Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Chương 34: Cô Muốn Ngồi Cạnh Tôi Cứ Việc Nói Thẳng, Đừng Kiếm Cớ(1)
Diệp Phỉ Nhiên
28/08/2023
“Cái gì mà thử nghĩ xem?” Tiền Xuyên vừa nói vừa hận không thể xắn ống tay áo lên thể hiện cơ bắp của mình: “Em kém Lục Tuân điểm nào? Huống chi Lục Tuân vốn chẳng có ý gì với Mạc Tử Tâm. Chị không thấy thái độ của người ta hôm ăn lẩu đó à, anh ta vốn chẳng muốn theo đuổi cô ấy, em thấy anh ta chỉ tập trung ăn uống, gần như không nhìn Mạc Tử Tâm lần nào, ngược lại anh ta cứ nhìn chị mãi thôi, nếu không phải người anh ta nhìn là chị, em còn tưởng anh ta thích chị đấy.”
Lần này đến lượt Tiền Duy bất mãn: “Cái gì mà người như chị? Chị thì làm sao?”
“Chị nhìn lại chị đi, chẳng có dáng vẻ thục nữ tí nào, lúc nào cũng gầm lên với em, chị nhìn Mạc Tử Tâm người ta đi, người ta dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ lại dễ nghe.”
“Tiền Xuyên, tình thân của chị và em đến đây là hết! Xéo đi!”
***
Sau khi tan rã trong không vui cùng Tiền Xuyên, Tiền Duy quay về ký túc xá, cô cố ý mua cho Lưu Thi Vận một phần cơm tối, nhưng cô nàng lại không có ở phòng. Cho đến khi cô ăn sắp hết phần của mình thì Lưu Thi Vận mới đẩy cửa bước vào phòng.
“Mệt chết đi được, gần đây hội học sinh nhiều việc quá đi mất.” Cô ngồi phịch xuống ghế, sau khi cám ơn Tiền Duy liền cầm hộp cơm lên ăn như hổ đói, ăn được một nửa, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “Đúng rồi Tiền Duy, cuối tuần này có muốn tới khu vui chơi ở ngoại thành không? Hội học sinh đang tổ chức một chuyến tới đó, chúng tớ bao hết xe, lịch trình cậu cũng không cần quan tâm đâu, tớ đã sắp xếp hết rồi, đi không? Nghe nói trong ấy có nhiều trò phết đấy.”
Tiền Duy cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện đó, cô lắc đầu: “Tớ không đi đâu, khó lắm mới đến cuối tuần, ở ký túc xá ngủ là sướng nhất.”
Lưu Thi Vận có chút tiếc hận: “Tiền Xuyên đi tớ còn tưởng cậu cũng đi đấy.”
Vừa nghe đến cái tên Tiền Xuyên, Tiền Duy lập tức tỉnh ngủ hẳn, cái thằng nhóc này chẳng thích khu vui chơi bao giờ, lần này lại muốn đi ắt có mưu đồ: “Khoa chúng ta có ai đi không? Mạc Tử Tâm đi à?”
“Đi chứ.” Lưu Thi Vận chớp chớp mắt: “Lục Tuân cũng đi đấy.”
“Vậy tớ cũng đi!” Tiền Duy hào hứng đáp lời , Lục Tuân người ta và Mạc Tử Tâm đi công viên để bồi dưỡng tình cảm, cô tuyệt đối không thể để tên nhóc Tiền Xuyên xuất hiện giữa đường phá hoại được! Tuyệt đối không được!
Lưu Thi Vận lại đang hiểu lầm : “Giờ không tấn công song song nữa à? Cậu bỏ Lý Sùng Văn, tập trung vào Lục Tuân rồi à?” Cô cười đầy ẩn ý: “Hoạt động lần này diễn ra trong hai ngày một đêm đấy, ngày đầu tiên chúng ta sẽ chơi trong công viên, ngày hôm sau thì vào khu rừng rậm bên cạnh công viên cắm trại, cậu phải nắm chắc cơ hội này đấy!”
Tiền Duy biết có giải thích thế nào cũng vô dụng, cuối cùng đành kệ cô nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến sáng thứ bảy tuần đó, Tiền Duy đi theo Lưu Thi Vận tập hợp trước cổng trường.
Bình thường chẳng thấy Tiền Xuyên tích cực như thế bao giờ, nhưng hoạt động lần này quả thực là nhiệt tình hết mình, khi Tiền Duy và Lưu Thi Vận đến điểm tập hợp thì anh đã ra dáng đứng sẵn sàng một bên, trên tay còn cầm theo cốc trà sữa nóng và một hộp bánh egg tart. Anh quay đầu nhìn ra cổng trường mong ngóng bóng dáng Mạc Tử Tâm, nên không chú ý đến Tiền Duy đi ngang qua, cho đến khi cô lại gần cướp lấy đồ trên tay anh.
“Đúng là em trai của chị, ngoan lắm, sáng sớm ra đã chuẩn bị cho chị gái bao nhiêu là đồ ăn, vậy chị đành phải nhận thôi.”
“Tiền Duy? Trả đồ lại cho em! Đây không phải mua cho chị đâu!” Tiền Xuyên hậm hực, nhanh chóng vươn tay cướp lại bánh và trà sữa trong tay Tiền Duy.
Tất nhiên cô biết những món này là Tiền Xuyên chuẩn bị riêng để lấy lòng Mạc Tử Tâm, nên cô càng không thể để Tiền Xuyên cướp lại được, vì thế chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, nhanh tay nhét thẳng bốn chiếc bánh egg tart vào miệng, còn mau chóng hút một hơi trà sữa.
Khi Lục Tuân đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy Tiền Duy đang ăn ngấu nghiến. Anh có vẻ khá giật mình với bộ dạng lúc này của cô, ngẩn người một lát rồi mới hồi hồn lại. Cũng đúng lúc đó, Tiền Duy đã hết nghẹn, cuối cùng cũng chén sạch bốn chiếc bánh egg tart. Tiền Xuyên cũng chẳng thèm đoái hoài tới chuyện thắng thua cùng Tiền Duy vì Mạc Tử Tâm đã đến rồi.
“Lên xe lên xe.”
Thời gian đã đến, các sinh viên lần lượt nối đuôi nhau lên xe bus. Lúc đầu Tiền Duy cũng định lên xe, nhưng vừa rồi vì tấn công kẻ địch mà mất một ngàn tám trăm máu, ăn quá nhanh nên trọng bụng hơi khó chịu, chỉ có thể đứng một lúc cho tiêu thực, nhưng dù có như thế Tiền Duy cũng chẳng hề quên nhiệm vụ của mình, đó là phá đám Tiền Xuyên, phải bảo đảm Lục Tuân và Mạc Tử Tâm lên xe được ngồi bên nhau, đừng bị Tiền Xuyên chặn ngang giữa đường.
Lần này đến lượt Tiền Duy bất mãn: “Cái gì mà người như chị? Chị thì làm sao?”
“Chị nhìn lại chị đi, chẳng có dáng vẻ thục nữ tí nào, lúc nào cũng gầm lên với em, chị nhìn Mạc Tử Tâm người ta đi, người ta dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ lại dễ nghe.”
“Tiền Xuyên, tình thân của chị và em đến đây là hết! Xéo đi!”
***
Sau khi tan rã trong không vui cùng Tiền Xuyên, Tiền Duy quay về ký túc xá, cô cố ý mua cho Lưu Thi Vận một phần cơm tối, nhưng cô nàng lại không có ở phòng. Cho đến khi cô ăn sắp hết phần của mình thì Lưu Thi Vận mới đẩy cửa bước vào phòng.
“Mệt chết đi được, gần đây hội học sinh nhiều việc quá đi mất.” Cô ngồi phịch xuống ghế, sau khi cám ơn Tiền Duy liền cầm hộp cơm lên ăn như hổ đói, ăn được một nửa, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “Đúng rồi Tiền Duy, cuối tuần này có muốn tới khu vui chơi ở ngoại thành không? Hội học sinh đang tổ chức một chuyến tới đó, chúng tớ bao hết xe, lịch trình cậu cũng không cần quan tâm đâu, tớ đã sắp xếp hết rồi, đi không? Nghe nói trong ấy có nhiều trò phết đấy.”
Tiền Duy cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện đó, cô lắc đầu: “Tớ không đi đâu, khó lắm mới đến cuối tuần, ở ký túc xá ngủ là sướng nhất.”
Lưu Thi Vận có chút tiếc hận: “Tiền Xuyên đi tớ còn tưởng cậu cũng đi đấy.”
Vừa nghe đến cái tên Tiền Xuyên, Tiền Duy lập tức tỉnh ngủ hẳn, cái thằng nhóc này chẳng thích khu vui chơi bao giờ, lần này lại muốn đi ắt có mưu đồ: “Khoa chúng ta có ai đi không? Mạc Tử Tâm đi à?”
“Đi chứ.” Lưu Thi Vận chớp chớp mắt: “Lục Tuân cũng đi đấy.”
“Vậy tớ cũng đi!” Tiền Duy hào hứng đáp lời , Lục Tuân người ta và Mạc Tử Tâm đi công viên để bồi dưỡng tình cảm, cô tuyệt đối không thể để tên nhóc Tiền Xuyên xuất hiện giữa đường phá hoại được! Tuyệt đối không được!
Lưu Thi Vận lại đang hiểu lầm : “Giờ không tấn công song song nữa à? Cậu bỏ Lý Sùng Văn, tập trung vào Lục Tuân rồi à?” Cô cười đầy ẩn ý: “Hoạt động lần này diễn ra trong hai ngày một đêm đấy, ngày đầu tiên chúng ta sẽ chơi trong công viên, ngày hôm sau thì vào khu rừng rậm bên cạnh công viên cắm trại, cậu phải nắm chắc cơ hội này đấy!”
Tiền Duy biết có giải thích thế nào cũng vô dụng, cuối cùng đành kệ cô nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến sáng thứ bảy tuần đó, Tiền Duy đi theo Lưu Thi Vận tập hợp trước cổng trường.
Bình thường chẳng thấy Tiền Xuyên tích cực như thế bao giờ, nhưng hoạt động lần này quả thực là nhiệt tình hết mình, khi Tiền Duy và Lưu Thi Vận đến điểm tập hợp thì anh đã ra dáng đứng sẵn sàng một bên, trên tay còn cầm theo cốc trà sữa nóng và một hộp bánh egg tart. Anh quay đầu nhìn ra cổng trường mong ngóng bóng dáng Mạc Tử Tâm, nên không chú ý đến Tiền Duy đi ngang qua, cho đến khi cô lại gần cướp lấy đồ trên tay anh.
“Đúng là em trai của chị, ngoan lắm, sáng sớm ra đã chuẩn bị cho chị gái bao nhiêu là đồ ăn, vậy chị đành phải nhận thôi.”
“Tiền Duy? Trả đồ lại cho em! Đây không phải mua cho chị đâu!” Tiền Xuyên hậm hực, nhanh chóng vươn tay cướp lại bánh và trà sữa trong tay Tiền Duy.
Tất nhiên cô biết những món này là Tiền Xuyên chuẩn bị riêng để lấy lòng Mạc Tử Tâm, nên cô càng không thể để Tiền Xuyên cướp lại được, vì thế chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, nhanh tay nhét thẳng bốn chiếc bánh egg tart vào miệng, còn mau chóng hút một hơi trà sữa.
Khi Lục Tuân đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy Tiền Duy đang ăn ngấu nghiến. Anh có vẻ khá giật mình với bộ dạng lúc này của cô, ngẩn người một lát rồi mới hồi hồn lại. Cũng đúng lúc đó, Tiền Duy đã hết nghẹn, cuối cùng cũng chén sạch bốn chiếc bánh egg tart. Tiền Xuyên cũng chẳng thèm đoái hoài tới chuyện thắng thua cùng Tiền Duy vì Mạc Tử Tâm đã đến rồi.
“Lên xe lên xe.”
Thời gian đã đến, các sinh viên lần lượt nối đuôi nhau lên xe bus. Lúc đầu Tiền Duy cũng định lên xe, nhưng vừa rồi vì tấn công kẻ địch mà mất một ngàn tám trăm máu, ăn quá nhanh nên trọng bụng hơi khó chịu, chỉ có thể đứng một lúc cho tiêu thực, nhưng dù có như thế Tiền Duy cũng chẳng hề quên nhiệm vụ của mình, đó là phá đám Tiền Xuyên, phải bảo đảm Lục Tuân và Mạc Tử Tâm lên xe được ngồi bên nhau, đừng bị Tiền Xuyên chặn ngang giữa đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.