Chương 57: Không Thoát Khỏi Anh
Thiên Thư (Kamichira Hoàng)
18/07/2017
Lăng Khiêm đứng trước một tòa nhà lớn , một chung cư khá hoành tráng mua được một căn hộ ở đây cũng thật tốt rồi . Hay cho câu “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất “, Băng Tâm lại cả gan ở ngay trong thành phố Thượng Hải này , đã vậy khu chung cư này không cách Hoàng gia quá 10 cây số . Sỡ dĩ cô vẫn còn ở đây vì máy bay không thể tiếp tục bay nếu bão tuyết cứ mãi xảy ra như vậy , cuối cùng cô phải chọn cách này ở lại một thời gian đợi qua mùa đông này .
Lăng Khiêm bình thản bước vào trong tay vẫn còn giữ một chiếc chìa khóa của phòng cô 101 tại tầng cao nhất của tòa nhà , anh đeo một chiếc mắt kính đen che nửa khuôn mặt kèm một cái nón , liếc qua chẳng ai nhận ra anh . Qủa thực là như vậy , ngay cả Băng Tâm cũng không nhìn ra anh .
“Xin lỗi “. Băng Tâm đã đụng phải Lăng Khiêm nhưng cô trông rất vội vã đi ngược hướng với anh ra ngoài , cũng chỉ lượm túi xách của mình rồi rời đi .
“Em thật ngốc “. Lăng Khiêm đứng nhìn cô chạy đi rồi lắc đầu , ngay cả khi chồng đứng trước mắt cũng không nhận ra còn trách anh trước kia không nhận ra cô .
Mở cửa bước vào nhà một cách quang minh chính đại , Lăng Khiêm gỡ nón và kính nhìn rõ căn nhà tiện nghi của Băng Tâm , trong phòng khách bỗng chốc vang lên tiếng khóc thất thanh của một đứa trẻ , anh bước đến quả nhiên là Hạo Nhiên đang ngậm tay đòi ăn , nhìn sang bên cạnh thì sữa của đứa trẻ này hết rồi , có lẽ vì vậy Băng Tâm mới vội vàng chạy ra ngoài như vậy . Khẽ bế Hạo Nhiên lên , Lăng Khiêm dỗ dành .
“Hoàng Hạo Nhiên , con là của Lăng Khiêm ta không được khóc, sẽ mất hết phong thái đấy “
“Ha ha “. Hạo Nhiên nhìn thấy Lăng Khiêm bế mình lên thì nhín khóc , mấy ngày nay có vẻ rất trống trải với cậu bé chỉ quanh quẩn trong nhà với mẹ cũng chẳng được đi đâu , bây giờ có thêm cả ba thì còn gì bằng .
Cạch
“Ai ở trong nhà thế này , Phong Thần sao ????” Băng Tâm vừa chạy về nhà thì thấy có một chiếc giày nam ở trong , có vẻ chân rất lớn liền đoán ra là Phong Thần , nhưng khi nhìn kĩ lại hãng giày lại không khớp với cái anh thường đeo , là House of Testoni cái mà cô thường thấy mỗi ngày “Là Lăng Khiêm sao “ .
“Không sai , là anh “. Lăng Khiêm trên tay bế Họa Nhiên đến trước mặt cô , gương mặt vẫn nở nụ cười sủng ái nhìn cô .
“Sao lại đến đây , đưa Hạo Nhiên cho tôi “. Băng Tâm tỏ vẻ vô cùng khó chịu giằng lại Hạo Nhiên từ tay Lăng Khiêm .
“Đến đưa mẹ con em về dinh thự Hoàng gia “.
“Tôi và anh không còn gì , đừng đến đây làm phiền tôi “. Băng Tâm bước sang một bên đặt Hạo Nhiên xuống nôi đong đưa cho cậu bé ngủ .
“Không thể , ai đã xác nhận điều đó “. Lăng Khiêm kéo người phụ nữ ngạo mạn trước mặt vào vào ôm cứng , anh chưa từng nói không còn quan hệ gì với cô , anh cũng không mong cô nói những lời khó nghe như vậy , nó làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu cứ như cô không còn là người của anh. ”Buông ra , từ khi tôi rời Hoàng gia thì chẳng còn gì , tôi với anh trước giờ cũng chẳng có quan hệ gì gọi là chính đáng chỉ là có người nghe người thấy “. Băng Tâm dùng hai tay đẩy ngực Lăng Khiêm ra , nhưng cũng chẳng có sức cô lại gần anh một chút thì trong lòng lại có cảm giác quen thuộc đó , không thể mạnh mẽ như ngày thường .
“Không có phép em nói những lời khinh thường quan hệ giữa chúng ta . Mau im lặng nếu muốn anh giữ bình tĩnh “. Lăng Khiêm dùng tay bịt miệng cô gái lắm lời trước mắt , dịu dàng lại cứng rắn răn đe cô không nói những lời đó .
“Anh mới là người là người khinh thường mối quan hệ giữa chúng ta . Tiểu Mẫn đó có quan hệ gì với chúng ta ???” Băng Tâm kéo tay anh ra khỏi miệng cô , cãi lại .
“Là do lúc đó Lăng Khiêm anh mất trí nhớ , có được chưa , anh chẳng có gì với cô ta cả “
“Đừng nói nhiều , đứa trẻ trong bụng cô ta cần có cha đấy , anh mau về làm cha nó đi “.
“Cha gì chứ , anh còn chưa đụng đến cô ta “.
“Chính cô ta đã nói như vậy , anh còn chối cãi tôi không chấp nhận điều đó , mau đi về trước khi tôi gọi bảo vệ đến kéo anh đi“. Băng Tâm đẩy Lăng Khiêm ra xa , tay chỉ hướng về phía cửa đuổi anh về .
“Em nghĩ bao nhiêu bảo vệ mới kéo anh ra khỏi nhà được , em không tin anh ??? Được , để anh làm em tin một lần nữa , cả thân xác và trái tim đều thuộc về em “.
Lăng Khiêm cười đắc ý , dựa vào thực lực bình thường của bảo vệ tòa nhà mà đòi kéo anh ra khỏi đây , thật là khinh thường anh quá rồi . Lăng Khiêm một tay vác Băng Tâm lên vai đi thẳng vào phòng ngủ vừa dễ dàng hành sự lại không ảnh hưởng đến Hạo Nhiên đang ngủ ngon trong nôi .
“Anh làm gì , mau tránh ra “. Băng Tâm bị thẩy xuống giường sợ hãi lùi lại nhìn Lăng Khiêm to cao đứng trước mặt , cô lùi đến mép giường cũng không còn đừng lui , sự sợ hãi yếu đuối trước anh lại dâng lên , cô không muốn mình lại động lòng một lần nữa , cô sợ mình sẽ chịu sự dày vò này cả đời .
“Anh nhớ em “. Lăng Khiêm tiến đến gần cô nhẹ nhàng cô vào lòng , thật bình yên ngửi mùi hương của cô vào mũi , nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô đừng sợ , đừng giả vờ mạnh mẽ vì đã có anh bên cạnh cô chống đỡ cho cô .
“Tiểu Mẫn đó ... “
“Đừng nhắc đến cô ta , khi về mới giải quyết “. Lăng Khiêm để tay lên miệng Băng Tâm ngăn cô nhắc đến những chuyện không vui ngay lúc này .
Khẽ đặt nụ hôn dịu dàng lên môi cô , bắt đầu một màn ân ái lâu , sự nhớ mong kéo dài nhiều tháng qua khiến 2 người không có lý do gì để dừng lại . Khăn quàng cổ , áo khoác ngoài của Băng Tâm được cởi ra nhanh chóng . Bên trong là chiếc váy mỏng manh ,cô không mặc bra bên trong , bộ ngực đẩy đà rộ ra sau khi sinh Hạo Nhiên cũng không bị biến dạng vẫn rất săn chắc quyến rũ .
“Ngoan , để anh giúp em cởi thứ vướng vúi này ra “.
Nhẹ nhàng tuột váy cô xuống , cơ thể ngọc ngà trắng nõn không vết tích của một người phụ nữ một con , vẫn vô cùng sinh đẹp hút mắt . Lăng Khiêm dùng tay vuốt ve từ cổ xuống bụng Băng Tâm tạo một cảm giác kích thích nóng bỏng trái nghịch với mùa đông lạnh giá . Miệng cũng không ngừng mút mát xương quai xanh của cô , mùi hương hòa lẫn ma sát tạo ra một loại kích thích quen thuộc không thể cưỡng lại . Cơ thể trần của Băng Tâm cọ sát với lớp áo sơmi của Lăng Khiêm tạo nên dòng điện mạnh mẽ lại ngăn cách khá lớn , nó được gỡ ra nhanh chóng không có chút khó khăn . Hai cơ thể hòa lẫn vào nhau như nước không thể tách rồi . Nụ hôn nồng cháy dán lên cổ Băng Tâm tạo nên những vết đổ hồng mờ ảo xinh đẹp , lồng ngực thở gấp theo nhịp . Đôi tay ma mãnh vuốt ve giữa hai chân dài mịn màng rồi từ từ tiến sát vào cấm địa mê man nó thật điêu luyện khiến nó không ngừng tiết mật dịch thu hút sẵn sàng cho thú vui phong tình hơn bao giờ khác.
Một tay Lăng Khiêm kéo văng chiếc quần nhỏ cản trở sang một bên rồi tiếp tục màn ân ái , cuối thấp đầu hôn lên cơ bụng co thắt vừa mân mê xoa nắn vòng eo thanh mãnh. Sau đó tiến lên trên tiếp tục với đôi môi hồng hào của Băng Tâm , cảm nhận được tiếng thở gấp gáp mê mị cùng đôi mắt mờ ảo một lớp nước. Vật cương cứng nóng bỏng đi vào sâu trong cô thăm thú .
“A , đau đấy nhẹ thôi “.
“Vẫn tốt mà “.
Lăng Khiêm đẩy người vào sâu hơn chạm vào tử cung của cô rồi lại lùi ra một cách nhẹ nhàng như mở màn cuộc chiến . Sau đó tốc độ cũng nhanh dần trơn tru hơn mạnh bạo hơn kích thích hơn nhiều
“A AAAA , đã bảo nhẹ thôi mà , em chịu không được “. Băng Tâm cố đẩy Lăng Khiêm ra , tốc độ này không phải là chưa từng thử qua nhưng mà quả thực là quá mãnh liệt rồi .
“Có phải rất thích không , chỉ là không chịu thừa nhận thôi “.
“Đừng trơ trẽn vậy chứ , anh không biết xấu hổ sao ???”
“Thực ra là ... không . “ Lăng Khiêm vốn dĩ đã thấy hết cũng không phải lần đầu nói những lời này tại sao Băng Tâm cô nghe mãi không quen nhỉ .
“Anh ... “.
“Được rồi , xoay người lại “.
Lăng Khiêm giúp Băng Tâm xoay người xuống giường một phần thúc đẩy tốt độ giao thoa lớn , một phần giúp cô thoải mái hơn . Tay và lưng của Băng Tâm được xoa bóp đến mềm nhũn vô cùng thoải mái , miệng không ngừng kêu lên âm thanh kích thích .
“A A A , anh biết làm những thứ này từ bao giờ “
“Bẩm sinh đã thế “.
Lăng Khiêm nằm lên người cô không một kẽ hở tiếp tục giúp cô thỏa mãn , tiếp tục gia tăng tốc độ bắn ra mầm móng ấm nóng trong người cô đến mấy lần , họ đã ân ái như vậy suốt cả buổi sáng dài mãi không lắp đầy được nỗi nhớ mong suốt thời gian dài kia .
Chiều hôm đó
Băng Tâm thức dậy lại mỉm cười , người ôm cô là Lăng Khiêm đang ngủ rất ngon , có vẻ anh rất mệt , còn mệt hơn cả cô .Bời vì thời gian qua anh đã mất ăn mất ngủ chỉ để làm một việ duy nhất là tìm kiếm. Lâu rồi không được cùng anh ở gần như thế này cảm giác hạnh phúc ngập tràn , cô rất nhớ anh, ánh mắt ấy tuy nghiêm nghị nhưng khi nhìn cô lại vô cùng dịu dàng , cái mũi luôn áp vào cổ của cô hít hà mùi hương , môi mềm luôn tìm đến mặt cô hôn lên đó . Rột rột
Bụng cả hai đột nhiên kêu lên cùng lúc , quả thực là đói rồi , buổi sáng cả nhà không có ai ăn gì cả . Chợt Băng Tâm nghe tiếng Hạo Nhiên khóc thét ngoài phòng khách , cô mới nhớ ra một chuyện vô cùng lớn , cô đã mua sữa nhưng lại không có cậu bé uống . Mặc vội áo vào rồi chạy ra ngoài bế Hạo Nhiên lên dỗ dành .
“Ngoan ngào , Hạo Nhiên , mẹ xin lỗi , mẹ cho con ăn ngay “.
Băng Tâm một tay bế Hạo Nhiên một tay pha sữa ấm cho con rất chuyên nghiệp , rồi hoàn thành việc cho cậu bé ăn , nó ngoan ngoan uống sữa no nê rồi lại cười tít mắt . Cô khẽ cười chạm vào mặt Hạo Nhiên , đứa trẻ này dễ khóc cũng dễ cười .
“Ngoan , ở nhà cùng ba nhé , mẹ đi một lát “.
Băng Tâm bế Hạo Nhiên đến giường nằm cùng Lăng Khiêm , định quay đi thì lại nhìn về phía 2 cha con , một bức tranh tuyệt đẹp 2 mỹ nam nhà cô đang ngủ rất ngon ai ai cũng đều có mỹ quan rất đẹp rất tinh tế , khiến cô nhìn không biết chán .
“Băng Tâm “. Lăng Khiêm bỗng xoay người về phía Hạo Nhiên ôm lấy thằng bé , cơ thể to lớn đó có nguy cơ làm ngặt thở đứa trẻ 2 tuần tuổi .
“Đừng “. Băng Tâm chạy vội lại đỡ lấy cánh tay sắp va vào Hạo Nhiên , cô thầm nghĩ :“Nếu để như vậy , có khi nào Lăng Khiêm đè chết Hạo Nhiên không , nhìn quả thực rất giống khổng lồ xanh a “.
Băng Tâm sau khi nhìn qua nhìn lại mới nảy ra ý tưởng mới , cô lấy tất cả gối trong nhà chắn giữa Hạo Nhiên và Lăng Khiêm , anh được cô đắp chăn lại trên tay còn buộc hờ sợi dây sẽ không có khả năng vô ý đè lên Hạo Nhiên nữa . Sau đó mới an tâm ra ngoài mau đồ .
Băng Tâm đang trong siêu thị mua rất nhiều thức ăn về nấu , chỉ toàn là món hảo tuyệt vời dành cho Lăng Khiêm , đột nhiên chẳng biết từ đâu phát ra tiếng kêu vô cùng quen thuộc
Tít tít tít
Nó kêu không ngừng nghỉ , nhìn xung quanh tất cả ánh mắt đều dồn vào Băng Tâm cô , có vẻ rất khó chịu và yêu cầu cô tắt ngay tiếng tít tít trên vòng tay của cô . Băng Tâm nhìn lại tay mình , một chiếc vòng quen thuộc lại trên tay cô , cái thứ mà cách đây vài ngày cô mới vứt nó đi . Băng Tâm cười trừ rồi cuối đầu xách đồ của mình ra chỗ thanh toán và nhanh hết sức chạy về nhà .
“Lăng Khiêm , em về rồi “. Băng Tâm mở nhanh cánh cửa ra thở dốc , nó làm cô chạy bán mạng về đây thạt mệt chết.
“Em về rồi “. Lăng Khiêm chạy đến ôm lấy Băng Tâm , từ trong giọng nói có vẻ rất sợ hãi cô lại một lần nữa biến mất . Khi tỉnh lại anh chẳng thấy cô đâu , tay còn bị cột hờ ,chỉ thấy Haọ Nhiên nằm bên cạnh chơi một mình , anh chợt không nghĩ được gì chỉ có thể nghĩ ra cô bỏ cả Hạo Nhiên ở đây để rời xa anh , bây giờ cô trở về rồi khiến anh yên lòng trở lại .
“Anh làm gì với cái vòng vậy“. Băng Tâm dơ tay lên , khi chiếc vòng vẫn còn kêu inh ỏi không chịu tắt .
“Sáng chế mới đấy , em thích không ??? Anh đã nói Thiên Vũ cải tiến nó , không cần cách xa 10 cây số nữa , chỉ cần anh không nhìn thấy em chỉ cần ấn nút nó liền kêu lên thôi “. Lăng Khiêm cần chiếc chìa khóa nhấn nhẹ nút trên đó , đây là biện pháp quản người mới nhất của anh , không sợ Băng Tâm chạy lung tung nữa rồi .”Anh coi em là chó sao , ấn nút là đi kiếm anh à “. Băng Tâm với lấy chiếc chìa khóa , cố không để anh nhấn nó nữa , nếu không sau này cô sẽ rất khó sống a .
“Vậy đừng rời xa anh nữa , nửa bước cũng đừng “. Lăng Khiêm ôn nhu ôm lấy Băng Tâm làm cô quên đi chiếc chìa khóa trên tay anh , anh nghĩ cứ mãi ôm cô trong lòng thế này thì tốt quá chỉ cần nhìn thấy cô thôi cũng không cần thứ gì khác nhìn mãi không chán .
“Cuối cùng thì cũng không thoát khỏi anh , sẽ không rời đi nữa đâu “. Băng Tâm vỗ vai Lăng Khiêm an ủi .
Cả chiều hôm đó , Băng Tâm và Lăng Khiêm cùng nhau thưởng thức buổi tối do chính Băng Tâm làm , tận hưởng không khí của gia đình chỉ có 2 người bên nhau và một cậu con trai ngoan ngoãn nằm bên cạnh , không có người hầu cũng không quản gia không ồn ào náo nhiệt thật hạnh phúc .
Chiếc xe thể thao đỏ của Lăng Khiêm trong đêm đó cũng đã rời khỏi tòa nhà chung cư cùng với Băng Tâm và Hạo Nhiên để về Hoàng gia . Quản gia Trần Cảnh được tin tiểu thư trở về liền huy động mọi người đón tiếp mặc dù đã khá khuya nhưng ai ai cũng háo hức được đón tiếp cô trở về , một nữ chủ tốt bụng như vậy họ không nỡ rời xa .
“Thiếu gia , tiểu thư , tiểu thiếu gia đã về “. Hai hàng người hầu xếp ngay thẳng từ phía cổng chính đến trong đại sảnh .
“Tiểu Mẫn đâu , kéo cô ta ra đây “. Lăng Khiêm nói với hộ vệ .
“Dạ “ .
Hộ vệ chỉ gật đầu rồi nhanh chóng lên phòng của Tiểu Mẫn đem cô xuống đại sảnh , vì bị bỏ đói đến 2 ngày cô cũng chẳng còn chút chống cự nào cả , vừa thả ra thì đã ngã lăn ra đất , đôi mắt mờ ảo cố gắng nhìn lên một lúc mới thấy rõ Lăng Khiêm .
“Lăng Khiêm , cuối cùng anh cũng về , bọn họ ... “.
“Im miệng “. Hai nữ hộ vệ kéo Tiểu Mẫn đứng thẳng dậy dùng tay bịt chặt miệng cô lại .
“Tôi chán nghe những lời đó của cô rồi , cho nên không cần nói thêm nữa “. Lăng Khiêm cười khinh nhìn Tiểu Mẫn chán ghét , loại phụ nữ khiến anh kinh tởm đến tận xương tủy trên đời này anh khinh thường nhất là loại không có bản lĩnh mà chỉ thích ra oai .
“Còn nhớ tôi không “. Băng Tâm từ phía sau Lăng Khiêm bước lên trước mặt Tiểu Mẫn , cô bất ngờ đến không còn lời nào để nói biết chắc mình tiêu rồi vội vàng rơi nước mắt , vùng ra khỏi 2 hộ vệ bên cạnh quỳ xuống ôm chân Băng Tâm mà cầu xin thảm thiết .
“Băng Tâm , tôi biết lỗi rồi , làm ơn tha cho tôi , huhuhu ... tôi không cố ý “.
“Cô không cố ý ??? Cái miệng này nói dối nhiều lần như vậy , có nên cắt đi cái lưỡi không ???” Băng Tâm đá mạnh Tiểu Mẫn ra khỏi chân mình , ngồi xuống gần cô bóp lấy cái miệng nhỏ không ngừng bật lên tiếng không nức nở . Băng Tâm trước giờ chưa từng nhường nhịn ai nhiều như Tiểu Mẫn , nhưng cái gì cũng có giới hạn cô ta sắp về chầu thiên rồi . ”Tiểu Mẫn là do em định đoạt , muốn cô ta chết thế nào thì do em “.
“Em không muốn cố ta chết “.
“Tại sao???” Lăng Khiêm khó hiểu , chờ cô lâu như vậy cho cô xử lý Tiểu Mẫn chẳng lẽ định tha như vậy .
“Chết rồi còn gì vui chứ , em suy nghĩ lại rồi “. Băng Tâm đứng dậy , cười gian tà nhìn Tiểu Mẫn rồi nhìn hộ vệ bên cạnh “Đem giúp tôi cái kéo trong nhà bếp , ở trước mặt mọi người cắt lưỡi cô ta “.
“Không , đừng mà , tôi cầu xin cô ...huhuhu ... Tôi còn có gia đình ở nhà ... Tôi chết rồi không ai lo cho cha tôi “. Tiểu Mẫn nghe đến cắt lưỡi , không biết hơi sức đầu trỗi dậy , cô bò từ dưới đất lên tiếp tục ôm chân Băng Tâm cầu xin .
“Buông ra , đồ dơ bẩn , nếu cô còn biết đến gia đình cũng sẽ không bỏ họ mà đi như vậy , loại như cô thật đang chết , mau lên cắt lưỡi cô ta để xem còn nói dối không “ Băng Tâm nghe đến những lời biện hộ của Tiểu Mẫn thì cảm thấy rất tức giận đem gia đình ra làm bia cho mình , đừng tưởng cô không biết gì đến nước này còn nói dối trắng trợn như vậy thật không đáng sống chút nào .
Tiểu mẫn bị một đám người to khỏe kéo ra , giữ chặt tứ chi không thể vùng vẫy , một người trong đó bóp chặt miệng cô để cô há miệng ra rồi dùng cái kéo sắt bén cắt đi chiếc lưỡi kia .
“Đừng mà ... Huhuhu ... Á AAAAAAA“.
Tiểu Mẫn hét lên một tiếng thất thanh thì đã mất đi chiếc lưỡi của mình , nằm trên mặt đất máu từ miệng tuôn ra không biết là bao nhiêu, dính vào tay của hộ vệ , cảnh tượng thật quá ám ảnh đi một số người làm trong nhà cũng sợ hãi không dám nhìn .
Chỉ riêng Lăng Khiêm và Băng Tâm vẫn đứng như không ,nhìn chằm chằm Tiểu Mẫn sống dở chết dở trên mặt đất , đôi mắt căm thù nhìn hai người nhưng lại không thể làm gì , cuối cùng vì mất máu quá nhiều nên bất động trên nền đất .
“Đem Tiểu Mẫn đi chữa trị , đến khi lành hẳn thì đem làm trò vui cho mãnh thú , cô ta thích có thai như vậy thì có thai với mãnh thú “.Băng Tâm lạnh lùng rời đi không liếc lại một lần , cô vốn dĩ luôn hiểu cho người con gái như Tiểu Mẫn nhưng cũng không vì thế nào tha thứ cho những chuyện cô đã làm ra , tội này không trừng trị thì quả thực là không công bằng với chính bản thân cô .
“Thật sự không tệ “. Lăng Khiêm quàng vai Băng Tâm khen thưởng .
“Không tệ chỗ nào , em nhìn cô ta lại cảm thấy rất tức giận đấy hôm nay không ngủ chung ,em ở phòng cũ “. Băng Tâm liếc nhìn Lăng Khiêm rồi chạy vào phòng đối diện khóa chặt cửa không cho ai vào .
“Băng Tâm , anh nghĩ em hết giận rồi , sao lại như vậy ??” Chàng trai đập cửa ở ngoài mà đau khổ , khó khăn lắm mới đưa được cô vợ nhỏ này về nhà bây giờ lại bị cấm cung như thế này , tối nay lại mất ngủ rồi cứ như miếng thịt ở trước mặt nhưng chỉ được nhìn . Lùi lại vài bước Lăng Khiêm lấy đà đạp cửa xông vào ...”Lăng Khiêm , không được phá cửa , nếu không nghe lời cả đời anh cũng đừng đụng vào em “.
Rầm
Nghe được lời này Lăng Khiêm chợt mất đà tông tẳng mặt vào cửa phòng , anh thực sự bất lực với Băng Tâm a , lại còn cả gan đem chuyện này ra đe dọa anh được . Nhưng mà lực bất tòng tâm Lăng Khiêm đành lủi thủi quay về phòng ngày mai tương kế tựu kế xông vào phòng .
Sáng hôm sau
Tại Hoàng Khiêm
Trung Đằng , Lưu Nghị và Hàn Minh xách vali mệt mỏi bước vào , cũng chỉ sau 5 ngày họ lại hẹn nhau ở căn cứ để báo cáo tình hình cho Lão Đại Lăng Khiêm . Nhưng có vẻ là đã dư thừa đối với họ rồi , trên hành lang thì gặp Thiên Vũ và Mỹ Nhi đang vui vẻ cùng nhau đi làm .
“Thiếu gia , chúng tôi đã về “. Hàn Minh bước đi cúi chào .
“Này , các cậu mấy ngày nay mất tích đi đâu thế hả “. Mỹ Nhi chỉ tay về phía 3 người đối diện trên tay vẫn đang còn cầm hành lý .
“Chẳng phải Lão Đại phái chúng tôi đi tìm Băng Tâm sao , nhưng lại không có tin tức “. Trung Đằng chen lên phía trước tiếp lời , anh có chút nghi vấn về câu nói vừa nãy của Mỹ Nhi .
“Không cần tìm nữa , Băng Tâm về rồi “. Thiên Vũ vỗ vai Trung Đằng .
“HẢ ???” Cả 3 người thốt lên , họ vất vả mấy ngày liền không ăn không ngủ cuối cùng là dư thừa sao .
“Đúng vậy , các cậu đi hơi xa rồi , Băng Tâm mấy ngày nay vẫn ở Thượng Hải “. Thiên Vũ gật đầu , vốn dĩ để 3 người này có thời gian vui chơi ở nước ngoài nhưng hình như họ đã đam mê với công việc quá rồi không nỡ nói ra để họ về sớm .
“Thật bất công “. Ba người lần nữa đồng thanh rồi ngồi thụt xuống đất , chỉ biết than trời trách đất phận làm đầy tớ hèn mọn nên chịu khổ nhiều hơn người bình thường .
“Các người lại ở đây nhiều chuyện làm gì , 2 tiếng nữa có cuộc họp cổ đông với đối tác , Hàn Minh chuẩn bị văn bản thuyết trình , Trung Đằng và Lưu Nghị bố trí lực lượng đón tiếp khách lớn đó “. Lăng Khiêm cũng bước đến tay cho vào túi quần trong rất thong thả ra lệnh .
“Chúng tôi nghe rõ “. Hàn Minh lấp tức đứng nghiêm chỉnh lại , chỉ với 2 tiếng đó có cho anh một bữa ăn tử tế cũng ăn không kịp thì làm sao soạn văn bản thuyết trình .
“Đừng lo tôi giúp cậu “. Lưu Nghị vỗ vai Hàn Minh khi nhận thấy vẻ mặt ảo não của đồng nghiệp .
“Thế còn việc bố trí lực lượng chẳng lẽ đổ lên đầu tôi “. Trung Đằng cũng lên tiếng phản đối .
“Chuyện nhỏ như vậy tự lo đi . Chúng tôi xin phép đi trước “. Hàn Minh và Lưu Nghị tìm cớ chạy trước .
Một ngày mới lại bắt đầu như vậy đấy , vẫn bận rộn mệt mỏi nhưng vẫn tốt hơn những ngày sóng gió vừa qua , họ hài lòng với cuộc sống như vậy . Cốc Cốc
Tại phòng làm việc của Lăng Khiêm 6 giờ chiều , có tiếng gõ cửa của Hàn Minh
“Vào đi “. Lăng Khiêm bận rộn với đống giấy tờ , vẫn không buồn ngước mặt lên .
“Lão Đại , kim cương đỏ ngài đặt mấy tháng trước có rồi , được làm rất tinh xảo đẹp mắt có một không hai trên thế giới “. Hàn Minh bước đến đặt hộp trang sức lên bàn .
“Đặt lâu như vậy bây giờ mới có sao ???” Lăng Khiêm buông bút xuống mở hộp trang sức bằng kim cương đỏ ra , quả thực rất tinh xảo đẹp mắt món quà anh dành cho Băng Tâm được lấy từ quặng kim cương lần trước .
“Đối tác đồng ý ký hợp đồng rồi . Bọn họ thật quá cứng đầu vũ khí của Hoàng Khiêm mà đòi trả giá , không có cậu ở đó bọn họ đều muốn làm càn với tôi ...” Thiên Vũ trực tiếp bước vào tren tau cầm hợp đồng đặt trước mặt Lăng Khiêm chiến công lớn của anh .
“Không biết gõ cửa sao “. Lăng Khiêm đăm đăm nhìn Thiên Vũ với sát khí lạnh lẽo .
“Ay da , còn phải khách sáo cậu cũng không đóng cửa tôi sợ gõ sẽ thiếu bất ngờ “. Thiên Vũ cười trừ , anh thân với Lăng Khiêm như vậy cũng bị đối xử thật quá xa cách . Thiên Vũ chợt nhìn sang hộp trang sức “ Đẹp thật , định tặng Băng Tâm sao “.
“Đừng hỏi thừa , chẳng lẽ đem tặng Hạo Nhiên “. Lăng Khiêm không nhìn Thiên Vũ tiếp tục xem xét hợp đồng.
“Trước giờ cậu có suy nghĩ đến chuyện tặng một món quà nào đó một cách thật trịnh trọng chưa ???”
“Ý cậu là sao ???” Lăng Khiêm buông sấp giấy xuống nhìn Thiên Vũ , anh quả thực không nghĩ đến chuyện này tặng quà chính là tặng quà thôi , Băng Tâm không nhận anh cũng ép cô đem vào mà cần gì câu nệ dài dòng .
“Ý của thiếu gia nói chính là đem món quà này dâng lên cho Bang chủ phu nhân một cách thật ý nghĩa , có thể nói là cầu hôn “ Hàn Minh tiếp lời .
“Chính là như vậy “ Thiên Vũ gật đầu , Hàn Minh theo anh lâu như vậy không hiểu anh cũng thật uổng phí a .
“Cầu hôn ??? Tôi cần phải cầu hôn sao??? “ Lăng Khiêm chợt xoa cằm , anh từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại chưa thực hiện nó . Trước sau gì Băng Tâm cũng đã là người của anh cần gì những việc phức tạp như vậy .
“Thế cậu đợi Băng Tâm cầu hôn cậu à , cô ấy vừa mới trở về còn ghi hận trong lòng đấy , cậu nghĩ sẽ dễ dàng sao ??”
“Thôi được rồi , tôi sẽ suy nghĩ thêm “.
10 giờ tối
Băng Tâm vẫn ngồi chờ Lăng Khiêm tại bàn ăn đã quá giờ cơm tối nhưng vẫn không thấy anh về , cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống lần đầu tiên anh không báo trước lại về trễ như thế này .
“Tiểu thư , cô ăn trước đi , thiếu gia chắc là có việc bận nên mới không báo trước cho cô “. Quản gia đứng bên cạnh khuyên nhủ . ”Cháu không đói , cháu đợi Lăng Khiêm về “. Băng Tâm nói rồi đứng lên đi ra đại sảnh ngóng người trở về , đi đi lại lại trong nhà đôi mắt cứ hướng về phía cửa trong lòng luôn dấy lên nỗi bất an lớn không biết Lăng Khiêm có xảy ra chuyện gì không .
“Không xong rồi , không xong rồi , Băng Tâm ....” Mỹ Nhi hốt hoảng chạy từ ngoài vào đại sảnh vào , trên áo còn dính một ít máu thở hổn hển đứng trước mặt Băng Tâm nước mắt ngắn dài .
“Chuyện gì vậy ... Cậu làm sao lại thành ra thế này “.
“Không biết vì sao , khi chúng tôi về lại bị tập kích ở gần căn cứ , tình nghi là do đối tác kí hợp đồng không thành nên định trả thù ... Lăng Khiêm và Thiên Vũ muốn tớ chạy trước nên đã ... nên đã ... “. Mỹ Nhi nắm chặt tay Băng Tâm miệng cứng đến không thể nói tiếp nữa .
“Nên đã như thế nào , nói hết đi đừng làm tớ lo lắng mà “. Băng Tâm lay người bạn của mình , trong lòng cô cũng đảo lộn không ngừng rồi .
“Bị bắt đi rồi , yêu cầu người hợp đồng chuyển nhượng số hàng sắp giao ra... Phụt “. Mỹ Nhi trong miệng đột ngột lại nôn ra một chút máu tươi , ngã khụy xuống đấy không còn chút sức lực .
“Bị làm sao vậy , đừng làm tớ sợ “.
“Không sao , hít dính khí độc của bọn chúng , nặng nhất chỉ thổ huyết thôi tớ ổn , cậu mau đem hợp đồng bên trong ra đây chúng ta đi “. Mỹ Nhi đôi mắt lờ đờ vịn vào Băng Tâm cố đừng vững thở từng hơi nặng nhọc.
“Được “ Băng Tâm chân tay luống cuống đỡ Mỹ Nhi xuống ghế sopha rồi tức tốc chạy lên phòng làm việc lấy bảng hợp đồng và thay một bộ đồ khác xuống . Hai người cùng lái xe đến địa điểm đa hẹn trước .
Băng Tâm và Mỹ Nhi đứng trước một pháo đài lộng lẫy và vô cùng to lớn , xung quanh đều có bảo vệ canh phòng không có một kẻ hở nào để có thể chui lọt đành đường đường chính chính bước vào .
“Cô là Bang chủ phu nhân của Hoàng Khiêm “. Một người trong đám người mặc áo đen bước ra trông có vẻ rất tao nhã .
“Đừng nhiều lời , tôi đem hợp đồng đến rồi mau đem người ra đây “. Băng Tâm đứng giữa lòng địch không chút e sợ mắt nhìn thẳng chất giọng đanh thép cứng cáp .
“Nghe nói cô là sát thủ hàng đầu võ công rất tốt , có thể thử cô không ???”
“Nhiều chuyện vậy , dẫn chúng tôi đến gặp người “. Mỹ Nhi đứng sau không kiên nhẫn được chen lên phía trước hối thúc tên nhiều chuyện này .
“Mời “ Người đối diện không có vẻ khó chịu mỉm cười đưa tay về phía trước dẫn đường cho 2 cô đến một khu riêng biệt dành cho tra tấn nhưng lại trông rất sạch sẽ khác hoàn toàn với khu tra tấn của Hoàng Khiêm cũng không nhiều vật tra tấn như bang cô .
“THIÊN VŨ “. Mỹ Nhi chợt hét lên .
Đối diện Băng Tâm và Mỹ Nhi dần dần xuất hiện hình dáng của Thiên Vũ bị cột chặt trên một cây thành giá mạ vàng đắt tiền , cơ thể đây máu và vết thương lấp ló sau lớp áo anh đã bị tra tấn đến không còn lý trí nữa đôi mắt nhắm nghiền không có phản ứng với lời nói của Mỹ Nhi .
“Các người đã làm gì , đã nói là không được động thủ rồi mà ...” Mỹ Nhi lao đến chỗ Thiên Vũ nhưng bị người cản lại , cô điên cuồng vùng vẫy thoát khỏi bọn hắc bang đáng chết này .
“Lăng Khiêm đâu ???” Băng Tâm rời đôi mắt sợ hãi khỏi Thiên Vũ liếc nhìn tên đầu xỏ vừa rồi , cầu mong anh không bị gì .
“Đằng kia “.
Băng Tâm theo hướng chỉ nhìn lên cao , đó chính là Lăng Khiêm .Trên người anh cũng không ít vết thương máu nhỏ từng giọt xuống hồ nước dưới chân đồng thời bị treo lơ lửng trên một cái trụ ngang qua 2 tòa nhà trên trụ đầy cơ quan và bẫy chết người .
“Em đã thấy mục tiêu chưa ???” Một bóng người từ phía sau Băng Tâm đi đến .
“Phong Thần , sao anh ở đây “. Băng Tâm nhìn anh khó hiểu .
“Anh bắt họ đấy “. Phong Thần bật cười nhìn lên Lăng Khiêm đang bị treo lơ lửng trông vô cùng thú vị , anh đưa cho Băng Tâm một cây súng “ Nhắm vào sợi dây trên hắn ta , em có 100 giây 6 viên đạn để bắn trúng nó . Nếu không thì ...chậc chậc “
“Sao anh lại làm thế , Phong Thần anh làm tôi ghê tởm chết được “. Băng Tâm cay nghiệt hướng súng vào Phong Thần .
“Đừng lãng phí đạn , chỉ có 6 viên thôi , mau lên trò chơi bắt đầu rồi kìa “. Phong Thần dơ tay lên cười đắc ý , anh biết chắc chắn Băng Tâm sẽ không bắn anh vì chỉ lo cho Lăng Khiêm trên kia thôi .
Trên phía cao , cơ quan bắt đầu hoạt động , sợi dây trên Lăng Khiêm từ từ được cuốn lên sát với máy chém trên đỉnh , từng giây một đều rất gần với cái chết , vậy mà anh ở trên đó vẫn im lặng nhìn Băng Tâm ở dưới cố nhắm vào sợi dây mỏng manh trên tay mình , khả năng cao là bắn trượt hoặc là trúng anh . Đăng bởi: admin
Lăng Khiêm bình thản bước vào trong tay vẫn còn giữ một chiếc chìa khóa của phòng cô 101 tại tầng cao nhất của tòa nhà , anh đeo một chiếc mắt kính đen che nửa khuôn mặt kèm một cái nón , liếc qua chẳng ai nhận ra anh . Qủa thực là như vậy , ngay cả Băng Tâm cũng không nhìn ra anh .
“Xin lỗi “. Băng Tâm đã đụng phải Lăng Khiêm nhưng cô trông rất vội vã đi ngược hướng với anh ra ngoài , cũng chỉ lượm túi xách của mình rồi rời đi .
“Em thật ngốc “. Lăng Khiêm đứng nhìn cô chạy đi rồi lắc đầu , ngay cả khi chồng đứng trước mắt cũng không nhận ra còn trách anh trước kia không nhận ra cô .
Mở cửa bước vào nhà một cách quang minh chính đại , Lăng Khiêm gỡ nón và kính nhìn rõ căn nhà tiện nghi của Băng Tâm , trong phòng khách bỗng chốc vang lên tiếng khóc thất thanh của một đứa trẻ , anh bước đến quả nhiên là Hạo Nhiên đang ngậm tay đòi ăn , nhìn sang bên cạnh thì sữa của đứa trẻ này hết rồi , có lẽ vì vậy Băng Tâm mới vội vàng chạy ra ngoài như vậy . Khẽ bế Hạo Nhiên lên , Lăng Khiêm dỗ dành .
“Hoàng Hạo Nhiên , con là của Lăng Khiêm ta không được khóc, sẽ mất hết phong thái đấy “
“Ha ha “. Hạo Nhiên nhìn thấy Lăng Khiêm bế mình lên thì nhín khóc , mấy ngày nay có vẻ rất trống trải với cậu bé chỉ quanh quẩn trong nhà với mẹ cũng chẳng được đi đâu , bây giờ có thêm cả ba thì còn gì bằng .
Cạch
“Ai ở trong nhà thế này , Phong Thần sao ????” Băng Tâm vừa chạy về nhà thì thấy có một chiếc giày nam ở trong , có vẻ chân rất lớn liền đoán ra là Phong Thần , nhưng khi nhìn kĩ lại hãng giày lại không khớp với cái anh thường đeo , là House of Testoni cái mà cô thường thấy mỗi ngày “Là Lăng Khiêm sao “ .
“Không sai , là anh “. Lăng Khiêm trên tay bế Họa Nhiên đến trước mặt cô , gương mặt vẫn nở nụ cười sủng ái nhìn cô .
“Sao lại đến đây , đưa Hạo Nhiên cho tôi “. Băng Tâm tỏ vẻ vô cùng khó chịu giằng lại Hạo Nhiên từ tay Lăng Khiêm .
“Đến đưa mẹ con em về dinh thự Hoàng gia “.
“Tôi và anh không còn gì , đừng đến đây làm phiền tôi “. Băng Tâm bước sang một bên đặt Hạo Nhiên xuống nôi đong đưa cho cậu bé ngủ .
“Không thể , ai đã xác nhận điều đó “. Lăng Khiêm kéo người phụ nữ ngạo mạn trước mặt vào vào ôm cứng , anh chưa từng nói không còn quan hệ gì với cô , anh cũng không mong cô nói những lời khó nghe như vậy , nó làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu cứ như cô không còn là người của anh. ”Buông ra , từ khi tôi rời Hoàng gia thì chẳng còn gì , tôi với anh trước giờ cũng chẳng có quan hệ gì gọi là chính đáng chỉ là có người nghe người thấy “. Băng Tâm dùng hai tay đẩy ngực Lăng Khiêm ra , nhưng cũng chẳng có sức cô lại gần anh một chút thì trong lòng lại có cảm giác quen thuộc đó , không thể mạnh mẽ như ngày thường .
“Không có phép em nói những lời khinh thường quan hệ giữa chúng ta . Mau im lặng nếu muốn anh giữ bình tĩnh “. Lăng Khiêm dùng tay bịt miệng cô gái lắm lời trước mắt , dịu dàng lại cứng rắn răn đe cô không nói những lời đó .
“Anh mới là người là người khinh thường mối quan hệ giữa chúng ta . Tiểu Mẫn đó có quan hệ gì với chúng ta ???” Băng Tâm kéo tay anh ra khỏi miệng cô , cãi lại .
“Là do lúc đó Lăng Khiêm anh mất trí nhớ , có được chưa , anh chẳng có gì với cô ta cả “
“Đừng nói nhiều , đứa trẻ trong bụng cô ta cần có cha đấy , anh mau về làm cha nó đi “.
“Cha gì chứ , anh còn chưa đụng đến cô ta “.
“Chính cô ta đã nói như vậy , anh còn chối cãi tôi không chấp nhận điều đó , mau đi về trước khi tôi gọi bảo vệ đến kéo anh đi“. Băng Tâm đẩy Lăng Khiêm ra xa , tay chỉ hướng về phía cửa đuổi anh về .
“Em nghĩ bao nhiêu bảo vệ mới kéo anh ra khỏi nhà được , em không tin anh ??? Được , để anh làm em tin một lần nữa , cả thân xác và trái tim đều thuộc về em “.
Lăng Khiêm cười đắc ý , dựa vào thực lực bình thường của bảo vệ tòa nhà mà đòi kéo anh ra khỏi đây , thật là khinh thường anh quá rồi . Lăng Khiêm một tay vác Băng Tâm lên vai đi thẳng vào phòng ngủ vừa dễ dàng hành sự lại không ảnh hưởng đến Hạo Nhiên đang ngủ ngon trong nôi .
“Anh làm gì , mau tránh ra “. Băng Tâm bị thẩy xuống giường sợ hãi lùi lại nhìn Lăng Khiêm to cao đứng trước mặt , cô lùi đến mép giường cũng không còn đừng lui , sự sợ hãi yếu đuối trước anh lại dâng lên , cô không muốn mình lại động lòng một lần nữa , cô sợ mình sẽ chịu sự dày vò này cả đời .
“Anh nhớ em “. Lăng Khiêm tiến đến gần cô nhẹ nhàng cô vào lòng , thật bình yên ngửi mùi hương của cô vào mũi , nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô đừng sợ , đừng giả vờ mạnh mẽ vì đã có anh bên cạnh cô chống đỡ cho cô .
“Tiểu Mẫn đó ... “
“Đừng nhắc đến cô ta , khi về mới giải quyết “. Lăng Khiêm để tay lên miệng Băng Tâm ngăn cô nhắc đến những chuyện không vui ngay lúc này .
Khẽ đặt nụ hôn dịu dàng lên môi cô , bắt đầu một màn ân ái lâu , sự nhớ mong kéo dài nhiều tháng qua khiến 2 người không có lý do gì để dừng lại . Khăn quàng cổ , áo khoác ngoài của Băng Tâm được cởi ra nhanh chóng . Bên trong là chiếc váy mỏng manh ,cô không mặc bra bên trong , bộ ngực đẩy đà rộ ra sau khi sinh Hạo Nhiên cũng không bị biến dạng vẫn rất săn chắc quyến rũ .
“Ngoan , để anh giúp em cởi thứ vướng vúi này ra “.
Nhẹ nhàng tuột váy cô xuống , cơ thể ngọc ngà trắng nõn không vết tích của một người phụ nữ một con , vẫn vô cùng sinh đẹp hút mắt . Lăng Khiêm dùng tay vuốt ve từ cổ xuống bụng Băng Tâm tạo một cảm giác kích thích nóng bỏng trái nghịch với mùa đông lạnh giá . Miệng cũng không ngừng mút mát xương quai xanh của cô , mùi hương hòa lẫn ma sát tạo ra một loại kích thích quen thuộc không thể cưỡng lại . Cơ thể trần của Băng Tâm cọ sát với lớp áo sơmi của Lăng Khiêm tạo nên dòng điện mạnh mẽ lại ngăn cách khá lớn , nó được gỡ ra nhanh chóng không có chút khó khăn . Hai cơ thể hòa lẫn vào nhau như nước không thể tách rồi . Nụ hôn nồng cháy dán lên cổ Băng Tâm tạo nên những vết đổ hồng mờ ảo xinh đẹp , lồng ngực thở gấp theo nhịp . Đôi tay ma mãnh vuốt ve giữa hai chân dài mịn màng rồi từ từ tiến sát vào cấm địa mê man nó thật điêu luyện khiến nó không ngừng tiết mật dịch thu hút sẵn sàng cho thú vui phong tình hơn bao giờ khác.
Một tay Lăng Khiêm kéo văng chiếc quần nhỏ cản trở sang một bên rồi tiếp tục màn ân ái , cuối thấp đầu hôn lên cơ bụng co thắt vừa mân mê xoa nắn vòng eo thanh mãnh. Sau đó tiến lên trên tiếp tục với đôi môi hồng hào của Băng Tâm , cảm nhận được tiếng thở gấp gáp mê mị cùng đôi mắt mờ ảo một lớp nước. Vật cương cứng nóng bỏng đi vào sâu trong cô thăm thú .
“A , đau đấy nhẹ thôi “.
“Vẫn tốt mà “.
Lăng Khiêm đẩy người vào sâu hơn chạm vào tử cung của cô rồi lại lùi ra một cách nhẹ nhàng như mở màn cuộc chiến . Sau đó tốc độ cũng nhanh dần trơn tru hơn mạnh bạo hơn kích thích hơn nhiều
“A AAAA , đã bảo nhẹ thôi mà , em chịu không được “. Băng Tâm cố đẩy Lăng Khiêm ra , tốc độ này không phải là chưa từng thử qua nhưng mà quả thực là quá mãnh liệt rồi .
“Có phải rất thích không , chỉ là không chịu thừa nhận thôi “.
“Đừng trơ trẽn vậy chứ , anh không biết xấu hổ sao ???”
“Thực ra là ... không . “ Lăng Khiêm vốn dĩ đã thấy hết cũng không phải lần đầu nói những lời này tại sao Băng Tâm cô nghe mãi không quen nhỉ .
“Anh ... “.
“Được rồi , xoay người lại “.
Lăng Khiêm giúp Băng Tâm xoay người xuống giường một phần thúc đẩy tốt độ giao thoa lớn , một phần giúp cô thoải mái hơn . Tay và lưng của Băng Tâm được xoa bóp đến mềm nhũn vô cùng thoải mái , miệng không ngừng kêu lên âm thanh kích thích .
“A A A , anh biết làm những thứ này từ bao giờ “
“Bẩm sinh đã thế “.
Lăng Khiêm nằm lên người cô không một kẽ hở tiếp tục giúp cô thỏa mãn , tiếp tục gia tăng tốc độ bắn ra mầm móng ấm nóng trong người cô đến mấy lần , họ đã ân ái như vậy suốt cả buổi sáng dài mãi không lắp đầy được nỗi nhớ mong suốt thời gian dài kia .
Chiều hôm đó
Băng Tâm thức dậy lại mỉm cười , người ôm cô là Lăng Khiêm đang ngủ rất ngon , có vẻ anh rất mệt , còn mệt hơn cả cô .Bời vì thời gian qua anh đã mất ăn mất ngủ chỉ để làm một việ duy nhất là tìm kiếm. Lâu rồi không được cùng anh ở gần như thế này cảm giác hạnh phúc ngập tràn , cô rất nhớ anh, ánh mắt ấy tuy nghiêm nghị nhưng khi nhìn cô lại vô cùng dịu dàng , cái mũi luôn áp vào cổ của cô hít hà mùi hương , môi mềm luôn tìm đến mặt cô hôn lên đó . Rột rột
Bụng cả hai đột nhiên kêu lên cùng lúc , quả thực là đói rồi , buổi sáng cả nhà không có ai ăn gì cả . Chợt Băng Tâm nghe tiếng Hạo Nhiên khóc thét ngoài phòng khách , cô mới nhớ ra một chuyện vô cùng lớn , cô đã mua sữa nhưng lại không có cậu bé uống . Mặc vội áo vào rồi chạy ra ngoài bế Hạo Nhiên lên dỗ dành .
“Ngoan ngào , Hạo Nhiên , mẹ xin lỗi , mẹ cho con ăn ngay “.
Băng Tâm một tay bế Hạo Nhiên một tay pha sữa ấm cho con rất chuyên nghiệp , rồi hoàn thành việc cho cậu bé ăn , nó ngoan ngoan uống sữa no nê rồi lại cười tít mắt . Cô khẽ cười chạm vào mặt Hạo Nhiên , đứa trẻ này dễ khóc cũng dễ cười .
“Ngoan , ở nhà cùng ba nhé , mẹ đi một lát “.
Băng Tâm bế Hạo Nhiên đến giường nằm cùng Lăng Khiêm , định quay đi thì lại nhìn về phía 2 cha con , một bức tranh tuyệt đẹp 2 mỹ nam nhà cô đang ngủ rất ngon ai ai cũng đều có mỹ quan rất đẹp rất tinh tế , khiến cô nhìn không biết chán .
“Băng Tâm “. Lăng Khiêm bỗng xoay người về phía Hạo Nhiên ôm lấy thằng bé , cơ thể to lớn đó có nguy cơ làm ngặt thở đứa trẻ 2 tuần tuổi .
“Đừng “. Băng Tâm chạy vội lại đỡ lấy cánh tay sắp va vào Hạo Nhiên , cô thầm nghĩ :“Nếu để như vậy , có khi nào Lăng Khiêm đè chết Hạo Nhiên không , nhìn quả thực rất giống khổng lồ xanh a “.
Băng Tâm sau khi nhìn qua nhìn lại mới nảy ra ý tưởng mới , cô lấy tất cả gối trong nhà chắn giữa Hạo Nhiên và Lăng Khiêm , anh được cô đắp chăn lại trên tay còn buộc hờ sợi dây sẽ không có khả năng vô ý đè lên Hạo Nhiên nữa . Sau đó mới an tâm ra ngoài mau đồ .
Băng Tâm đang trong siêu thị mua rất nhiều thức ăn về nấu , chỉ toàn là món hảo tuyệt vời dành cho Lăng Khiêm , đột nhiên chẳng biết từ đâu phát ra tiếng kêu vô cùng quen thuộc
Tít tít tít
Nó kêu không ngừng nghỉ , nhìn xung quanh tất cả ánh mắt đều dồn vào Băng Tâm cô , có vẻ rất khó chịu và yêu cầu cô tắt ngay tiếng tít tít trên vòng tay của cô . Băng Tâm nhìn lại tay mình , một chiếc vòng quen thuộc lại trên tay cô , cái thứ mà cách đây vài ngày cô mới vứt nó đi . Băng Tâm cười trừ rồi cuối đầu xách đồ của mình ra chỗ thanh toán và nhanh hết sức chạy về nhà .
“Lăng Khiêm , em về rồi “. Băng Tâm mở nhanh cánh cửa ra thở dốc , nó làm cô chạy bán mạng về đây thạt mệt chết.
“Em về rồi “. Lăng Khiêm chạy đến ôm lấy Băng Tâm , từ trong giọng nói có vẻ rất sợ hãi cô lại một lần nữa biến mất . Khi tỉnh lại anh chẳng thấy cô đâu , tay còn bị cột hờ ,chỉ thấy Haọ Nhiên nằm bên cạnh chơi một mình , anh chợt không nghĩ được gì chỉ có thể nghĩ ra cô bỏ cả Hạo Nhiên ở đây để rời xa anh , bây giờ cô trở về rồi khiến anh yên lòng trở lại .
“Anh làm gì với cái vòng vậy“. Băng Tâm dơ tay lên , khi chiếc vòng vẫn còn kêu inh ỏi không chịu tắt .
“Sáng chế mới đấy , em thích không ??? Anh đã nói Thiên Vũ cải tiến nó , không cần cách xa 10 cây số nữa , chỉ cần anh không nhìn thấy em chỉ cần ấn nút nó liền kêu lên thôi “. Lăng Khiêm cần chiếc chìa khóa nhấn nhẹ nút trên đó , đây là biện pháp quản người mới nhất của anh , không sợ Băng Tâm chạy lung tung nữa rồi .”Anh coi em là chó sao , ấn nút là đi kiếm anh à “. Băng Tâm với lấy chiếc chìa khóa , cố không để anh nhấn nó nữa , nếu không sau này cô sẽ rất khó sống a .
“Vậy đừng rời xa anh nữa , nửa bước cũng đừng “. Lăng Khiêm ôn nhu ôm lấy Băng Tâm làm cô quên đi chiếc chìa khóa trên tay anh , anh nghĩ cứ mãi ôm cô trong lòng thế này thì tốt quá chỉ cần nhìn thấy cô thôi cũng không cần thứ gì khác nhìn mãi không chán .
“Cuối cùng thì cũng không thoát khỏi anh , sẽ không rời đi nữa đâu “. Băng Tâm vỗ vai Lăng Khiêm an ủi .
Cả chiều hôm đó , Băng Tâm và Lăng Khiêm cùng nhau thưởng thức buổi tối do chính Băng Tâm làm , tận hưởng không khí của gia đình chỉ có 2 người bên nhau và một cậu con trai ngoan ngoãn nằm bên cạnh , không có người hầu cũng không quản gia không ồn ào náo nhiệt thật hạnh phúc .
Chiếc xe thể thao đỏ của Lăng Khiêm trong đêm đó cũng đã rời khỏi tòa nhà chung cư cùng với Băng Tâm và Hạo Nhiên để về Hoàng gia . Quản gia Trần Cảnh được tin tiểu thư trở về liền huy động mọi người đón tiếp mặc dù đã khá khuya nhưng ai ai cũng háo hức được đón tiếp cô trở về , một nữ chủ tốt bụng như vậy họ không nỡ rời xa .
“Thiếu gia , tiểu thư , tiểu thiếu gia đã về “. Hai hàng người hầu xếp ngay thẳng từ phía cổng chính đến trong đại sảnh .
“Tiểu Mẫn đâu , kéo cô ta ra đây “. Lăng Khiêm nói với hộ vệ .
“Dạ “ .
Hộ vệ chỉ gật đầu rồi nhanh chóng lên phòng của Tiểu Mẫn đem cô xuống đại sảnh , vì bị bỏ đói đến 2 ngày cô cũng chẳng còn chút chống cự nào cả , vừa thả ra thì đã ngã lăn ra đất , đôi mắt mờ ảo cố gắng nhìn lên một lúc mới thấy rõ Lăng Khiêm .
“Lăng Khiêm , cuối cùng anh cũng về , bọn họ ... “.
“Im miệng “. Hai nữ hộ vệ kéo Tiểu Mẫn đứng thẳng dậy dùng tay bịt chặt miệng cô lại .
“Tôi chán nghe những lời đó của cô rồi , cho nên không cần nói thêm nữa “. Lăng Khiêm cười khinh nhìn Tiểu Mẫn chán ghét , loại phụ nữ khiến anh kinh tởm đến tận xương tủy trên đời này anh khinh thường nhất là loại không có bản lĩnh mà chỉ thích ra oai .
“Còn nhớ tôi không “. Băng Tâm từ phía sau Lăng Khiêm bước lên trước mặt Tiểu Mẫn , cô bất ngờ đến không còn lời nào để nói biết chắc mình tiêu rồi vội vàng rơi nước mắt , vùng ra khỏi 2 hộ vệ bên cạnh quỳ xuống ôm chân Băng Tâm mà cầu xin thảm thiết .
“Băng Tâm , tôi biết lỗi rồi , làm ơn tha cho tôi , huhuhu ... tôi không cố ý “.
“Cô không cố ý ??? Cái miệng này nói dối nhiều lần như vậy , có nên cắt đi cái lưỡi không ???” Băng Tâm đá mạnh Tiểu Mẫn ra khỏi chân mình , ngồi xuống gần cô bóp lấy cái miệng nhỏ không ngừng bật lên tiếng không nức nở . Băng Tâm trước giờ chưa từng nhường nhịn ai nhiều như Tiểu Mẫn , nhưng cái gì cũng có giới hạn cô ta sắp về chầu thiên rồi . ”Tiểu Mẫn là do em định đoạt , muốn cô ta chết thế nào thì do em “.
“Em không muốn cố ta chết “.
“Tại sao???” Lăng Khiêm khó hiểu , chờ cô lâu như vậy cho cô xử lý Tiểu Mẫn chẳng lẽ định tha như vậy .
“Chết rồi còn gì vui chứ , em suy nghĩ lại rồi “. Băng Tâm đứng dậy , cười gian tà nhìn Tiểu Mẫn rồi nhìn hộ vệ bên cạnh “Đem giúp tôi cái kéo trong nhà bếp , ở trước mặt mọi người cắt lưỡi cô ta “.
“Không , đừng mà , tôi cầu xin cô ...huhuhu ... Tôi còn có gia đình ở nhà ... Tôi chết rồi không ai lo cho cha tôi “. Tiểu Mẫn nghe đến cắt lưỡi , không biết hơi sức đầu trỗi dậy , cô bò từ dưới đất lên tiếp tục ôm chân Băng Tâm cầu xin .
“Buông ra , đồ dơ bẩn , nếu cô còn biết đến gia đình cũng sẽ không bỏ họ mà đi như vậy , loại như cô thật đang chết , mau lên cắt lưỡi cô ta để xem còn nói dối không “ Băng Tâm nghe đến những lời biện hộ của Tiểu Mẫn thì cảm thấy rất tức giận đem gia đình ra làm bia cho mình , đừng tưởng cô không biết gì đến nước này còn nói dối trắng trợn như vậy thật không đáng sống chút nào .
Tiểu mẫn bị một đám người to khỏe kéo ra , giữ chặt tứ chi không thể vùng vẫy , một người trong đó bóp chặt miệng cô để cô há miệng ra rồi dùng cái kéo sắt bén cắt đi chiếc lưỡi kia .
“Đừng mà ... Huhuhu ... Á AAAAAAA“.
Tiểu Mẫn hét lên một tiếng thất thanh thì đã mất đi chiếc lưỡi của mình , nằm trên mặt đất máu từ miệng tuôn ra không biết là bao nhiêu, dính vào tay của hộ vệ , cảnh tượng thật quá ám ảnh đi một số người làm trong nhà cũng sợ hãi không dám nhìn .
Chỉ riêng Lăng Khiêm và Băng Tâm vẫn đứng như không ,nhìn chằm chằm Tiểu Mẫn sống dở chết dở trên mặt đất , đôi mắt căm thù nhìn hai người nhưng lại không thể làm gì , cuối cùng vì mất máu quá nhiều nên bất động trên nền đất .
“Đem Tiểu Mẫn đi chữa trị , đến khi lành hẳn thì đem làm trò vui cho mãnh thú , cô ta thích có thai như vậy thì có thai với mãnh thú “.Băng Tâm lạnh lùng rời đi không liếc lại một lần , cô vốn dĩ luôn hiểu cho người con gái như Tiểu Mẫn nhưng cũng không vì thế nào tha thứ cho những chuyện cô đã làm ra , tội này không trừng trị thì quả thực là không công bằng với chính bản thân cô .
“Thật sự không tệ “. Lăng Khiêm quàng vai Băng Tâm khen thưởng .
“Không tệ chỗ nào , em nhìn cô ta lại cảm thấy rất tức giận đấy hôm nay không ngủ chung ,em ở phòng cũ “. Băng Tâm liếc nhìn Lăng Khiêm rồi chạy vào phòng đối diện khóa chặt cửa không cho ai vào .
“Băng Tâm , anh nghĩ em hết giận rồi , sao lại như vậy ??” Chàng trai đập cửa ở ngoài mà đau khổ , khó khăn lắm mới đưa được cô vợ nhỏ này về nhà bây giờ lại bị cấm cung như thế này , tối nay lại mất ngủ rồi cứ như miếng thịt ở trước mặt nhưng chỉ được nhìn . Lùi lại vài bước Lăng Khiêm lấy đà đạp cửa xông vào ...”Lăng Khiêm , không được phá cửa , nếu không nghe lời cả đời anh cũng đừng đụng vào em “.
Rầm
Nghe được lời này Lăng Khiêm chợt mất đà tông tẳng mặt vào cửa phòng , anh thực sự bất lực với Băng Tâm a , lại còn cả gan đem chuyện này ra đe dọa anh được . Nhưng mà lực bất tòng tâm Lăng Khiêm đành lủi thủi quay về phòng ngày mai tương kế tựu kế xông vào phòng .
Sáng hôm sau
Tại Hoàng Khiêm
Trung Đằng , Lưu Nghị và Hàn Minh xách vali mệt mỏi bước vào , cũng chỉ sau 5 ngày họ lại hẹn nhau ở căn cứ để báo cáo tình hình cho Lão Đại Lăng Khiêm . Nhưng có vẻ là đã dư thừa đối với họ rồi , trên hành lang thì gặp Thiên Vũ và Mỹ Nhi đang vui vẻ cùng nhau đi làm .
“Thiếu gia , chúng tôi đã về “. Hàn Minh bước đi cúi chào .
“Này , các cậu mấy ngày nay mất tích đi đâu thế hả “. Mỹ Nhi chỉ tay về phía 3 người đối diện trên tay vẫn đang còn cầm hành lý .
“Chẳng phải Lão Đại phái chúng tôi đi tìm Băng Tâm sao , nhưng lại không có tin tức “. Trung Đằng chen lên phía trước tiếp lời , anh có chút nghi vấn về câu nói vừa nãy của Mỹ Nhi .
“Không cần tìm nữa , Băng Tâm về rồi “. Thiên Vũ vỗ vai Trung Đằng .
“HẢ ???” Cả 3 người thốt lên , họ vất vả mấy ngày liền không ăn không ngủ cuối cùng là dư thừa sao .
“Đúng vậy , các cậu đi hơi xa rồi , Băng Tâm mấy ngày nay vẫn ở Thượng Hải “. Thiên Vũ gật đầu , vốn dĩ để 3 người này có thời gian vui chơi ở nước ngoài nhưng hình như họ đã đam mê với công việc quá rồi không nỡ nói ra để họ về sớm .
“Thật bất công “. Ba người lần nữa đồng thanh rồi ngồi thụt xuống đất , chỉ biết than trời trách đất phận làm đầy tớ hèn mọn nên chịu khổ nhiều hơn người bình thường .
“Các người lại ở đây nhiều chuyện làm gì , 2 tiếng nữa có cuộc họp cổ đông với đối tác , Hàn Minh chuẩn bị văn bản thuyết trình , Trung Đằng và Lưu Nghị bố trí lực lượng đón tiếp khách lớn đó “. Lăng Khiêm cũng bước đến tay cho vào túi quần trong rất thong thả ra lệnh .
“Chúng tôi nghe rõ “. Hàn Minh lấp tức đứng nghiêm chỉnh lại , chỉ với 2 tiếng đó có cho anh một bữa ăn tử tế cũng ăn không kịp thì làm sao soạn văn bản thuyết trình .
“Đừng lo tôi giúp cậu “. Lưu Nghị vỗ vai Hàn Minh khi nhận thấy vẻ mặt ảo não của đồng nghiệp .
“Thế còn việc bố trí lực lượng chẳng lẽ đổ lên đầu tôi “. Trung Đằng cũng lên tiếng phản đối .
“Chuyện nhỏ như vậy tự lo đi . Chúng tôi xin phép đi trước “. Hàn Minh và Lưu Nghị tìm cớ chạy trước .
Một ngày mới lại bắt đầu như vậy đấy , vẫn bận rộn mệt mỏi nhưng vẫn tốt hơn những ngày sóng gió vừa qua , họ hài lòng với cuộc sống như vậy . Cốc Cốc
Tại phòng làm việc của Lăng Khiêm 6 giờ chiều , có tiếng gõ cửa của Hàn Minh
“Vào đi “. Lăng Khiêm bận rộn với đống giấy tờ , vẫn không buồn ngước mặt lên .
“Lão Đại , kim cương đỏ ngài đặt mấy tháng trước có rồi , được làm rất tinh xảo đẹp mắt có một không hai trên thế giới “. Hàn Minh bước đến đặt hộp trang sức lên bàn .
“Đặt lâu như vậy bây giờ mới có sao ???” Lăng Khiêm buông bút xuống mở hộp trang sức bằng kim cương đỏ ra , quả thực rất tinh xảo đẹp mắt món quà anh dành cho Băng Tâm được lấy từ quặng kim cương lần trước .
“Đối tác đồng ý ký hợp đồng rồi . Bọn họ thật quá cứng đầu vũ khí của Hoàng Khiêm mà đòi trả giá , không có cậu ở đó bọn họ đều muốn làm càn với tôi ...” Thiên Vũ trực tiếp bước vào tren tau cầm hợp đồng đặt trước mặt Lăng Khiêm chiến công lớn của anh .
“Không biết gõ cửa sao “. Lăng Khiêm đăm đăm nhìn Thiên Vũ với sát khí lạnh lẽo .
“Ay da , còn phải khách sáo cậu cũng không đóng cửa tôi sợ gõ sẽ thiếu bất ngờ “. Thiên Vũ cười trừ , anh thân với Lăng Khiêm như vậy cũng bị đối xử thật quá xa cách . Thiên Vũ chợt nhìn sang hộp trang sức “ Đẹp thật , định tặng Băng Tâm sao “.
“Đừng hỏi thừa , chẳng lẽ đem tặng Hạo Nhiên “. Lăng Khiêm không nhìn Thiên Vũ tiếp tục xem xét hợp đồng.
“Trước giờ cậu có suy nghĩ đến chuyện tặng một món quà nào đó một cách thật trịnh trọng chưa ???”
“Ý cậu là sao ???” Lăng Khiêm buông sấp giấy xuống nhìn Thiên Vũ , anh quả thực không nghĩ đến chuyện này tặng quà chính là tặng quà thôi , Băng Tâm không nhận anh cũng ép cô đem vào mà cần gì câu nệ dài dòng .
“Ý của thiếu gia nói chính là đem món quà này dâng lên cho Bang chủ phu nhân một cách thật ý nghĩa , có thể nói là cầu hôn “ Hàn Minh tiếp lời .
“Chính là như vậy “ Thiên Vũ gật đầu , Hàn Minh theo anh lâu như vậy không hiểu anh cũng thật uổng phí a .
“Cầu hôn ??? Tôi cần phải cầu hôn sao??? “ Lăng Khiêm chợt xoa cằm , anh từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại chưa thực hiện nó . Trước sau gì Băng Tâm cũng đã là người của anh cần gì những việc phức tạp như vậy .
“Thế cậu đợi Băng Tâm cầu hôn cậu à , cô ấy vừa mới trở về còn ghi hận trong lòng đấy , cậu nghĩ sẽ dễ dàng sao ??”
“Thôi được rồi , tôi sẽ suy nghĩ thêm “.
10 giờ tối
Băng Tâm vẫn ngồi chờ Lăng Khiêm tại bàn ăn đã quá giờ cơm tối nhưng vẫn không thấy anh về , cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống lần đầu tiên anh không báo trước lại về trễ như thế này .
“Tiểu thư , cô ăn trước đi , thiếu gia chắc là có việc bận nên mới không báo trước cho cô “. Quản gia đứng bên cạnh khuyên nhủ . ”Cháu không đói , cháu đợi Lăng Khiêm về “. Băng Tâm nói rồi đứng lên đi ra đại sảnh ngóng người trở về , đi đi lại lại trong nhà đôi mắt cứ hướng về phía cửa trong lòng luôn dấy lên nỗi bất an lớn không biết Lăng Khiêm có xảy ra chuyện gì không .
“Không xong rồi , không xong rồi , Băng Tâm ....” Mỹ Nhi hốt hoảng chạy từ ngoài vào đại sảnh vào , trên áo còn dính một ít máu thở hổn hển đứng trước mặt Băng Tâm nước mắt ngắn dài .
“Chuyện gì vậy ... Cậu làm sao lại thành ra thế này “.
“Không biết vì sao , khi chúng tôi về lại bị tập kích ở gần căn cứ , tình nghi là do đối tác kí hợp đồng không thành nên định trả thù ... Lăng Khiêm và Thiên Vũ muốn tớ chạy trước nên đã ... nên đã ... “. Mỹ Nhi nắm chặt tay Băng Tâm miệng cứng đến không thể nói tiếp nữa .
“Nên đã như thế nào , nói hết đi đừng làm tớ lo lắng mà “. Băng Tâm lay người bạn của mình , trong lòng cô cũng đảo lộn không ngừng rồi .
“Bị bắt đi rồi , yêu cầu người hợp đồng chuyển nhượng số hàng sắp giao ra... Phụt “. Mỹ Nhi trong miệng đột ngột lại nôn ra một chút máu tươi , ngã khụy xuống đấy không còn chút sức lực .
“Bị làm sao vậy , đừng làm tớ sợ “.
“Không sao , hít dính khí độc của bọn chúng , nặng nhất chỉ thổ huyết thôi tớ ổn , cậu mau đem hợp đồng bên trong ra đây chúng ta đi “. Mỹ Nhi đôi mắt lờ đờ vịn vào Băng Tâm cố đừng vững thở từng hơi nặng nhọc.
“Được “ Băng Tâm chân tay luống cuống đỡ Mỹ Nhi xuống ghế sopha rồi tức tốc chạy lên phòng làm việc lấy bảng hợp đồng và thay một bộ đồ khác xuống . Hai người cùng lái xe đến địa điểm đa hẹn trước .
Băng Tâm và Mỹ Nhi đứng trước một pháo đài lộng lẫy và vô cùng to lớn , xung quanh đều có bảo vệ canh phòng không có một kẻ hở nào để có thể chui lọt đành đường đường chính chính bước vào .
“Cô là Bang chủ phu nhân của Hoàng Khiêm “. Một người trong đám người mặc áo đen bước ra trông có vẻ rất tao nhã .
“Đừng nhiều lời , tôi đem hợp đồng đến rồi mau đem người ra đây “. Băng Tâm đứng giữa lòng địch không chút e sợ mắt nhìn thẳng chất giọng đanh thép cứng cáp .
“Nghe nói cô là sát thủ hàng đầu võ công rất tốt , có thể thử cô không ???”
“Nhiều chuyện vậy , dẫn chúng tôi đến gặp người “. Mỹ Nhi đứng sau không kiên nhẫn được chen lên phía trước hối thúc tên nhiều chuyện này .
“Mời “ Người đối diện không có vẻ khó chịu mỉm cười đưa tay về phía trước dẫn đường cho 2 cô đến một khu riêng biệt dành cho tra tấn nhưng lại trông rất sạch sẽ khác hoàn toàn với khu tra tấn của Hoàng Khiêm cũng không nhiều vật tra tấn như bang cô .
“THIÊN VŨ “. Mỹ Nhi chợt hét lên .
Đối diện Băng Tâm và Mỹ Nhi dần dần xuất hiện hình dáng của Thiên Vũ bị cột chặt trên một cây thành giá mạ vàng đắt tiền , cơ thể đây máu và vết thương lấp ló sau lớp áo anh đã bị tra tấn đến không còn lý trí nữa đôi mắt nhắm nghiền không có phản ứng với lời nói của Mỹ Nhi .
“Các người đã làm gì , đã nói là không được động thủ rồi mà ...” Mỹ Nhi lao đến chỗ Thiên Vũ nhưng bị người cản lại , cô điên cuồng vùng vẫy thoát khỏi bọn hắc bang đáng chết này .
“Lăng Khiêm đâu ???” Băng Tâm rời đôi mắt sợ hãi khỏi Thiên Vũ liếc nhìn tên đầu xỏ vừa rồi , cầu mong anh không bị gì .
“Đằng kia “.
Băng Tâm theo hướng chỉ nhìn lên cao , đó chính là Lăng Khiêm .Trên người anh cũng không ít vết thương máu nhỏ từng giọt xuống hồ nước dưới chân đồng thời bị treo lơ lửng trên một cái trụ ngang qua 2 tòa nhà trên trụ đầy cơ quan và bẫy chết người .
“Em đã thấy mục tiêu chưa ???” Một bóng người từ phía sau Băng Tâm đi đến .
“Phong Thần , sao anh ở đây “. Băng Tâm nhìn anh khó hiểu .
“Anh bắt họ đấy “. Phong Thần bật cười nhìn lên Lăng Khiêm đang bị treo lơ lửng trông vô cùng thú vị , anh đưa cho Băng Tâm một cây súng “ Nhắm vào sợi dây trên hắn ta , em có 100 giây 6 viên đạn để bắn trúng nó . Nếu không thì ...chậc chậc “
“Sao anh lại làm thế , Phong Thần anh làm tôi ghê tởm chết được “. Băng Tâm cay nghiệt hướng súng vào Phong Thần .
“Đừng lãng phí đạn , chỉ có 6 viên thôi , mau lên trò chơi bắt đầu rồi kìa “. Phong Thần dơ tay lên cười đắc ý , anh biết chắc chắn Băng Tâm sẽ không bắn anh vì chỉ lo cho Lăng Khiêm trên kia thôi .
Trên phía cao , cơ quan bắt đầu hoạt động , sợi dây trên Lăng Khiêm từ từ được cuốn lên sát với máy chém trên đỉnh , từng giây một đều rất gần với cái chết , vậy mà anh ở trên đó vẫn im lặng nhìn Băng Tâm ở dưới cố nhắm vào sợi dây mỏng manh trên tay mình , khả năng cao là bắn trượt hoặc là trúng anh . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.