Chương 37: Tìm Hàn Tử Sâm Cầu Xin
Song Tử
08/01/2024
Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi nhà hàng, đêm nay quả là một đêm nực cười.
Đang trên đường đi về, thím hai gọi điện cho cô nói rằng bà ngoại đổ bệnh nhập viện, nói rất nhiều thứ chỉ duy nhất một mục đích chính là muốn cô thả những người kia ra, còn nói dù sao cũng là người thân, cô không thể quá tuyệt tình như vậy được.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy nực cười, cái này cũng gọi là người thân sao, sao khi bọn họ làm như vậy lại tuyệt tình đến cùng.
Giờ đây, người thân duy nhất cô nhận chỉ còn bà ngoại.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô gọi một chiếc taxi đi về bệnh viện thị trấn nhỏ…
Khi cô tới bệnh viện, bà ngoại đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là ống thở và dây chuyền dịch. Trên người toàn thân nhăn nheo, gương mặt tái nhợt như có thể kết thúc sự sống bất cứ lúc nào.
Hai vị thím vợ của bác cả và chú hai đều khóc lóc tẩy trắng cho người nhà khi nhìn thấy cô đến.
Đột nhiên bà ngoài dường như cử động, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó trong cơn hôn mê.
Khi Thẩm Y Nhiên xích đầu lại gần bên môi bà, thân thể chợt cứng đờ, bà ngoại trong miệng đang gọi tên các người con của mình.
Thẩm Y Nhiên im lặng đứng dậy và bước ra khỏi phòng bệnh, hai người thím chạy theo nài nỉ thêm một lần, Thẩm Y Nhiên không nói gì bắt xe taxi quay về Nam Thành trong đêm.
Cô một đêm không ngủ, buổi sáng 5h trực tiếp đi đến trạm vệ sinh làm việc.
“Y Nhiên, đêm qua ngủ không ngon sao, thấy em mệt mỏi quá.” - Chị Hứa nhìn Thẩm Y Nhiên nói.
“Vâng.” - Thẩm Y Nhiên mơ hồ đáp, nhưng cô đang nghĩ về bà ngoại, và những người thân kia không phải sẽ được thả nếu cô đến cục cảnh sát rút án.
Nếu cô thật sự muốn thả họ ra, điểm mấu chốt chính là nằm ở Hàn Tử Sâm.
Nghĩ đến Hàn Tử Sâm, trái tim cô có chút âm ỉ.
Mấy ngày trước cô còn cự tuyệt ở bên anh ta, anh ta rõ ràng là rất tức giận.
Nhưng bây giờ cô phải đi cầu xin anh ta sao?
Liệu anh ta sẽ đồng ý chứ?
Mà nếu anh ta không đồng ý, bà ngoại cô sẽ không thể được gặp những người kia… lỡ như bà có mệnh hệ gì, cũng sẽ không có con cái đưa đi…
Cô biết bà ngoại vẫn thương nhớ những người kia, chỉ là bà không muốn ủy khuất cô, nên mới không vì bọn họ trước mặt cô xin tha.
Nếu như những người kia được thả có thể giúp bà ngoại phấn chấn, sức khỏe tốt hơn thì phần công đạo này, cô có thể không cần.
Đến trưa, Thẩm Y Nhiên cầm điện thoại di động nhìn số điện thoại trong danh bạ… là số điện thoại di dộng của A Tử ngày đó… không biết Hàn Tử Sâm còn dùng số điện thoại này không.
Thẩm Y Nhiên nhắm mắt bấm vào số điện thoại đó gọi đi, nhưng bên kia chỉ có tín hiệu gọi đi, cô chờ đợi nhưng không có ai trả lời… cô cứ thế gọi lần thứ hai, lần thứ ba…
Lúc này tại tập đoàn Hàn thị, một số giám đốc cao cấp ngồi trong phòng tổng giám đốc, ánh mắt đều rơi vào chiếc điện thoại giá rẻ trên bàn.
Những bị giám đốc này đều nhận ra chiếc điện thoại này, chỉ là nguồn gốc của nó thì không ai biết và cũng không ai dám hỏi, chỉ là trước đây mỗi khi dù là cuộc họp thế nào, chỉ cần chiếc điện thoại này reo lên, Hàn gia luôn bắt máy ngay lập tức.
Nhưng mà hôm nay, chiếc điện thoại vang lên rất lâu nhưng Hàn tổng chỉ ngồi bất động nhìn chằm chằm vào nó, không tiếp nhận cũng không tắt đi, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm lạnh lùng.
Cao Trí đứng bên cạnh cũng nhìn vào chiếc điện thoại đang reo, trong lòng thầm lo lắng.
Thẩm Y Nhiên chính là người duy nhất có thể gọi đến chiếc điện thoại này, và Thẩm Y Nhiên đã từ chối Hàn Tử Sâm, Cao Trí đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn ta có thể nhận ra tâm trạng của Hàn gia sau ngày hôm đó rất là xấu.
Bỗng nhiên hôm nay Thẩm Y Nhiên gọi đến, Hàn gia không bắt máy, điều này có nghĩa là gì?
Là Hàn gia không còn quan tâm đến Thẩm Y Nhiên?
Không, nếu không quan tâm thì Hàn gia đã vứt chiếc điện thoại này từ lâu, nhưng anh ấy luôn mang theo bên mình, chẳng lẽ Hàn gia không thể buông Thẩm Y Nhiên sao?
Cuối cùng, không biết bao lâu cuối cùng chiếc điện thoại giá rẻ kia cũng ngưng đổ chuông.
Hàn Tử Sâm lười biếng ngước mắt lên, nói với nhóm giám đốc cao cấp trước mắt: “Tiếp tục báo cáo đi.”
Đang trên đường đi về, thím hai gọi điện cho cô nói rằng bà ngoại đổ bệnh nhập viện, nói rất nhiều thứ chỉ duy nhất một mục đích chính là muốn cô thả những người kia ra, còn nói dù sao cũng là người thân, cô không thể quá tuyệt tình như vậy được.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy nực cười, cái này cũng gọi là người thân sao, sao khi bọn họ làm như vậy lại tuyệt tình đến cùng.
Giờ đây, người thân duy nhất cô nhận chỉ còn bà ngoại.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô gọi một chiếc taxi đi về bệnh viện thị trấn nhỏ…
Khi cô tới bệnh viện, bà ngoại đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là ống thở và dây chuyền dịch. Trên người toàn thân nhăn nheo, gương mặt tái nhợt như có thể kết thúc sự sống bất cứ lúc nào.
Hai vị thím vợ của bác cả và chú hai đều khóc lóc tẩy trắng cho người nhà khi nhìn thấy cô đến.
Đột nhiên bà ngoài dường như cử động, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó trong cơn hôn mê.
Khi Thẩm Y Nhiên xích đầu lại gần bên môi bà, thân thể chợt cứng đờ, bà ngoại trong miệng đang gọi tên các người con của mình.
Thẩm Y Nhiên im lặng đứng dậy và bước ra khỏi phòng bệnh, hai người thím chạy theo nài nỉ thêm một lần, Thẩm Y Nhiên không nói gì bắt xe taxi quay về Nam Thành trong đêm.
Cô một đêm không ngủ, buổi sáng 5h trực tiếp đi đến trạm vệ sinh làm việc.
“Y Nhiên, đêm qua ngủ không ngon sao, thấy em mệt mỏi quá.” - Chị Hứa nhìn Thẩm Y Nhiên nói.
“Vâng.” - Thẩm Y Nhiên mơ hồ đáp, nhưng cô đang nghĩ về bà ngoại, và những người thân kia không phải sẽ được thả nếu cô đến cục cảnh sát rút án.
Nếu cô thật sự muốn thả họ ra, điểm mấu chốt chính là nằm ở Hàn Tử Sâm.
Nghĩ đến Hàn Tử Sâm, trái tim cô có chút âm ỉ.
Mấy ngày trước cô còn cự tuyệt ở bên anh ta, anh ta rõ ràng là rất tức giận.
Nhưng bây giờ cô phải đi cầu xin anh ta sao?
Liệu anh ta sẽ đồng ý chứ?
Mà nếu anh ta không đồng ý, bà ngoại cô sẽ không thể được gặp những người kia… lỡ như bà có mệnh hệ gì, cũng sẽ không có con cái đưa đi…
Cô biết bà ngoại vẫn thương nhớ những người kia, chỉ là bà không muốn ủy khuất cô, nên mới không vì bọn họ trước mặt cô xin tha.
Nếu như những người kia được thả có thể giúp bà ngoại phấn chấn, sức khỏe tốt hơn thì phần công đạo này, cô có thể không cần.
Đến trưa, Thẩm Y Nhiên cầm điện thoại di động nhìn số điện thoại trong danh bạ… là số điện thoại di dộng của A Tử ngày đó… không biết Hàn Tử Sâm còn dùng số điện thoại này không.
Thẩm Y Nhiên nhắm mắt bấm vào số điện thoại đó gọi đi, nhưng bên kia chỉ có tín hiệu gọi đi, cô chờ đợi nhưng không có ai trả lời… cô cứ thế gọi lần thứ hai, lần thứ ba…
Lúc này tại tập đoàn Hàn thị, một số giám đốc cao cấp ngồi trong phòng tổng giám đốc, ánh mắt đều rơi vào chiếc điện thoại giá rẻ trên bàn.
Những bị giám đốc này đều nhận ra chiếc điện thoại này, chỉ là nguồn gốc của nó thì không ai biết và cũng không ai dám hỏi, chỉ là trước đây mỗi khi dù là cuộc họp thế nào, chỉ cần chiếc điện thoại này reo lên, Hàn gia luôn bắt máy ngay lập tức.
Nhưng mà hôm nay, chiếc điện thoại vang lên rất lâu nhưng Hàn tổng chỉ ngồi bất động nhìn chằm chằm vào nó, không tiếp nhận cũng không tắt đi, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm lạnh lùng.
Cao Trí đứng bên cạnh cũng nhìn vào chiếc điện thoại đang reo, trong lòng thầm lo lắng.
Thẩm Y Nhiên chính là người duy nhất có thể gọi đến chiếc điện thoại này, và Thẩm Y Nhiên đã từ chối Hàn Tử Sâm, Cao Trí đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn ta có thể nhận ra tâm trạng của Hàn gia sau ngày hôm đó rất là xấu.
Bỗng nhiên hôm nay Thẩm Y Nhiên gọi đến, Hàn gia không bắt máy, điều này có nghĩa là gì?
Là Hàn gia không còn quan tâm đến Thẩm Y Nhiên?
Không, nếu không quan tâm thì Hàn gia đã vứt chiếc điện thoại này từ lâu, nhưng anh ấy luôn mang theo bên mình, chẳng lẽ Hàn gia không thể buông Thẩm Y Nhiên sao?
Cuối cùng, không biết bao lâu cuối cùng chiếc điện thoại giá rẻ kia cũng ngưng đổ chuông.
Hàn Tử Sâm lười biếng ngước mắt lên, nói với nhóm giám đốc cao cấp trước mắt: “Tiếp tục báo cáo đi.”
Thẩm Y Nhiên cắn răng nhìn điện
thoại đi động trong tay, gọi mấy lần cũng không có người bắt máy, chẳng
lẽ số này… Hàn Tử Sâm đã bỏ rồi sao? “Y Nhiên, em sao vậy?” - Chị Hứa
nhìn Thẩm Y Nhiên cứ gọi điện mà không ăn phần cơm quan tâm hỏi. “Chị
Hứa, em… em có chút việc phải làm, khoảng 3 giờ chiều em sẽ rời đi, em
sẽ cố gắng hoàn thành công việc, phần còn lại em có thể nhờ chị giúp
được không?” - Thẩm Y Nhiên nói. “Chuyện này sao lại không thể, trước
kia chị có việc em cũng giúp chị mà.” - Chị Hứa sảng khoái đáp. Thẩm Y
Nhiên mỉm cười cảm kích nhưng trong lòng nặng trĩu. Buổi chiều, cô chạy
đến Hàn thị, lúc này mới nhận ra, đừng nói muốn gặp Hàn Tử Sâm, ngay cả
vào cửa cũng bị bảo vệ đuổi ra. Lúc này cô mới nghĩ tới, cô thực sự biết rất ít về anh, thậm chí cô còn không biết nhà anh ở đâu. Sau khi bị
giễu cợt vì muốn gặp Hàn Tử Sâm và đuổi ra ngoài, Thẩm Y Nhiên cúi đầu
nhìn bộ đồ mình đang mặc, quần áo hàng vỉa hè trong rẻ tiền và thô ráp,
vậy nên họ khinh thường là lẽ tất nhiên. Hiện tại Thẩm Y Nhiên chỉ có
thể sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất chính là đứng ở cổng tập đoàn Hàn
gia để chờ đợi. Những cơn gió lạnh thổi vào má cô, quần áo thật sự không đủ ấm trong khí hậu này. Thẩm Y Nhiên xoa hai tay vào nhau, thỉnh
thoảng thở hơi nóng vào tay, ánh mắt dán vào phía lối ra của tòa nhà, hy vọng mình có thể thấy Hàn Tử Sâm đi ra. Đứng đợi rất lâu, đột nhiên hai mắt Thẩm Y Nhiên sáng lên, cô nhìn thấy Cao Trí xuống xe và chuẩn bị
bước vào tòa nhà Hàn thị. “Thư ký Cao.” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hét lên,
cô chỉ có thể nhận ra mỗi thư ký Cao ở bên cạnh anh mà thôi. Cao Trí
nhìn về phía giọng gọi mình nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, vẻ mặt lộ ra chút
kinh ngạc. “Thẩm tiểu thư, sao cô đến ở đây?” - Cao Trí bước tới, lễ
phép hỏi. “Tôi…” - Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Tôi muốn gặp… Hàn tiên sinh. Nhưng mà tôi không thể vào tòa nhà, thư ký
Cao, anh có thể đưa tôi đến gặp Hàn tiên sinh được không?” Cao Trí trầm
ngâm một lát rồi nói: “Được rồi, Thẩm tiểu thư, cô đi theo tôi trước.”
Sau đó Cao Trí bước đi, Thẩm Y Nhiên đi theo phía sau. Những người lúc
nãy giễu cợt và đuổi cô đi, nhìn thấy Cao Trí mang cô vào thì không khỏi kinh ngạc và toát mồ hôi. Cô gái kia… thật sự quen Hàn tổng sao? Thẩm Y Nhiên đi theo Cao Trí đến trước cửa phòng tổng giám đốc liền nói: “Thẩm tiểu thư, đợi một lát, tôi vào báo cáo.” “Vâng.” - Thẩm Y Nhiên đáp
lại, mắt rũ xuống. Cao Trí đi vào một lát rồi lại đi ra, để Thẩm Y Nhiên bước vào bên trong phòng tổng giám đốc, Cao Trí sau đó liền đóng cửa
lại. Cô bước vào bên trong, trong lòng có chút bất an đứng nhìn Hàn Tử
Sâm ngồi ở bàn làm việc đang xem xét tài liệu, trong không khí tràn ngập cảm giác lúng túng. Trước đó khi cô nhiều lần cự tuyệt không muốn ở bên cạnh anh, cô cho rằng sau này cô và anh sẽ không còn liên quan gì đến
nhau nữa. Không ngờ cô vả mặt quá nhanh, chỉ trong vài ngày cô lại đứng
trước mặt anh. Chỉ là anh của hiện tại, là người mà trước đây cô chưa
từng quen. Trong văn phòng rộng lớn, anh mặc bộ âu phục màu đen, tóc mái chải ngược ra sau, đôi lông mày dài hơi nhướng lên, đôi mắt đào hoa
xinh đẹp cụp xuống một nửa, nhìn tài liệu trong tay. Ngón tay thon dài
cầm một cây bút máy màu đen, khi anh cầm bút ký vào văn kiện, tư thế này khiến cho người ta cảm giác vô cùng tao nhã. Trong văn phòng im lặng
một lúc, cho đến khi giọng nói của anh phá vỡ sự im lặng. “A Nhiên tỷ
tới đây chỉ để nhìn tôi như vậy sao?” Thẩm Y Nhiên giật mình, không nghĩ tới bây giờ Hàn Tử Sâm còn gọi cô là A Nhiên tỷ. Loại xưng hô này đối
với cô mà nói giống như một sự mỉa mai, cười nhạo cô thật ngây thơ khi
đó lại đưa anh ta về nhà cô, còn nói anh ta làm em trai của cô. “Tôi có
chuyện muốn nói với anh.” - Thẩm Y Nhiên liếm đôi môi khô khốc. “Được,
cứ nói đi.” - Anh nói nhưng vẫn chăm chú nhìn tài liệu trong tay. Cô
chần chừ một chút rồi nói: “Chuyện là, tôi hy vọng có thể thả những
người thân kia của tôi, bọn họ đã bị nhốt trong tù thời gian qua cũng
coi là dạy dỗ rồi. Tôi muốn đi tới cục cảnh sát xóa án, nhưng vụ án này
đang được luật sư làm việc cùng công tố viên, cho nên… xin anh hãy nói
chuyện với luật sư của anh.” Hàn Tử Sâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt
rơi vào gương mặt Thẩm Y Nhiên: “Tôi nhớ lần trước cho cô lựa chọn, cô
nói không cần tha cho bọn họ, sao vậy, bây giờ lại muốn đổi ý?” Ánh mắt
của anh giống như đang giễu cợt điều gì đó, cô cảm thấy ngay cả hơi thở
của mình cũng bị bóp nghẹt cưới ánh mắt của anh. Qua một lúc lâu, cô mới mở miệng: “Ừ, tôi muốn… thả bọn họ.” Anh như thể nghe được một câu
chuyện rất buồn cười: “Cô cho rằng cô là ai? Cô nói muốn thế nào, tôi
phải làm cái đó sao? Tôi đã cho cô lựa chọn, cô đã lựa chọn như vậy thì
nên chấp nhận hậu quả của sự lựa chọn đi.” “Tôi chỉ hy vọng đồn cảnh sát có thể thả bọn họ đi, đối với anh mà nói, đây chỉ là một câu nói thôi.” - Thẩm Y Nhiên lo lắng nói. “Chỉ là một câu nói, nhưng… vậy thì sao?”-
Anh nhàn nhã nhìn cô, đối lập với sự lo lắng của cô. Cô khẽ siết chặt
tay, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh: "Tôi phải làm gì anh mới có thể thả người.” Đôi mắt anh tối lại, để bút trong tay xuống bàn, đứng
lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Y Nhiên. Tay của anh nhẹ nhàng nắm
lấy tay cô: “Tay A Nhiên tỷ có vẻ rất lạnh.” Cơ thể cô đột nhiên cứng
đờ, so với tay anh, tay cô quả thật rất lạnh. Anh cúi đầu, đặt tay cô
vào lòng tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa tay cô để làm ấm đôi tay cô. Anh
thực hiện động tác này rất khéo léo, nhẹ nhàng và rất cẩn thận, như thể
cô là báu vật mà anh đang bảo vệ. "A Nhiên tỷ, đã cảm thấy tay ấm hơn
chưa?” "A… ấm một chút..” - Cô vô thức muốn rút tay ra, nhưng tay cô đã
bị anh giữ chặt. "Không vội, xoa nhiều hơn một lát sẽ càng ấm hơn.” -
Hàn Tử Sâm nói. Thẩm Y Nhiên nghi ngờ nhìn người trước mặt, sự dịu dàng
của hiện tại và sự thờ ơ giễu cợt khi nãy của anh, dường như họ là hai
người khác nhau. Tuy tay cô càng ngày càng ấm, nhưng lòng cô càng ngày
càng lo sợ bất an. “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới thả bọn họ.” - Thẩm Y
Nhiên nhịn không được lại hỏi. "Sao A Nhiên tỷ lại muốn đổi ý thả bọn
họ?” - Hàn Tử Sâm hỏi ngược lại. "Bà ngoại tôi sức khỏe không tốt phải
nhập viện, tôi không muốn bà ngoại lo lắng thêm về việc này nữa.” - Cô
thành thật trả lời. "Vậy sao, xem ra trong lòng cô bà ngoại rất quan
trọng, vì bà mà mới mấy ngày liền đến đâu cầu xin tôi.” Cô cảm thấy mũi
mình tràn ngập hơi thở của anh, toàn bộ máu trong cơ thể dường như đều
dồn về phía bàn tay bị anh nắm giữ. "Vậy còn tôi thì sao? Trong lòng của A Nhiên tỷ, tôi có vì trí gì?” - Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt
cực kỳ đẹp đẽ đầy sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô, như muốn đang nhìn thấu con người cô. Toàn thân Thẩm Y Nhiên đột nhiên run rẩy, đôi mắt
đen láy đối diện đôi mắt của anh. Anh cúi xuống, từ từ đưa mặt mình lại
gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: "Hẳn cũng không phải là vị trí
quan trọng, cho nên trước đây A Nhiên tỷ mới có thể không một chút lưu
luyến nào rời đi.” Tay của cô vẫn ấm, nhưng cơ thể cô dường như ngày
càng lạnh hơn. Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú rất gần cô,
vẻ mặt của anh vẫn rất dịu dàng, ngay cả động tác nắm tay cô cũng ôn
như, nhưng ánh mắt anh lại quá lạnh lùng. Trong lúc nhất thời, cô đột
nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc: "Anh… có thả họ
không?” "Không.” - Hàn Tử Sâm đáp. Trái tim cô dường như càng lúc càng
chìm xuống, đúng vậy, anh ta là Hàn Tử Sâm, chưa từng có một người phụ
nữ nào từ chối anh. Một người kiêu ngạo như Hàn Tử Sâm, làm sao có thể
cho phép điều này xảy ra? "Cho nên, anh đồng ý gặp tôi, chỉ muốn nói cho tôi biết dù tôi có cầu xin anh thế nào, anh cũng sẽ không đồng ý phải
không?” - Cô khó khăn nói. Khóe môi anh nở nụ cười nhàn nhạt, anh giơ
tay lên, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên má cô ra
phía sau tai: “Trước đây, cô nói cô không muốn ở bên cạnh tôi, không cần đến tôi thay đổi số mệnh của cô, cô nói cô sẽ không hối hận…” Động tác
của anh thật ôn nhã, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng… Anh cúi xuống, ghé
sát môi vào tai cô thở ra… Tai và cổ của cô tràn ngập hơi thở của anh…
Nhưng lúc này toàn thân cô cứng đờ, cô cảm giác giống như có một tảng đá đè lên trái tim mình, khiến cô gần như không thở nổi. "Tôi gặp cô chỉ
để cho cô hiểu rõ cái gọi là không hối hận của cô buồn cười đến mức
nào.” - Ánh mắt đào hoa nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc này, Thẩm Y Nhiên cảm giác như toàn thân đang ngâm trong nước lạnh như băng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.