Chương 24: Thùng dấm chua
Thiên Thư (Kamichira Hoàng)
18/07/2017
Sau 3 ngày nán lại Anh Quốc để vui chơi thỏa thích thì tất cả cũng phải miễn cưỡng trở về Trung Quốc nơi có việc cần làm . Sau mấy ngày đi xa dường như công việc của Lăng Khiêm và Thiên Vũ trở nên chồng chất giấy tờ chất cao trên bàn đang chờ giải quyết . Vì các máy bay chiến đấu đã được chuyển về căn cứ hết cho nên Lăng Khiêm ,Băng Tâm ,Thiên Vũ và Mỹ Nhi phải đi máy bay khách để về .
“Băng Tâm và Mỹ Nhi 2 người ngồi đây đi . Chúng tôi đi mua vé sẽ quay lại ngay . Nhớ đừng đi lung tung “. Thiên Vũ dặn dò 2 cô gái rồi cùng Lăng Khiêm rời khỏi .
“Được rồi,chúng tôi không phải trẻ con “
Ngồi được 1 lúc khí trời lạnh lẽo của Anh Quốc lại khiến Băng Tâm run rẫy vì không chịu được cái giá rét nơi đây , cổ họng cũng sắp đông cứng đến nơi rồi .
“Mỹ Nhi , lạnh không ,tớ đi mua nước ấm cho cậu uống nhé “
“Ừ, được đi nhanh lên, Lăng Khiêm và Thiên Vũ sẽ quay lại sớm đấy “
Không nói không rằng Băng Tâm lập tức chạy đi mua 2 ly cà phê nóng thơm nức lỗ mũi, vừa đi vừa ngắm nghía 2ly cà phê có thiết kế đẹp mắt tinh xảo, cứ tưởng là sẽ được uống nhưng quả là người tính không bằng trời tính , lại xuất hiện thêm 1 tên con trai to con tóc vàng mắt để dưới mông đâm xầm vào người cô làm màu đen của cà phê dính lên bộ quần áo đắt tiền cô mới mua đã vậy áo còn là màu hồng phấn , thật là tức chết cô mà .
“Cô gái kia , đi đứng không nhìn đường à”
“Tôi....”Băng Tâm đưa ngón tay chỉ vào mình , cô không ngờ lại có tên ăn nói trắng trợn như vậy rõ ràng là hắn đụng phải cô .
“Đúng, là cô “ Chàng trai tóc vàng ấy bỏ cái kính đen ra , thật là đáng tiếc cái tên không biết cách ăn nói với phụ nữ này lại đẹp trai đến vậy đôi mắt nâu sáng hiện lên làm lay động lòng người đúng là mỹ nam nhìn qua đã biết hắn ta là con lai nhìn mái tóc vàng hoe thì không thể nhầm vào đâu được . Đã phí sắc đẹp trời cho thì Băng Tâm cô đây cũng chẳng nể nang gì cho hắn biết nhan sắc của cô như thế nào , gỡ mắt kính đen che nửa mặt ra cô nói
“Nè cái tên điên kia đừng tưởng đẹp trai mà làm phách , tôi đây không phải dễ bị ăn hiếp đâu “. Làn da trắng muốt hiện ra , đôi mắt to tròn hiện rõ sau chiếc kính đen , làm mọi người xung quanh để ý đến.
“Đẹp thật” . Phong Thần mỉm cười , anh sống gần 30 năm rồi chưa thấy ai như cô gái này xinh đẹp như nữ thần tái thế mà lại hung dữ như vậy , thật là thú vị a.
“Lại thêm 1 tên điên” Cứ tưởng cãi nhau một trận hóa ra khi nhìn thấy nhang sắc của Băng Tâm hắn lại nói cái câu cô đã nghe 3 vạn lần đến phát chán chẳng có chút hứng thú . Cô quay đi bước nhanh chóng về phía Mỹ Nhi đang đợi có lẽ Lăng Khiêm và Thiên Vũ cũng đã quay lại cô cũng mau đến đó kẻo lại hỏng chuyến bay . Nhưng Phong Thần lại không để cô thực hiện ý định đó , anh nhanh tay giữ lấy vai của Băng Tâm không cho cô di chuyển ,cô chẳng phải dạng vừa quay người dương tay đấm anh 1 cái , nhưng không thành Phong Thần anh né tránh cú đấm của cô một cách thuần thục nắm lấy tay Băng Tâm khéo sát vào môi mình hôn nhẹ lên nó .”Đôi tay này rất đẹp , em cũng vậy đừng để nó vị thương “
“Thật kinh tởm đừng đụng vào người tôi , mau buông ra”
Băng Tâm ra sức giật lại bàn tay mình đã bị Phong Thần nắm chắc ,rốt cuộc anh ta là ai mà có thể tránh né được quyền của cô , sức khỏe cũng chẳng vừa , siết chặt lấy tay cô đến đau buốt , tên này không biết dịu dàng với phụ nữ sao .
“Hai người còn không buông ra” Từ trong đám đông phát ra tiếng nói giận dữ mà rất lạnh , còn hơn mùa đông nơi đây nữa không ai khác chính là Lăng Khiêm. Sát khí lan tỏa cả một vùng của sân bay khiến mọi người đồng loạt sợ hãi đến run rẫy , họ tự động tách ra chừa lối .
Khi mới vừa về đến người mà Lăng Khiêm tìm chỉ có Băng Tâm nhưng lướt 1 vòng chẳng thấy cô đâu anh cảm thấy khó chịu đã bảo không được đi lung tung thì vẫn bướng mà chạy đi đâu mất rồi.
“Băng Tâm cậu ấy đi mua nước , nhưng vẫn chưa về , hai người hãy đợi 1 chút “
Kiên nhẫn đợi cô 5 phút nhưng bóng dáng ấy vẫn chưa chịu xuất hiện linh cảm chẳng có chuyện gì lành , Lăng Khiêm chạy đi tìm cô ở khắp nơi chỉ sợ cô bị đồng bọn của Hạ Đình Aí bắt đi mất ,khi đến gần cửa sân bay đám đông đang tập trung gây sự chú ý cho anh , đến lại gần thế cái cảnh tượng cầm tay đập vào mắt anh, người khác thì anh chẳng thèm quan tâm , nhưng lại là Băng Tâm và 1 anh chàng tóc vàng to cao , khiến Lăng Tâm anh súc động đến muốn giết người đến nơi . Đến gần giựt lấy tay Băng Tâm lại anh gằn giọng
“Em không nghe lời , lại chạy lung tung còn để cảnh này cho anh bắt gặp , về nhà anh sẽ phạt em”
“Anh à bình tĩnh, chuyện ngoài ý muốn “Băng Tâm nắm lấy tay Lăng Khiêm cố gắng trấn an anh , cô sợ nhất là khi anh tức giận nó còn đáng sợ hơn là núi lửa phun trào.
“Anh chàng này là...... “Phong Thần đơ người khi nhìn thấy Lăng Khiêm người đẹp chẳng kém anh , có thể nói là có phần nhỉnh hơn 1 tẹo , phong thái thật kiêu ngạo đầy khí phách khiến người khác bối rối khi đối diện .
“Là chuyện của ngươi sao “Câu nói thật hờ hững làm Phong Thần khó mà tìm được câu trả lời thích đáng .
Đây là chuyện gì đây , tự nhiên ở đâu ra xuất hiện 1 lần cả 3 thiên thần thế này làm cả sân bay nhốn nháo chẳng yên , người tụ tập ngày càng đông như đi xem kịch . Lăng Khiên anh cực kì ghét kiểu này , tự nhiên trở thành tinh tinh cho người khác ngắm nghía , bàn tán . Anh quay đi kéo theo Băng Tâm ra khỏi vòng tròn bàn tán đó, để lại mọi người và Phong Thần đứng ngẩn ngơ ra.
“Cứ chờ xem , Phong Thần thiếu gia ta đây muốn thứ gì phải có thứ đó , tiểu thiên thần à , em nhất định là của tôi” Phong Thần mỉm cười quay đi , trong thời gian không xa cô và anh sẽ tái ngộ .
Phong Thần đại thiếu gia của Phong thị tập đoàn lớn chuyên chế tạo máy móc hiện đại chuyên phục vụ cho di chuyển đường bộ là xe hơi , tàu thuyền và cả máy bay lẫn tàu du lịch không gian . Không những thế Phong gia còn bí mật làm chủ Bang Phong Trị lớn mạnh trong giới Hắc Đạo này . Mà người Bang Chủ chính là Phong Thần .
“Lăng Khiêm à , anh đi từ từ thôi , đừng siết tay em như thế đau lắm” Băng Tâm từng bước đi theo Lăng Khiêm , cô đang đeo 1 đôi guốc cao rất khó đi . Nghe được lời của cô,anh có vẻ đã nới lỏng tay đi đến chỗ của Thiên Vũ và Mỹ Nhi đang đợi .”Băng Tâm cậu đi đâu từ nãy đến giờ . Áo làm sao mà bẩn hết rồi“. Vương Mỹ Nhi đững ngồi không yên khi chờ gần 15 phút đồng hồ vẫn không thấy Lăng Khiêm và Băng Tâm trở lại , nhưng tại sao sắc mặt của anh lại kém đến như vậy có chuyện gì xảy ra rồi sao .
“Không có gì , chúng ta đi thay đồ“. Băng Tâm cười trừ rồi vội vàng khéo cô bạn của mình vào nhà vệ sinh gần đó .
“Chuyện gì vậy “ Khi đợi Băng Tâm thay bộ đồ mới xong Mỹ Nhi mới đứng trước gương nhìn gián tiếp sang cô bạn của mình.
“Ay da , Mỹ Nhi à có phải hồng nhan thì bạc phận không ? Tớ thật là khổ a”
“Sao vậy, nói tớ nghe”
“Lúc nãy tớ gặp 1 tên Bắc Kinh lai Nhật rất đáng ghét. Rõ ràng là đụng phải người ta không chịu xin lỗi đã vậy còn thừa cơ hội tiếp xúc thân thể với tớ nữa chứ , cũng thật là xui xẻo ngay lúc bị Lăng Khiêm phát hiện . Cậu nói xem có phải lần này tớ sẽ bị Lăng Khiêm phạt suốt đời không được rời anh ấy nửa bước đi dâu cũng phải kè kè không ?”
“Ay da , có nghiệm trọng vậy không ? Nhưng chàng trai Bắc Kinh lai Nhật nào mà lại lơi hại đến nỗi mà có thể đụng đến người cậu vậy “
“Không muốn nhắc đến nữa , hắn ta kiểu nào cũng bị Lăng Khiêm truy cùng giết tận không sớm thì muộn cũng không tồn tại trên thế giới này “Băng Tâm xua tay lấy cái túi xách cạnh bên rồi ra khỏi nhà vệ sinh
“Có phải hay không Lăng Khiêm anh ta đã ăn phải 1 thùng dấm chua lớn rồi “
“Lăng Khiêm đang ghen “ Băng Tâm khựng lại quay về Mỹ Nhi . Cô chỉ gật đầu , không nói gì . Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng . Từ trước đến giờ lúc mà Lăng Khiêm tức giận thì cũng chỉ là do cô không nghe lời nhưng bây giờ lại vì Băng Tâm cô tiếp xúc với một chàng trai mà ghen tuông cũng thật là lạ , Băng Tâm cô đây rất ngốc với cái chuyện đoán mò cảm xúc của người khác , anh lại chẳng chịu nói ra , cô không biết phải làm sao .
Ngồi trên máy bay với cái không khí im lặng đến đáng sợ , từ khi rời khỏi đám đông dân chúng kia Lăng Khiêm chẳng chịu nói chuyện với Băng Tâm một câu nào , nhìn 1 cái cũng lười , anh giận thật rồi sao , đồ đàn ông nhỏ nhọn chỉ vì 1 chút chuyện mà làm mặt lạnh với cô . Cả buổi cô chỉ lấm léc liếc anh mà không dám hó hé 1 câu , cô biết anh ghen thật rồi , nhưng lại sợ anh vì thế mà không thèm ngó ngàng đến cô , cái cảm giác bị lơ thật khó chịu .
Sau hơn 12h tiếng ngồi máy bay mệt mỏi rã rời rốt cuộc mọi người cũng về đến nhà .
“Băng Tâm , tớ và Thiên Vũ sẽ đi ăn gì đó , cậu có muốn đi không ?“. Mỹ Nhi nói
“Không , tớ chẳng có tâm trạng ăn uống đâu , hai người đi vui vẻ nhé “. Băng Tâm cười trừ rồi vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi Vũ Nhi đã đi xa khỏi cửa nhà .
Quay lại nhìn Lăng Khiêm vẫn đứng đó ,2 người cùng bước vào nhà với cái mặt lạnh như tiền , Băng Tâm cô thật là không chịu nổi nữa rồi .
“Lăng Khiêm , anh đứng lại đó “Ngay lập tức anh dừng chân lại không di chuyển thêm bước nào nhưng lưng vẫn hướng về phía cô .
“Anh giận em sao “
“Không có”
“Vậy tại sao lại chẳng nói câu nào với em “
“Anh mệt “Nói rồi Lăng Khiêm bước lên cầu thang được 1 nửa thì nghe tiếng kêu của Băng Tâm
“Ay Da cái lưng của tôi đau quá , chảy máu rồi , người đâu mau đưa tôi đến bệnh viện “
Lập tức mọi người trong nhà nhốn nháo hẳn lên bu lại chỗ của Băng Tâm. Lăng Khiêm cũng vậy ,với tốc độ khinh người anh lập tức phi nhanh đến chỗ của Băng Tâm
“Em có bị làm sao , vết thương không chừng bị động , mau đến bệnh viện “
“Không cần , anh đang mệt mà , mau lên phòng nghỉ ngơi đi , lo cho em làm gì “. Băng Tâm giận dỗi hất tay Lăng Khiêm ra
“Đừng bướng nữa nghe lời anh có được không “
“Không nghe, em không có bị sao hết , là giả vờ thôi . Không cần ai giúp “
Băng Tâm đôi mắt rưng lệ , giận dỗi đứng dậy bước đi , nhưng thân thể cô lại bị ôm trọn lấy . Mọi người xung quanh hiểu ý không nhiều chuyện mà lặng lẽ rút lui để lại không gian yên tĩnh cho 2 người .
“Em đừng giận , anh xin lỗi “
“Anh mới là người giận mà ,xin lỗi em làm gì “
“Thôi mà là anh có lỗi không nên im lặng với em . Em có biết không , lúc nãy khi nhìn thấy em kêu đau , anh thật sự rất lo lắng đó , tức giận trong lòng phút chốc đều không cánh mà bay đi , chỉ lo cho em bị gì thôi “
Băng Tâm chẳng nói gì cứ ôm chặt lấy Lăng Khiêm , cô biết anh thương cô nhất trên đời sẽ không giận được lâu đâu , nên cô mới dùng đên cách này , lần này thì vạn lần cảm ơn 3 viên đạn Hắc Dạ đã cho cô. Vết thương cũng sắp lành rồi khả năng động vết thương rất ít .
Lăng Khiêm anh đây chịu thua thật rồi , rõ ràng là anh đã ăn 1 thùng dấm chua người xin lỗi là Băng Tâm mới đúng thế mà cuối cùng cũng bị chiêu trò của cô lật ngược . Anh không ngờ đến 1 ngày Lăng Khiêm Bang Chủ Hoàng Khiêm lại phải hạ mình đi nhận lỗi với 1 cô gái ngay trước mặt quản gia , người giúp việc trong nhà nếu mà có Thiên Vũ ở đây còn thảm hơn gấp vạn lần . Tình yêu này đã làm trái tim lâu năm của anh chảy ra thành nước rồi , không thể đông lại được nữa .... Đăng bởi: admin
“Băng Tâm và Mỹ Nhi 2 người ngồi đây đi . Chúng tôi đi mua vé sẽ quay lại ngay . Nhớ đừng đi lung tung “. Thiên Vũ dặn dò 2 cô gái rồi cùng Lăng Khiêm rời khỏi .
“Được rồi,chúng tôi không phải trẻ con “
Ngồi được 1 lúc khí trời lạnh lẽo của Anh Quốc lại khiến Băng Tâm run rẫy vì không chịu được cái giá rét nơi đây , cổ họng cũng sắp đông cứng đến nơi rồi .
“Mỹ Nhi , lạnh không ,tớ đi mua nước ấm cho cậu uống nhé “
“Ừ, được đi nhanh lên, Lăng Khiêm và Thiên Vũ sẽ quay lại sớm đấy “
Không nói không rằng Băng Tâm lập tức chạy đi mua 2 ly cà phê nóng thơm nức lỗ mũi, vừa đi vừa ngắm nghía 2ly cà phê có thiết kế đẹp mắt tinh xảo, cứ tưởng là sẽ được uống nhưng quả là người tính không bằng trời tính , lại xuất hiện thêm 1 tên con trai to con tóc vàng mắt để dưới mông đâm xầm vào người cô làm màu đen của cà phê dính lên bộ quần áo đắt tiền cô mới mua đã vậy áo còn là màu hồng phấn , thật là tức chết cô mà .
“Cô gái kia , đi đứng không nhìn đường à”
“Tôi....”Băng Tâm đưa ngón tay chỉ vào mình , cô không ngờ lại có tên ăn nói trắng trợn như vậy rõ ràng là hắn đụng phải cô .
“Đúng, là cô “ Chàng trai tóc vàng ấy bỏ cái kính đen ra , thật là đáng tiếc cái tên không biết cách ăn nói với phụ nữ này lại đẹp trai đến vậy đôi mắt nâu sáng hiện lên làm lay động lòng người đúng là mỹ nam nhìn qua đã biết hắn ta là con lai nhìn mái tóc vàng hoe thì không thể nhầm vào đâu được . Đã phí sắc đẹp trời cho thì Băng Tâm cô đây cũng chẳng nể nang gì cho hắn biết nhan sắc của cô như thế nào , gỡ mắt kính đen che nửa mặt ra cô nói
“Nè cái tên điên kia đừng tưởng đẹp trai mà làm phách , tôi đây không phải dễ bị ăn hiếp đâu “. Làn da trắng muốt hiện ra , đôi mắt to tròn hiện rõ sau chiếc kính đen , làm mọi người xung quanh để ý đến.
“Đẹp thật” . Phong Thần mỉm cười , anh sống gần 30 năm rồi chưa thấy ai như cô gái này xinh đẹp như nữ thần tái thế mà lại hung dữ như vậy , thật là thú vị a.
“Lại thêm 1 tên điên” Cứ tưởng cãi nhau một trận hóa ra khi nhìn thấy nhang sắc của Băng Tâm hắn lại nói cái câu cô đã nghe 3 vạn lần đến phát chán chẳng có chút hứng thú . Cô quay đi bước nhanh chóng về phía Mỹ Nhi đang đợi có lẽ Lăng Khiêm và Thiên Vũ cũng đã quay lại cô cũng mau đến đó kẻo lại hỏng chuyến bay . Nhưng Phong Thần lại không để cô thực hiện ý định đó , anh nhanh tay giữ lấy vai của Băng Tâm không cho cô di chuyển ,cô chẳng phải dạng vừa quay người dương tay đấm anh 1 cái , nhưng không thành Phong Thần anh né tránh cú đấm của cô một cách thuần thục nắm lấy tay Băng Tâm khéo sát vào môi mình hôn nhẹ lên nó .”Đôi tay này rất đẹp , em cũng vậy đừng để nó vị thương “
“Thật kinh tởm đừng đụng vào người tôi , mau buông ra”
Băng Tâm ra sức giật lại bàn tay mình đã bị Phong Thần nắm chắc ,rốt cuộc anh ta là ai mà có thể tránh né được quyền của cô , sức khỏe cũng chẳng vừa , siết chặt lấy tay cô đến đau buốt , tên này không biết dịu dàng với phụ nữ sao .
“Hai người còn không buông ra” Từ trong đám đông phát ra tiếng nói giận dữ mà rất lạnh , còn hơn mùa đông nơi đây nữa không ai khác chính là Lăng Khiêm. Sát khí lan tỏa cả một vùng của sân bay khiến mọi người đồng loạt sợ hãi đến run rẫy , họ tự động tách ra chừa lối .
Khi mới vừa về đến người mà Lăng Khiêm tìm chỉ có Băng Tâm nhưng lướt 1 vòng chẳng thấy cô đâu anh cảm thấy khó chịu đã bảo không được đi lung tung thì vẫn bướng mà chạy đi đâu mất rồi.
“Băng Tâm cậu ấy đi mua nước , nhưng vẫn chưa về , hai người hãy đợi 1 chút “
Kiên nhẫn đợi cô 5 phút nhưng bóng dáng ấy vẫn chưa chịu xuất hiện linh cảm chẳng có chuyện gì lành , Lăng Khiêm chạy đi tìm cô ở khắp nơi chỉ sợ cô bị đồng bọn của Hạ Đình Aí bắt đi mất ,khi đến gần cửa sân bay đám đông đang tập trung gây sự chú ý cho anh , đến lại gần thế cái cảnh tượng cầm tay đập vào mắt anh, người khác thì anh chẳng thèm quan tâm , nhưng lại là Băng Tâm và 1 anh chàng tóc vàng to cao , khiến Lăng Tâm anh súc động đến muốn giết người đến nơi . Đến gần giựt lấy tay Băng Tâm lại anh gằn giọng
“Em không nghe lời , lại chạy lung tung còn để cảnh này cho anh bắt gặp , về nhà anh sẽ phạt em”
“Anh à bình tĩnh, chuyện ngoài ý muốn “Băng Tâm nắm lấy tay Lăng Khiêm cố gắng trấn an anh , cô sợ nhất là khi anh tức giận nó còn đáng sợ hơn là núi lửa phun trào.
“Anh chàng này là...... “Phong Thần đơ người khi nhìn thấy Lăng Khiêm người đẹp chẳng kém anh , có thể nói là có phần nhỉnh hơn 1 tẹo , phong thái thật kiêu ngạo đầy khí phách khiến người khác bối rối khi đối diện .
“Là chuyện của ngươi sao “Câu nói thật hờ hững làm Phong Thần khó mà tìm được câu trả lời thích đáng .
Đây là chuyện gì đây , tự nhiên ở đâu ra xuất hiện 1 lần cả 3 thiên thần thế này làm cả sân bay nhốn nháo chẳng yên , người tụ tập ngày càng đông như đi xem kịch . Lăng Khiên anh cực kì ghét kiểu này , tự nhiên trở thành tinh tinh cho người khác ngắm nghía , bàn tán . Anh quay đi kéo theo Băng Tâm ra khỏi vòng tròn bàn tán đó, để lại mọi người và Phong Thần đứng ngẩn ngơ ra.
“Cứ chờ xem , Phong Thần thiếu gia ta đây muốn thứ gì phải có thứ đó , tiểu thiên thần à , em nhất định là của tôi” Phong Thần mỉm cười quay đi , trong thời gian không xa cô và anh sẽ tái ngộ .
Phong Thần đại thiếu gia của Phong thị tập đoàn lớn chuyên chế tạo máy móc hiện đại chuyên phục vụ cho di chuyển đường bộ là xe hơi , tàu thuyền và cả máy bay lẫn tàu du lịch không gian . Không những thế Phong gia còn bí mật làm chủ Bang Phong Trị lớn mạnh trong giới Hắc Đạo này . Mà người Bang Chủ chính là Phong Thần .
“Lăng Khiêm à , anh đi từ từ thôi , đừng siết tay em như thế đau lắm” Băng Tâm từng bước đi theo Lăng Khiêm , cô đang đeo 1 đôi guốc cao rất khó đi . Nghe được lời của cô,anh có vẻ đã nới lỏng tay đi đến chỗ của Thiên Vũ và Mỹ Nhi đang đợi .”Băng Tâm cậu đi đâu từ nãy đến giờ . Áo làm sao mà bẩn hết rồi“. Vương Mỹ Nhi đững ngồi không yên khi chờ gần 15 phút đồng hồ vẫn không thấy Lăng Khiêm và Băng Tâm trở lại , nhưng tại sao sắc mặt của anh lại kém đến như vậy có chuyện gì xảy ra rồi sao .
“Không có gì , chúng ta đi thay đồ“. Băng Tâm cười trừ rồi vội vàng khéo cô bạn của mình vào nhà vệ sinh gần đó .
“Chuyện gì vậy “ Khi đợi Băng Tâm thay bộ đồ mới xong Mỹ Nhi mới đứng trước gương nhìn gián tiếp sang cô bạn của mình.
“Ay da , Mỹ Nhi à có phải hồng nhan thì bạc phận không ? Tớ thật là khổ a”
“Sao vậy, nói tớ nghe”
“Lúc nãy tớ gặp 1 tên Bắc Kinh lai Nhật rất đáng ghét. Rõ ràng là đụng phải người ta không chịu xin lỗi đã vậy còn thừa cơ hội tiếp xúc thân thể với tớ nữa chứ , cũng thật là xui xẻo ngay lúc bị Lăng Khiêm phát hiện . Cậu nói xem có phải lần này tớ sẽ bị Lăng Khiêm phạt suốt đời không được rời anh ấy nửa bước đi dâu cũng phải kè kè không ?”
“Ay da , có nghiệm trọng vậy không ? Nhưng chàng trai Bắc Kinh lai Nhật nào mà lại lơi hại đến nỗi mà có thể đụng đến người cậu vậy “
“Không muốn nhắc đến nữa , hắn ta kiểu nào cũng bị Lăng Khiêm truy cùng giết tận không sớm thì muộn cũng không tồn tại trên thế giới này “Băng Tâm xua tay lấy cái túi xách cạnh bên rồi ra khỏi nhà vệ sinh
“Có phải hay không Lăng Khiêm anh ta đã ăn phải 1 thùng dấm chua lớn rồi “
“Lăng Khiêm đang ghen “ Băng Tâm khựng lại quay về Mỹ Nhi . Cô chỉ gật đầu , không nói gì . Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng . Từ trước đến giờ lúc mà Lăng Khiêm tức giận thì cũng chỉ là do cô không nghe lời nhưng bây giờ lại vì Băng Tâm cô tiếp xúc với một chàng trai mà ghen tuông cũng thật là lạ , Băng Tâm cô đây rất ngốc với cái chuyện đoán mò cảm xúc của người khác , anh lại chẳng chịu nói ra , cô không biết phải làm sao .
Ngồi trên máy bay với cái không khí im lặng đến đáng sợ , từ khi rời khỏi đám đông dân chúng kia Lăng Khiêm chẳng chịu nói chuyện với Băng Tâm một câu nào , nhìn 1 cái cũng lười , anh giận thật rồi sao , đồ đàn ông nhỏ nhọn chỉ vì 1 chút chuyện mà làm mặt lạnh với cô . Cả buổi cô chỉ lấm léc liếc anh mà không dám hó hé 1 câu , cô biết anh ghen thật rồi , nhưng lại sợ anh vì thế mà không thèm ngó ngàng đến cô , cái cảm giác bị lơ thật khó chịu .
Sau hơn 12h tiếng ngồi máy bay mệt mỏi rã rời rốt cuộc mọi người cũng về đến nhà .
“Băng Tâm , tớ và Thiên Vũ sẽ đi ăn gì đó , cậu có muốn đi không ?“. Mỹ Nhi nói
“Không , tớ chẳng có tâm trạng ăn uống đâu , hai người đi vui vẻ nhé “. Băng Tâm cười trừ rồi vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi Vũ Nhi đã đi xa khỏi cửa nhà .
Quay lại nhìn Lăng Khiêm vẫn đứng đó ,2 người cùng bước vào nhà với cái mặt lạnh như tiền , Băng Tâm cô thật là không chịu nổi nữa rồi .
“Lăng Khiêm , anh đứng lại đó “Ngay lập tức anh dừng chân lại không di chuyển thêm bước nào nhưng lưng vẫn hướng về phía cô .
“Anh giận em sao “
“Không có”
“Vậy tại sao lại chẳng nói câu nào với em “
“Anh mệt “Nói rồi Lăng Khiêm bước lên cầu thang được 1 nửa thì nghe tiếng kêu của Băng Tâm
“Ay Da cái lưng của tôi đau quá , chảy máu rồi , người đâu mau đưa tôi đến bệnh viện “
Lập tức mọi người trong nhà nhốn nháo hẳn lên bu lại chỗ của Băng Tâm. Lăng Khiêm cũng vậy ,với tốc độ khinh người anh lập tức phi nhanh đến chỗ của Băng Tâm
“Em có bị làm sao , vết thương không chừng bị động , mau đến bệnh viện “
“Không cần , anh đang mệt mà , mau lên phòng nghỉ ngơi đi , lo cho em làm gì “. Băng Tâm giận dỗi hất tay Lăng Khiêm ra
“Đừng bướng nữa nghe lời anh có được không “
“Không nghe, em không có bị sao hết , là giả vờ thôi . Không cần ai giúp “
Băng Tâm đôi mắt rưng lệ , giận dỗi đứng dậy bước đi , nhưng thân thể cô lại bị ôm trọn lấy . Mọi người xung quanh hiểu ý không nhiều chuyện mà lặng lẽ rút lui để lại không gian yên tĩnh cho 2 người .
“Em đừng giận , anh xin lỗi “
“Anh mới là người giận mà ,xin lỗi em làm gì “
“Thôi mà là anh có lỗi không nên im lặng với em . Em có biết không , lúc nãy khi nhìn thấy em kêu đau , anh thật sự rất lo lắng đó , tức giận trong lòng phút chốc đều không cánh mà bay đi , chỉ lo cho em bị gì thôi “
Băng Tâm chẳng nói gì cứ ôm chặt lấy Lăng Khiêm , cô biết anh thương cô nhất trên đời sẽ không giận được lâu đâu , nên cô mới dùng đên cách này , lần này thì vạn lần cảm ơn 3 viên đạn Hắc Dạ đã cho cô. Vết thương cũng sắp lành rồi khả năng động vết thương rất ít .
Lăng Khiêm anh đây chịu thua thật rồi , rõ ràng là anh đã ăn 1 thùng dấm chua người xin lỗi là Băng Tâm mới đúng thế mà cuối cùng cũng bị chiêu trò của cô lật ngược . Anh không ngờ đến 1 ngày Lăng Khiêm Bang Chủ Hoàng Khiêm lại phải hạ mình đi nhận lỗi với 1 cô gái ngay trước mặt quản gia , người giúp việc trong nhà nếu mà có Thiên Vũ ở đây còn thảm hơn gấp vạn lần . Tình yêu này đã làm trái tim lâu năm của anh chảy ra thành nước rồi , không thể đông lại được nữa .... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.