Chương 125: Chuyển Luân Vương (9)
Thanh Khâu Thiên Dạ
21/08/2021
Nghiệt Kính Đài?
Trong lòng Ngô Bất Lạc đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ diệu khó tin.
Nghiệt Kính Đài chẳng phải là hắn sao?
Giờ xuất hiện trước mặt hắn là cái gì?
Đúng vào lúc này, bóng tối như thủy triều rút đi, rất nhanh hiện ra cảnh tượng non xanh nước biếc.
Có người từ trên thác nước chậm rãi bước đến, dưới chân hiện kim quang lấp lánh, chói mắt đến mức người khác không dám nhìn thẳng.
"Lúc trước cậu gửi bản thể ở Luân Hồi Điện của tôi, bây giờ cậu tới rồi thì mang nó đi đi." Người này mặc dù ở trên mặt đất, nhưng Ngô Bất Lạc phát hiện giữa chân của hắn và mặt đất vẫn có một chút xíu khoảng cách.
"Ngài là...?" Ngô Bất Lạc vội vàng bỏ tay xuống khỏi Nghiệt Kính Đài, nghi ngờ nhìn người trước mắt.
Thật là kỳ lạ.
Hắn nhìn người trước mắt, cảm thấy bộ dáng đối phương mỗi lúc một khác.
Một khắc trước còn là đàn ông, một khắc sau đã biến thành phụ nữ, bây giờ nhìn lại mang dáng vẻ mỹ thiếu niên. Chỉ trong vài cái chớp mắt đã biến thành rất nhiều dáng vẻ.
"Ha." Người tới khẽ cười một tiếng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp, nắp hộp bị mở ra, bên trong bay ra ba viên xá lợi kim quang lóng lánh.
Ngô Bất Lạc cảm thấy xá lợi trên người mình dao động.
"Đó...Đó là của A La!" Ngô Bất Lạc không khỏi thốt lên.
"Các cậu tới chỗ tôi chẳng phải vì muốn tìm xá lợi của thiện nhân mười đời này sao?" Người tới mỉm cười nói.
"Ngài, ngài là Chuyển Luân Vương phủ quân." Đến nước này, Ngô Bất Lạc có ngốc cũng nhận ra thân phận của đối phương, lập tức quỳ bái Chuyển Luân Vương, "Tần Quảng Vương điện hạ - âm quan Ngô Bất Lạc, bái kiến phủ quân."
Chuyển Luân Vương kỳ quái nhìn Ngô Bất Lạc, "Cậu vẫn chưa quy vị, không nhớ ký ức trước kia?"
"Phủ quân chê cười rồi." Ngô Bất Lạc đứng lên, lòng vô cùng trống rỗng, "Mặc dù tiểu nhân biết mình là khí linh Nghiệt Kính Đài chuyển thế, nhưng ngoại trừ một thân bản lĩnh hấp dẫn kẻ ác ra, không có bất kỳ ký ức thần thông nào khác."
Vừa dứt lời, Chuyển Luân Vương đã đến trước mặt Ngô Bất Lạc, cách hắn chỉ có một ngón tay, dọa Ngô Bất Lạc vội vàng lui lại.
"Ngay cả thần cốt cũng không thấy đâu?" Chuyển Luân Vương liếc mắt là biết tình trạng trước mắt của Ngô Bất Lạc, tự nhủ, "Chén canh kia của Mạnh bà sẽ không lợi hại đến vậy. Xem ra chính cậu không muốn, cũng được, cậu dù sao cũng là người bên La Tích Đao, tôi cần gì phải bận tâm? Nếu cậu đã không muốn, bản thể Nghiệt Kính Đài cứ để ở đây đi, dù sao nó cũng đã vô tác dụng."
Nghiệt Kính Đài không có khí linh thì chỉ là một tấm gương bình thường thôi.
Nhưng chung quy vẫn là bản thể Nghiệt Kính Đài, để ở đâu cũng không an toàn bằng để trong lục đạo chỗ Chuyển Luân Vương. Sinh vật ngoài lục đạo không vào được, trong lục đạo lại không dùng được pháp thuật, có thể nói là cực kỳ an toàn. Ngay cả La Tích Đao cũng chưa từng nghĩ tới việc mang bản thể Nghiệt Kính Đài về, có thể thấy vô cùng yên tâm với nơi này.
Vốn Chuyển Luân Vương còn muốn đưa khí linh Nghiệt Kính Đài trở về, đem cái bản thể chiếm chỗ này đi, ai biết người đã tới nhưng chút xíu thần thông cũng không có, cả ký ức cũng không luôn, vậy thì sao mang Nghiệt Kính Đài đi được, sợ còn không xê dịch nổi.
Haiz, uổng công một chuyến.
Nghĩ tới, Chuyển Luân Vương cảm thấy về ngủ sướng hơn.
"Phủ quân xin dừng bước." Ngô Bất Lạc nhịn không được mở miệng nói, "Chẳng hay phủ quân có biết cách nào để che giấu thể chất của tôi không?"
"Thể chất đó không tốt sao?" Chuyển Luân Vương ngừng lại, tò mò nhìn Ngô Bất Lạc.
"Phủ quân nói đùa. Vì thể chất này mà tôi không dám gần gũi người thích mình, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như dẫm trên băng mỏng, tốt chỗ nào chứ?" Ngô Bất Lạc cười khổ không thôi, chẳng lẽ cái thể chất này của mình có chỗ nào được coi là tốt à?
"Cậu không thể nói như vậy." Chuyển Luân Vương cười nói, "Thể chất này của cậu mặc dù hấp dẫn kẻ ác, nhưng những người lòng mang ác niệm với cậu đều sẽ vì thể chất của cậu mà trở nên có cảm tình với cậu, điều này chẳng phải rất tốt đối với an toàn của cậu sao? Còn nữa, thể chất này chính là thần thông trời sinh của cậu, nếu cậu không có nó thì làm sao được gọi là Nghiệt Kính Đài? Nó với cậu giống như trái tim với sinh mạng của con người. Cậu không có thần cốt vẫn có thể sống, nhưng không có thần thông này thì ngay cả hóa hình cũng không được."
"Nhưng hiện tại tôi là người." Ngô Bất Lạc vô cùng chân thành, "Chỉ hơi che đậy một chút thôi cũng không được ư?"
"Trong siêu thị Địa Phủ không phải có đan dược à? Cậu đi mua một viên đi, nhưng mà chỉ có hiệu quả một lần ăn thôi. Nếu cậu thật sự không chịu được, chỉ cần trở về bản thể, lần nữa hóa thành khí linh của Nghiệt Kính Đài, giúp Địa Phủ phân biệt thiện ác, tự nhiên không có gì có thể uy hiếp đến cậu." Chuyển Luân Vương hời hợt nói, "Nhân gian phồn hoa tuy tốt, nhưng cậu không nên quên mất chức trách của mình."
Nói thì dễ, nhưng Ngô Bất Lạc không muốn trở về làm một tấm gương vô vị.
"Khụ, việc này tiểu nhân lỗ mãng rồi." Ngô Bất Lạc hiện tại chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua đề tài này, "Tiểu nhân cùng đồng nghiệp tới đây là vì xá lợi trong tay phủ quân, không biết phủ quân có thể..."
"Bổn tọa cho các cậu cơ hội đi lấy, chính các cậu không lấy được, giờ còn muốn hỏi xin tôi?" Chuyển Luân Vương cầm cái hộp, vẻ mặt không rõ.
Không cho thì ngài mang ra làm gì?
Trong lòng Ngô Bất Lạc yên lặng phun tào, không dám nói thẳng mặt, nhưng lại không biết chút tâm tư ấy của mình căn bản không qua mắt nổi Chuyển Luân Vương đã thấy đủ thể loại người.
Chẳng trách Tần Quảng Vương không lo lắng chút nào.
Nghe nói Nghiệt Kính Đài tiêu sạch công đức tạo cho mình một bộ thất tình lục dục, giờ xem ra rất thành công. Ít nhất Chuyển Luân Vương thấy khí linh Nghiệt Kính Đài trước kia lạnh như băng, một trời một vực với người sống, không có một tí ti cảm xúc nào. Bây giờ Ngô Bất Lạc lại thần sắc sinh động, tâm tư cũng nhiều, e rằng con người bình thường còn không linh động như hắn.
Quả thực Chuyển Luân Vương cầm xá lợi cũng vô dụng, hắn vốn muốn mượn cơ hội này thăm dò Nghiệt Kính Đài một chút, chẳng ngờ đối phương vậy mà không có tí ký ức nào? Đối mặt với người hoàn toàn không có tí ký ức, dù muốn lôi chuyện cũ ra nói cũng như đấm vào bông, còn gì vui nữa?
"Không biết phủ quân như thế nào mới bằng lòng đưa xá lợi cho tôi?" Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, phát hiện mình đúng thật không có gì có thể trao đổi với Chuyển Luân Vương, đành phải kiên trì hỏi.
Bọn họ đã lấy được sáu viên xá lợi, mặc dù cũng có thể dùng, nhưng xá lợi nhất định càng nhiều càng tốt. Mắt thấy còn thiếu mỗi ba viên trong tay Chuyển Luân Vương, không hỏi câu nào Ngô Bất Lạc thật sự không cam lòng.
"Trên người cậu chẳng có gì đáng giá cho tôi lấy." Chuyển Luân Vương thực sự dừng lại, ánh mắt nhìn Ngô Bất Lạc có chút hứng thú, "Tôi biết có không ít người đi tới đây, chi bằng chúng ta đánh cược đi."
"Ngài muốn cược gì?"
"Tôi chọn ra ba người từ trong các đồng bạn của cậu." Chuyển Luân Vương suy nghĩ một lát rồi nói, "Cậu vừa mới bảo vì thể chất mà phải rời xa tất cả những người thích, thế thì lần này để cậu chọn ra ba người đi."
"Tiểu nhân ngu dốt, không biết phủ quân có ý gì?"
"Rất đơn giản." Chuyển Luân Vương vỗ tay cái độp, trước mặt Ngô Bất Lạc bỗng nhiên xuất hiện sáu hình ảnh khác nhau, tương ứng với từng người Sở Nhạc Tạ Bán Loan.
"Tôi sẽ đưa cậu vào luân hồi, thể chất của cậu cũng sẽ tạm thời bị phong ấn, không cho cậu nhắc nhở, chúng ta xem xem người cậu chọn có thể nhận ra cậu hay không." Chuyển Luân Vương chậm rãi nói, "Những người này đều là người cậu thích, trong đó có quỷ có cương thi, còn có nửa người nửa quỷ. Nếu người cậu chọn có thể nhận ra cậu, tôi sẽ đưa ba viên xá lợi này cho cậu, nếu không được, vậy quên đi. Mặt khác, ba ván thắng hai, cá nhân tôi cho rằng, chọn ba người khác nhau cho thỏa đáng."
Dù sao đặt tất cả hi vọng lên một người không khỏi quá liều lĩnh.
"Người này thích cậu nhỉ?" Chuyển Luân Vương chỉ vào tấm hình Tạ Bán Loan nói, "Mặc dù thân thể không trọn vẹn, nhưng một thân đạo pháp không tồi, thoạt nhìn cũng là người tâm chí kiên định. Nếu không làm âm quan, nói không chừng sẽ bị Địa Phủ truy nã."
Ngô Bất Lạc nhìn Tạ Bán Loan không nói gì.
"Tấm lòng son này vô cùng hiếm thấy, có khả năng nhận ra cậu nhất, bởi vì loại người này rất chú trọng vào cảm giác." Chuyển Luân Vương chỉ vào Mộc Sơ Nhất nói, "Đây hẳn cũng là người cậu yên tâm nhất. Bổn tọa không khi dễ cậu, cậu có thể chọn hắn."
Ngô Bất Lạc dở khóc dở cười, vị phủ quân này hình như rất thiếu thú vui, nhưng lại nhìn người chuẩn vô cùng.
"Về phần..." Chuyển Luân Vương không biết cố tình hay vô ý, nói Sở Nhạc cuối cùng, "Người này tâm tư khó lường, trên người đủ loại phong ấn loạn thất bát tao, bí mật quá nhiều, nghiệp chướng trên người cũng không ít. Chỉ có người tốt thái quá như La Tích Đao mới có thể để hắn tiếp tục làm âm quan, nếu ở chỗ tôi, tôi tình nguyện giết hắn tại chỗ cũng không muốn tin tưởng hắn. Nếu hắn thích cậu thì cậu nên chú ý."
Cho dù Ngô Bất Lạc ngu dốt đến đâu cũng biết Tần Quảng Vương phủ quân tên là La Tích Đao.
Nghe ý tứ Chuyển Luân Vương, Tần Quảng Vương phủ quân hẳn biết rất rõ Sở Nhạc.
Thật ra điều Chuyển Luân Vương nói sao hắn không biết chứ? Tin tưởng Sở Nhạc tựa như đem mạng mình treo trên một sợi tơ nhện, căn bản không biết nó sẽ đứt lúc nào. Cũng không biết sợi tơ nhện này đến cùng có phải cố ý được thả ra hay không.
Đối với Ngô Bất Lạc mà nói, Sở Nhạc giống như viên đường bày trước mặt hắn, hắn thỉnh thoảng có thể liếm một cái, nếm thử mùi vị ngọt ngào. Nhưng nếu muốn bỏ cả viên đường vào miệng, e rằng phải chuẩn bị tinh thần trong viên đường này có nhân đắng.
"Cậu cứ từ từ chọn, tôi không vội." Chuyển Luân Vương tốt bụng khuyên nhủ.
"Chắc phủ quân rất nhàn nhỉ?" Ngô Bất Lạc không nhịn được hỏi.
"Khá nhàn." Chuyển Luân Vương gật đầu không do dự chút nào, "Tôi đã quen rảnh rỗi vậy rồi, phép tắc trong Lục Đạo Luân Hồi đã định ra từ sớm, tôi chưa từng thay đổi nó vì tình riêng, cuộc sống của tôi cũng trôi qua rất nhẹ nhàng. Thế nhưng Địa Phủ cải cách, cuộc sống của tôi liền bận rộn. Trước kia một hơi ngủ trăm năm không thành vấn đề, hiện tại ngủ mười năm là phải thức dậy làm việc một lần."
Mười năm làm việc một lần?
Ngô Bất Lạc giật giật khóe miệng, ngày tháng trôi qua cũng sung sướng quá nhỉ.
Hóa ra "Lão bảo thủ" trong miệng Sở Nhạc là ý này.
"Cậu chọn được chưa?" Chuyển Luân Vương tốt bụng hỏi, "Ba lần cơ hội nhá."
"Chọn một là được." Ngô Bất Lạc cười khẽ, chỉ vào hình ảnh Sở Nhạc, "Là hắn, tôi sẽ không chọn ai khác."
"Ba viên xá lợi này là cậu giao cho đồng bạn của cậu đấy, cậu xác định chỉ chọn một?" Chuyển Luân Vương hiếu kỳ hỏi.
"Con người tôi tư tâm rất nặng." Ngô Bất Lạc cười nói, "Nếu có cơ hội giúp tôi nhìn rõ Sở Nhạc, tôi không thể từ bỏ. Còn về A La, có lẽ là tôi khi dễ hắn sẽ không oán tôi đi."
Chuyển Luân Vương nghe thấy mấy chữ "tư tâm nặng" suýt chút bật cười.
Nếu lúc trước Nghiệt Kính Đài có một tí xíu tư tâm thì đã không đầu thai chuyển thế làm người.
"Vậy bắt đầu thôi."
- - -- -- -- -- -- --
Sở Nhạc phát hiện mình bị "tập trung chăm sóc" đến một nơi xa lạ.
Giọng của Chuyển Luân Vương vang vọng trong đầu hắn, nói trong luân hồi này có một đồng bạn của hắn, chỉ cần hắn tìm được và nói ra tên của người đó ngay trước mặt là có thể rời khỏi luân hồi này.
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Người này là ai Sở Nhạc không rõ, ở nơi nào cũng không biết. Đương nhiên, chắc chắn cũng không dễ dàng tìm được.
Sở Nhạc thở dài.
Hắn không dám nghi ngờ thực lực của Thập Điện Diêm Vương, đối phương cố ý chơi trò này, chắc chắn là muốn thăm dò hắn.
Cũng may hắn không cần lo lắng Ngô Bất Lạc.
Thập Điện Diêm Vương đều biết thân phận Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc ở trên địa bàn của Diêm Vương chỉ có an toàn, căn bản không tới phiên hắn lo.
Thân phận Sở Nhạc bây giờ là một phú thương.
Hơn nữa còn là một phú thương trẻ tuổi anh tuấn, trong nhà không phụ mẫu huynh đệ.
Không chỉ có vậy, hắn còn có hậu viện chất đống, nam nữ đủ cả, ai cũng là tuyệt sắc, đồng thời có rất nhiều bạn tốt là hoàng thân quốc thích.
Có thể nói, những thứ đàn ông ao ước hắn đều có.
Chuyển Luân Vương để thăm dò hắn mà hạ tiền vốn, thân phận vô ưu vô lo chỉ cần hưởng thụ như vậy thật sự khó được.
Chỉ là muốn tìm đồng bạn kia e rằng khó hơn.
Nam nữ trong hậu viện cũng trên trăm vị, không kể người hầu, thủ hạ, bằng hữu vân vân. Muốn tìm ra một người khó khăn biết bao.
Sở Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy nam nữ trong hậu viện có khả năng khá lớn, dứt khoát phân phó, để tất cả những người này tập hợp cho hắn nhìn kỹ.
Sở Nhạc nói gì thủ hạ nghe nấy, lập tức đi chuẩn bị.
Sở Nhạc là người biết hưởng thụ, Chuyển Luân Vương đã cho hắn một thân phận tiện lợi như thế, hắn không hưởng thụ thì thật lãng phí.
Trong kho chứa nhiều, rất nhiều linh chi nhân sâm, tùy tiện để đầu bếp phát huy là có một bàn đồ ăn.
"Chủ nhân, người đã đủ." Thủ hạ cung kính báo.
Sở Nhạc nếm thử một miếng đồ ăn, hương vị không kén.
Nếu Ngô Bất Lạc ở đây, chắc chắn sẽ vừa cảm thán giá tiền vừa khoắng sạch đồ ăn.
"Nói tên ra, từng người một." Sở Nhạc thản nhiên nói, "Bắt đầu từ đàn ông trước đi."
"Vâng."
Thuộc hạ cầm một bản danh sách, lật tờ thứ nhất, "Mời Tạ Bán Loan công tử."
"Khụ khụ." Sở Nhạc suýt chút nữa bị linh chi trong miệng làm sặc.
Không thể nào, bắt đầu đã dùng chiêu mạnh thế này?
Theo tiếng thuộc hạ đọc lên, rất nhanh vị công tử tên Tạ Bán Loan đã tới.
"Bán Loan vấn an lão gia." Một người đàn ông ăn mặc rất yêu diễm lắc mông bước tới, da thịt như ẩn như hiện, ngọt ngào gọi Sở Nhạc.
"Ngươi, ngẩng đầu lên ta xem." Để không trở thành cương thi đầu tiên bị sặc chết, Sở Nhạc bỏ đũa xuống, vô cùng chật vật nói với người phía dưới.
"Vâng." Tạ Bán Loan công tử ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình với Sở Nhạc.
Thật...Thật đúng là mặt Tạ Bán Loan.
Có điều không có biểu cảm âm trầm kia, cộng thêm lớp hóa trang, cho người người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Mặc dù là vậy, Sở Nhạc vẫn muốn ói.
Đây tuyệt đối không thể nào là Tạ Bán Loan!
"Lui xuống lui xuống!" Sở Nhạc khẩn cấp xua tay, hắn vẫn còn muốn ăn cơm thật ngon!
Vẻ mặt "Tạ Bán Loan" đau khổ, ai oán đi ra.
"Mộc Tiểu Nhu công tử."
Sở Nhạc nhìn thấy Mộc Sơ Nhất phiên bản trưởng thành, dáng dấp rất giống Hạ Hạc, khí chất cũng có điểm giống.
Muốn chụp ảnh.
Khụ, nhất định do sống cùng Ngô Bất Lạc lâu quá.
Sở Nhạc xua tay, ra hiệu người này cũng đi xuống.
Có hai người trước dẫn đầu, Sở Nhạc đã làm chuẩn bị tốt tâm lý.
Ừm, tiếp theo chính là "Ngô Bất Lạc công tử."
Giống Ngô Bất Lạc như đúc, mặc dù không có thể chất hấp dẫn kẻ ác, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ ngoài của hắn thuộc top đầu, nghe nói cũng là người được sủng ái nhất.
Sở Nhạc nhìn thêm vài lần, phát hiện không hề khác biệt với trong trí nhớ của mình.
"Ngươi chờ một lát, ngồi dưới đó." Sở Nhạc nghi ngờ Chuyển Luân Vương có khi nào cố ý đem người thật tới, dù sao trước đó đã có hai người giả.
Chủ yếu là "Ngô Bất Lạc" này khí chất có điểm giống Mộc Sơ Nhất.
Đem mặt đám người Ngô Bất Lạc gắn lên trên người đồng bạn, giả giả thật thật, không phải không có khả năng.
Vẫn nên đặt dưới mí mắt cho an tâm.
Sau đó, Tào Phàm, Lộ Đông lần lượt đi lên lượn một lần.
Đàn ông xong, đến phiên phụ nữ.
Đi lên đầu tiên là mặt "Lạc Vấn Tiên".
Thứ hai là "Tiểu Nguyệt".
Thứ ba đổi thành mặt "Ngô Bất Hoa".
...
Dù Sở Nhạc tự nhận kiến thức rộng rãi, gặp phải chiêu này của Chuyển Luân Vương cũng không biết nói gì cho phải.
Xem ra Chuyển Luân Vương biết không ít chuyện, nhìn một vòng, người đi lên hơn phân nửa là người quen.
Hắn muốn loại trừ cũng không tìm ra bao nhiêu chỗ để ra tay.
Sở Nhạc cảm thấy hơi đau đầu.
Đến khi nhìn hết đám người này một lần, sắc trời đã muộn rồi.
"Chủ nhân cần người nào tới hầu hạ?" Thuộc hạ tận chức tận trách dò hỏi.
"Không cần." Sở Nhạc lắc đầu, hắn vốn không có ý này, dù có đi nữa thì khi trông thấy những người này đều khoác túi da người mình quen căn bản không xuống tay được!
Không biết những người khác có phải trải qua chuyện thế này không?
Nghĩ đến điều này, Sở Nhạc có chút lo lắng Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc dù không thật sự lên giường cùng người ta, nhưng biết đâu chừng sẽ khắp nơi đùa giỡn đám người mang vỏ bọc người quen kia, loại chuyện sờ tay hôn môi này đó hắn làm được thật!
Sở Nhạc cảm thấy mình còn không tìm được người sẽ uống đầy một bụng dấm.
"Ta muốn ra ngoài." Sở Nhạc phân phó hạ nhân dắt một con ngựa tới, cho những thuộc hạ kia bí mật theo sau bảo vệ là được, đừng quấy rầy hứng thú của hắn.
Nơi này rất phồn hoa, cái gì cũng có, rất náo nhiệt.
Chỉ là bất kể đi tới chỗ nào, Sở Nhạc cũng có thể nghe thấy chuyện liên quan đến mình.
Lúc những người này nói đến hắn đều dùng giọng điệu vô cùng hâm mộ.
Đối với một số người, nơi này quả thực là thiên đường, còn thiếu gì nữa đâu?
Cho dù là hoàng đế cũng không thể sống thoải mái như thế.
Sở Nhạc đi vào một quán trà, ngồi xuống từ từ uống trà.
Hắn đã lâu không ở một mình.
Trước kia ở cùng một chỗ với Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc sẽ tìm đủ loại chủ đề để nói, bởi vì hắn rất sợ cô đơn. Đến khi làm âm quan, thời gian Sở Nhạc một thân một mình càng ít hơn, phần lớn thời gian đều đang làm nhiệm vụ, lúc làm nhiệm vụ bên cạnh luôn có một hai tiểu đệ cản trở.
"Nhắc tới, gần đây có rất nhiều chuyện kỳ lạ." Một vị khách uống trà bên cạnh đang đàm luận với ai đó, "Nghe nói có một đạo sĩ ở Huyền Chân Quán chúng ta tự xưng là hậu duệ Mao Sơn, có thể ẩn thân xuyên tường, còn có thể hàng phục yêu ma."
"Chắc không phải ảo thuật lừa đảo đấy chứ."
"Đâu nào? Thị lang đại nhân chẳng phải có ngôi nhà bị ma ám đó sao? Đạo sĩ kia vừa đi qua đó một lần, ngày hôm sau nhà đó không còn ma quỷ lộng hành nữa."
"Linh như vậy á?"
"Đúng thế, giờ có rất nhiều quan lại quyền quý đi Huyền Chân Quán gặp vị cao nhân này đấy!"
"Ta cũng có một chuyện thú vị muốn kể." Người này dừng một chút, tỏ vẻ khoe khoang nói, "Vài ngày trước tên hái hoa tặc gây án vô số kia cuối cùng cũng lọt lưới, theo lời thân thích của ta ở nha môn thì tên hái hóa tặc này gặp được chân ái, kết quả bị vị chân ái kia bắt đi đổi tiền thưởng."
"Ha ha, đây chẳng phải hả hê lòng người à?"
"Chỉ có vậy thôi thì ta nói làm gì? Thú vị là, chân ái của hắn còn được một người khác ái mộ, ngươi đoán xem là ai? Chính là cái tên hải tặc quan phủ mười năm vẫn chưa bắt được kia! Nghe nói, quan huyện cố ý nhốt hai tình địch này chung một chỗ, mỗi ngày xem bọn họ đánh nhau!"
"Người kia không phải hồ ly tinh chuyển thế đấy chứ?"
"Dù là hồ ly tinh thật cũng là hồ ly tinh tốt."
"Ha ha, đúng."
Sở Nhạc nghe đến đó, không khỏi phân tâm.
Một nén bạc đặt xuống trước mặt hai vị trà khách.
"Không biết hồ ly tinh hai vị vừa nói tới ở nơi nào?"
Trong lòng Ngô Bất Lạc đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ diệu khó tin.
Nghiệt Kính Đài chẳng phải là hắn sao?
Giờ xuất hiện trước mặt hắn là cái gì?
Đúng vào lúc này, bóng tối như thủy triều rút đi, rất nhanh hiện ra cảnh tượng non xanh nước biếc.
Có người từ trên thác nước chậm rãi bước đến, dưới chân hiện kim quang lấp lánh, chói mắt đến mức người khác không dám nhìn thẳng.
"Lúc trước cậu gửi bản thể ở Luân Hồi Điện của tôi, bây giờ cậu tới rồi thì mang nó đi đi." Người này mặc dù ở trên mặt đất, nhưng Ngô Bất Lạc phát hiện giữa chân của hắn và mặt đất vẫn có một chút xíu khoảng cách.
"Ngài là...?" Ngô Bất Lạc vội vàng bỏ tay xuống khỏi Nghiệt Kính Đài, nghi ngờ nhìn người trước mắt.
Thật là kỳ lạ.
Hắn nhìn người trước mắt, cảm thấy bộ dáng đối phương mỗi lúc một khác.
Một khắc trước còn là đàn ông, một khắc sau đã biến thành phụ nữ, bây giờ nhìn lại mang dáng vẻ mỹ thiếu niên. Chỉ trong vài cái chớp mắt đã biến thành rất nhiều dáng vẻ.
"Ha." Người tới khẽ cười một tiếng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp, nắp hộp bị mở ra, bên trong bay ra ba viên xá lợi kim quang lóng lánh.
Ngô Bất Lạc cảm thấy xá lợi trên người mình dao động.
"Đó...Đó là của A La!" Ngô Bất Lạc không khỏi thốt lên.
"Các cậu tới chỗ tôi chẳng phải vì muốn tìm xá lợi của thiện nhân mười đời này sao?" Người tới mỉm cười nói.
"Ngài, ngài là Chuyển Luân Vương phủ quân." Đến nước này, Ngô Bất Lạc có ngốc cũng nhận ra thân phận của đối phương, lập tức quỳ bái Chuyển Luân Vương, "Tần Quảng Vương điện hạ - âm quan Ngô Bất Lạc, bái kiến phủ quân."
Chuyển Luân Vương kỳ quái nhìn Ngô Bất Lạc, "Cậu vẫn chưa quy vị, không nhớ ký ức trước kia?"
"Phủ quân chê cười rồi." Ngô Bất Lạc đứng lên, lòng vô cùng trống rỗng, "Mặc dù tiểu nhân biết mình là khí linh Nghiệt Kính Đài chuyển thế, nhưng ngoại trừ một thân bản lĩnh hấp dẫn kẻ ác ra, không có bất kỳ ký ức thần thông nào khác."
Vừa dứt lời, Chuyển Luân Vương đã đến trước mặt Ngô Bất Lạc, cách hắn chỉ có một ngón tay, dọa Ngô Bất Lạc vội vàng lui lại.
"Ngay cả thần cốt cũng không thấy đâu?" Chuyển Luân Vương liếc mắt là biết tình trạng trước mắt của Ngô Bất Lạc, tự nhủ, "Chén canh kia của Mạnh bà sẽ không lợi hại đến vậy. Xem ra chính cậu không muốn, cũng được, cậu dù sao cũng là người bên La Tích Đao, tôi cần gì phải bận tâm? Nếu cậu đã không muốn, bản thể Nghiệt Kính Đài cứ để ở đây đi, dù sao nó cũng đã vô tác dụng."
Nghiệt Kính Đài không có khí linh thì chỉ là một tấm gương bình thường thôi.
Nhưng chung quy vẫn là bản thể Nghiệt Kính Đài, để ở đâu cũng không an toàn bằng để trong lục đạo chỗ Chuyển Luân Vương. Sinh vật ngoài lục đạo không vào được, trong lục đạo lại không dùng được pháp thuật, có thể nói là cực kỳ an toàn. Ngay cả La Tích Đao cũng chưa từng nghĩ tới việc mang bản thể Nghiệt Kính Đài về, có thể thấy vô cùng yên tâm với nơi này.
Vốn Chuyển Luân Vương còn muốn đưa khí linh Nghiệt Kính Đài trở về, đem cái bản thể chiếm chỗ này đi, ai biết người đã tới nhưng chút xíu thần thông cũng không có, cả ký ức cũng không luôn, vậy thì sao mang Nghiệt Kính Đài đi được, sợ còn không xê dịch nổi.
Haiz, uổng công một chuyến.
Nghĩ tới, Chuyển Luân Vương cảm thấy về ngủ sướng hơn.
"Phủ quân xin dừng bước." Ngô Bất Lạc nhịn không được mở miệng nói, "Chẳng hay phủ quân có biết cách nào để che giấu thể chất của tôi không?"
"Thể chất đó không tốt sao?" Chuyển Luân Vương ngừng lại, tò mò nhìn Ngô Bất Lạc.
"Phủ quân nói đùa. Vì thể chất này mà tôi không dám gần gũi người thích mình, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như dẫm trên băng mỏng, tốt chỗ nào chứ?" Ngô Bất Lạc cười khổ không thôi, chẳng lẽ cái thể chất này của mình có chỗ nào được coi là tốt à?
"Cậu không thể nói như vậy." Chuyển Luân Vương cười nói, "Thể chất này của cậu mặc dù hấp dẫn kẻ ác, nhưng những người lòng mang ác niệm với cậu đều sẽ vì thể chất của cậu mà trở nên có cảm tình với cậu, điều này chẳng phải rất tốt đối với an toàn của cậu sao? Còn nữa, thể chất này chính là thần thông trời sinh của cậu, nếu cậu không có nó thì làm sao được gọi là Nghiệt Kính Đài? Nó với cậu giống như trái tim với sinh mạng của con người. Cậu không có thần cốt vẫn có thể sống, nhưng không có thần thông này thì ngay cả hóa hình cũng không được."
"Nhưng hiện tại tôi là người." Ngô Bất Lạc vô cùng chân thành, "Chỉ hơi che đậy một chút thôi cũng không được ư?"
"Trong siêu thị Địa Phủ không phải có đan dược à? Cậu đi mua một viên đi, nhưng mà chỉ có hiệu quả một lần ăn thôi. Nếu cậu thật sự không chịu được, chỉ cần trở về bản thể, lần nữa hóa thành khí linh của Nghiệt Kính Đài, giúp Địa Phủ phân biệt thiện ác, tự nhiên không có gì có thể uy hiếp đến cậu." Chuyển Luân Vương hời hợt nói, "Nhân gian phồn hoa tuy tốt, nhưng cậu không nên quên mất chức trách của mình."
Nói thì dễ, nhưng Ngô Bất Lạc không muốn trở về làm một tấm gương vô vị.
"Khụ, việc này tiểu nhân lỗ mãng rồi." Ngô Bất Lạc hiện tại chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua đề tài này, "Tiểu nhân cùng đồng nghiệp tới đây là vì xá lợi trong tay phủ quân, không biết phủ quân có thể..."
"Bổn tọa cho các cậu cơ hội đi lấy, chính các cậu không lấy được, giờ còn muốn hỏi xin tôi?" Chuyển Luân Vương cầm cái hộp, vẻ mặt không rõ.
Không cho thì ngài mang ra làm gì?
Trong lòng Ngô Bất Lạc yên lặng phun tào, không dám nói thẳng mặt, nhưng lại không biết chút tâm tư ấy của mình căn bản không qua mắt nổi Chuyển Luân Vương đã thấy đủ thể loại người.
Chẳng trách Tần Quảng Vương không lo lắng chút nào.
Nghe nói Nghiệt Kính Đài tiêu sạch công đức tạo cho mình một bộ thất tình lục dục, giờ xem ra rất thành công. Ít nhất Chuyển Luân Vương thấy khí linh Nghiệt Kính Đài trước kia lạnh như băng, một trời một vực với người sống, không có một tí ti cảm xúc nào. Bây giờ Ngô Bất Lạc lại thần sắc sinh động, tâm tư cũng nhiều, e rằng con người bình thường còn không linh động như hắn.
Quả thực Chuyển Luân Vương cầm xá lợi cũng vô dụng, hắn vốn muốn mượn cơ hội này thăm dò Nghiệt Kính Đài một chút, chẳng ngờ đối phương vậy mà không có tí ký ức nào? Đối mặt với người hoàn toàn không có tí ký ức, dù muốn lôi chuyện cũ ra nói cũng như đấm vào bông, còn gì vui nữa?
"Không biết phủ quân như thế nào mới bằng lòng đưa xá lợi cho tôi?" Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, phát hiện mình đúng thật không có gì có thể trao đổi với Chuyển Luân Vương, đành phải kiên trì hỏi.
Bọn họ đã lấy được sáu viên xá lợi, mặc dù cũng có thể dùng, nhưng xá lợi nhất định càng nhiều càng tốt. Mắt thấy còn thiếu mỗi ba viên trong tay Chuyển Luân Vương, không hỏi câu nào Ngô Bất Lạc thật sự không cam lòng.
"Trên người cậu chẳng có gì đáng giá cho tôi lấy." Chuyển Luân Vương thực sự dừng lại, ánh mắt nhìn Ngô Bất Lạc có chút hứng thú, "Tôi biết có không ít người đi tới đây, chi bằng chúng ta đánh cược đi."
"Ngài muốn cược gì?"
"Tôi chọn ra ba người từ trong các đồng bạn của cậu." Chuyển Luân Vương suy nghĩ một lát rồi nói, "Cậu vừa mới bảo vì thể chất mà phải rời xa tất cả những người thích, thế thì lần này để cậu chọn ra ba người đi."
"Tiểu nhân ngu dốt, không biết phủ quân có ý gì?"
"Rất đơn giản." Chuyển Luân Vương vỗ tay cái độp, trước mặt Ngô Bất Lạc bỗng nhiên xuất hiện sáu hình ảnh khác nhau, tương ứng với từng người Sở Nhạc Tạ Bán Loan.
"Tôi sẽ đưa cậu vào luân hồi, thể chất của cậu cũng sẽ tạm thời bị phong ấn, không cho cậu nhắc nhở, chúng ta xem xem người cậu chọn có thể nhận ra cậu hay không." Chuyển Luân Vương chậm rãi nói, "Những người này đều là người cậu thích, trong đó có quỷ có cương thi, còn có nửa người nửa quỷ. Nếu người cậu chọn có thể nhận ra cậu, tôi sẽ đưa ba viên xá lợi này cho cậu, nếu không được, vậy quên đi. Mặt khác, ba ván thắng hai, cá nhân tôi cho rằng, chọn ba người khác nhau cho thỏa đáng."
Dù sao đặt tất cả hi vọng lên một người không khỏi quá liều lĩnh.
"Người này thích cậu nhỉ?" Chuyển Luân Vương chỉ vào tấm hình Tạ Bán Loan nói, "Mặc dù thân thể không trọn vẹn, nhưng một thân đạo pháp không tồi, thoạt nhìn cũng là người tâm chí kiên định. Nếu không làm âm quan, nói không chừng sẽ bị Địa Phủ truy nã."
Ngô Bất Lạc nhìn Tạ Bán Loan không nói gì.
"Tấm lòng son này vô cùng hiếm thấy, có khả năng nhận ra cậu nhất, bởi vì loại người này rất chú trọng vào cảm giác." Chuyển Luân Vương chỉ vào Mộc Sơ Nhất nói, "Đây hẳn cũng là người cậu yên tâm nhất. Bổn tọa không khi dễ cậu, cậu có thể chọn hắn."
Ngô Bất Lạc dở khóc dở cười, vị phủ quân này hình như rất thiếu thú vui, nhưng lại nhìn người chuẩn vô cùng.
"Về phần..." Chuyển Luân Vương không biết cố tình hay vô ý, nói Sở Nhạc cuối cùng, "Người này tâm tư khó lường, trên người đủ loại phong ấn loạn thất bát tao, bí mật quá nhiều, nghiệp chướng trên người cũng không ít. Chỉ có người tốt thái quá như La Tích Đao mới có thể để hắn tiếp tục làm âm quan, nếu ở chỗ tôi, tôi tình nguyện giết hắn tại chỗ cũng không muốn tin tưởng hắn. Nếu hắn thích cậu thì cậu nên chú ý."
Cho dù Ngô Bất Lạc ngu dốt đến đâu cũng biết Tần Quảng Vương phủ quân tên là La Tích Đao.
Nghe ý tứ Chuyển Luân Vương, Tần Quảng Vương phủ quân hẳn biết rất rõ Sở Nhạc.
Thật ra điều Chuyển Luân Vương nói sao hắn không biết chứ? Tin tưởng Sở Nhạc tựa như đem mạng mình treo trên một sợi tơ nhện, căn bản không biết nó sẽ đứt lúc nào. Cũng không biết sợi tơ nhện này đến cùng có phải cố ý được thả ra hay không.
Đối với Ngô Bất Lạc mà nói, Sở Nhạc giống như viên đường bày trước mặt hắn, hắn thỉnh thoảng có thể liếm một cái, nếm thử mùi vị ngọt ngào. Nhưng nếu muốn bỏ cả viên đường vào miệng, e rằng phải chuẩn bị tinh thần trong viên đường này có nhân đắng.
"Cậu cứ từ từ chọn, tôi không vội." Chuyển Luân Vương tốt bụng khuyên nhủ.
"Chắc phủ quân rất nhàn nhỉ?" Ngô Bất Lạc không nhịn được hỏi.
"Khá nhàn." Chuyển Luân Vương gật đầu không do dự chút nào, "Tôi đã quen rảnh rỗi vậy rồi, phép tắc trong Lục Đạo Luân Hồi đã định ra từ sớm, tôi chưa từng thay đổi nó vì tình riêng, cuộc sống của tôi cũng trôi qua rất nhẹ nhàng. Thế nhưng Địa Phủ cải cách, cuộc sống của tôi liền bận rộn. Trước kia một hơi ngủ trăm năm không thành vấn đề, hiện tại ngủ mười năm là phải thức dậy làm việc một lần."
Mười năm làm việc một lần?
Ngô Bất Lạc giật giật khóe miệng, ngày tháng trôi qua cũng sung sướng quá nhỉ.
Hóa ra "Lão bảo thủ" trong miệng Sở Nhạc là ý này.
"Cậu chọn được chưa?" Chuyển Luân Vương tốt bụng hỏi, "Ba lần cơ hội nhá."
"Chọn một là được." Ngô Bất Lạc cười khẽ, chỉ vào hình ảnh Sở Nhạc, "Là hắn, tôi sẽ không chọn ai khác."
"Ba viên xá lợi này là cậu giao cho đồng bạn của cậu đấy, cậu xác định chỉ chọn một?" Chuyển Luân Vương hiếu kỳ hỏi.
"Con người tôi tư tâm rất nặng." Ngô Bất Lạc cười nói, "Nếu có cơ hội giúp tôi nhìn rõ Sở Nhạc, tôi không thể từ bỏ. Còn về A La, có lẽ là tôi khi dễ hắn sẽ không oán tôi đi."
Chuyển Luân Vương nghe thấy mấy chữ "tư tâm nặng" suýt chút bật cười.
Nếu lúc trước Nghiệt Kính Đài có một tí xíu tư tâm thì đã không đầu thai chuyển thế làm người.
"Vậy bắt đầu thôi."
- - -- -- -- -- -- --
Sở Nhạc phát hiện mình bị "tập trung chăm sóc" đến một nơi xa lạ.
Giọng của Chuyển Luân Vương vang vọng trong đầu hắn, nói trong luân hồi này có một đồng bạn của hắn, chỉ cần hắn tìm được và nói ra tên của người đó ngay trước mặt là có thể rời khỏi luân hồi này.
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Người này là ai Sở Nhạc không rõ, ở nơi nào cũng không biết. Đương nhiên, chắc chắn cũng không dễ dàng tìm được.
Sở Nhạc thở dài.
Hắn không dám nghi ngờ thực lực của Thập Điện Diêm Vương, đối phương cố ý chơi trò này, chắc chắn là muốn thăm dò hắn.
Cũng may hắn không cần lo lắng Ngô Bất Lạc.
Thập Điện Diêm Vương đều biết thân phận Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc ở trên địa bàn của Diêm Vương chỉ có an toàn, căn bản không tới phiên hắn lo.
Thân phận Sở Nhạc bây giờ là một phú thương.
Hơn nữa còn là một phú thương trẻ tuổi anh tuấn, trong nhà không phụ mẫu huynh đệ.
Không chỉ có vậy, hắn còn có hậu viện chất đống, nam nữ đủ cả, ai cũng là tuyệt sắc, đồng thời có rất nhiều bạn tốt là hoàng thân quốc thích.
Có thể nói, những thứ đàn ông ao ước hắn đều có.
Chuyển Luân Vương để thăm dò hắn mà hạ tiền vốn, thân phận vô ưu vô lo chỉ cần hưởng thụ như vậy thật sự khó được.
Chỉ là muốn tìm đồng bạn kia e rằng khó hơn.
Nam nữ trong hậu viện cũng trên trăm vị, không kể người hầu, thủ hạ, bằng hữu vân vân. Muốn tìm ra một người khó khăn biết bao.
Sở Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy nam nữ trong hậu viện có khả năng khá lớn, dứt khoát phân phó, để tất cả những người này tập hợp cho hắn nhìn kỹ.
Sở Nhạc nói gì thủ hạ nghe nấy, lập tức đi chuẩn bị.
Sở Nhạc là người biết hưởng thụ, Chuyển Luân Vương đã cho hắn một thân phận tiện lợi như thế, hắn không hưởng thụ thì thật lãng phí.
Trong kho chứa nhiều, rất nhiều linh chi nhân sâm, tùy tiện để đầu bếp phát huy là có một bàn đồ ăn.
"Chủ nhân, người đã đủ." Thủ hạ cung kính báo.
Sở Nhạc nếm thử một miếng đồ ăn, hương vị không kén.
Nếu Ngô Bất Lạc ở đây, chắc chắn sẽ vừa cảm thán giá tiền vừa khoắng sạch đồ ăn.
"Nói tên ra, từng người một." Sở Nhạc thản nhiên nói, "Bắt đầu từ đàn ông trước đi."
"Vâng."
Thuộc hạ cầm một bản danh sách, lật tờ thứ nhất, "Mời Tạ Bán Loan công tử."
"Khụ khụ." Sở Nhạc suýt chút nữa bị linh chi trong miệng làm sặc.
Không thể nào, bắt đầu đã dùng chiêu mạnh thế này?
Theo tiếng thuộc hạ đọc lên, rất nhanh vị công tử tên Tạ Bán Loan đã tới.
"Bán Loan vấn an lão gia." Một người đàn ông ăn mặc rất yêu diễm lắc mông bước tới, da thịt như ẩn như hiện, ngọt ngào gọi Sở Nhạc.
"Ngươi, ngẩng đầu lên ta xem." Để không trở thành cương thi đầu tiên bị sặc chết, Sở Nhạc bỏ đũa xuống, vô cùng chật vật nói với người phía dưới.
"Vâng." Tạ Bán Loan công tử ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình với Sở Nhạc.
Thật...Thật đúng là mặt Tạ Bán Loan.
Có điều không có biểu cảm âm trầm kia, cộng thêm lớp hóa trang, cho người người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Mặc dù là vậy, Sở Nhạc vẫn muốn ói.
Đây tuyệt đối không thể nào là Tạ Bán Loan!
"Lui xuống lui xuống!" Sở Nhạc khẩn cấp xua tay, hắn vẫn còn muốn ăn cơm thật ngon!
Vẻ mặt "Tạ Bán Loan" đau khổ, ai oán đi ra.
"Mộc Tiểu Nhu công tử."
Sở Nhạc nhìn thấy Mộc Sơ Nhất phiên bản trưởng thành, dáng dấp rất giống Hạ Hạc, khí chất cũng có điểm giống.
Muốn chụp ảnh.
Khụ, nhất định do sống cùng Ngô Bất Lạc lâu quá.
Sở Nhạc xua tay, ra hiệu người này cũng đi xuống.
Có hai người trước dẫn đầu, Sở Nhạc đã làm chuẩn bị tốt tâm lý.
Ừm, tiếp theo chính là "Ngô Bất Lạc công tử."
Giống Ngô Bất Lạc như đúc, mặc dù không có thể chất hấp dẫn kẻ ác, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ ngoài của hắn thuộc top đầu, nghe nói cũng là người được sủng ái nhất.
Sở Nhạc nhìn thêm vài lần, phát hiện không hề khác biệt với trong trí nhớ của mình.
"Ngươi chờ một lát, ngồi dưới đó." Sở Nhạc nghi ngờ Chuyển Luân Vương có khi nào cố ý đem người thật tới, dù sao trước đó đã có hai người giả.
Chủ yếu là "Ngô Bất Lạc" này khí chất có điểm giống Mộc Sơ Nhất.
Đem mặt đám người Ngô Bất Lạc gắn lên trên người đồng bạn, giả giả thật thật, không phải không có khả năng.
Vẫn nên đặt dưới mí mắt cho an tâm.
Sau đó, Tào Phàm, Lộ Đông lần lượt đi lên lượn một lần.
Đàn ông xong, đến phiên phụ nữ.
Đi lên đầu tiên là mặt "Lạc Vấn Tiên".
Thứ hai là "Tiểu Nguyệt".
Thứ ba đổi thành mặt "Ngô Bất Hoa".
...
Dù Sở Nhạc tự nhận kiến thức rộng rãi, gặp phải chiêu này của Chuyển Luân Vương cũng không biết nói gì cho phải.
Xem ra Chuyển Luân Vương biết không ít chuyện, nhìn một vòng, người đi lên hơn phân nửa là người quen.
Hắn muốn loại trừ cũng không tìm ra bao nhiêu chỗ để ra tay.
Sở Nhạc cảm thấy hơi đau đầu.
Đến khi nhìn hết đám người này một lần, sắc trời đã muộn rồi.
"Chủ nhân cần người nào tới hầu hạ?" Thuộc hạ tận chức tận trách dò hỏi.
"Không cần." Sở Nhạc lắc đầu, hắn vốn không có ý này, dù có đi nữa thì khi trông thấy những người này đều khoác túi da người mình quen căn bản không xuống tay được!
Không biết những người khác có phải trải qua chuyện thế này không?
Nghĩ đến điều này, Sở Nhạc có chút lo lắng Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc dù không thật sự lên giường cùng người ta, nhưng biết đâu chừng sẽ khắp nơi đùa giỡn đám người mang vỏ bọc người quen kia, loại chuyện sờ tay hôn môi này đó hắn làm được thật!
Sở Nhạc cảm thấy mình còn không tìm được người sẽ uống đầy một bụng dấm.
"Ta muốn ra ngoài." Sở Nhạc phân phó hạ nhân dắt một con ngựa tới, cho những thuộc hạ kia bí mật theo sau bảo vệ là được, đừng quấy rầy hứng thú của hắn.
Nơi này rất phồn hoa, cái gì cũng có, rất náo nhiệt.
Chỉ là bất kể đi tới chỗ nào, Sở Nhạc cũng có thể nghe thấy chuyện liên quan đến mình.
Lúc những người này nói đến hắn đều dùng giọng điệu vô cùng hâm mộ.
Đối với một số người, nơi này quả thực là thiên đường, còn thiếu gì nữa đâu?
Cho dù là hoàng đế cũng không thể sống thoải mái như thế.
Sở Nhạc đi vào một quán trà, ngồi xuống từ từ uống trà.
Hắn đã lâu không ở một mình.
Trước kia ở cùng một chỗ với Ngô Bất Lạc, Ngô Bất Lạc sẽ tìm đủ loại chủ đề để nói, bởi vì hắn rất sợ cô đơn. Đến khi làm âm quan, thời gian Sở Nhạc một thân một mình càng ít hơn, phần lớn thời gian đều đang làm nhiệm vụ, lúc làm nhiệm vụ bên cạnh luôn có một hai tiểu đệ cản trở.
"Nhắc tới, gần đây có rất nhiều chuyện kỳ lạ." Một vị khách uống trà bên cạnh đang đàm luận với ai đó, "Nghe nói có một đạo sĩ ở Huyền Chân Quán chúng ta tự xưng là hậu duệ Mao Sơn, có thể ẩn thân xuyên tường, còn có thể hàng phục yêu ma."
"Chắc không phải ảo thuật lừa đảo đấy chứ."
"Đâu nào? Thị lang đại nhân chẳng phải có ngôi nhà bị ma ám đó sao? Đạo sĩ kia vừa đi qua đó một lần, ngày hôm sau nhà đó không còn ma quỷ lộng hành nữa."
"Linh như vậy á?"
"Đúng thế, giờ có rất nhiều quan lại quyền quý đi Huyền Chân Quán gặp vị cao nhân này đấy!"
"Ta cũng có một chuyện thú vị muốn kể." Người này dừng một chút, tỏ vẻ khoe khoang nói, "Vài ngày trước tên hái hoa tặc gây án vô số kia cuối cùng cũng lọt lưới, theo lời thân thích của ta ở nha môn thì tên hái hóa tặc này gặp được chân ái, kết quả bị vị chân ái kia bắt đi đổi tiền thưởng."
"Ha ha, đây chẳng phải hả hê lòng người à?"
"Chỉ có vậy thôi thì ta nói làm gì? Thú vị là, chân ái của hắn còn được một người khác ái mộ, ngươi đoán xem là ai? Chính là cái tên hải tặc quan phủ mười năm vẫn chưa bắt được kia! Nghe nói, quan huyện cố ý nhốt hai tình địch này chung một chỗ, mỗi ngày xem bọn họ đánh nhau!"
"Người kia không phải hồ ly tinh chuyển thế đấy chứ?"
"Dù là hồ ly tinh thật cũng là hồ ly tinh tốt."
"Ha ha, đúng."
Sở Nhạc nghe đến đó, không khỏi phân tâm.
Một nén bạc đặt xuống trước mặt hai vị trà khách.
"Không biết hồ ly tinh hai vị vừa nói tới ở nơi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.