Chương 53: Vì anh
Thiên Thư (Kamichira Hoàng)
18/07/2017
Băng Tâm đợi Mỹ Nhi rời đi cùng Tiểu Mẫn mới hít một hơi sâu lấy dũng khí , cố gõ nhẹ cửa .
“Lăng Khiêm “.
“Ai“. Từ trong phòng phát ra âm thanh khó chịu
“Là em , Băng Tâm đây “
“Vào đi “.
Băng Tâm có sự đồng ý mới từ từ mới mở cửa bước vào , trước mặt cô là đống hoang tàn hỗn độn , tài liệu và giấy tờ liên quan đến Hoàng Khiêm và Hoàng thị đều bị vứt lung tung ở dưới sàn không theo quy luật nào . Còn Lăng Khiêm thì ngồi trên bàn , hai bên còn là rất nhiều chồng giấy được anh rút ra xem kĩ từng tờ trông rất tập trung .
Băng Tâm thở dài , cô nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn , lần lượt lượm từng tờ giấy lên sắp sếp gọn gàng , cô nhìn thấy cảnh tượng này không quen chút nào , chưa bao giờ thấy Lăng Khiêm bỏ cô sang một bên mà làm việc bất chấp như vậy đến liếc nhìn một cái cũng không .
“Cô làm gì vậy “. Lăng Khiêm thấy người vào không nói gì mà im lặng , tò mò nên anh mới ngẩng đầu lên .
“Em giúp anh dọn dẹp những thứ này , vứt lung tung như vậy lần sau tìm sẽ không thấy đâu “.
“Đừng tìm , những bản hợp đồng đó tôi đã hủy rồi , chúng không có tác dụng gì nữa “. Lăng Khiêm bước đến kéo Băng Tâm đứng dậy ngăn cô dọn dẹp đống hoang tàn đưới đất .
“Tại sao lại hủy ???” Băng Tâm khó hiểu hỏi , Thiên Vũ đã khó khăn lắm mới có thể kí được hợp đồng như vậy , Lăng Khiêm nói một câu liền hủy quả thực là anh muốn đốt tiền a .
“Những thứ này tôi đã xem qua , đều có sai xót trong điều khoản , gọi là lỗ hổng nếu đến lúc hoàn thành hợp đồng giao hàng cho họ chính là mắc bẫy nặng nề “. Lăng Khiêm cầm xấp giấy trên tay Băng Tâm vứt vào xọt rác bên cạnh rồi hỏi :“Còn cô Băng Tâm , đến đây làm gì “.
“Em đến đem đồ ăn cho anh “. Băng Tâm mỉm cười đưa khay đồ ăn cho Lăng Khiêm .
“Tối như vậy cô còn đem làm gì “.
“Cả ngày nay không phải anh chưa ăn gì sao , trời cũng khuya ăn chút gì đó rồi làm tiếp , có được không “.
“Được , xem như cô quan tâm Lăng Khiêm tôi , lại còn biết tôi thích ăn gì “. Miệng Lăng Khiêm vẽ lên một đường cong , anh bắt đầu có cảm tình sâu nặng với Băng Tâm như đã gặp từ lâu cô biết cách ăn nói biết cách quan tâm anh lại còn hiểu anh thích gì trước giờ ngoài Trần Cảnh quản gia và Thiên Vũ ra thì không ai biết .
“Là anh mất trí nhớ chứ không phải em , chúng ta đã sống cùng 1 năm rồi “. Băng Tâm giải thích ,Lăng Khiêm hành xử thật xa lạ đối với cô anh như lần đầu nói chuyện , lần đầu gặp cô vậy .
“Xin lỗi “. Lăng Khiêm nhìn vẻ mặt tươi cười của Băng Tâm lại thấy có lỗi , nụ cười mang vẻ gượng gạo đôi mắt u buồn kiềm nén nước mắt và nỗi lòng trào ra anh đều thấy rất rõ .”Không sao , Lăng Khiêm anh ăn cơm đi “. Băng Tâm lắc đầu nói
“Được“.
Cốc cốc
“Tiểu thư , Hạo Nhiên đang khóc trong phòng cô mau đến xem “. Trần Cảnh đi ngang qua liền nghe tiếng khóc của tiểu thiếu gia tuy phòng cách âm nhưng cảnh cửa lại mở hé khiến âm thanh vang ra ngoài .
“Được , cháu sang ngay “ Băng Tâm vội đứng dậy chạy sang phòng đối diện xem xét Hạo Nhiên . Đứa trẻ này là do nửa đêm đói bụng lại không có ai trong phòng liền sợ hãi mà khóc tóe lên .
“Oe oe oe “. Băng Tâm bế Hạo Nhiên sang phòng Lăng Khiêm trong khi nó còn khóc , cô cố gắng dỗ dành đợi quản gia mang sữa đến nhưng vẫn không ngừng khóc .
“Đưa đây , xem nào “. Lăng Khiêm lặng lẽ ăn cơm liền buông đũa xuống vì ồn ào , anh là lần đầu tiên ăn cơm không yên như vậy .
“Đây, anh cẩn thận, đừng làm đau Hạo Nhiên “. Băng Tâm nhẹ nhàng truyền Hạo Nhiên cho cha nó . Lăng Khiêm nhận lấy thằng bé kháu khỉnh không ngưng khóc lớn , miệng anh nở lên một nụ cười gian tà , anh đã có cách làm cho Hạo Nhiên ngưng khóc
“Lên này , xuống này “. Lăng Khiêm bế đứa trẻ đứng dậy , xem nó như chiếc máy bay nâng lên nâng xuống có khi lại quay vài vòng thật rất nguy hiểm với đứa bé 3 ngày tuổi như vậy, khiến Băng Tâm hoảng hồn hét lên
“Lăng Khiêm , đừng làm vậy nó sợ đấy ....á ...“. Cô cháy lại gần anh cố gắng căn ngăn nhưng Lăng Khiêm cứ thế mặc kệ ôm đứa trẻ mà quay vòng , lại không cẩn thận đụng phải cô .
“Cẩn thận “. Lăng Khiêm tay vẫn ôm chặt Hạo Nhiên , tay còn lại ôm lấy Băng Tâm đỡ cô khỏi ngã xuống nền đất cứng , mắt đối mắt khiến thời gian xung quanh 2 người dừng lại để có thể cảm được nhịp tim đang tăng dần của đối phương , cảm xúc hiện tại của đối phương là gì , chính là cùng chung một tấm chân tình không đổi dời , họ chính là yêu nhau như phút ban đầu nồng nàn tha thiết không thể tách rời , nhìn thấy nhau sau 3 tháng trời xa cách ánh mắt ấy như bùng nổ sự nhớ thương quyến luyến không ngưng nhưng lại bị một lớp màng kí ức ngăn cách chỉ khi phá vỡ được nó thì họ mới có thể quay về với nhau.
“Ha ha ha “. Tiếng Hạo Nhiên cười vui vang lên khiến cả hai bừng tỉnh , dẹp bỏ mọi ngại ngùng Băng Tâm mới bừng tỉnh .
“Nhìn xem , cười rồi , Lăng Khiêm anh lợi hại thật “. Băng Tâm vuốt má Hạo Nhiên rồi nhìn lên Lăng Khiêm
“Đương nhiên ,con trai Lăng Khiêm tôi đương nhiên là có bản lĩnh như vậy , trò chơi vừa rồi chắc chắn là Hạo Nhiên thích rồi “.
“Đúng là con trai “. Băng Tâm cười ngượng , ít ra là công nhận Hạo Nhiên là con của Lăng Khiêm , còn cô thì không biết khi nào mới tới lượt , cô lấy Hạo Nhiên từ tay Lăng Khiêm rồi nói “Anh nghỉ ngơi cho tốt , đừng thức khuya ảnh hưởng sức khỏe , em đi trước “
“Ay , còn chưa nói xong , đi vội làm gì “. Lăng Khiêm vẫn chưa nói hết Băng Tâm đã bế con một mạch ra khỏi phòng , anh cũng đành thở dài quay lại với bữa cơm đang dang dở . Lần này yên tĩnh ngồi lại ăn những món này quả thực cảm nhận được vị khác lạ trong đây , một mùi vị đặc trưng quen thuộc cũng không phải do đầu bếp nhà anh nấu , chẳng lẽ là Băng Tâm một cố tiểu thư như vậy liền biết nấu ăn sao , khó hiểu thật . Sáng hôm sau
Bữa ăn sáng trong Hoàng gia bắt đầu từ 8 giờ , ba người Lăng Khiêm , Băng Tâm và Tiểu Mẫn cũng ngồi chung một bàn , Băng Tâm một mình lặng lẽ ăn cơm đối diện là cặp tình nhân bị lên án gay gắt trong nhà .
“Lăng Khiêm , anh ăn thử cái này xem mùi vị không tệ lần đầu em ăn đó , ngon thật “. Tiểu Mẫn gặp một miếng bào ngư đưa lên miệng Lăng Khiêm.
“Không thích , em ăn đi “. Lăng Khiêm khó chịu đẩy nó sang một bên , anh vừa nghe mùi bào ngư lại cảm thấy buồn nôn món này quả thực anh ghét đến tận xương tủy .
“Ngon thế cơ mà “. Tiểu Mẫn không để ý thái độ của Lăng Khiêm liền cho miếng bào ngư vào miệng , lần đầu được ăn cao lương mỹ vị thật làm cô sung sướng đến mức miếng bay lên trời , chưa ăn hết thức ăn trong miệng thì đã vội vàng cho món khác vào chén như đang có người giật phần ăn của cô , nhiều lần còn tranh đũa với Băng Tâm và cả Lăng Khiêm .
“Anh ăn thử sườn sốt chua ngọt đi “. Băng Tâm liếc nhìn Tiểu Mẫn rồi lại thở dài cô ta như vậy mà là chăm sóc Lăng Khiêm nhà cô 3 tháng qua sao , chỉ sợ rằng ngược lại thôi .
“Đúng rồi , Băng Tâm cô biết những món Lăng Khiêm thích mà có thể chỉ giáo tôi được không “. Tiểu Mẫn nhìn Băng Tâm gắp thức ăn cho Lăng Khiêm,anh liền không nói gì mà nhận lấy ăn rất ngon , đột nhiện cô lại nhận ra một điều chỉ cần dựa vào Băng Tâm thì cô có thể hảo hảo lấy trái tim của Lăng Khiêm rồi , sau một ngày quan sát quả thực cô thấy Băng Tâm chẳng có chút hung dữ hay khó chịu nào đối với cô chắc chắn sẽ không từ chối sự góp mặt của Tiểu Mẫn cô trong Hoàng gia này , không sao không phải nhất phẩm thì nhị phẩm , không vợ lớn thì vợ bé dù sao vợ bé cũng là được nuông chiều hơn nhiều .
“Chuyện này ...” Băng Tâm ngập ngừng rồi liếc nhìn quản gia Trần Cảnh đang cố lắc đầu đằng trước mặt cô , ra hiệu nhất định không được chỉ . Băng Tâm cũng mỉm cười lấy lại khí thế cô nói “Nhìn vẻ mặt của cô là biết rất ham muốn vào Hoàng gia này , dù sao cô cũng là ân nhân , được thôi tôi nói .Điều đầu tiên ,đừng nói nhiều khi ăn tránh ảnh hưởng đến người khác .Điều thứ hai người xuất phát từ gia tộc quyền quý sẽ không ham ăn như cô Điều thứ ba ,khi ăn hãy chú ý một chú đến cảm nhận của người khác đừng tranh thức ăn sẽ không hết đâu nếu muốn ăn thêm còn cả cái máng sau bếp cho cô đấy . Làm theo những điều này cô sẽ nhanh chóng biết những món ăn Lăng Khiêm biết thôi “.
“Cô ... sao lại nói những lời sỉ nhục người khác như thế ,lại dám bảo tôi là heo“. Tiểu Mẫn tức giận đứng phắt dậy , mặt đỏ gay vì tức giận chỉ thẳng vào Băng Tâm quát lớn “Tôi dù gì cũng là ân nhân của Hoàng gia các người , không phải khách cũng không phải người nhà , dù gì cũng nên tôn trọng người sắp gia nhập Hoàng gia như tôi chứ “.
“Đủ rồi đấy , Tiểu Mẫn em mau ngồi xuống đừng làm loạn “. Lăng Khiêm từ đầu đến cuối đều bị Tiểu Mẫn phá hoại mà làm mất cả buổi cơm sáng này , anh rất muốn mắng cô một trận đây “Ay da , anh còn không binh em , cô ta cùng người làm ức hiếp em “. Tiểu Mẫn nhìn thấy sự tức giận của Lăng Khiêm liền nũng nụi ngồi xuống dựa vai của anh .
“Băng Tâm nói đúng , em nên sửa lại bản thân mình “. Lăng Khiêm thở dài buông đũa đứng dậy rời khỏi bàn ăn , khiến Tiểu Mẫn đang dựa người liền ngã nhào sang ghế bên kia
“Lăng Khiêm , anh đi đâu em còn chưa ăn xong “. Tiểu Mẫn đứng dậy chạy theo .
“Nếu muốn thì ở lại ăn , anh no rồi “. Lăng Khiêm vẫn cứ đi mặc kệ Tiểu Mẫn đuổi theo .
“Nhưng em không muốn ngồi với loại người như cô ta “Tiểu Mẫn vẫn không ngừng đuổi theo nũng nụi .
“Grào .... grừ grừ “. Hắc Hắc từ sau vườn chạy nhanh như chớp phóng nhanh đến Tiểu Mẫn khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất .
“Á , Lăng Khiêm cứu em với , con báo này thật kinh tởm “. Tiểu Mẫn bị một lần khiếp đảm như vậy lần thứ hai liền ám ảnh không dám động đậy gì nhìn Hắc Hắc đang đứng trên người mình.
“Hắc Hắc lại đây “. Lăng Khiêm nhìn thấy thú cưng liền đổi chất giọng vui vẻ gọi nó , báo đen nghe thấy liền rời khỏi người Tiểu Mẫn chạy đến Lăng Khiêm dụi đầu vào tay anh .
“Không sao chứ , Hắc Hắc không cắn cô đâu “. Băng Tâm nghe tiếng hét liền chạy đến đỡ Tiểu Mẫn đứng dậy .
“Tránh ra , tôi muốn nói chuyện về con báo này với Lăng Khiêm “ Tiểu Mẫn lấy lại tinh thần đứng dậy .
“Có chuyện gì về Hắc Hắc “.
“Lăng Khiêm , anh có thể xử lý nó không làm gì cũng được tuyệt đối đừng để loại mãnh thú này trong nhà nó giết người khi nào không hay đấy “. Tiểu Mẫn chỉ tay vào Hắc Hắc căm giận nói .
“Không được “. Tiếng nói nữ giới nghiêm nghị bước đến là Mỹ Nhi cùng Thiên Vũ theo sau cũng có 3 thuộc hạ là Trung Đằng , Lưu Nghị và Hàn Minh họ tay trên tay dưới đều xách rất nhiều hồ sơ và tài liệu chắc hẳn là muốn đến nhận chỉ giáo từ Lăng Khiêm .
“Lại là cô ...“. Tiểu Mẫn nhìn thấy Mỹ Nhi liền lùi lại sau lưng Lăng Khiêm có phần e sợ nhớ lại những gì hôm qua cô đã nói .
“Tôi cứ nghĩ rằng , những lời nói của tôi hôm qua đã khiến cô hiểu ra chút gì đó nhưng không hề , cứng đầu “. Mỹ Nhi đến gần Tiểu Mẫn ghé sát mặt vào cô dùng giọng tức giận để đe dọa , cô cùng Thiên Vũ đến sớm để bố trí công việc cho Lăng Khiêm ở nhà , không ngờ lại nhìn thấy những cảnh ức người như vậy Băng Tâm bạn cô đúng là chịu nhiều tủi nhục rồi .
“Cô ta nói gì với em “. Lăng Khiêm nhìn 2 người đối diện nghi ngờ hỏi
“Cô ta dám nói ...” Tiểu Mẫn được thế mách lẽo liền tố cáo Mỹ Nhi nhưng lại bị 3 người kia ngắt lời .
“Lão Đại lâu rồi không gặp , chúng tôi rất nhớ ngài “. Trung Đằng chạy đến trước mặt Lăng Khiêm vui vẻ nói chuyện , công việc của họ chính là đây , đến để làm phiền Lăng Khiêm và tách anh khỏi Tiểu Mẫn .”Đúng lên phòng đi , chúng tôi có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo Lão Đại trong suốt 3 tháng qua câu hỏi đã chất thành núi rồi “. Lưu Nghị cũng đùn đẩy tiếp lời cố đưa Lăng Khiêm lên phòng làm việc .
“Đúng đúng , ngài mau giúp chúng tôi giải quyết nhanh vấn đề nan giải này đi , chúng tôi còn có việc phải làm “. Hàn Minh lại dùng lối nói ngầm ám chỉ đến Tiểu Mẫn , họ mong Lão Đại cao cao tại thượng nhà họ có thể nhớ lại đừng bắt họ ngày nào cũng đến Hoàng gia chịu cái rét của anh cũng mau chóng giải quyết Tiểu Mẫn này để Băng Tâm yên lòng .
“Các cậu từ khi nào hăng hái như vậy , không phải cứ gặp là né tôi sao “. Lăng Khiêm liếc nhìn thái độ của mọi người thì càng khó hiểu mọi ngày đâu có như vậy khiến anh cảm thấy thật khác lạ .
“Là tại đã lâu không gặp , bọn người này chính là thiếu hơi Lão Đại , nhanh đi thôi “. Thiên Vũ từ đằng sau đẩy tất cả nam giới trong nhà lên cầu thang đến phòng làm việc . Chỉ để lại Tiểu Mẫn cho Băng Tâm và Mỹ Nhi giải quyết .
Tiểu Mẫn cứng họng trước hoàn cảnh đang xảy ra nhìn Lăng Khiêm cùng nhóm người rời đi để cô lại cho 2 người này , đứng trước cả hai cô lại cảm thấy sợ hãi đôi mắt không dám nhìn lên tay chân bủn rủn đến độ muốn ngã xuống rồi .
“Sao vậy , làm gì mà sợ hãi đến vậy , chúng tôi cũng không làm gì cô “. Mỹ Nhi đi xung quanh Tiểu Mẫn nói với giọng khinh bỉ , biết sợ nhưng chẳng biết nghe lời thể loại cứng đầu như vậy cô phải xử lý làm sao đây .
“Ai nói tôi sợ các người “.
“Không sợ mà chân tay rủn rẩy cả lên rồi . Những gì hôm qua tôi nói chắc chắn là không vô đầu cô rồi , Hắc Hắc xử cô ta“. Mỹ Nhi nhìn sang Hắc Hắc ra lệnh , con báo không vồ nhanh đến từng bước từng bước gầm gừ đến gần Tiểu Mẫn .
“Các người , các người định làm gì , không sợ Lăng Khiêm giết chết các người sao “. Tiểu Mẫn không còn đủ bản lĩnh chạy đi chân đã cứng đến mức có 10 con ngựa cũng không kéo nổi cô .
“Thì đã sao , cô chết rồi xuống dưới cũng có thể đợi để hầu hạ tôi “. Mỹ Nhi mỉm cười bất cần .
“Grào “. Hắc Hắc tiến đến gần cắn mạnh vào bả vai Tiểu Mẫn khiến cô đau đớn đến khóc thét .
“Tha mạng cho tôi , tôi nhất định sẽ nghe lời , đừng giết tôi , huhuhu “.
“Được rồi mà , đừng làm vậy tha cho cô ta đi Mỹ Nhi “. Băng Tâm nhìn thấy liền lo sợ cô ta bị cắn đến chết nhất định là Hắc Hắc sẽ bị Lăng Khiêm trừng trị cô không muốn báo đen vì cô mà chịu tội . Mỹ Nhi thở dài nhìn Băng Tâm rồi gật đầu đồng ý , cô nói “Hắc Hắc lại đây “.
“Lần sau còn như vậy đừng trách tôi không nương tay đã cảnh cáo trước rồi . Vết thương đó cô phải nói rằng do cô chọc giận Hắc Hắc khiến nó cắn người “. Mỹ Nhi kéo Tiểu Mẫn đứng lên nhìn vào bả vai bị cắn hằn lên nhìn chiếc răng nhọn sâu hóm đến rỉ máu không ngừng “Tôi biết rồi “ Tiểu Mẫn sợ hãi nói , nước mắt lưng tròng uất hận vẫn không tan được .
“Gọi bác sĩ đến băng bó cho cô ta “. Băng Tâm nhìn sang cô hầu bên cạnh vẫn mãi cười thầm khi nhìn thấy Tiểu Mẫn bị Hắc Hắc cắn đến mặt xanh rờn .
Phòng Lăng Khiêm
Lăng Khiêm ngồi cạnh bàn làm việc nhìn đám người vừa đến đã ồn ào này , bây giờ thì sao vừa bước vào phòng liền im lặng không ai chịu nói câu nào .
“Chẳng phải nói rằng có chuyện thỉnh giáo sao “.
“Có , đương nhiên có rồi là Lưu Nghị có câu hỏi “. Trung Đằng ngồi im chịu rét cuối cùng cũng lên tiếng đùn đẩy cho Lưu Nghị khiến anh ngơ ngác nhìn đối phương một hồi mới quay sang Hàn Minh hỏi
“Tôi nghĩ là nhường Hàn Minh nói trước , dù sao anh cũng là nhiều câu hỏi cần giải đáp nhất mà “
“Hả , tôi ... tôi cứ tưởng Thiên Vũ thiếu gia bảo tôi đến ghi chép tài liệu chứ ???” Hàn Minh cười áy náy nhìn sang Thiên Vũ đang mải mê ăn dĩa trái cây trên bàn mặc kệ thiên hạ nói gì .
“Tôi ... tôi làm sao ...” Thiên Vũ nghe tên mình nhìn về phái 3 người kia đang cười gượng chờ mong sự giúp đỡ từ phía anh “À , nhớ rồi , đến đây để nhận lại đống hợp đồng mới vừa đưa cậu hôm qua , đã kiểm tra hết chưa ???”
“Các người chỉ có chuyện cỏn con này cũng kéo cả bầy đến đây là náo loạn nhà tôi vậy sao “ Lăng Khiêm liếc nhìn đám người Thiên Vũ cười đến sự gian tà lộ hết ra ngoài , đến làm phiền anh lại chẳng có chuẩn bị kịch bản cũng không hoàn chỉnh hơn được .
“Chỉ là nhiều công việc tích góp nên đem nhiều như vậy thôi “. Thiên Vũ nhanh nhảu giải thích
“Tất cả tôi đã xem qua , bên phải bàn là những thứ hợp đồng lỗi nên gọi người đốt đi , bên trái đã được duyệt rồi “. Lăng Khiêm chỉ vào bàn với sấp giấy cao hơn cả núi “Tiện thể tôi cũng có chuyện muốn hỏi các người , liệu mà trả lời cho thật thành tâm vào sai xót chữ nào tôi liền đem các người cho mãnh thú Hoàng Khiêm nhai đến xương không còn “.
“Lão Đại , là chúng tôi làm sai gì sao “. Lưu Nghị lén lút lau đi hồ hôi trên trán hói , anh lỡ đâu trả lời không đúng ý là bị xử tử a .
“Không có một số chuyện về Băng Tâm “
“Được ngài cứ hỏi chúng tôi nhất định khai không xót một chữ nào “. Trung Đằng thở phào , chỉ cần là nói về những điểm tốt của Băng Tâm họ đều ghi nhớ đến tận xương tủy , nhưng điểm xấu thực sự quá lu mờ đi.
“Băng Tâm trước kia là người nhu thế nào “.
“Là một sát thủ ASS , thuộc dạng hàng đầu thế giới từng vang danh là nữ hoàng tốc độ . Hai người gặp nhau trong một vụ làm ăn , là cậu ấy đi cướp đồ của Hoàng Khiêm , sau đó bị cậu bắt được “ Thiên Vũ trả lời “Vậy con người cô ta ra sao , gia thế nữa “.
“Đối với chúng tôi Bang chủ phu nhân là người mạnh mẽ nhưng lại rất hòa đồng vui vẻ với mọi người không kiêu căng , khoảng thời gian tiểu thư làm ở Hoàng Khiêm lại rất được lòng mọi người từ phong cách làm việc đến thái độ đều rất nghiêm túc ,dốc sức giúp đỡ hộ vệ thực tập vượt qua kì thi sát hạch . “ Lưu Nghị cũng trả lời , quãng thời gian làm việc của Băng Tâm anh là người nắm rõ nhất thường xuyên được cô giao nhiệm vụ
“Còn đối với Lão Đại , Băng Tâm lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời , đôi lúc bướng bỉnh ,nhưng luôn hướng về ngài mà hành sự đều vì lợi ích của ngài. Lão Đại cũng không ngoại lệ , không giây phút nào không nghĩ đến cô ấy , yêu chiều cô ấy hết mực . Tình cảm của 2 người quả thực rất lớn “ Hàn Minh lại có con mắt quan sát nhất , anh dù đi theo Thiên Vũ làm thư kí cho Thiên Vũ nhưng không ít lần đi theo Lăng Khiêm và Băng Tâm làm việc . Tình cảm giữa 2 người thực sự anh cảm nhận rất rõ
“Gia thế đúng là một tiểu thư đài cát giàu có , Cha là chủ của Doãn gia mẹ là tiểu thư của tập đoàn Trương thị chuyên đánh bắt có uy tín của nhiều Châu , nhưng theo điều tra cách đây 11 năm gia đình có biến nên tiểu thư bị bắt đến ASS làm sát thủ “. Trung Đằng tiếp lời.
“Những lời này đều là sự thật , mong cậu hiểu gì đó đừng để người con gái yêu cậu mà vì cậu chịu khổ , chịu uất ức , nếu không kết thúc chuyện này nhanh chóng thì cậu là người hối hận nhất đấy “ Thiên Vũ khuyên
“Được , tôi hiểu rồi “ Lăng Khiêm đứng dậy rời khỏi phòng
“Hay thật , chúng ta vốn dĩ đến đây để nói về Bang chủ phu nhân những không cần bắt chuyện lại được Lão Đại hỏi “Hàn Minh thở nhẹ đẩy gọng kính , khoảng thời gian này khiến anh muốn ngạt thở đến nơi rồi .
“Ba người các cậu ở đây xem xét sắp xếp lại tài liệu, tôi xuống dưới “. Thiên Vũ cười mỉm cũng rời đi .
Đại sảnh
Lăng Khiêm bước xuống nhìn thấy Tiểu Mẫn ngồi cùng Mỹ Nhi trong rất sợ hãi , anh liền tiến đến hỏi
“Tiểu Mẫn , Mỹ Nhi hai người đang nói gì vậy “.
“Không có gì , chuyện con gái thôi “. Mỹ Nhi nhìn lên quàng vai Tiêu Mẫn tỏ sự thân thiết .
“Vai em làm sao “. Lăng Khiêm nhìn thấy một mảng máu lớn trên vai Tiểu Mẫn liền quan tâm hỏi thăm.
“Em là bị ...” Tiễu Mẫn vẫn chưa nói hết câu liền bị Mỹ Nhi nhấn vào vết thương đau đến không nói được nhưng lại không dám kêu lên “Không sao là do em chọc giận Hắc Hắc liền bị nó cắn “.
“Hắc Hắc trước giờ hiền lành chưa làm hại người trong nhà bao giờ “ Thiên Vũ theo sau tiếp lời .
“Đương nhiên người hiền lành Hắc Hắc không đụng đến , sứ mệnh của nó là bảo vệ chủ nhân chỉ nhai nát ai đáng chết thôi “. Mỹ Nhi gằn giọng nhìn về phía Tiễu Mẫn ý chỉ cô “Không nói nhiều cô về phòng thay đồ dính máu đi “. “Được “. Tiểu Mẫn không phản kháng liền rời đi.
“Đến tìm Băng Tâm phải không , cậu ấy cùng Hạo Nhiên ở người vườn đấy “. Mỹ Nhi chỉ ra ngoài vui vẻ nói . Lăng Khiêm cũng không nói gì liền rời đi .
“Sao vậy , Hắc Hắc làm sao thế “ Thiên Vũ bước đến kéo Mỹ Nhi ngồi lên chân mình .
“Em đã bảo Hắc Hắc cắn cô ta , loại người như vậy phải dùng bạo lực mới khuất phục “ Mỹ Nhi quàng tay qua cô Thiên Vũ trả lời .
“Anh thích em như vậy , ai không vừa mắt nhất định đừng bỏ qua phải dùng mọi cách khiến người đó sống không bằng chết “. Thiên Vũ cười gian nhìn Mỹ Nhi , sự tiến bộ này quá rõ rệt , một cô gái trước kia chỉ biết lo cho người khác bây giờ có thể tự biết quan tâm đến mình hơn không cần nhẫn nhịn như trước bởi vì có Thiên Vũ anh đứng đằng sau bảo vệ .
“Thưởng đi , mấy món vũ khí của anh em có đủ cả rồi , đừng tặng em những thứ phòng thân đó nữa “
“Được “. Thiễn Vũ nhấn đầu Mỹ Nhi xuống sát mình , hôn cô một nụ hôn sâu và mãnh liệt đến cuồng dại , không dịu dàng êm ái mà chính là cấu xé , Mỹ Nhi dùng răng cắn đến khi môi Thiên Vũ rỉ máu nhưng anh lại không kêu la thậm chí xem nó là khích thích sự mới mẻ trong mối quan hệ của 2 người . Hơi thở gấp rút đến không thể rõ ràng hơn , anh dùng tay ma sát cặp chân dài gây cảm giác mãnh liệt .
“Dừng , đây là nhà Lăng Khiêm , không thể làm bậy “.
“Không sao , mượn phòng của cậu ta “. Thiên Vũ cuối người xuống cõng Mỹ Nhi một mạch chạy lên tầng 1 làm chuyện đại sự , không biết từ khi nào nhà Lăng Khiêm chính là nhà anh .
Vườn Hoa
Băng Tâm ôm Hạo Nhiên đung đưa trên chiếc xích đu không ngừng ngâm nga tiếng hát cố gắng ru ngủ bảo bối này , cô là vừa làm mẹ nên không có kinh nghiệm chăm sóc một đứa trẻ hiện tại đối với cô thật sự rất khó khăn nhưng cũng không đành lòng đưa nó cho bảo mẫu một mình cô có thể toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng nó , yêu thương nó .
“Đang làm gì vậy “. Lăng Khiêm từ xa nghe tiếng hát nhẹ nhàng liền biết là Băng Tâm .
“Xuỵt , nhỏ tiếng thôi , Hạo Nhiên mới vừa ngủ thôi “.
“Được , đưa Hạo Nhiên cho tôi “. Lăng Khiêm ôm lấy con trai rồi ngồi cạnh Băng Tâm .
“Làm việc xong rồi sao “.
“Xong rồi “
“Ừ “.
“Cô chịu nhiều oan uổng rồi “. Lăng Khiêm thở dài .
“Hả “
“Ít có ai chịu đựng được như vậy , ngồi trước mặt là chồng mình cùng người khác nỗi uất hận tủi nhục không hề nhỏ . Vậy tại sao , vì cái gì cô vẫn ở lại đây lại không tỏ thái độ tức giận “
“Vì anh “ Băng Tâm ngập ngừng nhìn Lăng Khiêm rồi nói tiếp “Em yêu anh , em không phải dạng người dễ dàng từ bỏ như vậy huống gì anh mới chính là chồng em , tại sao em phải bỏ đi dương mắt nhìn anh với Tiểu Mẫn bên nhau chứ . Em không phải chịu đựng mà chính là đang dậy sóng ngầm em nhất định không để điều tệ nhất xảy ra với mình “
“Đợi khi tôi nhớ ra mọi chuyện sẽ tự khắc giải quyết mớ rắc rồi này đem lại công bằng cho cả 2 người , cô và Tiểu Mẫn “. Lăng Khiêm nghe những lời này trong lòng cảm thấy mình rất tội lỗi không phải có lỗi vì Tiểu Mẫn mà là vì có lỗi với Băng Tâm , anh vốn dĩ chưa từng nghĩ ngợi nhiều như vậy, trong trí nhớ của anh ngoài công việc ra trường hợp này chưa từng xảy ra vậy mà Băng Tâm lại khiến anh suy nghĩ cả đêm dài rất nhiều câu hỏi cứ mãi tuôn ra chờ người giải đáp cảm giác bứt rứt của một người mất trí nhớ thật khó tả.
“Em đợi ngày này “. Băng Tâm mỉm cười đầu tựa nhẹ vào vài Lăng Khiêm , cảm giác bình yên này đã lâu rồi cô không cảm thấy được , sự mệt mỏi bế tắc tất cả đều tan đi chỉ vì cái dựa vai này . Cô cũng ngửi được mùi hương quen thuộc ấy dậy cho cô nỗi nhớ thương da diết khung cảnh quen thuộc với nắng vàng và chút giá rét của đầu mùa đông , điều khiến cô ở lại kiên quyết không rời chính là anh Đăng bởi: admin
“Lăng Khiêm “.
“Ai“. Từ trong phòng phát ra âm thanh khó chịu
“Là em , Băng Tâm đây “
“Vào đi “.
Băng Tâm có sự đồng ý mới từ từ mới mở cửa bước vào , trước mặt cô là đống hoang tàn hỗn độn , tài liệu và giấy tờ liên quan đến Hoàng Khiêm và Hoàng thị đều bị vứt lung tung ở dưới sàn không theo quy luật nào . Còn Lăng Khiêm thì ngồi trên bàn , hai bên còn là rất nhiều chồng giấy được anh rút ra xem kĩ từng tờ trông rất tập trung .
Băng Tâm thở dài , cô nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn , lần lượt lượm từng tờ giấy lên sắp sếp gọn gàng , cô nhìn thấy cảnh tượng này không quen chút nào , chưa bao giờ thấy Lăng Khiêm bỏ cô sang một bên mà làm việc bất chấp như vậy đến liếc nhìn một cái cũng không .
“Cô làm gì vậy “. Lăng Khiêm thấy người vào không nói gì mà im lặng , tò mò nên anh mới ngẩng đầu lên .
“Em giúp anh dọn dẹp những thứ này , vứt lung tung như vậy lần sau tìm sẽ không thấy đâu “.
“Đừng tìm , những bản hợp đồng đó tôi đã hủy rồi , chúng không có tác dụng gì nữa “. Lăng Khiêm bước đến kéo Băng Tâm đứng dậy ngăn cô dọn dẹp đống hoang tàn đưới đất .
“Tại sao lại hủy ???” Băng Tâm khó hiểu hỏi , Thiên Vũ đã khó khăn lắm mới có thể kí được hợp đồng như vậy , Lăng Khiêm nói một câu liền hủy quả thực là anh muốn đốt tiền a .
“Những thứ này tôi đã xem qua , đều có sai xót trong điều khoản , gọi là lỗ hổng nếu đến lúc hoàn thành hợp đồng giao hàng cho họ chính là mắc bẫy nặng nề “. Lăng Khiêm cầm xấp giấy trên tay Băng Tâm vứt vào xọt rác bên cạnh rồi hỏi :“Còn cô Băng Tâm , đến đây làm gì “.
“Em đến đem đồ ăn cho anh “. Băng Tâm mỉm cười đưa khay đồ ăn cho Lăng Khiêm .
“Tối như vậy cô còn đem làm gì “.
“Cả ngày nay không phải anh chưa ăn gì sao , trời cũng khuya ăn chút gì đó rồi làm tiếp , có được không “.
“Được , xem như cô quan tâm Lăng Khiêm tôi , lại còn biết tôi thích ăn gì “. Miệng Lăng Khiêm vẽ lên một đường cong , anh bắt đầu có cảm tình sâu nặng với Băng Tâm như đã gặp từ lâu cô biết cách ăn nói biết cách quan tâm anh lại còn hiểu anh thích gì trước giờ ngoài Trần Cảnh quản gia và Thiên Vũ ra thì không ai biết .
“Là anh mất trí nhớ chứ không phải em , chúng ta đã sống cùng 1 năm rồi “. Băng Tâm giải thích ,Lăng Khiêm hành xử thật xa lạ đối với cô anh như lần đầu nói chuyện , lần đầu gặp cô vậy .
“Xin lỗi “. Lăng Khiêm nhìn vẻ mặt tươi cười của Băng Tâm lại thấy có lỗi , nụ cười mang vẻ gượng gạo đôi mắt u buồn kiềm nén nước mắt và nỗi lòng trào ra anh đều thấy rất rõ .”Không sao , Lăng Khiêm anh ăn cơm đi “. Băng Tâm lắc đầu nói
“Được“.
Cốc cốc
“Tiểu thư , Hạo Nhiên đang khóc trong phòng cô mau đến xem “. Trần Cảnh đi ngang qua liền nghe tiếng khóc của tiểu thiếu gia tuy phòng cách âm nhưng cảnh cửa lại mở hé khiến âm thanh vang ra ngoài .
“Được , cháu sang ngay “ Băng Tâm vội đứng dậy chạy sang phòng đối diện xem xét Hạo Nhiên . Đứa trẻ này là do nửa đêm đói bụng lại không có ai trong phòng liền sợ hãi mà khóc tóe lên .
“Oe oe oe “. Băng Tâm bế Hạo Nhiên sang phòng Lăng Khiêm trong khi nó còn khóc , cô cố gắng dỗ dành đợi quản gia mang sữa đến nhưng vẫn không ngừng khóc .
“Đưa đây , xem nào “. Lăng Khiêm lặng lẽ ăn cơm liền buông đũa xuống vì ồn ào , anh là lần đầu tiên ăn cơm không yên như vậy .
“Đây, anh cẩn thận, đừng làm đau Hạo Nhiên “. Băng Tâm nhẹ nhàng truyền Hạo Nhiên cho cha nó . Lăng Khiêm nhận lấy thằng bé kháu khỉnh không ngưng khóc lớn , miệng anh nở lên một nụ cười gian tà , anh đã có cách làm cho Hạo Nhiên ngưng khóc
“Lên này , xuống này “. Lăng Khiêm bế đứa trẻ đứng dậy , xem nó như chiếc máy bay nâng lên nâng xuống có khi lại quay vài vòng thật rất nguy hiểm với đứa bé 3 ngày tuổi như vậy, khiến Băng Tâm hoảng hồn hét lên
“Lăng Khiêm , đừng làm vậy nó sợ đấy ....á ...“. Cô cháy lại gần anh cố gắng căn ngăn nhưng Lăng Khiêm cứ thế mặc kệ ôm đứa trẻ mà quay vòng , lại không cẩn thận đụng phải cô .
“Cẩn thận “. Lăng Khiêm tay vẫn ôm chặt Hạo Nhiên , tay còn lại ôm lấy Băng Tâm đỡ cô khỏi ngã xuống nền đất cứng , mắt đối mắt khiến thời gian xung quanh 2 người dừng lại để có thể cảm được nhịp tim đang tăng dần của đối phương , cảm xúc hiện tại của đối phương là gì , chính là cùng chung một tấm chân tình không đổi dời , họ chính là yêu nhau như phút ban đầu nồng nàn tha thiết không thể tách rời , nhìn thấy nhau sau 3 tháng trời xa cách ánh mắt ấy như bùng nổ sự nhớ thương quyến luyến không ngưng nhưng lại bị một lớp màng kí ức ngăn cách chỉ khi phá vỡ được nó thì họ mới có thể quay về với nhau.
“Ha ha ha “. Tiếng Hạo Nhiên cười vui vang lên khiến cả hai bừng tỉnh , dẹp bỏ mọi ngại ngùng Băng Tâm mới bừng tỉnh .
“Nhìn xem , cười rồi , Lăng Khiêm anh lợi hại thật “. Băng Tâm vuốt má Hạo Nhiên rồi nhìn lên Lăng Khiêm
“Đương nhiên ,con trai Lăng Khiêm tôi đương nhiên là có bản lĩnh như vậy , trò chơi vừa rồi chắc chắn là Hạo Nhiên thích rồi “.
“Đúng là con trai “. Băng Tâm cười ngượng , ít ra là công nhận Hạo Nhiên là con của Lăng Khiêm , còn cô thì không biết khi nào mới tới lượt , cô lấy Hạo Nhiên từ tay Lăng Khiêm rồi nói “Anh nghỉ ngơi cho tốt , đừng thức khuya ảnh hưởng sức khỏe , em đi trước “
“Ay , còn chưa nói xong , đi vội làm gì “. Lăng Khiêm vẫn chưa nói hết Băng Tâm đã bế con một mạch ra khỏi phòng , anh cũng đành thở dài quay lại với bữa cơm đang dang dở . Lần này yên tĩnh ngồi lại ăn những món này quả thực cảm nhận được vị khác lạ trong đây , một mùi vị đặc trưng quen thuộc cũng không phải do đầu bếp nhà anh nấu , chẳng lẽ là Băng Tâm một cố tiểu thư như vậy liền biết nấu ăn sao , khó hiểu thật . Sáng hôm sau
Bữa ăn sáng trong Hoàng gia bắt đầu từ 8 giờ , ba người Lăng Khiêm , Băng Tâm và Tiểu Mẫn cũng ngồi chung một bàn , Băng Tâm một mình lặng lẽ ăn cơm đối diện là cặp tình nhân bị lên án gay gắt trong nhà .
“Lăng Khiêm , anh ăn thử cái này xem mùi vị không tệ lần đầu em ăn đó , ngon thật “. Tiểu Mẫn gặp một miếng bào ngư đưa lên miệng Lăng Khiêm.
“Không thích , em ăn đi “. Lăng Khiêm khó chịu đẩy nó sang một bên , anh vừa nghe mùi bào ngư lại cảm thấy buồn nôn món này quả thực anh ghét đến tận xương tủy .
“Ngon thế cơ mà “. Tiểu Mẫn không để ý thái độ của Lăng Khiêm liền cho miếng bào ngư vào miệng , lần đầu được ăn cao lương mỹ vị thật làm cô sung sướng đến mức miếng bay lên trời , chưa ăn hết thức ăn trong miệng thì đã vội vàng cho món khác vào chén như đang có người giật phần ăn của cô , nhiều lần còn tranh đũa với Băng Tâm và cả Lăng Khiêm .
“Anh ăn thử sườn sốt chua ngọt đi “. Băng Tâm liếc nhìn Tiểu Mẫn rồi lại thở dài cô ta như vậy mà là chăm sóc Lăng Khiêm nhà cô 3 tháng qua sao , chỉ sợ rằng ngược lại thôi .
“Đúng rồi , Băng Tâm cô biết những món Lăng Khiêm thích mà có thể chỉ giáo tôi được không “. Tiểu Mẫn nhìn Băng Tâm gắp thức ăn cho Lăng Khiêm,anh liền không nói gì mà nhận lấy ăn rất ngon , đột nhiện cô lại nhận ra một điều chỉ cần dựa vào Băng Tâm thì cô có thể hảo hảo lấy trái tim của Lăng Khiêm rồi , sau một ngày quan sát quả thực cô thấy Băng Tâm chẳng có chút hung dữ hay khó chịu nào đối với cô chắc chắn sẽ không từ chối sự góp mặt của Tiểu Mẫn cô trong Hoàng gia này , không sao không phải nhất phẩm thì nhị phẩm , không vợ lớn thì vợ bé dù sao vợ bé cũng là được nuông chiều hơn nhiều .
“Chuyện này ...” Băng Tâm ngập ngừng rồi liếc nhìn quản gia Trần Cảnh đang cố lắc đầu đằng trước mặt cô , ra hiệu nhất định không được chỉ . Băng Tâm cũng mỉm cười lấy lại khí thế cô nói “Nhìn vẻ mặt của cô là biết rất ham muốn vào Hoàng gia này , dù sao cô cũng là ân nhân , được thôi tôi nói .Điều đầu tiên ,đừng nói nhiều khi ăn tránh ảnh hưởng đến người khác .Điều thứ hai người xuất phát từ gia tộc quyền quý sẽ không ham ăn như cô Điều thứ ba ,khi ăn hãy chú ý một chú đến cảm nhận của người khác đừng tranh thức ăn sẽ không hết đâu nếu muốn ăn thêm còn cả cái máng sau bếp cho cô đấy . Làm theo những điều này cô sẽ nhanh chóng biết những món ăn Lăng Khiêm biết thôi “.
“Cô ... sao lại nói những lời sỉ nhục người khác như thế ,lại dám bảo tôi là heo“. Tiểu Mẫn tức giận đứng phắt dậy , mặt đỏ gay vì tức giận chỉ thẳng vào Băng Tâm quát lớn “Tôi dù gì cũng là ân nhân của Hoàng gia các người , không phải khách cũng không phải người nhà , dù gì cũng nên tôn trọng người sắp gia nhập Hoàng gia như tôi chứ “.
“Đủ rồi đấy , Tiểu Mẫn em mau ngồi xuống đừng làm loạn “. Lăng Khiêm từ đầu đến cuối đều bị Tiểu Mẫn phá hoại mà làm mất cả buổi cơm sáng này , anh rất muốn mắng cô một trận đây “Ay da , anh còn không binh em , cô ta cùng người làm ức hiếp em “. Tiểu Mẫn nhìn thấy sự tức giận của Lăng Khiêm liền nũng nụi ngồi xuống dựa vai của anh .
“Băng Tâm nói đúng , em nên sửa lại bản thân mình “. Lăng Khiêm thở dài buông đũa đứng dậy rời khỏi bàn ăn , khiến Tiểu Mẫn đang dựa người liền ngã nhào sang ghế bên kia
“Lăng Khiêm , anh đi đâu em còn chưa ăn xong “. Tiểu Mẫn đứng dậy chạy theo .
“Nếu muốn thì ở lại ăn , anh no rồi “. Lăng Khiêm vẫn cứ đi mặc kệ Tiểu Mẫn đuổi theo .
“Nhưng em không muốn ngồi với loại người như cô ta “Tiểu Mẫn vẫn không ngừng đuổi theo nũng nụi .
“Grào .... grừ grừ “. Hắc Hắc từ sau vườn chạy nhanh như chớp phóng nhanh đến Tiểu Mẫn khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất .
“Á , Lăng Khiêm cứu em với , con báo này thật kinh tởm “. Tiểu Mẫn bị một lần khiếp đảm như vậy lần thứ hai liền ám ảnh không dám động đậy gì nhìn Hắc Hắc đang đứng trên người mình.
“Hắc Hắc lại đây “. Lăng Khiêm nhìn thấy thú cưng liền đổi chất giọng vui vẻ gọi nó , báo đen nghe thấy liền rời khỏi người Tiểu Mẫn chạy đến Lăng Khiêm dụi đầu vào tay anh .
“Không sao chứ , Hắc Hắc không cắn cô đâu “. Băng Tâm nghe tiếng hét liền chạy đến đỡ Tiểu Mẫn đứng dậy .
“Tránh ra , tôi muốn nói chuyện về con báo này với Lăng Khiêm “ Tiểu Mẫn lấy lại tinh thần đứng dậy .
“Có chuyện gì về Hắc Hắc “.
“Lăng Khiêm , anh có thể xử lý nó không làm gì cũng được tuyệt đối đừng để loại mãnh thú này trong nhà nó giết người khi nào không hay đấy “. Tiểu Mẫn chỉ tay vào Hắc Hắc căm giận nói .
“Không được “. Tiếng nói nữ giới nghiêm nghị bước đến là Mỹ Nhi cùng Thiên Vũ theo sau cũng có 3 thuộc hạ là Trung Đằng , Lưu Nghị và Hàn Minh họ tay trên tay dưới đều xách rất nhiều hồ sơ và tài liệu chắc hẳn là muốn đến nhận chỉ giáo từ Lăng Khiêm .
“Lại là cô ...“. Tiểu Mẫn nhìn thấy Mỹ Nhi liền lùi lại sau lưng Lăng Khiêm có phần e sợ nhớ lại những gì hôm qua cô đã nói .
“Tôi cứ nghĩ rằng , những lời nói của tôi hôm qua đã khiến cô hiểu ra chút gì đó nhưng không hề , cứng đầu “. Mỹ Nhi đến gần Tiểu Mẫn ghé sát mặt vào cô dùng giọng tức giận để đe dọa , cô cùng Thiên Vũ đến sớm để bố trí công việc cho Lăng Khiêm ở nhà , không ngờ lại nhìn thấy những cảnh ức người như vậy Băng Tâm bạn cô đúng là chịu nhiều tủi nhục rồi .
“Cô ta nói gì với em “. Lăng Khiêm nhìn 2 người đối diện nghi ngờ hỏi
“Cô ta dám nói ...” Tiểu Mẫn được thế mách lẽo liền tố cáo Mỹ Nhi nhưng lại bị 3 người kia ngắt lời .
“Lão Đại lâu rồi không gặp , chúng tôi rất nhớ ngài “. Trung Đằng chạy đến trước mặt Lăng Khiêm vui vẻ nói chuyện , công việc của họ chính là đây , đến để làm phiền Lăng Khiêm và tách anh khỏi Tiểu Mẫn .”Đúng lên phòng đi , chúng tôi có rất nhiều việc muốn thỉnh giáo Lão Đại trong suốt 3 tháng qua câu hỏi đã chất thành núi rồi “. Lưu Nghị cũng đùn đẩy tiếp lời cố đưa Lăng Khiêm lên phòng làm việc .
“Đúng đúng , ngài mau giúp chúng tôi giải quyết nhanh vấn đề nan giải này đi , chúng tôi còn có việc phải làm “. Hàn Minh lại dùng lối nói ngầm ám chỉ đến Tiểu Mẫn , họ mong Lão Đại cao cao tại thượng nhà họ có thể nhớ lại đừng bắt họ ngày nào cũng đến Hoàng gia chịu cái rét của anh cũng mau chóng giải quyết Tiểu Mẫn này để Băng Tâm yên lòng .
“Các cậu từ khi nào hăng hái như vậy , không phải cứ gặp là né tôi sao “. Lăng Khiêm liếc nhìn thái độ của mọi người thì càng khó hiểu mọi ngày đâu có như vậy khiến anh cảm thấy thật khác lạ .
“Là tại đã lâu không gặp , bọn người này chính là thiếu hơi Lão Đại , nhanh đi thôi “. Thiên Vũ từ đằng sau đẩy tất cả nam giới trong nhà lên cầu thang đến phòng làm việc . Chỉ để lại Tiểu Mẫn cho Băng Tâm và Mỹ Nhi giải quyết .
Tiểu Mẫn cứng họng trước hoàn cảnh đang xảy ra nhìn Lăng Khiêm cùng nhóm người rời đi để cô lại cho 2 người này , đứng trước cả hai cô lại cảm thấy sợ hãi đôi mắt không dám nhìn lên tay chân bủn rủn đến độ muốn ngã xuống rồi .
“Sao vậy , làm gì mà sợ hãi đến vậy , chúng tôi cũng không làm gì cô “. Mỹ Nhi đi xung quanh Tiểu Mẫn nói với giọng khinh bỉ , biết sợ nhưng chẳng biết nghe lời thể loại cứng đầu như vậy cô phải xử lý làm sao đây .
“Ai nói tôi sợ các người “.
“Không sợ mà chân tay rủn rẩy cả lên rồi . Những gì hôm qua tôi nói chắc chắn là không vô đầu cô rồi , Hắc Hắc xử cô ta“. Mỹ Nhi nhìn sang Hắc Hắc ra lệnh , con báo không vồ nhanh đến từng bước từng bước gầm gừ đến gần Tiểu Mẫn .
“Các người , các người định làm gì , không sợ Lăng Khiêm giết chết các người sao “. Tiểu Mẫn không còn đủ bản lĩnh chạy đi chân đã cứng đến mức có 10 con ngựa cũng không kéo nổi cô .
“Thì đã sao , cô chết rồi xuống dưới cũng có thể đợi để hầu hạ tôi “. Mỹ Nhi mỉm cười bất cần .
“Grào “. Hắc Hắc tiến đến gần cắn mạnh vào bả vai Tiểu Mẫn khiến cô đau đớn đến khóc thét .
“Tha mạng cho tôi , tôi nhất định sẽ nghe lời , đừng giết tôi , huhuhu “.
“Được rồi mà , đừng làm vậy tha cho cô ta đi Mỹ Nhi “. Băng Tâm nhìn thấy liền lo sợ cô ta bị cắn đến chết nhất định là Hắc Hắc sẽ bị Lăng Khiêm trừng trị cô không muốn báo đen vì cô mà chịu tội . Mỹ Nhi thở dài nhìn Băng Tâm rồi gật đầu đồng ý , cô nói “Hắc Hắc lại đây “.
“Lần sau còn như vậy đừng trách tôi không nương tay đã cảnh cáo trước rồi . Vết thương đó cô phải nói rằng do cô chọc giận Hắc Hắc khiến nó cắn người “. Mỹ Nhi kéo Tiểu Mẫn đứng lên nhìn vào bả vai bị cắn hằn lên nhìn chiếc răng nhọn sâu hóm đến rỉ máu không ngừng “Tôi biết rồi “ Tiểu Mẫn sợ hãi nói , nước mắt lưng tròng uất hận vẫn không tan được .
“Gọi bác sĩ đến băng bó cho cô ta “. Băng Tâm nhìn sang cô hầu bên cạnh vẫn mãi cười thầm khi nhìn thấy Tiểu Mẫn bị Hắc Hắc cắn đến mặt xanh rờn .
Phòng Lăng Khiêm
Lăng Khiêm ngồi cạnh bàn làm việc nhìn đám người vừa đến đã ồn ào này , bây giờ thì sao vừa bước vào phòng liền im lặng không ai chịu nói câu nào .
“Chẳng phải nói rằng có chuyện thỉnh giáo sao “.
“Có , đương nhiên có rồi là Lưu Nghị có câu hỏi “. Trung Đằng ngồi im chịu rét cuối cùng cũng lên tiếng đùn đẩy cho Lưu Nghị khiến anh ngơ ngác nhìn đối phương một hồi mới quay sang Hàn Minh hỏi
“Tôi nghĩ là nhường Hàn Minh nói trước , dù sao anh cũng là nhiều câu hỏi cần giải đáp nhất mà “
“Hả , tôi ... tôi cứ tưởng Thiên Vũ thiếu gia bảo tôi đến ghi chép tài liệu chứ ???” Hàn Minh cười áy náy nhìn sang Thiên Vũ đang mải mê ăn dĩa trái cây trên bàn mặc kệ thiên hạ nói gì .
“Tôi ... tôi làm sao ...” Thiên Vũ nghe tên mình nhìn về phái 3 người kia đang cười gượng chờ mong sự giúp đỡ từ phía anh “À , nhớ rồi , đến đây để nhận lại đống hợp đồng mới vừa đưa cậu hôm qua , đã kiểm tra hết chưa ???”
“Các người chỉ có chuyện cỏn con này cũng kéo cả bầy đến đây là náo loạn nhà tôi vậy sao “ Lăng Khiêm liếc nhìn đám người Thiên Vũ cười đến sự gian tà lộ hết ra ngoài , đến làm phiền anh lại chẳng có chuẩn bị kịch bản cũng không hoàn chỉnh hơn được .
“Chỉ là nhiều công việc tích góp nên đem nhiều như vậy thôi “. Thiên Vũ nhanh nhảu giải thích
“Tất cả tôi đã xem qua , bên phải bàn là những thứ hợp đồng lỗi nên gọi người đốt đi , bên trái đã được duyệt rồi “. Lăng Khiêm chỉ vào bàn với sấp giấy cao hơn cả núi “Tiện thể tôi cũng có chuyện muốn hỏi các người , liệu mà trả lời cho thật thành tâm vào sai xót chữ nào tôi liền đem các người cho mãnh thú Hoàng Khiêm nhai đến xương không còn “.
“Lão Đại , là chúng tôi làm sai gì sao “. Lưu Nghị lén lút lau đi hồ hôi trên trán hói , anh lỡ đâu trả lời không đúng ý là bị xử tử a .
“Không có một số chuyện về Băng Tâm “
“Được ngài cứ hỏi chúng tôi nhất định khai không xót một chữ nào “. Trung Đằng thở phào , chỉ cần là nói về những điểm tốt của Băng Tâm họ đều ghi nhớ đến tận xương tủy , nhưng điểm xấu thực sự quá lu mờ đi.
“Băng Tâm trước kia là người nhu thế nào “.
“Là một sát thủ ASS , thuộc dạng hàng đầu thế giới từng vang danh là nữ hoàng tốc độ . Hai người gặp nhau trong một vụ làm ăn , là cậu ấy đi cướp đồ của Hoàng Khiêm , sau đó bị cậu bắt được “ Thiên Vũ trả lời “Vậy con người cô ta ra sao , gia thế nữa “.
“Đối với chúng tôi Bang chủ phu nhân là người mạnh mẽ nhưng lại rất hòa đồng vui vẻ với mọi người không kiêu căng , khoảng thời gian tiểu thư làm ở Hoàng Khiêm lại rất được lòng mọi người từ phong cách làm việc đến thái độ đều rất nghiêm túc ,dốc sức giúp đỡ hộ vệ thực tập vượt qua kì thi sát hạch . “ Lưu Nghị cũng trả lời , quãng thời gian làm việc của Băng Tâm anh là người nắm rõ nhất thường xuyên được cô giao nhiệm vụ
“Còn đối với Lão Đại , Băng Tâm lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời , đôi lúc bướng bỉnh ,nhưng luôn hướng về ngài mà hành sự đều vì lợi ích của ngài. Lão Đại cũng không ngoại lệ , không giây phút nào không nghĩ đến cô ấy , yêu chiều cô ấy hết mực . Tình cảm của 2 người quả thực rất lớn “ Hàn Minh lại có con mắt quan sát nhất , anh dù đi theo Thiên Vũ làm thư kí cho Thiên Vũ nhưng không ít lần đi theo Lăng Khiêm và Băng Tâm làm việc . Tình cảm giữa 2 người thực sự anh cảm nhận rất rõ
“Gia thế đúng là một tiểu thư đài cát giàu có , Cha là chủ của Doãn gia mẹ là tiểu thư của tập đoàn Trương thị chuyên đánh bắt có uy tín của nhiều Châu , nhưng theo điều tra cách đây 11 năm gia đình có biến nên tiểu thư bị bắt đến ASS làm sát thủ “. Trung Đằng tiếp lời.
“Những lời này đều là sự thật , mong cậu hiểu gì đó đừng để người con gái yêu cậu mà vì cậu chịu khổ , chịu uất ức , nếu không kết thúc chuyện này nhanh chóng thì cậu là người hối hận nhất đấy “ Thiên Vũ khuyên
“Được , tôi hiểu rồi “ Lăng Khiêm đứng dậy rời khỏi phòng
“Hay thật , chúng ta vốn dĩ đến đây để nói về Bang chủ phu nhân những không cần bắt chuyện lại được Lão Đại hỏi “Hàn Minh thở nhẹ đẩy gọng kính , khoảng thời gian này khiến anh muốn ngạt thở đến nơi rồi .
“Ba người các cậu ở đây xem xét sắp xếp lại tài liệu, tôi xuống dưới “. Thiên Vũ cười mỉm cũng rời đi .
Đại sảnh
Lăng Khiêm bước xuống nhìn thấy Tiểu Mẫn ngồi cùng Mỹ Nhi trong rất sợ hãi , anh liền tiến đến hỏi
“Tiểu Mẫn , Mỹ Nhi hai người đang nói gì vậy “.
“Không có gì , chuyện con gái thôi “. Mỹ Nhi nhìn lên quàng vai Tiêu Mẫn tỏ sự thân thiết .
“Vai em làm sao “. Lăng Khiêm nhìn thấy một mảng máu lớn trên vai Tiểu Mẫn liền quan tâm hỏi thăm.
“Em là bị ...” Tiễu Mẫn vẫn chưa nói hết câu liền bị Mỹ Nhi nhấn vào vết thương đau đến không nói được nhưng lại không dám kêu lên “Không sao là do em chọc giận Hắc Hắc liền bị nó cắn “.
“Hắc Hắc trước giờ hiền lành chưa làm hại người trong nhà bao giờ “ Thiên Vũ theo sau tiếp lời .
“Đương nhiên người hiền lành Hắc Hắc không đụng đến , sứ mệnh của nó là bảo vệ chủ nhân chỉ nhai nát ai đáng chết thôi “. Mỹ Nhi gằn giọng nhìn về phía Tiễu Mẫn ý chỉ cô “Không nói nhiều cô về phòng thay đồ dính máu đi “. “Được “. Tiểu Mẫn không phản kháng liền rời đi.
“Đến tìm Băng Tâm phải không , cậu ấy cùng Hạo Nhiên ở người vườn đấy “. Mỹ Nhi chỉ ra ngoài vui vẻ nói . Lăng Khiêm cũng không nói gì liền rời đi .
“Sao vậy , Hắc Hắc làm sao thế “ Thiên Vũ bước đến kéo Mỹ Nhi ngồi lên chân mình .
“Em đã bảo Hắc Hắc cắn cô ta , loại người như vậy phải dùng bạo lực mới khuất phục “ Mỹ Nhi quàng tay qua cô Thiên Vũ trả lời .
“Anh thích em như vậy , ai không vừa mắt nhất định đừng bỏ qua phải dùng mọi cách khiến người đó sống không bằng chết “. Thiên Vũ cười gian nhìn Mỹ Nhi , sự tiến bộ này quá rõ rệt , một cô gái trước kia chỉ biết lo cho người khác bây giờ có thể tự biết quan tâm đến mình hơn không cần nhẫn nhịn như trước bởi vì có Thiên Vũ anh đứng đằng sau bảo vệ .
“Thưởng đi , mấy món vũ khí của anh em có đủ cả rồi , đừng tặng em những thứ phòng thân đó nữa “
“Được “. Thiễn Vũ nhấn đầu Mỹ Nhi xuống sát mình , hôn cô một nụ hôn sâu và mãnh liệt đến cuồng dại , không dịu dàng êm ái mà chính là cấu xé , Mỹ Nhi dùng răng cắn đến khi môi Thiên Vũ rỉ máu nhưng anh lại không kêu la thậm chí xem nó là khích thích sự mới mẻ trong mối quan hệ của 2 người . Hơi thở gấp rút đến không thể rõ ràng hơn , anh dùng tay ma sát cặp chân dài gây cảm giác mãnh liệt .
“Dừng , đây là nhà Lăng Khiêm , không thể làm bậy “.
“Không sao , mượn phòng của cậu ta “. Thiên Vũ cuối người xuống cõng Mỹ Nhi một mạch chạy lên tầng 1 làm chuyện đại sự , không biết từ khi nào nhà Lăng Khiêm chính là nhà anh .
Vườn Hoa
Băng Tâm ôm Hạo Nhiên đung đưa trên chiếc xích đu không ngừng ngâm nga tiếng hát cố gắng ru ngủ bảo bối này , cô là vừa làm mẹ nên không có kinh nghiệm chăm sóc một đứa trẻ hiện tại đối với cô thật sự rất khó khăn nhưng cũng không đành lòng đưa nó cho bảo mẫu một mình cô có thể toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng nó , yêu thương nó .
“Đang làm gì vậy “. Lăng Khiêm từ xa nghe tiếng hát nhẹ nhàng liền biết là Băng Tâm .
“Xuỵt , nhỏ tiếng thôi , Hạo Nhiên mới vừa ngủ thôi “.
“Được , đưa Hạo Nhiên cho tôi “. Lăng Khiêm ôm lấy con trai rồi ngồi cạnh Băng Tâm .
“Làm việc xong rồi sao “.
“Xong rồi “
“Ừ “.
“Cô chịu nhiều oan uổng rồi “. Lăng Khiêm thở dài .
“Hả “
“Ít có ai chịu đựng được như vậy , ngồi trước mặt là chồng mình cùng người khác nỗi uất hận tủi nhục không hề nhỏ . Vậy tại sao , vì cái gì cô vẫn ở lại đây lại không tỏ thái độ tức giận “
“Vì anh “ Băng Tâm ngập ngừng nhìn Lăng Khiêm rồi nói tiếp “Em yêu anh , em không phải dạng người dễ dàng từ bỏ như vậy huống gì anh mới chính là chồng em , tại sao em phải bỏ đi dương mắt nhìn anh với Tiểu Mẫn bên nhau chứ . Em không phải chịu đựng mà chính là đang dậy sóng ngầm em nhất định không để điều tệ nhất xảy ra với mình “
“Đợi khi tôi nhớ ra mọi chuyện sẽ tự khắc giải quyết mớ rắc rồi này đem lại công bằng cho cả 2 người , cô và Tiểu Mẫn “. Lăng Khiêm nghe những lời này trong lòng cảm thấy mình rất tội lỗi không phải có lỗi vì Tiểu Mẫn mà là vì có lỗi với Băng Tâm , anh vốn dĩ chưa từng nghĩ ngợi nhiều như vậy, trong trí nhớ của anh ngoài công việc ra trường hợp này chưa từng xảy ra vậy mà Băng Tâm lại khiến anh suy nghĩ cả đêm dài rất nhiều câu hỏi cứ mãi tuôn ra chờ người giải đáp cảm giác bứt rứt của một người mất trí nhớ thật khó tả.
“Em đợi ngày này “. Băng Tâm mỉm cười đầu tựa nhẹ vào vài Lăng Khiêm , cảm giác bình yên này đã lâu rồi cô không cảm thấy được , sự mệt mỏi bế tắc tất cả đều tan đi chỉ vì cái dựa vai này . Cô cũng ngửi được mùi hương quen thuộc ấy dậy cho cô nỗi nhớ thương da diết khung cảnh quen thuộc với nắng vàng và chút giá rét của đầu mùa đông , điều khiến cô ở lại kiên quyết không rời chính là anh Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.