Chương 16: Tiêu Tư Vũ Phát Hiện
Song Tử
07/01/2024
“Ba nghe Dĩ Nguyệt nói ngày hôm đó con thực sự muốn giúp Thẩm Y Nhiên sắp xếp một công việc. Ba cảnh cáo con, đừng nhúng tay vào chuyện của người phụ nữ đó nữa. Chính cô ta là người đã hại chị gái của Hà Dĩ Mai và cũng là vợ chưa cưới của Hà Tử Sâm! Chúng ta Tiêu gia không thể đắc tội với Hà Tử Sâm.”
Bên tai truyền đến lời cảnh cáo của Tiêu lão gia, Tiêu Tư Vũ khẽ cau mày đáp: “Con hiểu rồi.”
Không được đắc tội với Hàn Tử Sâm! Điều này hắn đã nghe qua nhiều lần rồi, lúc đó toàn thể Tiêu gia đều oán trách hắn vì có bạn gái như Thẩm Y Nhiên.
Cũng may là ngay thời điểm đó hắn đã chia tay với Thẩm Y Nhiên, qua lại với Hà Dĩ Nguyệt, mà nhà họ Tiêu lại rất hài lòng với Hà Dĩ Nguyệt vì môn đăng hộ đối. Hà gia và Hàn gia trước kia suýt nữa là thông gia, dù là không còn thông gia nhưng mà vẫn là có giao tình.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tiêu Tư Vũ nhìn đèn đỏ ở ngã tư phía trước và từ từ đạp phanh.
Khuôn mặt Thẩm Y Nhiên hiện lên trong đầu hắn, không thể phủ nhận rằng Thẩm Y Nhiên bây giờ rất khác so với lúc trước.
Mặc dù gương mặt không thay đổi nhưng khí chất đã thay đổi, nhất là khi cô mặc một bộ đồng phục công nhân vệ sinh, khiến hắn cảm thấy năm đó chia tay là quyết định chính xác.
Hà Dĩ Nguyệt mới chính xác là người phụ nữ thích hợp với hắn, còn Thẩm Y Nhiên, cô ta chỉ là quá khứ, nó chỉ là một vết nhơ trên người hắn.
Ai bảo cô ta đắm chết Hà Dĩ Mai? Cô ta đồng thời đắc tội Hà gia và Hàn gia, hắn căn bản không thể giúp nổi cô ta.
Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Tư Vũ đột nhiên nhìn qua bên đường, nhìn thấy bóng người mảnh mai trước mắt.
Đó là… Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ giật mình, nhưng lúc này bên canh cô là một người đàn ông khác, hai người như đang rất thân mật. Thẩm Y Nhiên khẽ nâng cằm trong khi người đàn ông cúi đầu, khuôn mặt rất gần khuôn mặt của Thẩm Y Nhiên.
Hình như hai người họ đang sắp hôn nhau.
Tiêu Tư Vũ không khỏi tức giận, hắn không ngờ rằng Thẩm Y Nhiên đã tìm một người đàn ông khác sau khi ra tù không lâu.
Tiêu Tư Vũ thấy đèn chuyển xanh, muốn cho xe rời đi thì thân thể cứng đờ, bộ dáng người đàn ông kia… trong đầu hắn hiện lên cái tên của người mà tất cả người ở Nam thành không thể đắc tội - Hàn Tử Sâm.
Nhưng vì sao Hàn Tử Sâm lại đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên, đang đùa sao?
Những chiếc xe phía sau Tiêu Tư Vũ bấm kèn, hắn ta nhanh chóng khởi động xe rời đi, ngay lúc này người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Tư Vũ.
Khoảnh khắc đối phương quay mặt lại nhìn về phía hắn, Tiêu Tư Vũ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đông cứng lại.
… Hàn Tử Sâm.
Dù là đối phương đã thay đổi trang phục và kiểu tóc nhưng khuôn mặt đó thật sự quá giống… mọi thứ đều mờ ảo đối phương Tiêu Tư Vũ.
Ở bên kia đường, Thẩm Y Nhiên dụi mắt, phát hiện cát trong mắt đã không còn, có vẻ A Tử đã thổi cho cô có hiệu quả.
“A Tử, cậu đang nhìn gì vậy?” - Thẩm Y Nhiên nhìn về phía A Tử hỏi.
“Không có gì, hình như tôi nhìn thấy một người quen.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.
“Bạn của cậu à?”
“Không phải, tôi và hắn ta chưa bao giờ là bạn.” - Trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén.
Cả một đêm chính là cả đêm Tiêu Tư Vũ mất ngủ, rốt cuộc người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên có phải là Hàn Tử Sâm hay chỉ là một người giống người.
Nhưng làm sao Hàn Tử Sâm lại đứng cùng một người như Thẩm Y Nhiên được, hắn ta luôn luôn là người lạnh lẽo xa cách sao có thể đứng bên cạnh một người đã giết hôn thê của hắn là Thẩm Y Nhiên.
Dù là cái gì trong lòng hắn vẫn tràn ngập bất an, hắn không thể nào tưởng tượng được nếu người đó là Hàn Tử Sâm thì sẽ thế nào?
Không để câu hỏi trong lòng được lâu, ngày hôm sau Tiêu Tư Vũ đến nơi Thẩm Y Nhiên làm việc để tìm cô.
“Cô hiện tại… đang ở cùng đàn ông sao?” - Tiêu Tư Vũ hỏi.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, không ngờ Tiêu Tư Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô nhanh như vậy, còn hỏi một câu như vậy?
“Việc này dường như không liên quan đến anh phải không, Tiêu tiên sinh.” - Thẩm Y Nhiên lạnh giọng: “Bây giờ là thời gian làm việc của tôi, xin tránh đường.”
Cô tiếp tục quét rác ở đường và xem hắn như không khí.
Tiêu Tư Vũ sắc mặt lạnh lùng kéo lấy cánh tay Thẩm Y Nhiên nói: “Tôi không đùa với cô, người đàn ông đi cũng cô hôm qua là ai?”
Thẩm Y Nhiên nhíu mày, Tiêu Tư Vũ đang hỏi về A Tử sao: “Tiêu tiên sinh, anh quản quá nhiều vậy sao? Tôi và em trai tôi đi cùng nhau cũng phải báo cáo với anh sao?”
“Em trai, cô từ khi nào lại có em trai?” - Tiêu Tư Vũ nhớ Thẩm Y Nhiên chỉ có một em gái mà thôi.
“Tôi nhận thêm em trai, không được sao?”
Tiêu Tư Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên như muốn xác định rằng lời cô nói là thật hay giả.
Đúng lúc này, đồng nghiệp của Thẩm Y Nhiên là chị Hứa đang quét gần đó đi tới nói: “Tiêu tiên sinh, cậu có việc gì thì nói đừng nên động thủ.”
“Tiêu tiên sinh, nếu anh không buông tay ra, anh không sợ bị ai đó chụp được ảnh liền phải giải thích với Hà Dĩ Nguyệt thế nào?” - Thẩm Y Nhiên mỉa mai.
Sắc mặt Tiêu Tư Vũ biến đổi, cuối cùng cũng buông tay rời đi.
Chị Hứa lo lắng nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Cậu ta tìm em có việc gì sao?”
“Ai biết anh ta muốn gì, không có việc gì đâu.” - Thẩm Y Nhiên cũng không hiểu sao hắn ta lại đến hỏi cô như vậy, không lẽ là dư tình chưa dứt với cô.
“Đúng rồi, một lát nữa nghĩ trưa, em hay đến phòng giám đốc xin ông ấy một tiếng. Chị nghe nói Phương Mộng Hề đang thu thập chữ ký để giám đốc sa thải em.”
Thẩm Y Nhiên cau mày, xem ta Phương Mộng Hề kia nhất quyết muốn đuổi cô đi.
“Nếu giám đốc thật sự muốn sa thải em thì có đi tìm ông ấy cũng vô ích, nếu thật sự bị sa thải cùng lắm thì đi tìm công việc khác.”
Nói là nói như vậy, dù sao công việc hiện tại cô cũng rất vất vả tìm được, giờ phải tìm việc cũng không phải quá dễ dàng.
Hai người làm xong việc quay về trạm vệ sinh trả dụng cụ thì đụng phải Phương Mộng Hề.
Cô ta đắc ý hất mặt với Thẩm Y Nhiên: “Tôi khuyên cô nên sớm chuẩn bị cút đi, mọi người ở trạm không muốn làm việc cùng với một tội phạm.”
Chỉ nhìn thấy Thẩm Y Nhiên lạnh mặt nhìn cô ta.
Phương Mộng Hề tỏ ra không vui: “Cô cứ giả vờ đi, một hồi giám đốc sẽ gọi cô vào phòng.”
Nhưng một lát sau bộ phận nhân sự đi ra và nói với Phương Mộng Hề: “Mộng Hề, giám đốc gọi cô vào văn phòng.”
“Gọi tôi sao?” - Phương Mộng Hề có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ giám đốc muốn hỏi rõ ràng hơn về vấn đề của Thẩm Y Nhiên.
Phương Mộng Hề đi vào phòng làm việc của giám đốc trạm, không ai có thể ngờ khi cô ta bước ra ngoài với dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Cô ta lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, cô ta cảm giác như mình đang nằm mơ, làm sao có thể người bị sa thải lại là cô ta, chẳng phải đáng ra nên là Thẩm Y Nhiên chứ?
Cô ta nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, cảm thấy trong lòng oán giận vô cùng, nhanh chân bước về phía Thẩm Y Nhiên: “Là cô, tất cả là do cô, nếu không có cô sao giám đốc có thể sa thải tôi, chính cô mới là người phải bị sa thải.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người bị sa thải lại là Phương Mộng Hề.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, nhưng cô cũng không thể chi phối được quyết định của giám đốc nên chuyện nào không liên quan tới cô.
Vậy nên cô quay lưng rời đi, mặc cho Phương Mộng Hề gào thét bị người cản lại.
Mặc dù Thẩm Y Nhiên nói người kia chỉ là em trai của cô ta, nhưng Tiêu Tư Vũ vẫn muốn đi chứng thực lại mới có thể yên tâm.
Nhờ người điều tra địa chỉ nhà thuê của Thẩm Y Nhiên trong một tiểu khu tập trung nhỏ. Tốn chút công sức cuối cùng hắn cũng dừng lại trước cửa nhà của cô.
Một ngôi nhà nhỏ mấy mét vuông đặc trưng cho tầng lớp thấp, Thẩm Y Nhiên sống ở nơi này sao?
Tiêu Tư Vũ định gõ cửa nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền tới.
Theo bản năng, hắn vội tìm chỗ tối nép vào và nhìn về phía tiếng bước chân.
Một thân ảnh cao lớn đi về phía cánh cửa, thân ảnh đó càng ngày càng đến gần khiến hai mắt Tiêu Tư Vũ mở to, những suy đoán không thể dường như cuối cùng cũng có thể.
Là… Hàn Tử Sâm! Thật sự là Hàn Tử Sâm.
Tiêu Tư Vũ cảm thấy một cơn ớn lạnh không ngừng chạy từ lòng bàn chân, khiến cơ thể càng ngày càng lạnh.
Hàn Tử Sâm dừng trước cánh cửa nhà thuê của Thẩm Y Nhiên, đưa tay lên và gõ nhẹ.
Sau một lát, có người mở cửa ra: “A Tử về rồi.”
Một gương mặt thanh tú chiếu vào trong mắt Tiêu Tư Vũ.
Tiêu Tư Vũ cảm giác được hơi thở nghẹn ở cổ họng, không thể nuốt vào cũng không thể nhổ ra, đến mức khiến hắn khó thở.
Người phụ nữ kia chính là Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên thật sự lại ở chung với Hàn Tử Sâm? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Hàn Tử Sâm lại ăn mặc như vậy? Có qua nhiều nghi ngờ trong đầu hắn.
Sau đó, hắn nghe giọng của Hàn Tử Sâm nói: “Ừm, tôi đã về.”
Tiêu Tư Vũ từng nghe giọng nói của Hàn Tử Sâm, giọng nói này giống hệt với giọng nói của Hàn Tử Sâm.
Đến lúc này, Tiêu Tư Vũ đã không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông kia chắc chắn là Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm bước một chân vào cửa, bỗng nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng về góc tối nơi Tiêu Tư Vũ đang ẩn núp.
Trong phút chốc, Tiêu Tư Vũ cảm thấy toàn bộ máy huyết trong cơ thể đông lại, hô hấp khó khăn.
“A Tử, xem cái gì vậy?” - Giọng nói của Thẩm Y Nhiên vang lên.
“Không có gì.” - Hàn Tử Sâm hơi nhếch khóe môi, sau đó đi vào trong.
Ầm một tiếng, cánh cửa nhà thuê đóng lại.
Tiêu Tư Vũ hít một hơi dài, lòng bàn tay và lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh, hắn cảm giác như vừa thoát chết.
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao Hàn Tử Sâm lại ở cùng Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ bước chân ra khỏi tiểu khu quay lại xe, nhưng định lái xe, hắn lại phát hiện bàn tay đang run rẩy kịch liệt.
Nhìn thấy Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên ở cùng một chỗ và dường như rất thân thiết. Còn có Thẩm Y Nhiên còn gọi Hàn Tử Sâm là “A Tử” rất thân mật, hắn chưa bao giờ nghe được ai gọi trìu mến như vậy.
Và thái độ của Hàn Tử Sâm đối với Thẩm Y Nhiên… Tiêu Tư Vũ chỉ có thể dùng từ ôn nhu để diễn tả.
Đường đường là Hàn gia, chưa từng đối xử ôn nhu với phụ nữ, cho dù trước kia là Hà Dĩ Mai cũng chưa từng được ôn nhu như vậy.
Tiêu Tư Vũ đột nhiên nghĩ đến những bảng hiệu bị gỡ xuống, bọn họ luôn cho rằng là do quan hệ với Thẩm Y Nhiên nên Hàn Tử Sâm có ác cảm với Tiêu gia.
Nhưng nghĩ lại thì, quả thực là có liên quan đến Thẩm Y Nhiên, nhưng mà nó hoàn toàn khác với nguyên nhân mà bọn họ suy nghĩ.
Tiêu Tư Vũ cảm giác toàn thân hổn loạn.
Bên tai truyền đến lời cảnh cáo của Tiêu lão gia, Tiêu Tư Vũ khẽ cau mày đáp: “Con hiểu rồi.”
Không được đắc tội với Hàn Tử Sâm! Điều này hắn đã nghe qua nhiều lần rồi, lúc đó toàn thể Tiêu gia đều oán trách hắn vì có bạn gái như Thẩm Y Nhiên.
Cũng may là ngay thời điểm đó hắn đã chia tay với Thẩm Y Nhiên, qua lại với Hà Dĩ Nguyệt, mà nhà họ Tiêu lại rất hài lòng với Hà Dĩ Nguyệt vì môn đăng hộ đối. Hà gia và Hàn gia trước kia suýt nữa là thông gia, dù là không còn thông gia nhưng mà vẫn là có giao tình.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tiêu Tư Vũ nhìn đèn đỏ ở ngã tư phía trước và từ từ đạp phanh.
Khuôn mặt Thẩm Y Nhiên hiện lên trong đầu hắn, không thể phủ nhận rằng Thẩm Y Nhiên bây giờ rất khác so với lúc trước.
Mặc dù gương mặt không thay đổi nhưng khí chất đã thay đổi, nhất là khi cô mặc một bộ đồng phục công nhân vệ sinh, khiến hắn cảm thấy năm đó chia tay là quyết định chính xác.
Hà Dĩ Nguyệt mới chính xác là người phụ nữ thích hợp với hắn, còn Thẩm Y Nhiên, cô ta chỉ là quá khứ, nó chỉ là một vết nhơ trên người hắn.
Ai bảo cô ta đắm chết Hà Dĩ Mai? Cô ta đồng thời đắc tội Hà gia và Hàn gia, hắn căn bản không thể giúp nổi cô ta.
Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Tư Vũ đột nhiên nhìn qua bên đường, nhìn thấy bóng người mảnh mai trước mắt.
Đó là… Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ giật mình, nhưng lúc này bên canh cô là một người đàn ông khác, hai người như đang rất thân mật. Thẩm Y Nhiên khẽ nâng cằm trong khi người đàn ông cúi đầu, khuôn mặt rất gần khuôn mặt của Thẩm Y Nhiên.
Hình như hai người họ đang sắp hôn nhau.
Tiêu Tư Vũ không khỏi tức giận, hắn không ngờ rằng Thẩm Y Nhiên đã tìm một người đàn ông khác sau khi ra tù không lâu.
Tiêu Tư Vũ thấy đèn chuyển xanh, muốn cho xe rời đi thì thân thể cứng đờ, bộ dáng người đàn ông kia… trong đầu hắn hiện lên cái tên của người mà tất cả người ở Nam thành không thể đắc tội - Hàn Tử Sâm.
Nhưng vì sao Hàn Tử Sâm lại đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên, đang đùa sao?
Những chiếc xe phía sau Tiêu Tư Vũ bấm kèn, hắn ta nhanh chóng khởi động xe rời đi, ngay lúc này người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Tư Vũ.
Khoảnh khắc đối phương quay mặt lại nhìn về phía hắn, Tiêu Tư Vũ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đông cứng lại.
… Hàn Tử Sâm.
Dù là đối phương đã thay đổi trang phục và kiểu tóc nhưng khuôn mặt đó thật sự quá giống… mọi thứ đều mờ ảo đối phương Tiêu Tư Vũ.
Ở bên kia đường, Thẩm Y Nhiên dụi mắt, phát hiện cát trong mắt đã không còn, có vẻ A Tử đã thổi cho cô có hiệu quả.
“A Tử, cậu đang nhìn gì vậy?” - Thẩm Y Nhiên nhìn về phía A Tử hỏi.
“Không có gì, hình như tôi nhìn thấy một người quen.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.
“Bạn của cậu à?”
“Không phải, tôi và hắn ta chưa bao giờ là bạn.” - Trong mắt anh lóe lên một tia sắc bén.
Cả một đêm chính là cả đêm Tiêu Tư Vũ mất ngủ, rốt cuộc người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Y Nhiên có phải là Hàn Tử Sâm hay chỉ là một người giống người.
Nhưng làm sao Hàn Tử Sâm lại đứng cùng một người như Thẩm Y Nhiên được, hắn ta luôn luôn là người lạnh lẽo xa cách sao có thể đứng bên cạnh một người đã giết hôn thê của hắn là Thẩm Y Nhiên.
Dù là cái gì trong lòng hắn vẫn tràn ngập bất an, hắn không thể nào tưởng tượng được nếu người đó là Hàn Tử Sâm thì sẽ thế nào?
Không để câu hỏi trong lòng được lâu, ngày hôm sau Tiêu Tư Vũ đến nơi Thẩm Y Nhiên làm việc để tìm cô.
“Cô hiện tại… đang ở cùng đàn ông sao?” - Tiêu Tư Vũ hỏi.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, không ngờ Tiêu Tư Vũ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô nhanh như vậy, còn hỏi một câu như vậy?
“Việc này dường như không liên quan đến anh phải không, Tiêu tiên sinh.” - Thẩm Y Nhiên lạnh giọng: “Bây giờ là thời gian làm việc của tôi, xin tránh đường.”
Cô tiếp tục quét rác ở đường và xem hắn như không khí.
Tiêu Tư Vũ sắc mặt lạnh lùng kéo lấy cánh tay Thẩm Y Nhiên nói: “Tôi không đùa với cô, người đàn ông đi cũng cô hôm qua là ai?”
Thẩm Y Nhiên nhíu mày, Tiêu Tư Vũ đang hỏi về A Tử sao: “Tiêu tiên sinh, anh quản quá nhiều vậy sao? Tôi và em trai tôi đi cùng nhau cũng phải báo cáo với anh sao?”
“Em trai, cô từ khi nào lại có em trai?” - Tiêu Tư Vũ nhớ Thẩm Y Nhiên chỉ có một em gái mà thôi.
“Tôi nhận thêm em trai, không được sao?”
Tiêu Tư Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên như muốn xác định rằng lời cô nói là thật hay giả.
Đúng lúc này, đồng nghiệp của Thẩm Y Nhiên là chị Hứa đang quét gần đó đi tới nói: “Tiêu tiên sinh, cậu có việc gì thì nói đừng nên động thủ.”
“Tiêu tiên sinh, nếu anh không buông tay ra, anh không sợ bị ai đó chụp được ảnh liền phải giải thích với Hà Dĩ Nguyệt thế nào?” - Thẩm Y Nhiên mỉa mai.
Sắc mặt Tiêu Tư Vũ biến đổi, cuối cùng cũng buông tay rời đi.
Chị Hứa lo lắng nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Cậu ta tìm em có việc gì sao?”
“Ai biết anh ta muốn gì, không có việc gì đâu.” - Thẩm Y Nhiên cũng không hiểu sao hắn ta lại đến hỏi cô như vậy, không lẽ là dư tình chưa dứt với cô.
“Đúng rồi, một lát nữa nghĩ trưa, em hay đến phòng giám đốc xin ông ấy một tiếng. Chị nghe nói Phương Mộng Hề đang thu thập chữ ký để giám đốc sa thải em.”
Thẩm Y Nhiên cau mày, xem ta Phương Mộng Hề kia nhất quyết muốn đuổi cô đi.
“Nếu giám đốc thật sự muốn sa thải em thì có đi tìm ông ấy cũng vô ích, nếu thật sự bị sa thải cùng lắm thì đi tìm công việc khác.”
Nói là nói như vậy, dù sao công việc hiện tại cô cũng rất vất vả tìm được, giờ phải tìm việc cũng không phải quá dễ dàng.
Hai người làm xong việc quay về trạm vệ sinh trả dụng cụ thì đụng phải Phương Mộng Hề.
Cô ta đắc ý hất mặt với Thẩm Y Nhiên: “Tôi khuyên cô nên sớm chuẩn bị cút đi, mọi người ở trạm không muốn làm việc cùng với một tội phạm.”
Chỉ nhìn thấy Thẩm Y Nhiên lạnh mặt nhìn cô ta.
Phương Mộng Hề tỏ ra không vui: “Cô cứ giả vờ đi, một hồi giám đốc sẽ gọi cô vào phòng.”
Nhưng một lát sau bộ phận nhân sự đi ra và nói với Phương Mộng Hề: “Mộng Hề, giám đốc gọi cô vào văn phòng.”
“Gọi tôi sao?” - Phương Mộng Hề có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ giám đốc muốn hỏi rõ ràng hơn về vấn đề của Thẩm Y Nhiên.
Phương Mộng Hề đi vào phòng làm việc của giám đốc trạm, không ai có thể ngờ khi cô ta bước ra ngoài với dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Cô ta lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, cô ta cảm giác như mình đang nằm mơ, làm sao có thể người bị sa thải lại là cô ta, chẳng phải đáng ra nên là Thẩm Y Nhiên chứ?
Cô ta nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, cảm thấy trong lòng oán giận vô cùng, nhanh chân bước về phía Thẩm Y Nhiên: “Là cô, tất cả là do cô, nếu không có cô sao giám đốc có thể sa thải tôi, chính cô mới là người phải bị sa thải.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người bị sa thải lại là Phương Mộng Hề.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, nhưng cô cũng không thể chi phối được quyết định của giám đốc nên chuyện nào không liên quan tới cô.
Vậy nên cô quay lưng rời đi, mặc cho Phương Mộng Hề gào thét bị người cản lại.
Mặc dù Thẩm Y Nhiên nói người kia chỉ là em trai của cô ta, nhưng Tiêu Tư Vũ vẫn muốn đi chứng thực lại mới có thể yên tâm.
Nhờ người điều tra địa chỉ nhà thuê của Thẩm Y Nhiên trong một tiểu khu tập trung nhỏ. Tốn chút công sức cuối cùng hắn cũng dừng lại trước cửa nhà của cô.
Một ngôi nhà nhỏ mấy mét vuông đặc trưng cho tầng lớp thấp, Thẩm Y Nhiên sống ở nơi này sao?
Tiêu Tư Vũ định gõ cửa nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền tới.
Theo bản năng, hắn vội tìm chỗ tối nép vào và nhìn về phía tiếng bước chân.
Một thân ảnh cao lớn đi về phía cánh cửa, thân ảnh đó càng ngày càng đến gần khiến hai mắt Tiêu Tư Vũ mở to, những suy đoán không thể dường như cuối cùng cũng có thể.
Là… Hàn Tử Sâm! Thật sự là Hàn Tử Sâm.
Tiêu Tư Vũ cảm thấy một cơn ớn lạnh không ngừng chạy từ lòng bàn chân, khiến cơ thể càng ngày càng lạnh.
Hàn Tử Sâm dừng trước cánh cửa nhà thuê của Thẩm Y Nhiên, đưa tay lên và gõ nhẹ.
Sau một lát, có người mở cửa ra: “A Tử về rồi.”
Một gương mặt thanh tú chiếu vào trong mắt Tiêu Tư Vũ.
Tiêu Tư Vũ cảm giác được hơi thở nghẹn ở cổ họng, không thể nuốt vào cũng không thể nhổ ra, đến mức khiến hắn khó thở.
Người phụ nữ kia chính là Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên thật sự lại ở chung với Hàn Tử Sâm? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Hàn Tử Sâm lại ăn mặc như vậy? Có qua nhiều nghi ngờ trong đầu hắn.
Sau đó, hắn nghe giọng của Hàn Tử Sâm nói: “Ừm, tôi đã về.”
Tiêu Tư Vũ từng nghe giọng nói của Hàn Tử Sâm, giọng nói này giống hệt với giọng nói của Hàn Tử Sâm.
Đến lúc này, Tiêu Tư Vũ đã không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông kia chắc chắn là Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm bước một chân vào cửa, bỗng nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng về góc tối nơi Tiêu Tư Vũ đang ẩn núp.
Trong phút chốc, Tiêu Tư Vũ cảm thấy toàn bộ máy huyết trong cơ thể đông lại, hô hấp khó khăn.
“A Tử, xem cái gì vậy?” - Giọng nói của Thẩm Y Nhiên vang lên.
“Không có gì.” - Hàn Tử Sâm hơi nhếch khóe môi, sau đó đi vào trong.
Ầm một tiếng, cánh cửa nhà thuê đóng lại.
Tiêu Tư Vũ hít một hơi dài, lòng bàn tay và lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh, hắn cảm giác như vừa thoát chết.
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao Hàn Tử Sâm lại ở cùng Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ bước chân ra khỏi tiểu khu quay lại xe, nhưng định lái xe, hắn lại phát hiện bàn tay đang run rẩy kịch liệt.
Nhìn thấy Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên ở cùng một chỗ và dường như rất thân thiết. Còn có Thẩm Y Nhiên còn gọi Hàn Tử Sâm là “A Tử” rất thân mật, hắn chưa bao giờ nghe được ai gọi trìu mến như vậy.
Và thái độ của Hàn Tử Sâm đối với Thẩm Y Nhiên… Tiêu Tư Vũ chỉ có thể dùng từ ôn nhu để diễn tả.
Đường đường là Hàn gia, chưa từng đối xử ôn nhu với phụ nữ, cho dù trước kia là Hà Dĩ Mai cũng chưa từng được ôn nhu như vậy.
Tiêu Tư Vũ đột nhiên nghĩ đến những bảng hiệu bị gỡ xuống, bọn họ luôn cho rằng là do quan hệ với Thẩm Y Nhiên nên Hàn Tử Sâm có ác cảm với Tiêu gia.
Nhưng nghĩ lại thì, quả thực là có liên quan đến Thẩm Y Nhiên, nhưng mà nó hoàn toàn khác với nguyên nhân mà bọn họ suy nghĩ.
Tiêu Tư Vũ cảm giác toàn thân hổn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.