Chương 36: Cô dâu mới gả (13)
Thanh Khâu Thiên Dạ
27/07/2020
Tiểu Thúy, không, Quỷ nương tử cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Cô đã từng là một nha hoàn, nhưng rất lâu trước kia thì không phải.
Tiểu Thúy thật ra không quan trọng Lưu lão gia rốt cuộc sống bao lâu, cô cần chỉ là một nơi ẩn náu và thức ăn. Về phần vì thế mà bao nhiêu người chết đi cô căn bản không quan tâm.
Nhưng mà, giấc mộng lần này, cùng dĩ vãng có thay đổi.
Tiểu Thúy nhìn những người không giống trong trí nhớ của mình phía dưới đang đối chiến với đám hoạt thi. Cô không bất ngờ tập kích, cũng không để mặc cho đám người Ngô Bất Lạc chạy trốn.
Cô giống như một khán giả, để các diễn viên bên dưới cố gắng diễn kịch, không cho bọn họ tự tiện rời khỏi sân khấu, mà thao túng những hạ nhân Lưu gia hết liên tục chạy về phía nơi này.
Lưu gia, là bởi vì cô mới tồn tại.
Khi cô ngủ say, chỉ có một bé gái phân thân du đãng ở bên ngoài, cô tiếp tục làm Tiểu Thúy, tiếp tục cuộc sống "làm người" của cô. Hoạt thi ở Lưu gia cũng ngủ say theo cô. Thế nhưng giờ cô đã tỉnh, người Lưu gia đương nhiên cũng khôi phục lại bộ dáng nguyên bản.
Giống như hiện tại.
"Sở Nhạc, Tiểu Thúy, không, Quỷ nương tử rốt cuộc muốn thế nào?" Một mực ở phía trên quan sát bọn họ không xuống, đồng thời gia tăng áp lực cho bọn họ nhưng lại không ra tay, Ngô Bất Lạc thực sự không thể nào hiểu nổi mạch não của Quỷ nương tử.
"Cậu hỏi tôi làm sao tôi biết?" Sở Nhạc bình tĩnh trả lời, "Cậu chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là đủ rồi. Đến đúng lúc, Quỷ nương tử tự nhiên sẽ xuống."
Hiện tại bọn họ bốn người, một Ngô Bất Lạc căn bản không giúp được gì, chỉ còn lại Sở Nhạc, Trương Dịch và Mộc Sơ Nhất ứng phó từng đợt từng đợt hạ nhân mà thôi.
Người Lưu gia, ngoại trừ nhị lão thái thái và quản gia ở ngoài, có thể tới thì đều tới.
Quả nhiên, hai người kia mới là người khó đối phó nhất Lưu gia ngoại trừ Tiểu Thúy.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Quỷ nương tử nhìn đám Ngô Bất Lạc bên dưới, cuối cùng cũng mở miệng.
Cô rất thích người bạn Dương Hiểu Vân này, đồng dạng, đối với người anh trai Trương Dịch, cô cũng rất cảm kích.
Đáng tiếc là giả thì mãi mãi cũng chỉ là giả.
Nếu lúc cô còn sống gặp được người như Ngô Bất Lạc và Trương Dịch, có lẽ bây giờ cô đã không đi đến bước đường này.
Đúng như Ngô Bất Lạc suy đoán, trong lần thi cảnh tượng tái hiện này, trừ bỏ những việc nhỏ không đáng kể ra, đại thể vẫn giống hệt quá khứ.
Ví dụ như Tiểu Thúy đúng là nha hoàn làm công cho Lưu gia, ví dụ như cô đúng là sau khi tân nương thứ tám chết đi mới trở thành tân nương thay thế.
Nhưng lại có một chút không giống.
Ở Lưu gia nguyên bản không tồn tại Dương Hiểu Vân, chỉ có vô số nha hoàn châm chọc khiêu khích Tiểu Thúy, chỉ có nhị lão thái thái nhìn như tâm địa Bồ Tát nhưng vào lúc nhị thiếu gia tấn công cô lại lãnh khốc giúp nhị thiếu gia đóng cửa, anh trai cô đương nhiên không giống Trương Dịch bảo cô đừng đi Lưu gia làm công, ngược lại, anh trai cô sẽ cướp đoạt tất cả số tiền mà cô kiếm được, còn vì mấy đồng bạc mà bán cô cho Lưu gia, ép cô thành tân nương...
Cuối cùng, Tiểu Thúy mang oán hận với những người này cùng chết với đứa con trong bụng.
Nhưng lúc cô chết lại có chút không bình thường.
Chính như Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất thể chất đặc biệt, Tiểu Thúy cũng là thể chất đặc biệt.
Cô mặc dù đã chết nhưng linh hồn không bị Quỷ nương tử thôn phệ như các tân nương khác, trái lại còn thôn phệ ngược lại Quỷ nương tử, trở thành Quỷ nương tử mới.
"Chúng tôi từ bên ngoài đến." Ngô Bất Lạc hư hư thực thực trả lời, "Cô biết hết à?"
"Các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của ta, ta là chủ nhân, sao có thể không biết?" Tiểu Thúy cười lạnh nói, "Không chỉ có mỗi các ngươi, còn có hơn trăm kẻ giống như các ngươi, đột nhiên đi tới nơi này. Chẳng qua, còn sống lưu lại, cũng chỉ có bốn người các ngươi."
Mặc dù biết các thí sinh khác khẳng định dữ nhiều lành ít, nhưng nghe thấy chỉ còn lại bốn người bọn họ vẫn cảm thấy dọa người.
"Là cô giết A La?" Mộc Sơ Nhất khẽ nhíu mày, "Bởi vì tôi nhốt cô và hắn chung một chỗ, cho nên cô giết hắn?"
"Người ngươi nói, là tên hòa thượng nhập vào thân thể đại thiếu gia sao?" Tiểu Thúy nghe vậy nghiêng nghiêng đầu, "Nếu là hắn thì đúng là ta giết. Ta vốn không muốn giết hắn nhưng mà hắn phát hiện ra ta, ta cũng rất không thích khí tức trên người hắn, quá sạch sẽ. Làm sao, ngươi muốn báo thù cho hắn à?"
Giết chết A La chắc chắn là một sự kiện kích thích Tiểu Thúy thức tỉnh hoàn toàn.
Thế nhưng không giết không được mà, quyển kinh Phật kia mang tới trùng kích quá lớn. Trong nháy mắt sau khi tiếp xúc với kinh Phật, tất cả ký ức thuộc về Quỷ nương tử như bài sơn đảo hải tuôn ra, gần như khiến đầu óc cô nổ tung.
*bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển
A La rất khó đối phó, nếu không phải bé gái phân thân của cô trở về đúng lúc cho A La một kích trí mạng thì có lẽ cô đã bị A La phản sát rồi.
Thực ra Tiểu Thúy có đoán được lai lịch của bọn họ.
Đạo sĩ, hòa thượng, còn có cương thi lệ quỷ.
Thật là một tổ hợp thú vị.
"Cái đó thì không." Mộc Sơ Nhất thành thật trả lời, "Tôi chỉ muốn xác định một chút xem có đúng là hắn vì hành động của tôi mà chết không, lần sau lúc hắn tìm tôi báo thù thì tôi còn biết nhận nợ."
....Thí sinh một trăm điểm mà đầu óc lại như này?
Nội tâm Ngô Bất Lạc đang điên cuồng rơi nước mắt, lần nữa kêu gào bất công.
Trời xanh sao mà bất công!
Tiểu Thúy câm nín mất một lúc.
Mộc Sơ Nhất trả lời như thế, dù là quỷ cũng khó mà nói tiếp.
"Tiểu Thúy, oan có đầu nợ có chủ, cô xem, tôi đối xử với cô không tệ." Ngô Bất Lạc lặng lẽ từ sau lưng Sở Nhạc nhô đầu ra, "Tôi cảm thấy nhị lão thái thái với quản gia mới là người cô cần đối phó. Còn chúng tôi, cam đoan rời khỏi Lưu gia, sẽ không tiếp tục làm phiền đến cô, cô thấy thế nào?"
Gắp lửa bỏ tay người* là sở trường của Ngô Bất Lạc.
*nguyên văn là Họa thủy đông dẫn.
Nếu nói nhị lão thái thái cùng quản gia với Quỷ nương tử là cùng một bọn, đó thuần túy là đang lừa gạt trẻ con.
Ngô Bất Lạc dám cược, sau khi đối phó bọn họ xong, mục tiêu kế tiếp của Tiểu Thúy chính là quản gia và nhị lão thái thái.
"...Ngô Bất Lạc, cậu thật quá không có cốt khí, vậy mà lại cầu xin quỷ quái?" Trương Dịch khẽ cắn môi, cảm thấy bản thân đứng cùng chỗ với Ngô Bất Lạc quá mất mặt.
Hắn chính là hậu duệ Mao Sơn, bảng hiệu chữ vàng hàng yêu trừ ma, nếu như chuyện cầu xin một con quỷ tha thứ truyền ra, hắn chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi môn phái!
"Ờ ờ, các người ở đây mà đánh, một học tra như tôi không chơi cùng các người." Ngô Bất Lạc trợn trắng mắt, "Ai cũng có chí riêng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được rồi."
"Chờ đã, tôi cũng đầu hàng." Mộc Sơ Nhất nối gót nói một câu.
"Các, các người!" Trương Dịch cảm thấy tức muốn nổ tung. Ngô Bất Lạc không có bản lĩnh gì thì thôi, Mộc Sơ Nhất thế mà cũng nối gót cầu xin tha thứ?
Kính nhờ các người có thể có chút tôn nghiêm hay không?
Tất nhiên, Ngô Bất Lạc sớm đã vứt tôn nghiêm gì đó qua một bên rồi, thứ như tôn nghiêm này phải dưới tình huống có điều kiện mới có thể online. Còn Mộc Sơ Nhất, tuổi tâm lý của hắn vẫn chưa đủ để lý giải hai chữ tôn nghiêm này.
"Chúng tôi xác thực lỗ mãng rồi, cô thả ba người bọn tôi, chúng tôi cam đoan sẽ không làm phiền đến cô nữa." Sở Nhạc thuần thục loại Trương Dịch ra khỏi đội ngũ, "Đạo sĩ này có thể để lại cho cô chơi."
Trương Dịch nghĩ, nếu mình mà có pháp khí trong tay, chuyện đầu tiên muốn làm là đồng quy vu tận với ba tên này.
Ánh mắt Tiểu Thúy đảo đi đảo lại trên người Trương Dịch, dường như có chút động tâm.
Trương Dịch khổ bức chịu đối phương đánh giá, bày ra tư thế anh dũng hi sinh.
"Được." Tiểu Thúy nhẹ gật đầu, từ trên trời bay xuống, chạm tay lên bả vai Trương Dịch.
Trương Dịch chỉ cảm thấy một luồng âm khí lạnh lẽo từ bả vai xuyên qua toàn bộ thân thể, gần như khiến hắn không thể động đậy.
Nhưng Ngô Bất Lạc chưa kịp cao hứng thì Tiểu Thúy lại giơ tay chỉ hắn.
"Ta muốn người đã chiếm cứ thân thể anh trai ta, nhưng Tiểu Vân tỷ ta cũng muốn. Hai người này cho ta, hai người các ngươi có thể đi."
Ngô Bất Lạc trừng mắt nhìn Tiểu Thúy đang chỉ tay về phía mình, hận không thể chặt luôn ngón tay đó.
Trương Dịch mặc dù bị âm khí đông lạnh đến phát run nhưng thấy Ngô Bất Lạc cũng bị Tiểu Thúy nhìn trúng, vẫn cười hắc hắc.
....Hóa ra nhìn người khác xui xẻo giống mình lại vui như thế.
Tam quan ngay thẳng đến mức có thể xưng là cổ hủ của Trương Dịch, ở cùng các thí sinh khác trong trường thi mấy ngày đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
"Vậy thì không được." Không đợi Mộc Sơ Nhất đáp ứng, Sở Nhạc đã dứt khoát cự tuyệt, "Cô bằng lòng, tôi có thể để cả tiểu thiếu gia lại cho cô, hắn dù sao cũng là phu quân trên danh nghĩa của cô không phải sao?"
Tầm mắt Mộc Sơ Nhất nhắm thẳng Sở Nhạc, tức giận muốn đánh nhau.
"Không, ta chỉ cần cô ấy. Ba người các ngươi có thể đi." Tiểu Thúy hiểu rõ ý nghĩ của mình, cô biết mình muốn cái gì, "Ta thích Tiểu Vân tỷ, trên người cô ấy cũng có dấu ấn của ta, ta muốn cô ấy bồi ta."
Ngô Bất Lạc đã trốn sau lưng Sở Nhạc không dám chui ra.
Hắn thật ngu ngốc, thật sự!
Hắn rốt cục có hiểu lầm gì với thể chất của mình?!
Cảnh tượng như vậy thật giống như đã từng quen biết a!
"Tôi không yên tâm." Sở Nhạc đổi câu nói, "Chỗ cô có nhị lão thái thái và quản gia, bọn họ sẽ gây bất lợi cho Tiểu Vân, cô không bảo vệ được cô ấy."
Đây là trần trụi châm ngòi ly gián.
Trương Dịch trong lòng yên lặng bĩu môi, châm ngòi như vậy thật không có chút hàm lượng kĩ thuật nào. Ngô Bất Lạc chỉ là một thí sinh, cho dù có quan hệ tốt với Tiểu Thúy được Tiểu Thúy coi trọng, Tiểu Thúy cũng không thể nào vì một câu nói như vậy mà đi đối phó quản gia và nhị lão thái thái đi.
Tiểu Thúy lại không phải đồ ngu.
"Ta đáp ứng."
Phốc!
Vậy mà thật sự đáp ứng?
Ngay cả Mộc Sơ Nhất cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy, hắn không thông minh lắm cũng có thể nghe ra Sở Nhạc đang nói láo, nhưng mà Tiểu Thúy sao lại đáp ứng?
Trương Dịch cảm thấy mặt mình rất đau.
"Ngươi nói chuyện giữ lời, ta đi bắt hai người kia tới, ngươi đem Tiểu Vân tỷ cho ta. Các ngươi ở đây chờ, không được đi đâu hết." Tiểu Thúy vỗ tay, những hạ nhân Lưu gia tạo thành một vòng vây bốn người Ngô Bất Lạc lại.
"...Có điểm giống truyện cổ tích về hoàng tử và công chúa mà baba tôi hay kể nhỉ?" Mộc Sơ Nhất không đúng lúc nói, "Hoàng tử vì cứu công chúa nên đáp ứng phù thủy đi đánh bại ác quỷ, cuối cùng đánh bại phù thủy thành công cứu được công chúa."
Van xin cậu, đừng nói nữa.
Nói như cậu thật khiến người ta không cách nào nói tiếp.
Hắn mới không phải công chúa gì hết, tuyệt đối không phải!
Ngô Bất Lạc lúc này ngay cả tâm trạng cảm thán ông trời bất công cũng không có.
Có lẽ trình độ pháp thuật của Mộc Sơ Nhất mạnh như vậy là do hắn không có đầu óc đi. Dù sao, Thượng Đế đóng của bạn một cánh cửa thì cũng phải mở cho bạn một cánh cửa sổ chứ.
Mặc dù Thượng Đế ngay cả lỗ chó cũng không để cho Ngô Bất Lạc.
Nhưng không sao, Ngô Bất Lạc chưa bao giờ tin vào Thượng Đế.
"Không cần ngươi bắt, bọn ta tự đến."
Không đợi Tiểu Thúy đi tìm, nhị lão thái thái và quản gia đã một trước một sau đi vào trong đình viện.
Nhị lão thái thái ném bọc quần áo trong ngực ra, trong đó là một đống xương cốt.
"Chỗ xương đó là của những người khác nhau." Sở Nhạc nhìn thoáng qua, giải thích, "Xem ra, đều là hài cốt phái nữ."
Tiểu Thúy lẳng lặng nhìn nhị lão thái thái, không nói nửa câu.
"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao? Những cô gái này đều vì ngươi mới chết." Nhị lão thái thái chất vấn, "Nếu như ngươi rời khỏi Lưu gia, rời khỏi Hồng Phong trấn thì các cô ấy lẽ ra đều không phải chết."
"Chuyện đó thì liên quan gì tới ta?" Tiểu Thúy khó hiểu, "Chẳng lẽ không phải Lưu lão gia vì bản thân mới cung phụng ta sao? Ta chưa từng ép ông ta hại ai cả."
Cô chẳng qua chỉ tiếp nhận những gì Quỷ nương tử trước để lại, sau đó tiếp tục cách làm của Quỷ nương tử trước mà thôi.
Đây không tính là sai đi.
Người một khi biến thành quỷ rồi, còn là lệ quỷ như Quỷ nương tử, tư duy và ý nghĩ đương nhiên khác hoàn toàn với con người.
"Nếu không có ngươi, Lưu gia sẽ không như bây giờ, con của ta, con của ta cũng sẽ không chết." Nhị lão thái thái lấy ra một tấm da người, trên tấm da là một khuôn mặt biến dạng méo mó, "Nó đã không còn là người, sao ngươi vẫn không buông tha cho nó?!"
Khụ khụ, cái này thật ra không phải Tiểu Thúy làm.
Ngô Bất Lạc chớp chớp mắt, kéo Sở Nhạc một cái, ánh mắt ý hỏi Sở Nhạc sao lại ném tấm da người này đi?
Sở Nhạc nhíu nhíu mày, không ném chẳng lẽ mang về sưu tầm? Hắn không có đam mê này. Đợi đến lúc miếng da người này tách khỏi cơ thể, quỷ hồn hoàn toàn tiêu tán đương nhiên là tiện tay ném đi chứ sao.
Có điều nhị lão thái thái hình như có chút hiểu lầm, tưởng rằng Tiểu Thúy ra tay.
Tiểu Thúy có vẻ cũng không muốn giải thích, "Cho nên, bà muốn đi cùng hắn à? Ta có thể giúp bà một tay."
Vừa dứt lời, tay Tiểu Thúy tức khắc dài ra, trong lúc công kích nhị lão thái thái nháy mắt thay đổi sang công kích quản gia.
Quản gia bất động như núi, nhị lão thái thái lại giống như bị thứ gì kéo tới ngăn trước mặt quản gia, sau đó tim bị móc ra.
"Hóa ra con rối như ngươi tim cũng màu đỏ." Tay Tiểu Thúy từ từ rút ngắn lại như bình thường, cô nhìn trái tim trong tay nói.
Nhị lão thái thái không vì bị người khác móc mất trái tim mà ngã xuống, chỉ có biểu tình còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ trước đó, thân thể vẫn kiên định chắn trước mặt quản gia.
Tiểu Thúy không để ý đến nhị lão thái thái nữa, mà nhìn về phía quản gia vẫn luôn yên lặng ở đằng sau, "Ngươi là ai? Ta nhớ pháp lực quản gia không lợi hại như thế."
Quản gia trong trí nhớ của Tiểu Thúy, cũng không phải người tầm thường.
Phải nói, quản gia là một đạo sĩ tự học thành tài.
Ông ta luôn say mê nghiên cứu các loại pháp thuật, đáng tiếc sinh ở Dân Quốc, là lúc truyền thống gần như bị khoa học phá bỏ.
Quản gia biết Lưu gia là một nơi phong thủy bảo địa để nuôi quỷ, cho nên đã sớm chuồn vào. Về sau, ông ta phát hiện Lưu lão gia vì kéo dài tuổi thọ mà liên tục lấy vợ sinh con, chẳng những không hề ngăn cản, trái lại còn giúp Lưu lão gia che giấu.
Bởi vì ông ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy, loại pháp thuật này có thể thành công hay không?
Nhưng quản gia dù sao cũng là người thông minh, ông ta biết Lưu lão gia chẳng qua chỉ là con cờ trong tay Quỷ nương tử mà thôi, ông ta cần sức mạnh cường đại hơn để đối phó Quỷ nương tử. Tốt nhất có thể khiến Quỷ nương tử kéo dài tuổi thọ cho ông ta, mà không sợ bị cắn trả.
Thế là, quản gia chọn trúng nhị lão thái thái.
Một phụ nhân vô tri có thể làm bất kì điều gì vì con trai.
Quả nhiên, pháp thuật của nhị lão thái thái thành công, nhị thiếu gia lưng mang chủng quỷ chi thuật, dần dần mở ra cục diện bên trong Lưu gia, quản gia có thể quang minh chính đại ẩn cư sau màn, lặng lẽ bồi dưỡng tiểu quỷ của mình.
Tiểu Thúy vốn là tế phẩm được quản gia coi trọng.
Ông ta cứ tưởng sau khi Quỷ nương tử thôn phệ Tiểu Thúy xong thực lực sẽ tăng mạnh, như thế càng phù hợp với nhu cầu của ông ta, ai ngờ lại bị Tiểu Thúy cướp lấy, trở thành Quỷ nương tử mới.
Cuối cùng, quản gia và tiểu quỷ ông ta nuôi đều chết trong tay Tiểu Thúy.
Nhưng lần này, Tiểu Thúy phát hiện quản gia thay đổi.
Không, phải nói là, trước lúc cô thành hôn với Mộc Sơ Nhất, quản gia vẫn là quản gia trong trí nhớ, nhưng bây giờ, quản gia đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Tựa như một tên điên bình thường tiến hóa thành một tên vô cùng vô cùng điên.
Nhị lão thái thái bất tri bất giác đã bị điều khiển, không hề nghi ngờ chính là kẻ nhập vào người quản gia ra tay.
Quỷ nương tử đối với nhân tố bất ngờ này vô cùng để ý.
Trông thấy điệu cười quen thuộc trên mặt quản gia, Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất không hẹn mà cùng hô lên một cái tên.
"Tạ Bán Loan!"
Chỉ có Tạ Bán Loan tinh thông thuật khôi lỗi mới có thể làm được điều này.
Nhưng mà hắn ta rốt cuộc nhập vào người quản gia lúc nào?
Quản gia trước đó tuyệt đối không phải Tạ Bán Loan!
Tên này mới là kẻ khó chơi nhất trong số các thí sinh, không những có nhiều hậu chiêu, mà còn nổi danh, kết thù với Ngô Bất Lạc, Mộc Sơ Nhất, vân..vân, nhưng trong cuộc thi lần này cứ như người tàng hình, Ngô Bất Lạc tưởng rằng hắn đã bị Mộc Sơ Nhất và A La liên thủ loại trừ rồi.
Mộc Sơ Nhất và A La cũng nghĩ vậy.
Đáng tiếc, gừng càng già càng cay.
Tạ Bán Loan không những không bị loại, hơn nữa còn nhập được vào kẻ có bản lĩnh nhất, tối thiểu so với Mộc Sơ Nhất và Trương Dịch đáng thương thực lực không còn bao nhiêu mạnh hơn nhiều.
Đầu óc Ngô Bất Lạc nhanh chóng chuyển động, cuối cùng nhớ đến con quỷ lúc trước được quản gia mang tới, cái con tiểu quỷ nghe nói là thích mình kia.
Chẳng...Chẳng lẽ, Tạ Bán Loan hắn...
"Nói đến còn phải cảm ơn cậu." Quản gia, à không, Tạ Bán Loan đưa mắt nhắm thẳng Mộc Sơ Nhất, "Đáng tiếc a, A La bị loại quá sớm, nếu không tôi còn có chút hứng thú tìm hai người các cậu thử thêm một lần đây."
Mộc Sở Nhất và A La có thể coi là hại Tạ Bán Loan thê thảm.
Thanh danh Tạ Bán Loan rất không tốt, nhưng cố tình pháp thuật lại cao cường. Ở trong lòng A La hay Mộc Sơ Nhất đều coi hắn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Bởi vậy, bọn họ quyết định liên thủ loại bỏ Tạ Bán Loan khỏi cuộc thi trước.
Tiếc là Tạ Bán Loan không phải người ăn chay*, hắn tự bảo vệ mình vào giây phút sống còn, sau đó, tiến vào thân thể một đứa bé.
*ý nói TBL không dễ bắt nạt
Tiếp theo, Tạ Bán Loan nằm trong quan tài còn chưa kịp ấm đã bị quản gia rút hồn, dưỡng thành tiểu quỷ.
- - -- -- Thật buồn cười!
Tạ Bán Loan luôn là người đùa bỡn linh hồn kẻ khác, kết quả lần này hắn lại bị người xem như con rối mà dùng.
Không thể không nói, đúng là báo ứng.
Theo bên cạnh quản gia, Tạ Bán Loan là người phát hiện chân tướng sự việc sớm nhất, nhưng như vậy cũng không có ích gì. Vì hắn bị ép luôn luôn ở cạnh quản gia, chỗ nào cũng không đi được, còn phải nghe lời quản gia làm đủ mọi việc. Duy nhất làm được chính là phát hiện Ngô Bất Lạc.
A, cậu ta quả nhiên cũng vào được vòng hai cuộc thi Âm quan, còn được phân đến cùng trường thi với hắn.
Tạ Bán Loan cảm thấy bản thân cần phải chán ghét Ngô Bất Lạc, bởi vì đối phương với Sở Nhạc cùng nhau phá hủy một thế thân mà hắn tỉ mỉ chế tác, hại hắn bị thương chưa lành, dưới tình huống còn mang thương tích lại bị A La và Mộc Sơ Nhất liên thủ công kích, xém chút nữa bị loại! Trong cuộc đời Tạ Bán Loan, người có thể hại hắn thảm như thế chỉ có Ngô Bất Lạc.
Nhưng vào lúc Ngô Bất Lạc dưới lốt Dương Hiểu Vân ở trong phòng quản gia rõ ràng phát hiện ra sự tồn tại của hắn vẫn cố giả bộ như không biết, Tạ Bán Loan nhận ra mình không có cách nào hận Ngô Bất Lạc.
Ngược lại, hắn càng thích cậu ta.
Người này rất phù hợp với hắn.
Tạ Bán Loan để tay lên ngực tự hỏi, hắn thực sự thích một Ngô Bất Lạc chuyện gì cũng thuận theo hắn sao? Không, hắn không thích. Hắn thích một Ngô Bất Lạc mỗi ngày đánh chủ ý xấu, nhưng lại không hoàn toàn xấu xa hơn.
Nếu được, hắn rất muốn vọt thẳng vào ở chung với Ngô Bất Lạc trong thân thể cô gái này.
Chuyện này đương nhiên không thể.
Không nói đến vấn đề thân thể Dương Hiểu Vân có thể chịu được hai hồn phách ngoại lai hay không, chỉ riêng quy tắc cuộc thi đã cho hắn ăn đủ.
Tạ Bán Loan bắt đầu cố gắng mưu đoạt thân thể quản gia.
Trong lần thi này, thí sinh không thể trở lại thân thể của mình, quy tắc không cho phép. Nhưng không có nghĩa hắn không thể nhập vào thân thể khác.
Chỉ cần nhập vào quản gia, hắn có thể sử dụng pháp lực của bản thân quản gia, khi đó hắn sẽ trở thành người mạnh nhất trong số các thí sinh.
Vì thế hắn kiềm chế khao khát đối với Ngô Bất Lạc cùng cừu hận đối với Mộc Sơ Nhất và A La.
Đến tận hôm nay, toàn bộ Lưu gia đều thoát khỏi khống chế của Quỷ nương tử, quản gia cũng vì điều này mà mất tinh thần, hắn mới có cơ hội.
Cũng may, hắn thành công.
Bây giờ hắn rốt cuộc không còn là tiểu quỷ bị tất cả mọi người xem nhẹ nữa, mà sẽ là kẻ sống sót cuối cùng trong cuộc thi này.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc các thí sinh khác đang cố gắng điều tra chân tướng, Tạ Bán Loan đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Lúc các thí sinh khác chết một đống lớn, Tạ Bán Loan vẫn đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Ngô Bất Lạc xuất hiện, Mộc Sơ Nhất xuất hiện, A La xuất hiện, Tạ Bán Loan vẫn đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Tạ Bán Loan, một người mỗi ngày đều đang cố gắng thi vẫn được độc giả nhớ mãi không quên, sau lưng làm rất nhiều chuyện, nhóc đáng thương chợt xuất hiện trong chính văn nhưng không được chú ý đến.
Cô đã từng là một nha hoàn, nhưng rất lâu trước kia thì không phải.
Tiểu Thúy thật ra không quan trọng Lưu lão gia rốt cuộc sống bao lâu, cô cần chỉ là một nơi ẩn náu và thức ăn. Về phần vì thế mà bao nhiêu người chết đi cô căn bản không quan tâm.
Nhưng mà, giấc mộng lần này, cùng dĩ vãng có thay đổi.
Tiểu Thúy nhìn những người không giống trong trí nhớ của mình phía dưới đang đối chiến với đám hoạt thi. Cô không bất ngờ tập kích, cũng không để mặc cho đám người Ngô Bất Lạc chạy trốn.
Cô giống như một khán giả, để các diễn viên bên dưới cố gắng diễn kịch, không cho bọn họ tự tiện rời khỏi sân khấu, mà thao túng những hạ nhân Lưu gia hết liên tục chạy về phía nơi này.
Lưu gia, là bởi vì cô mới tồn tại.
Khi cô ngủ say, chỉ có một bé gái phân thân du đãng ở bên ngoài, cô tiếp tục làm Tiểu Thúy, tiếp tục cuộc sống "làm người" của cô. Hoạt thi ở Lưu gia cũng ngủ say theo cô. Thế nhưng giờ cô đã tỉnh, người Lưu gia đương nhiên cũng khôi phục lại bộ dáng nguyên bản.
Giống như hiện tại.
"Sở Nhạc, Tiểu Thúy, không, Quỷ nương tử rốt cuộc muốn thế nào?" Một mực ở phía trên quan sát bọn họ không xuống, đồng thời gia tăng áp lực cho bọn họ nhưng lại không ra tay, Ngô Bất Lạc thực sự không thể nào hiểu nổi mạch não của Quỷ nương tử.
"Cậu hỏi tôi làm sao tôi biết?" Sở Nhạc bình tĩnh trả lời, "Cậu chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là đủ rồi. Đến đúng lúc, Quỷ nương tử tự nhiên sẽ xuống."
Hiện tại bọn họ bốn người, một Ngô Bất Lạc căn bản không giúp được gì, chỉ còn lại Sở Nhạc, Trương Dịch và Mộc Sơ Nhất ứng phó từng đợt từng đợt hạ nhân mà thôi.
Người Lưu gia, ngoại trừ nhị lão thái thái và quản gia ở ngoài, có thể tới thì đều tới.
Quả nhiên, hai người kia mới là người khó đối phó nhất Lưu gia ngoại trừ Tiểu Thúy.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Quỷ nương tử nhìn đám Ngô Bất Lạc bên dưới, cuối cùng cũng mở miệng.
Cô rất thích người bạn Dương Hiểu Vân này, đồng dạng, đối với người anh trai Trương Dịch, cô cũng rất cảm kích.
Đáng tiếc là giả thì mãi mãi cũng chỉ là giả.
Nếu lúc cô còn sống gặp được người như Ngô Bất Lạc và Trương Dịch, có lẽ bây giờ cô đã không đi đến bước đường này.
Đúng như Ngô Bất Lạc suy đoán, trong lần thi cảnh tượng tái hiện này, trừ bỏ những việc nhỏ không đáng kể ra, đại thể vẫn giống hệt quá khứ.
Ví dụ như Tiểu Thúy đúng là nha hoàn làm công cho Lưu gia, ví dụ như cô đúng là sau khi tân nương thứ tám chết đi mới trở thành tân nương thay thế.
Nhưng lại có một chút không giống.
Ở Lưu gia nguyên bản không tồn tại Dương Hiểu Vân, chỉ có vô số nha hoàn châm chọc khiêu khích Tiểu Thúy, chỉ có nhị lão thái thái nhìn như tâm địa Bồ Tát nhưng vào lúc nhị thiếu gia tấn công cô lại lãnh khốc giúp nhị thiếu gia đóng cửa, anh trai cô đương nhiên không giống Trương Dịch bảo cô đừng đi Lưu gia làm công, ngược lại, anh trai cô sẽ cướp đoạt tất cả số tiền mà cô kiếm được, còn vì mấy đồng bạc mà bán cô cho Lưu gia, ép cô thành tân nương...
Cuối cùng, Tiểu Thúy mang oán hận với những người này cùng chết với đứa con trong bụng.
Nhưng lúc cô chết lại có chút không bình thường.
Chính như Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất thể chất đặc biệt, Tiểu Thúy cũng là thể chất đặc biệt.
Cô mặc dù đã chết nhưng linh hồn không bị Quỷ nương tử thôn phệ như các tân nương khác, trái lại còn thôn phệ ngược lại Quỷ nương tử, trở thành Quỷ nương tử mới.
"Chúng tôi từ bên ngoài đến." Ngô Bất Lạc hư hư thực thực trả lời, "Cô biết hết à?"
"Các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của ta, ta là chủ nhân, sao có thể không biết?" Tiểu Thúy cười lạnh nói, "Không chỉ có mỗi các ngươi, còn có hơn trăm kẻ giống như các ngươi, đột nhiên đi tới nơi này. Chẳng qua, còn sống lưu lại, cũng chỉ có bốn người các ngươi."
Mặc dù biết các thí sinh khác khẳng định dữ nhiều lành ít, nhưng nghe thấy chỉ còn lại bốn người bọn họ vẫn cảm thấy dọa người.
"Là cô giết A La?" Mộc Sơ Nhất khẽ nhíu mày, "Bởi vì tôi nhốt cô và hắn chung một chỗ, cho nên cô giết hắn?"
"Người ngươi nói, là tên hòa thượng nhập vào thân thể đại thiếu gia sao?" Tiểu Thúy nghe vậy nghiêng nghiêng đầu, "Nếu là hắn thì đúng là ta giết. Ta vốn không muốn giết hắn nhưng mà hắn phát hiện ra ta, ta cũng rất không thích khí tức trên người hắn, quá sạch sẽ. Làm sao, ngươi muốn báo thù cho hắn à?"
Giết chết A La chắc chắn là một sự kiện kích thích Tiểu Thúy thức tỉnh hoàn toàn.
Thế nhưng không giết không được mà, quyển kinh Phật kia mang tới trùng kích quá lớn. Trong nháy mắt sau khi tiếp xúc với kinh Phật, tất cả ký ức thuộc về Quỷ nương tử như bài sơn đảo hải tuôn ra, gần như khiến đầu óc cô nổ tung.
*bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển
A La rất khó đối phó, nếu không phải bé gái phân thân của cô trở về đúng lúc cho A La một kích trí mạng thì có lẽ cô đã bị A La phản sát rồi.
Thực ra Tiểu Thúy có đoán được lai lịch của bọn họ.
Đạo sĩ, hòa thượng, còn có cương thi lệ quỷ.
Thật là một tổ hợp thú vị.
"Cái đó thì không." Mộc Sơ Nhất thành thật trả lời, "Tôi chỉ muốn xác định một chút xem có đúng là hắn vì hành động của tôi mà chết không, lần sau lúc hắn tìm tôi báo thù thì tôi còn biết nhận nợ."
....Thí sinh một trăm điểm mà đầu óc lại như này?
Nội tâm Ngô Bất Lạc đang điên cuồng rơi nước mắt, lần nữa kêu gào bất công.
Trời xanh sao mà bất công!
Tiểu Thúy câm nín mất một lúc.
Mộc Sơ Nhất trả lời như thế, dù là quỷ cũng khó mà nói tiếp.
"Tiểu Thúy, oan có đầu nợ có chủ, cô xem, tôi đối xử với cô không tệ." Ngô Bất Lạc lặng lẽ từ sau lưng Sở Nhạc nhô đầu ra, "Tôi cảm thấy nhị lão thái thái với quản gia mới là người cô cần đối phó. Còn chúng tôi, cam đoan rời khỏi Lưu gia, sẽ không tiếp tục làm phiền đến cô, cô thấy thế nào?"
Gắp lửa bỏ tay người* là sở trường của Ngô Bất Lạc.
*nguyên văn là Họa thủy đông dẫn.
Nếu nói nhị lão thái thái cùng quản gia với Quỷ nương tử là cùng một bọn, đó thuần túy là đang lừa gạt trẻ con.
Ngô Bất Lạc dám cược, sau khi đối phó bọn họ xong, mục tiêu kế tiếp của Tiểu Thúy chính là quản gia và nhị lão thái thái.
"...Ngô Bất Lạc, cậu thật quá không có cốt khí, vậy mà lại cầu xin quỷ quái?" Trương Dịch khẽ cắn môi, cảm thấy bản thân đứng cùng chỗ với Ngô Bất Lạc quá mất mặt.
Hắn chính là hậu duệ Mao Sơn, bảng hiệu chữ vàng hàng yêu trừ ma, nếu như chuyện cầu xin một con quỷ tha thứ truyền ra, hắn chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi môn phái!
"Ờ ờ, các người ở đây mà đánh, một học tra như tôi không chơi cùng các người." Ngô Bất Lạc trợn trắng mắt, "Ai cũng có chí riêng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được rồi."
"Chờ đã, tôi cũng đầu hàng." Mộc Sơ Nhất nối gót nói một câu.
"Các, các người!" Trương Dịch cảm thấy tức muốn nổ tung. Ngô Bất Lạc không có bản lĩnh gì thì thôi, Mộc Sơ Nhất thế mà cũng nối gót cầu xin tha thứ?
Kính nhờ các người có thể có chút tôn nghiêm hay không?
Tất nhiên, Ngô Bất Lạc sớm đã vứt tôn nghiêm gì đó qua một bên rồi, thứ như tôn nghiêm này phải dưới tình huống có điều kiện mới có thể online. Còn Mộc Sơ Nhất, tuổi tâm lý của hắn vẫn chưa đủ để lý giải hai chữ tôn nghiêm này.
"Chúng tôi xác thực lỗ mãng rồi, cô thả ba người bọn tôi, chúng tôi cam đoan sẽ không làm phiền đến cô nữa." Sở Nhạc thuần thục loại Trương Dịch ra khỏi đội ngũ, "Đạo sĩ này có thể để lại cho cô chơi."
Trương Dịch nghĩ, nếu mình mà có pháp khí trong tay, chuyện đầu tiên muốn làm là đồng quy vu tận với ba tên này.
Ánh mắt Tiểu Thúy đảo đi đảo lại trên người Trương Dịch, dường như có chút động tâm.
Trương Dịch khổ bức chịu đối phương đánh giá, bày ra tư thế anh dũng hi sinh.
"Được." Tiểu Thúy nhẹ gật đầu, từ trên trời bay xuống, chạm tay lên bả vai Trương Dịch.
Trương Dịch chỉ cảm thấy một luồng âm khí lạnh lẽo từ bả vai xuyên qua toàn bộ thân thể, gần như khiến hắn không thể động đậy.
Nhưng Ngô Bất Lạc chưa kịp cao hứng thì Tiểu Thúy lại giơ tay chỉ hắn.
"Ta muốn người đã chiếm cứ thân thể anh trai ta, nhưng Tiểu Vân tỷ ta cũng muốn. Hai người này cho ta, hai người các ngươi có thể đi."
Ngô Bất Lạc trừng mắt nhìn Tiểu Thúy đang chỉ tay về phía mình, hận không thể chặt luôn ngón tay đó.
Trương Dịch mặc dù bị âm khí đông lạnh đến phát run nhưng thấy Ngô Bất Lạc cũng bị Tiểu Thúy nhìn trúng, vẫn cười hắc hắc.
....Hóa ra nhìn người khác xui xẻo giống mình lại vui như thế.
Tam quan ngay thẳng đến mức có thể xưng là cổ hủ của Trương Dịch, ở cùng các thí sinh khác trong trường thi mấy ngày đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
"Vậy thì không được." Không đợi Mộc Sơ Nhất đáp ứng, Sở Nhạc đã dứt khoát cự tuyệt, "Cô bằng lòng, tôi có thể để cả tiểu thiếu gia lại cho cô, hắn dù sao cũng là phu quân trên danh nghĩa của cô không phải sao?"
Tầm mắt Mộc Sơ Nhất nhắm thẳng Sở Nhạc, tức giận muốn đánh nhau.
"Không, ta chỉ cần cô ấy. Ba người các ngươi có thể đi." Tiểu Thúy hiểu rõ ý nghĩ của mình, cô biết mình muốn cái gì, "Ta thích Tiểu Vân tỷ, trên người cô ấy cũng có dấu ấn của ta, ta muốn cô ấy bồi ta."
Ngô Bất Lạc đã trốn sau lưng Sở Nhạc không dám chui ra.
Hắn thật ngu ngốc, thật sự!
Hắn rốt cục có hiểu lầm gì với thể chất của mình?!
Cảnh tượng như vậy thật giống như đã từng quen biết a!
"Tôi không yên tâm." Sở Nhạc đổi câu nói, "Chỗ cô có nhị lão thái thái và quản gia, bọn họ sẽ gây bất lợi cho Tiểu Vân, cô không bảo vệ được cô ấy."
Đây là trần trụi châm ngòi ly gián.
Trương Dịch trong lòng yên lặng bĩu môi, châm ngòi như vậy thật không có chút hàm lượng kĩ thuật nào. Ngô Bất Lạc chỉ là một thí sinh, cho dù có quan hệ tốt với Tiểu Thúy được Tiểu Thúy coi trọng, Tiểu Thúy cũng không thể nào vì một câu nói như vậy mà đi đối phó quản gia và nhị lão thái thái đi.
Tiểu Thúy lại không phải đồ ngu.
"Ta đáp ứng."
Phốc!
Vậy mà thật sự đáp ứng?
Ngay cả Mộc Sơ Nhất cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy, hắn không thông minh lắm cũng có thể nghe ra Sở Nhạc đang nói láo, nhưng mà Tiểu Thúy sao lại đáp ứng?
Trương Dịch cảm thấy mặt mình rất đau.
"Ngươi nói chuyện giữ lời, ta đi bắt hai người kia tới, ngươi đem Tiểu Vân tỷ cho ta. Các ngươi ở đây chờ, không được đi đâu hết." Tiểu Thúy vỗ tay, những hạ nhân Lưu gia tạo thành một vòng vây bốn người Ngô Bất Lạc lại.
"...Có điểm giống truyện cổ tích về hoàng tử và công chúa mà baba tôi hay kể nhỉ?" Mộc Sơ Nhất không đúng lúc nói, "Hoàng tử vì cứu công chúa nên đáp ứng phù thủy đi đánh bại ác quỷ, cuối cùng đánh bại phù thủy thành công cứu được công chúa."
Van xin cậu, đừng nói nữa.
Nói như cậu thật khiến người ta không cách nào nói tiếp.
Hắn mới không phải công chúa gì hết, tuyệt đối không phải!
Ngô Bất Lạc lúc này ngay cả tâm trạng cảm thán ông trời bất công cũng không có.
Có lẽ trình độ pháp thuật của Mộc Sơ Nhất mạnh như vậy là do hắn không có đầu óc đi. Dù sao, Thượng Đế đóng của bạn một cánh cửa thì cũng phải mở cho bạn một cánh cửa sổ chứ.
Mặc dù Thượng Đế ngay cả lỗ chó cũng không để cho Ngô Bất Lạc.
Nhưng không sao, Ngô Bất Lạc chưa bao giờ tin vào Thượng Đế.
"Không cần ngươi bắt, bọn ta tự đến."
Không đợi Tiểu Thúy đi tìm, nhị lão thái thái và quản gia đã một trước một sau đi vào trong đình viện.
Nhị lão thái thái ném bọc quần áo trong ngực ra, trong đó là một đống xương cốt.
"Chỗ xương đó là của những người khác nhau." Sở Nhạc nhìn thoáng qua, giải thích, "Xem ra, đều là hài cốt phái nữ."
Tiểu Thúy lẳng lặng nhìn nhị lão thái thái, không nói nửa câu.
"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao? Những cô gái này đều vì ngươi mới chết." Nhị lão thái thái chất vấn, "Nếu như ngươi rời khỏi Lưu gia, rời khỏi Hồng Phong trấn thì các cô ấy lẽ ra đều không phải chết."
"Chuyện đó thì liên quan gì tới ta?" Tiểu Thúy khó hiểu, "Chẳng lẽ không phải Lưu lão gia vì bản thân mới cung phụng ta sao? Ta chưa từng ép ông ta hại ai cả."
Cô chẳng qua chỉ tiếp nhận những gì Quỷ nương tử trước để lại, sau đó tiếp tục cách làm của Quỷ nương tử trước mà thôi.
Đây không tính là sai đi.
Người một khi biến thành quỷ rồi, còn là lệ quỷ như Quỷ nương tử, tư duy và ý nghĩ đương nhiên khác hoàn toàn với con người.
"Nếu không có ngươi, Lưu gia sẽ không như bây giờ, con của ta, con của ta cũng sẽ không chết." Nhị lão thái thái lấy ra một tấm da người, trên tấm da là một khuôn mặt biến dạng méo mó, "Nó đã không còn là người, sao ngươi vẫn không buông tha cho nó?!"
Khụ khụ, cái này thật ra không phải Tiểu Thúy làm.
Ngô Bất Lạc chớp chớp mắt, kéo Sở Nhạc một cái, ánh mắt ý hỏi Sở Nhạc sao lại ném tấm da người này đi?
Sở Nhạc nhíu nhíu mày, không ném chẳng lẽ mang về sưu tầm? Hắn không có đam mê này. Đợi đến lúc miếng da người này tách khỏi cơ thể, quỷ hồn hoàn toàn tiêu tán đương nhiên là tiện tay ném đi chứ sao.
Có điều nhị lão thái thái hình như có chút hiểu lầm, tưởng rằng Tiểu Thúy ra tay.
Tiểu Thúy có vẻ cũng không muốn giải thích, "Cho nên, bà muốn đi cùng hắn à? Ta có thể giúp bà một tay."
Vừa dứt lời, tay Tiểu Thúy tức khắc dài ra, trong lúc công kích nhị lão thái thái nháy mắt thay đổi sang công kích quản gia.
Quản gia bất động như núi, nhị lão thái thái lại giống như bị thứ gì kéo tới ngăn trước mặt quản gia, sau đó tim bị móc ra.
"Hóa ra con rối như ngươi tim cũng màu đỏ." Tay Tiểu Thúy từ từ rút ngắn lại như bình thường, cô nhìn trái tim trong tay nói.
Nhị lão thái thái không vì bị người khác móc mất trái tim mà ngã xuống, chỉ có biểu tình còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ trước đó, thân thể vẫn kiên định chắn trước mặt quản gia.
Tiểu Thúy không để ý đến nhị lão thái thái nữa, mà nhìn về phía quản gia vẫn luôn yên lặng ở đằng sau, "Ngươi là ai? Ta nhớ pháp lực quản gia không lợi hại như thế."
Quản gia trong trí nhớ của Tiểu Thúy, cũng không phải người tầm thường.
Phải nói, quản gia là một đạo sĩ tự học thành tài.
Ông ta luôn say mê nghiên cứu các loại pháp thuật, đáng tiếc sinh ở Dân Quốc, là lúc truyền thống gần như bị khoa học phá bỏ.
Quản gia biết Lưu gia là một nơi phong thủy bảo địa để nuôi quỷ, cho nên đã sớm chuồn vào. Về sau, ông ta phát hiện Lưu lão gia vì kéo dài tuổi thọ mà liên tục lấy vợ sinh con, chẳng những không hề ngăn cản, trái lại còn giúp Lưu lão gia che giấu.
Bởi vì ông ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy, loại pháp thuật này có thể thành công hay không?
Nhưng quản gia dù sao cũng là người thông minh, ông ta biết Lưu lão gia chẳng qua chỉ là con cờ trong tay Quỷ nương tử mà thôi, ông ta cần sức mạnh cường đại hơn để đối phó Quỷ nương tử. Tốt nhất có thể khiến Quỷ nương tử kéo dài tuổi thọ cho ông ta, mà không sợ bị cắn trả.
Thế là, quản gia chọn trúng nhị lão thái thái.
Một phụ nhân vô tri có thể làm bất kì điều gì vì con trai.
Quả nhiên, pháp thuật của nhị lão thái thái thành công, nhị thiếu gia lưng mang chủng quỷ chi thuật, dần dần mở ra cục diện bên trong Lưu gia, quản gia có thể quang minh chính đại ẩn cư sau màn, lặng lẽ bồi dưỡng tiểu quỷ của mình.
Tiểu Thúy vốn là tế phẩm được quản gia coi trọng.
Ông ta cứ tưởng sau khi Quỷ nương tử thôn phệ Tiểu Thúy xong thực lực sẽ tăng mạnh, như thế càng phù hợp với nhu cầu của ông ta, ai ngờ lại bị Tiểu Thúy cướp lấy, trở thành Quỷ nương tử mới.
Cuối cùng, quản gia và tiểu quỷ ông ta nuôi đều chết trong tay Tiểu Thúy.
Nhưng lần này, Tiểu Thúy phát hiện quản gia thay đổi.
Không, phải nói là, trước lúc cô thành hôn với Mộc Sơ Nhất, quản gia vẫn là quản gia trong trí nhớ, nhưng bây giờ, quản gia đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Tựa như một tên điên bình thường tiến hóa thành một tên vô cùng vô cùng điên.
Nhị lão thái thái bất tri bất giác đã bị điều khiển, không hề nghi ngờ chính là kẻ nhập vào người quản gia ra tay.
Quỷ nương tử đối với nhân tố bất ngờ này vô cùng để ý.
Trông thấy điệu cười quen thuộc trên mặt quản gia, Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất không hẹn mà cùng hô lên một cái tên.
"Tạ Bán Loan!"
Chỉ có Tạ Bán Loan tinh thông thuật khôi lỗi mới có thể làm được điều này.
Nhưng mà hắn ta rốt cuộc nhập vào người quản gia lúc nào?
Quản gia trước đó tuyệt đối không phải Tạ Bán Loan!
Tên này mới là kẻ khó chơi nhất trong số các thí sinh, không những có nhiều hậu chiêu, mà còn nổi danh, kết thù với Ngô Bất Lạc, Mộc Sơ Nhất, vân..vân, nhưng trong cuộc thi lần này cứ như người tàng hình, Ngô Bất Lạc tưởng rằng hắn đã bị Mộc Sơ Nhất và A La liên thủ loại trừ rồi.
Mộc Sơ Nhất và A La cũng nghĩ vậy.
Đáng tiếc, gừng càng già càng cay.
Tạ Bán Loan không những không bị loại, hơn nữa còn nhập được vào kẻ có bản lĩnh nhất, tối thiểu so với Mộc Sơ Nhất và Trương Dịch đáng thương thực lực không còn bao nhiêu mạnh hơn nhiều.
Đầu óc Ngô Bất Lạc nhanh chóng chuyển động, cuối cùng nhớ đến con quỷ lúc trước được quản gia mang tới, cái con tiểu quỷ nghe nói là thích mình kia.
Chẳng...Chẳng lẽ, Tạ Bán Loan hắn...
"Nói đến còn phải cảm ơn cậu." Quản gia, à không, Tạ Bán Loan đưa mắt nhắm thẳng Mộc Sơ Nhất, "Đáng tiếc a, A La bị loại quá sớm, nếu không tôi còn có chút hứng thú tìm hai người các cậu thử thêm một lần đây."
Mộc Sở Nhất và A La có thể coi là hại Tạ Bán Loan thê thảm.
Thanh danh Tạ Bán Loan rất không tốt, nhưng cố tình pháp thuật lại cao cường. Ở trong lòng A La hay Mộc Sơ Nhất đều coi hắn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Bởi vậy, bọn họ quyết định liên thủ loại bỏ Tạ Bán Loan khỏi cuộc thi trước.
Tiếc là Tạ Bán Loan không phải người ăn chay*, hắn tự bảo vệ mình vào giây phút sống còn, sau đó, tiến vào thân thể một đứa bé.
*ý nói TBL không dễ bắt nạt
Tiếp theo, Tạ Bán Loan nằm trong quan tài còn chưa kịp ấm đã bị quản gia rút hồn, dưỡng thành tiểu quỷ.
- - -- -- Thật buồn cười!
Tạ Bán Loan luôn là người đùa bỡn linh hồn kẻ khác, kết quả lần này hắn lại bị người xem như con rối mà dùng.
Không thể không nói, đúng là báo ứng.
Theo bên cạnh quản gia, Tạ Bán Loan là người phát hiện chân tướng sự việc sớm nhất, nhưng như vậy cũng không có ích gì. Vì hắn bị ép luôn luôn ở cạnh quản gia, chỗ nào cũng không đi được, còn phải nghe lời quản gia làm đủ mọi việc. Duy nhất làm được chính là phát hiện Ngô Bất Lạc.
A, cậu ta quả nhiên cũng vào được vòng hai cuộc thi Âm quan, còn được phân đến cùng trường thi với hắn.
Tạ Bán Loan cảm thấy bản thân cần phải chán ghét Ngô Bất Lạc, bởi vì đối phương với Sở Nhạc cùng nhau phá hủy một thế thân mà hắn tỉ mỉ chế tác, hại hắn bị thương chưa lành, dưới tình huống còn mang thương tích lại bị A La và Mộc Sơ Nhất liên thủ công kích, xém chút nữa bị loại! Trong cuộc đời Tạ Bán Loan, người có thể hại hắn thảm như thế chỉ có Ngô Bất Lạc.
Nhưng vào lúc Ngô Bất Lạc dưới lốt Dương Hiểu Vân ở trong phòng quản gia rõ ràng phát hiện ra sự tồn tại của hắn vẫn cố giả bộ như không biết, Tạ Bán Loan nhận ra mình không có cách nào hận Ngô Bất Lạc.
Ngược lại, hắn càng thích cậu ta.
Người này rất phù hợp với hắn.
Tạ Bán Loan để tay lên ngực tự hỏi, hắn thực sự thích một Ngô Bất Lạc chuyện gì cũng thuận theo hắn sao? Không, hắn không thích. Hắn thích một Ngô Bất Lạc mỗi ngày đánh chủ ý xấu, nhưng lại không hoàn toàn xấu xa hơn.
Nếu được, hắn rất muốn vọt thẳng vào ở chung với Ngô Bất Lạc trong thân thể cô gái này.
Chuyện này đương nhiên không thể.
Không nói đến vấn đề thân thể Dương Hiểu Vân có thể chịu được hai hồn phách ngoại lai hay không, chỉ riêng quy tắc cuộc thi đã cho hắn ăn đủ.
Tạ Bán Loan bắt đầu cố gắng mưu đoạt thân thể quản gia.
Trong lần thi này, thí sinh không thể trở lại thân thể của mình, quy tắc không cho phép. Nhưng không có nghĩa hắn không thể nhập vào thân thể khác.
Chỉ cần nhập vào quản gia, hắn có thể sử dụng pháp lực của bản thân quản gia, khi đó hắn sẽ trở thành người mạnh nhất trong số các thí sinh.
Vì thế hắn kiềm chế khao khát đối với Ngô Bất Lạc cùng cừu hận đối với Mộc Sơ Nhất và A La.
Đến tận hôm nay, toàn bộ Lưu gia đều thoát khỏi khống chế của Quỷ nương tử, quản gia cũng vì điều này mà mất tinh thần, hắn mới có cơ hội.
Cũng may, hắn thành công.
Bây giờ hắn rốt cuộc không còn là tiểu quỷ bị tất cả mọi người xem nhẹ nữa, mà sẽ là kẻ sống sót cuối cùng trong cuộc thi này.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc các thí sinh khác đang cố gắng điều tra chân tướng, Tạ Bán Loan đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Lúc các thí sinh khác chết một đống lớn, Tạ Bán Loan vẫn đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Ngô Bất Lạc xuất hiện, Mộc Sơ Nhất xuất hiện, A La xuất hiện, Tạ Bán Loan vẫn đang cố gắng giành lại quyền khống chế thân thể.
Tạ Bán Loan, một người mỗi ngày đều đang cố gắng thi vẫn được độc giả nhớ mãi không quên, sau lưng làm rất nhiều chuyện, nhóc đáng thương chợt xuất hiện trong chính văn nhưng không được chú ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.