Chương 16: Không thích kẹo sữa (Hết chính truyện)
Nhất Đại Hạp Điềm Bố Đinh
08/09/2022
Bọn Hoàng Thiên Dụ chơi thỏa thuê xong cũng đã mười một rưỡi. May mà ở đây đều là người địa phương, không bị vướng giờ cấm cửa ký túc xá trường, sau khi tan tiệc bèn tự ai nấy về… ngoài Lục Tuế Tinh vẫn đang lúy túy.
Lục Tuế Tinh còn say lắm, thi thoảng sẽ nói vài câu với Tiêu Nhất Sùng, nhưng tiếng nào tiếng nấy như dính vào nhau, chẳng rõ chút nào, đôi khi Tiêu Nhất Sùng nghe hiểu, đôi khi cũng không hiểu. Phản ứng của cậu chậm đi rất nhiều, Tiêu Nhất Sùng hỏi năm câu, cậu trả lời được một câu đã giỏi lắm rồi.
Trạng thái Lục Tuế Tinh như vậy, Tiêu Nhất Sùng nào dám để cậu tự về nhà, nhỡ Lục Tuế Tinh đang đi bị ngã thì biết làm sao, hoặc nhỡ có ai đó thấy cậu mơ màng như vậy, bắt cóc cậu luôn thì sao. Nhưng anh dìu Lục Tuế Tinh đứng trước cửa KTV mười mấy phút vẫn chẳng tài nào hỏi được địa chỉ nhà cậu.
Tiêu Nhất Sùng thở dài bất đắc dĩ, lần thứ không biết bao nhiêu thầm cảm thán rằng hóa ra bia rượu có sức sát thương đến thế, chẳng những có mà còn cực kỳ khủng khiếp nữa. Anh vốn định bắt xe về thẳng nhà, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Tuế Tinh, nếu ngày mai không uống ít trà giải rượu, ắt hẳn sẽ đau đầu lắm. Anh bèn nhìn quanh, nào ngờ lại thật sự trông thấy một tiệm thuốc nhỏ còn sáng đèn cách đó không xa.
Lúc anh nửa kéo nửa ôm cậu chàng lôi thôi bên cạnh mua xong thuốc giải rượu thì đã gần mười hai giờ. Tiêu Nhất Sùng đứng bên vệ đường vẫy tay bắt bừa một chiếc xe, sau khi đưa Lục Tuế Tinh ngồi vào trong, anh đọc địa chỉ tiểu khu mình sống.
Đã nửa đêm, xe cộ trên đường rất ít. Tài xế lái cũng nhanh, nhưng đi cùng với nó sẽ là những đợt phanh cực gấp. Không khí trong xe vốn đã không thoải mái lắm, Lục Tuế Tinh vừa lên xe đã nhíu mày mãi, cứ kề sát bên tai Tiêu Nhất Sùng lẩm bẩm rằng mình khó chịu.
Tiêu Nhất Sùng vừa vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn của Lục Tuế Tinh giúp cậu thoải mái hơn, vừa nói tài xế lái chậm lại. Tài xế nghe thế lập tức giảm tốc độ, nhưng chẳng được bao lâu đã vô thức tăng tốc trở lại. Sau khi nhận ra mình lái nhanh, tài xế sực nhớ tới lời Tiêu Nhất Sùng nói, thế là lại lái chậm. Cứ qua lại nhiều lần như thế khiến Lục Tuế Tinh càng chóng mặt hơn.
*
Xuống xe rồi mà hàng mày Lục Tuế Tinh vẫn nhíu chặt, Tiêu Nhất Sùng nhiều lần hỏi cậu thấy thế nào, Lục Tuế Tinh đều chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Đến tận khi họ vào thang máy, Lục Tuế Tinh mới đột nhiên nâng hai tay bụm chặt miệng mình.
Tiêu Nhất Sùng giật mình bởi động tác của cậu: “Sao vậy Mộc Mộc?”
Lục Tuế Tinh khó chịu “Ư” một tiếng nhỏ, đôi mắt to tròn xinh đẹp long lanh ánh nước, nhìn Tiêu Nhất Sùng với vẻ mặt đau khổ như đang cầu cứu.
Tiêu Nhất Sùng hiểu ngay: “Buồn nôn à?”
Lục Tuế Tinh gật đầu trông đến là tủi thân.
Tiêu Nhất Sùng lại thở phào nhẹ nhõm, nôn xong chắc sẽ đỡ hơn. Anh bèn sờ khuôn mặt tái nhợt của Lục Tuế Tinh: “Chúng ta sắp đến rồi, cố nhịn chút nhé, được không?”
Trông Lục Tuế Tinh có vẻ vô cùng khó xử, nhưng vì người nói là Tiêu Nhất Sùng, cậu vẫn chưa học được cách từ chối anh, thế là sau khi do dự một lúc, bèn gật đầu.
May mà thang máy lên nhanh, ngay lúc Lục Tuế Tinh gật đầu, cửa đã mở.
Tiêu Nhất Sùng dìu Lục Tuế Tinh vào nhà, sau đó đưa Lục Tuế Tinh – người luôn bụm chặt miệng vào nhà vệ sinh. Lục Tuế Tinh gần như nôn ra ngay khi vừa ngồi xổm xuống cạnh bồn cầu. Tiêu Nhất Sùng cũng ngồi xổm theo, vỗ nhẹ lưng cậu.
Thấy Lục Tuế Tinh nôn xong, Tiêu Nhất Sùng ra phòng khách rót một ly nước ấm rồi quay lại nhà vệ sinh, đặt ly nước vào lòng bàn tay bảo cậu cầm lấy: “Uống một ngụm vào nhưng không nuốt mà nhả ra lại, làm được không?”
Lục Tuế Tinh vừa nôn xong có vẻ đã thấy thoải mái hơn, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Sùng vẫn hơi ngơ ngác, cậu nghiêm túc lắng nghe câu nói của Tiêu Nhất Sùng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Nhất Sùng vươn tay đỡ đáy ly: “Uống đi.”
Lục Tuế Tinh chớp mắt, vừa nôn xong, đuôi mắt cậu ửng đỏ, hàng mi dài đẫm nước hơi bết vào nhau khiến người ta xót thương hơn. Cậu cúi đầu uống một ngụm nhỏ nước ấm Tiêu Nhất Sùng đưa cho mình, ngẩn người nhìn Tiêu Nhất Sùng vài giây, sau đó mới nhả nước trong miệng ra.
Tiêu Nhất Sùng chưa từng thấy Lục Tuế Tinh ngoan đến thế, tim anh như tan chảy, nhẹ giọng rằng: “Uống thêm ngụm nữa.”
Lục Tuế Tinh lại vâng lời uống thêm một ngụm, vài giây sau nhả ra.
Tiêu Nhất Sùng bật cười, không kìm được vươn tay xoa đầu cậu: “Mộc Mộc ngoan lắm.”
Nghe thấy lời Tiêu Nhất Sùng nói, Lục Tuế Tinh bất ngờ uống một ngụm rồi nhả, thêm một ngụm nhả tiếp, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn Tiêu Nhất Sùng đầy chờ mong. Đọc
Lục Tuế Tinh còn say lắm, thi thoảng sẽ nói vài câu với Tiêu Nhất Sùng, nhưng tiếng nào tiếng nấy như dính vào nhau, chẳng rõ chút nào, đôi khi Tiêu Nhất Sùng nghe hiểu, đôi khi cũng không hiểu. Phản ứng của cậu chậm đi rất nhiều, Tiêu Nhất Sùng hỏi năm câu, cậu trả lời được một câu đã giỏi lắm rồi.
Trạng thái Lục Tuế Tinh như vậy, Tiêu Nhất Sùng nào dám để cậu tự về nhà, nhỡ Lục Tuế Tinh đang đi bị ngã thì biết làm sao, hoặc nhỡ có ai đó thấy cậu mơ màng như vậy, bắt cóc cậu luôn thì sao. Nhưng anh dìu Lục Tuế Tinh đứng trước cửa KTV mười mấy phút vẫn chẳng tài nào hỏi được địa chỉ nhà cậu.
Tiêu Nhất Sùng thở dài bất đắc dĩ, lần thứ không biết bao nhiêu thầm cảm thán rằng hóa ra bia rượu có sức sát thương đến thế, chẳng những có mà còn cực kỳ khủng khiếp nữa. Anh vốn định bắt xe về thẳng nhà, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Tuế Tinh, nếu ngày mai không uống ít trà giải rượu, ắt hẳn sẽ đau đầu lắm. Anh bèn nhìn quanh, nào ngờ lại thật sự trông thấy một tiệm thuốc nhỏ còn sáng đèn cách đó không xa.
Lúc anh nửa kéo nửa ôm cậu chàng lôi thôi bên cạnh mua xong thuốc giải rượu thì đã gần mười hai giờ. Tiêu Nhất Sùng đứng bên vệ đường vẫy tay bắt bừa một chiếc xe, sau khi đưa Lục Tuế Tinh ngồi vào trong, anh đọc địa chỉ tiểu khu mình sống.
Đã nửa đêm, xe cộ trên đường rất ít. Tài xế lái cũng nhanh, nhưng đi cùng với nó sẽ là những đợt phanh cực gấp. Không khí trong xe vốn đã không thoải mái lắm, Lục Tuế Tinh vừa lên xe đã nhíu mày mãi, cứ kề sát bên tai Tiêu Nhất Sùng lẩm bẩm rằng mình khó chịu.
Tiêu Nhất Sùng vừa vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn của Lục Tuế Tinh giúp cậu thoải mái hơn, vừa nói tài xế lái chậm lại. Tài xế nghe thế lập tức giảm tốc độ, nhưng chẳng được bao lâu đã vô thức tăng tốc trở lại. Sau khi nhận ra mình lái nhanh, tài xế sực nhớ tới lời Tiêu Nhất Sùng nói, thế là lại lái chậm. Cứ qua lại nhiều lần như thế khiến Lục Tuế Tinh càng chóng mặt hơn.
*
Xuống xe rồi mà hàng mày Lục Tuế Tinh vẫn nhíu chặt, Tiêu Nhất Sùng nhiều lần hỏi cậu thấy thế nào, Lục Tuế Tinh đều chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Đến tận khi họ vào thang máy, Lục Tuế Tinh mới đột nhiên nâng hai tay bụm chặt miệng mình.
Tiêu Nhất Sùng giật mình bởi động tác của cậu: “Sao vậy Mộc Mộc?”
Lục Tuế Tinh khó chịu “Ư” một tiếng nhỏ, đôi mắt to tròn xinh đẹp long lanh ánh nước, nhìn Tiêu Nhất Sùng với vẻ mặt đau khổ như đang cầu cứu.
Tiêu Nhất Sùng hiểu ngay: “Buồn nôn à?”
Lục Tuế Tinh gật đầu trông đến là tủi thân.
Tiêu Nhất Sùng lại thở phào nhẹ nhõm, nôn xong chắc sẽ đỡ hơn. Anh bèn sờ khuôn mặt tái nhợt của Lục Tuế Tinh: “Chúng ta sắp đến rồi, cố nhịn chút nhé, được không?”
Trông Lục Tuế Tinh có vẻ vô cùng khó xử, nhưng vì người nói là Tiêu Nhất Sùng, cậu vẫn chưa học được cách từ chối anh, thế là sau khi do dự một lúc, bèn gật đầu.
May mà thang máy lên nhanh, ngay lúc Lục Tuế Tinh gật đầu, cửa đã mở.
Tiêu Nhất Sùng dìu Lục Tuế Tinh vào nhà, sau đó đưa Lục Tuế Tinh – người luôn bụm chặt miệng vào nhà vệ sinh. Lục Tuế Tinh gần như nôn ra ngay khi vừa ngồi xổm xuống cạnh bồn cầu. Tiêu Nhất Sùng cũng ngồi xổm theo, vỗ nhẹ lưng cậu.
Thấy Lục Tuế Tinh nôn xong, Tiêu Nhất Sùng ra phòng khách rót một ly nước ấm rồi quay lại nhà vệ sinh, đặt ly nước vào lòng bàn tay bảo cậu cầm lấy: “Uống một ngụm vào nhưng không nuốt mà nhả ra lại, làm được không?”
Lục Tuế Tinh vừa nôn xong có vẻ đã thấy thoải mái hơn, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Sùng vẫn hơi ngơ ngác, cậu nghiêm túc lắng nghe câu nói của Tiêu Nhất Sùng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Nhất Sùng vươn tay đỡ đáy ly: “Uống đi.”
Lục Tuế Tinh chớp mắt, vừa nôn xong, đuôi mắt cậu ửng đỏ, hàng mi dài đẫm nước hơi bết vào nhau khiến người ta xót thương hơn. Cậu cúi đầu uống một ngụm nhỏ nước ấm Tiêu Nhất Sùng đưa cho mình, ngẩn người nhìn Tiêu Nhất Sùng vài giây, sau đó mới nhả nước trong miệng ra.
Tiêu Nhất Sùng chưa từng thấy Lục Tuế Tinh ngoan đến thế, tim anh như tan chảy, nhẹ giọng rằng: “Uống thêm ngụm nữa.”
Lục Tuế Tinh lại vâng lời uống thêm một ngụm, vài giây sau nhả ra.
Tiêu Nhất Sùng bật cười, không kìm được vươn tay xoa đầu cậu: “Mộc Mộc ngoan lắm.”
Nghe thấy lời Tiêu Nhất Sùng nói, Lục Tuế Tinh bất ngờ uống một ngụm rồi nhả, thêm một ngụm nhả tiếp, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn Tiêu Nhất Sùng đầy chờ mong. Đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.