kẻ không đơn giản, hắn có thể biết được vòng tay ở chỗ của cô, tìm được nhà của cô, xông vào không một tiếng động chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối. “Cô đã nhặt được vòng tay của tôi, cô muốn được thưởng cái gì? Chỉ cần không quá phận, tôi đều có thể cho cô.”
- Cố Lệ Thần cúi đầu và nhìn vào Thẩm Y Nhiên. Vốn dĩ Cố Lệ Thần có thể cầm chiếc vòng tay và rời đi ngay nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, hắn liền ở lại trong phòng này. Hắn muốn nhìn xem đôi mắt của cô gái này. Khi cô mở mắt ra, đó là một đôi mắt đen láy và trong suốt, lông mi cong vút, rất quyến rũ. Thẩm Y Nhiên không biết người đàn ông này là ai, nhưng anh ta dường như có tính khí thật giống Hàn Tử Sâm. Còn cô, cô căn bản không có khả năng chọc phải loại người này. “Nó vừa lúc rơi vào túi của tôi, cũng không tính là tôi nhặt được, anh không cần thưởng cho tôi đâu.”
- Thẩm Y Nhiên đáp. Cố Lệ Thần nhướng mày, anh không ngờ rằng một cô gái sống trong một căn nhà nhỏ như vậy lại là làm công việc vệ sinh, quét rác lại có thể từ chối lợi ích mà anh muốn đưa cho cô. “Ngay cả khi phần thưởng của tôi có thể làn thay đổi cuộc sống của cô, cô cũng không muốn sao?”
- Cố Lệ Thần hỏi. Thẩm Y Nhiên không khỏi nhớ đến những lời nói mà Hàn Tử Sâm đã nói với cô, hai người này thật là giống nhau, dường như đều có thể dễ dàng thay đổi cuộc sống của người khác. Nhưng cuộc sống của cô, cô không muốn bị người khác thay đổi hay điều khiển, cô muốn nắm giữ nó trong tay mình. “Không cần, chiếc vòng này đã trở về với nguyên chủ, tôi cũng không có làm gì cả.”
- Thẩm Y Nhiên đáp. Sắc mặt Cố Lệ Thần tối sầm, anh hơi cúi người xuống, mặt anh gần như sát mặt cô, đôi mắt phượng như đang dò xét cô. Thẩm Y Nhiên vô thức nắm lấy chăn bông đang đắp trên người và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm của Cố Lệ Thần mới vang lên: “Cô nói như vậy vì là muốn nhiều hơn đúng không?” Cô ngây ra một chút rồi nói: “Tôi không có năng lực như vậy, cũng không muốn cái gì nhiều hơn, tôi cũng không biết anh là ai. Anh đã lấy được vòng tay của mình rồi, có thể rời đi rồi. Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi làm, còn muốn ngủ thêm hai giờ nữa.” Anh từ từ đứng thẳng lên, nhìn chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc rồi lại nhìn gương mặt của cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Tôi là Cố Lệ Thần, vậy đi, rồi cô sẽ biết tôi là ai.” Tất nhiên Thẩm Y Nhiên đã từng nghe nói đến cái tên Cố Lệ Thần. Thái tử ngành giải trí, Cố gia dường như nắm trong tay quyền kiểm soát nhiều ngành công nghiệp lớn nhỏ trong làng giải trí, thậm chí có người còn đồn rằng nếu Cố Lệ Thần muốn ai nổi tiếng thì người đó liền nổi tiếng, còn ngược lại, hắn muốn ai lụi tàn, người đó sẽ không thể đứng lên trong làng giải trí được trong suốt cuộc đời. Hơn nữa còn có tình đồn anh ta thay bạn gái như thay áo, nhưng anh ta quen bạn gái nào liền đưa người đó lên rất cao, nhưng một khi đã chia tay thì lại gọn gàng và nhanh chóng, thấm chí còn có thể nói là máu lạnh. Thẩm Y Nhiên lại không bao giờ nghĩ rằng một người như Cố Lệ Thần lại đột nhập vào căn nhà thuê của mình vào nửa đêm chỉ để tìm lại một chiếc vòng tay rẻ tiền? Dường như chiếc vòng tay bạc này rất quan trọng với anh ta.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ bé, không khí lạnh lẽo, Thẩm Y Nhiên không khỏi cười khổ, từ giờ trở đi cô lại một mình.
Sẽ không có ai ở cùng cô, không có ai nói chuyện với cô trong đêm khuya và không còn ai mỉm cười gọi cô là A Nhiên tỷ.
Thẩm Y Nhiên đi tắm, sau đó liền đi dọn dẹp nhà cửa.
Hàn Tử Sâm dù ở đây cũng một thời gian ngắn, nhưng trong nhà có quá nhiều dấu vết của anh ta. Những thứ anh đã dùng qua như chén, đũa, khăn mặt, bàn chải đánh răng, giày dép quần áo anh từng mặc.
Cô gom lại tất cả, cuối cùng lại bỏ vào trong một cái thùng carton.
Tại sao cô lại không vứt đi, thật nực cười khi cô lại nhớ những ngày tháng bên cạnh A Tử.
Rõ ràng A Tử chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh do Hàn Tử Sâm tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dành cho A Tử là thật.
Cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh A Tử, như thể cuối cùng cô cũng không còn cô đơn nữa.
Thẩm Y Nhiên nhặt đôi găng tay đang đan dở ở đầu giường, cứ ngỡ qua năm cô sẽ hoàn thành nó cho A Tử đeo vào tay, nhưng hiện tại…
Sau đó Thẩm Y Nhiên ném tất cả vào trong thùng carton và dán kín băng dính lại rồi đặt vào góc nhà.
Từ giờ trở đi, cô sẽ lại sống một mình, A Tử chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Về đêm, cô không tắt đèn ngủ, bởi vì bóng tối sẽ khiến cô nhớ đến những ngày trong tù. Trước kia A Tử ở bên cạnh, cô không rõ đã ngưng bật đèn khi nào.
Một đêm, Thẩm Y Nhiên không ngủ được, nhắm mắt lại đều là gương mặt của Hàn Tử Sâm…
Sáng hôm sau Tần Giao Liên biết tin Thẩm Y Nhiên đã quay về nhà thuê liền chạy đến.
Sau khi hỏi thăm về chuyện đã xảy ra và sức khỏe hiện tại của Thẩm Y Nhiên, Tần Giao Liên không nhịn được liền hỏi: “A Tử thật sự là Hàn Tử Sâm sao?”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.
“Nhưng…tại sao hắn phải làm vậy?” - Tần Giao Liên không thể hiểu nổi.
“Đối với anh ta, đây chỉ là một trò chơi mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên cay đắng nói, khi cô chính tai nghe anh nói như vậy, cảm thấy toàn thân ngột ngạt không thể thở được.
A Tử, người đối với cô tốt như vậy, sưởi ấm đôi tay cho cô, chờ đợi cô, lặng lẽ lắng nghe cô kể khổ, tất cả điều đó chỉ là một trò chơi của anh ta, quá nực cười, cũng quá khủng khiếp.
“Trò chơi.” - Tần Giao Liên khó hiểu.
“Đúng vậy, những người giàu có cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi một trò chơi để giết thời gian.” - Thẩm Y Nhiên nhẹ giọng nói.
Tần Giao Liên nhất thời không biết phải an ủi Thẩm Y Nhiên ra sao, bởi vì cô biết bạn mình ghét nhất chính là lừa gạt.
Hàn Tử Sâm đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên nhìn Tần Giao Liên cười nhẹ: “Tớ không sao, tớ và anh ta hiện tại không còn quan hệ gì nữa, trò chơi này đã kết thúc. Vả lại tớ cũng không có thiệt hại cái gì, chỉ là sẽ sống một mình như trước kia thôi.”
Nhưng nụ cười của cô lại khiến Tần Giao Liên muốn khóc: “Y Nhiên, tớ dọn đến sống cùng cậu nhé.”
“Không, Giao Liên, tớ không muốn vì tớ mà cậu và gia đình cãi nhau.” - Thẩm Y lắc đầu: “Tớ biết cậu rất tốt với tớ, nhưng không cần đâu…”
Hai người tâm sự một trận cho đến khi Tần Giao Liên ra về, Thẩm Y Nhiên lại đối mặt với cô đơn.
Hết kỳ nghĩ, Thẩm Y Nhiên quay lại trạm vệ sinh làm việc, mọi thứ trở lại quỹ đạo cũ của nó. Đang quét rác bên người, một người đàn ông chạy nhào vào người cô, cô bị hất lùi mấy bước, suýt thì ngã xuống đất. Nhưng người kia lại nhanh chóng bỏ chạy mà không hề xin lỗi cô. Thẩm Y Nhiên cũng không nghĩ gì, đứng lên và tiếp tục làm việc.
Cho đén khi tan ca, cô thay quần áo đồng phục phát hiện trong một chiếc túi nhỏ của đồng phục có một chiếc lắc bạc. Cô không hiểu chiếc lắc này từ đâu ra, hôm nay cô làm ca đêm, lúc này ở trạm cũng không còn ai, Thẩm Y Nhiên cất nó vào túi, dự định ngày mai sẽ mang nó đăng ký tài sản thất lạc. Khi về đến nhà thuê, trong phòng tối đen như mực hoàn toàn yên tĩnh. Trước kia, khi cô làm ca đêm quay về, căn nhà vẫn sáng đèn, có A Tử đợi cô.
Còn bây giờ… Thẩm Y Nhiên mở đèn, nhìn căn phòng lạnh lẽo, không khỏi cười khổ một cái. Buổi tối, cô nằm trên giường, lấy vòng tay bạc ra xem. Kiểu dáng phổ biến cho trẻ con, cô nhớ lúc nhỏ hình như mình cũng có một cái. Cô chợt nhớ người đàn ông đụng vào cô, có lẽ là do anh ta làm rơi vào túi cô. Chiếc vòng tay bạc này giá trị không cao, không biết anh ta có quay lại lấy nó không, nhưng cô cũng không nghĩ gì, ngày mai cứ đăng ký trả lại là xong. Mà ở một khách sạn khác, người đàn ông đụng trúng Thẩm Y Nhiên lúc chiều đang bị một nhóm người thẩm vấn với vết thương khắp nơi.
“Ông chủ, tôi thật sự không biết vòng tay mà ngài nói tới. Tôi…tôi có nhìn thấy nó và tiện tay nhét vào túi, tôi cũng không hiểu vì sao bây giờ lại không có.”
- Người đàn ông máu me đầy mặt quỳ dưới chân Cố Lệ Thần cầu xin. Trên ghế sô pha, Cố Lệ Thần tao nhã ngồi đó, khuôn mặt đẹp ma mị lạnh như băng: “Vòng tay của tôi đâu? Ta mặc kệ ngươi muốn gì, nhưng tôi phải lấy lại nó. Nếu như thực sự không thể mang nó về, thì tay của ngươi cũng không còn cần nữa.” Người đàn ông run rẩy, chợt nhớ ra cái gì đó vội nói: “Nhớ rồi, tôi nhớ rồi… chiếc vòng có lẽ đã bị người khác nhặt được… lúc tôi chay đi có đụng phải một công nhân quét rác ở ngoài đường, có thể nó đã bị rơi ra lúc đó.” Cận vệ đưa mắt nhìn Cố Lệ Thần. “Tra, tìm công nhân vệ sinh mà hắn ta nhắc tới.”
- Cố Lệ Thần lạnh lùng nói, chiếc vòng tay đó là niềm an ủi duy nhất của anh trong mấy năm nay, dù thế nào anh cũng phải tìm lại. Anh có một dự cảm, nếu mất đi kỉ vật này, có thể cả đời này anh đều sẽ không tìm thấy người kia. Nữa đêm, Thẩm Y Nhiên không hiểu vì sao giật mình tình giấc căn phòng vẫn sáng đèn như lúc cô ngủ.. Cô đưa tay tìm điện thoại trên giường, đã ba giờ sáng, cô có thể ngủ thêm một chút nữa. Đang định nhắm mắt lại, Thẩm Y Nhiên cả kinh, lập tức bật dậy, cặp mắt đen láy trợn tròn, trên mặt hiện ra một tia khó tin. Một người đàn ông đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong căn nhà cho thuê, nghịch chiếc vòng bạc mà hôm nay cô mang về. Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông kia giống như một bức tranh, đẹp nhất là đôi mắt phượng, khóe mắt hơi nhếch lên, khi nhìn người khác, trong mắt chứa đựng một loại lạnh lùng xa cách. Người đàn ông này có thật sự tồn tại hay không? Hay… là cô đang nằm mơ? “Tỉnh.”
- Giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Thẩm Y Nhiên bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đây không phải là giấc mơ, đây là sự thật! “Anh… anh là ai? Tại sao nửa đêm lại ở trong nhà tôi?” -
Thẩm Y Nhiên kiềm chế không hét lên, cố gắng lén lút lấy điện thoại trong tay, cô sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát khi người kia không chú ý. Nhưng còn chưa chạm vào điện thoại thì giọng nói người kia lại vang lên: “Nếu cô muốn dùng điện thoại để gọi cảnh sát thì không cần thiết. Nếu tôi muốn chạm vào cô thì tôi đã làm khi cô đang ngủ rồi.” Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ, hắn ta nhìn ra ý đồ của cô: “Anh muốn làm gì?” “Chiếc vòng này là của tôi.”
- Cố Lệ Thần nói, đứng dậy và bước về phía chiếc giường nơi Thẩm Y Nhiên đang ngồi: “Nhưng hôm nay nó đã bị đánh cắp.” “Không phải tôi, khi tôi nhìn thấy nó nó đã bị rơi trong túi đồng phục của tôi.”
- Thẩm Y Nhiên vội giải thích. “Tôi biết không phải cô.”
- Cố Lệ Thần nói: “Nếu là cô, hiện tại cô cũng sẽ không còn tốt ngồi ở đây.” Thẩm Y Nhiên cắn răng, người đàn ông này lại có thể vào nhà cô mà cô lại không hề hay biết, trên người hắn ta toát ra sự lạnh lẽo và nguy hiểm. Khi hắn đến gần cô hơn, cô nhận ra quần áo trên người hắn ta đều là của những thương hiệu nổi tiếng và không hề rẻ tiền, người đàn ông này không phải là người bình thường. Hơn nữa, chiếc đồng hồ trên tay hắn ta có giá trị lớn hơn, nhưng hắn ta lại đột nhập vào nhà của cô vào ban đêm để tìm kiếm một chiếc vòng tay rẻ tiền. Hắn chắc chắn là một kẻ không đơn giản, hắn có thể biết được vòng tay ở chỗ của cô, tìm được nhà của cô, xông vào không một tiếng động chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối. “Cô đã nhặt được vòng tay của tôi, cô muốn được thưởng cái gì? Chỉ cần không quá phận, tôi đều có thể cho cô.”
- Cố Lệ Thần cúi đầu và nhìn vào Thẩm Y Nhiên. Vốn dĩ Cố Lệ Thần có thể cầm chiếc vòng tay và rời đi ngay nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, hắn liền ở lại trong phòng này. Hắn muốn nhìn xem đôi mắt của cô gái này. Khi cô mở mắt ra, đó là một đôi mắt đen láy và trong suốt, lông mi cong vút, rất quyến rũ. Thẩm Y Nhiên không biết người đàn ông này là ai, nhưng anh ta dường như có tính khí thật giống Hàn Tử Sâm. Còn cô, cô căn bản không có khả năng chọc phải loại người này. “Nó vừa lúc rơi vào túi của tôi, cũng không tính là tôi nhặt được, anh không cần thưởng cho tôi đâu.”
- Thẩm Y Nhiên đáp. Cố Lệ Thần nhướng mày, anh không ngờ rằng một cô gái sống trong một căn nhà nhỏ như vậy lại là làm công việc vệ sinh, quét rác lại có thể từ chối lợi ích mà anh muốn đưa cho cô. “Ngay cả khi phần thưởng của tôi có thể làn thay đổi cuộc sống của cô, cô cũng không muốn sao?”
- Cố Lệ Thần hỏi. Thẩm Y Nhiên không khỏi nhớ đến những lời nói mà Hàn Tử Sâm đã nói với cô, hai người này thật là giống nhau, dường như đều có thể dễ dàng thay đổi cuộc sống của người khác. Nhưng cuộc sống của cô, cô không muốn bị người khác thay đổi hay điều khiển, cô muốn nắm giữ nó trong tay mình. “Không cần, chiếc vòng này đã trở về với nguyên chủ, tôi cũng không có làm gì cả.”
- Thẩm Y Nhiên đáp. Sắc mặt Cố Lệ Thần tối sầm, anh hơi cúi người xuống, mặt anh gần như sát mặt cô, đôi mắt phượng như đang dò xét cô. Thẩm Y Nhiên vô thức nắm lấy chăn bông đang đắp trên người và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm của Cố Lệ Thần mới vang lên: “Cô nói như vậy vì là muốn nhiều hơn đúng không?” Cô ngây ra một chút rồi nói: “Tôi không có năng lực như vậy, cũng không muốn cái gì nhiều hơn, tôi cũng không biết anh là ai. Anh đã lấy được vòng tay của mình rồi, có thể rời đi rồi. Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi làm, còn muốn ngủ thêm hai giờ nữa.” Anh từ từ đứng thẳng lên, nhìn chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc rồi lại nhìn gương mặt của cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Tôi là Cố Lệ Thần, vậy đi, rồi cô sẽ biết tôi là ai.” Tất nhiên Thẩm Y Nhiên đã từng nghe nói đến cái tên Cố Lệ Thần. Thái tử ngành giải trí, Cố gia dường như nắm trong tay quyền kiểm soát nhiều ngành công nghiệp lớn nhỏ trong làng giải trí, thậm chí có người còn đồn rằng nếu Cố Lệ Thần muốn ai nổi tiếng thì người đó liền nổi tiếng, còn ngược lại, hắn muốn ai lụi tàn, người đó sẽ không thể đứng lên trong làng giải trí được trong suốt cuộc đời. Hơn nữa còn có tình đồn anh ta thay bạn gái như thay áo, nhưng anh ta quen bạn gái nào liền đưa người đó lên rất cao, nhưng một khi đã chia tay thì lại gọn gàng và nhanh chóng, thấm chí còn có thể nói là máu lạnh. Thẩm Y Nhiên lại không bao giờ nghĩ rằng một người như Cố Lệ Thần lại đột nhập vào căn nhà thuê của mình vào nửa đêm chỉ để tìm lại một chiếc vòng tay rẻ tiền? Dường như chiếc vòng tay bạc này rất quan trọng với anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.