Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 57

Tát Không Không

02/12/2015

Tín vật trên người Hà Truân thật ra là một tờ giấy thông hành, đã được đóng dấu cho phép của Hà Truân.

Con đường đó là con đường vận chuyển Heroin vô cùng quan trọng, là con đường sinh mạng của bọn chúng, cho nên, nếu không có giấy thông hành đã được đóng dấu của Hà Truân thì một con ruồi cũng không thể bay qua được.

Mà con dấu này, đương nhiên là được Hà Truân mang theo bên người.

Mới nghĩ đến đó tôi đã hối hận rồi - - Lúc đầu học được bản lĩnh mở khóa siêu việt sao lại quên không học bản lĩnh khắc con dấu chứ?

Hối hận vẫn là hối hận, đành phải trộm con dấu đó thôi.

Chỉ có điều, bác sĩ con vịt nói thì dễ mà tôi làm thì lại khó khăn quá!

Kinh nghiệm bản thân đã chứng minh rằng, muốn cởi một chiếc quần, áo … trên người Hà Truân còn khó đến nỗi có thể mất mạng chứ đừng nói đến ăn trộm tín vật quan trọng trên người anh ta.

Tôi đứng trên ban công, ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay trái cầm một xiên thịt lợn, vừa nghĩ vừa ăn, như đang hút thuốc lá vậy.

Đang khổ cực suy nghĩ tới gần như bị táo bón thì Tào * tới.

“Nghe nói gần đây cô hay nói những chuyện không nên nói.” Hà Truân vừa đi vừa nói mang theo một loại khí thể bễ nghễ thiên hạ (nhìn đời bằng nửa con mắt – Lieulieu2015), anh ta ngồi xuống ghế trúc, lông mày nhíu lại.

Tôi đã lãnh giáo qua sức nặng toàn thân bắp thịt của Hà Truân rồi, ngay cả cái ghế chắc chắn đến thế cũng bị đè tới nỗi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Tôi xoay người, dang hai tay, lưng tựa vào lan can bằng gỗ, nhướng mày khiêu khích nói: “Tôi lại cảm thấy mình không nói nhảm câu nào.”

Anh ta đong đưa cái ghế, đôi chân rắn chắc, thẳng tắp như ẩn như hiện trong chiếc quần quân đội khiến người khác cảm giác được một nguồn sức mạnh tiềm ẩn bên trong.

Đột nhiên, tôi nhớ lại khoảnh khắc cả hai chúng tôi làm chuyện kia một cách táo bạo và mạnh mẽ trên mặt đất, đôi chân dài, thẳng tắp, màu đồng, rắn chắc, dùng sức kẹp chặt lấy tôi…..

Có thể nhớ một cách rõ ràng như vậy, cho thấy, ngày đó công phu của anh ta cũng không tệ lắm.

Chẳng qua, anh ta là loại người cơ bắp nên về mặt kỹ thuật còn thua kém nhiều lắm.

Đầu óc tôi bị những ý nghĩ không trong sáng lấp đầy, chỉ có thể nghe thấy Hà Truân nói câu cuối cùng: “……… Chắc cô cũng không cần lưỡi của mình nữa rồi.”

Cố xua đi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đoán là anh ta tới để cảnh cáo tôi không được nhắc lại chuyện kỹ thuật trên giường của anh ra không được tốt, nếu không sẽ cắt đứt đầu lưỡi của tôi.

“Vâng, vâng, vâng.” Tôi đáp một cách qua loa.

Dù sao cũng là diễn viên nghiệp dư, kĩ thuật diễn không tốt, bị Hà Truân phát hiện ra tôi không tập trung, mắt thú của anh ta lạnh lùng nhìn tôi,

chuẩn bị phát tác, may nhờ có người gõ cửa đúng lúc.

Là Trần Quốc – mặt giống như tên, tôi phải cảm ơn anh ta, đồng thời quyết định sau khi chết sẽ giúp anh ta khẩn cầu Diêm Vương, sau khi đầu thai sẽ có một khuôn mặt to tròn giống như quả chùy.

“Hà tiên sinh, hôm nay có một nhóm hàng muốn xuất.” Trần Quốc cung kính đưa lên giấy thông hành trong truyền thuyết, xin dấu của Hà Truân.

Tôi nhìn thấy rõ ràng, Hà Truân lấy từ trong túi ra một con dấu, đóng xuống một cách thành thạo.



Hai người còn bàn về mấy chuyện khác nữa.

“ Gần đây những người kia điều tra chúng ta tương đối chặt chẽ, mọi việc phải cẩn thận, phái thêm nhiều người ở trên đường.”

“ Vâng đã phái thêm hai đội rồi, có tình huống gì họ sẽ báo cáo ngay lập tức.”

Nơi nào có người thì nơi đó có nhiều chuyện đồn đại, bởi có một cặp lỗ tai tốt nên từ số lượng lớn binh sĩ tôi biết được, gần đây chính phủ đang chuẩn bị tiến hành vây quét Hà Truân, tạo nên tác dụng uy hiếp.

Nhìn kĩ thấy con dấu này của Hà Truân rất khác biệt, tuy đầu hơi nhỏ nhưng khí lại lớn, là loại đá băng lạnh màu xanh lá cây, màu sắc dịu dàng, là loại Trân Phẩm khó có được.

Sợ bị phát hiện ra đầu mối, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, tôi tiếp tục đứng ngắm hoa, ngắm trăng, thưởng thức hương vị của mùa thu.

Trần Quốc – mặt như tên – cũng là kẻ thức thời, làm xong việc lập tức đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Tôi cố tập trung suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể ăn trộm được con dấu này của Hà Truân.

Nghĩ như sau:

Một, con dấu được cất ở túi quần Hà Truân.

Hai, muốn lấy được con dấu thì nhất định phải cởi được quần của anh ta ra.

Ba, cởi quần phải có một lý do chính đáng để không bị nghi ngờ.

Giờ phút này, muốn cởi quần của một người đàn ông ra mà không bị nghi ngờ thì chỉ có một lý do.

Mặc dù, tôi không thật sự muốn, nhưng vì con dấu, vì tự do, quan trọng hơn là, vì những bữa thịt thật ngon đủ cả hương lẫn vị, bản đầu bài liều mạng!!!!

Xoay người, cả khuôn mặt và ánh mắt đều mang ý cười nói với Hà Truân:

“Anh có mệt không, tôi xả nước cho anh tắm rửa nhé?”

Tôi không tin là anh ta có thể không cởi quần mà đi tắm.

Hà Truân ngồi trên ghế, tiếp tục đong đưa, tần số không có gì thay đổi, mặc dù cả người đang lắc lư, nhưng cái đầu húi cua của anh ta thì lại không có điều kiện mà đong đưa.

Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt và ánh mắt tươi cười, con ngươi cũng dõi theo cơ thể của anh ta mà lắc lắc, chỉ sợ không cẩn thận để lộ ra mấy chữ to đùng trên trán: “Tôi muốn ăn trộm con dấu của anh.”

Gió hiu hiu thổi, lá cây xôn xao bên ngoài ban công, tất cả đang tô điểm cho gian phòng chúng tôi đang ở.

Hà Truân vẫn tiếp tục đong đưa, ánh mắt thâm thúy, giống như những lá cây đung đưa thấp thoáng dưới ánh trăng ở ngoài cửa.

Trong lúc, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình đã viết rõ những chữ kia ở trên trán thì đôi chân dài thẳng tắp từ trên ghế đặt xuống đất làm cái ghế đang đong đưa dừng lại.

“Tốt.” Hà Truân đồng ý, nhưng không để tôi được vui mừng lâu anh ta lại bổ sung thêm: “Chúng ta cùng nhau tắm.”

Tôi xác định là trên trán mình chắc chắn có viết chữ.



Có điều đó là hai chữ - - “Bi kịch.”

Hà Truân đúng là động vật hoang dã, ngại thùng gỗ trong phòng nhỏ, không chứa nổi hai người nên kéo tôi tới nhà gỗ phía sau cách đó một dặm.

Không thể không thốt lên rằng, phong cảnh nơi đây quả thật rất đẹp.

Một thác nước nhỏ cao ba thước uốn cong, chảy xuống một hồ nước sâu, tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng bàng bạc, xung quanh cỏ cây sum suê, những bông hoa ẩn mình sau những tán cây um tùm, đẹp tuyệt trần, cảnh đẹp làm cho người ta nổi da gà.

Một con mắt của tôi mải mê ngắm cảnh đẹp tự nhiên, con mắt còn lại chìm đắm trong cảnh đẹp khác - - Hà Truân đang tự cởi quẩn áo của anh ta.

Tư thế cởi quần áo của anh ta cũng thật hoang dại, hai tay giơ lên, kéo tuột áo qua đầu.

Trong nháy mắt, cơ thể cường tráng màu đồng cổ từng tấc từng tấc một lộ ra ngoài không khí.

Da thịt săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình tam giác ngược, đàn ông 100% .

Trên phương diện thể lực, người đàn ông này tuyệt đối được gọi là báu vật.

“Báu vật” sau khi tự cởi áo xong, duỗi cánh tay dài ra, tạo thành đường cong đẹp đẽ như con cá mạnh mẽ phi vào trong nước.

Mặt đầm bị phá vỡ yên tĩnh, tạo thành những vòng tròn liên tiếp nhau lan rộng ra xa, bóng trăng bị đánh vỡ thành những đốm sáng màu bạc.

Những đốm sáng này tiếp tục phiêu đãng trên mặt nước, từ từ hội tụ lại thành mặt trăng.

Thời gian đã qua rất lâu mà “báu vật” nhảy xuống nước vẫn không có chút tung tích gì.

Tôi nghi ngờ lúc anh ta nhảy xuống không may đầu đạp vào tảng đá, ngất xỉu.

Mặc dù, lần trước hai chúng tôi đã khắc sâu tình cảm thân thể ở trong rừng nhưng là mâu thuẫn giai cấp giữa chúng tôi vẫn không thể điều hoà được. Vì vậy, tôi nghĩ một cách vô lương tâm rằng: đừng nói là Hà Truân bị ngất, cho dù bị chết đuối cũng không liên quan tới tôi.

Có điều, con dấu đó vẫn ở trong túi quần của anh ta, nếu anh ta chết thật, thì tôi lại phải nhảy xuống vớt xác chết trôi hay sao?

Cảm giác có gì đó không thích hợp, suy tính đến hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, vội vàng quỳ gối bên cạnh bờ hồ, lo lắng nhìn vào trong hồ nước sâu, cất cao giọng gọi: “Hà Truân, anh không sao đấy chứ?”

Không có ai đáp lại, hồ nước giống như mặt băng yên tĩnh.

Tôi càng sốt ruột, gọi to hơn chút nữa: “Hoa tàn, hoa tàn, tôi là kẻ độc ác, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!!!”

Vẫn yên lặng như cũ.

Thôi xong, lần này tôi phải vớt xác chết trôi lên thật rồi!

Trong lòng sợ hãi, đang chuẩn bị gọi lần cuối cùng, ai ngờ vừa mở to miệng, một bàn tay sắt vạch nước ra, lôi tôi xuống hồ.

“Hoa đào đàm thủy sâu ngàn thước” - - Vận đào hoa trong hồ nước sâu không thấy đáy - - Câu nói này quả nhiên không sai.

Đúng là lý luận của Lý Bạch có gian tình vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thịt Không Vui

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook