Chương 9: Chân chó cũng biết linh hoạt
Diệp Phỉ Nhiên
29/08/2020
Tiền Duy cầm trên tay bánh bao
nhân súp và thịt xíu, ngồi trong cangteen dài cổ ngóng Lục Tuân tới, Lưu Thi Vận cùng đôi mắt mắt quầng thâm ngồi đợi bên cạnh cô, đợi đến khi
hai người ngáp hơn chục cái, mới thấy Lục Tuân thong thả bước tới, anh
mặc một chiếc áo phông màu vàng năng động, quần vải kaki, nhìn thì đúng
là phong cách ăn mặc hàng ngày của sinh viên, nhưng gương mặt kia thì
chẳng hề tầm thường tí nào, vứt vào đâu cũng luôn là hạc giữa bầy gà,
khiến hai nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cô đang nhỏ giọng bàn luận về anh.
“Ơ, đó là Lục Tuân nhân vật tiêu biểu của trường tao kìa, chiêu bài sống của học viện luật đấy, năm ngoái trên trang web của học viện luật đã dùng ảnh và video của cậu ta để tuyên truyền, cuối cùng ngành luật học một ngành mà tỷ lệ kiếm việc đứng thứ nhất từ dưới lên bỗng có rất nhiều nữ sinh đăng ký . Hôm nay mày qua đây tìm tao quả thực chọn đúng ngày đấy, bình thường rất hiếm khi thấy cậu ta ở cangteen.”
“Đẹp trai phết ! Soáiiiii! Mấy lão hotboy trường tao cũng chẳng so được, chỉ toàn là mấy tên môi hồng răng trắng yếu đuối.”
Tiền Duy nghe hai người nói chuyện, nhịn không được lại trợn mắt xem thường, đúng là mấy thiếu nữ hoài xuân chẳng hiểu gì cả, nếu bọn họ biết thủ đoạn nham hiểm và danh tiếng của Lục Tuân hai tám tuổi trong giới luật sự thì sẽ biết cái gì gọi là “Rắn rết mỹ nhân”.
“Ơ, hình như cậu ta đang nhìn về phía chúng mình kìa, hình như cũng đi về phía này luôn…”
Dưới ánh nhìn dò xét lén lút của hai nữ sinh bàn bên, Lục Tuân đi thẳng tới bàn của Tiền Duy và Lưu Thi Vận rồi ngồi xuống trước mặt hai người. Hiển nhiên vì bị người khác quan tâm hàng ngày nên anh đã quen với những ánh nhìn công khai thế rồi, vi thế anh chẳng thèm để ý.
Nhưng Tiền Duy thì không như Lục Tuân, cô là một người bình thường, thành tích học tập bình thường, gia cảnh bình thường, sở thích bình thường, công việc sau này cũng bình thường nốt. Bây giờ lại vì Lục Tuân ngồi đối diện, nên hứng chịu rất nhiều những ánh nhìn dò xét và tò mò xung quanh, cho dù bên cạnh còn có Lưu Thi Vận nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Tuân liếc qua Lưu Thi Vận, ngẩng đầu nói với Tiền Duy: “Ăn sáng cùng cậu còn được mua một tặng một à? Tôi có hẹn cậu ta đâu?”
Tiền Duy cười ha ha đáp: “Tôi làm thế này chẳng phải muốn tốt cho cậu sao, cậu nghĩ xem, cangteen nhiều người phức tạp, nếu mọi người nhìn thấy mình tôi và cậu cùng nhau ngồi ăn sáng, sau mười phút nữa tôi đoán là họ sẽ truyền tai nhau tôi và cậu có quan hệ mờ ám gì đó, sau hai mươi phút nữa có thể trên diễn đàn trường sẽ có ba mươi người từng chứng kiến cho ra khoảng bốn mươi phiên bản về câu chuyện tình yêu của chúng ta.” Cô kéo tay Lưu Thi Vận ngồi bên, “Tôi kéo bạn tôi theo thì sẽ không còn là hai chúng ta cùng nhau ăn sáng nữa, cũng sẽ không có mấy scandal linh tinh về cậu.”
“Cậu có biết trước đây những người dính scandal cùng tôi là ai không?”
“Tôi biết tôi biết.” Lưu Thi Vận cướp lời đáp ngay, “Trước đây những người từng có scandal với cậu theo thứ tự là: Thái Hân Hân hội trường câu lạc bộ MC của trường; Trần Gia Manh nữ thần Học viện sân khấu; em gái Trà Ô Long nổi danh trong đám sinh viên năm nhất khoa kiến trúc bằng gỗ, nhưng nghe nói người cậu thực sự thích chính là hoa khôi Học viện luật chúng ta Mạc Tử Tâm…”
Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, chỉ cười khẩy một cái mà không nói gì.
“…” Tiền Duy nghiến răng thầm nghĩ, chẳng phải ý của cậu ta là, coi như hàng tá người thấy bọn họ ngồi cùng nhau thì cô cũng chẳng thể nào trở thành nhân vật chính trong scandal đó sao? Châm chọc tôi thì thôi đi, còn nhân lúc này ca ngợi bản thân mình nữa? Nể mặt vì cậu là sếp tương lai của tôi nên tôi nhịn đó!
Cô nhịn nhục đưa bánh bao nhân súp và thịt xíu đang cầm trên tay cho anh: “Vậy cậu cứ từ từ ăn đi, tôi còn chút việc nên đi trước!”
Nhưng Lục Tuân sao có thể dễ đuổi như thế, anh nhếch lông mày: “Cậu mua thế này đủ ăn sao?”
Tiền Duy im lặng, rõ ràng mình đã mua đủ rồi mà, vì làm việc cùng nhau, cô rất hiểu thói quen ăn uống của Lục Tuân, bình thường anh chỉ ăn bảy tám phần là đã no bụng, bữa sáng thường ăn ít tinh bột, cho nên cô đã dựa theo thói quen của Lục Tuân mà mua bữa sáng, nào ngờ anh của tuổi mười chín xương cốt dẻo dai khẩu vị ngon miệng như thế…
“Mua thêm ba cốc sữa đậu nữa đi.”
Thật biết cách hưởng thụ mà.. Muốn ăn còn muốn uống , mở miệng là đòi uống ba cốc, cậu thuộc họ nhà Thao Thiết [1] đấy à Lục Tuân?
[1] Thao Thiết : Thao Thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng
Thôi, cũng không thể để sếp tương lai bị đói được, mặc dù Tiền Duy chửi thầm trong lòng , nhưng vẫn nhanh chân lại ra xếp hàng mua đồ lần nữa .
Đáng tiếc lúc này bánh bao nhân súp và thịt xíu đã hết từ lâu rồi, Tiền Duy chỉ có thể cố gắng tranh cướp hai chiếc bánh bao chay, sữa đậu nành thì cô vẫn mua được .
Chờ Tiền Duy mang đồ về đặt trước mặt Lục Tuân rồi chuẩn bị rời đi thì anh lại gọi về.
“Ngồi xuống.”
“Hả?”
Lục Tuân nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Lưu Thi Vận ngồi bên cạnh cô đang rất kích động kia: “Mời hai người ăn cùng.” Anh cười cười nói với Tiền Duy, “Dù sao chuyện tối hôm qua tôi cũng phải cám ơn cậu, cậu cũng đừng quá kích động vì được ngồi ăn sáng cùng tôi.”
Tiền Duy nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt kia, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một cơn tức nghẹn đang trào dâng. Đây mà là mời sao? ? ? Rõ ràng chính cô mới là người đứng xếp hàng mua đồ! Tại sao cô phải kích động? ? ? Cô kích động vì cái gì chứ ???!
Chỉ tiếc giờ đang là tháng 9/2009, Sina Weibo còn mới ra mắt thị trường chưa được bao lâu, nên không có những fanpage hot được tích dấu V, nếu không cô cũng gửi bản thảo cho trang “Sếp tôi là hàng cực phẩm” rồi. Tiền Duy tin rằng, Lục Tuân hoàn toàn có thể dễ dàng lọt vào top mười vị sếp cực phẩm của năm, không phải đứng đầu bảng thì cũng giành vị trí á quân.
Người ta nói lúc ăn uống sẽ thể hiện tính cách của một người, Lục Tuân thường ăn những bữa ăn tại những nhà hàng pháp Michelin năm sao, vì vậy anh ăn rất chậm rãi đúng kiểu ngạo mạn và lười biếng của những kẻ quý tộc, Tiền Duy lại chỉ mất hai ba miếng là có thể ăn hết cả cái bánh bao, Lưu Thi Vận thì cứ nhìn chằm chằm Lục Tuân đến quên cả ăn. Khi anh đang nhã nhặn cắn một miếng xíu mại, thì Tiền Duy lại nghĩ tới sau này Lục Tuân vênh mặt hất hàm sai khiến mình thì không nhịn được mà trợn mắt lên một cái.
Nhưng đen đủi là người nào đó đang cúi đầu ăn đột nhiên ngẩng mặt lên, vừa đúng lúc nhận ra ánh mắt chẳng hề có ý tốt gì của cô.
Lục Tuân cười lạnh một tiếng: “Tiền Duy, cậu có ý kiến gì với tôi à?”
“Không, không có, tôi tuyệt đối không có ý kiến gì.”
“Vậy cậu vừa trợn mắt lên nhìn tôi làm gì? Không phải nói muốn làm bạn với tôi à? Nào có ai trợn mắt lên nhìn bạn như thế?”
Tiền Duy chỉ chỉ vào mắt mình: “Hai hôm nay tôi theo lời hướng dẫn của cậu toàn chong đèn đêm học hành, nên thỉnh thoảng mắt bị co giật đó mà.” Vừa dứt lời, vì để chứng minh cho lí do sứt sẹo của mình, cô lại cố gắng trợn thêm mấy cái nữa, khiến cho suýt nữa mắt cũng lồi ra thật…
Lục Tuân hiển nhiên chẳng thèm tính toán với cô, đôi đồng tử đen lúng liếng đảo qua đảo lại, khóe miệng cong lên đầy vẻ lạnh lùng, mặc dù anh chẳng nói gì, nhưng với sự hiểu biết của Tiền Duy về anh, đây là khúc nhạc dạo gây sự của anh đây mà.
Tuyệt đối không thể để anh gây sự được!
Tiền Duy trong cái khó ló cái khôn: “Thật ra tôi cũng có một ý kiến với cậu !”
Lục Tuân nhíu mày: “Hả?”
Tiền Duy nghiêm túc lôi một hộp đựng trái cây từ trong balo ra, hai tay dâng lên cung kính bày trước mặt Lục Tuân như sứ thần phiên bang tiểu quốc tiến công đại vương. Trong chiếc hộp đựng trái cây kia là những miếng dứa được xếp rất gọn gàng bắt mắt, đây chính là đồ ăn Tiền Duy chuẩn bị trước để vỗ mông ngựa Lục Tuân.
“Ý kiến duy nhất của tôi chính là cậu học hành và làm việc khá vất vả, nên không chú ý đến sức khỏe của mình!” Tiền Duy nở nụ cười nịnh bợ: “Sau bữa ăn hai tiếng thì ăn hoa quả ướp lạnh rất tốt cho sức khỏe, tôi chuẩn bị cho cậu mấy miếng dứa, ăn chơi sau những giờ làm việc căng thẳng…”
Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: “Đáng tiếc là tôi không thích ăn dứa.”
“…”
Chẳng lẽ Tiền Duy sẽ vì chuyện này mà lặng lẽ từ bỏ sao? Đương nhiên là không! Chân chó cũng phải biết linh hoạt!
Cũng may công việc sau này đã tôi luyện cho Tiền Duy bản lĩnh nói dối chẳng chớp mắt, cô nhìn thoáng qua Lục Tuân, bình tĩnh nói: “Dứa từ lúc nhú mầm, đến khi trưởng thành rồi đơm hoa kết quả đều rất tập trung, Nó cũng như kẻ lữ hành chẳng chịu trói buộc mang trong mình niềm tin theo đuổi hoàn mỹ, dù chỉ một tấc đất cũng phải tìm cho được tinh hoa, vì thế dứa tượng trưng cho sự hoàn mỹ, cũng giống như cậu vậy! Tôi cảm thấy trong các loại trái cây, chỉ có dứa mới xứng với cậu! Thật đấy, cậu nên tập ăn dứa đi, đó mới là thứ trái cây phù hợp với khí chất của cậu! Lần này thử ăn một miếng đi!”
Mặc dù lời giải thích vô cùng vớ vẩn, nhưng cũng khiến Lục Tuân dịu lại, rốt cục vẻ mặt kia cũng ngừng nổi bảo, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Tiền Duy, nhưng rồi cũng nhận hộp dứa của cô.
Công việc sau này thường bị Lục Tuân làm nhục thành quen, Tiền Duy thấy anh không so đo với mình là đã mừng lắm rồi, cô nịnh : “Còn chuyện này nữa, từ hôm nay tôi bắt đầu làm thêm ở thư viện, tầng hai tòa nhà đông.” Cô chớp chớp mắt với anh, “Chỉ cần tôi còn ở đó một ngày, thì tầng hai tòa nhà đông luôn có một suất cho cậu. Cậu biết mà, đây là chuyện rất hời đấy nhé, cậu nghĩ mà xem, giờ tháng chín trời nóng nực, cậu có thể tới đó hưởng điều hòa, chờ đến giữa tháng mười thì trời bắt đầu lạnh hơn, trong thư viện có điều hòa cũng rất ấm.”
Năm 2009 ký túc xá của đại học A vẫn chưa lắp điều hòa cho sinh viên, đã tháng chín rồi mà thành phố A vẫn nóng nực như mùa hè, bởi vậy nơi có điều hòa như thư viện nghiễm nhiên trở thành nơi mà mọi người tranh nhau cướp chỗ. Thư viện mở cửa từ bảy giờ sáng, mà năm rưỡi đã có người xếp hàng chuẩn bị tinh thần cướp chỗ rồi, sau khi mở cửa trong vòng mười phút tỏa nhà thư viện sáu tầng với mười phòng tự học đã bị chiếm sạch không còn chỗ trống.
Bởi vậy ở đại học A, có chỗ ngồi trong thư viện là một chuyện vô cùng quan trọng, nam sinh muốn theo đuổi nữ sinh, mấy tháng tặng hoa liên tục chưa chắc có tác dụng, nhưng chỉ cần bạn giúp cô gái đó chiếm được chỗ chống ở thư viện thì khả năng thành công sẽ cao hơn hẳn. Nếu cách này không được, hãy thử lại lần nữa bằng cách giúp các nữ sinh cùng phòng ký túc của cô gái đó cướp chỗ để kéo họ về cùng chiến tuyến với mình, nếu làm thế mà không được nữa thì đúng là cô ấy không thích bạn thật đấy !.
Thư viện có quy định tuyển sinh viên hỗ trợ một năm một lần, Tiền Duy tự nhận là cành ô liu mình ném có lực hấp dẫn cực mạnh, dù sao nó cũng tương đương với việc đảm bảo cho Lục Tuân tương lai một năm tới sẽ có chỗ ở thư viện.
Chỉ là Lục Tuân luôn tạo sự bất ngờ cho người khác, nghe cô nói thế mà mặt anh chẳng hề có cảm xúc gì, cứ như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì tới anh cả, vẻ mặt bình tĩnh mười phần : “Tôi chẳng tới thư viện bao giờ.” Anh mỉm cười, “Với thành tích của tôi không cần tới thư viện cũng được, huống chi tới đó cũng chẳng thể tập trung học hành được.”
“Sao lại không tập trung được?”
“Luôn có nữ sinh lén lút đưa thư cho tôi.” Lục Tuân trông có vẻ bối rối, “Có lần còn cả nam nữa.”
“…”
Được rồi được rồi, biết cậu vạn người mê rồi, thôi khỏi thôi khỏi!
“Ơ, đó là Lục Tuân nhân vật tiêu biểu của trường tao kìa, chiêu bài sống của học viện luật đấy, năm ngoái trên trang web của học viện luật đã dùng ảnh và video của cậu ta để tuyên truyền, cuối cùng ngành luật học một ngành mà tỷ lệ kiếm việc đứng thứ nhất từ dưới lên bỗng có rất nhiều nữ sinh đăng ký . Hôm nay mày qua đây tìm tao quả thực chọn đúng ngày đấy, bình thường rất hiếm khi thấy cậu ta ở cangteen.”
“Đẹp trai phết ! Soáiiiii! Mấy lão hotboy trường tao cũng chẳng so được, chỉ toàn là mấy tên môi hồng răng trắng yếu đuối.”
Tiền Duy nghe hai người nói chuyện, nhịn không được lại trợn mắt xem thường, đúng là mấy thiếu nữ hoài xuân chẳng hiểu gì cả, nếu bọn họ biết thủ đoạn nham hiểm và danh tiếng của Lục Tuân hai tám tuổi trong giới luật sự thì sẽ biết cái gì gọi là “Rắn rết mỹ nhân”.
“Ơ, hình như cậu ta đang nhìn về phía chúng mình kìa, hình như cũng đi về phía này luôn…”
Dưới ánh nhìn dò xét lén lút của hai nữ sinh bàn bên, Lục Tuân đi thẳng tới bàn của Tiền Duy và Lưu Thi Vận rồi ngồi xuống trước mặt hai người. Hiển nhiên vì bị người khác quan tâm hàng ngày nên anh đã quen với những ánh nhìn công khai thế rồi, vi thế anh chẳng thèm để ý.
Nhưng Tiền Duy thì không như Lục Tuân, cô là một người bình thường, thành tích học tập bình thường, gia cảnh bình thường, sở thích bình thường, công việc sau này cũng bình thường nốt. Bây giờ lại vì Lục Tuân ngồi đối diện, nên hứng chịu rất nhiều những ánh nhìn dò xét và tò mò xung quanh, cho dù bên cạnh còn có Lưu Thi Vận nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Tuân liếc qua Lưu Thi Vận, ngẩng đầu nói với Tiền Duy: “Ăn sáng cùng cậu còn được mua một tặng một à? Tôi có hẹn cậu ta đâu?”
Tiền Duy cười ha ha đáp: “Tôi làm thế này chẳng phải muốn tốt cho cậu sao, cậu nghĩ xem, cangteen nhiều người phức tạp, nếu mọi người nhìn thấy mình tôi và cậu cùng nhau ngồi ăn sáng, sau mười phút nữa tôi đoán là họ sẽ truyền tai nhau tôi và cậu có quan hệ mờ ám gì đó, sau hai mươi phút nữa có thể trên diễn đàn trường sẽ có ba mươi người từng chứng kiến cho ra khoảng bốn mươi phiên bản về câu chuyện tình yêu của chúng ta.” Cô kéo tay Lưu Thi Vận ngồi bên, “Tôi kéo bạn tôi theo thì sẽ không còn là hai chúng ta cùng nhau ăn sáng nữa, cũng sẽ không có mấy scandal linh tinh về cậu.”
“Cậu có biết trước đây những người dính scandal cùng tôi là ai không?”
“Tôi biết tôi biết.” Lưu Thi Vận cướp lời đáp ngay, “Trước đây những người từng có scandal với cậu theo thứ tự là: Thái Hân Hân hội trường câu lạc bộ MC của trường; Trần Gia Manh nữ thần Học viện sân khấu; em gái Trà Ô Long nổi danh trong đám sinh viên năm nhất khoa kiến trúc bằng gỗ, nhưng nghe nói người cậu thực sự thích chính là hoa khôi Học viện luật chúng ta Mạc Tử Tâm…”
Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, chỉ cười khẩy một cái mà không nói gì.
“…” Tiền Duy nghiến răng thầm nghĩ, chẳng phải ý của cậu ta là, coi như hàng tá người thấy bọn họ ngồi cùng nhau thì cô cũng chẳng thể nào trở thành nhân vật chính trong scandal đó sao? Châm chọc tôi thì thôi đi, còn nhân lúc này ca ngợi bản thân mình nữa? Nể mặt vì cậu là sếp tương lai của tôi nên tôi nhịn đó!
Cô nhịn nhục đưa bánh bao nhân súp và thịt xíu đang cầm trên tay cho anh: “Vậy cậu cứ từ từ ăn đi, tôi còn chút việc nên đi trước!”
Nhưng Lục Tuân sao có thể dễ đuổi như thế, anh nhếch lông mày: “Cậu mua thế này đủ ăn sao?”
Tiền Duy im lặng, rõ ràng mình đã mua đủ rồi mà, vì làm việc cùng nhau, cô rất hiểu thói quen ăn uống của Lục Tuân, bình thường anh chỉ ăn bảy tám phần là đã no bụng, bữa sáng thường ăn ít tinh bột, cho nên cô đã dựa theo thói quen của Lục Tuân mà mua bữa sáng, nào ngờ anh của tuổi mười chín xương cốt dẻo dai khẩu vị ngon miệng như thế…
“Mua thêm ba cốc sữa đậu nữa đi.”
Thật biết cách hưởng thụ mà.. Muốn ăn còn muốn uống , mở miệng là đòi uống ba cốc, cậu thuộc họ nhà Thao Thiết [1] đấy à Lục Tuân?
[1] Thao Thiết : Thao Thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng
Thôi, cũng không thể để sếp tương lai bị đói được, mặc dù Tiền Duy chửi thầm trong lòng , nhưng vẫn nhanh chân lại ra xếp hàng mua đồ lần nữa .
Đáng tiếc lúc này bánh bao nhân súp và thịt xíu đã hết từ lâu rồi, Tiền Duy chỉ có thể cố gắng tranh cướp hai chiếc bánh bao chay, sữa đậu nành thì cô vẫn mua được .
Chờ Tiền Duy mang đồ về đặt trước mặt Lục Tuân rồi chuẩn bị rời đi thì anh lại gọi về.
“Ngồi xuống.”
“Hả?”
Lục Tuân nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Lưu Thi Vận ngồi bên cạnh cô đang rất kích động kia: “Mời hai người ăn cùng.” Anh cười cười nói với Tiền Duy, “Dù sao chuyện tối hôm qua tôi cũng phải cám ơn cậu, cậu cũng đừng quá kích động vì được ngồi ăn sáng cùng tôi.”
Tiền Duy nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt kia, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một cơn tức nghẹn đang trào dâng. Đây mà là mời sao? ? ? Rõ ràng chính cô mới là người đứng xếp hàng mua đồ! Tại sao cô phải kích động? ? ? Cô kích động vì cái gì chứ ???!
Chỉ tiếc giờ đang là tháng 9/2009, Sina Weibo còn mới ra mắt thị trường chưa được bao lâu, nên không có những fanpage hot được tích dấu V, nếu không cô cũng gửi bản thảo cho trang “Sếp tôi là hàng cực phẩm” rồi. Tiền Duy tin rằng, Lục Tuân hoàn toàn có thể dễ dàng lọt vào top mười vị sếp cực phẩm của năm, không phải đứng đầu bảng thì cũng giành vị trí á quân.
Người ta nói lúc ăn uống sẽ thể hiện tính cách của một người, Lục Tuân thường ăn những bữa ăn tại những nhà hàng pháp Michelin năm sao, vì vậy anh ăn rất chậm rãi đúng kiểu ngạo mạn và lười biếng của những kẻ quý tộc, Tiền Duy lại chỉ mất hai ba miếng là có thể ăn hết cả cái bánh bao, Lưu Thi Vận thì cứ nhìn chằm chằm Lục Tuân đến quên cả ăn. Khi anh đang nhã nhặn cắn một miếng xíu mại, thì Tiền Duy lại nghĩ tới sau này Lục Tuân vênh mặt hất hàm sai khiến mình thì không nhịn được mà trợn mắt lên một cái.
Nhưng đen đủi là người nào đó đang cúi đầu ăn đột nhiên ngẩng mặt lên, vừa đúng lúc nhận ra ánh mắt chẳng hề có ý tốt gì của cô.
Lục Tuân cười lạnh một tiếng: “Tiền Duy, cậu có ý kiến gì với tôi à?”
“Không, không có, tôi tuyệt đối không có ý kiến gì.”
“Vậy cậu vừa trợn mắt lên nhìn tôi làm gì? Không phải nói muốn làm bạn với tôi à? Nào có ai trợn mắt lên nhìn bạn như thế?”
Tiền Duy chỉ chỉ vào mắt mình: “Hai hôm nay tôi theo lời hướng dẫn của cậu toàn chong đèn đêm học hành, nên thỉnh thoảng mắt bị co giật đó mà.” Vừa dứt lời, vì để chứng minh cho lí do sứt sẹo của mình, cô lại cố gắng trợn thêm mấy cái nữa, khiến cho suýt nữa mắt cũng lồi ra thật…
Lục Tuân hiển nhiên chẳng thèm tính toán với cô, đôi đồng tử đen lúng liếng đảo qua đảo lại, khóe miệng cong lên đầy vẻ lạnh lùng, mặc dù anh chẳng nói gì, nhưng với sự hiểu biết của Tiền Duy về anh, đây là khúc nhạc dạo gây sự của anh đây mà.
Tuyệt đối không thể để anh gây sự được!
Tiền Duy trong cái khó ló cái khôn: “Thật ra tôi cũng có một ý kiến với cậu !”
Lục Tuân nhíu mày: “Hả?”
Tiền Duy nghiêm túc lôi một hộp đựng trái cây từ trong balo ra, hai tay dâng lên cung kính bày trước mặt Lục Tuân như sứ thần phiên bang tiểu quốc tiến công đại vương. Trong chiếc hộp đựng trái cây kia là những miếng dứa được xếp rất gọn gàng bắt mắt, đây chính là đồ ăn Tiền Duy chuẩn bị trước để vỗ mông ngựa Lục Tuân.
“Ý kiến duy nhất của tôi chính là cậu học hành và làm việc khá vất vả, nên không chú ý đến sức khỏe của mình!” Tiền Duy nở nụ cười nịnh bợ: “Sau bữa ăn hai tiếng thì ăn hoa quả ướp lạnh rất tốt cho sức khỏe, tôi chuẩn bị cho cậu mấy miếng dứa, ăn chơi sau những giờ làm việc căng thẳng…”
Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: “Đáng tiếc là tôi không thích ăn dứa.”
“…”
Chẳng lẽ Tiền Duy sẽ vì chuyện này mà lặng lẽ từ bỏ sao? Đương nhiên là không! Chân chó cũng phải biết linh hoạt!
Cũng may công việc sau này đã tôi luyện cho Tiền Duy bản lĩnh nói dối chẳng chớp mắt, cô nhìn thoáng qua Lục Tuân, bình tĩnh nói: “Dứa từ lúc nhú mầm, đến khi trưởng thành rồi đơm hoa kết quả đều rất tập trung, Nó cũng như kẻ lữ hành chẳng chịu trói buộc mang trong mình niềm tin theo đuổi hoàn mỹ, dù chỉ một tấc đất cũng phải tìm cho được tinh hoa, vì thế dứa tượng trưng cho sự hoàn mỹ, cũng giống như cậu vậy! Tôi cảm thấy trong các loại trái cây, chỉ có dứa mới xứng với cậu! Thật đấy, cậu nên tập ăn dứa đi, đó mới là thứ trái cây phù hợp với khí chất của cậu! Lần này thử ăn một miếng đi!”
Mặc dù lời giải thích vô cùng vớ vẩn, nhưng cũng khiến Lục Tuân dịu lại, rốt cục vẻ mặt kia cũng ngừng nổi bảo, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Tiền Duy, nhưng rồi cũng nhận hộp dứa của cô.
Công việc sau này thường bị Lục Tuân làm nhục thành quen, Tiền Duy thấy anh không so đo với mình là đã mừng lắm rồi, cô nịnh : “Còn chuyện này nữa, từ hôm nay tôi bắt đầu làm thêm ở thư viện, tầng hai tòa nhà đông.” Cô chớp chớp mắt với anh, “Chỉ cần tôi còn ở đó một ngày, thì tầng hai tòa nhà đông luôn có một suất cho cậu. Cậu biết mà, đây là chuyện rất hời đấy nhé, cậu nghĩ mà xem, giờ tháng chín trời nóng nực, cậu có thể tới đó hưởng điều hòa, chờ đến giữa tháng mười thì trời bắt đầu lạnh hơn, trong thư viện có điều hòa cũng rất ấm.”
Năm 2009 ký túc xá của đại học A vẫn chưa lắp điều hòa cho sinh viên, đã tháng chín rồi mà thành phố A vẫn nóng nực như mùa hè, bởi vậy nơi có điều hòa như thư viện nghiễm nhiên trở thành nơi mà mọi người tranh nhau cướp chỗ. Thư viện mở cửa từ bảy giờ sáng, mà năm rưỡi đã có người xếp hàng chuẩn bị tinh thần cướp chỗ rồi, sau khi mở cửa trong vòng mười phút tỏa nhà thư viện sáu tầng với mười phòng tự học đã bị chiếm sạch không còn chỗ trống.
Bởi vậy ở đại học A, có chỗ ngồi trong thư viện là một chuyện vô cùng quan trọng, nam sinh muốn theo đuổi nữ sinh, mấy tháng tặng hoa liên tục chưa chắc có tác dụng, nhưng chỉ cần bạn giúp cô gái đó chiếm được chỗ chống ở thư viện thì khả năng thành công sẽ cao hơn hẳn. Nếu cách này không được, hãy thử lại lần nữa bằng cách giúp các nữ sinh cùng phòng ký túc của cô gái đó cướp chỗ để kéo họ về cùng chiến tuyến với mình, nếu làm thế mà không được nữa thì đúng là cô ấy không thích bạn thật đấy !.
Thư viện có quy định tuyển sinh viên hỗ trợ một năm một lần, Tiền Duy tự nhận là cành ô liu mình ném có lực hấp dẫn cực mạnh, dù sao nó cũng tương đương với việc đảm bảo cho Lục Tuân tương lai một năm tới sẽ có chỗ ở thư viện.
Chỉ là Lục Tuân luôn tạo sự bất ngờ cho người khác, nghe cô nói thế mà mặt anh chẳng hề có cảm xúc gì, cứ như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì tới anh cả, vẻ mặt bình tĩnh mười phần : “Tôi chẳng tới thư viện bao giờ.” Anh mỉm cười, “Với thành tích của tôi không cần tới thư viện cũng được, huống chi tới đó cũng chẳng thể tập trung học hành được.”
“Sao lại không tập trung được?”
“Luôn có nữ sinh lén lút đưa thư cho tôi.” Lục Tuân trông có vẻ bối rối, “Có lần còn cả nam nữa.”
“…”
Được rồi được rồi, biết cậu vạn người mê rồi, thôi khỏi thôi khỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.