Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Chương 32: Cô Mặc Chiếc Áo Này Vào Đi!(2)
Diệp Phỉ Nhiên
28/08/2023
Tiền Duy gật đầu liên tục, mau chóng kéo khóa lên cao hơn cả ngực.
Sau khi cô mặc áo vào, Lục Tuân mới dám quay lại nhìn thẳng vào cô, anh quét một lượt từ trên xuống dưới người Tiền Duy, sắc mặt mới dịu lại không ít.
Chẳng lẽ anh sợ cô cảm lạnh vì dính mưa sao? Tiền Duy nhìn thoáng qua gương mặt thối đen kia, đột nhiên cảm thấy thoải mái: “Cám ơn anh nhé, Lục Tuân.” Xem ra tuy ông chủ tương lai lòng dạ nham hiểm nhưng vẫn có chút tốt bụng .
Lục Tuân nhếch khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần cám ơn, chiếc áo của cô trông khó coi chết được, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố chúng ta.”
“…”
Tiền Duy ngắm chiếc áo khoác đen đang phủ trên người mình do người nào đó tiện tay mua , nghĩ mãi mà không ra tại sao chiếc áo anh mua lại có thể làm đẹp bộ mặt của thành phố, phản chiếu trong tấm cửa kính của quán, Tiền Duy luôn có cảm giác cả người mình như được bọc trong chiếc túi bóng rác màu đen, hơn nữa còn là loại cỡ lớn…
Đáng tiếc Lục Tuân chẳng có hứng thú với chuyện bình luận về thẩm mỹ của anh, Tiền Duy chỉ đành nhắm mắt theo đuôi anh đi về, hai người không ai nói gì nữa, cho đến khi tới cửa trường học, Tiền Duy mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Ơ? Lục Tuân, chẳng phải anh đang định đi đâu à, không về trường cơ mà?”
Lúc này Lục Tuân mới nhớ ra, anh khẽ ngẩn người, nhưng vài giây sau đó lại khôi phục thần thái lạnh lùng của mình: “Quần áo tôi cũng ướt hết rồi, về ký túc thay trước đã.”
“Ờ… nhưng sao lại đi đường vòng thế? Từ cửa trường đi qua tòa nhà ngay đầu tiên là tới ký túc xá nam rồi mà?”
“Đến ký túc xá nữ rồi đấy, cô không định vào à?” Lục Tuân nhíu mày lại: “Cô rảnh như thế à, tôi thấy bài luận văn cuối kỳ Hình pháp cô hoàn toàn có thể tự viết được đấy.”
“Ơ ơ ơ, tôi không rảnh đâu, tôi rất bận, bài luận văn Hình pháp nhờ anh hết đấy! Tôi về trước nhé! Hẹn gặp lại!”
Tiền Duy nói xong, thì chạy biến đi như một làn khói, cứ như đang sợ Lục Tuân sẽ đổi ý vậy .
***
“Cậu tha lôi đâu cái áo đen xì như quạ ở đâu về thế?” Vừa vào cửa ký túc xá, Lưu Thi Vận đang sơn móng tay ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đen của Tiền Duy thì hơi ngạc nhiên: “Lúc cậu đi tớ có thấy cậu mặc cái áo khoác này đâu?”
“Cậu cũng thấy nó xấu đúng không? Còn cố ý mua cho tớ mặc nữa chứ…”
Tiền Duy vừa lẩm bẩm vừa tháo chiếc áo ra, cô đang tiếp tục phàn nàn, lại bị tiếng huýt sáo của Lưu Thi Vận cắt ngang.
Tiền Duy ngẩng đầu, chợt nhận ra Lưu Thi Vận đang nhìn chằm chằm vào ngực cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tiền Duy ơi Tiền Duy, trông cậu vậy mà thích áo lót viền hoa màu đen cơ đấy. Bình thường chẳng thấy mặc bao giờ, trông rãnh kìa cũng sâu hun hút đấy nhỉ.”
Tiền Duy cúi đầu xuống nhìn thoáng qua ngực mình, cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý của Lưu Thi Vận, hôm nay cô mặc chiếc áo thun trắng ra ngoài, bây giờ sau khi bị nước mưa ngấm vào, áo dính chặt vào thân, hoàn toàn chẳng thể che giấu đường cong bao quanh vùng ngực, càng nguy hiểm hơn là sau khi chiếc áo thun trắng ngấm nước đã hoàn toàn trở thành chiếc áo xuyên thấu, có thể nhìn thấy rất rõ nội y bên trong của Tiền Duy…
Mặt Tiền Duy đỏ rực, ngay cả hai vành tai cũng trở nên nóng hổi.
Vậy vừa rồi cô cứ mặc thế này đi qua đi lại trước mặt Lục Tuân sao…
Lưu Thi Vận cất giọng bát quái: “Cậu còn chưa nói hết đâu, là ai cố ý mua chiếc áo đen như quạ này cho cậu mặc? Là ai đã thấy vòng một đầy nóng bỏng của bạn học nhỏ Tiền Duy của chúng ta hửm?” Lưu Thi Vận nheo mắt: “Nói đi, cậu đã biểu diễn màn ướt át dụ hoặc này trước mặt ai hả? Hay cậu cố ý? Cua được anh ta không? Hung khí thế này hẳn là mọi việc đều thuận lợi nhể?”
Tiền Duy đỏ mặt, tức giận nói: “Không phải! Tớ không làm gì người ta, cũng chẳng muốn cua người ta!”
“Hơ, không được đâu, người ta cũng đã mua áo cho cậu mặc rồi, tức là không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng người của cậu, hơn nữa lại còn mua trúng cái áo xấu xí này, tớ có cảm giác người đó cố ý, muốn cậu mặc xấu như thế để người ta không chú ý đến cậu, cảm giác cậu chàng này nham hiểm đấy, cáo già phết…” Lưu Thi Vận xoa xoa cằm: “Tớ cảm giác cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta.”
Lưu Thi Vận con nhỏ này quả thực đã đọc quá nhiều ngôn tình rồi, Tiền Duy nghĩ thầm, chẳng lẽ Lục Tuân lại thích cô sao? Ha ha, chỉ sợ anh mù thật mới xảy ra chuyện đó.
***
Tiền Duy gặp lại Lục Tuân là sáng hôm sau, lúc này Tiền Duy đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, cô quyết định lơ đẹp chuyện xảy ra ở quán café hôm qua. Cô vẫn mang đồ ăn sáng tới cho anh, lần này Lục Tuân không tiếp tục yêu cầu cô cùng ăn chung nữa, mà là cầm bữa sáng rồi đi thẳng, chỉ là trước khi đi còn quay đầu hỏi Tiền Duy.
“Chuyện chỗ ngồi trên thư viện hôm nọ cô nói, giờ còn tính không?” Không biết có phải do cô ảo giác hay không mà trên mặt Lục Tuân lộ ra chút khó chịu, anh ngẩng đầu, vừa nhìn Tiền Duy một cái liền đưa mắt nhìn sang nơi khác. Hôm nay anh mặc quần xanh phối hợp áo đen, chân dài thẳng tắp, bộ trang phục tối màu càng làm nổi bật gương mặt bức người kia, trong hoảng hốt Tiền Duy nhớ tới một chủ đề thảo luận trên diễn đàn trường, Lục Tuân khiến người ta cảm thấy mình có thể nói chuyện với anh là một sự vinh hạnh.
Sau khi cô mặc áo vào, Lục Tuân mới dám quay lại nhìn thẳng vào cô, anh quét một lượt từ trên xuống dưới người Tiền Duy, sắc mặt mới dịu lại không ít.
Chẳng lẽ anh sợ cô cảm lạnh vì dính mưa sao? Tiền Duy nhìn thoáng qua gương mặt thối đen kia, đột nhiên cảm thấy thoải mái: “Cám ơn anh nhé, Lục Tuân.” Xem ra tuy ông chủ tương lai lòng dạ nham hiểm nhưng vẫn có chút tốt bụng .
Lục Tuân nhếch khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần cám ơn, chiếc áo của cô trông khó coi chết được, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố chúng ta.”
“…”
Tiền Duy ngắm chiếc áo khoác đen đang phủ trên người mình do người nào đó tiện tay mua , nghĩ mãi mà không ra tại sao chiếc áo anh mua lại có thể làm đẹp bộ mặt của thành phố, phản chiếu trong tấm cửa kính của quán, Tiền Duy luôn có cảm giác cả người mình như được bọc trong chiếc túi bóng rác màu đen, hơn nữa còn là loại cỡ lớn…
Đáng tiếc Lục Tuân chẳng có hứng thú với chuyện bình luận về thẩm mỹ của anh, Tiền Duy chỉ đành nhắm mắt theo đuôi anh đi về, hai người không ai nói gì nữa, cho đến khi tới cửa trường học, Tiền Duy mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Ơ? Lục Tuân, chẳng phải anh đang định đi đâu à, không về trường cơ mà?”
Lúc này Lục Tuân mới nhớ ra, anh khẽ ngẩn người, nhưng vài giây sau đó lại khôi phục thần thái lạnh lùng của mình: “Quần áo tôi cũng ướt hết rồi, về ký túc thay trước đã.”
“Ờ… nhưng sao lại đi đường vòng thế? Từ cửa trường đi qua tòa nhà ngay đầu tiên là tới ký túc xá nam rồi mà?”
“Đến ký túc xá nữ rồi đấy, cô không định vào à?” Lục Tuân nhíu mày lại: “Cô rảnh như thế à, tôi thấy bài luận văn cuối kỳ Hình pháp cô hoàn toàn có thể tự viết được đấy.”
“Ơ ơ ơ, tôi không rảnh đâu, tôi rất bận, bài luận văn Hình pháp nhờ anh hết đấy! Tôi về trước nhé! Hẹn gặp lại!”
Tiền Duy nói xong, thì chạy biến đi như một làn khói, cứ như đang sợ Lục Tuân sẽ đổi ý vậy .
***
“Cậu tha lôi đâu cái áo đen xì như quạ ở đâu về thế?” Vừa vào cửa ký túc xá, Lưu Thi Vận đang sơn móng tay ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đen của Tiền Duy thì hơi ngạc nhiên: “Lúc cậu đi tớ có thấy cậu mặc cái áo khoác này đâu?”
“Cậu cũng thấy nó xấu đúng không? Còn cố ý mua cho tớ mặc nữa chứ…”
Tiền Duy vừa lẩm bẩm vừa tháo chiếc áo ra, cô đang tiếp tục phàn nàn, lại bị tiếng huýt sáo của Lưu Thi Vận cắt ngang.
Tiền Duy ngẩng đầu, chợt nhận ra Lưu Thi Vận đang nhìn chằm chằm vào ngực cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tiền Duy ơi Tiền Duy, trông cậu vậy mà thích áo lót viền hoa màu đen cơ đấy. Bình thường chẳng thấy mặc bao giờ, trông rãnh kìa cũng sâu hun hút đấy nhỉ.”
Tiền Duy cúi đầu xuống nhìn thoáng qua ngực mình, cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý của Lưu Thi Vận, hôm nay cô mặc chiếc áo thun trắng ra ngoài, bây giờ sau khi bị nước mưa ngấm vào, áo dính chặt vào thân, hoàn toàn chẳng thể che giấu đường cong bao quanh vùng ngực, càng nguy hiểm hơn là sau khi chiếc áo thun trắng ngấm nước đã hoàn toàn trở thành chiếc áo xuyên thấu, có thể nhìn thấy rất rõ nội y bên trong của Tiền Duy…
Mặt Tiền Duy đỏ rực, ngay cả hai vành tai cũng trở nên nóng hổi.
Vậy vừa rồi cô cứ mặc thế này đi qua đi lại trước mặt Lục Tuân sao…
Lưu Thi Vận cất giọng bát quái: “Cậu còn chưa nói hết đâu, là ai cố ý mua chiếc áo đen như quạ này cho cậu mặc? Là ai đã thấy vòng một đầy nóng bỏng của bạn học nhỏ Tiền Duy của chúng ta hửm?” Lưu Thi Vận nheo mắt: “Nói đi, cậu đã biểu diễn màn ướt át dụ hoặc này trước mặt ai hả? Hay cậu cố ý? Cua được anh ta không? Hung khí thế này hẳn là mọi việc đều thuận lợi nhể?”
Tiền Duy đỏ mặt, tức giận nói: “Không phải! Tớ không làm gì người ta, cũng chẳng muốn cua người ta!”
“Hơ, không được đâu, người ta cũng đã mua áo cho cậu mặc rồi, tức là không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng người của cậu, hơn nữa lại còn mua trúng cái áo xấu xí này, tớ có cảm giác người đó cố ý, muốn cậu mặc xấu như thế để người ta không chú ý đến cậu, cảm giác cậu chàng này nham hiểm đấy, cáo già phết…” Lưu Thi Vận xoa xoa cằm: “Tớ cảm giác cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta.”
Lưu Thi Vận con nhỏ này quả thực đã đọc quá nhiều ngôn tình rồi, Tiền Duy nghĩ thầm, chẳng lẽ Lục Tuân lại thích cô sao? Ha ha, chỉ sợ anh mù thật mới xảy ra chuyện đó.
***
Tiền Duy gặp lại Lục Tuân là sáng hôm sau, lúc này Tiền Duy đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, cô quyết định lơ đẹp chuyện xảy ra ở quán café hôm qua. Cô vẫn mang đồ ăn sáng tới cho anh, lần này Lục Tuân không tiếp tục yêu cầu cô cùng ăn chung nữa, mà là cầm bữa sáng rồi đi thẳng, chỉ là trước khi đi còn quay đầu hỏi Tiền Duy.
“Chuyện chỗ ngồi trên thư viện hôm nọ cô nói, giờ còn tính không?” Không biết có phải do cô ảo giác hay không mà trên mặt Lục Tuân lộ ra chút khó chịu, anh ngẩng đầu, vừa nhìn Tiền Duy một cái liền đưa mắt nhìn sang nơi khác. Hôm nay anh mặc quần xanh phối hợp áo đen, chân dài thẳng tắp, bộ trang phục tối màu càng làm nổi bật gương mặt bức người kia, trong hoảng hốt Tiền Duy nhớ tới một chủ đề thảo luận trên diễn đàn trường, Lục Tuân khiến người ta cảm thấy mình có thể nói chuyện với anh là một sự vinh hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.