Chương 11: “Kích động giết người hay kế hoạch đã mưu tính sẵn?”
Mộc Xích Tố
10/11/2023
Tòa nhà hình sự công an thành phố, phòng làm việc của ba đội sáng đèn cả đêm.
Kỳ Tang tạm dừng công việc điều tra bận rộn, dằn không được mà rút điện thoại ra gọi.
Đứng trước cửa sổ, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Ánh trăng nhàn nhạt, sao đêm quạnh quẽ, làm anh nhớ tới đôi mắt của Hứa Từ.
Tám năm trước, sau đêm mặn nồng ngày tốt nghiệp thì Hứa Từ biến mất, Kỳ Tang vội vã chạy về kí túc xá tìm cậu nhưng toàn bộ hành lý của Hứa Từ đã không cánh mà bay. Kỳ Tang lục tung giường đệm bàn ghế của Hứa Từ, cuối cùng chỉ tìm được vài sợi tóc trên gối cậu.
Theo cách nói của người xưa, kết tóc thành phu thê. Bọn họ coi như đã thành “phu thê” rồi mà… ôm theo tơ tưởng thầm kín này, Kỳ Tang trân trọng giấu tóc Hứa Từ đi.
Lần này vừa hay có được DNA của Tạ Kiều, Kỳ Tang bèn nhân cơ hội lấy ra đối chiếu. Hiện tại anh vẫn chưa biết kết quả, nhưng ma xui quỷ khiến anh tin chắc trong lòng rằng Tạ Kiều chính là Hứa Từ, thế là gọi điện cho cậu.
Hỏi xong câu đó, bẵng đi một lúc Kỳ Tang mới nghe thấy đáp án của Hứa Từ.
“Cảnh sát Kỳ hỏi tôi câu này là vì liên quan tới vụ án sao? Tôi không rõ chuyện thế nào nên tâm sự thôi nhé.”
“Bỏ qua các tình huống khác, nếu chỉ là bèo nước gặp nhau, tình không có đêm thứ hai thì thường là do kĩ thuật bạn tình đó không tốt.”
Kỳ Tang: “…”
Kỳ Tang cúi đầu nhấc chân đá mấy cái, anh bật cười, cười đầy bất lực cùng chút tự giễu. Anh mở miệng định nói gì đó thì nghe tiếng bước chân vọng từ đằng sau.
Là Bộ Thanh Vân của bên hóa nghiệm.
Kỳ Tang nói vội “xin lỗi” rồi cúp máy, anh nhìn cậu ta: “Có kết quả rồi hả?”
Bộ Thanh Vân đáp: “DNA của Tạ Kiều và DNA của sợi tóc mà anh cung cấp không trùng khớp. Đương nhiên, cũng không khớp với DNA lấy được trên khóa kéo của Lưu Na.”
Kỳ Tang im bặt.
Vụ án quan trọng hơn, anh đành kiềm nén mọi cảm xúc, nói khẽ: “Tôi biết rồi. Vậy DNA trong ngón tay của Lưu Na là…”
“Là của Khương Tuyết.”
Khương Tuyết? Kết quả này đúng là ngoài dự kiến.
Bộ Thanh Vân ngáp một cái: “Tôi đi giúp Cung Niệm Từ đây. So sánh thành phần khoáng chất và vi sinh vật cần thêm người. Nhưng nhắc tới chuyện này, chúng tôi có người giúp đỡ rồi.”
Kỳ Tang: “Ai đấy?”
Bộ Thanh Vân: “Chủ nhiệm Tề về rồi. DNA cũng là ông ấy giúp kiểm tra đó.”
Chủ nhiệm Tề mà Mộ Thanh Vân nhắc tới tên Tề Quân, là nhân vật lớn trong giới pháp y thành phố Cẩm Ninh, từng phá vô số vụ án.
Năm nay ông ấy 57 tuổi, bị bệnh tim nên cục trưởng Trương Vân Phú bắt nghỉ ngơi, vì thế mới không ở trong cục.
Do tình hình sức khỏe, Trương Vân Phú để ông ấy tiếp xúc với công việc quản lý chứ không cần phải chạy lên hiện trường, giải phẫu thi thể. Cục đang lên kế hoạch thành lập trung tim khoa học kĩ thuật hình sự kiểu tổng hợp, hiện vẫn chưa có điều chỉnh cụ thể trong tổ chức, nhưng pháp y, hóa nghiệm đều thuộc Tề Quân quản lý.
“Chủ nhiệm Tề tới đương nhiên là tốt rồi. Nếu sức khỏe ông ấy không có vấn đề gì thì hỏi ông ấy nghĩ sao về vụ án này. Chắc chắn sẽ có giúp ích lớn cho chúng ta.” Kỳ Tang tạm không muốn nghĩ quá nhiều: “Phía tôi sẽ đi thẩm vấn Khương Tuyết.”
Sắc trời tờ mờ sáng.
Tòa nhà hình sự công an thành phố vẫn sáng đèn.
Trong phòng thẩm vấn, một bên là trưởng siêu thị Bắc Thủy – Khương Tuyết, một bên là Lý Chính Chính và Bách Xu Vy.
Ở phòng quan sát bên cạnh, Kỳ Tang đeo tai nghe ngồi đó, quan sát mọi việc thông qua thiết bị giám sát và kính một chiều, trước mặt là micro giúp anh dễ dàng chỉ huy quá trình phỏng vấn.
Người phụ trách thẩm vấn chính lần này là Bách Xu Vy, Lý Chính Chính ngồi cạnh ghi chép.
Khương Tuyết lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, dù có bị gọi dậy lúc nửa đêm để tới cục công an cũng thế. So với ngày thường, biểu cảm của cô không được ung dung cho lắm nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Không chờ Bách Xu Vy mở miệng, Khương Tuyết giành lời: “Tôi có thể hỏi một câu không… rốt cuộc Na Na là tự sát hay bị giết?”
Bách Xu Vy định đáp, Khương Tuyết đã nói: “Xin lỗi tôi hỏi hơi thừa… các anh kiểm tra DNA xong thì gọi tôi tới đây, có nghĩa các anh khẳng định là bị giết, đúng không?”
Bách Xu Vy nhăn mày: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
Khương Tuyết hai tay che mặt, qua một lúc mới thở dài: “Nếu con bé tự sát thì tôi ăn năn lắm. Con bé bị trầm cảm, tôi sợ bản thân chính là cọng rơm cuối cùng đè chết nó.”
“Còn nếu con bé bị giết… tôi sẽ bớt áy náy đôi chút.”
Hai mắt cô ta đỏ quạch: “Đúng là tôi có giấu diếm một chuyện, nhưng tôi không hề giết con bé. Xin lỗi, lúc trước tôi lo nói nhiều quá các cô sẽ nghĩ là tôi giết người.”
“Ngoài ra, bí mật này tôi không muốn đồng nghiệp của tôi biết…”
Theo lời khai của Khương Tuyết, cô ta và bố của Lưu Na, Lưu Lực Hành có tư tình. Nhưng Lưu Na không hề biết chuyện này, cô bé luôn đinh ninh rằng bố mình quá bận, chỉ có Khương Tuyết là tốt với mình, nên là nghỉ hè cô bé sẽ tới siêu thị Bắc Thủy luôn, chứ không về nhà.
Khương Tuyết là trưởng siêu thị, thường phải đợi tới khi đóng cửa rồi mới tan làm, Lưu Na sẽ ở trong phòng làm việc làm bài tập đợi cô.
Lưu Na coi Khương Tuyết là người chị gái thân thiết đáng tin cậy. Có thể hình dung cảm giác khi cô bé phát hiện Khương Tuyết là tình nhân của Lưu Lực Hành đã chịu cú sốc lớn cỡ nào.
Tối thứ sáu khoảng 11h30, Khương Tuyết vốn đang hát KTV với đồng nghiệp nhìn đồng hồ, nhắc nhở mọi người ngày mai còn hoạt động thi đấu thể lực ngoài trời, nên ngủ sớm, sau đó cô trở về phòng của mình và Lưu Na.
Phòng kép của cô gồm một phòng khách và hai phòng ngủ.
Về phòng kép, Khương Tuyết thấy cửa phòng ngủ của Lưu Na đóng chặt im ru nên tưởng cô bé ngủ rồi. Ngoài ra, do uống rượu hơi say nên cô không còn cẩn thận như mọi hôm, về phòng để điện thoại lên đầu giường rồi đi tắm.
Tắm xong, cô phát hiện không ổn. Lưu Na đang cầm điện thoại của cô, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô.
“Mật khẩu điện thoại của tôi giống với mật khẩu nhà tôi, Lưu Na dễ dàng mở khoá. Con bé đọc nhật kí trò chuyện của tôi và bố nó, nó còn lục ví tiền tôi…”
Khương Tuyết tay đỡ trán: “Lúc đó tôi muốn giải thích với con bé nhưng thấy cái va li con bé để ngoài phòng khách. Con bé tức giận, nhân lúc tôi tắm đã dọn đồ muốn bỏ về. Nửa đêm nửa hôm nguy hiểm nên tôi cản con bé.”
Theo lời của Khương Tuyết thì lúc đó Lưu Na rất kích động, hai người không thể ngồi xuống nói chuyện. Lưu Na một mực muốn đi nên Khương Tuyêt đành ôm chầm cô bé từ sau, trong lúc giằng co, cánh tay cô bị khóa kéo trên váy Lưu Na cọ vào.
Giải thích xong tình hình tối hôm đó, Khương Tuyết kéo tay áo lộ ra vết thương nhỏ trên cánh tay: “Cuối cùng tôi vẫn không thể ngăn được con bé, con bé vẫn chạy đi.”
Bách Xu Vy nghe tới đây thì khá bực bội.
Bố Lưu Na vì tuesday mà bỏ vợ con, Bách Xu Vy cảm thương cho Lưu Na nên dòm Khương Tuyết càng thấy ghét: “Là do chị nên Lưu Na mới chạy ra ngoài lúc nửa đêm. Chị nói, nếu cô bé bị giết thì chị sẽ đỡ áy náy, không còn thấy tội lỗi nữa đúng không?”
“Nhưng chị có từng nghĩ nếu chị và bố cô bé không có quan hệ gì, nếu cô bé không sốc tới mức nửa đêm chạy ra khỏi biệt thự thì có lẽ cô bé không bị sát hại! Sao chị dám cho rằng mình không hề sai?”
Khương Tuyết ngây ra: “Con bé… nó không chết trong biệt thự à? Tôi tưởng nó nửa đêm quay về…”
Trong phòng giám sát, Kỳ Tang mở mic nhắc nhở: “Bách Xu Vy, kiểm soát cảm xúc cá nhân. Hỏi về vali đột nhiên xuất hiện của Lưu Na.”
Nói xong, ánh mắt Kỳ Tang trở nên nghiêm túc hơn. Hiện tại xem ra Khương Tuyết không nói dối. Nếu sự thật đúng là vậy, cô ta không phải hung thủ… thế rốt cuộc Lưu Na chết như thế nào?
Tuy lời Bách Xu Vy hơi mang theo cảm xúc cá nhân nhưng nghĩ kĩ thì cũng đúng. Có lẽ nào như Bách Xu Vy nói: Nếu nửa đêm Lưu Na không chạy ra khỏi biệt thự thì cô bé sẽ không bị giết ư?
Cái xác bị cắt nhỏ chết nhiều ngày trước khi Lưu Na chết. Chân tướng có khi nào là kẻ thủ ác giết người xẻ xác, nửa đêm chạy lên núi Bạch Vân cách xa thành phố để xử lý xác? Hiện kết quả tìm kiếm trên mặt đất vẫn chưa có, rất có thể hắn ta xử lý xác bằng cách ném xuống hồ. Lưu Na rời khỏi biệt thự, vô tình trông thấy hung thủ đang vứt xác bên hồ nên bị diệt khẩu, dìm chết trong hồ?
Nói như vậy cái chết của Lưu Na là tai nạn, chết vì kích động giết người. Trên thực tế khá phù hợp với logic…
Khương Tuyết và Lưu Lực Hành giấu giếm rất tốt, dựa theo những lần thẩm vấn trước, đúng là không có nhân viên nào biết. Lưu Na ngoài ý muốn phát hiện tư tình của hai người họ, sau đó chạy khỏi biệt thự là hành vi bộc phát của cô bé, cũng là việc hung thủ không thể dự tính trước. Hắn đâu giỏi giang đến mức có thể sắp đặt sẵn mọi việc, đúng không?
Nhưng… máu giả, chữ viết được chuẩn bị sẵn ở hiện trường phải giải thích thế nào?
Lưu Na sao lại ở trong nhà tắm của biệt thự?
Chỉ có một đáp án có thể giải thích rõ mọi việc.
Kỳ Tang tạm dừng công việc điều tra bận rộn, dằn không được mà rút điện thoại ra gọi.
Đứng trước cửa sổ, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Ánh trăng nhàn nhạt, sao đêm quạnh quẽ, làm anh nhớ tới đôi mắt của Hứa Từ.
Tám năm trước, sau đêm mặn nồng ngày tốt nghiệp thì Hứa Từ biến mất, Kỳ Tang vội vã chạy về kí túc xá tìm cậu nhưng toàn bộ hành lý của Hứa Từ đã không cánh mà bay. Kỳ Tang lục tung giường đệm bàn ghế của Hứa Từ, cuối cùng chỉ tìm được vài sợi tóc trên gối cậu.
Theo cách nói của người xưa, kết tóc thành phu thê. Bọn họ coi như đã thành “phu thê” rồi mà… ôm theo tơ tưởng thầm kín này, Kỳ Tang trân trọng giấu tóc Hứa Từ đi.
Lần này vừa hay có được DNA của Tạ Kiều, Kỳ Tang bèn nhân cơ hội lấy ra đối chiếu. Hiện tại anh vẫn chưa biết kết quả, nhưng ma xui quỷ khiến anh tin chắc trong lòng rằng Tạ Kiều chính là Hứa Từ, thế là gọi điện cho cậu.
Hỏi xong câu đó, bẵng đi một lúc Kỳ Tang mới nghe thấy đáp án của Hứa Từ.
“Cảnh sát Kỳ hỏi tôi câu này là vì liên quan tới vụ án sao? Tôi không rõ chuyện thế nào nên tâm sự thôi nhé.”
“Bỏ qua các tình huống khác, nếu chỉ là bèo nước gặp nhau, tình không có đêm thứ hai thì thường là do kĩ thuật bạn tình đó không tốt.”
Kỳ Tang: “…”
Kỳ Tang cúi đầu nhấc chân đá mấy cái, anh bật cười, cười đầy bất lực cùng chút tự giễu. Anh mở miệng định nói gì đó thì nghe tiếng bước chân vọng từ đằng sau.
Là Bộ Thanh Vân của bên hóa nghiệm.
Kỳ Tang nói vội “xin lỗi” rồi cúp máy, anh nhìn cậu ta: “Có kết quả rồi hả?”
Bộ Thanh Vân đáp: “DNA của Tạ Kiều và DNA của sợi tóc mà anh cung cấp không trùng khớp. Đương nhiên, cũng không khớp với DNA lấy được trên khóa kéo của Lưu Na.”
Kỳ Tang im bặt.
Vụ án quan trọng hơn, anh đành kiềm nén mọi cảm xúc, nói khẽ: “Tôi biết rồi. Vậy DNA trong ngón tay của Lưu Na là…”
“Là của Khương Tuyết.”
Khương Tuyết? Kết quả này đúng là ngoài dự kiến.
Bộ Thanh Vân ngáp một cái: “Tôi đi giúp Cung Niệm Từ đây. So sánh thành phần khoáng chất và vi sinh vật cần thêm người. Nhưng nhắc tới chuyện này, chúng tôi có người giúp đỡ rồi.”
Kỳ Tang: “Ai đấy?”
Bộ Thanh Vân: “Chủ nhiệm Tề về rồi. DNA cũng là ông ấy giúp kiểm tra đó.”
Chủ nhiệm Tề mà Mộ Thanh Vân nhắc tới tên Tề Quân, là nhân vật lớn trong giới pháp y thành phố Cẩm Ninh, từng phá vô số vụ án.
Năm nay ông ấy 57 tuổi, bị bệnh tim nên cục trưởng Trương Vân Phú bắt nghỉ ngơi, vì thế mới không ở trong cục.
Do tình hình sức khỏe, Trương Vân Phú để ông ấy tiếp xúc với công việc quản lý chứ không cần phải chạy lên hiện trường, giải phẫu thi thể. Cục đang lên kế hoạch thành lập trung tim khoa học kĩ thuật hình sự kiểu tổng hợp, hiện vẫn chưa có điều chỉnh cụ thể trong tổ chức, nhưng pháp y, hóa nghiệm đều thuộc Tề Quân quản lý.
“Chủ nhiệm Tề tới đương nhiên là tốt rồi. Nếu sức khỏe ông ấy không có vấn đề gì thì hỏi ông ấy nghĩ sao về vụ án này. Chắc chắn sẽ có giúp ích lớn cho chúng ta.” Kỳ Tang tạm không muốn nghĩ quá nhiều: “Phía tôi sẽ đi thẩm vấn Khương Tuyết.”
Sắc trời tờ mờ sáng.
Tòa nhà hình sự công an thành phố vẫn sáng đèn.
Trong phòng thẩm vấn, một bên là trưởng siêu thị Bắc Thủy – Khương Tuyết, một bên là Lý Chính Chính và Bách Xu Vy.
Ở phòng quan sát bên cạnh, Kỳ Tang đeo tai nghe ngồi đó, quan sát mọi việc thông qua thiết bị giám sát và kính một chiều, trước mặt là micro giúp anh dễ dàng chỉ huy quá trình phỏng vấn.
Người phụ trách thẩm vấn chính lần này là Bách Xu Vy, Lý Chính Chính ngồi cạnh ghi chép.
Khương Tuyết lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, dù có bị gọi dậy lúc nửa đêm để tới cục công an cũng thế. So với ngày thường, biểu cảm của cô không được ung dung cho lắm nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Không chờ Bách Xu Vy mở miệng, Khương Tuyết giành lời: “Tôi có thể hỏi một câu không… rốt cuộc Na Na là tự sát hay bị giết?”
Bách Xu Vy định đáp, Khương Tuyết đã nói: “Xin lỗi tôi hỏi hơi thừa… các anh kiểm tra DNA xong thì gọi tôi tới đây, có nghĩa các anh khẳng định là bị giết, đúng không?”
Bách Xu Vy nhăn mày: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
Khương Tuyết hai tay che mặt, qua một lúc mới thở dài: “Nếu con bé tự sát thì tôi ăn năn lắm. Con bé bị trầm cảm, tôi sợ bản thân chính là cọng rơm cuối cùng đè chết nó.”
“Còn nếu con bé bị giết… tôi sẽ bớt áy náy đôi chút.”
Hai mắt cô ta đỏ quạch: “Đúng là tôi có giấu diếm một chuyện, nhưng tôi không hề giết con bé. Xin lỗi, lúc trước tôi lo nói nhiều quá các cô sẽ nghĩ là tôi giết người.”
“Ngoài ra, bí mật này tôi không muốn đồng nghiệp của tôi biết…”
Theo lời khai của Khương Tuyết, cô ta và bố của Lưu Na, Lưu Lực Hành có tư tình. Nhưng Lưu Na không hề biết chuyện này, cô bé luôn đinh ninh rằng bố mình quá bận, chỉ có Khương Tuyết là tốt với mình, nên là nghỉ hè cô bé sẽ tới siêu thị Bắc Thủy luôn, chứ không về nhà.
Khương Tuyết là trưởng siêu thị, thường phải đợi tới khi đóng cửa rồi mới tan làm, Lưu Na sẽ ở trong phòng làm việc làm bài tập đợi cô.
Lưu Na coi Khương Tuyết là người chị gái thân thiết đáng tin cậy. Có thể hình dung cảm giác khi cô bé phát hiện Khương Tuyết là tình nhân của Lưu Lực Hành đã chịu cú sốc lớn cỡ nào.
Tối thứ sáu khoảng 11h30, Khương Tuyết vốn đang hát KTV với đồng nghiệp nhìn đồng hồ, nhắc nhở mọi người ngày mai còn hoạt động thi đấu thể lực ngoài trời, nên ngủ sớm, sau đó cô trở về phòng của mình và Lưu Na.
Phòng kép của cô gồm một phòng khách và hai phòng ngủ.
Về phòng kép, Khương Tuyết thấy cửa phòng ngủ của Lưu Na đóng chặt im ru nên tưởng cô bé ngủ rồi. Ngoài ra, do uống rượu hơi say nên cô không còn cẩn thận như mọi hôm, về phòng để điện thoại lên đầu giường rồi đi tắm.
Tắm xong, cô phát hiện không ổn. Lưu Na đang cầm điện thoại của cô, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô.
“Mật khẩu điện thoại của tôi giống với mật khẩu nhà tôi, Lưu Na dễ dàng mở khoá. Con bé đọc nhật kí trò chuyện của tôi và bố nó, nó còn lục ví tiền tôi…”
Khương Tuyết tay đỡ trán: “Lúc đó tôi muốn giải thích với con bé nhưng thấy cái va li con bé để ngoài phòng khách. Con bé tức giận, nhân lúc tôi tắm đã dọn đồ muốn bỏ về. Nửa đêm nửa hôm nguy hiểm nên tôi cản con bé.”
Theo lời của Khương Tuyết thì lúc đó Lưu Na rất kích động, hai người không thể ngồi xuống nói chuyện. Lưu Na một mực muốn đi nên Khương Tuyêt đành ôm chầm cô bé từ sau, trong lúc giằng co, cánh tay cô bị khóa kéo trên váy Lưu Na cọ vào.
Giải thích xong tình hình tối hôm đó, Khương Tuyết kéo tay áo lộ ra vết thương nhỏ trên cánh tay: “Cuối cùng tôi vẫn không thể ngăn được con bé, con bé vẫn chạy đi.”
Bách Xu Vy nghe tới đây thì khá bực bội.
Bố Lưu Na vì tuesday mà bỏ vợ con, Bách Xu Vy cảm thương cho Lưu Na nên dòm Khương Tuyết càng thấy ghét: “Là do chị nên Lưu Na mới chạy ra ngoài lúc nửa đêm. Chị nói, nếu cô bé bị giết thì chị sẽ đỡ áy náy, không còn thấy tội lỗi nữa đúng không?”
“Nhưng chị có từng nghĩ nếu chị và bố cô bé không có quan hệ gì, nếu cô bé không sốc tới mức nửa đêm chạy ra khỏi biệt thự thì có lẽ cô bé không bị sát hại! Sao chị dám cho rằng mình không hề sai?”
Khương Tuyết ngây ra: “Con bé… nó không chết trong biệt thự à? Tôi tưởng nó nửa đêm quay về…”
Trong phòng giám sát, Kỳ Tang mở mic nhắc nhở: “Bách Xu Vy, kiểm soát cảm xúc cá nhân. Hỏi về vali đột nhiên xuất hiện của Lưu Na.”
Nói xong, ánh mắt Kỳ Tang trở nên nghiêm túc hơn. Hiện tại xem ra Khương Tuyết không nói dối. Nếu sự thật đúng là vậy, cô ta không phải hung thủ… thế rốt cuộc Lưu Na chết như thế nào?
Tuy lời Bách Xu Vy hơi mang theo cảm xúc cá nhân nhưng nghĩ kĩ thì cũng đúng. Có lẽ nào như Bách Xu Vy nói: Nếu nửa đêm Lưu Na không chạy ra khỏi biệt thự thì cô bé sẽ không bị giết ư?
Cái xác bị cắt nhỏ chết nhiều ngày trước khi Lưu Na chết. Chân tướng có khi nào là kẻ thủ ác giết người xẻ xác, nửa đêm chạy lên núi Bạch Vân cách xa thành phố để xử lý xác? Hiện kết quả tìm kiếm trên mặt đất vẫn chưa có, rất có thể hắn ta xử lý xác bằng cách ném xuống hồ. Lưu Na rời khỏi biệt thự, vô tình trông thấy hung thủ đang vứt xác bên hồ nên bị diệt khẩu, dìm chết trong hồ?
Nói như vậy cái chết của Lưu Na là tai nạn, chết vì kích động giết người. Trên thực tế khá phù hợp với logic…
Khương Tuyết và Lưu Lực Hành giấu giếm rất tốt, dựa theo những lần thẩm vấn trước, đúng là không có nhân viên nào biết. Lưu Na ngoài ý muốn phát hiện tư tình của hai người họ, sau đó chạy khỏi biệt thự là hành vi bộc phát của cô bé, cũng là việc hung thủ không thể dự tính trước. Hắn đâu giỏi giang đến mức có thể sắp đặt sẵn mọi việc, đúng không?
Nhưng… máu giả, chữ viết được chuẩn bị sẵn ở hiện trường phải giải thích thế nào?
Lưu Na sao lại ở trong nhà tắm của biệt thự?
Chỉ có một đáp án có thể giải thích rõ mọi việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.