Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Chương 20: Tôi Là Người Có Nguyên Tắc(2)
Diệp Phỉ Nhiên
28/08/2023
Tiền Duy vừa định nói cám ơn, chợt nghe thấy con hàng Lục Tuân lại tiếp tục nói: “Dù sao cô cũng không giống tôi, có sẹo xấu rồi sao kiếm được chồng nữa.”
“…” Tiền Duy chỉ muốn tát cho mình tỉnh lại vì một phút trước còn định mở miệng cám ơn anh cơ đấy.
“Cám ơn.”
Tiền Duy ngẩn người, rồi nhận ra lời cám ơn này không phải cô vừa nói mà là Lục Tuân người đang đứng trước mặt cô.
Có vẻ anh cũng khá ngại ngùng vì lời cám ơn vừa rồi nên đưa mắt nhìn ra nơi khác: “Lần sau đừng kích động như thế, con trai đánh nhau, cô phải tránh xa ra.”
“…”
Thấy cô chẳng đáp lời, Lục Tuân chợt bực mình: “Cô nghe rõ chưa?”
“À… Nghe rõ rồi…” Tiền Duy thầm nghĩ, quyết định kiếm chút lợi ích cho bản thân: “Nếu anh đã có ý cám ơn tôi, vậy bữa sáng ngày mai có thể…”
“Ừm, bữa sáng ngày mai không cần mang tới tận ký túc cho tôi nữa, cô ở cangteen đợi tôi cũng được, tôi sẽ xuống đó ăn luôn.” Lục Tuân nói xong, liền vẫy vẫy tay với cô: “Thôi cô về đi.”
Phong thái cứ như hoàng đế đang phất tay cho thái giám lui vậy …
Tiền Duy thầm nghĩ, bản thân mình sao lại đen đủi đến thế, vì sao sếp tương lai của cô lại là một ông tướng tác oai tác quái từ bé thế này, để tỏ lòng cảm kích vì đã cản dao cho mình, sếp đã phát chút “Lòng từ bi” miễn cho cô chức chân chạy vặt… sao anh ta không miễn luôn khoản mua đồ ăn sáng cho cô luôn đi!
Tiền Duy cầm bánh bao nhân súp và thịt xá xíu trên tay, ngồi trong cangteen dài cổ ngóng Lục Tuân tới, Lưu Thi Vận cùng đôi mắt mắt quầng thâm ngồi đợi bên cạnh cô, đợi đến khi hai người ngáp hơn chục cái, mới thấy Lục Tuân thong thả bước tới, anh mặc một chiếc áo phông màu vàng năng động, quần vải kaki, nhìn thì đúng là phong cách ăn mặc hàng ngày của sinh viên, nhưng gương mặt kia thì chẳng hề tầm thường tí nào, vứt vào đâu cũng luôn là hạc giữa bầy gà, khiến hai sinh viên nữ ngồi bàn bên cạnh cô đang nhỏ giọng bàn luận về anh.
“Ơ, đó là Lục Tuân nhân vật tiêu biểu của trường tớ kìa, chiêu bài sống của đại học luật đấy, năm ngoái trên trang web của đại học luật đã dùng ảnh và video của anh ta để tuyên truyền, cuối cùng ngành luật học một ngành mà tỷ lệ kiếm việc đứng thứ nhất từ dưới lên bỗng có rất nhiều sinh viên nữ đăng ký . Hôm nay cậu qua đây tìm tớ quả thực chọn đúng ngày đấy, bình thường rất hiếm khi thấy anh ta ở cangteen.”
“Đẹp trai phết ! Soáiiiii! Mấy lão hotboy trường tớ cũng chẳng so được, chỉ toàn là mấy tên môi hồng răng trắng yếu đuối.”
Tiền Duy nghe hai người nói chuyện, nhịn không được lại trợn mắt xem thường, đúng là mấy thiếu nữ hoài xuân chẳng hiểu gì cả, nếu bọn họ biết thủ đoạn nham hiểm và danh tiếng của Lục Tuân hai tám tuổi trong giới luật sự thì sẽ biết cái gì gọi là “Rắn rết mỹ nhân”.
“Ơ, hình như anh ta đang nhìn về phía chúng mình kìa, hình như cũng đi về phía này luôn…”
Dưới ánh nhìn dò xét lén lút của hai sinh viên nữ bàn bên, Lục Tuân đi thẳng tới bàn của Tiền Duy và Lưu Thi Vận rồi ngồi xuống trước mặt hai người. Hiển nhiên vì bị người khác quan tâm hàng ngày nên anh đã quen với những ánh nhìn công khai thế rồi, vì thế anh chẳng thèm để ý.
Nhưng Tiền Duy thì không như Lục Tuân, cô là một người bình thường, thành tích học tập bình thường, gia cảnh bình thường, sở thích bình thường, công việc sau này cũng bình thường nốt. Bây giờ lại vì Lục Tuân ngồi đối diện, nên hứng chịu rất nhiều những ánh nhìn dò xét và tò mò xung quanh, cho dù bên cạnh còn có Lưu Thi Vận nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Tuân liếc qua Lưu Thi Vận, ngẩng đầu nói với Tiền Duy: “Ăn sáng cùng cô còn được mua một tặng một à? Tôi có hẹn cô ấy đâu?”
Tiền Duy cười ha ha đáp: “Tôi làm thế này chẳng phải muốn tốt cho anh sao, anh nghĩ xem, cangteen nhiều người phức tạp, nếu mọi người nhìn thấy mình tôi và anh cùng nhau ngồi ăn sáng, sau mười phút nữa tôi đoán là họ sẽ truyền tai nhau tôi và anh có quan hệ mờ ám gì đó, sau hai mươi phút nữa có thể trên diễn đàn trường sẽ có ba mươi người từng chứng kiến cho ra khoảng bốn mươi phiên bản về câu chuyện tình yêu của chúng ta.” Cô kéo tay Lưu Thi Vận ngồi bên: “Tôi kéo bạn tôi theo thì sẽ không còn là hai chúng ta cùng nhau ăn sáng nữa, cũng sẽ không có mấy scandal linh tinh về anh.”
“Cô có biết trước đây những người dính scandal cùng tôi là ai không?”
“Tôi biết tôi biết.” Lưu Thi Vận cướp lời đáp ngay: “Trước đây những người từng có scandal với anh theo thứ tự là: Thái Hân Hân hội trường câu lạc bộ MC của trường, Trần Gia Manh nữ thần Đại học sân khấu, em gái Trà Ô Long nổi danh trong đám sinh viên năm nhất khoa kiến trúc gỗ, nhưng nghe nói người anh thực sự thích chính là hoa khôi Đại học luật chúng ta Mạc Tử Tâm…”
“…” Tiền Duy chỉ muốn tát cho mình tỉnh lại vì một phút trước còn định mở miệng cám ơn anh cơ đấy.
“Cám ơn.”
Tiền Duy ngẩn người, rồi nhận ra lời cám ơn này không phải cô vừa nói mà là Lục Tuân người đang đứng trước mặt cô.
Có vẻ anh cũng khá ngại ngùng vì lời cám ơn vừa rồi nên đưa mắt nhìn ra nơi khác: “Lần sau đừng kích động như thế, con trai đánh nhau, cô phải tránh xa ra.”
“…”
Thấy cô chẳng đáp lời, Lục Tuân chợt bực mình: “Cô nghe rõ chưa?”
“À… Nghe rõ rồi…” Tiền Duy thầm nghĩ, quyết định kiếm chút lợi ích cho bản thân: “Nếu anh đã có ý cám ơn tôi, vậy bữa sáng ngày mai có thể…”
“Ừm, bữa sáng ngày mai không cần mang tới tận ký túc cho tôi nữa, cô ở cangteen đợi tôi cũng được, tôi sẽ xuống đó ăn luôn.” Lục Tuân nói xong, liền vẫy vẫy tay với cô: “Thôi cô về đi.”
Phong thái cứ như hoàng đế đang phất tay cho thái giám lui vậy …
Tiền Duy thầm nghĩ, bản thân mình sao lại đen đủi đến thế, vì sao sếp tương lai của cô lại là một ông tướng tác oai tác quái từ bé thế này, để tỏ lòng cảm kích vì đã cản dao cho mình, sếp đã phát chút “Lòng từ bi” miễn cho cô chức chân chạy vặt… sao anh ta không miễn luôn khoản mua đồ ăn sáng cho cô luôn đi!
Tiền Duy cầm bánh bao nhân súp và thịt xá xíu trên tay, ngồi trong cangteen dài cổ ngóng Lục Tuân tới, Lưu Thi Vận cùng đôi mắt mắt quầng thâm ngồi đợi bên cạnh cô, đợi đến khi hai người ngáp hơn chục cái, mới thấy Lục Tuân thong thả bước tới, anh mặc một chiếc áo phông màu vàng năng động, quần vải kaki, nhìn thì đúng là phong cách ăn mặc hàng ngày của sinh viên, nhưng gương mặt kia thì chẳng hề tầm thường tí nào, vứt vào đâu cũng luôn là hạc giữa bầy gà, khiến hai sinh viên nữ ngồi bàn bên cạnh cô đang nhỏ giọng bàn luận về anh.
“Ơ, đó là Lục Tuân nhân vật tiêu biểu của trường tớ kìa, chiêu bài sống của đại học luật đấy, năm ngoái trên trang web của đại học luật đã dùng ảnh và video của anh ta để tuyên truyền, cuối cùng ngành luật học một ngành mà tỷ lệ kiếm việc đứng thứ nhất từ dưới lên bỗng có rất nhiều sinh viên nữ đăng ký . Hôm nay cậu qua đây tìm tớ quả thực chọn đúng ngày đấy, bình thường rất hiếm khi thấy anh ta ở cangteen.”
“Đẹp trai phết ! Soáiiiii! Mấy lão hotboy trường tớ cũng chẳng so được, chỉ toàn là mấy tên môi hồng răng trắng yếu đuối.”
Tiền Duy nghe hai người nói chuyện, nhịn không được lại trợn mắt xem thường, đúng là mấy thiếu nữ hoài xuân chẳng hiểu gì cả, nếu bọn họ biết thủ đoạn nham hiểm và danh tiếng của Lục Tuân hai tám tuổi trong giới luật sự thì sẽ biết cái gì gọi là “Rắn rết mỹ nhân”.
“Ơ, hình như anh ta đang nhìn về phía chúng mình kìa, hình như cũng đi về phía này luôn…”
Dưới ánh nhìn dò xét lén lút của hai sinh viên nữ bàn bên, Lục Tuân đi thẳng tới bàn của Tiền Duy và Lưu Thi Vận rồi ngồi xuống trước mặt hai người. Hiển nhiên vì bị người khác quan tâm hàng ngày nên anh đã quen với những ánh nhìn công khai thế rồi, vì thế anh chẳng thèm để ý.
Nhưng Tiền Duy thì không như Lục Tuân, cô là một người bình thường, thành tích học tập bình thường, gia cảnh bình thường, sở thích bình thường, công việc sau này cũng bình thường nốt. Bây giờ lại vì Lục Tuân ngồi đối diện, nên hứng chịu rất nhiều những ánh nhìn dò xét và tò mò xung quanh, cho dù bên cạnh còn có Lưu Thi Vận nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Tuân liếc qua Lưu Thi Vận, ngẩng đầu nói với Tiền Duy: “Ăn sáng cùng cô còn được mua một tặng một à? Tôi có hẹn cô ấy đâu?”
Tiền Duy cười ha ha đáp: “Tôi làm thế này chẳng phải muốn tốt cho anh sao, anh nghĩ xem, cangteen nhiều người phức tạp, nếu mọi người nhìn thấy mình tôi và anh cùng nhau ngồi ăn sáng, sau mười phút nữa tôi đoán là họ sẽ truyền tai nhau tôi và anh có quan hệ mờ ám gì đó, sau hai mươi phút nữa có thể trên diễn đàn trường sẽ có ba mươi người từng chứng kiến cho ra khoảng bốn mươi phiên bản về câu chuyện tình yêu của chúng ta.” Cô kéo tay Lưu Thi Vận ngồi bên: “Tôi kéo bạn tôi theo thì sẽ không còn là hai chúng ta cùng nhau ăn sáng nữa, cũng sẽ không có mấy scandal linh tinh về anh.”
“Cô có biết trước đây những người dính scandal cùng tôi là ai không?”
“Tôi biết tôi biết.” Lưu Thi Vận cướp lời đáp ngay: “Trước đây những người từng có scandal với anh theo thứ tự là: Thái Hân Hân hội trường câu lạc bộ MC của trường, Trần Gia Manh nữ thần Đại học sân khấu, em gái Trà Ô Long nổi danh trong đám sinh viên năm nhất khoa kiến trúc gỗ, nhưng nghe nói người anh thực sự thích chính là hoa khôi Đại học luật chúng ta Mạc Tử Tâm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.