Quyển 1 - Chương 53
Tát Không Không
17/04/2014
Tại thời điểm này, chân của tôi giống nhứ bước vào hố cát lún vậy, dù cho có vận dụng toàn bộ lực ý chí, cũng không thể vùng ra được, cái loại cảm giác vô lực đó, làm cho tôi như bị nghẹt thở.
Không khí chung quanh giống như là trong nháy mắt biến thành vô số cây hút máu, tham lam hút máu tười trên người tôi.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được gương mặt tái nhợt của mình cũng với tiếng thét vang tuyệt vọng.
Tâm của tôi giống như bị một bàn tay vô hình bóp cho vỡ tan ra, thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Để súng xuống."
Thanh âm đến từ chính sau lưng Lý Lý Cát—— chẳng biết tên mặt lạnh đó xuất hiện từ khi nào trên tay cầm cầm khẩu súng ngấm thẳng vào sau ót của Lý Lý Cát.
Tình huống xảy ra đã làm đảo lộn tình thế.
Bây giờ đã trở thành cục diện bế tắc.
"Người đứng ở phía sau gây ra tất cả mọi chuyện, chính là hắn sao?" Lý Bồi Cổ hỏi, giọng nói bình tỉnh đến làm cho tôi hết sức ngạc nhiên.
Tôi không trả lời.
"Tôi nói buông bà ta ra." Tên mặt lạnh lặp lại.
"Mày bỏ súng xuống trước." Lý Lý Cát nói.
Tên mặt lạnh thu ánh mắt lại, đưa súng tiến tới gần cái ót Lý Lý Cát hơn, nhưng ngay sau đó Lý Lý Cát cũng đem súng đưa súng đến gần trán dì Bích hơn.
Cái trò chơi này rất nguy hiểm.
Tôi không thể không đứng ra khuyên can được: "Không bằng, tôi đếm tới ba, mọi người cùng nhau để súng xuống."
Không ai phụ họa, nhưng là không ai lên tiếng phản đối, tôi đương nhiên cho là đồng ý, vì vậy bắt đầu đếm: "Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba!"
Đang thời điểm tôi đồng thời đếm đến tiếng thứ ba, tôi thừa dịp Lý Bồi Cổ chưa chuẩn bị, đoạt lấy một khẩu súng của hắn, sau đó cởi xuống một chiếc giày của mình, ném chiếc giày đi giống như ném dĩa, phân ra ném về phía tên mặt lạnh và Lý Lý Cát.
Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai khẩu súng cũng bị tôi ném bay.
Trò chơi nguy hiểm kết thúc, tôi nửa là vui mừng nửa là hưng phấn lấy tay ra dấu hình chữ “V”, lại đồng thời bị tên mặt lanh và Lý Lý Cát đang tức giận xem thường.
Tôi cảm thấy mình rất vô tội, không phải chỉ là ném trúng tay bọn họ bị tụ máu bầm thôi sao, cần gì quan tâm như vậy.
Mỗi tháng tôi cũng có mấy ngày bị máu chảy áo ào, ngay cả lông mày tôi còn chưa nhíu một cái.
Chỉ là một chút cảnh giới như thế này mà bọn họ cũng không học được.
Một chút hả hê này phải tạm gác lại để chút nữa hưởng thụ đi, lúc này, tên mặt lạnh vọt đến tay của Lý Lý Cát, mà người của bang Thanh Nghĩa cũng vọt tới từ sau lưng của Lý Bồi Cổ.
Nơi đây không nên ở lâu, tôi học theo Tomb Raider Laura(1), cầm hai cây súng, nhanh chóng chạy như bay đến bên cạnh dì Bích, kéo dì chạy về phía sau của chiếc du thuyền.
Hồng Thiếu Nhu đã từng nói, ở phía sau có một chút đồ dự bình để tiếp ứng.
Nơi này khắp nơi đều là người của bang Thanh Nghĩa, tôi phải nhanh chóng đưa dì Bích đến nơi an toàn.
Bước chân của dì có chút do dự: "Kéo theo Mara. . . . . ."
"Yên tâm đi dì Bích, nhân vật lớn chắc là sẽ chết sớm như vậy đâu, cái chết đều là đánh đấm giả bộ, tên mặt lạnh con trai dì cũng phải là dáng vẻ của tên yếu đuối." Tôi vừa lớn tiếng nói vừa kéo dì chạy đi.
Hiện tại trên du thuyền là một mảnh hỗn loạn, cảnh sát, bang Thanh Nghĩa, cùng mấy anh mì ăn liền canh cữa xen lẫn nhau, đánh nhau túi bụi.
Cứ nói là dùng đến đạn thì coi như xong, thế mà nhìn thấy trong tay cảnh sát cầm mấy quả lựu đạn, muốn ném vào giữa đám chống đối hỗn loạn.
Tôi hoàn toàn nổi giận, trực tiếp chạy tới, lấy cục gạch ném cho hắn ngã vật xuống đất, rồi nâng chân trần lên, đạp đạm mạnh vào dưa chuột nhà hắn, vừa đạp vừa nói: "Tôi cho anh ném lựu đạn nè, tôi cho anh ném lựu đạn nè! "
Cũng là bởi vì mới vừa rồi ở phòng ăn bị pháo phá huy trần nhà, làm cho thịt bò Cảnh Lưu Phái tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi ăn bị dính phải bụi, làm giảm đi vị ngon của nó.
Lại dám hạ thấp thịt của tôi, vậy đơn giản chính là nhổ lông trên người con cọp, còn là nhổ râu ở mép của nó!
Cảnh sát kia bị giẫm đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ở lúc một hơi cuối cùng, vô cùng uất ức nói một câu.
"Thứ tôi ném là đạn khói mà."
Thật là một loại vũ khí trong sáng lương thiện không hệ mang theo lực sát thương là đạn khói trong gia đình vũ khí của những bé trai đáng yêu.
Nhưng là, đạn khói cùng một loại lựu đạn nhìn qua không khác là bao nhiêu, nhất thời phân biệt không rõ cũng là chuyện thường.
Nhìn vào đôi mắt đỏ vô tội đáng thướng như con thỏ của viên cảnh sát trẻ này, tôi hối hận, tôi ảo não, tôi sám hối, tôi đau lòng.
Tôi quyết định muốn bồi thường hắn.
Vì vậy, tôi đưa ra ngón chân cái cùng hai ngón chân, thật chặt nhéo vào cái dưa chuột của hắn, dùng sức gập lại.
"Rắc rắc" một tiếng, miệng viên cảnh sát trẻ sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, hoàn toàn ngất đi.
Hôn mê, mà có thể không cần phải vượt qua trận mưa đạn này, sau khi mọi chuyện kết thúc còn có thể hưởng chể độ tại nạn lạo động, thật tốt.
Bé trai đáng yêu, không cần cảm ơn chị đây .
Tôi đưa tay chỉ vào hào quang Thánh mẫu, tiếp tục lôi kéo dì Bích chạy đi về phía chiếc phao cứu sinh.
P/s: lại có một nạn nhân vô tội chết dưới độ biến thái của chị Hoan không hổ là boss trùm cuối
(1)Tomb Raider Laura:Lara Croft: Tomb Raider (hoặc đơn giản Tomb Raider) là một phim phiêu lưu Mỹ sản xuất năm 2001, chuyển thể từ dòng trò chơi Tomb Raider. Đạo diễn bởi Simon West, bộ phim có sự tham gia của Angelina Jolie trong vau Lara Croft, ra mắt ngày 15 tháng 6 năm 2001 tại Mỹ. Bộ phim đạt được thành công thương mại, nhưng không nhận được nhiều ý kiến khen ngợi từ giới phê bình. Bộ phim sau đó trở thành bản chuyển thể game-thành-phim ăn khách nhất, cho đến 16 tháng 6, 2010, kỷ lục được phá vỡ bởi Prince of Persia: The Sands of Time, thu về $335 triệu toàn cầu đến ngày 10 tháng 10, 2010.
Không khí chung quanh giống như là trong nháy mắt biến thành vô số cây hút máu, tham lam hút máu tười trên người tôi.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được gương mặt tái nhợt của mình cũng với tiếng thét vang tuyệt vọng.
Tâm của tôi giống như bị một bàn tay vô hình bóp cho vỡ tan ra, thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Để súng xuống."
Thanh âm đến từ chính sau lưng Lý Lý Cát—— chẳng biết tên mặt lạnh đó xuất hiện từ khi nào trên tay cầm cầm khẩu súng ngấm thẳng vào sau ót của Lý Lý Cát.
Tình huống xảy ra đã làm đảo lộn tình thế.
Bây giờ đã trở thành cục diện bế tắc.
"Người đứng ở phía sau gây ra tất cả mọi chuyện, chính là hắn sao?" Lý Bồi Cổ hỏi, giọng nói bình tỉnh đến làm cho tôi hết sức ngạc nhiên.
Tôi không trả lời.
"Tôi nói buông bà ta ra." Tên mặt lạnh lặp lại.
"Mày bỏ súng xuống trước." Lý Lý Cát nói.
Tên mặt lạnh thu ánh mắt lại, đưa súng tiến tới gần cái ót Lý Lý Cát hơn, nhưng ngay sau đó Lý Lý Cát cũng đem súng đưa súng đến gần trán dì Bích hơn.
Cái trò chơi này rất nguy hiểm.
Tôi không thể không đứng ra khuyên can được: "Không bằng, tôi đếm tới ba, mọi người cùng nhau để súng xuống."
Không ai phụ họa, nhưng là không ai lên tiếng phản đối, tôi đương nhiên cho là đồng ý, vì vậy bắt đầu đếm: "Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba!"
Đang thời điểm tôi đồng thời đếm đến tiếng thứ ba, tôi thừa dịp Lý Bồi Cổ chưa chuẩn bị, đoạt lấy một khẩu súng của hắn, sau đó cởi xuống một chiếc giày của mình, ném chiếc giày đi giống như ném dĩa, phân ra ném về phía tên mặt lạnh và Lý Lý Cát.
Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai khẩu súng cũng bị tôi ném bay.
Trò chơi nguy hiểm kết thúc, tôi nửa là vui mừng nửa là hưng phấn lấy tay ra dấu hình chữ “V”, lại đồng thời bị tên mặt lanh và Lý Lý Cát đang tức giận xem thường.
Tôi cảm thấy mình rất vô tội, không phải chỉ là ném trúng tay bọn họ bị tụ máu bầm thôi sao, cần gì quan tâm như vậy.
Mỗi tháng tôi cũng có mấy ngày bị máu chảy áo ào, ngay cả lông mày tôi còn chưa nhíu một cái.
Chỉ là một chút cảnh giới như thế này mà bọn họ cũng không học được.
Một chút hả hê này phải tạm gác lại để chút nữa hưởng thụ đi, lúc này, tên mặt lạnh vọt đến tay của Lý Lý Cát, mà người của bang Thanh Nghĩa cũng vọt tới từ sau lưng của Lý Bồi Cổ.
Nơi đây không nên ở lâu, tôi học theo Tomb Raider Laura(1), cầm hai cây súng, nhanh chóng chạy như bay đến bên cạnh dì Bích, kéo dì chạy về phía sau của chiếc du thuyền.
Hồng Thiếu Nhu đã từng nói, ở phía sau có một chút đồ dự bình để tiếp ứng.
Nơi này khắp nơi đều là người của bang Thanh Nghĩa, tôi phải nhanh chóng đưa dì Bích đến nơi an toàn.
Bước chân của dì có chút do dự: "Kéo theo Mara. . . . . ."
"Yên tâm đi dì Bích, nhân vật lớn chắc là sẽ chết sớm như vậy đâu, cái chết đều là đánh đấm giả bộ, tên mặt lạnh con trai dì cũng phải là dáng vẻ của tên yếu đuối." Tôi vừa lớn tiếng nói vừa kéo dì chạy đi.
Hiện tại trên du thuyền là một mảnh hỗn loạn, cảnh sát, bang Thanh Nghĩa, cùng mấy anh mì ăn liền canh cữa xen lẫn nhau, đánh nhau túi bụi.
Cứ nói là dùng đến đạn thì coi như xong, thế mà nhìn thấy trong tay cảnh sát cầm mấy quả lựu đạn, muốn ném vào giữa đám chống đối hỗn loạn.
Tôi hoàn toàn nổi giận, trực tiếp chạy tới, lấy cục gạch ném cho hắn ngã vật xuống đất, rồi nâng chân trần lên, đạp đạm mạnh vào dưa chuột nhà hắn, vừa đạp vừa nói: "Tôi cho anh ném lựu đạn nè, tôi cho anh ném lựu đạn nè! "
Cũng là bởi vì mới vừa rồi ở phòng ăn bị pháo phá huy trần nhà, làm cho thịt bò Cảnh Lưu Phái tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi ăn bị dính phải bụi, làm giảm đi vị ngon của nó.
Lại dám hạ thấp thịt của tôi, vậy đơn giản chính là nhổ lông trên người con cọp, còn là nhổ râu ở mép của nó!
Cảnh sát kia bị giẫm đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ở lúc một hơi cuối cùng, vô cùng uất ức nói một câu.
"Thứ tôi ném là đạn khói mà."
Thật là một loại vũ khí trong sáng lương thiện không hệ mang theo lực sát thương là đạn khói trong gia đình vũ khí của những bé trai đáng yêu.
Nhưng là, đạn khói cùng một loại lựu đạn nhìn qua không khác là bao nhiêu, nhất thời phân biệt không rõ cũng là chuyện thường.
Nhìn vào đôi mắt đỏ vô tội đáng thướng như con thỏ của viên cảnh sát trẻ này, tôi hối hận, tôi ảo não, tôi sám hối, tôi đau lòng.
Tôi quyết định muốn bồi thường hắn.
Vì vậy, tôi đưa ra ngón chân cái cùng hai ngón chân, thật chặt nhéo vào cái dưa chuột của hắn, dùng sức gập lại.
"Rắc rắc" một tiếng, miệng viên cảnh sát trẻ sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, hoàn toàn ngất đi.
Hôn mê, mà có thể không cần phải vượt qua trận mưa đạn này, sau khi mọi chuyện kết thúc còn có thể hưởng chể độ tại nạn lạo động, thật tốt.
Bé trai đáng yêu, không cần cảm ơn chị đây .
Tôi đưa tay chỉ vào hào quang Thánh mẫu, tiếp tục lôi kéo dì Bích chạy đi về phía chiếc phao cứu sinh.
P/s: lại có một nạn nhân vô tội chết dưới độ biến thái của chị Hoan không hổ là boss trùm cuối
(1)Tomb Raider Laura:Lara Croft: Tomb Raider (hoặc đơn giản Tomb Raider) là một phim phiêu lưu Mỹ sản xuất năm 2001, chuyển thể từ dòng trò chơi Tomb Raider. Đạo diễn bởi Simon West, bộ phim có sự tham gia của Angelina Jolie trong vau Lara Croft, ra mắt ngày 15 tháng 6 năm 2001 tại Mỹ. Bộ phim đạt được thành công thương mại, nhưng không nhận được nhiều ý kiến khen ngợi từ giới phê bình. Bộ phim sau đó trở thành bản chuyển thể game-thành-phim ăn khách nhất, cho đến 16 tháng 6, 2010, kỷ lục được phá vỡ bởi Prince of Persia: The Sands of Time, thu về $335 triệu toàn cầu đến ngày 10 tháng 10, 2010.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.