Chương 116: Ngoại Truyện 9: Bảo Bối Của Cố Lệ Thần
Song Tử
19/05/2024
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, giống như người bên trong không mở cửa, người bên ngoài sẽ ngay lập tức phá cửa vào.
Cố Lệ Thần xoa xoa mi tâm, nhìn hai mắt Hàn Thiên Từ đỏ hoe, không biết phải nói cái gì, quay đầu đi về phía cửa bấm nút mở.
Hàn Tử Sâm đạp cửa đi vào, nhìn thấy trên người Cố Lệ Thần chiếc áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, ánh mắt đào hoa của anh long lên sự nguy hiểm.
Anh đi vào từng phòng mở ra, cho đến phòng ngủ của Cố Lệ Thần, bên trong Tiểu Từ đang ngồi ôm gối trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, khóc nức nở.
Trong lòng Hàn Tử Sâm thắt lại, con gái bảo bối của anh lại bị tên khốn Cố Lệ Thần khi dễ.
“Tử Sâm, tôi sẽ giải thích.” - Cố Lệ Thần bước đến nói.
Hàn Tử Sâm quay lưng, toàn thân phát hỏa, bàn tay run lên, siết lại, vung lên và đấm mạnh về phía Cố Lệ Thần.
“Thằng khốn nạn, cậu bao nhiêu tuổi, con gái tôi bao nhiêu tuổi, đồ cầm thú.” - Hàn Tử Sâm gầm lên.
Cố Lệ Thần bị đấm mạnh đến choáng váng cộng thêm vẫn còn ngà say nên ngã lăn xuống đất.
Hàn Tử Sâm cúi đầu, bàn tay thon dài lạnh lẽo đặt lên cổ Cố Lệ Thần siết mạnh lôi kéo: “Tôi sẽ giết cậu, Cố Lệ Thần.”
Tiểu Từ ở bên trong nghe tiếng động lớn liền chạy ra ngoài, nhìn thấy baba đang bóp cổ chú Cố ép lên bức tường với ánh mắt đầy dữ tợn.
Còn chú Cố, một chút giãy dụa cũng không có.
“Baba… buông chú Cố ra.” - Hàn Thiên Từ vội chạy đến, cố gắng gỡ tay Hàn Tử Sâm khỏi cổ Cố Lệ Thần, hoảng sợ nói: “Baba… chú Cố sẽ chết mất… baba, bọn con chưa có xảy ra cái gì cả.”
Nghe Hàn Thiên Từ nói vậy, sự tức giận của Hàn Tử Sâm tăng hơn: “Cố Lệ Thần, cậu đã làm gì con gái tôi.”
Cố Lệ Thần bật cười nhìn về phía Hàn Thiên Từ: “Quản chặt con gái của cậu, đừng để con bé cọc đi tìm trâu. Tôi say, nữ nhân đến tận phòng, dù có là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Hàn Thiên Từ nghe vậy, lùi lại một bước, cắn môi muốn bật máu.
“Cố Lệ Thần, chú nói là lời thật lòng?”
Cố Lệ Thần hừ lạnh, không nhìn Hàn Thiên Từ nữa, ngửa đầu lên nhắm mắt lại: “Đi đi, ta không muốn nhìn thấy con nữa.”
Hàn Thiên Từ nhìn chằm chằm Cố Lệ Thần, toàn thân cứng ngắc, muốn rời đi cũng không thể bước đi.
Mất tất cả.
Mất tình yêu đầu đời.
Mất luôn cả chú Cố.
Bàn tay Hàn Tử Sâm có chút nóng, anh nheo mắt nhìn trên cổ tay, một dòng nước trong suốt nóng hổi lén lút rơi xuống.
Buông tay ra khỏi cổ Cố Lệ Thần, Hàn Tử Sâm cởi áo khoác ra, chùm Hàn Thiên Tử lại, bế con bé ra xe, ra lệnh cho vệ sĩ đưa Tiểu Từ về dinh thự Hàn gia.
Hàn Tử Sâm quay đầu lại, bước vào căn hộ của Cố Lệ Thần.
Lúc này, Cố Lệ Thần vẫn ngồi tựa vào tường, không nhúc nhích khỏi vị trí cũ mà gục mặt xuống.
Hàn Tử Sâm híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng thảm hại này: “Thật sự yêu thích Tiểu Từ?”
Cố Lệ Thần có chút kinh ngạc khi Hàn Tử Sâm quay lại, ngước mắt nhìn Hàn Tử Sâm không đáp.
“Tử Sâm, có muốn uống rượu không?” - Cố Lệ Thần đứng lên, đi về phía quầy bar, lấy hai ly thủy tinh, rót vào.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Hàn Tử Sâm vẫn không thay đổi theo thời gian, đi đến ngồi đối diện Cố Lệ Thần.
Cố Lệ Thần uống cạn rượu trong ly, lại rót thêm một ly uống cạn.
“Tử Sâm, cậu bây giờ có phải rất hạnh phúc không, là một kẻ chiến thắng trong cuộc sống này.” - Cố Lệ Thần bật cười: “Tôi mừng cho cậu.”
Hàn Tử Sâm liếc nhìn Cố Lệ Thần, dù là cười, nhưng ánh mắt đỏ bừng, một tay chống lấy đầu, ngón tay chen vào mái tóc, giọng nói đầy run lên.
“Tôi từng yêu Y Nhiên, dù là từ bỏ nhưng tình cảm tôi vẫn dành cho cô ấy.” - Cố Lệ Thần nói.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm híp lại đầy nguy hiểm.
“Tôi ngỡ cả đời này sẽ ôm tình cảm đó mà không thể mở lòng với bất cứ cô gái nào, nhưng cuối cùng từ khi nào Tiểu Từ đã bước vào trái tim tôi.” - Cố Lệ Thần rót thêm một ly, lại uống cạn: “Thật sự là cầm thú, Tiểu Từ chỉ là một cô bé, vậy mà tôi đã không thể khống chế tình cảm của mình dành cho con bé, đó là tình cảm người đàn ông dành cho người phụ nữ, không phải là chú dành cho cháu gái.”
Hàn Tử Sâm nhấm nháp ly rượu, hắn đã không còn yêu thích vợ anh, điều đó cũng không tệ.
“Cố Lệ Thần, chính cậu cũng nhìn thấy Tiểu Từ chỉ là một đứa trẻ nên quên chuyện này đi, tôi cũng không nghĩ đến việc cậu làm con rể của tôi.” - Hàn Tử Sâm uống cạn rượu trong ly rồi nói tiếp: “Tôi sẽ cho Tiểu Từ đi du học.”
Cố Lệ Thần lắc đầu: “Đừng, Tiểu Từ không thích đi học, đừng ép con bé.”
Ai có thể hiểu Hàn Thiên Từ hơn Cố Lệ Thần, Tiểu Từ không thích đi học, chỉ thích vui chơi chạy nhảy, sau đó làm một con sâu lúa, an an nhiên nhiên hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Vậy nên Cố Lệ Thần chọn cách rời khỏi Nam thành, để Hàn Thiên Từ ở lại Nam thành cùng gia đình và ước mơ của cô, khoảng cách và thời gian có lẽ sẽ khiến Hàn Thiên Từ bình tâm lại và nhanh chóng quên đi một người chú từng tồn tại trong ký ức.<code> Một thời gian sau. Hàn Thiên Từ ngồi trong phòng trang điểm, hôm nay cô có tên trong đề cử giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất. Bộ phim Thiên Sơn Vĩ Ái đúng như dự đoán, được đề cử vào bộ phim xuất sắc nhất và Hàn Thiên Từ cũng vụt lên thành sao hạng A. “Tiểu Từ, theo tin nội bộ thì ảnh hậu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về em rồi.” - quản lý Từ vừa xem lịch trình vừa đắc ý nói. Hàn Thiên Từ cười cười: “Chị Từ, chuyện đó chuẩn bị xong chưa?” Quản lý Từ thở dài gật đầu: “Xong rồi, em suy nghĩ kỹ chưa?” Hàn Thiên Từ gật đầu: “Em đã quyết định rồi.” Đúng như quản lý Từ nói, ảnh hậu năm nay chính là Hàn Thiên Từ. Khi đi lên lãnh cúp, Hàn Thiên Từ mỉm cười ngọt ngào nhìn vào ống kính: “Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đạo diễn và các đồng nghiệp đã giúp đỡ, cảm ơn các Fan luôn ủng hộ tôi. Hôm nay tôi có một chuyện muốn tuyên bố, hôm nay tôi quyết định sẽ giải nghệ và kết hôn, tôi chọn lui về làm hậu phương của anh ấy, rất mong mọi người ủng hộ cho Thiên Từ.” Thông tin ảnh hậu giải nghệ và kết hôn nổ đùng đùng trên các mặt báo, làm nổ tung tin tức ở Nam thành. Mà bên kia nam nhân là chồng tương lai của ái nữ Hàn gia chính là Diệp thiếu, con trai duy nhất của Diệp gia, thừa hưởng khối tài sản không thua kém Hàn gia ở Nam thành. Cả hai gia đình đều thế lực, hai đứa trẻ là thanh mai trúc mã, không ai có chút nghi ngờ nào. Tin tức về hôn lễ thế kỷ giữa hai thế lực lớn của hai thành phố khiến dân chúng đồng loạt chúc mừng, cả Hàn gia và Diệp gia đều không hề phủ nhận. Tại phòng SVIP của một quán bar lớn nhất Nam thành. Hàn Thiên Từ lắc mạnh một chai rượu trước khi khui, khiến nó bắn bọt tung tóe khắp nơi. Lâm Thiên Vũ trầm ngâm ngồi một bên, gương mặt sau khi tiếp nhận Diệp gia đã trở nên thâm trầm khó đoán, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía cô gái mặc chiếc váy màu đen gợi cảm trước mặt. “Nghịch ngợm.” - Lâm Thiên Vũ kéo Hàn Thiên Từ lại, lấy khăn giấy lau những vết rượu bắn trên người cô. Hàn Thiên Từ cười cười: “Anh Thiên Vũ, dạy em uống rượu đi, em đã đủ tuổi uống rượu rồi… ai cũng xem em là trẻ con cả.” Lâm Thiên Vũ búng vào trán cô: “Thẩm a di đã dặn dò, không cho em uống rượu.” Hàn Thiên Từ bĩu môi: “Mẹ em cũng không phải mẹ anh, anh sao phải sợ mẹ em chứ?’ “Không phải chúng ta sắp kết hôn sao? Mẹ em sẽ trở thành mẹ của anh thôi.” - Lâm Thiên Vũ đốt một điếu thuốc, nhả ra một ít khói trắng. Hàn Thiên Từ ôm bụng cười ha hả: “Lâm Thiên Vũ, anh định cưới em thật à?” Lâm Thiên Vũ tất nhiên biết rõ ràng nội tình, con nhóc Tiểu Từ muốn dùng anh để kích thích ai đó. Nhưng ai bảo anh cưng chiều Tiểu Từ, mặc sức cùng cô kết hợp màn này. “Đừng đùa nữa, nói đi mục đích gọi anh đến đây?” - Lâm Thiên Vũ rót thêm một ly rượu đỏ uống cạn: “Tiểu Từ, dùng cách này kích thích người đó, anh nghĩ không phải cách hay đâu.” Hàn Thiên Từ uống ly nước trái cây của mình: “Vậy em phải làm sao đây?” “Lão già hồ ly đó muốn trốn em, em liền đi lấy chồng, xem lão già chết tiệt đó có chịu quay về không.” - Hàn Thiên Từ cắn răng: “Nếu tên chết tiệt đó còn không chịu quay về, em…em…” Lâm Thiên Vũ cười lạnh, ánh mắt trêu chọc: “Em sẽ bày ra cách khác chứ gì?” Hàn Thiên Từ bị nói trúng tim đen xấu hổ cắn nát ống hút trong miệng: “Anh vẫn chưa kể em nghe, vì sao anh lại đồng ý tiếp nhận Diệp gia.” Lâm Thiên Vũ nhìn về nơi xa xăm, khói thuốc phủ quanh gương mặt đẹp trai ma mị, ngày càng mang theo đường nét của Diệp Minh Tu: “Ba anh… ông ấy cũng không còn sống bao lâu nữa… ông ấy bị ung thư phổi.” Hàn Thiên Từ có chút hoảng hốt: “Mẹ anh… dì ấy thế nào rồi?” “Ừm, cả em cũng nhận ra phải không?” - Lâm Thiên Vũ cười khổ: “Mẹ anh hiện tại đã dọn đến Diệp gia ở Nam thành, chăm sóc ba anh rồi. Những chuyện trước kia, cũng nên cho nó trôi đi… chỉ là khi mẹ anh chấp nhận quay đầu nhìn lại, có vẻ hơi muộn.” Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Không muộn đâu anh Thiên Vũ, một người có thể chờ đợi sự tha thứ hơn mười năm. Cho dù là… ừm… dù thế nào khi nhận được sự tha thứ, chính là đã mãn nguyện.” Vì tình yêu, thời gian không còn phải là vấn đề. Dù Diệp Minh Tu thật sự không thể vượt qua số trời, nhưng ông đã nhận được sự tha thứ của người ông ấy yêu duy nhất trong cuộc đời này, chính là mãn nguyện nhất, dù là cái chết… cũng mãn nguyện. Nhắc đến chuyện của Diệp Minh Tu, lòng của Lâm Thiên Vũ có chút nặng lòng. Nếu anh và mẹ có thể sớm hơn một chút tha thứ cho người cha đó, có lẽ thời gian của ba người họ sẽ nhiều hơn một chút. Lâm Thiên Vũ uống có chút say, khi đến là lái mô tô đến, cho nên lúc này không thể lái mô tô về trong tình trạng này được. Trợ lý của anh nhanh chóng đến đón Lâm Thiên Vũ. “Hàn tiểu thư, cô lên xe đi, tôi đưa cô về.” - Trợ lý nói. Hàn Thiên Từ còn chưa muốn về, cô cầm chìa khóa chiếc mô tô của Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Không cần, anh đưa anh ấy về đi, tôi tự về được.” Vị trợ lý cũng không nói quá nhiều, nhanh chóng lên xe đưa ông chủ đi về trước. Hàn Thiên Từ rời khỏi quán bar mới phát hiện trời đã có chút khuya, bên ngoài gió lạnh. “Cố tổng, hợp tác lần này, xin ngài chiếu cố.” - Giọng nói xa lạ phía sau lưng vang lên rất rõ ràng. Hàn Thiên Từ không để tâm lắm, muốn bước đi về phía bãi xe. “Được, thời gian không còn sớm nữa, tôi sẽ cho người đưa giám đốc Bạch về nhà.” - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hàn Thiên Từ dừng chân lại. “Cố tổng, hôm nay chúng ta trước lạ sau quen, có thể mời tôi về nhà, chúng ta uống thêm một ly nữa được không?” - Cô gái xinh đẹp với bộ váy công sở bó sát nói với chất giọng đầy quyến rũ. Cố Lệ Thần liếc nhìn vị giám đốc trẻ đẹp đang ra sức câu dẫn, đang định từ chối, lại nghe tiếng giày cao gót đi về phía mình, liếc nhìn thân ảnh nhỏ bé, đôi mắt phượng đẹp đẽ lạnh lẽo lướt qua, đôi môi cong lên nhìn cô gái quyến rũ trước mắt. “Đã vậy… mời giám đốc Bạch cùng tôi uống thêm một ly tâm tình.” - Cố Lệ Thần bước đến, mở cửa xe. Cô gái kia sung sướng lên xe, ai nói Cố Lệ Thần không gần nữ sắc, chỉ vài ba câu câu dẫn, người đàn ông đẹp trai không tuổi này đã nằm trong lòng tay của cô ta. Hàn Thiên Từ cắn môi đi tới ngăn cản Cố Lệ Thần bước lên xe phái sau. “Cố Lệ Thần.” - Hàn Thiên Từ gầm lên. Cố Lệ Thần nhắm mắt lại, hít một hơi, đôi mắt trở nên lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Từ: “Thì ra là Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp.” Hàn Thiên Từ mở cửa xe, nắm lấy cổ tay nữ nhân trong xe kéo ra, đẩy mạnh cô ta ngã chỏng chơ dưới nền đất. “A…” - Cô ta gào lên đau đớn, đáng thương nhìn Cố Lệ Thần. Nhưng người đàn ông này xem mọi thứ như không có gì, hành động thô lỗ của cô gái kia cũng không phản cảm mà có tức giận nào. “Cô…” Người phụ nữ kia còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Thiên Từ đã cảnh cáo: “Tôi là con gái bảo bối của Hàn Tử Sâm, cô khôn hồn thì cút khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không… đừng bao giờ nghĩ đến có thể tồn tại ở Nam thành.” Nghe đến cái tên Hàn Tử Sâm, cô ta mới nhớ tin tức gần đây, gương mặt này… đúng là Hàn Thiên Từ. Vậy nên… muốn sống yên ổn chính là nhanh chóng bỏ chạy. Cố Lệ Thần nhìn cũng không nhìn nữ nhân kia chật vật bỏ chạy ra sao, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thiên Từ trước mặt. Cô bé năm nào càng ngày càng xinh đẹp, gương mặt ngày càng quyến rũ, dù anh ở xa, vẫn cho người mỗi ngày chụp hình cô gửi đến, nhưng lúc này, đứng trước mặt, mới nhìn thấy được tất cả sự xinh đẹp của cô. “Nếu con không đuổi cô ta đi, chú thật sự sẽ đưa cô ta về nhà?” - Hàn Thiên Từ nghiến răng nghiến lợi. Cố Lệ Thần trầm mặc không đáp. “Chát.” Gương mặt Cố Lệ Thần đẩy sang một bên, bắt đầu ửng đỏ. Bàn tay Hàn Thiên Từ rát buốt, ánh mắt hung hăng nhìn Cố Lệ Thần: “Chú là đồ khốn, uổng công tôi chờ chú, chú cứ như vậy ra ngoài phong lưu phóng đãng.” Hàn Thiên Từ lao đến đấm vào ngực Cố Lệ Thần: “Cố Lệ Thần, tôi muốn ghét chú nhưng không ghét chú được, tôi không thể quên được chú, tôi không thể không yêu chú được.” Cố Lệ Thần siết chặt bàn tay. “Cố Lệ Thần, chú quá tệ. Tại sao chú không dám đối diện với tình cảm của mình, tại sao chỉ có một mình tôi cố gắng và chờ đợi. Cố Lệ Thần, lão già chết tiệt, chú có biết bên ngoài có bao nhiêu tiểu soái ca tán tỉnh tôi không hả?” “Chú nói đi, chú nói chú không thích tôi… tôi sẽ…sẽ tìm các anh chàng trẻ tuổi đẹp trai…ưm…ưm..” Hàn Thiên Từ đang mắng, bờ môi liền bị một bờ môi khác chặn lại. Cô mở to mắt nhìn người đang hôn mình, dùng hết sức lực đẩy mạnh ra. “Ai cho phép chú hôn tôi, khốn kiếp, chú hôn bao nhiêu phụ nữ còn muốn hôn tôi… chú là cái gì của tôi mà hôn tôi.” Cố Lệ Thần nắm lấy cổ tay Hàn Thiên Từ, kéo cô ôm chầm vào lòng ngực: “Tiểu Từ, tôi nhớ em.” Toàn thân Hàn Thiên Từ đầy mùi rượu khiến Cố Lệ Thần nghĩ cô say đến mất đi lý trí. “Chú Cố, lạnh.” - Hàn Thiên Từ co rút vào người Cố Lệ Thần, mỉm cười tinh quái. Cố Lệ Thần cởi áo khoác, trùm lên cơ thể nhỏ bé của cô, ôm thật chặt vào lòng. “Chú Cố, chúng ta về nhà thôi.” “Ừm.” Cố Lệ Thần bế Hàn Thiên Từ ngồi lên xe, cô tựa vào ngực Cố Lệ Thần giả vờ nhắm mắt lại. “Cố tổng, ngài muốn đi đâu?” Cố Lệ Thần nhìn Hàn Thiên Từ đã ngủ trong lòng ngực vô cùng yên bình. “Về Cố gia.” </code>
Cố Lệ Thần xoa xoa mi tâm, nhìn hai mắt Hàn Thiên Từ đỏ hoe, không biết phải nói cái gì, quay đầu đi về phía cửa bấm nút mở.
Hàn Tử Sâm đạp cửa đi vào, nhìn thấy trên người Cố Lệ Thần chiếc áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, ánh mắt đào hoa của anh long lên sự nguy hiểm.
Anh đi vào từng phòng mở ra, cho đến phòng ngủ của Cố Lệ Thần, bên trong Tiểu Từ đang ngồi ôm gối trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, khóc nức nở.
Trong lòng Hàn Tử Sâm thắt lại, con gái bảo bối của anh lại bị tên khốn Cố Lệ Thần khi dễ.
“Tử Sâm, tôi sẽ giải thích.” - Cố Lệ Thần bước đến nói.
Hàn Tử Sâm quay lưng, toàn thân phát hỏa, bàn tay run lên, siết lại, vung lên và đấm mạnh về phía Cố Lệ Thần.
“Thằng khốn nạn, cậu bao nhiêu tuổi, con gái tôi bao nhiêu tuổi, đồ cầm thú.” - Hàn Tử Sâm gầm lên.
Cố Lệ Thần bị đấm mạnh đến choáng váng cộng thêm vẫn còn ngà say nên ngã lăn xuống đất.
Hàn Tử Sâm cúi đầu, bàn tay thon dài lạnh lẽo đặt lên cổ Cố Lệ Thần siết mạnh lôi kéo: “Tôi sẽ giết cậu, Cố Lệ Thần.”
Tiểu Từ ở bên trong nghe tiếng động lớn liền chạy ra ngoài, nhìn thấy baba đang bóp cổ chú Cố ép lên bức tường với ánh mắt đầy dữ tợn.
Còn chú Cố, một chút giãy dụa cũng không có.
“Baba… buông chú Cố ra.” - Hàn Thiên Từ vội chạy đến, cố gắng gỡ tay Hàn Tử Sâm khỏi cổ Cố Lệ Thần, hoảng sợ nói: “Baba… chú Cố sẽ chết mất… baba, bọn con chưa có xảy ra cái gì cả.”
Nghe Hàn Thiên Từ nói vậy, sự tức giận của Hàn Tử Sâm tăng hơn: “Cố Lệ Thần, cậu đã làm gì con gái tôi.”
Cố Lệ Thần bật cười nhìn về phía Hàn Thiên Từ: “Quản chặt con gái của cậu, đừng để con bé cọc đi tìm trâu. Tôi say, nữ nhân đến tận phòng, dù có là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Hàn Thiên Từ nghe vậy, lùi lại một bước, cắn môi muốn bật máu.
“Cố Lệ Thần, chú nói là lời thật lòng?”
Cố Lệ Thần hừ lạnh, không nhìn Hàn Thiên Từ nữa, ngửa đầu lên nhắm mắt lại: “Đi đi, ta không muốn nhìn thấy con nữa.”
Hàn Thiên Từ nhìn chằm chằm Cố Lệ Thần, toàn thân cứng ngắc, muốn rời đi cũng không thể bước đi.
Mất tất cả.
Mất tình yêu đầu đời.
Mất luôn cả chú Cố.
Bàn tay Hàn Tử Sâm có chút nóng, anh nheo mắt nhìn trên cổ tay, một dòng nước trong suốt nóng hổi lén lút rơi xuống.
Buông tay ra khỏi cổ Cố Lệ Thần, Hàn Tử Sâm cởi áo khoác ra, chùm Hàn Thiên Tử lại, bế con bé ra xe, ra lệnh cho vệ sĩ đưa Tiểu Từ về dinh thự Hàn gia.
Hàn Tử Sâm quay đầu lại, bước vào căn hộ của Cố Lệ Thần.
Lúc này, Cố Lệ Thần vẫn ngồi tựa vào tường, không nhúc nhích khỏi vị trí cũ mà gục mặt xuống.
Hàn Tử Sâm híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng thảm hại này: “Thật sự yêu thích Tiểu Từ?”
Cố Lệ Thần có chút kinh ngạc khi Hàn Tử Sâm quay lại, ngước mắt nhìn Hàn Tử Sâm không đáp.
“Tử Sâm, có muốn uống rượu không?” - Cố Lệ Thần đứng lên, đi về phía quầy bar, lấy hai ly thủy tinh, rót vào.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Hàn Tử Sâm vẫn không thay đổi theo thời gian, đi đến ngồi đối diện Cố Lệ Thần.
Cố Lệ Thần uống cạn rượu trong ly, lại rót thêm một ly uống cạn.
“Tử Sâm, cậu bây giờ có phải rất hạnh phúc không, là một kẻ chiến thắng trong cuộc sống này.” - Cố Lệ Thần bật cười: “Tôi mừng cho cậu.”
Hàn Tử Sâm liếc nhìn Cố Lệ Thần, dù là cười, nhưng ánh mắt đỏ bừng, một tay chống lấy đầu, ngón tay chen vào mái tóc, giọng nói đầy run lên.
“Tôi từng yêu Y Nhiên, dù là từ bỏ nhưng tình cảm tôi vẫn dành cho cô ấy.” - Cố Lệ Thần nói.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm híp lại đầy nguy hiểm.
“Tôi ngỡ cả đời này sẽ ôm tình cảm đó mà không thể mở lòng với bất cứ cô gái nào, nhưng cuối cùng từ khi nào Tiểu Từ đã bước vào trái tim tôi.” - Cố Lệ Thần rót thêm một ly, lại uống cạn: “Thật sự là cầm thú, Tiểu Từ chỉ là một cô bé, vậy mà tôi đã không thể khống chế tình cảm của mình dành cho con bé, đó là tình cảm người đàn ông dành cho người phụ nữ, không phải là chú dành cho cháu gái.”
Hàn Tử Sâm nhấm nháp ly rượu, hắn đã không còn yêu thích vợ anh, điều đó cũng không tệ.
“Cố Lệ Thần, chính cậu cũng nhìn thấy Tiểu Từ chỉ là một đứa trẻ nên quên chuyện này đi, tôi cũng không nghĩ đến việc cậu làm con rể của tôi.” - Hàn Tử Sâm uống cạn rượu trong ly rồi nói tiếp: “Tôi sẽ cho Tiểu Từ đi du học.”
Cố Lệ Thần lắc đầu: “Đừng, Tiểu Từ không thích đi học, đừng ép con bé.”
Ai có thể hiểu Hàn Thiên Từ hơn Cố Lệ Thần, Tiểu Từ không thích đi học, chỉ thích vui chơi chạy nhảy, sau đó làm một con sâu lúa, an an nhiên nhiên hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Vậy nên Cố Lệ Thần chọn cách rời khỏi Nam thành, để Hàn Thiên Từ ở lại Nam thành cùng gia đình và ước mơ của cô, khoảng cách và thời gian có lẽ sẽ khiến Hàn Thiên Từ bình tâm lại và nhanh chóng quên đi một người chú từng tồn tại trong ký ức.<code> Một thời gian sau. Hàn Thiên Từ ngồi trong phòng trang điểm, hôm nay cô có tên trong đề cử giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất. Bộ phim Thiên Sơn Vĩ Ái đúng như dự đoán, được đề cử vào bộ phim xuất sắc nhất và Hàn Thiên Từ cũng vụt lên thành sao hạng A. “Tiểu Từ, theo tin nội bộ thì ảnh hậu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về em rồi.” - quản lý Từ vừa xem lịch trình vừa đắc ý nói. Hàn Thiên Từ cười cười: “Chị Từ, chuyện đó chuẩn bị xong chưa?” Quản lý Từ thở dài gật đầu: “Xong rồi, em suy nghĩ kỹ chưa?” Hàn Thiên Từ gật đầu: “Em đã quyết định rồi.” Đúng như quản lý Từ nói, ảnh hậu năm nay chính là Hàn Thiên Từ. Khi đi lên lãnh cúp, Hàn Thiên Từ mỉm cười ngọt ngào nhìn vào ống kính: “Cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn đạo diễn và các đồng nghiệp đã giúp đỡ, cảm ơn các Fan luôn ủng hộ tôi. Hôm nay tôi có một chuyện muốn tuyên bố, hôm nay tôi quyết định sẽ giải nghệ và kết hôn, tôi chọn lui về làm hậu phương của anh ấy, rất mong mọi người ủng hộ cho Thiên Từ.” Thông tin ảnh hậu giải nghệ và kết hôn nổ đùng đùng trên các mặt báo, làm nổ tung tin tức ở Nam thành. Mà bên kia nam nhân là chồng tương lai của ái nữ Hàn gia chính là Diệp thiếu, con trai duy nhất của Diệp gia, thừa hưởng khối tài sản không thua kém Hàn gia ở Nam thành. Cả hai gia đình đều thế lực, hai đứa trẻ là thanh mai trúc mã, không ai có chút nghi ngờ nào. Tin tức về hôn lễ thế kỷ giữa hai thế lực lớn của hai thành phố khiến dân chúng đồng loạt chúc mừng, cả Hàn gia và Diệp gia đều không hề phủ nhận. Tại phòng SVIP của một quán bar lớn nhất Nam thành. Hàn Thiên Từ lắc mạnh một chai rượu trước khi khui, khiến nó bắn bọt tung tóe khắp nơi. Lâm Thiên Vũ trầm ngâm ngồi một bên, gương mặt sau khi tiếp nhận Diệp gia đã trở nên thâm trầm khó đoán, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía cô gái mặc chiếc váy màu đen gợi cảm trước mặt. “Nghịch ngợm.” - Lâm Thiên Vũ kéo Hàn Thiên Từ lại, lấy khăn giấy lau những vết rượu bắn trên người cô. Hàn Thiên Từ cười cười: “Anh Thiên Vũ, dạy em uống rượu đi, em đã đủ tuổi uống rượu rồi… ai cũng xem em là trẻ con cả.” Lâm Thiên Vũ búng vào trán cô: “Thẩm a di đã dặn dò, không cho em uống rượu.” Hàn Thiên Từ bĩu môi: “Mẹ em cũng không phải mẹ anh, anh sao phải sợ mẹ em chứ?’ “Không phải chúng ta sắp kết hôn sao? Mẹ em sẽ trở thành mẹ của anh thôi.” - Lâm Thiên Vũ đốt một điếu thuốc, nhả ra một ít khói trắng. Hàn Thiên Từ ôm bụng cười ha hả: “Lâm Thiên Vũ, anh định cưới em thật à?” Lâm Thiên Vũ tất nhiên biết rõ ràng nội tình, con nhóc Tiểu Từ muốn dùng anh để kích thích ai đó. Nhưng ai bảo anh cưng chiều Tiểu Từ, mặc sức cùng cô kết hợp màn này. “Đừng đùa nữa, nói đi mục đích gọi anh đến đây?” - Lâm Thiên Vũ rót thêm một ly rượu đỏ uống cạn: “Tiểu Từ, dùng cách này kích thích người đó, anh nghĩ không phải cách hay đâu.” Hàn Thiên Từ uống ly nước trái cây của mình: “Vậy em phải làm sao đây?” “Lão già hồ ly đó muốn trốn em, em liền đi lấy chồng, xem lão già chết tiệt đó có chịu quay về không.” - Hàn Thiên Từ cắn răng: “Nếu tên chết tiệt đó còn không chịu quay về, em…em…” Lâm Thiên Vũ cười lạnh, ánh mắt trêu chọc: “Em sẽ bày ra cách khác chứ gì?” Hàn Thiên Từ bị nói trúng tim đen xấu hổ cắn nát ống hút trong miệng: “Anh vẫn chưa kể em nghe, vì sao anh lại đồng ý tiếp nhận Diệp gia.” Lâm Thiên Vũ nhìn về nơi xa xăm, khói thuốc phủ quanh gương mặt đẹp trai ma mị, ngày càng mang theo đường nét của Diệp Minh Tu: “Ba anh… ông ấy cũng không còn sống bao lâu nữa… ông ấy bị ung thư phổi.” Hàn Thiên Từ có chút hoảng hốt: “Mẹ anh… dì ấy thế nào rồi?” “Ừm, cả em cũng nhận ra phải không?” - Lâm Thiên Vũ cười khổ: “Mẹ anh hiện tại đã dọn đến Diệp gia ở Nam thành, chăm sóc ba anh rồi. Những chuyện trước kia, cũng nên cho nó trôi đi… chỉ là khi mẹ anh chấp nhận quay đầu nhìn lại, có vẻ hơi muộn.” Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Không muộn đâu anh Thiên Vũ, một người có thể chờ đợi sự tha thứ hơn mười năm. Cho dù là… ừm… dù thế nào khi nhận được sự tha thứ, chính là đã mãn nguyện.” Vì tình yêu, thời gian không còn phải là vấn đề. Dù Diệp Minh Tu thật sự không thể vượt qua số trời, nhưng ông đã nhận được sự tha thứ của người ông ấy yêu duy nhất trong cuộc đời này, chính là mãn nguyện nhất, dù là cái chết… cũng mãn nguyện. Nhắc đến chuyện của Diệp Minh Tu, lòng của Lâm Thiên Vũ có chút nặng lòng. Nếu anh và mẹ có thể sớm hơn một chút tha thứ cho người cha đó, có lẽ thời gian của ba người họ sẽ nhiều hơn một chút. Lâm Thiên Vũ uống có chút say, khi đến là lái mô tô đến, cho nên lúc này không thể lái mô tô về trong tình trạng này được. Trợ lý của anh nhanh chóng đến đón Lâm Thiên Vũ. “Hàn tiểu thư, cô lên xe đi, tôi đưa cô về.” - Trợ lý nói. Hàn Thiên Từ còn chưa muốn về, cô cầm chìa khóa chiếc mô tô của Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Không cần, anh đưa anh ấy về đi, tôi tự về được.” Vị trợ lý cũng không nói quá nhiều, nhanh chóng lên xe đưa ông chủ đi về trước. Hàn Thiên Từ rời khỏi quán bar mới phát hiện trời đã có chút khuya, bên ngoài gió lạnh. “Cố tổng, hợp tác lần này, xin ngài chiếu cố.” - Giọng nói xa lạ phía sau lưng vang lên rất rõ ràng. Hàn Thiên Từ không để tâm lắm, muốn bước đi về phía bãi xe. “Được, thời gian không còn sớm nữa, tôi sẽ cho người đưa giám đốc Bạch về nhà.” - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hàn Thiên Từ dừng chân lại. “Cố tổng, hôm nay chúng ta trước lạ sau quen, có thể mời tôi về nhà, chúng ta uống thêm một ly nữa được không?” - Cô gái xinh đẹp với bộ váy công sở bó sát nói với chất giọng đầy quyến rũ. Cố Lệ Thần liếc nhìn vị giám đốc trẻ đẹp đang ra sức câu dẫn, đang định từ chối, lại nghe tiếng giày cao gót đi về phía mình, liếc nhìn thân ảnh nhỏ bé, đôi mắt phượng đẹp đẽ lạnh lẽo lướt qua, đôi môi cong lên nhìn cô gái quyến rũ trước mắt. “Đã vậy… mời giám đốc Bạch cùng tôi uống thêm một ly tâm tình.” - Cố Lệ Thần bước đến, mở cửa xe. Cô gái kia sung sướng lên xe, ai nói Cố Lệ Thần không gần nữ sắc, chỉ vài ba câu câu dẫn, người đàn ông đẹp trai không tuổi này đã nằm trong lòng tay của cô ta. Hàn Thiên Từ cắn môi đi tới ngăn cản Cố Lệ Thần bước lên xe phái sau. “Cố Lệ Thần.” - Hàn Thiên Từ gầm lên. Cố Lệ Thần nhắm mắt lại, hít một hơi, đôi mắt trở nên lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Từ: “Thì ra là Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp.” Hàn Thiên Từ mở cửa xe, nắm lấy cổ tay nữ nhân trong xe kéo ra, đẩy mạnh cô ta ngã chỏng chơ dưới nền đất. “A…” - Cô ta gào lên đau đớn, đáng thương nhìn Cố Lệ Thần. Nhưng người đàn ông này xem mọi thứ như không có gì, hành động thô lỗ của cô gái kia cũng không phản cảm mà có tức giận nào. “Cô…” Người phụ nữ kia còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Thiên Từ đã cảnh cáo: “Tôi là con gái bảo bối của Hàn Tử Sâm, cô khôn hồn thì cút khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không… đừng bao giờ nghĩ đến có thể tồn tại ở Nam thành.” Nghe đến cái tên Hàn Tử Sâm, cô ta mới nhớ tin tức gần đây, gương mặt này… đúng là Hàn Thiên Từ. Vậy nên… muốn sống yên ổn chính là nhanh chóng bỏ chạy. Cố Lệ Thần nhìn cũng không nhìn nữ nhân kia chật vật bỏ chạy ra sao, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thiên Từ trước mặt. Cô bé năm nào càng ngày càng xinh đẹp, gương mặt ngày càng quyến rũ, dù anh ở xa, vẫn cho người mỗi ngày chụp hình cô gửi đến, nhưng lúc này, đứng trước mặt, mới nhìn thấy được tất cả sự xinh đẹp của cô. “Nếu con không đuổi cô ta đi, chú thật sự sẽ đưa cô ta về nhà?” - Hàn Thiên Từ nghiến răng nghiến lợi. Cố Lệ Thần trầm mặc không đáp. “Chát.” Gương mặt Cố Lệ Thần đẩy sang một bên, bắt đầu ửng đỏ. Bàn tay Hàn Thiên Từ rát buốt, ánh mắt hung hăng nhìn Cố Lệ Thần: “Chú là đồ khốn, uổng công tôi chờ chú, chú cứ như vậy ra ngoài phong lưu phóng đãng.” Hàn Thiên Từ lao đến đấm vào ngực Cố Lệ Thần: “Cố Lệ Thần, tôi muốn ghét chú nhưng không ghét chú được, tôi không thể quên được chú, tôi không thể không yêu chú được.” Cố Lệ Thần siết chặt bàn tay. “Cố Lệ Thần, chú quá tệ. Tại sao chú không dám đối diện với tình cảm của mình, tại sao chỉ có một mình tôi cố gắng và chờ đợi. Cố Lệ Thần, lão già chết tiệt, chú có biết bên ngoài có bao nhiêu tiểu soái ca tán tỉnh tôi không hả?” “Chú nói đi, chú nói chú không thích tôi… tôi sẽ…sẽ tìm các anh chàng trẻ tuổi đẹp trai…ưm…ưm..” Hàn Thiên Từ đang mắng, bờ môi liền bị một bờ môi khác chặn lại. Cô mở to mắt nhìn người đang hôn mình, dùng hết sức lực đẩy mạnh ra. “Ai cho phép chú hôn tôi, khốn kiếp, chú hôn bao nhiêu phụ nữ còn muốn hôn tôi… chú là cái gì của tôi mà hôn tôi.” Cố Lệ Thần nắm lấy cổ tay Hàn Thiên Từ, kéo cô ôm chầm vào lòng ngực: “Tiểu Từ, tôi nhớ em.” Toàn thân Hàn Thiên Từ đầy mùi rượu khiến Cố Lệ Thần nghĩ cô say đến mất đi lý trí. “Chú Cố, lạnh.” - Hàn Thiên Từ co rút vào người Cố Lệ Thần, mỉm cười tinh quái. Cố Lệ Thần cởi áo khoác, trùm lên cơ thể nhỏ bé của cô, ôm thật chặt vào lòng. “Chú Cố, chúng ta về nhà thôi.” “Ừm.” Cố Lệ Thần bế Hàn Thiên Từ ngồi lên xe, cô tựa vào ngực Cố Lệ Thần giả vờ nhắm mắt lại. “Cố tổng, ngài muốn đi đâu?” Cố Lệ Thần nhìn Hàn Thiên Từ đã ngủ trong lòng ngực vô cùng yên bình. “Về Cố gia.” </code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.