Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Chương 44: Một Nghìn Một Đêm?(1)
Diệp Phỉ Nhiên
28/08/2023
Tiền Duy gượng cười: “Tôi nào dám! Được bày tỏ sự tin tưởng của tôi với anh là niềm vinh hạnh của tôi!” Cô đi lòng vòng xung quanh, tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cũng chuyển chủ đề thành công: “Ơ, bọn Tiền Xuyên đâu hết rồi nhỉ? Thực ra vừa rồi tôi đã chuẩn bị giúp anh tách Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm ra rồi, nhưng đúng là không ngờ lại nhận nhầm anh thành Tiền Xuyên.” Nói đến đây, Tiền Duy phát bực chỉ muốn dậm chân đấm ngực: “Thật là có lợi cho Tiền Xuyên mà, Lục Tuân này, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn mới được!”
Lục Tuân mặt lạnh như tiền từ chối cho ý kiến, cũng chẳng tỏ vẻ gì là sốt ruột: “Lục Tuân tôi theo đuổi con gái không cần người khác giúp đỡ.”
Xem đi, đã đến lúc này rồi còn nói cái kiểu ngạo mạn ấy, Tiền Duy không nhịn được mà thở dài, cô thầm nghĩ, lời này của cậu cứ giữ lại mười năm sau rồi nói đi, có bản lĩnh thì đừng độc thân lâu như vậy vì không theo đuổi được Mạc Tử Tâm rồi lại ghim hận cô dài dài!
“Tôi chỉ le ve bên cạnh hỗ trợ anh thôi, không cản trở anh phát huy bản thân theo đuổi Mạc Tử Tâm đâu.” Tiền Duy nhìn Lục Tuân một cái: “Chẳng phải tôi là công thần bên cạnh anh đó sao? Trong lòng tôi, anh chính là chúa công của tôi!”
“Tôi là chúa công thì đúng, nhưng nhìn cô thì chẳng giống trung thần tí nào.” Lục Tuân nói xong, liền nhìn thoáng qua chiếc áo trên người cô, trên đó in rõ to hai chữ “Gian thần” đậm mực.
“…”
Chẳng ngại Tiền Duy đang cảm thấy buồn nôn vì những lời mình vừa thốt ra, Lục Tuân lạnh lùng nói thêm một câu: “Hơn nữa vấn đề ở đay là Lục Tuân tôi cần phải theo đuổi con gái sao?”
“…”
Lục Tuân, anh mà cứ kiêu ngạo như thế thì sẽ độc thân cả đời đấy? Anh cho rằng được sinh viên nữ hâm mộ thì giỏi lắm sao? Đến lúc anh nhận ra, hóa ra còn có những cô gái không thích kiểu người như anh, không những chẳng thèm quan tâm đến anh, còn miễn dịch với sắc đẹp của anh thì anh cứ ở đó mà khóc nhé! Tiền Duy nghĩ thầm, đợi đến lúc đó, tôi sẽ xem anh còn ra vẻ được không?
Lúc này lại có đám đông du khách đi ra từ nhà ma, nhưng Tiền Duy đi qua đi lại mấy vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Tiền Xuyên đâu, đừng nói đến Tiền Xuyên mà ngay cả Mạc Tử Tâm và Lưu Thi Vận cũng chẳng biết đang ở đâu, Tiền Duy gọi điện thoại cho hai người, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng nhạc vang khắp công viên, nên chẳng thể nghe được tiếng chuông, điện thoại cũng chẳng ai nhấc máy.
“Chẳng lẽ họ còn ra trước cả chúng ta à?” Tiền Duy đợi một lúc lâu, đã có bảy tám nhóm từ ngôi nhà ma đi ra, cũng chẳng thấy những người khác, ngược lại là bụng cô cứ sôi lên ùng ục, Tiền Duy hơi xấu hổ ho khan một tiếng, có ý muốn che giấu âm thanh này, may mà Lục Tuân cũng đang nhìn qua nơi khác, nên cũng chẳng nghe thấy.
“Không đợi nữa.” Lục Tuân đút hai tay vào túi: “Tôi đói rồi, đi ăn trước đây.”
Chắc hẳn đói là căn bệnh lây truyền, Lục Tuân vừa nói xong thì bước chân đi về phía khu vực ẩm thực.
Tiền Duy vừa chạy theo anh, vừa cố gắng khuyên giải: “Nếu không chúng ta chờ bọn họ tí nữa đi? Đến lúc ấy anh và Mạc Tử Tâm có thể ăn cùng nhau, anh xem hai người đã không được chơi cùng nhau hai trò rồi! Ngộ nhỡ chúng ta cơm nước xong xuôi lại lạc mất cô ấy thì sao?” Đáng tiếc dù đang hăng hái đến mức nào thì Tiền Duy vừa dứt lời, bụng cô lại sôi lên ùng ục.
Lục Tuân không nói gì, nhìn chằm chằm vào bụng Tiền Duy.
“Tôi có thể đợi ! Có mấy phút thôi mà tôi đợi được!”
Lục Tuân lười biếng nói: “Tôi không muốn đợi.”
“Vậy thì anh cứ đi ăn trước đi? Tôi ngồi đây chờ một lúc? Đợi lát nữa Mạc Tử Tâm ra tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp mặt anh?”
Lục Tuân nhíu mày lại: “Chẳng phải cô muốn làm tùy tùng của tôi à? Chẳng lẽ tùy tùng không phải người đi trước tới xếp hàng chọn đồ cho tôi à?”
Được thôi… Tiền Duy không thể nào phản bác, đành theo sau Lục Tuân tới nhà ăn.
Khi vào khu vui chơi thì không được mang theo đồ ăn và thức uống cá nhân, cho nên ở nơi này khu ẩm thực có thể nói là khu độc quyền, giờ này lại đúng vào giờ cơm trưa, nên bàn nào cũng đã bị các du khách chiếm chỗ. Lục Tuân quả thực không nói sai, đến đó đúng là phải xếp hàng. Ăn uống ở đây không phải ngồi bàn chọn món ăn, mà nơi này phát triển hình thức gọi đồ ăn nhanh, vì thế mọi người xếp hàng dài ở quầy thu ngân trả tiền chọn món, thống nhất ra một quầy khác để lấy đồ ăn, trong menu có mấy loại đồ cho du khách lựa chọn, ví dụ như pizza, cơm hộp, mì hộp……
“Lục Tuân, tôi mời anh ăn pizza!”
Nhưng Lục Tuân chẳng mấy hứng thú với đề nghị của Tiền Duy, anh khinh bỉ nhìn cô một cái: “Tôi không ăn thực phẩm rác, tôi qua hàng bên kia mua mì, cô xếp hàng mua pizza của cô đi.”
Tiền Duy cũng vui vẻ đồng ý, cô liền vào hàng đợi mua pizza. Mặc dù Lục Tuân khinh thực phẩm rác này, nhưng số người xếp hàng ở đây càng ngày càng nhiều. Ngay khi Tiền Duy đang ngây ngốc đứng chờ, thì một đôi nam nữ vốn đang đứng ngóng bên ngoài đột nhiên lấy tốc độ sét đánh mặt tỉnh bơ chen vào ngay trước Tiền Duy, đôi nam nữ này có vẻ là đôi tình nhân trẻ tuổi, nhưng hành động chen ngang chuyên nghiệp này khiến Tiền Duy trợn mắt há mồm.
“Này, bạn học, làm phiền hai người ra sau xếp hàng, sao lại chen ngang như thế được?”
Lục Tuân mặt lạnh như tiền từ chối cho ý kiến, cũng chẳng tỏ vẻ gì là sốt ruột: “Lục Tuân tôi theo đuổi con gái không cần người khác giúp đỡ.”
Xem đi, đã đến lúc này rồi còn nói cái kiểu ngạo mạn ấy, Tiền Duy không nhịn được mà thở dài, cô thầm nghĩ, lời này của cậu cứ giữ lại mười năm sau rồi nói đi, có bản lĩnh thì đừng độc thân lâu như vậy vì không theo đuổi được Mạc Tử Tâm rồi lại ghim hận cô dài dài!
“Tôi chỉ le ve bên cạnh hỗ trợ anh thôi, không cản trở anh phát huy bản thân theo đuổi Mạc Tử Tâm đâu.” Tiền Duy nhìn Lục Tuân một cái: “Chẳng phải tôi là công thần bên cạnh anh đó sao? Trong lòng tôi, anh chính là chúa công của tôi!”
“Tôi là chúa công thì đúng, nhưng nhìn cô thì chẳng giống trung thần tí nào.” Lục Tuân nói xong, liền nhìn thoáng qua chiếc áo trên người cô, trên đó in rõ to hai chữ “Gian thần” đậm mực.
“…”
Chẳng ngại Tiền Duy đang cảm thấy buồn nôn vì những lời mình vừa thốt ra, Lục Tuân lạnh lùng nói thêm một câu: “Hơn nữa vấn đề ở đay là Lục Tuân tôi cần phải theo đuổi con gái sao?”
“…”
Lục Tuân, anh mà cứ kiêu ngạo như thế thì sẽ độc thân cả đời đấy? Anh cho rằng được sinh viên nữ hâm mộ thì giỏi lắm sao? Đến lúc anh nhận ra, hóa ra còn có những cô gái không thích kiểu người như anh, không những chẳng thèm quan tâm đến anh, còn miễn dịch với sắc đẹp của anh thì anh cứ ở đó mà khóc nhé! Tiền Duy nghĩ thầm, đợi đến lúc đó, tôi sẽ xem anh còn ra vẻ được không?
Lúc này lại có đám đông du khách đi ra từ nhà ma, nhưng Tiền Duy đi qua đi lại mấy vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Tiền Xuyên đâu, đừng nói đến Tiền Xuyên mà ngay cả Mạc Tử Tâm và Lưu Thi Vận cũng chẳng biết đang ở đâu, Tiền Duy gọi điện thoại cho hai người, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng nhạc vang khắp công viên, nên chẳng thể nghe được tiếng chuông, điện thoại cũng chẳng ai nhấc máy.
“Chẳng lẽ họ còn ra trước cả chúng ta à?” Tiền Duy đợi một lúc lâu, đã có bảy tám nhóm từ ngôi nhà ma đi ra, cũng chẳng thấy những người khác, ngược lại là bụng cô cứ sôi lên ùng ục, Tiền Duy hơi xấu hổ ho khan một tiếng, có ý muốn che giấu âm thanh này, may mà Lục Tuân cũng đang nhìn qua nơi khác, nên cũng chẳng nghe thấy.
“Không đợi nữa.” Lục Tuân đút hai tay vào túi: “Tôi đói rồi, đi ăn trước đây.”
Chắc hẳn đói là căn bệnh lây truyền, Lục Tuân vừa nói xong thì bước chân đi về phía khu vực ẩm thực.
Tiền Duy vừa chạy theo anh, vừa cố gắng khuyên giải: “Nếu không chúng ta chờ bọn họ tí nữa đi? Đến lúc ấy anh và Mạc Tử Tâm có thể ăn cùng nhau, anh xem hai người đã không được chơi cùng nhau hai trò rồi! Ngộ nhỡ chúng ta cơm nước xong xuôi lại lạc mất cô ấy thì sao?” Đáng tiếc dù đang hăng hái đến mức nào thì Tiền Duy vừa dứt lời, bụng cô lại sôi lên ùng ục.
Lục Tuân không nói gì, nhìn chằm chằm vào bụng Tiền Duy.
“Tôi có thể đợi ! Có mấy phút thôi mà tôi đợi được!”
Lục Tuân lười biếng nói: “Tôi không muốn đợi.”
“Vậy thì anh cứ đi ăn trước đi? Tôi ngồi đây chờ một lúc? Đợi lát nữa Mạc Tử Tâm ra tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp mặt anh?”
Lục Tuân nhíu mày lại: “Chẳng phải cô muốn làm tùy tùng của tôi à? Chẳng lẽ tùy tùng không phải người đi trước tới xếp hàng chọn đồ cho tôi à?”
Được thôi… Tiền Duy không thể nào phản bác, đành theo sau Lục Tuân tới nhà ăn.
Khi vào khu vui chơi thì không được mang theo đồ ăn và thức uống cá nhân, cho nên ở nơi này khu ẩm thực có thể nói là khu độc quyền, giờ này lại đúng vào giờ cơm trưa, nên bàn nào cũng đã bị các du khách chiếm chỗ. Lục Tuân quả thực không nói sai, đến đó đúng là phải xếp hàng. Ăn uống ở đây không phải ngồi bàn chọn món ăn, mà nơi này phát triển hình thức gọi đồ ăn nhanh, vì thế mọi người xếp hàng dài ở quầy thu ngân trả tiền chọn món, thống nhất ra một quầy khác để lấy đồ ăn, trong menu có mấy loại đồ cho du khách lựa chọn, ví dụ như pizza, cơm hộp, mì hộp……
“Lục Tuân, tôi mời anh ăn pizza!”
Nhưng Lục Tuân chẳng mấy hứng thú với đề nghị của Tiền Duy, anh khinh bỉ nhìn cô một cái: “Tôi không ăn thực phẩm rác, tôi qua hàng bên kia mua mì, cô xếp hàng mua pizza của cô đi.”
Tiền Duy cũng vui vẻ đồng ý, cô liền vào hàng đợi mua pizza. Mặc dù Lục Tuân khinh thực phẩm rác này, nhưng số người xếp hàng ở đây càng ngày càng nhiều. Ngay khi Tiền Duy đang ngây ngốc đứng chờ, thì một đôi nam nữ vốn đang đứng ngóng bên ngoài đột nhiên lấy tốc độ sét đánh mặt tỉnh bơ chen vào ngay trước Tiền Duy, đôi nam nữ này có vẻ là đôi tình nhân trẻ tuổi, nhưng hành động chen ngang chuyên nghiệp này khiến Tiền Duy trợn mắt há mồm.
“Này, bạn học, làm phiền hai người ra sau xếp hàng, sao lại chen ngang như thế được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.