Chương 32: Tỉnh Mộng
Song Tử
07/01/2024
Hành động sưởi ấm này nếu là trước kia anh làm sẽ khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng giờ đây… tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ còn lại nổi sợ hãi.
Bởi vì, cô không biết đến cùng Hàn Tử Sâm đang muốn gì?
Cô vặn vẹo ngón tay một cách khó chịu, cô gắng rút chúng ta, nhưng những ngón tay của anh đã giữ chặt tay cô khiến cô không thể rút ra được.
“Hàn tiên sinh…”
“Gọi tôi là A Tử, trước đây không phải em luôn gọi tôi là A Tử sao?”
Đôi môi cô cắn chặt…
“Hãy coi như đó là mệnh lệnh của tôi, gọi tôi là A Tử.” - Anh nhỏ giọng nhẹ nhàng, anh không muốn nghe cô gọi anh là “Hàn tiên sinh” từ miệng cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó nghe.
Thẩm Y Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cùng hé miếng thốt ra từ “A Tử.”
Khóe môi anh chợt xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười thuần khiết kia khiến cô nhất thời choáng ngợp, trước kia cô luôn cảm thấy nụ cười của anh quá trong sáng, như chưa từng bị thế giới này làm ô nhiễm, điều này khiến cô muốn bảo vệ sự trong sáng của anh.
Nhưng mà… anh ta là Hàn Tử Sâm…
Ở Nam Thành, e rằng không có người nào nghĩ Hàn Tử Sâm trong sạch, họ nói tay anh ta nhuốm máu và nước mắt của vô số người khác, họ nói anh máu lạnh và tàn nhẫn, một khi đã đắc tội chính là sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Ở Nam thành, anh là người mà người khác không dám chọc vào.
Thật nực cười khi trước đây cô còn nghĩ đến việc bảo vệ một người như vậy.
“Lúc đầu gặp em, tôi thật sự chỉ coi đó là một trò chơi, nhưng sau này ở chung với em tôi cảm thấy có chút vui vẻ.” - Anh chưa bao giờ phải giải thích cho người khác điều gì, nhưng bây giờ anh đang giải thích với cô: “Sau này em hãy ở bên cạnh tôi được không?”
“Ở bên cạnh anh?” - Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Nếu em ở lại với tôi, tôi sẽ cho em sống như cuộc sống trước kia, không, phải nói là còn tốt hơn trước kia. Chỉ cần em không yêu cầu quá đáng, tôi đều có thể cho em, trước kia em làm luật sư, tôi có thể lấy lại bằng luật sư cho em, mở cho em một văn phòng luật sư cũng không có vấn đề gì.” - Hàn Tử Sâm nói.
Trước kia cô đã nghĩ tới việc tương lai sẽ mở một công ty luật riêng xho mình sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, nhưng sau này điều đó chỉ trở thành viễn vong.
Nhưng bây giờ, Hàn Tử Sâm lại nói với cô những lời như vậy, giống như đặt một cái bánh hấp dẫn trước mặt và dụ cỗ cô ăn.
“Tại sao?” - Cô khó hiểu: “Anh không muốn trả thù tôi sao?”. ngôn tình sủng
“Nếu tôi thật sự muốn trả thù em, vậy hôm đó tôi đã không cứu em.” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói, ở cùng với em tôi có cảm giác rất vui vẻ cho nê tôi se giữ em ở bên cạnh.”
“Vậy thì ở lại cho đến khi nào anh chán à?” - Cô hỏi, cho nên chuyên này đối với anh thì nó vẫn là một trò chơi, một trò chơi tỷ đệ mà trước đây anh ta chưa từng chơi Bây giờ anh dịu dàng như vậy, đối tốt với cô như vậy, tất cả chỉ vì trò chơi, chỉ vì cảm giác mới mẽ vui vẻ của trò chơi mà thôi.
Chán sao? Hàn Tử Sâm cảm nhận được có lẽ cả đời anh sẽ không bao giờ chán cô, nhưng lúc này, đối mặt với Thẩm Y Nhiên, anh chỉ nhẹ nhàng nói một chữ “ừm.”
Đối với nữ nhân, anh sẽ không bao giờ để phụ nữ kiểm soát mình.
Thì ra là vậy! Thẩm Y Nhiên thầm thở dài trong lòng, đợi đến khi anh ta chán ngán, vậy cô chính là từ thiên đàn lại rơi xuống địa ngục.
“Hàn tiên sinh, nếu ngài muốn nâng tôi lên thật cao rồi để tôi ngã thật mạnh xuống thì không cần phiền phức như vậy. Tôi đã thảm lắm rồi, tôi chỉ là một công nhân vệ sinh không có tiền tiết kiệm, cũng bị gia đình đá ra đường. Hay là ngài muốn tôi quỳ gối dưới mộ phần của Hà Dĩ Mai xin lỗi? Hay là muốn tôi dùng một mạng đổi một mạng…”
“Đủ rồi!” - Hàn Tử Sâm đột nhiên ngắt lời cô, cô thà tin rằng anh làm tất cả chỉ để trả thù cô vì chuyện của Hà Dĩ Mai, cũng không tin anh chính là thích cảm giác ở bên cạnh cô: “En nghe cho rõ, một Hà Dĩ Mai không đáng để tôi làm như vậy, việc em cần làm chỉ là ở bên cạnh tôi mà thôi.”
Vừa nói, anh vừa nhìn xuống đôi tay của cô trong lòng bàn tay anh, dù đã xoa rất lâu nhưng tay cô vẫn rất lạnh.
Anh biết anh đang tức giận, dường như Thẩm Y Nhiên có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của anh, khiến anh tức giận, khiến anh sợ hãi.
Càng đến gần cô, cảm xúc của anh càng bị cô khống chế, nhưng anh vẫn không thể không đến gần cô hơn.
“Em đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, về sau đừng nói những thứ ngớ ngẩn như vậy nữa.” - Hàn Tử Sâm nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Y Nhiên ngồi một mình trong phòng bệnh. Cô cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi bàn tay mình, tay cô đang run rẩy, là cô đang sợ sao? Sợ Hàn Tử Sâm và sợ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó với cô.
Cô thật sự sẽ ở bên cạnh Hàn Tử Sâm như anh ta nói sao? Nhưng… cô có thể ở lại sao? Cô gần như mất mạng thì những vết thương trong tù. Ba năm ác mộng của cô đều là do Hàn Tử Sâm.
Trải qua quá khứ như vậy, nhìn thấy anh ta, trong lòng cô chỉ có tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Giống như vừa rồi, dù anh ta có xoa tay cho cô bao lâu nhưng tay cô chưa bao giờ cảm thấy ấm lên. Bởi vì khi anh chạm vào cô, toàn thân cô như đang ở trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Tại sao A Tử lại là Hàn Tử Sâm? Tại sao A Tử của cô hai kẻ sống nương tựa vào nhau, thậm chí cô coi anh là sự cứu rỗi của mình.
Tại sao? Tại sao?
Thẩm Y Nhiên tự hỏi mình vô số lần, nước mắt vẫn luôn kìm nén, cho đến giờ phút này chúng cuối cùng cũng trào ra, không ngừng trượt xuống gò má.
Là sợ hãi, là bất an… hay là miễn cưỡng…
Cô từng nói: “A Tử, có cậu thật tốt.”
Khi đó, anh cong khóe môi đáp: “A Nhiên tỷ hãy nhớ kỹ lời này, về sau đừng hối hận khi nói những lời này.”
Có thể khi đó anh đã ám chỉ.
Nhưng cô lại nói cái gì? Cô nói: “Tôi nhất định sẽ không hối hận.”
Gặp phải Hàn Tử Sâm chính là một giấc mơ hoang đường đối với cô, nhưng bây giờ, cô đã tỉnh mộng rồi.
Thế nhưng với anh ta, trò chơi vẫn còn đang tiếp tục.<code> Hàn Tử Sâm ngồi trong xe, Cao Trí nhìn sắc mật âm trầm của Boss liền kinh hãi… không lẽ ông chủ và Thẩm tiểu thư gây gổ, nghĩ như vậy Cao Trí liền rùng mình một cái. Nếu là như vậy hắn phải cẩn thận hơn, không để Hàn gia giận lây qua mình. Xe chạy chậm rãi trên đường, Hàn Tử Sâm nhắm mắt lại, anh chưa bao giờ nghĩ tới, lại để cho cô biết thân phận của mình trong tình huống này. Vốn dĩ anh muốn tìm một cơ hội thật tốt để nói ra để cô dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng bây giờ, đây có thể xem là cách tồi tệ nhất. Anh bất cẩn không để ý cô đang đứng sau lưng mình, nhưng… nói mới nhớ cuộc gọi với Diệp Kỳ Phong dường như anh không đề cập đến tên của mình, nhưng lúc đó cô bước đến vào nói thẳng tên của anh. Là cô đã biết thân phận của anh trước khi cô đến gặp anh? Là ai đã nói? Hàn Tử Sâm đột nhiên mở mắt, ra lệnh cho Cao Trí: “Đi kiểm tra điện thoại của Y Nhiên, xem gần đây ai gọi điện cho cô ấy.” “Vâng.” - Cao Trí lập tức đáp. Sau một lúc, Cao Trí liền báo cáo: “Hàn gia, cuộc gọi gần đây nhất là vào lúc 6h25p chiều, chủ nhân của nó là Tần Giao Liên.” Tần Giao Liên, hai mắt Hàn Tử Sâm nheo lại, nhưng anh nhớ tới nữ nhân này vẫn là một người bạn tốt. “Tìm hiểu xem Tần Giao Liên hôm nay đã gặp ai?” Cao Trí nhanh chóng làm theo. Xe lúc này đã tới bệnh viện nơi Hàn lão gia tử đang ở. Hàn Tử Sâm cùng Cao Trí xuống xe, đi tới phòng bệnh, Cao Trí ở bên ngoài, Hàn Tử Sâm bước vào bên trong một mình. Hàn lão gia tử lúc này đang ngồi trên giường bệnh xem qua cuốn album ảnh. Hàn Tử Sâm biết cuốn album này chính là hình ảnh của cha anh từ nhỏ đến lớn. Hàn lão gia tử dù luôn miệng oán trách đứa con trai của mình, nhưng cha của anh vẫn là niềm tự hào và là người quan trọng nhất đối với ông nội. Về phần anh, Hàn lão gia tử chỉ hận không thể giết chết đứa cháu có một nửa dòng máu thừa hưởng từ mẹ anh. Khi còn nhỏ, ông ấy luôn nhìn Hàn Tử Sâm với đôi mắt chán ghét, bởi vì đôi mắt của anh rất giống mẹ, ngay cả khi anh chỉ là một đứa trẻ, Hàn lão gia tử có một khoảng thời gian không cho phép anh được nhìn ông ta, bởi mắt anh thật quá giống mẹ, khiến cho ông ấy chán ghét. Lúc này, Hàn Tử Sâm ngồi trước mặt Hàn lão gia tử, không nói gì, hai người rơi vào trầm mặc. Cuối cùng Hàn lão gia tử xem hết cuốn album trong tay, ông ngẩng đầu nhìn cháu trai ngồi trước mặt. Tư thế ngồi nhàn nhã lại tao nhã, dung mạo ưu tú, phong thái hành động dứt khoát, sắc bén và máu lạnh, Hàn gia rơi vào trong tay Hàn Tử Sâm chỉ có càng lúc càng lớn mạnh. Thành thật mà nói, cháu trai ưu tư hơn con trai, nhưng chỉ cần nghĩ đến dòng máu của người phụ nữ đó chảy trong cơ thể của cháu trai sẽ khiến ông buồn nôn như nuốt phải một con ruồi. Nhưng đây là lại huyết thống duy nhất của con trai ông ta. “Tôi đã điều tra, người phụ nữ đó tên là Thẩm Y Nhiên, cô ta từng là bạn gái của Tiêu Tư Vũ, người đâm xe chết Hà Dĩ Mai chính là cô ta.” - Hàn lão gia tử lạnh lùng mở miêng. “Đúng vậy.” - Hàn Tử Sâm nhếch môi lên trả lời. “Cô ta từng ngồi tù, hiện tại là công nhân vệ sinh. Con có định ở bên cạnh cô ta để khiến nhà họ Hàn lên mặt báo không?” “Vậy thì sao, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến cô ấy sánh ngang với bất cứ người nào có địa vị trong xã hội.” - Hàn Tử Sâm đáp. “Đừng quên cha của con đã chết như thế nào!” - Hàn lão gia tử cắn răng giận dữ. Ánh mắt Hàn Tử Sâm tối sầm: “Tôi không quên, cho dù tôi có muốn ở bên cạnh cô ấy cũng không có nghĩa là tôi sẽ trao cho cô ấy cả mạng sống của mình. Tôi không phải là ba của tôi, tôi sẽ không vì nữ nhân mà muốn sống muốn chết, cũng không cho phép nữ nhân điều khiển.” Anh luôn là người nắm quyền kiểm soát. Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Đó là lý do hôm nay con đến chỗ ta sao, chỉ để nói điều này sao?” “Không.” - Hàn Tử Sâm đáp: “Tôi muốn ông nội đừng động vào cô ấy.” Hàn lão gia tử nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là ý gì? Con đang đe dọa ông nội của mình à? Tôi, ông nội của con không quan trọng bằng một người phụ nữ sao?” “Ông nội, tôi chỉ muốn nói với ông, không phải uy hiếp.” - Hàn Tử Sâm cười cười: “Tôi chỉ nói một lần, đừng động vào cô ấy, cho dù tôi và cô ấy có thế nào cũng đừng động vào cô ấy. Đương nhiên, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nếu như ông nội thật sự động vào cô ấy, nếu ông nội không tin có thể thử xem?” Sắc mặt của ông Hàn hơi thay đổi, trong lúc nhất thời ông ta thực sự cảm thấy run lên vì sợ hãi. “Con thích gì ởThẩm Y Nhiên?” - Hàn lão gia tử không khỏi hỏi câu này, tại sao ở Nam thành có bao nhiêu khuê cát con nhà danh giá xinh đẹp tài giỏi, gia cảnh trong sạch, cháu trai ông lại đi yêu một nữ nhân từng ở tù. “Có lẽ là cô ấy khá ngốc.” - Hàn Tử Sâm đáp. Cô ngốc đến mức đưa anh về nhà thuê ở chung, ngốc đến mức mà đối với một người xa lạ mốc tim mốc phổi, ngốc đến mức khiến anh phải đau lòng vì cô. Cô gái này đã ở tù ba năm nhưng vẫn không hề thông minh chút nào. Nhưng cung chính cô gái này đã nói đôi mắt của anh rất đẹp và trong sạch, không phải là vẻ ghê tởm của ông nội, cũng không mang vẻ si mê như những người phụ nữ khác, chỉ có cảm giác trân trọng và cô muốn bảo vệ anh. Cô nói, cô muốn bảo vệ sự trong sạch trong ánh mắt của anh. Làm sao một người như anh lại có thể trong sạch được. “Được rồi, ông nội, tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, Hàn lão gia tử nhìn cánh của phòng bệnh đóng mở với vẻ mặt phức tạp, như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Hàn Tử Sâm quay về phòng bệnh của Thẩm Y Nhiên thì cô đã ngủ say, anh ngồi ở bên giường, không bật đèn mà nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô bằng ánh sáng của ánh trăng chiếu vào. Trên gương mặt của cô còn động lại nước mắt. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa lên gò má của cô… Sau khi anh rời đi, cô đã khóc sao? Cô đã khóc bao nhiêu? Cô không phải là một người hai khóc, khi đối mặt với anh, cô rất im lặng, như thể cô chỉ có thể cam chịu, nhưng quay lưng về phía anh, cô lại khóc. Vì sao cô lại khóc? Cô khóc vì anh đã lừa dối cô? Hay khóc vì anh là Hàn Tử Sâm? Hay là… “Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng: "Em đã khiến trái tim tôi rung động, vậy em phải ở bên cạnh tôi chứ, không phải sao?”</code>
Bởi vì, cô không biết đến cùng Hàn Tử Sâm đang muốn gì?
Cô vặn vẹo ngón tay một cách khó chịu, cô gắng rút chúng ta, nhưng những ngón tay của anh đã giữ chặt tay cô khiến cô không thể rút ra được.
“Hàn tiên sinh…”
“Gọi tôi là A Tử, trước đây không phải em luôn gọi tôi là A Tử sao?”
Đôi môi cô cắn chặt…
“Hãy coi như đó là mệnh lệnh của tôi, gọi tôi là A Tử.” - Anh nhỏ giọng nhẹ nhàng, anh không muốn nghe cô gọi anh là “Hàn tiên sinh” từ miệng cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó nghe.
Thẩm Y Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cùng hé miếng thốt ra từ “A Tử.”
Khóe môi anh chợt xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười thuần khiết kia khiến cô nhất thời choáng ngợp, trước kia cô luôn cảm thấy nụ cười của anh quá trong sáng, như chưa từng bị thế giới này làm ô nhiễm, điều này khiến cô muốn bảo vệ sự trong sáng của anh.
Nhưng mà… anh ta là Hàn Tử Sâm…
Ở Nam Thành, e rằng không có người nào nghĩ Hàn Tử Sâm trong sạch, họ nói tay anh ta nhuốm máu và nước mắt của vô số người khác, họ nói anh máu lạnh và tàn nhẫn, một khi đã đắc tội chính là sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Ở Nam thành, anh là người mà người khác không dám chọc vào.
Thật nực cười khi trước đây cô còn nghĩ đến việc bảo vệ một người như vậy.
“Lúc đầu gặp em, tôi thật sự chỉ coi đó là một trò chơi, nhưng sau này ở chung với em tôi cảm thấy có chút vui vẻ.” - Anh chưa bao giờ phải giải thích cho người khác điều gì, nhưng bây giờ anh đang giải thích với cô: “Sau này em hãy ở bên cạnh tôi được không?”
“Ở bên cạnh anh?” - Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Nếu em ở lại với tôi, tôi sẽ cho em sống như cuộc sống trước kia, không, phải nói là còn tốt hơn trước kia. Chỉ cần em không yêu cầu quá đáng, tôi đều có thể cho em, trước kia em làm luật sư, tôi có thể lấy lại bằng luật sư cho em, mở cho em một văn phòng luật sư cũng không có vấn đề gì.” - Hàn Tử Sâm nói.
Trước kia cô đã nghĩ tới việc tương lai sẽ mở một công ty luật riêng xho mình sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, nhưng sau này điều đó chỉ trở thành viễn vong.
Nhưng bây giờ, Hàn Tử Sâm lại nói với cô những lời như vậy, giống như đặt một cái bánh hấp dẫn trước mặt và dụ cỗ cô ăn.
“Tại sao?” - Cô khó hiểu: “Anh không muốn trả thù tôi sao?”. ngôn tình sủng
“Nếu tôi thật sự muốn trả thù em, vậy hôm đó tôi đã không cứu em.” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói, ở cùng với em tôi có cảm giác rất vui vẻ cho nê tôi se giữ em ở bên cạnh.”
“Vậy thì ở lại cho đến khi nào anh chán à?” - Cô hỏi, cho nên chuyên này đối với anh thì nó vẫn là một trò chơi, một trò chơi tỷ đệ mà trước đây anh ta chưa từng chơi Bây giờ anh dịu dàng như vậy, đối tốt với cô như vậy, tất cả chỉ vì trò chơi, chỉ vì cảm giác mới mẽ vui vẻ của trò chơi mà thôi.
Chán sao? Hàn Tử Sâm cảm nhận được có lẽ cả đời anh sẽ không bao giờ chán cô, nhưng lúc này, đối mặt với Thẩm Y Nhiên, anh chỉ nhẹ nhàng nói một chữ “ừm.”
Đối với nữ nhân, anh sẽ không bao giờ để phụ nữ kiểm soát mình.
Thì ra là vậy! Thẩm Y Nhiên thầm thở dài trong lòng, đợi đến khi anh ta chán ngán, vậy cô chính là từ thiên đàn lại rơi xuống địa ngục.
“Hàn tiên sinh, nếu ngài muốn nâng tôi lên thật cao rồi để tôi ngã thật mạnh xuống thì không cần phiền phức như vậy. Tôi đã thảm lắm rồi, tôi chỉ là một công nhân vệ sinh không có tiền tiết kiệm, cũng bị gia đình đá ra đường. Hay là ngài muốn tôi quỳ gối dưới mộ phần của Hà Dĩ Mai xin lỗi? Hay là muốn tôi dùng một mạng đổi một mạng…”
“Đủ rồi!” - Hàn Tử Sâm đột nhiên ngắt lời cô, cô thà tin rằng anh làm tất cả chỉ để trả thù cô vì chuyện của Hà Dĩ Mai, cũng không tin anh chính là thích cảm giác ở bên cạnh cô: “En nghe cho rõ, một Hà Dĩ Mai không đáng để tôi làm như vậy, việc em cần làm chỉ là ở bên cạnh tôi mà thôi.”
Vừa nói, anh vừa nhìn xuống đôi tay của cô trong lòng bàn tay anh, dù đã xoa rất lâu nhưng tay cô vẫn rất lạnh.
Anh biết anh đang tức giận, dường như Thẩm Y Nhiên có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của anh, khiến anh tức giận, khiến anh sợ hãi.
Càng đến gần cô, cảm xúc của anh càng bị cô khống chế, nhưng anh vẫn không thể không đến gần cô hơn.
“Em đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, về sau đừng nói những thứ ngớ ngẩn như vậy nữa.” - Hàn Tử Sâm nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Y Nhiên ngồi một mình trong phòng bệnh. Cô cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi bàn tay mình, tay cô đang run rẩy, là cô đang sợ sao? Sợ Hàn Tử Sâm và sợ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó với cô.
Cô thật sự sẽ ở bên cạnh Hàn Tử Sâm như anh ta nói sao? Nhưng… cô có thể ở lại sao? Cô gần như mất mạng thì những vết thương trong tù. Ba năm ác mộng của cô đều là do Hàn Tử Sâm.
Trải qua quá khứ như vậy, nhìn thấy anh ta, trong lòng cô chỉ có tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Giống như vừa rồi, dù anh ta có xoa tay cho cô bao lâu nhưng tay cô chưa bao giờ cảm thấy ấm lên. Bởi vì khi anh chạm vào cô, toàn thân cô như đang ở trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Tại sao A Tử lại là Hàn Tử Sâm? Tại sao A Tử của cô hai kẻ sống nương tựa vào nhau, thậm chí cô coi anh là sự cứu rỗi của mình.
Tại sao? Tại sao?
Thẩm Y Nhiên tự hỏi mình vô số lần, nước mắt vẫn luôn kìm nén, cho đến giờ phút này chúng cuối cùng cũng trào ra, không ngừng trượt xuống gò má.
Là sợ hãi, là bất an… hay là miễn cưỡng…
Cô từng nói: “A Tử, có cậu thật tốt.”
Khi đó, anh cong khóe môi đáp: “A Nhiên tỷ hãy nhớ kỹ lời này, về sau đừng hối hận khi nói những lời này.”
Có thể khi đó anh đã ám chỉ.
Nhưng cô lại nói cái gì? Cô nói: “Tôi nhất định sẽ không hối hận.”
Gặp phải Hàn Tử Sâm chính là một giấc mơ hoang đường đối với cô, nhưng bây giờ, cô đã tỉnh mộng rồi.
Thế nhưng với anh ta, trò chơi vẫn còn đang tiếp tục.<code> Hàn Tử Sâm ngồi trong xe, Cao Trí nhìn sắc mật âm trầm của Boss liền kinh hãi… không lẽ ông chủ và Thẩm tiểu thư gây gổ, nghĩ như vậy Cao Trí liền rùng mình một cái. Nếu là như vậy hắn phải cẩn thận hơn, không để Hàn gia giận lây qua mình. Xe chạy chậm rãi trên đường, Hàn Tử Sâm nhắm mắt lại, anh chưa bao giờ nghĩ tới, lại để cho cô biết thân phận của mình trong tình huống này. Vốn dĩ anh muốn tìm một cơ hội thật tốt để nói ra để cô dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng bây giờ, đây có thể xem là cách tồi tệ nhất. Anh bất cẩn không để ý cô đang đứng sau lưng mình, nhưng… nói mới nhớ cuộc gọi với Diệp Kỳ Phong dường như anh không đề cập đến tên của mình, nhưng lúc đó cô bước đến vào nói thẳng tên của anh. Là cô đã biết thân phận của anh trước khi cô đến gặp anh? Là ai đã nói? Hàn Tử Sâm đột nhiên mở mắt, ra lệnh cho Cao Trí: “Đi kiểm tra điện thoại của Y Nhiên, xem gần đây ai gọi điện cho cô ấy.” “Vâng.” - Cao Trí lập tức đáp. Sau một lúc, Cao Trí liền báo cáo: “Hàn gia, cuộc gọi gần đây nhất là vào lúc 6h25p chiều, chủ nhân của nó là Tần Giao Liên.” Tần Giao Liên, hai mắt Hàn Tử Sâm nheo lại, nhưng anh nhớ tới nữ nhân này vẫn là một người bạn tốt. “Tìm hiểu xem Tần Giao Liên hôm nay đã gặp ai?” Cao Trí nhanh chóng làm theo. Xe lúc này đã tới bệnh viện nơi Hàn lão gia tử đang ở. Hàn Tử Sâm cùng Cao Trí xuống xe, đi tới phòng bệnh, Cao Trí ở bên ngoài, Hàn Tử Sâm bước vào bên trong một mình. Hàn lão gia tử lúc này đang ngồi trên giường bệnh xem qua cuốn album ảnh. Hàn Tử Sâm biết cuốn album này chính là hình ảnh của cha anh từ nhỏ đến lớn. Hàn lão gia tử dù luôn miệng oán trách đứa con trai của mình, nhưng cha của anh vẫn là niềm tự hào và là người quan trọng nhất đối với ông nội. Về phần anh, Hàn lão gia tử chỉ hận không thể giết chết đứa cháu có một nửa dòng máu thừa hưởng từ mẹ anh. Khi còn nhỏ, ông ấy luôn nhìn Hàn Tử Sâm với đôi mắt chán ghét, bởi vì đôi mắt của anh rất giống mẹ, ngay cả khi anh chỉ là một đứa trẻ, Hàn lão gia tử có một khoảng thời gian không cho phép anh được nhìn ông ta, bởi mắt anh thật quá giống mẹ, khiến cho ông ấy chán ghét. Lúc này, Hàn Tử Sâm ngồi trước mặt Hàn lão gia tử, không nói gì, hai người rơi vào trầm mặc. Cuối cùng Hàn lão gia tử xem hết cuốn album trong tay, ông ngẩng đầu nhìn cháu trai ngồi trước mặt. Tư thế ngồi nhàn nhã lại tao nhã, dung mạo ưu tú, phong thái hành động dứt khoát, sắc bén và máu lạnh, Hàn gia rơi vào trong tay Hàn Tử Sâm chỉ có càng lúc càng lớn mạnh. Thành thật mà nói, cháu trai ưu tư hơn con trai, nhưng chỉ cần nghĩ đến dòng máu của người phụ nữ đó chảy trong cơ thể của cháu trai sẽ khiến ông buồn nôn như nuốt phải một con ruồi. Nhưng đây là lại huyết thống duy nhất của con trai ông ta. “Tôi đã điều tra, người phụ nữ đó tên là Thẩm Y Nhiên, cô ta từng là bạn gái của Tiêu Tư Vũ, người đâm xe chết Hà Dĩ Mai chính là cô ta.” - Hàn lão gia tử lạnh lùng mở miêng. “Đúng vậy.” - Hàn Tử Sâm nhếch môi lên trả lời. “Cô ta từng ngồi tù, hiện tại là công nhân vệ sinh. Con có định ở bên cạnh cô ta để khiến nhà họ Hàn lên mặt báo không?” “Vậy thì sao, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến cô ấy sánh ngang với bất cứ người nào có địa vị trong xã hội.” - Hàn Tử Sâm đáp. “Đừng quên cha của con đã chết như thế nào!” - Hàn lão gia tử cắn răng giận dữ. Ánh mắt Hàn Tử Sâm tối sầm: “Tôi không quên, cho dù tôi có muốn ở bên cạnh cô ấy cũng không có nghĩa là tôi sẽ trao cho cô ấy cả mạng sống của mình. Tôi không phải là ba của tôi, tôi sẽ không vì nữ nhân mà muốn sống muốn chết, cũng không cho phép nữ nhân điều khiển.” Anh luôn là người nắm quyền kiểm soát. Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Đó là lý do hôm nay con đến chỗ ta sao, chỉ để nói điều này sao?” “Không.” - Hàn Tử Sâm đáp: “Tôi muốn ông nội đừng động vào cô ấy.” Hàn lão gia tử nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là ý gì? Con đang đe dọa ông nội của mình à? Tôi, ông nội của con không quan trọng bằng một người phụ nữ sao?” “Ông nội, tôi chỉ muốn nói với ông, không phải uy hiếp.” - Hàn Tử Sâm cười cười: “Tôi chỉ nói một lần, đừng động vào cô ấy, cho dù tôi và cô ấy có thế nào cũng đừng động vào cô ấy. Đương nhiên, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nếu như ông nội thật sự động vào cô ấy, nếu ông nội không tin có thể thử xem?” Sắc mặt của ông Hàn hơi thay đổi, trong lúc nhất thời ông ta thực sự cảm thấy run lên vì sợ hãi. “Con thích gì ởThẩm Y Nhiên?” - Hàn lão gia tử không khỏi hỏi câu này, tại sao ở Nam thành có bao nhiêu khuê cát con nhà danh giá xinh đẹp tài giỏi, gia cảnh trong sạch, cháu trai ông lại đi yêu một nữ nhân từng ở tù. “Có lẽ là cô ấy khá ngốc.” - Hàn Tử Sâm đáp. Cô ngốc đến mức đưa anh về nhà thuê ở chung, ngốc đến mức mà đối với một người xa lạ mốc tim mốc phổi, ngốc đến mức khiến anh phải đau lòng vì cô. Cô gái này đã ở tù ba năm nhưng vẫn không hề thông minh chút nào. Nhưng cung chính cô gái này đã nói đôi mắt của anh rất đẹp và trong sạch, không phải là vẻ ghê tởm của ông nội, cũng không mang vẻ si mê như những người phụ nữ khác, chỉ có cảm giác trân trọng và cô muốn bảo vệ anh. Cô nói, cô muốn bảo vệ sự trong sạch trong ánh mắt của anh. Làm sao một người như anh lại có thể trong sạch được. “Được rồi, ông nội, tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi.” - Hàn Tử Sâm mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, Hàn lão gia tử nhìn cánh của phòng bệnh đóng mở với vẻ mặt phức tạp, như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Hàn Tử Sâm quay về phòng bệnh của Thẩm Y Nhiên thì cô đã ngủ say, anh ngồi ở bên giường, không bật đèn mà nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô bằng ánh sáng của ánh trăng chiếu vào. Trên gương mặt của cô còn động lại nước mắt. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa lên gò má của cô… Sau khi anh rời đi, cô đã khóc sao? Cô đã khóc bao nhiêu? Cô không phải là một người hai khóc, khi đối mặt với anh, cô rất im lặng, như thể cô chỉ có thể cam chịu, nhưng quay lưng về phía anh, cô lại khóc. Vì sao cô lại khóc? Cô khóc vì anh đã lừa dối cô? Hay khóc vì anh là Hàn Tử Sâm? Hay là… “Y Nhiên…” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng: "Em đã khiến trái tim tôi rung động, vậy em phải ở bên cạnh tôi chứ, không phải sao?”</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.