Chương 9: Tiêu Tư Vũ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi
Song Tử
07/01/2024
Lúc này, Cao Trí đi tới về phía Tô Văn Hạo, nhìn trợ lý riêng của Hàn Tử Sâm ai nấy cũng phải cung kính không kém.
Cao Trí nhìn bảo vệ bên cạnh liền nói: “Cứ làm lại những gì anh ta vừa làm.”
Bảo vệ liền nhận lệnh, hai người cao lớn cường tráng lập tức khống chế Tô Văn Hạo ấn đầu xuống nước hết lần này tới lần khác.
Tất cả mọi người xem náo nhiệt và cả Tiêu Tư Vũ cùng Hà Dĩ Nguyệt đều trợn tròn mắt kinh hãi.
Không ai nghĩ sự việc sẽ đi đến hướng này.
Cao Trí quay đầu, ánh mắt rơi vào Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt.
Hà Dĩ Nguyệt vội tỉnh táo lại bước đến khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, để Hàn gia chờ lâu, chúng tôi đến để gặp Hàn gia.”
“Không được.” - Cao Trí lắc đầu: “Hàn gia nói hôm nay không có thời gian gặp hai vị, mời hai vị quay về.”
Nói xong không đợi hai bọn họ phản ứng liền rời đi.
Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ ngơ ngác nhìn nhau, cô ta hận đến căn răng, khó khăn lắm mới sắp xếp được cuộc hẹn với Hàn Tử Sâm lại bị tiện nhân Thẩm Y Nhiên phá hoại, cô tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Y Nhiên.
Bên này, Thẩm Y Nhiên quay về trạm vệ sinh, vẫn còn rất sốc vì những gì đã xảy ra.
Cô đổi một bộ quần áo khô, mơ hồ làm phần việc còn lại.
Buổi tối, Thẩm Y Nhiên quay về nhà, Hà Tử Sâm đã ở bên trong.
“Tôi bây giờ làm cơm tối, cậu đợi một chút nhé.” - Thẩm Y Ninh muốn đi lấy gạo, nhưng bị Hàn Tử Sâm kéo tay lại: “A Nhiên tỷ, gương mặt bị sưng?”
“À, không sao đâu, có lẽ bị đụng ở trạm vệ sinh.” - Cô bâng quơ trả lời.
Ánh mắt anh lóe lên: “A Nhiên tỷ, hôm nay có chuyện gì sao?”
“Làm gì có chuyện gì ngoài việc quét rác ngoài đường chứ.” - Cô che giấu chuyện phát sinh buổi sáng.
Chuyện đó quá bẩn thỉu và cô không muốn để A Tử biết.
“Nhưng mà, A Nhiên tỷ, sao mu bàn tay lại sưng lên, có phải đã xảy ra chuyện gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên nhìn mu bàn tay của mình, nơi bị Triệu Bảo Châu giẫm lên đang sưng đỏ liền hời hợt không muốn A Tử lo lắng mà nói: “Hôm nay lúc quét đường, không cẩn thận đập vào, không sao đâu.”
“Thật sao?” - Hàn Tử Sâm nhìn cô nói: “A Nhiên tỷ, nếu có người ức hiếp chị, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đứng ra bảo vệ chị.” - Anh có thể khiến những kẻ kia trả giá đắt, có thể khiến bọn chúng không dám ức hiếp cô.
Trái tim Thẩm Y Nhiên loạn xạ, như thể A Tử đã biết hết mọi chuyện.
“Tôi sẽ tự bảo vệ mình.” - Cô nói.
“A Nhiên tỷ không thích để tôi bảo vệ sao?” - Đôi mắt anh nhìn cô như thiêu đốt.
Cô cắn nhẹ đôi môi hồng hào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ có một ngày A Tử mạnh mẽ hơn, cậu sẽ bảo vệ tôi. Còn bây giờ để tôi bảo vệ A Tử, nỗ lực không để người khác ức hiếp chúng ta.”
Trong mắt anh hiện lên một tia sắc bén, nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ nhẹ giọng: “Được.”
Sau bữa tối, Thẩm Y Nhiên mang bộ quần áo bị Tô Văn Hạo xé rách lấy kim chỉ khâu lại dưới ánh đèn.
Hàn Tử Sâm ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô gái được bao phủ bởi ánh đèn, cô cúi đầu, mái tóc dài vừa phải xõa qua vai, mái tóc hơi ngã vàng do không được dưỡng. Ba năm ở lao tù, kèm theo bây giờ dầm mưa dãi nắng, làn da của cô không được tốt lắm, dù vẻ ngoài thanh tú cũng là bao phủ bởi sự khó khăn của cuộc sống.
Nhưng dáng vẻ này của cô, lại hấp dẫn anh đến kỳ lạ, không dứt ra được.
Thẩm Y Nhiên sửa xong quần áo, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Sâm, ánh mắt chăm chú đến mức khiến cô đỏ mặt.
“Cậu sao vậy, cậu nhìn tôi gì vậy?”
“Là vì tôi thấy A Nhiên tỷ thật xinh đẹp.” - Hắn nói.
Thẩm Y Nhiên không khỏi bật cười, cô không biết khoảng cách giữa cô của hiện tại và quá khứ là bao nhiêu, nhưng hiện tại cô không nghĩ có người nói mình xinh đẹp, chỉ là không quá khó coi mà thôi.
Tuy nhiên khi được khen ngợi, tâm tình cũng rất vui vẻ.
“Đúng rồi, hôm nay tôi có nhìn thấy một bộ quần áo trên mạng, A Tử cậu xem có thích không?” - Cô mở điện thoại vào giỏ hàng của trang thương mại điện tử, nhấp vào chiếc áo len và đưa điện thoại về phía Hàn Tử Sâm cho anh xem.
Hàn Tử Sâm nhìn chiếc áo len trong hình, đó là một chiếc áo len kẻ sọc có giá 199k, lượng bán ra khá cao, đã bán được mấy ngàn chiếc.
“Chiếc áo len mùa đông của cậu chỉ có một chiếc, thậm chí không có cái để thay thế vậy nên hãy mua thêm một chiếc. Tôi thấy chiếc áo len này được đánh giá rất cao, tiết kiệm chi phí, tôi thấy nó rất đẹp và rất hợp với A Tử.” z Thẩm Y Nhiên vui vẻ nói.
“A Nhiên tỷ thích, tôi cũng sẽ thích.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Không được, chính A Tử phải thích nó, nếu cậu không thích tôi sẽ tìm một mẫu khác cho cậu.”
“Không cần, cái này là được, tôi rất thích nó.”
Thẩm Y Nhiên nghe vậy liền nhanh chóng tiến hành đặt hàng chiếc áo thị trường kia.
Lúc này Hàn Tử Sâm đột nhiên hỏi: “A Nhiên tỷ tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?” - Cô mua quần áo và điện thoại cho anh, nhưng cô lại tiết kiệm hết mức có thể với bản thân mình.
“Cậu là em trai của tôi, tôi tất nhiên đối tốt với cậu.” - Thẩm Y Nhiên thản nhiên nói.
Hàn Tử Sâm không hiểu vì cái gì, nghe hai chữ “Em trai” là chói tai như vậy, chẳng lẽ cô thật sự quên mất hắn là một người đàn ông sao?
Tô Văn Hạo bị làm mất mặt ở câu lạc bộ, sau đó quay về Tô gia bị cha hắn đánh cho một trận vì đã hủy hoại Tô thị dẫn đến nhập viện.
Dù là vậy thì Tô thị vẫn bị Hàn thị sinh ý, gặp vô cùng khó khăn.
Những người ở bên trong phòng bao kia, không là mất việc thì cũng là trong nhà có tai họa tới, tóm lại ai nấy đều phải nếm trải vị đắng.
Hôm sau, khi Thẩm Y Nhiên đang quét rác ngoài đường, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người, cô nhìn lên thì phát hiện đó là Phong Tuân.
“Y Nhiên, tôi nghe chị Hứa nói hiện tại em không muốn có người yêu, nhưng.. tôi là thật lòng với em, tôi sẽ đợi em… Vậy nên, khi nào em muốn có người yêu, em hãy tìm tôi.”
Gương mặt anh ta ngượng ngùng, sau đó như nghĩ tới nói sai cái gì, liền vội vàng sửa lại: “Không phải là em có thể tới tìm tôi, mà là tôi sẽ xếp hàng đợi em…”
Lâm Y Nhiên ngơ ngác nhìn Phong Tuân: “Anh có thể tìm người phù hợp hơn với mình, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, kiếm một chút tiền và không có tương lai, cũng không phải là một người vợ tốt được.”
“Nhưng tôi thích em.” - Phong Tuân nói xong, gương mặt càng đỏ hơn: “Tôi nghe chị Hứa nói hiện tại em chưa có bạn trai, tôi sẽ đợi.”
“Nhưng tôi…” - Cô muốn từ chối lần nữa nhưng thấy đối phương gương mặt đỏ bừng có chút khẩn trương. Người đàn ông này ít nhất trong giây phút này hình như là thật lòng, nếu như anh ta biết cô đã từng ngồi tù, chỉ sợ tránh không kịp.
Đột nhiên sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc: “A Nhiên tỷ, không giới thiệu một chút người này là ai sao?”
Thẩm Y Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi về phía cô, trên người mặc áo khoác đen, quần tây đen, đi giày thể thao, tất cả đều là hàng vỉa hè, nhưng mặc trên người anh lại thật dễ nhìn. Chỉ là mái tóc kia che đi mất cặp mắt đào hoa xinh đep, và ánh mắt kia đang nhìn Phong Tuân với một chút tà ác.
“Đây là đồng nghiệp của tôi, A Tử, sao cậu lại đến đây.” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Hôm nay kết thúc công việc sớm nên tôi đến gặp A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa nắm tay trái của Thẩm Y Nhiên: “A Nhiên tỷ tay lạnh quá.”
“Không sao đâu.” - Cô đang làm việc giữa mùa đông, tay bị gió lạnh thổi qua, tất nhiên phải lạnh, cô đã quen rồi.
Nhưng Hàn Tử Sâm vẫn nắm chặt hai tay cô, xoa xoa sưởi ấm tay cho cô.
Phong Tuân ngơ ngác nhìn Hàn Tử Sâm cùng Thẩm Y nhiên tự nhiên thân mật, không nhịn được hỏi: “Đây là… em trai của em sao?”
“Ừ!” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.
Hàn Tử Sâm lười nhìn Phong Tuân, sau đó vòng tay qua eo ôm Thẩm Y Nhiên, đưa mặt lại gần cô, mười phần chiếm hữu thách thức nói: “A Nhiên tỷ khi nào thì tan ca? Hôm nay tôi muốn về cùng với A Nhiên tỷ.”
“Nửa giờ nữa, chỉ cần quét xong con đường này là xong.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
“Vậy tốt rồi.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười.
Nhìn bộ dáng hai người, Phong Tuân luôn có cảm giác kỳ lạ, hai người này thật sự là chị em sao? Tại sao người đàn ông đó lại dùng ánh mắt và cử chỉ đó với Thẩm Y Nhiên? Nó giống như sự độc chiếm của người đàn ông đối với nữ nhân của mình?
Hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều?
Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên bận rộn, Phong Tuân liền lắc đầu nói: “Y Nhiên, vậy… em đang bận anh đi trước nhé.”
Nhìn thấy Phong Tuân rời đi, Hàn Tử Sâm đột nhiên dùng tay nắm lấy cằm Thẩm Y Nhiên, ép mặt cô đối diện anh: “Tôi không thích A Nhiên tỷ nhìn nam nhân khác như vậy.”
Thẩm Y Nhiên bật cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi không có ý đó với anh ta đâu.”
“Vậy hắn đối với A Nhiên tỷ cũng không có ý đó à?” - Hàn Tử Sâm vặn lại.
Thẩm Y Nhiên: “...”
“Hắn ta là người đồng nghiệp thích A Nhiên tỷ phải không?”
“Ừm, tôi đã nhờ chị Hứa giúp tôi từ chối, nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại chủ động đến tìm tôi.”
“Hắn ta không xứng với A Nhiên tỷ của tôi. Nếu là A Nhiên tỷ không thích hắn, liền trực tiếp từ chối.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên bật cười: “A Tử đã quá coi trọng tôi phải không? Sự thật là tôi không xứng với anh ta, anh ta có nhà có xe, công việc đã vào biên chế, trong trạm vệ sinh không thiếu cô gái thích anh ta đâu.”
“A Nhiên tỷ của tôi, tốt hơn nhiều.” - Anh nói với giọng điệu sở hữu mà cả anh cũng không nhận ra.
Thẩm Y Nhiên hoàn thành xong công việc, đi đến trạm vệ sinh trả lại dụng cụ xong, lúc đi ra liền gặp Hoắc Giai Ngọc từ ở đâu chặn đường: “Y Nhiên, cậu hãy tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không thể mất đi công việc ở sở môi trường, van xin cậu hãy nói một câu với giám đốc sở, hãy nói cậu đã tha lỗi cho tôi và hãy hủy lệnh sa thải tôi có được không?”
Hoặc Giai Ngọc đột nhiên bị sa thải, ông chủ còn nói do cô đắc tội với người nào đó, nghĩ tới nghĩ lui liền chỉ có thể là Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, Hoắc Giai Ngọc bị sa thải sao? Nhưng hình như là việc không liên quan tới cô: “Tôi nghĩ cô đi cầu nhầm người rồi. Giám đốc của cô muốn sa thải cô thì liên quan gì đến tôi và tôi cũng không thể gặp được giám đốc của cô.”
“Làm sao có thể?” - Hoắc Giai Ngọc lo lắng nói: “Cô là người duy nhất tôi đắc tội, chẳng lẽ ngày đó Tiêu Tư Vũ nhìn thấy cô bị như vậy liền không đành lòng nên tìm chúng tôi trừng phạt?” - Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là khả năng này.
Thẩm Y Nhiên cũng không rõ, nhưng mà Tiêu Tư Vũ đó, cô sợ rằng trong lòng người đàn ông đó thậm chút một chút thương hại đối với cô cũng không có.
“Tôi không biết cô đang muốn nói cái gì, nếu như cô cảm thấy Tiêu Tư Vũ khiến cô thất nghiệp thì hãy đi tìm anh ta.” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói, lập tức kéo Hàn Tử Sâm đi ngang qua Hoắc Giai Ngọc.
Hoắc Giai Ngọc muốn đuổi theo Thẩm Y Nhiên, nhưng nhận được ánh mắt sắc bén của Hàn Tử Sâm quay đầu lại liền cứng đờ sợ hãi. Ánh mắt đó khiến cô cảm giác nếu cô dám bước tới gây sự với Thẩm Y Nhiên, kết quả của cô sẽ thê thảm hơn bây giờ.
Trên đường về, Thẩm Y Nhiên đi một lúc đột nhiên nói: "A Tử, cậu biết Tiêu Tư Vũ không?”
"Tổng giám đóc tập đoàn Tiêu thị.” - Hàn Tử Sâm đáp.
"Cậu cũng biết anh ta. Đúng vậy, chính là nam nhân được nhắc đến mấy ngày nay trong tin đồn về cuộc hôn nhân giữa Tiêu gia và Hà gia…” - Cô dừng bước, do dự một lát rồi nói: "Bạn trai cũ của tôi.”
Hàn Tử Sâm cũng dừng bước, lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên và nhìn cô.
Có một số lời nói, một số cảm xúc kìm nén trong lòng quá lâu, lúc này cô không khỏi muốn tuôn ra ngoài: “Cậu không thấy thật khó tin khi một người như tôi từng là bạn gái người đó sao?”
Cô tự nở nụ cười giễu cợt: “Lúc đó tôi là luật sư mới ra trường, cứ ngỡ sẽ kết hôn với anh ấy. Nhưng không ngờ trong vụ tai nạn ô tô, tôi bị kết án vì tội lái xe trong tình trạng say rượu gây chết người. Khi đó, anh ta ngay lập tức chia tay, thậm chí…”
Cô dừng một chút, không muốn mang những cơn ác mộng trong lao tù nói ra.
Các ngón tay dường như đau nhức, tuy rằng móng tay đã mọc ra, nhưng xương ngón tay dù được nối lại nhưng đã không còn như trước.
“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.” - Cô nói với giọng cay đắng.
Hàn Tử Sâm mím môi mỏng lại, cho dù cô không nói ra nhưng tự nhiên anh cũng biết một số chuyện. Mọi thứ được ghi rõ ràng trong tư liệu mà Cao Trí đưa cho anh.
Trước kia nhìn vào tư liệu kia, anh không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ khi nghe cô nói lại, anh cảm giác tim mình có chút nhói.
Là vì những gì cô đã trải qua mà đau lòng sao? Hắn là Hàn Tử Sâm… lại đi đau lòng vì một cô gái sao?
Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Kể từ đó tôi tự nhủ sẽ không tin vào tình yêu nam nữ nữa. Có thể hôm nay người đó sẽ yêu ta, nhưng đến ngày mai khi động đến lợi ích của bản thân, sẽ dễ dàng bị bỏ rơi như trước kia chưa từng có cái gì tươi đẹp.”
“Tôi sẽ không bỏ rơi A Nhiên tỷ.” - hàn Tử Sâm đột nhiên nói.
Cô đột nhiên mỉm cười, nỗi đau vừa rồi dường như bị lời nói của anh xoa dịu đi, một cảm giác ấm áp bao trùm cả trái tim: “Tôi biết A Tử sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.”
Cô lại nói: “Vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương, cũng không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn và sinh con với ai cả. Những điều này ngoài tầm với với tôi.”
Lông mày anh khẽ cau lại, anh không thích những gì cô nói.
“A Tử, cậu xem quảng cáo kia.” - Cô vừa nói vừa chỉ vào bảng quảng cáo phía xa: “Quảng cáo này là do Tiêu Tư Vũ vì Hà Dĩ Nguyệt mà đặt, khẩu hiệu chính là 99 đời chờ đợi, đổi lấy 01 đời bên nhau, rất lãng mạn phải không? Cho nên yêu một người, rồi lại yêu một người khác kỳ thực rất dễ dàng.”
Hàn Tử Sâm nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng nhưng cũng rất là bình thản nhìn mọi việc. Giống như lúc này không có gì có thể khơi dậy trong lòng cô gợn sóng.
Không hiểu sao trái tim anh thắt lại, vậy còn anh thì sao, anh không thể khơi dậy cảm xúc trong lòng cô sao?
Anh đưa tay lên che mắt cô lại khi cô nhìn lên biển quảng cáo: “Nếu A Nhiên tỷ không thích bảng quảng cáo này, vậy thì ngày mai gỡ nó xuống nhé.”
Một lúc sau, cô kéo tay anh xuống, ngước mắt nhìn anh: “A Tử, cảm ơn.”
Cảm ơn vì A Tử đã an ủi cô như vậy.
Cô nắm tay anh kéo đi: “A Tử, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Ánh mắt anh liếc nhìn quảng cáo khổng lồ, sau đó theo bước chân cô rời đi.
Cao Trí nhìn bảo vệ bên cạnh liền nói: “Cứ làm lại những gì anh ta vừa làm.”
Bảo vệ liền nhận lệnh, hai người cao lớn cường tráng lập tức khống chế Tô Văn Hạo ấn đầu xuống nước hết lần này tới lần khác.
Tất cả mọi người xem náo nhiệt và cả Tiêu Tư Vũ cùng Hà Dĩ Nguyệt đều trợn tròn mắt kinh hãi.
Không ai nghĩ sự việc sẽ đi đến hướng này.
Cao Trí quay đầu, ánh mắt rơi vào Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt.
Hà Dĩ Nguyệt vội tỉnh táo lại bước đến khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, để Hàn gia chờ lâu, chúng tôi đến để gặp Hàn gia.”
“Không được.” - Cao Trí lắc đầu: “Hàn gia nói hôm nay không có thời gian gặp hai vị, mời hai vị quay về.”
Nói xong không đợi hai bọn họ phản ứng liền rời đi.
Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ ngơ ngác nhìn nhau, cô ta hận đến căn răng, khó khăn lắm mới sắp xếp được cuộc hẹn với Hàn Tử Sâm lại bị tiện nhân Thẩm Y Nhiên phá hoại, cô tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Y Nhiên.
Bên này, Thẩm Y Nhiên quay về trạm vệ sinh, vẫn còn rất sốc vì những gì đã xảy ra.
Cô đổi một bộ quần áo khô, mơ hồ làm phần việc còn lại.
Buổi tối, Thẩm Y Nhiên quay về nhà, Hà Tử Sâm đã ở bên trong.
“Tôi bây giờ làm cơm tối, cậu đợi một chút nhé.” - Thẩm Y Ninh muốn đi lấy gạo, nhưng bị Hàn Tử Sâm kéo tay lại: “A Nhiên tỷ, gương mặt bị sưng?”
“À, không sao đâu, có lẽ bị đụng ở trạm vệ sinh.” - Cô bâng quơ trả lời.
Ánh mắt anh lóe lên: “A Nhiên tỷ, hôm nay có chuyện gì sao?”
“Làm gì có chuyện gì ngoài việc quét rác ngoài đường chứ.” - Cô che giấu chuyện phát sinh buổi sáng.
Chuyện đó quá bẩn thỉu và cô không muốn để A Tử biết.
“Nhưng mà, A Nhiên tỷ, sao mu bàn tay lại sưng lên, có phải đã xảy ra chuyện gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên nhìn mu bàn tay của mình, nơi bị Triệu Bảo Châu giẫm lên đang sưng đỏ liền hời hợt không muốn A Tử lo lắng mà nói: “Hôm nay lúc quét đường, không cẩn thận đập vào, không sao đâu.”
“Thật sao?” - Hàn Tử Sâm nhìn cô nói: “A Nhiên tỷ, nếu có người ức hiếp chị, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đứng ra bảo vệ chị.” - Anh có thể khiến những kẻ kia trả giá đắt, có thể khiến bọn chúng không dám ức hiếp cô.
Trái tim Thẩm Y Nhiên loạn xạ, như thể A Tử đã biết hết mọi chuyện.
“Tôi sẽ tự bảo vệ mình.” - Cô nói.
“A Nhiên tỷ không thích để tôi bảo vệ sao?” - Đôi mắt anh nhìn cô như thiêu đốt.
Cô cắn nhẹ đôi môi hồng hào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ có một ngày A Tử mạnh mẽ hơn, cậu sẽ bảo vệ tôi. Còn bây giờ để tôi bảo vệ A Tử, nỗ lực không để người khác ức hiếp chúng ta.”
Trong mắt anh hiện lên một tia sắc bén, nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ nhẹ giọng: “Được.”
Sau bữa tối, Thẩm Y Nhiên mang bộ quần áo bị Tô Văn Hạo xé rách lấy kim chỉ khâu lại dưới ánh đèn.
Hàn Tử Sâm ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô gái được bao phủ bởi ánh đèn, cô cúi đầu, mái tóc dài vừa phải xõa qua vai, mái tóc hơi ngã vàng do không được dưỡng. Ba năm ở lao tù, kèm theo bây giờ dầm mưa dãi nắng, làn da của cô không được tốt lắm, dù vẻ ngoài thanh tú cũng là bao phủ bởi sự khó khăn của cuộc sống.
Nhưng dáng vẻ này của cô, lại hấp dẫn anh đến kỳ lạ, không dứt ra được.
Thẩm Y Nhiên sửa xong quần áo, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Sâm, ánh mắt chăm chú đến mức khiến cô đỏ mặt.
“Cậu sao vậy, cậu nhìn tôi gì vậy?”
“Là vì tôi thấy A Nhiên tỷ thật xinh đẹp.” - Hắn nói.
Thẩm Y Nhiên không khỏi bật cười, cô không biết khoảng cách giữa cô của hiện tại và quá khứ là bao nhiêu, nhưng hiện tại cô không nghĩ có người nói mình xinh đẹp, chỉ là không quá khó coi mà thôi.
Tuy nhiên khi được khen ngợi, tâm tình cũng rất vui vẻ.
“Đúng rồi, hôm nay tôi có nhìn thấy một bộ quần áo trên mạng, A Tử cậu xem có thích không?” - Cô mở điện thoại vào giỏ hàng của trang thương mại điện tử, nhấp vào chiếc áo len và đưa điện thoại về phía Hàn Tử Sâm cho anh xem.
Hàn Tử Sâm nhìn chiếc áo len trong hình, đó là một chiếc áo len kẻ sọc có giá 199k, lượng bán ra khá cao, đã bán được mấy ngàn chiếc.
“Chiếc áo len mùa đông của cậu chỉ có một chiếc, thậm chí không có cái để thay thế vậy nên hãy mua thêm một chiếc. Tôi thấy chiếc áo len này được đánh giá rất cao, tiết kiệm chi phí, tôi thấy nó rất đẹp và rất hợp với A Tử.” z Thẩm Y Nhiên vui vẻ nói.
“A Nhiên tỷ thích, tôi cũng sẽ thích.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Không được, chính A Tử phải thích nó, nếu cậu không thích tôi sẽ tìm một mẫu khác cho cậu.”
“Không cần, cái này là được, tôi rất thích nó.”
Thẩm Y Nhiên nghe vậy liền nhanh chóng tiến hành đặt hàng chiếc áo thị trường kia.
Lúc này Hàn Tử Sâm đột nhiên hỏi: “A Nhiên tỷ tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?” - Cô mua quần áo và điện thoại cho anh, nhưng cô lại tiết kiệm hết mức có thể với bản thân mình.
“Cậu là em trai của tôi, tôi tất nhiên đối tốt với cậu.” - Thẩm Y Nhiên thản nhiên nói.
Hàn Tử Sâm không hiểu vì cái gì, nghe hai chữ “Em trai” là chói tai như vậy, chẳng lẽ cô thật sự quên mất hắn là một người đàn ông sao?
Tô Văn Hạo bị làm mất mặt ở câu lạc bộ, sau đó quay về Tô gia bị cha hắn đánh cho một trận vì đã hủy hoại Tô thị dẫn đến nhập viện.
Dù là vậy thì Tô thị vẫn bị Hàn thị sinh ý, gặp vô cùng khó khăn.
Những người ở bên trong phòng bao kia, không là mất việc thì cũng là trong nhà có tai họa tới, tóm lại ai nấy đều phải nếm trải vị đắng.
Hôm sau, khi Thẩm Y Nhiên đang quét rác ngoài đường, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người, cô nhìn lên thì phát hiện đó là Phong Tuân.
“Y Nhiên, tôi nghe chị Hứa nói hiện tại em không muốn có người yêu, nhưng.. tôi là thật lòng với em, tôi sẽ đợi em… Vậy nên, khi nào em muốn có người yêu, em hãy tìm tôi.”
Gương mặt anh ta ngượng ngùng, sau đó như nghĩ tới nói sai cái gì, liền vội vàng sửa lại: “Không phải là em có thể tới tìm tôi, mà là tôi sẽ xếp hàng đợi em…”
Lâm Y Nhiên ngơ ngác nhìn Phong Tuân: “Anh có thể tìm người phù hợp hơn với mình, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, kiếm một chút tiền và không có tương lai, cũng không phải là một người vợ tốt được.”
“Nhưng tôi thích em.” - Phong Tuân nói xong, gương mặt càng đỏ hơn: “Tôi nghe chị Hứa nói hiện tại em chưa có bạn trai, tôi sẽ đợi.”
“Nhưng tôi…” - Cô muốn từ chối lần nữa nhưng thấy đối phương gương mặt đỏ bừng có chút khẩn trương. Người đàn ông này ít nhất trong giây phút này hình như là thật lòng, nếu như anh ta biết cô đã từng ngồi tù, chỉ sợ tránh không kịp.
Đột nhiên sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc: “A Nhiên tỷ, không giới thiệu một chút người này là ai sao?”
Thẩm Y Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi về phía cô, trên người mặc áo khoác đen, quần tây đen, đi giày thể thao, tất cả đều là hàng vỉa hè, nhưng mặc trên người anh lại thật dễ nhìn. Chỉ là mái tóc kia che đi mất cặp mắt đào hoa xinh đep, và ánh mắt kia đang nhìn Phong Tuân với một chút tà ác.
“Đây là đồng nghiệp của tôi, A Tử, sao cậu lại đến đây.” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Hôm nay kết thúc công việc sớm nên tôi đến gặp A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa nắm tay trái của Thẩm Y Nhiên: “A Nhiên tỷ tay lạnh quá.”
“Không sao đâu.” - Cô đang làm việc giữa mùa đông, tay bị gió lạnh thổi qua, tất nhiên phải lạnh, cô đã quen rồi.
Nhưng Hàn Tử Sâm vẫn nắm chặt hai tay cô, xoa xoa sưởi ấm tay cho cô.
Phong Tuân ngơ ngác nhìn Hàn Tử Sâm cùng Thẩm Y nhiên tự nhiên thân mật, không nhịn được hỏi: “Đây là… em trai của em sao?”
“Ừ!” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.
Hàn Tử Sâm lười nhìn Phong Tuân, sau đó vòng tay qua eo ôm Thẩm Y Nhiên, đưa mặt lại gần cô, mười phần chiếm hữu thách thức nói: “A Nhiên tỷ khi nào thì tan ca? Hôm nay tôi muốn về cùng với A Nhiên tỷ.”
“Nửa giờ nữa, chỉ cần quét xong con đường này là xong.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
“Vậy tốt rồi.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười.
Nhìn bộ dáng hai người, Phong Tuân luôn có cảm giác kỳ lạ, hai người này thật sự là chị em sao? Tại sao người đàn ông đó lại dùng ánh mắt và cử chỉ đó với Thẩm Y Nhiên? Nó giống như sự độc chiếm của người đàn ông đối với nữ nhân của mình?
Hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều?
Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên bận rộn, Phong Tuân liền lắc đầu nói: “Y Nhiên, vậy… em đang bận anh đi trước nhé.”
Nhìn thấy Phong Tuân rời đi, Hàn Tử Sâm đột nhiên dùng tay nắm lấy cằm Thẩm Y Nhiên, ép mặt cô đối diện anh: “Tôi không thích A Nhiên tỷ nhìn nam nhân khác như vậy.”
Thẩm Y Nhiên bật cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi không có ý đó với anh ta đâu.”
“Vậy hắn đối với A Nhiên tỷ cũng không có ý đó à?” - Hàn Tử Sâm vặn lại.
Thẩm Y Nhiên: “...”
“Hắn ta là người đồng nghiệp thích A Nhiên tỷ phải không?”
“Ừm, tôi đã nhờ chị Hứa giúp tôi từ chối, nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại chủ động đến tìm tôi.”
“Hắn ta không xứng với A Nhiên tỷ của tôi. Nếu là A Nhiên tỷ không thích hắn, liền trực tiếp từ chối.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên bật cười: “A Tử đã quá coi trọng tôi phải không? Sự thật là tôi không xứng với anh ta, anh ta có nhà có xe, công việc đã vào biên chế, trong trạm vệ sinh không thiếu cô gái thích anh ta đâu.”
“A Nhiên tỷ của tôi, tốt hơn nhiều.” - Anh nói với giọng điệu sở hữu mà cả anh cũng không nhận ra.
Thẩm Y Nhiên hoàn thành xong công việc, đi đến trạm vệ sinh trả lại dụng cụ xong, lúc đi ra liền gặp Hoắc Giai Ngọc từ ở đâu chặn đường: “Y Nhiên, cậu hãy tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không thể mất đi công việc ở sở môi trường, van xin cậu hãy nói một câu với giám đốc sở, hãy nói cậu đã tha lỗi cho tôi và hãy hủy lệnh sa thải tôi có được không?”
Hoặc Giai Ngọc đột nhiên bị sa thải, ông chủ còn nói do cô đắc tội với người nào đó, nghĩ tới nghĩ lui liền chỉ có thể là Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, Hoắc Giai Ngọc bị sa thải sao? Nhưng hình như là việc không liên quan tới cô: “Tôi nghĩ cô đi cầu nhầm người rồi. Giám đốc của cô muốn sa thải cô thì liên quan gì đến tôi và tôi cũng không thể gặp được giám đốc của cô.”
“Làm sao có thể?” - Hoắc Giai Ngọc lo lắng nói: “Cô là người duy nhất tôi đắc tội, chẳng lẽ ngày đó Tiêu Tư Vũ nhìn thấy cô bị như vậy liền không đành lòng nên tìm chúng tôi trừng phạt?” - Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là khả năng này.
Thẩm Y Nhiên cũng không rõ, nhưng mà Tiêu Tư Vũ đó, cô sợ rằng trong lòng người đàn ông đó thậm chút một chút thương hại đối với cô cũng không có.
“Tôi không biết cô đang muốn nói cái gì, nếu như cô cảm thấy Tiêu Tư Vũ khiến cô thất nghiệp thì hãy đi tìm anh ta.” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói, lập tức kéo Hàn Tử Sâm đi ngang qua Hoắc Giai Ngọc.
Hoắc Giai Ngọc muốn đuổi theo Thẩm Y Nhiên, nhưng nhận được ánh mắt sắc bén của Hàn Tử Sâm quay đầu lại liền cứng đờ sợ hãi. Ánh mắt đó khiến cô cảm giác nếu cô dám bước tới gây sự với Thẩm Y Nhiên, kết quả của cô sẽ thê thảm hơn bây giờ.
Trên đường về, Thẩm Y Nhiên đi một lúc đột nhiên nói: "A Tử, cậu biết Tiêu Tư Vũ không?”
"Tổng giám đóc tập đoàn Tiêu thị.” - Hàn Tử Sâm đáp.
"Cậu cũng biết anh ta. Đúng vậy, chính là nam nhân được nhắc đến mấy ngày nay trong tin đồn về cuộc hôn nhân giữa Tiêu gia và Hà gia…” - Cô dừng bước, do dự một lát rồi nói: "Bạn trai cũ của tôi.”
Hàn Tử Sâm cũng dừng bước, lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên và nhìn cô.
Có một số lời nói, một số cảm xúc kìm nén trong lòng quá lâu, lúc này cô không khỏi muốn tuôn ra ngoài: “Cậu không thấy thật khó tin khi một người như tôi từng là bạn gái người đó sao?”
Cô tự nở nụ cười giễu cợt: “Lúc đó tôi là luật sư mới ra trường, cứ ngỡ sẽ kết hôn với anh ấy. Nhưng không ngờ trong vụ tai nạn ô tô, tôi bị kết án vì tội lái xe trong tình trạng say rượu gây chết người. Khi đó, anh ta ngay lập tức chia tay, thậm chí…”
Cô dừng một chút, không muốn mang những cơn ác mộng trong lao tù nói ra.
Các ngón tay dường như đau nhức, tuy rằng móng tay đã mọc ra, nhưng xương ngón tay dù được nối lại nhưng đã không còn như trước.
“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.” - Cô nói với giọng cay đắng.
Hàn Tử Sâm mím môi mỏng lại, cho dù cô không nói ra nhưng tự nhiên anh cũng biết một số chuyện. Mọi thứ được ghi rõ ràng trong tư liệu mà Cao Trí đưa cho anh.
Trước kia nhìn vào tư liệu kia, anh không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ khi nghe cô nói lại, anh cảm giác tim mình có chút nhói.
Là vì những gì cô đã trải qua mà đau lòng sao? Hắn là Hàn Tử Sâm… lại đi đau lòng vì một cô gái sao?
Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Kể từ đó tôi tự nhủ sẽ không tin vào tình yêu nam nữ nữa. Có thể hôm nay người đó sẽ yêu ta, nhưng đến ngày mai khi động đến lợi ích của bản thân, sẽ dễ dàng bị bỏ rơi như trước kia chưa từng có cái gì tươi đẹp.”
“Tôi sẽ không bỏ rơi A Nhiên tỷ.” - hàn Tử Sâm đột nhiên nói.
Cô đột nhiên mỉm cười, nỗi đau vừa rồi dường như bị lời nói của anh xoa dịu đi, một cảm giác ấm áp bao trùm cả trái tim: “Tôi biết A Tử sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.”
Cô lại nói: “Vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương, cũng không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn và sinh con với ai cả. Những điều này ngoài tầm với với tôi.”
Lông mày anh khẽ cau lại, anh không thích những gì cô nói.
“A Tử, cậu xem quảng cáo kia.” - Cô vừa nói vừa chỉ vào bảng quảng cáo phía xa: “Quảng cáo này là do Tiêu Tư Vũ vì Hà Dĩ Nguyệt mà đặt, khẩu hiệu chính là 99 đời chờ đợi, đổi lấy 01 đời bên nhau, rất lãng mạn phải không? Cho nên yêu một người, rồi lại yêu một người khác kỳ thực rất dễ dàng.”
Hàn Tử Sâm nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng nhưng cũng rất là bình thản nhìn mọi việc. Giống như lúc này không có gì có thể khơi dậy trong lòng cô gợn sóng.
Không hiểu sao trái tim anh thắt lại, vậy còn anh thì sao, anh không thể khơi dậy cảm xúc trong lòng cô sao?
Anh đưa tay lên che mắt cô lại khi cô nhìn lên biển quảng cáo: “Nếu A Nhiên tỷ không thích bảng quảng cáo này, vậy thì ngày mai gỡ nó xuống nhé.”
Một lúc sau, cô kéo tay anh xuống, ngước mắt nhìn anh: “A Tử, cảm ơn.”
Cảm ơn vì A Tử đã an ủi cô như vậy.
Cô nắm tay anh kéo đi: “A Tử, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Ánh mắt anh liếc nhìn quảng cáo khổng lồ, sau đó theo bước chân cô rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.