Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Chương 12: Bước Đầu Tiên, Trước Làm Quen Với Ông Chủ Tương Lai (2)
Diệp Phỉ Nhiên
03/07/2023
Lý Sùng Văn là chàng trai có lòng tự trọng vô cùng cao, trong quá trình học đại học, anh dựa vào bản thân mình tay làm hàm nhai kiếm tiền, chứ không muốn mọi người biết chuyện mà quyên góp cho mình. Tất nhiên Tiền Duy cũng chẳng thể trực tiếp đưa tiền cho Lý Sùng Văn, cô nghĩ tới nghĩ lui, đành dùng chiêu mua đồ ăn cho anh, nếu có thể tự nhiên đưa đồ ăn cho Lý Sùng Văn, anh sẽ không từ chối. Sống lại kiếp này, ngoại trừ vỗ mông ngựa ông chủ tương lai, cô còn hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của Lý Sùng Văn, anh là người tốt, không thể qua đời khi còn trẻ tuổi thế được.
Hôm nay thành công đưa đồ ăn cho Lý Sùng Văn, Tiền Duy nhẹ nhõm cả người, nhưng có vẻ cô vui mừng quá sớm rồi, vào tiết chưa được bao lâu, ngồi hàng thứ ba mà lại lơ đãng, cô liền bị thầy Trương gọi dậy trả lời câu hỏi.
"Bạn học này, mời em đứng dậy trả lời tôi, nếu như là em, em sẽ quản lý tài chính thế nào?"
Tiền Duy đành phải đứng lên, đối với câu hỏi này, cô quả thực rất có quyền lên tiếng: "Nếu như là em, dưới tình huống không ảnh hưởng đến học tập, em sẽ liều mạng đi làm thêm, dùng số tiền kiếm được đi mua nhà, nếu không có tiền thì vay cũng được, tốt nhất là mua khoảng bảy tám căn chung cư."
Thầy Trương đẩy mắt kính: "Tại sao em lại mua bảy tám căn chung cư?"
"Bởi vì em nghĩ tuy rằng hiện giờ chỉ bốn ngàn một mét vuông nhà, nhưng bảy tám năm sau nó sẽ tăng lên bốn vạn một mét vuông." Tiền Duy ho khan một cái: "Đồng tiền sẽ không ngừng bị giảm giá trị, hiện giờ bạn có thể cầm năm mươi tệ vào tiệm cơm nhưng tương lai sẽ là hai ba trăm tệ."
Không chỉ thầy Trương mà những bạn học còn lại cũng không nhịn được cười, vì tất cả đều nghĩ những lời Tiền Duy nói quả thực là vô căn cứ.
"Bạn học này, mặc dù những dự đoán tương lai của em khá táo bạo, nhưng tôi cũng phải nói nó khá xa rời thực tế. Em nói rằng mình nên mua nhiều bất động sản để quản lý tài chính của mình, quan điểm này chính là tư tưởng của những người không chuyên chẳng hiểu gì về khái niệm quản lý tài sản hiện đại." Thấy Trương kiêu ngạo vênh mặt lên, nước bọt văng tứ tung về phía hàng thứ ba: "Đây chính là nguyên nhân mọi người nên chọn môn của tôi để học. Trong môn này, tôi sẽ uốn nắn lại những tư tưởng sai lầm của mọi người trong cách quản lý tài chính. Tôi cho rằng, xu thế quản lý tài chính tương lai chính là đầu tư vào thị trường chứng khoán, mua bất động sản chỉ khiến đồng tiền của các em chết mòn.."
Trong lòng Tiền Duy không nhịn được mà hừ một tiếng, nếu mấy người không tin tôi, chờ bảy tám năm sau nhớ tới giờ phút này biết vậy chẳng làm khóc một dòng sông cho xem!
Một tiết khóa cứ mơ hồ ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng kết thúc, Tiền Duy cầm balo chuẩn bị đi ra, nghĩ nghĩ một chút cô lại dừng lại, quay sang Lý Sùng Văn bên cạnh chân thành nói: "Lý Sùng Văn, anh nhớ kỹ nhé, sau này nếu kiếm được tiền phải mua nhà trước biết chưa? Nhất định nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói! Nếu như anh không tin tương lai giá nhà đất sẽ tăng cao thì là một người đàn ông, muốn cưới vợ cũng phải chuẩn bị nhà! Vì thế nhất định phải nhanh chóng mua!"
Lý Sùng Văn ngẩn người còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuân ngồi bên cạnh đã hững hờ ngẩng đầu nhìn Tiền Duy một cái, cô cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của anh, giơ tay lên vẫy chào tạm biệt với anh, rồi chân như bôi dầu ba chân bốn cẳng chạy lẹ, cô còn vội vàng tới thư viện nữa.
Trong quãng đời đi học, thường thường nghe ba mẹ hay các thầy cô đều tận tâm chỉ bảo: "Đi học nhất định phải chăm chỉ học tập cho giỏi. Nếu không đến lúc em tốt nghiệp ra xã hội nhất định sẽ hối hận, cảm thấy trong đại học nếu càng cố gắng chăm chỉ học hành thêm một số thứ thì tốt hơn."
Thế nhưng sau khi Tiền Duy tốt nghiệp đại học, ngay cả một lần cô cũng chưa từng nghĩ như thế. Ngược lại vẫn luôn cảm thấy hối hậng, thầm nghĩ: "Trong quãng đời đi học, nếu thoải mái hơn một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó tốt biết bao nhiêu. Cứ cắm đầu vào học hành quả thực là lãng phí thanh xuân."
Sống lại một đời, nếu như chỉ chăm chăm vào học hành thì quả thực là uổng phí sinh mệnh!
Tiền Duy tới thư viện, dĩ nhiên không phải để học mà là đi xin việc. Cô nhớ rõ, hàng năm cứ tầm tháng chín khai giảng, thư viện của trường sẽ cần một vài sinh viên làm công việc hỗ trợ tại thư viện kỳ đó. Cuộc sống mới, cô phải chăm chỉ giàu, kiếm tiền mua nhà vì cuộc sống hạnh phúc tương lai.
Trên đường Tiền Duy tới thư viện chợt phát hiện Lục Tuân cũng đang đi theo hướng đó. Dù sao cũng phải nỗ lực giữ gìn mối quan hệ với ông chủ tương lai, Tiền Duy nghĩ đến những vụ án nghìn tệ anh tiếp nhận sau này, cảm thấy vỗ mông ngựa ông chủ tương lai là cần thiết, không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội, bước đầu tiên, phải làm thân với ông chủ tương lai!
Lục Tuân chân dài, bước chân cũng lớn, Tiền Duy phải chạy mới theo kịp bước chân anh.
"Lục Tuân, hôm nay trời đẹp thật đấy."
Lục Tuân nhìn về phía trước không chớp mắt, đừng nói là để ý, mà ngảy cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn Tiền Duy lấy một cái..
Nhưng Tiền Duy đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc như thế. Cô chẳng hề cảm thấy xấu hổ, không ngừng cố gắng gợi chuyện: "Anh định tới thư viện tự học à?"
Trả lời Tiền Duy vẫn là sự im lặng của anh..
"Gần đây nhà ăn có bán một món mới siêu ngon – đùi gà quay tiêu, miếng nào cũng to bằng cả bàn tay, cậu đã ăn chưa? Có muốn tôi mua cho anh không?"
"Hôm qua trên diễn đàn trường anh được chọn là sinh viên nam đẹp trai nhất năm, mấy sinh viên nam do đại học nghệ thuật bên cạnh đề cử cũng vị rớt đài hết sạch, trong mấy sinh viên nam ấy còn có người là thực tập sinh của những công ty quản lý ngôi sao, vậy mà anh cũng đánh bại được người ta, cao hơn hẳn mấy trăm lượt vote!"
Đáng tiếc bất luận Tiền Duy có tìm chủ đề gì, Lục Tuân cũng kiên quyết chẳng thèm để ý tới cô.
"Lục Tuân! Dây giày của anh tuột kìa!"
Lần này Lục Tuân cuối cùng cũng dừng bước, anh theo phản xạ nhìn thoáng qua giày của mình, tất nhiên dây giày đã được thắt chặt, nhận ra bản thân vừa bị lừa, cuối cùng Lục Tuân cũng đáp lại Tiền Duy chút xíu, anh lạnh lùng trừng Tiền Duy một chút.
"Nhạt nhẽo."
"Vậy chúng ta trò chuyện chút cho đỡ buồn đi."
"Không rảnh."
Tiền Duy lại tìm mấy chủ đề khác, đáng tiếc đóa hoa cao ngạo trước mắt chẳng hề bị lay động.
"Lục Tuân, phía trước trên đường có phân chó kìa!"
Có vết xe đổ của dây giày, lần này Lục Tuân giữ vững tinh thần nhìn về phía trước không chớp mắt, sau đó.. anh đã dẫm trúng phân chó..
"Tiền Duy!" Lục Tuân nhìn đống phân màu nâu vàng dình trên giày mình, rốt cục cũng lạnh lùng không nổi nữa, anh nghiến răng cố gắng kiềm chế cơn tức giận.
"Vừa nãy tôi có nhắc anh rồi mà?" Tiền Duy ra vẻ vô tội: "Tôi nói phía trước trên đường có phân chó rồi nha."
Hôm nay thành công đưa đồ ăn cho Lý Sùng Văn, Tiền Duy nhẹ nhõm cả người, nhưng có vẻ cô vui mừng quá sớm rồi, vào tiết chưa được bao lâu, ngồi hàng thứ ba mà lại lơ đãng, cô liền bị thầy Trương gọi dậy trả lời câu hỏi.
"Bạn học này, mời em đứng dậy trả lời tôi, nếu như là em, em sẽ quản lý tài chính thế nào?"
Tiền Duy đành phải đứng lên, đối với câu hỏi này, cô quả thực rất có quyền lên tiếng: "Nếu như là em, dưới tình huống không ảnh hưởng đến học tập, em sẽ liều mạng đi làm thêm, dùng số tiền kiếm được đi mua nhà, nếu không có tiền thì vay cũng được, tốt nhất là mua khoảng bảy tám căn chung cư."
Thầy Trương đẩy mắt kính: "Tại sao em lại mua bảy tám căn chung cư?"
"Bởi vì em nghĩ tuy rằng hiện giờ chỉ bốn ngàn một mét vuông nhà, nhưng bảy tám năm sau nó sẽ tăng lên bốn vạn một mét vuông." Tiền Duy ho khan một cái: "Đồng tiền sẽ không ngừng bị giảm giá trị, hiện giờ bạn có thể cầm năm mươi tệ vào tiệm cơm nhưng tương lai sẽ là hai ba trăm tệ."
Không chỉ thầy Trương mà những bạn học còn lại cũng không nhịn được cười, vì tất cả đều nghĩ những lời Tiền Duy nói quả thực là vô căn cứ.
"Bạn học này, mặc dù những dự đoán tương lai của em khá táo bạo, nhưng tôi cũng phải nói nó khá xa rời thực tế. Em nói rằng mình nên mua nhiều bất động sản để quản lý tài chính của mình, quan điểm này chính là tư tưởng của những người không chuyên chẳng hiểu gì về khái niệm quản lý tài sản hiện đại." Thấy Trương kiêu ngạo vênh mặt lên, nước bọt văng tứ tung về phía hàng thứ ba: "Đây chính là nguyên nhân mọi người nên chọn môn của tôi để học. Trong môn này, tôi sẽ uốn nắn lại những tư tưởng sai lầm của mọi người trong cách quản lý tài chính. Tôi cho rằng, xu thế quản lý tài chính tương lai chính là đầu tư vào thị trường chứng khoán, mua bất động sản chỉ khiến đồng tiền của các em chết mòn.."
Trong lòng Tiền Duy không nhịn được mà hừ một tiếng, nếu mấy người không tin tôi, chờ bảy tám năm sau nhớ tới giờ phút này biết vậy chẳng làm khóc một dòng sông cho xem!
Một tiết khóa cứ mơ hồ ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng kết thúc, Tiền Duy cầm balo chuẩn bị đi ra, nghĩ nghĩ một chút cô lại dừng lại, quay sang Lý Sùng Văn bên cạnh chân thành nói: "Lý Sùng Văn, anh nhớ kỹ nhé, sau này nếu kiếm được tiền phải mua nhà trước biết chưa? Nhất định nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói! Nếu như anh không tin tương lai giá nhà đất sẽ tăng cao thì là một người đàn ông, muốn cưới vợ cũng phải chuẩn bị nhà! Vì thế nhất định phải nhanh chóng mua!"
Lý Sùng Văn ngẩn người còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuân ngồi bên cạnh đã hững hờ ngẩng đầu nhìn Tiền Duy một cái, cô cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của anh, giơ tay lên vẫy chào tạm biệt với anh, rồi chân như bôi dầu ba chân bốn cẳng chạy lẹ, cô còn vội vàng tới thư viện nữa.
Trong quãng đời đi học, thường thường nghe ba mẹ hay các thầy cô đều tận tâm chỉ bảo: "Đi học nhất định phải chăm chỉ học tập cho giỏi. Nếu không đến lúc em tốt nghiệp ra xã hội nhất định sẽ hối hận, cảm thấy trong đại học nếu càng cố gắng chăm chỉ học hành thêm một số thứ thì tốt hơn."
Thế nhưng sau khi Tiền Duy tốt nghiệp đại học, ngay cả một lần cô cũng chưa từng nghĩ như thế. Ngược lại vẫn luôn cảm thấy hối hậng, thầm nghĩ: "Trong quãng đời đi học, nếu thoải mái hơn một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó tốt biết bao nhiêu. Cứ cắm đầu vào học hành quả thực là lãng phí thanh xuân."
Sống lại một đời, nếu như chỉ chăm chăm vào học hành thì quả thực là uổng phí sinh mệnh!
Tiền Duy tới thư viện, dĩ nhiên không phải để học mà là đi xin việc. Cô nhớ rõ, hàng năm cứ tầm tháng chín khai giảng, thư viện của trường sẽ cần một vài sinh viên làm công việc hỗ trợ tại thư viện kỳ đó. Cuộc sống mới, cô phải chăm chỉ giàu, kiếm tiền mua nhà vì cuộc sống hạnh phúc tương lai.
Trên đường Tiền Duy tới thư viện chợt phát hiện Lục Tuân cũng đang đi theo hướng đó. Dù sao cũng phải nỗ lực giữ gìn mối quan hệ với ông chủ tương lai, Tiền Duy nghĩ đến những vụ án nghìn tệ anh tiếp nhận sau này, cảm thấy vỗ mông ngựa ông chủ tương lai là cần thiết, không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội, bước đầu tiên, phải làm thân với ông chủ tương lai!
Lục Tuân chân dài, bước chân cũng lớn, Tiền Duy phải chạy mới theo kịp bước chân anh.
"Lục Tuân, hôm nay trời đẹp thật đấy."
Lục Tuân nhìn về phía trước không chớp mắt, đừng nói là để ý, mà ngảy cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn Tiền Duy lấy một cái..
Nhưng Tiền Duy đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc như thế. Cô chẳng hề cảm thấy xấu hổ, không ngừng cố gắng gợi chuyện: "Anh định tới thư viện tự học à?"
Trả lời Tiền Duy vẫn là sự im lặng của anh..
"Gần đây nhà ăn có bán một món mới siêu ngon – đùi gà quay tiêu, miếng nào cũng to bằng cả bàn tay, cậu đã ăn chưa? Có muốn tôi mua cho anh không?"
"Hôm qua trên diễn đàn trường anh được chọn là sinh viên nam đẹp trai nhất năm, mấy sinh viên nam do đại học nghệ thuật bên cạnh đề cử cũng vị rớt đài hết sạch, trong mấy sinh viên nam ấy còn có người là thực tập sinh của những công ty quản lý ngôi sao, vậy mà anh cũng đánh bại được người ta, cao hơn hẳn mấy trăm lượt vote!"
Đáng tiếc bất luận Tiền Duy có tìm chủ đề gì, Lục Tuân cũng kiên quyết chẳng thèm để ý tới cô.
"Lục Tuân! Dây giày của anh tuột kìa!"
Lần này Lục Tuân cuối cùng cũng dừng bước, anh theo phản xạ nhìn thoáng qua giày của mình, tất nhiên dây giày đã được thắt chặt, nhận ra bản thân vừa bị lừa, cuối cùng Lục Tuân cũng đáp lại Tiền Duy chút xíu, anh lạnh lùng trừng Tiền Duy một chút.
"Nhạt nhẽo."
"Vậy chúng ta trò chuyện chút cho đỡ buồn đi."
"Không rảnh."
Tiền Duy lại tìm mấy chủ đề khác, đáng tiếc đóa hoa cao ngạo trước mắt chẳng hề bị lay động.
"Lục Tuân, phía trước trên đường có phân chó kìa!"
Có vết xe đổ của dây giày, lần này Lục Tuân giữ vững tinh thần nhìn về phía trước không chớp mắt, sau đó.. anh đã dẫm trúng phân chó..
"Tiền Duy!" Lục Tuân nhìn đống phân màu nâu vàng dình trên giày mình, rốt cục cũng lạnh lùng không nổi nữa, anh nghiến răng cố gắng kiềm chế cơn tức giận.
"Vừa nãy tôi có nhắc anh rồi mà?" Tiền Duy ra vẻ vô tội: "Tôi nói phía trước trên đường có phân chó rồi nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.