Chương 12: Trên Người Tôi Có Mùi
Song Tử
07/01/2024
Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giao Mộng ngồi trên xe dường như đã nhìn Thẩm Y Nhiên bơi lội trong đống rác đã mãn nguyện nên muốn lái xe rời đi.
“Cậu định để cô ta tìm đến khi nào?” - Liễu Giai Mộng nhìn về phía Thẩm Y Nhiên nhếch môi cười hỏi Hà Dĩ Nguyệt.
Hà Dĩ Nguyệt thản nhiên nói: “Đợi đến khi nào trước khi đi ngủ tớ sẽ gọi cho giám đốc trạm nói nếu không tìm được thì thôi đi, coi như tớ xui xẻo.”
“Ha ha, như vậy thì dễ với cô ta quá rồi. Nhìn cô ta bây giờ, chỉ sợ Tiêu Tư Vũ nhìn thấy cũng buồn nôn, cô ta làm sao có thể xứng với một người vừa đẹp vừa giàu có như Tiêu Tư Vũ, chỉ có Dĩ Nguyệt cậu mới xứng.”
Chiếc xe Audi màu đỏ vừa muốn rời đi thì bỗng nhiên có hàng loạt chiếc xe cảnh sát lao tới, chắn ngang đầu chiếc Audi sang trọng.
Hà Dĩ Nguyệt mở cửa kính liền nghe cảnh sát nói: “Chúng tôi tiếp nhận báo án, ở đây làm mất một chiếc nhẫn trị giá trên 200 triệu, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành lập án điều tra là làm rơi hay là bị đánh cắp.”
“Lập án.” - Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng ngơ ngác.
“Chúng tôi đâu có báo cảnh sát.” - Liễu Giai Mộng hoảng sợ.
Những cảnh sát dường như không quan tâm: “Giá trị hơn 200 triệu cũng được coi là vụ án lớn. Mong hai vị hợp tác, chúng tôi hy vọng giúp hai vị tìm lại được chiếc nhẫn.”
Nhưng vấn đề là… không có chiếc nhẫn nào bị đánh mất cả.
Hà Dĩ Nguyệt cắn răng: “Tôi không muốn truy cứu nữa, dù không tìm thấy cũng không sao.”
“Nếu đây là một vụ trộm cặp thì giá trị của nó đã đặt đến tiêu chuẩn một vụ án hình sự, cần phải khởi tố để điều tra. Vui lòng ra khỏi xe và xác nhận lần cuối cô thấy chiếc nhẫn là ở nơi nào.”
Không còn cách nào Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng phải rời khỏi xe và quay lại vị trí lúc nãy vừa nói chuyện với Thẩm Y Nhiên, lúc này rác đã bị chất thành đống.
Cảnh sát bắt hai người bọn họ đứng bên cạnh đống rác và cho lời khai. Khi nói xong, Hà Dĩ Nguyệt muốn rời đi thì cảnh sát lại nói: “Chúng tôi đã đi tìm chiếc nhẫn, hai người cứ đứng ở đây, nếu tìm được thì sẽ nhanh chóng được xác nhận.”
Đứng ở một đống rác, và cô ta là một ngôi sao nổi tiếng ở Nam thành?
Rất nhanh mọi người qua đường đã bu quanh lại và xầm xì to nhỏ.
Hà Dĩ Nguyệt xấu hổ liền nói: “Tôi sẽ rời đi và cử luật sư và trợ lý đến hỗ trợ cảnh sát.”
“Hà tiểu thư, tôi biết cô là người nổi tiếng, nhưng hiện tại nhân viên vệ sinh đang nỗ lực tìm kiếm chiếc nhẫn cho cô, cô là người cần tìm đồ vật mà cũng không thể đứng một bên chờ đợi được sao? Hay là cô đang cho rằng bản thân cô đang hơn người khác một bật?”
Vì người hâm mộ nói vậy nên Hà Dĩ Nguyệt nào thể rời đi.
Một lúc sau, người của trạm vệ sinh và cảnh sát điều đến để ra sức tìm kiếm.
Vào một đêm lạnh giá, Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng bị cảnh sát thẩm vấn trong khi bị người dân theo dõi, đứng cạnh đống rác và ngửi trọn mùi hôi thối.
Chiếc nhẫn tất nhiên là không tìm thấy, cảnh sát cuối cùng cũng thả bọn họ, lúc đó toàn thân bọn họ đã bị ám phải mùi rác hôi thối.
Trên đường về Hà Dĩ Nguyệt vừa tức vừa lo lắng, vội gọi cho trợ lý để đè tin tức xuống cũng như giải quyết về vụ án.
Trên người Thẩm Y Nhiên đã bám đầy mùi hôi của rác, dù cô đã rửa tay rất nhiều lần nhưng vẫn còn thoang thoảng dư vị, trên người dù đã thay lại quần áo thường ngày nhưng mùi hôi vẫn lảng vảng xung quanh.
Sau khi nghe đồng nghiệp than vãn mắng Hà Dĩ Nguyệt khiến họ phải tan làm trễ, Thẩm Y Nhiên an ủi chị Hứa vài câu, cầm túi xách và rời khỏi trạm vệ sinh.
Cơn lạnh của đêm mùa đông khiến toàn thân cô nhức nhối, hôm nay cô lại cảm nhận được sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại, khi Hà Dĩ Nguyệt yêu cầu cô tìm một chiếc nhẫn không tồn tại, cô không có chút sức lực phản kháng.
Nếu cô phản kháng cô sẽ không còn công việc này, hiện tại cô tìm việc quá khó khăn, vậy nên vì cuộc sống cô phải nhẫn nhịn.
Đột nhiên, cô dừng lại, ngơ ngác nhìn bóng người đang đứng ở đầu con hẻm cách đó không xa.
Là A Tử!
A Tử đang đợi cô về nhà!
Ánh đèn rơi vào người anh như truyền cho anh một lớp hơi ấm. Cô bây giờ đã tốt hơn một chút, ít nhất cô đã không còn cô đơn nữa.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng chạy đến gần Hàn Tử Sâm, nhưng khi gần đến cô đột nhiên vội vàng dừng lại.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh nhướng lên, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “A Nhiên tỷ?”
“Tôi… trên người tôi có mùi hôi, đừng đến gần tôi.” - Cô ngập ngừng: “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cô vừa nói vừa bước vào con hẻm, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ vì có một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, toàn bộ cơ thể cô bị ôm vào trong một vòng tay rộng lớn.
“A Tử?” - Thẩm Y Nhiên vội hô lên.
Hàn Tử Sâm ôm chặt cô vào lồng, cúi đầu nhẹ nhàng áp mặt mình vào cổ cô, anh tự nhiên biết mùi trên người cô là cái gì.
“A Nhiên tỷ, mặc kệ trên người chị có mùi gì cũng không cần tránh mặt tôi.”
“Nhưng…” - Cô có chút xấu hổ, không biết là do mùi trên người hay là do tư thế thân mật này…
“Đã nói chúng ta sẽ sống dựa vào nhau, vậy sao phải tránh? Chẳng lẽ một ngày nào đó trên người tôi có mùi, A Nhiên tỷ cũng sẽ tránh tôi sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi ngược lại.
Thẩm Y Nhiên im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được rồi, tôi đã hiểu rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười, sau đó anh nắm lấy tay cô quay trở lại căn nhà thuê nhỏ.
Đồ ăn anh đã chuẩn bị sẵn sàng, tuy đã nguội nhưng Thẩm Y Nhiên vẫn ăn rất ngon lành.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên do dự một chút rồi cũng mang chuyện vừa rồi kể cho A Tử nghe, dù sao chuyện vừa rồi cũng là chuyện lớn, tin tức sẽ nhanh chóng đưa lên.
Hàn Tử Sâm im lặng nghe câu chuyện của cô, lại nói: “Không tức giận sao?”
Cô chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Không có gì đáng để tức giận.”
“Cô ta không hề bị mất nhẫn, vậy chính là muốn gây chuyện phải không? Vậy tại sao A Nhiên tỷ lại không tức giận?”
“Bởi vì tức giận cũng vô dụng.” - Cô lắc đầu: “Cậu có biết Hàn Tử Sâm không?”
Vẻ mặt anh hơi giật mình, ánh mắt có chút sắc bén nhìn cô.
“Anh ta là vua của Nam thành, có rất nhiều nịnh thần xung quanh muốn lấy lòng anh ta.” - Trong giọng nói của cô có chút run rẩy khó nhận ra: “Khi ở trong tù, tôi bị kết tội gây ra tai nạn khi lái xe khiến hôn thê của anh ta tử vong. Vậy nên có rất nhiều người vì muốn làm anh ta vui lòng nên sẽ xuống tay với tôi ở trong lao tù. Nếu mọi thứ bất công đều phải tức giận, đoán chừng tôi đã tức đến chết phải không? Vậy nên tức giận không có tác dụng gì cả.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng khiến trái tim anh giống như bị ai đó bóp lại.
Làm sao anh có thể không biết cô đã trải qua chuyện gì, đúng như những gì cô nói, có qua nhiều người muốn lấy lòng anh.
Thậm chí trước kia còn có một số người trước mặt anh còn nhắc đến việc đã thay anh “dạy dỗ” cô trong tù, lúc đó anh như thế nào nhỉ?
Cười trừ thì phải.
Bởi vì khi ấy, vấn đề đó đối với anh chẳng hề quan trọng, anh không quan tâm.
Nhưng hiện tại anh thật hối hận, nếu sớm biết cô là một cô gái đáng yêu như vậy, nếu biết anh sẽ gặp cô như thế này và thậm chí còn thân thiết với cô như hiện tại. Anh chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô trong tù.
Thậm chí… sẽ không để cô phải vào tù mất ba năm…
“Cậu sao vậy?”- Nhìn thấy anh ngơ ngác, cô đưa tay xua xua trước mặt anh.
Anh bất ngờ nắm lấy tay cô, sờ nắn những vết chai sần sùi trong lòng bàn tay cô.
"A Nhiên tỷ khi ở trong tù chắc đã gặp phải nhiều cay đắng lắm.” - Anh nhỏ giọng.
Thẩm Y Nhiên cười nhẹ: "Đều đã qua rồi.”
Nhưng khi cô thờ ơ như vậy càng khiến trái tim anh như bị ai siết chặt hơn.
Đã phải trai qua bao nhiêu cay đắng đau khổ, mới có thể bình tĩnh khi nhắc đến nó.
"Về sai ai làm tổn thương A Nhiên tỷ, tôi sẽ không tha cho bọn chúng.” - Anh nói như thể đang lập lời thề.
Cô mỉm cười xoa xoa mái tóc đen trên đầu anh: "A Tử à, đừng lúc nào cũng nói mấy câu như vậy, mau ăn cơm thôi.”
Ánh mắt anh nhìn cô đang vùi đầu ăn cơm, trong mắt lóe lên thứ gì đó…
Ngày hôm sau Hà Dĩ Nguyệt chính thức lên hot search, tin tức vô cùng tiêu cực về việc làm rơi nhẫn và bắt nhân viên vệ sinh phải đi tìm trong khi bản thân tỏ ra hơn người.
Trên mạng văng vẳng rất nhiều lời mắng chửi.
"Tại sao lại không đè được tin tức chứ?” - Nhìn thấy bình luận tiêu cực trên mạng ngày càng nhiều, Hà Dĩ Nguyệt không thể ngồi yên được.
"Tôi không thể làm gì được, những Vlog nổi danh đó không chịu gỡ bỏ tin tức dù là trả bao nhiêu đi chăng nữa.” - Quản lý ngập ngừng: "Dĩ Nguyệt, em đã đắc tội với ai sao?”
"Tôi sao có thể đắc tội với người nào?” - Ở Nam thành, cô là người nhà họ Hà, chuẩn bị làm con dâu nhà họ Tiêu, danh phận này chỉ e có người sợ đắc tội với cô ta, ngoại trừ…
Sau đó Hà Dĩ Nguyệt nhận được kết quả điều tra của cảnh sát, dựa trên hình ảnh giám sát họ thu được thì Hà Dĩ Nguyệt không có đánh rơi chiếc nhẫn nào vào ngày hôm đó cả.
Vì tin tức này cũng là được thông báo lên mạng. Trong chốc lát, Hà Dĩ Nguyệt hoàn toàn bị đưa vào danh sách đen trên internet, những fan hâm mộ vốn bênh vực cô đều bất lực trước tin tức của cảnh sát đưa ra.
Thậm chí nhiều Fan hâm mộ đã thoát Fan và chỉ trách Hà Dĩ Nguyệt cả đời không thể ngẩng cao đầu trước công nhân vệ sinh.
Người kinh ngạc nhất là Hà Dĩ Nguyệt, tại sao thế lực của cô không tài nào đè được tin tức kia xuống? Chẳng lẽ bao nhiêu năm gầy dựng sự nghiệp của cô ta liền bị hủy chỉ vì chuyện nhỏ này?
Nhưng điều tồi tệ hơn luôn xuất hiện cuối cùng, thư ký riêng của Hàn Tử Sâm, Cao Trí, đã trực tiếp gọi điện cho nhà họ Hà và họ Tiêu thông báo Hàn Tử Sâm sẽ không tham gia tiệc đính hôn của hai nhà.
Biệt thự lớn nhà họ Hàn, Hà Dĩ Nguyệt và Hà Khải Vinh lo lắng bất an đứng trong đại sảnh chờ đợi Hàn Tử Sâm.
"Dĩ Nguyệt, sao con lại rơi vào chuyện này? Thẩm Y Nhiên bây giờ chỉ là một công nhân vệ sinh, cô ta và con hoàn toàn khác nhau, làm sao con lại đi đến đó gây sự với cô ta làm gì?” - Hà Khải Vinh trách con gái mình.
"Ai bảo cô ta hại chết chị gái con? Nếu không phải vì cô ta, Hàn Tử Sâm cũng không giận Tiêu gia, những bảng hiệu kia của Tư Vũ cũng không bị tháo xuống.” - Hà Dĩ Nguyệt có vẻ tức giận.
Hà Khải Vinh hiện lên vẻ mặt phức tạp, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng không nói cái gì.
"Ba, ba cũng nhớ chị gái con phải không?” - Hà Dĩ Nguyệt căm phẫn nói: "Thật buồn cười, ngày hôm đó khi con nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, cô ta không hề cảm thấy có chút tội lỗi nào về cái chết của chị con.”
"Được rồi, quên cô ta đi.” - Hà Khải Vinh nói.
Đang nói chuyện, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, hai cha con ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang đi xuống cầu thang.
"Các người tìm tôi, có việc?” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt hỏi, ánh mắt quét về phía hai người trước mặt.
Hà Dĩ Nguyệt nhìn Hàn Tử Sâm đi xuống, toàn thân có chút cứng ngắc, đây là người đàn ông trước kia chị gái cô từng yêu.
Hà Dĩ Nguyệt vẫn còn nhớ Hà Dĩ Mai từng nói rằng, người đàn ông như Hàn Tử Sâm dù là ở bên cạnh cũng xem như không chiếm được, chỉ là yêu thích cái vẻ bề ngoài cũng không thể thấu được bên trong, giống như một món đồ sứ đẹp đẽ nhưng quá lạnh lẽo.
Vì vậy dù là Hàn Tử Sâm có đẹp đến ma mị, khí chất ngút trời, phía sau lưng có Hàn thị, nhưng Hà Dĩ Nguyệt chưa bao giờ có ý định leo lên Hàn Tử Sâm.
Người đàn ông này quá đáng sợ, quá lạnh nhạt.
Mặc dù Hà Dĩ Mai bày tỏ tình yêu tha thiết và chuẩn bị kết hôn với Hàn Tử Sâm, nhưng trong tang lễ của chị ấy, anh ta không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào huống chi là rơi nước mắt.
“Tử Sâm, Dĩ Nguyệt đứa trẻ này còn nhỏ không hiểu chuyện gây ra náo động chú đã mắng con bé rồi. Lễ đính hôn giữa Dĩ Nguyệt và Tử Kỳ hy vọng cháu sẽ đến dự. Dĩ Nguyệt là em gái duy nhất của Dĩ Mai, chú nghĩ Dĩ Mai cũng hy vọng cháu có thể tham dự lễ đính hôn của Dĩ Nguyệt.” - Hà Khải Vinh khẩn thiết nói.
Hàn Tử Sâm cười nhạt nhìn Hà Khải Vinh, lúc này cổ họng ông ta đột nhiên khô khốc, lời nói trong miệng không thốt ra được.
Hà Khải Vinh lăn lộn thương trường giữ vững Hà thị mấy chục năm, nhưng hiện tại đối diện Hàn Tử Sâm người suýt thành con rể mình lại bị đè nén, giống như mọi suy nghĩ và ý định của ông ta đều bị người khác nhìn thấu.
“Chỉ là không hiểu chuyện? Đừng nói là không có chiếc nhẫn nào rời, nếu thật sự có rơi thật, cô ta thật sự sẽ bắt mọi người phải tìm như thế à? Hà tổng, ông thật biết dạy dỗ con gái.” - Hàn Tử Sâm nhếch môi cười.
Hà Khải Vinh ngượng ngùng nở nụ cười.
Hà Dĩ Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, cô ta không nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị giễu cợt như vậy, huống hồ còn là Hà Tử Sâm, nên cô ta phải bắt buộc chịu đựng.
“Muốn tôi đi tham gia lễ đính hôn cũng không phải không thể.” - Hàn Tử Sâm chậm rãi đứng lên: “Nếu lệnh thiên kim nhà ông thích tìm đồ vật như vậy, có ngại giúp tôi tìm chút đồ vật không?”
Hà Khải Vinh và Hà Dĩ Nguyệt nhìn nhau không hiểu ý của Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm đi đến một bên phòng khách, mở cửa sổ trượt ra, bên ngoài cửa sổ là một cái hồ nước nhân tạo. Hàn Tử Sâm trực tiếp tháo chiếc nhẫn trên tay ta, ném về phía cái hồ kia, sau đó nhìn Hà Khải Vinh thản nhiên nói: “Đợi con gái ông tìm được chiếc nhẫn, tôi tự nhiên sẽ tham gia lễ đính hôn.”
Hai cha con trợn mắt nhìn nhau, đây là muốn cô ta xuống cái hồ nước lớn, tìm một cái nhẫn nhỏ bé, đây là nói đùa phải không?
Hà Tử Sâm ngược lại ra lệnh cho người hầu bên cạnh: “Nhìn bọn họ cho tôi, để đích thân Hà tiểu thư xuống tìm cho đến khi nào tìm được mới có thể rời đi, tất nhiên nếu bọn họ nhất định muốn đi…” - Anh dừng lại một chút, liếc nhìn hai người vẫn còn ngơ ngác: “Từ nay bọn họ không được phép bước vào căn nhà này nữa.”
“Cậu định để cô ta tìm đến khi nào?” - Liễu Giai Mộng nhìn về phía Thẩm Y Nhiên nhếch môi cười hỏi Hà Dĩ Nguyệt.
Hà Dĩ Nguyệt thản nhiên nói: “Đợi đến khi nào trước khi đi ngủ tớ sẽ gọi cho giám đốc trạm nói nếu không tìm được thì thôi đi, coi như tớ xui xẻo.”
“Ha ha, như vậy thì dễ với cô ta quá rồi. Nhìn cô ta bây giờ, chỉ sợ Tiêu Tư Vũ nhìn thấy cũng buồn nôn, cô ta làm sao có thể xứng với một người vừa đẹp vừa giàu có như Tiêu Tư Vũ, chỉ có Dĩ Nguyệt cậu mới xứng.”
Chiếc xe Audi màu đỏ vừa muốn rời đi thì bỗng nhiên có hàng loạt chiếc xe cảnh sát lao tới, chắn ngang đầu chiếc Audi sang trọng.
Hà Dĩ Nguyệt mở cửa kính liền nghe cảnh sát nói: “Chúng tôi tiếp nhận báo án, ở đây làm mất một chiếc nhẫn trị giá trên 200 triệu, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành lập án điều tra là làm rơi hay là bị đánh cắp.”
“Lập án.” - Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng ngơ ngác.
“Chúng tôi đâu có báo cảnh sát.” - Liễu Giai Mộng hoảng sợ.
Những cảnh sát dường như không quan tâm: “Giá trị hơn 200 triệu cũng được coi là vụ án lớn. Mong hai vị hợp tác, chúng tôi hy vọng giúp hai vị tìm lại được chiếc nhẫn.”
Nhưng vấn đề là… không có chiếc nhẫn nào bị đánh mất cả.
Hà Dĩ Nguyệt cắn răng: “Tôi không muốn truy cứu nữa, dù không tìm thấy cũng không sao.”
“Nếu đây là một vụ trộm cặp thì giá trị của nó đã đặt đến tiêu chuẩn một vụ án hình sự, cần phải khởi tố để điều tra. Vui lòng ra khỏi xe và xác nhận lần cuối cô thấy chiếc nhẫn là ở nơi nào.”
Không còn cách nào Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng phải rời khỏi xe và quay lại vị trí lúc nãy vừa nói chuyện với Thẩm Y Nhiên, lúc này rác đã bị chất thành đống.
Cảnh sát bắt hai người bọn họ đứng bên cạnh đống rác và cho lời khai. Khi nói xong, Hà Dĩ Nguyệt muốn rời đi thì cảnh sát lại nói: “Chúng tôi đã đi tìm chiếc nhẫn, hai người cứ đứng ở đây, nếu tìm được thì sẽ nhanh chóng được xác nhận.”
Đứng ở một đống rác, và cô ta là một ngôi sao nổi tiếng ở Nam thành?
Rất nhanh mọi người qua đường đã bu quanh lại và xầm xì to nhỏ.
Hà Dĩ Nguyệt xấu hổ liền nói: “Tôi sẽ rời đi và cử luật sư và trợ lý đến hỗ trợ cảnh sát.”
“Hà tiểu thư, tôi biết cô là người nổi tiếng, nhưng hiện tại nhân viên vệ sinh đang nỗ lực tìm kiếm chiếc nhẫn cho cô, cô là người cần tìm đồ vật mà cũng không thể đứng một bên chờ đợi được sao? Hay là cô đang cho rằng bản thân cô đang hơn người khác một bật?”
Vì người hâm mộ nói vậy nên Hà Dĩ Nguyệt nào thể rời đi.
Một lúc sau, người của trạm vệ sinh và cảnh sát điều đến để ra sức tìm kiếm.
Vào một đêm lạnh giá, Hà Dĩ Nguyệt và Liễu Giai Mộng bị cảnh sát thẩm vấn trong khi bị người dân theo dõi, đứng cạnh đống rác và ngửi trọn mùi hôi thối.
Chiếc nhẫn tất nhiên là không tìm thấy, cảnh sát cuối cùng cũng thả bọn họ, lúc đó toàn thân bọn họ đã bị ám phải mùi rác hôi thối.
Trên đường về Hà Dĩ Nguyệt vừa tức vừa lo lắng, vội gọi cho trợ lý để đè tin tức xuống cũng như giải quyết về vụ án.
Trên người Thẩm Y Nhiên đã bám đầy mùi hôi của rác, dù cô đã rửa tay rất nhiều lần nhưng vẫn còn thoang thoảng dư vị, trên người dù đã thay lại quần áo thường ngày nhưng mùi hôi vẫn lảng vảng xung quanh.
Sau khi nghe đồng nghiệp than vãn mắng Hà Dĩ Nguyệt khiến họ phải tan làm trễ, Thẩm Y Nhiên an ủi chị Hứa vài câu, cầm túi xách và rời khỏi trạm vệ sinh.
Cơn lạnh của đêm mùa đông khiến toàn thân cô nhức nhối, hôm nay cô lại cảm nhận được sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại, khi Hà Dĩ Nguyệt yêu cầu cô tìm một chiếc nhẫn không tồn tại, cô không có chút sức lực phản kháng.
Nếu cô phản kháng cô sẽ không còn công việc này, hiện tại cô tìm việc quá khó khăn, vậy nên vì cuộc sống cô phải nhẫn nhịn.
Đột nhiên, cô dừng lại, ngơ ngác nhìn bóng người đang đứng ở đầu con hẻm cách đó không xa.
Là A Tử!
A Tử đang đợi cô về nhà!
Ánh đèn rơi vào người anh như truyền cho anh một lớp hơi ấm. Cô bây giờ đã tốt hơn một chút, ít nhất cô đã không còn cô đơn nữa.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng chạy đến gần Hàn Tử Sâm, nhưng khi gần đến cô đột nhiên vội vàng dừng lại.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh nhướng lên, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “A Nhiên tỷ?”
“Tôi… trên người tôi có mùi hôi, đừng đến gần tôi.” - Cô ngập ngừng: “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cô vừa nói vừa bước vào con hẻm, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ vì có một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, toàn bộ cơ thể cô bị ôm vào trong một vòng tay rộng lớn.
“A Tử?” - Thẩm Y Nhiên vội hô lên.
Hàn Tử Sâm ôm chặt cô vào lồng, cúi đầu nhẹ nhàng áp mặt mình vào cổ cô, anh tự nhiên biết mùi trên người cô là cái gì.
“A Nhiên tỷ, mặc kệ trên người chị có mùi gì cũng không cần tránh mặt tôi.”
“Nhưng…” - Cô có chút xấu hổ, không biết là do mùi trên người hay là do tư thế thân mật này…
“Đã nói chúng ta sẽ sống dựa vào nhau, vậy sao phải tránh? Chẳng lẽ một ngày nào đó trên người tôi có mùi, A Nhiên tỷ cũng sẽ tránh tôi sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi ngược lại.
Thẩm Y Nhiên im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được rồi, tôi đã hiểu rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười, sau đó anh nắm lấy tay cô quay trở lại căn nhà thuê nhỏ.
Đồ ăn anh đã chuẩn bị sẵn sàng, tuy đã nguội nhưng Thẩm Y Nhiên vẫn ăn rất ngon lành.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên do dự một chút rồi cũng mang chuyện vừa rồi kể cho A Tử nghe, dù sao chuyện vừa rồi cũng là chuyện lớn, tin tức sẽ nhanh chóng đưa lên.
Hàn Tử Sâm im lặng nghe câu chuyện của cô, lại nói: “Không tức giận sao?”
Cô chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Không có gì đáng để tức giận.”
“Cô ta không hề bị mất nhẫn, vậy chính là muốn gây chuyện phải không? Vậy tại sao A Nhiên tỷ lại không tức giận?”
“Bởi vì tức giận cũng vô dụng.” - Cô lắc đầu: “Cậu có biết Hàn Tử Sâm không?”
Vẻ mặt anh hơi giật mình, ánh mắt có chút sắc bén nhìn cô.
“Anh ta là vua của Nam thành, có rất nhiều nịnh thần xung quanh muốn lấy lòng anh ta.” - Trong giọng nói của cô có chút run rẩy khó nhận ra: “Khi ở trong tù, tôi bị kết tội gây ra tai nạn khi lái xe khiến hôn thê của anh ta tử vong. Vậy nên có rất nhiều người vì muốn làm anh ta vui lòng nên sẽ xuống tay với tôi ở trong lao tù. Nếu mọi thứ bất công đều phải tức giận, đoán chừng tôi đã tức đến chết phải không? Vậy nên tức giận không có tác dụng gì cả.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng khiến trái tim anh giống như bị ai đó bóp lại.
Làm sao anh có thể không biết cô đã trải qua chuyện gì, đúng như những gì cô nói, có qua nhiều người muốn lấy lòng anh.
Thậm chí trước kia còn có một số người trước mặt anh còn nhắc đến việc đã thay anh “dạy dỗ” cô trong tù, lúc đó anh như thế nào nhỉ?
Cười trừ thì phải.
Bởi vì khi ấy, vấn đề đó đối với anh chẳng hề quan trọng, anh không quan tâm.
Nhưng hiện tại anh thật hối hận, nếu sớm biết cô là một cô gái đáng yêu như vậy, nếu biết anh sẽ gặp cô như thế này và thậm chí còn thân thiết với cô như hiện tại. Anh chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô trong tù.
Thậm chí… sẽ không để cô phải vào tù mất ba năm…
“Cậu sao vậy?”- Nhìn thấy anh ngơ ngác, cô đưa tay xua xua trước mặt anh.
Anh bất ngờ nắm lấy tay cô, sờ nắn những vết chai sần sùi trong lòng bàn tay cô.
"A Nhiên tỷ khi ở trong tù chắc đã gặp phải nhiều cay đắng lắm.” - Anh nhỏ giọng.
Thẩm Y Nhiên cười nhẹ: "Đều đã qua rồi.”
Nhưng khi cô thờ ơ như vậy càng khiến trái tim anh như bị ai siết chặt hơn.
Đã phải trai qua bao nhiêu cay đắng đau khổ, mới có thể bình tĩnh khi nhắc đến nó.
"Về sai ai làm tổn thương A Nhiên tỷ, tôi sẽ không tha cho bọn chúng.” - Anh nói như thể đang lập lời thề.
Cô mỉm cười xoa xoa mái tóc đen trên đầu anh: "A Tử à, đừng lúc nào cũng nói mấy câu như vậy, mau ăn cơm thôi.”
Ánh mắt anh nhìn cô đang vùi đầu ăn cơm, trong mắt lóe lên thứ gì đó…
Ngày hôm sau Hà Dĩ Nguyệt chính thức lên hot search, tin tức vô cùng tiêu cực về việc làm rơi nhẫn và bắt nhân viên vệ sinh phải đi tìm trong khi bản thân tỏ ra hơn người.
Trên mạng văng vẳng rất nhiều lời mắng chửi.
"Tại sao lại không đè được tin tức chứ?” - Nhìn thấy bình luận tiêu cực trên mạng ngày càng nhiều, Hà Dĩ Nguyệt không thể ngồi yên được.
"Tôi không thể làm gì được, những Vlog nổi danh đó không chịu gỡ bỏ tin tức dù là trả bao nhiêu đi chăng nữa.” - Quản lý ngập ngừng: "Dĩ Nguyệt, em đã đắc tội với ai sao?”
"Tôi sao có thể đắc tội với người nào?” - Ở Nam thành, cô là người nhà họ Hà, chuẩn bị làm con dâu nhà họ Tiêu, danh phận này chỉ e có người sợ đắc tội với cô ta, ngoại trừ…
Sau đó Hà Dĩ Nguyệt nhận được kết quả điều tra của cảnh sát, dựa trên hình ảnh giám sát họ thu được thì Hà Dĩ Nguyệt không có đánh rơi chiếc nhẫn nào vào ngày hôm đó cả.
Vì tin tức này cũng là được thông báo lên mạng. Trong chốc lát, Hà Dĩ Nguyệt hoàn toàn bị đưa vào danh sách đen trên internet, những fan hâm mộ vốn bênh vực cô đều bất lực trước tin tức của cảnh sát đưa ra.
Thậm chí nhiều Fan hâm mộ đã thoát Fan và chỉ trách Hà Dĩ Nguyệt cả đời không thể ngẩng cao đầu trước công nhân vệ sinh.
Người kinh ngạc nhất là Hà Dĩ Nguyệt, tại sao thế lực của cô không tài nào đè được tin tức kia xuống? Chẳng lẽ bao nhiêu năm gầy dựng sự nghiệp của cô ta liền bị hủy chỉ vì chuyện nhỏ này?
Nhưng điều tồi tệ hơn luôn xuất hiện cuối cùng, thư ký riêng của Hàn Tử Sâm, Cao Trí, đã trực tiếp gọi điện cho nhà họ Hà và họ Tiêu thông báo Hàn Tử Sâm sẽ không tham gia tiệc đính hôn của hai nhà.
Biệt thự lớn nhà họ Hàn, Hà Dĩ Nguyệt và Hà Khải Vinh lo lắng bất an đứng trong đại sảnh chờ đợi Hàn Tử Sâm.
"Dĩ Nguyệt, sao con lại rơi vào chuyện này? Thẩm Y Nhiên bây giờ chỉ là một công nhân vệ sinh, cô ta và con hoàn toàn khác nhau, làm sao con lại đi đến đó gây sự với cô ta làm gì?” - Hà Khải Vinh trách con gái mình.
"Ai bảo cô ta hại chết chị gái con? Nếu không phải vì cô ta, Hàn Tử Sâm cũng không giận Tiêu gia, những bảng hiệu kia của Tư Vũ cũng không bị tháo xuống.” - Hà Dĩ Nguyệt có vẻ tức giận.
Hà Khải Vinh hiện lên vẻ mặt phức tạp, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng không nói cái gì.
"Ba, ba cũng nhớ chị gái con phải không?” - Hà Dĩ Nguyệt căm phẫn nói: "Thật buồn cười, ngày hôm đó khi con nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, cô ta không hề cảm thấy có chút tội lỗi nào về cái chết của chị con.”
"Được rồi, quên cô ta đi.” - Hà Khải Vinh nói.
Đang nói chuyện, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, hai cha con ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang đi xuống cầu thang.
"Các người tìm tôi, có việc?” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt hỏi, ánh mắt quét về phía hai người trước mặt.
Hà Dĩ Nguyệt nhìn Hàn Tử Sâm đi xuống, toàn thân có chút cứng ngắc, đây là người đàn ông trước kia chị gái cô từng yêu.
Hà Dĩ Nguyệt vẫn còn nhớ Hà Dĩ Mai từng nói rằng, người đàn ông như Hàn Tử Sâm dù là ở bên cạnh cũng xem như không chiếm được, chỉ là yêu thích cái vẻ bề ngoài cũng không thể thấu được bên trong, giống như một món đồ sứ đẹp đẽ nhưng quá lạnh lẽo.
Vì vậy dù là Hàn Tử Sâm có đẹp đến ma mị, khí chất ngút trời, phía sau lưng có Hàn thị, nhưng Hà Dĩ Nguyệt chưa bao giờ có ý định leo lên Hàn Tử Sâm.
Người đàn ông này quá đáng sợ, quá lạnh nhạt.
Mặc dù Hà Dĩ Mai bày tỏ tình yêu tha thiết và chuẩn bị kết hôn với Hàn Tử Sâm, nhưng trong tang lễ của chị ấy, anh ta không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào huống chi là rơi nước mắt.
“Tử Sâm, Dĩ Nguyệt đứa trẻ này còn nhỏ không hiểu chuyện gây ra náo động chú đã mắng con bé rồi. Lễ đính hôn giữa Dĩ Nguyệt và Tử Kỳ hy vọng cháu sẽ đến dự. Dĩ Nguyệt là em gái duy nhất của Dĩ Mai, chú nghĩ Dĩ Mai cũng hy vọng cháu có thể tham dự lễ đính hôn của Dĩ Nguyệt.” - Hà Khải Vinh khẩn thiết nói.
Hàn Tử Sâm cười nhạt nhìn Hà Khải Vinh, lúc này cổ họng ông ta đột nhiên khô khốc, lời nói trong miệng không thốt ra được.
Hà Khải Vinh lăn lộn thương trường giữ vững Hà thị mấy chục năm, nhưng hiện tại đối diện Hàn Tử Sâm người suýt thành con rể mình lại bị đè nén, giống như mọi suy nghĩ và ý định của ông ta đều bị người khác nhìn thấu.
“Chỉ là không hiểu chuyện? Đừng nói là không có chiếc nhẫn nào rời, nếu thật sự có rơi thật, cô ta thật sự sẽ bắt mọi người phải tìm như thế à? Hà tổng, ông thật biết dạy dỗ con gái.” - Hàn Tử Sâm nhếch môi cười.
Hà Khải Vinh ngượng ngùng nở nụ cười.
Hà Dĩ Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, cô ta không nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị giễu cợt như vậy, huống hồ còn là Hà Tử Sâm, nên cô ta phải bắt buộc chịu đựng.
“Muốn tôi đi tham gia lễ đính hôn cũng không phải không thể.” - Hàn Tử Sâm chậm rãi đứng lên: “Nếu lệnh thiên kim nhà ông thích tìm đồ vật như vậy, có ngại giúp tôi tìm chút đồ vật không?”
Hà Khải Vinh và Hà Dĩ Nguyệt nhìn nhau không hiểu ý của Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm đi đến một bên phòng khách, mở cửa sổ trượt ra, bên ngoài cửa sổ là một cái hồ nước nhân tạo. Hàn Tử Sâm trực tiếp tháo chiếc nhẫn trên tay ta, ném về phía cái hồ kia, sau đó nhìn Hà Khải Vinh thản nhiên nói: “Đợi con gái ông tìm được chiếc nhẫn, tôi tự nhiên sẽ tham gia lễ đính hôn.”
Hai cha con trợn mắt nhìn nhau, đây là muốn cô ta xuống cái hồ nước lớn, tìm một cái nhẫn nhỏ bé, đây là nói đùa phải không?
Hà Tử Sâm ngược lại ra lệnh cho người hầu bên cạnh: “Nhìn bọn họ cho tôi, để đích thân Hà tiểu thư xuống tìm cho đến khi nào tìm được mới có thể rời đi, tất nhiên nếu bọn họ nhất định muốn đi…” - Anh dừng lại một chút, liếc nhìn hai người vẫn còn ngơ ngác: “Từ nay bọn họ không được phép bước vào căn nhà này nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.